Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 Tâm ma.
Vẻ mặt hắn sợ hãi, Trác Uyên gắt gao che ngực lại, đau đớn nằm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế này, chẳng lẽ ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?”
Nghĩ đến đây trong lòng Trác Uyên bắt đầu sợ hãi. Nếu ngay từ đầu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết đã tẩu hỏa nhập ma, mà căn nguyên không ổn, vậy không chỉ đơn giản là ba năm thiêu đốt một giờ như vậy, chỉ sợ là kiếp này cũng không còn cách nào tu luyện được, sẽ hoàn toàn trở thành một tên phế nhân.
Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt dường như sự đau đớn kia đã lập tức biến mất không thấy đâu.
Trác Uyên đứng dậy, thở dài một cái, lông mày nhăn lại thật chặt, sờ sờ ngực, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng mà trong lúc hắn muốn bước đi lần nữa thì trong ngực lại một lần nữa phát ra từng cơn đau!
“Không đúng, đây không phải là tầu hỏa nhập ma, mà là… Tâm ma!”
Lúc này Trác Uyên nghĩ tới nguyên nhân, vì vậy bình tĩnh lại nhìn nơi phát ra tâm ma. Đối với người tu luyện mà nói, nếu mặc kệ bỏ qua tâm ma thì cách tầu hỏa nhập ma cũng không xa.
Chỉ trong phút chốc, Trác Uyên đã tra được nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Hóa ra là do trước đó bị Ma Hoàng đoạt xá, Trác Uyên này vốn là một người hầu trung thành, gia chủ và tiểu thư đối với hắn rất tốt cho nên hắn thề cả đời cống hiến cho Lạc gia. Mà trước khi hắn chết, trong lòng của hắn vẫn còn có một chấp niệm tiếc nuối không bảo vệ được Lạc gia.
Đang lúc đó, oán niệm của Ma Hoàng và chấp niệm của hắn hợp nhất, Ma Hoàng đoạt được linh hồn và thân thể của hắn trùng sinh lần nữa, mà phần chấp niệm này của hắn cũng tương đương với lập khế ước với Ma Hoàng, bị Ma Hoàng trói buộc.
Nói cách khác, Ma Hoàng bởi vì hắn mà sinh ra nên muốn thay thế hắn cả một đời bảo vệ Lạc gia, nếu không làm được tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy phá.
"Đáng chết, chấp niệm của tên tiểu tử này là cái gì không được mà hết lần này đến lần khác muốn làm nô tài cho người ta." Trác Uyên khóc không ra nước mắt, miệng thấy đắng chát.
Nghĩ đến hắn đường đường là Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, Bát Hoàng đứng đầu Thánh Vực, sao có thể bị một gia tộc nhỏ khiến cho mệt mỏi?
Thế nhưng tâm ma này cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên bất đắc dĩ xoa trán: "Nếu như tâm nguyện cuối cùng của tên tiểu tử này như là tìm người báo thù rửa hận thì tốt, cùng lắm thì qua mấy năm nữa giúp ngươi đi giết người, nhưng hết lần này tới lần khác... Ai, cả đời lão tử đều bị người làm hỏng rồi." . ngôn tình hài
"Người nào, ra đây!"
Đột nhiên, một tiếng già nua hét lớn vang lên, bỗng nhiên Trác Uyên cảm nhận được một luồng sát khí đậm đặc đang phóng về phía hắn.
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Đã bị phát hiện, vậy thì cũng chỉ có thể chăm sóc tên phản đồ Tôn quản gia này...
Tiếng sột soạt phát ra từ bụi cỏ, Trác Uyên sải bước đi tới trước mặt tất cả mọi người.
Tôn quản gia nhìn thấy là hắn, không khỏi cười thành tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Hừ, ta tưởng là ai chứ, hóa ra là thằng ranh con nhà ngươi."
Nói xong, Tôn quản gia lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc lần nữa, đúng là hoàn toàn không có để hắn vào trong mắt.
"Đại tiểu thư, lão nô khuyên ngài nên mau chóng giao Hồi Long Chưởng Công Pháp ra, tránh cho lại có người vì ngươi mà bị thương. Ta nghĩ với hoàn cảnh như vậy, ngài cũng không muốn nhìn thấy."
"Đánh rắm, Tôn lão đầu, ngươi là tên phản đồ của sơn trang này. Chỉ cần có chúng ta ở đây, ngươi đừng có mơ tưởng động đến một cọng tóc gáy của thiếu gia và tiểu thư." Thống lĩnh hộ vệ của Lạc gia ngẩng đầu tiến về phía trước một bước, quát to.
Lạc Minh Ngọc cũng cau mày tức giận nhìn, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ không khuất phục: "Tôn quản gia, Hồi Long Chưởng của Lạc gia ta là truyền dạy cho võ kỹ Linh Giai, cho dù chúng ta có chết cũng sẽ không giao cho ngươi."
Nghe bọn họ nói, trong lòng Trác Uyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hắn tưởng nhóm sơn tặc này tập kích Lạc gia vì cái gì, hóa ra chỉ vì một bộ võ kỹ Linh Giai mà thôi.
Ở trên Đế Vũ đại lục, tất cả công pháp võ kỹ được chia làm thiên địa Huyền Linh phàm ngũ giai, mỗi giai lại phân sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Ở Thánh Vực, võ kỹ Linh Giai trải dài khắp nơi trên đường, hơn nữa ở trong mắt Ma Hoàng hắn là rác rưởi, trong tay hắn có hơn mấy ngàn bộ.
Vì loại đồ vật này mà bỏ mạng, thật sự là không đáng.
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng hô lớn nói: "Đại tiểu thư, một bộ võ kỹ Linh Giai mà thôi, có gì ghê gớm đâu, cho bọn hắn đi, cùng lắm thì tý nữa ta đền cho ngươi một bản khác."
Lời vừa nói ra, cả nhóm người đều giật mình, dường như đều dùng ánh mắt nhìn một thằng điên nhìn về phía hắn.
"Trác Uyên, khẩu khí của tên tiểu tử ngươi cũng thật lớn, tùy tiện đền một bản võ kỹ Linh Giai? Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi làm một kẻ đầy tớ ở Lạc gia mười lăm năm? Ha ha ha..."
Hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Uyên thờ ơ nhún nhún vai. Giờ này phút này hắn nói hắn không chỉ có võ kỹ Linh Giai, còn có sở học suốt đời của Ma Đế thượng cổ và Cửu U Bí Lục, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
"Trác Uyên, đừng có nói bậy, còn không tranh thủ thời gian đến chăm sóc thiếu gia?"
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên. Trác Uyên quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt tức giận của Lạc Minh Viễn đang nhìn về phía mình. Nhưng ở sâu trong ánh mắt của nàng ta, Trác Uyên lại có thể nhìn thấy một chút thương tiếc.
Nghĩ đến đây trong lòng Trác Uyên bắt đầu sợ hãi. Nếu ngay từ đầu luyện Thiên Ma Đại Hóa Quyết đã tẩu hỏa nhập ma, mà căn nguyên không ổn, vậy không chỉ đơn giản là ba năm thiêu đốt một giờ như vậy, chỉ sợ là kiếp này cũng không còn cách nào tu luyện được, sẽ hoàn toàn trở thành một tên phế nhân.
Thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt dường như sự đau đớn kia đã lập tức biến mất không thấy đâu.
Trác Uyên đứng dậy, thở dài một cái, lông mày nhăn lại thật chặt, sờ sờ ngực, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng mà trong lúc hắn muốn bước đi lần nữa thì trong ngực lại một lần nữa phát ra từng cơn đau!
“Không đúng, đây không phải là tầu hỏa nhập ma, mà là… Tâm ma!”
Lúc này Trác Uyên nghĩ tới nguyên nhân, vì vậy bình tĩnh lại nhìn nơi phát ra tâm ma. Đối với người tu luyện mà nói, nếu mặc kệ bỏ qua tâm ma thì cách tầu hỏa nhập ma cũng không xa.
Chỉ trong phút chốc, Trác Uyên đã tra được nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Hóa ra là do trước đó bị Ma Hoàng đoạt xá, Trác Uyên này vốn là một người hầu trung thành, gia chủ và tiểu thư đối với hắn rất tốt cho nên hắn thề cả đời cống hiến cho Lạc gia. Mà trước khi hắn chết, trong lòng của hắn vẫn còn có một chấp niệm tiếc nuối không bảo vệ được Lạc gia.
Đang lúc đó, oán niệm của Ma Hoàng và chấp niệm của hắn hợp nhất, Ma Hoàng đoạt được linh hồn và thân thể của hắn trùng sinh lần nữa, mà phần chấp niệm này của hắn cũng tương đương với lập khế ước với Ma Hoàng, bị Ma Hoàng trói buộc.
Nói cách khác, Ma Hoàng bởi vì hắn mà sinh ra nên muốn thay thế hắn cả một đời bảo vệ Lạc gia, nếu không làm được tất nhiên sẽ bị tâm ma quấy phá.
"Đáng chết, chấp niệm của tên tiểu tử này là cái gì không được mà hết lần này đến lần khác muốn làm nô tài cho người ta." Trác Uyên khóc không ra nước mắt, miệng thấy đắng chát.
Nghĩ đến hắn đường đường là Ma Hoàng Trác Liệt Uyên, Bát Hoàng đứng đầu Thánh Vực, sao có thể bị một gia tộc nhỏ khiến cho mệt mỏi?
Thế nhưng tâm ma này cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Nghĩ đến đây, Trác Uyên bất đắc dĩ xoa trán: "Nếu như tâm nguyện cuối cùng của tên tiểu tử này như là tìm người báo thù rửa hận thì tốt, cùng lắm thì qua mấy năm nữa giúp ngươi đi giết người, nhưng hết lần này tới lần khác... Ai, cả đời lão tử đều bị người làm hỏng rồi." . ngôn tình hài
"Người nào, ra đây!"
Đột nhiên, một tiếng già nua hét lớn vang lên, bỗng nhiên Trác Uyên cảm nhận được một luồng sát khí đậm đặc đang phóng về phía hắn.
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, ngẩng đầu đi ra ngoài.
Đã bị phát hiện, vậy thì cũng chỉ có thể chăm sóc tên phản đồ Tôn quản gia này...
Tiếng sột soạt phát ra từ bụi cỏ, Trác Uyên sải bước đi tới trước mặt tất cả mọi người.
Tôn quản gia nhìn thấy là hắn, không khỏi cười thành tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Hừ, ta tưởng là ai chứ, hóa ra là thằng ranh con nhà ngươi."
Nói xong, Tôn quản gia lại nhìn về phía Lạc Minh Ngọc lần nữa, đúng là hoàn toàn không có để hắn vào trong mắt.
"Đại tiểu thư, lão nô khuyên ngài nên mau chóng giao Hồi Long Chưởng Công Pháp ra, tránh cho lại có người vì ngươi mà bị thương. Ta nghĩ với hoàn cảnh như vậy, ngài cũng không muốn nhìn thấy."
"Đánh rắm, Tôn lão đầu, ngươi là tên phản đồ của sơn trang này. Chỉ cần có chúng ta ở đây, ngươi đừng có mơ tưởng động đến một cọng tóc gáy của thiếu gia và tiểu thư." Thống lĩnh hộ vệ của Lạc gia ngẩng đầu tiến về phía trước một bước, quát to.
Lạc Minh Ngọc cũng cau mày tức giận nhìn, trên khuôn mặt xinh đẹp là vẻ không khuất phục: "Tôn quản gia, Hồi Long Chưởng của Lạc gia ta là truyền dạy cho võ kỹ Linh Giai, cho dù chúng ta có chết cũng sẽ không giao cho ngươi."
Nghe bọn họ nói, trong lòng Trác Uyên khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hắn tưởng nhóm sơn tặc này tập kích Lạc gia vì cái gì, hóa ra chỉ vì một bộ võ kỹ Linh Giai mà thôi.
Ở trên Đế Vũ đại lục, tất cả công pháp võ kỹ được chia làm thiên địa Huyền Linh phàm ngũ giai, mỗi giai lại phân sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Ở Thánh Vực, võ kỹ Linh Giai trải dài khắp nơi trên đường, hơn nữa ở trong mắt Ma Hoàng hắn là rác rưởi, trong tay hắn có hơn mấy ngàn bộ.
Vì loại đồ vật này mà bỏ mạng, thật sự là không đáng.
Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, miễn cưỡng hô lớn nói: "Đại tiểu thư, một bộ võ kỹ Linh Giai mà thôi, có gì ghê gớm đâu, cho bọn hắn đi, cùng lắm thì tý nữa ta đền cho ngươi một bản khác."
Lời vừa nói ra, cả nhóm người đều giật mình, dường như đều dùng ánh mắt nhìn một thằng điên nhìn về phía hắn.
"Trác Uyên, khẩu khí của tên tiểu tử ngươi cũng thật lớn, tùy tiện đền một bản võ kỹ Linh Giai? Dựa vào cái gì, chỉ bằng ngươi làm một kẻ đầy tớ ở Lạc gia mười lăm năm? Ha ha ha..."
Hoàn toàn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Uyên thờ ơ nhún nhún vai. Giờ này phút này hắn nói hắn không chỉ có võ kỹ Linh Giai, còn có sở học suốt đời của Ma Đế thượng cổ và Cửu U Bí Lục, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
"Trác Uyên, đừng có nói bậy, còn không tranh thủ thời gian đến chăm sóc thiếu gia?"
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên. Trác Uyên quay đầu nhìn lại thì thấy vẻ mặt tức giận của Lạc Minh Viễn đang nhìn về phía mình. Nhưng ở sâu trong ánh mắt của nàng ta, Trác Uyên lại có thể nhìn thấy một chút thương tiếc.