Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6 Thực ra là một tên nô độc ác.
Trác Uyên một tay ôm chầm Lạc Minh Viễn, một tay ôm ngang chiếc eo mềm mại của Lạc Minh Ngọc, chạy như điên về phía trước, ở sau lưng có tiếng tàn sát và kêu gào thảm thiết của hộ vệ Lạc gia và đám sơn tặc.
“Đợi đã, chúng ta không thể để bọn họ ở lại.” Lạc Minh Ngọc bị Trác Uyên kéo lê mấy trăm mét mới hoàn hồn trở lại, sốt ruột nói.
Mặc kệ đại tiểu thư kêu gào, lúc này Trác Uyên vẫn cắm đầu chạy băng băng:
“Buông tay ra!”
Lạc Minh Ngọc thấy hắn không nghe theo lệnh của mình, hất tay một cái, thoát khỏi sự khống chế của hắn, bước chân của Trác Uyên cũng dừng lại, lạnh lùng quay người nhìn nàng ta.
“Chúng ta nhất định phải quay trở về, không thể để cho hộ vệ Lạc gia mất mạng vô ích vì chúng ta được.”
“Ngươi quay về thì có thể đánh bại đám sơn tặc đó không?” Trác Uyên bình tĩnh nói.
Khẽ mím chặt khóe môi, Lạc Minh Ngọc cau mày thở dài nói: “Hừm, những người khác thì còn có thể, nhưng thực lực của tên Tôn quản gia đó thuộc tầng sáu Tụ Khí Cảnh, còn thực lực của ta chỉ thuộc tầng ba Tụ Khí Cảnh mà thôi, thủ lĩnh của đám thị vệ cũng chỉ ở tầng bốn tụ khí cảnh, cho dù hai người bọn ta kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Vậy ngươi quay về thì có tác dụng gì cơ chứ, đi thôi.”
Trác Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục ôm lấy Lạc Minh Viễn chạy về phía trước.
Nhưng mà, chính vào lúc này, đứa nhỏ trong tay của hắn cứ vùng vẫy không ngừng: “Tên cẩu nô tài này, ngươi nói chuyện với chủ tử kiểu gì vậy hả, mau nhận lỗi chịu sai với tỷ tỷ của ta, nếu không thì ta sẽ cho người đánh ngươi đến mông nở hoa luôn đó.”
Bỗng nhiên ngây người, Trác Uyên nhìn vào đứa trẻ đang nhe nanh múa vuốt trong tay mình một cái, rồi lại nhìn Lạc Minh Ngọc một cái, cũng nhìn thấy sự giận dữ hiện lên trên gương mặt của vị đại tiểu thư này. Mới nhớ ra rằng, thân phận hiện giờ của hắn là nô tài của Lạc gia, những lời lẽ khi nãy thực sự là bất kính với chủ tử.
Nhưng mà, vậy thì có sao chứ, hắn cũng đâu phải là Trác Uyên thật sự.
Huống hồ gì, một con phượng hoàng thất thế thì đến một con gà cũng thua kém. Nha đầu của một gia tộc nhỏ sắp bị diệt tộc như nàng ta, thì hung tợn cái gì nữa cơ chứ?
Nếu như không phải sợ trong lòng bứt rứt khó chịu, thì đường đường là một Ma Hoàng như hắn cũng không rảnh lo chuyện vớ vẩn này của các ngươi đâu!
“Tiểu tử thối, ngươi có tin ngay bây giờ ta sẽ đánh ngươi đến mông nở hoa không hả?” Trác Uyên liền trừng mắt nhìn Lạc Minh Viễn.
“Ngươi dám, tên cẩu nô tài!” Lạc Minh Viễn cũng không chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn ngược lại hắn, hắn ta từ nhỏ đã lớn lên trong sơn trang, từ khi còn bé đã biết được sự cách biệt của thân phận, làm gì lại sợ sự uy hiếp của một tên nô tài chứ.
Nhưng mà tiếc rằng, người trước mặt hắn ta không phải là nô tài Lạc gia thực sự.
Nhìn thấy tên tiểu tử này nở nụ cười lạnh lùng, Trác Uyên liền đặt hắn ta lên trên đầu gối của mình, tiện tay lột quần hắn ta xuống, “Bốp bốp bốp!” mấy dấu bạt tay đỏ au hằn lên trên mông của hắn ta.
Tiếng bạt tay vang vọng bên tai của ba người, Lạc Minh Ngọc và Lạc Minh Viễn bỗng nhiên chết lặng. Có nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không ngờ rằng, một tên nô tài lại có lá gan lớn như thế, dám đánh vào mông của chủ tử.
Đặc biệt là đứa trẻ Lạc Minh Viễn, chết lặng đến quên đi sự đau đớn trên mông mình. Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, cảm nhận được sự đau rát trên mông, rồi khóc thét lên.
“Hỗn xược!”
Lạc Minh Ngọc hoàn hồn lại, vô cùng bất ngờ, lập tức giành đệ đệ lại ôm vào trong lòng, tức giận nói: “Trác Uyên, ngươi to gan lắm, lại dám ra tay với thiếu gia.”
Ở Lạc gia, Lạc Minh Ngọc nổi tiếng là người có tính tình tốt, lịch sự lễ phép, tiểu thư khuê các, trước giờ chưa từng nổi đóa với đám hạ nhân bao giờ. Nhưng lần này nhìn thấy Trác Uyên dám vô lễ như vậy, nàng ta cũng không thể kiềm được lửa giận trong lòng, lớn tiếng hét lên.
Trác Uyên đảo mắt liếc nàng ta một cái, cười chế nhạo nói: “Nếu nói về lớn gan thì ta còn thua xa đại tiểu thư đây. Kẻ địch sắp đuổi theo đến nơi rồi, ngươi vẫn còn rảnh rỗi nổi đóa với ta.”
Lúc này, tiếng ha hét phía xa càng lúc càng nhỏ, Trác Uyên và Lạc Minh Ngọc đều biết rõ, đám thị vệ sắp chống cự không nổi rồi.
“Ta bây giờ bất quá cũng chỉ là đánh vào mông tên tiểu tử này vài cái, nhưng nếu như các ngươi vẫn không chạy, những người đến đây sẽ lấy mạng của tên nhóc này đó.” Trác Uyên chỉ tay về phía Lạc Minh Viễn, bình tĩnh nói.
Tuy rằng lửa giận trong lòng của Lạc Minh Ngọc vẫn chưa nguôi, nhưng từng lời nói của Trác Uyên đều chạm đến tận đáy lòng của nàng ta. Lạc Minh Viễn là đứa con trai duy nhất của Lạc Gia nàng ta, cứ cho là tỷ tỷ như nàng ta có mất đi mạng sống cũng được, nhưng mà đệ đệ của nàng ta thì tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Minh Ngọc nghiêm túc nhìn vào Trác Uyên nói: “Trác Uyên, ngươi lập tức dẫn thiếu gia rời đi, ta sẽ đi chặn mấy tên sơn tặc đó lại.”
“Ta không đồng ý!” Trác Uyên không nghĩ ngợi mà nói: “Nếu như ngươi dám rời đi, ta lập tức sẽ giết chết tên tiểu tử này!”
“Ngươi…”
Lạc Minh Ngọc bất lực nói không nên lời, trong lòng tức giận đau khổ, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng, Lạc gia lại có một tên nô tài ngạo mạn to gan như thế, đến cả chủ tử mà cũng dám uy hiếp.
“Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Lạc gia, không rành địa hình xung quanh cho lắm. Nếu như không có ngươi ở đây, ta và tên tiểu tử này rất khó thoát thân.” Trác Uyên nói tiếp.
Nghe thấy câu nói này, Lạc Minh Ngọc ngầm gật đầu, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi một ít, dù gì thì câu nói này cũng có lý. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến ngọn lửa giận dữ của Lạc Minh Ngọc vừa nguôi ngoai lại bốc cháy bừng bừng.
“Các ngươi có chết cũng không sao, nhưng hại lão tử đây bị chôn chung với các ngươi, thì thực sự là không đáng.”
“Ngươi…” Lạc Minh Ngọc giận đến cả mặt tái mét, nhưng mà cũng không nói được câu nào.
Không nhìn hai tỷ đệ bọn họ thêm một cái nào nữa, Trác Uyên quay người bước đi: “Đúng rồi, gần đây có chỗ nào để ẩn nấp không?”
Nàng ta cũng không biết rằng rốt cuộc bản thân đã gặp phải xui xẻo gì, mà cuối cùng người đi cùng với hai tỷ đệ nàng ta, lại là tên cẩu nô tài ngang ngược như vậy. Bây giờ nàng ta đi trước dẫn đường, tên cẩu nô tài này đi theo phía sau lưng, cứ như kiểu đang áp giải nàng ta vậy.
Từ trước tới giờ, hai tỷ đệ bọn họ chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã và ấm ức như này.
“Ngươi đợi đó cho ta, đợi xem khi ta thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này, ta sẽ xử lý ngươi như thế nào.” Lạc Minh Ngọc tức giận nghĩ thầm.
“Đợi đã, chúng ta không thể để bọn họ ở lại.” Lạc Minh Ngọc bị Trác Uyên kéo lê mấy trăm mét mới hoàn hồn trở lại, sốt ruột nói.
Mặc kệ đại tiểu thư kêu gào, lúc này Trác Uyên vẫn cắm đầu chạy băng băng:
“Buông tay ra!”
Lạc Minh Ngọc thấy hắn không nghe theo lệnh của mình, hất tay một cái, thoát khỏi sự khống chế của hắn, bước chân của Trác Uyên cũng dừng lại, lạnh lùng quay người nhìn nàng ta.
“Chúng ta nhất định phải quay trở về, không thể để cho hộ vệ Lạc gia mất mạng vô ích vì chúng ta được.”
“Ngươi quay về thì có thể đánh bại đám sơn tặc đó không?” Trác Uyên bình tĩnh nói.
Khẽ mím chặt khóe môi, Lạc Minh Ngọc cau mày thở dài nói: “Hừm, những người khác thì còn có thể, nhưng thực lực của tên Tôn quản gia đó thuộc tầng sáu Tụ Khí Cảnh, còn thực lực của ta chỉ thuộc tầng ba Tụ Khí Cảnh mà thôi, thủ lĩnh của đám thị vệ cũng chỉ ở tầng bốn tụ khí cảnh, cho dù hai người bọn ta kết hợp lại cũng không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Vậy ngươi quay về thì có tác dụng gì cơ chứ, đi thôi.”
Trác Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp tục ôm lấy Lạc Minh Viễn chạy về phía trước.
Nhưng mà, chính vào lúc này, đứa nhỏ trong tay của hắn cứ vùng vẫy không ngừng: “Tên cẩu nô tài này, ngươi nói chuyện với chủ tử kiểu gì vậy hả, mau nhận lỗi chịu sai với tỷ tỷ của ta, nếu không thì ta sẽ cho người đánh ngươi đến mông nở hoa luôn đó.”
Bỗng nhiên ngây người, Trác Uyên nhìn vào đứa trẻ đang nhe nanh múa vuốt trong tay mình một cái, rồi lại nhìn Lạc Minh Ngọc một cái, cũng nhìn thấy sự giận dữ hiện lên trên gương mặt của vị đại tiểu thư này. Mới nhớ ra rằng, thân phận hiện giờ của hắn là nô tài của Lạc gia, những lời lẽ khi nãy thực sự là bất kính với chủ tử.
Nhưng mà, vậy thì có sao chứ, hắn cũng đâu phải là Trác Uyên thật sự.
Huống hồ gì, một con phượng hoàng thất thế thì đến một con gà cũng thua kém. Nha đầu của một gia tộc nhỏ sắp bị diệt tộc như nàng ta, thì hung tợn cái gì nữa cơ chứ?
Nếu như không phải sợ trong lòng bứt rứt khó chịu, thì đường đường là một Ma Hoàng như hắn cũng không rảnh lo chuyện vớ vẩn này của các ngươi đâu!
“Tiểu tử thối, ngươi có tin ngay bây giờ ta sẽ đánh ngươi đến mông nở hoa không hả?” Trác Uyên liền trừng mắt nhìn Lạc Minh Viễn.
“Ngươi dám, tên cẩu nô tài!” Lạc Minh Viễn cũng không chút sợ hãi mà trừng mắt nhìn ngược lại hắn, hắn ta từ nhỏ đã lớn lên trong sơn trang, từ khi còn bé đã biết được sự cách biệt của thân phận, làm gì lại sợ sự uy hiếp của một tên nô tài chứ.
Nhưng mà tiếc rằng, người trước mặt hắn ta không phải là nô tài Lạc gia thực sự.
Nhìn thấy tên tiểu tử này nở nụ cười lạnh lùng, Trác Uyên liền đặt hắn ta lên trên đầu gối của mình, tiện tay lột quần hắn ta xuống, “Bốp bốp bốp!” mấy dấu bạt tay đỏ au hằn lên trên mông của hắn ta.
Tiếng bạt tay vang vọng bên tai của ba người, Lạc Minh Ngọc và Lạc Minh Viễn bỗng nhiên chết lặng. Có nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không ngờ rằng, một tên nô tài lại có lá gan lớn như thế, dám đánh vào mông của chủ tử.
Đặc biệt là đứa trẻ Lạc Minh Viễn, chết lặng đến quên đi sự đau đớn trên mông mình. Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, cảm nhận được sự đau rát trên mông, rồi khóc thét lên.
“Hỗn xược!”
Lạc Minh Ngọc hoàn hồn lại, vô cùng bất ngờ, lập tức giành đệ đệ lại ôm vào trong lòng, tức giận nói: “Trác Uyên, ngươi to gan lắm, lại dám ra tay với thiếu gia.”
Ở Lạc gia, Lạc Minh Ngọc nổi tiếng là người có tính tình tốt, lịch sự lễ phép, tiểu thư khuê các, trước giờ chưa từng nổi đóa với đám hạ nhân bao giờ. Nhưng lần này nhìn thấy Trác Uyên dám vô lễ như vậy, nàng ta cũng không thể kiềm được lửa giận trong lòng, lớn tiếng hét lên.
Trác Uyên đảo mắt liếc nàng ta một cái, cười chế nhạo nói: “Nếu nói về lớn gan thì ta còn thua xa đại tiểu thư đây. Kẻ địch sắp đuổi theo đến nơi rồi, ngươi vẫn còn rảnh rỗi nổi đóa với ta.”
Lúc này, tiếng ha hét phía xa càng lúc càng nhỏ, Trác Uyên và Lạc Minh Ngọc đều biết rõ, đám thị vệ sắp chống cự không nổi rồi.
“Ta bây giờ bất quá cũng chỉ là đánh vào mông tên tiểu tử này vài cái, nhưng nếu như các ngươi vẫn không chạy, những người đến đây sẽ lấy mạng của tên nhóc này đó.” Trác Uyên chỉ tay về phía Lạc Minh Viễn, bình tĩnh nói.
Tuy rằng lửa giận trong lòng của Lạc Minh Ngọc vẫn chưa nguôi, nhưng từng lời nói của Trác Uyên đều chạm đến tận đáy lòng của nàng ta. Lạc Minh Viễn là đứa con trai duy nhất của Lạc Gia nàng ta, cứ cho là tỷ tỷ như nàng ta có mất đi mạng sống cũng được, nhưng mà đệ đệ của nàng ta thì tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Suy nghĩ một hồi, Lạc Minh Ngọc nghiêm túc nhìn vào Trác Uyên nói: “Trác Uyên, ngươi lập tức dẫn thiếu gia rời đi, ta sẽ đi chặn mấy tên sơn tặc đó lại.”
“Ta không đồng ý!” Trác Uyên không nghĩ ngợi mà nói: “Nếu như ngươi dám rời đi, ta lập tức sẽ giết chết tên tiểu tử này!”
“Ngươi…”
Lạc Minh Ngọc bất lực nói không nên lời, trong lòng tức giận đau khổ, nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng, Lạc gia lại có một tên nô tài ngạo mạn to gan như thế, đến cả chủ tử mà cũng dám uy hiếp.
“Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Lạc gia, không rành địa hình xung quanh cho lắm. Nếu như không có ngươi ở đây, ta và tên tiểu tử này rất khó thoát thân.” Trác Uyên nói tiếp.
Nghe thấy câu nói này, Lạc Minh Ngọc ngầm gật đầu, lửa giận trong lòng cũng nguôi đi một ít, dù gì thì câu nói này cũng có lý. Nhưng câu nói tiếp theo của hắn khiến ngọn lửa giận dữ của Lạc Minh Ngọc vừa nguôi ngoai lại bốc cháy bừng bừng.
“Các ngươi có chết cũng không sao, nhưng hại lão tử đây bị chôn chung với các ngươi, thì thực sự là không đáng.”
“Ngươi…” Lạc Minh Ngọc giận đến cả mặt tái mét, nhưng mà cũng không nói được câu nào.
Không nhìn hai tỷ đệ bọn họ thêm một cái nào nữa, Trác Uyên quay người bước đi: “Đúng rồi, gần đây có chỗ nào để ẩn nấp không?”
Nàng ta cũng không biết rằng rốt cuộc bản thân đã gặp phải xui xẻo gì, mà cuối cùng người đi cùng với hai tỷ đệ nàng ta, lại là tên cẩu nô tài ngang ngược như vậy. Bây giờ nàng ta đi trước dẫn đường, tên cẩu nô tài này đi theo phía sau lưng, cứ như kiểu đang áp giải nàng ta vậy.
Từ trước tới giờ, hai tỷ đệ bọn họ chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi nhục nhã và ấm ức như này.
“Ngươi đợi đó cho ta, đợi xem khi ta thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này, ta sẽ xử lý ngươi như thế nào.” Lạc Minh Ngọc tức giận nghĩ thầm.
Bình luận facebook