Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31 Mời chào(2)
“Hiện tại làm sao vậy?” Râu Long Cửu run run, truy hỏi nói.
Trác Uyên hơi lắc đầu rồi quay lại nhìn về phía Long Quỳ đang khó hiểu, lạnh lùng nói: “Long Quỳ tiểu thư, chắc ngươi vẫn nhớ rõ lời mà ngươi nói đi.”
Trác Uyên nói xong thì vươn ra một nắm đấm: “Mười năm, mười năm sau, ta sẽ làm cho Lạc gia sừng sững đứng trên bảy thế gia!”
Vừa dứt lời, Trác Uyên uống một hơi cạn sạch ly trà, cạch một tiếng quăng ngã ở trên bàn rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng Long Quỳ lại có loại chấn động khó hiểu.
Mười năm, làm cho một gia tộc nhỏ vượt qua Ngự Hạ Thất Thế Gia, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng. Dù cho hắn là trận sư ngũ cấp, cũng tuyệt đối không thể, bảy thế gia sẽ không dễ dàng bị vượt qua như vậy.
Nhưng khi Trác Uyên tự tin nói những lời này như vậy lại làm cho nàng ta không thể nói bất kỳ câu phản bác nào.
“Tiểu Quỳ, đến tột cùng ngươi vừa mới nói với hắn cái gì?” Vẻ mặt Long Cửu khó hiểu, nhìn về phía hai người. Bởi vì từ sắc mặt của Trác Uyên, tuyệt không phải hắn vô cớ gây rối, nhất định vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho hắn phẫn nộ như thế.
Long Quỳ không nói gì, chỉ là nhìn bóng dáng Trác Uyên biến mất. Long Kiệt chần chờ một trận, rồi nói lại chuyện vừa rồi một lần.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, đánh người không vả mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu. Các ngươi nhục nhã Lạc gia như thế, khó trách người ta chứng minh cho các ngươi xem.”
“Nhưng mà… Chuyện hắn vừa mới nói, tuyệt đối không thể thành công.” Long Kiệt chần chờ một chút rồi lẩm bẩm nói.
Khẽ vuốt chòm râu, một con mắt duy nhất của Long Cửu chuyển động: “Lạc gia có trận sư ngũ cấp tọa trấn, dù cho sau này không đuổi kịp danh vọng của bảy thế gia, cũng nhất định là gia tộc xuất sắc trong thế tục thế gia, vẫn là nên kết giao thì hơn.”
“Ai, các ngươi đó, thiếu chút nữa là chúng ta có thể mời một vị trận sư ngũ cấp để cung phụng rồi.” Long Cửu thở dài, nhìn chằm chằm Long Quỳ rồi lắc đầu…
Về phía khác, sau khi Trác Uyên rời khỏi chỗ Long Cửu, lập tức đi đến chỗ của Lạc Minh Ngọc. Dọc theo đường đi có muôn vàn suy nghĩ!
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, có thể đưa Lạc gia nhờ Tiềm Long Các che chở, như vậy Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn cũng sẽ được giải. Nhưng hắn lại từ bỏ, đơn giản là vì một câu của Long Quỳ.
Mơ mộng hão huyền? Hừ, nếu như ngay cả mộng cũng không làm, vậy chỉ có thể chịu thiên mệnh.
Ma đạo, nghịch thiên mà đi, vận mệnh trong tay đều là tự mình đào ra. Cho nên điều mà Trác Uyên không thể nghe lọt tai nhất chính là mấy câu, mơ mộng hão huyền, an với thiên mệnh, si tâm vọng tưởng này mà thôi.
Cho nên, hắn nhất định phải chứng minh cho mọi người, dù là một gia tộc nhỏ sắp tàn, cũng có thể có một ngày bước lên đỉnh. Giờ này phút này, hắn giúp Lạc gia đã không còn là vì trừ bỏ tâm ma, mà là vì ma đạo của hắn.
Thế giới này, không có gì là không có khả năng cả! Nếu như ông trời cản ta, vậy sẽ nghịch thiên sát chi, mệnh ta do ta không do trời.
Một ngày nào đó, hắn phải biến gia tộc nghèo này thành thế gia mạnh nhất thiên hạ! Chỉ cần có Ma Hoàng Trác Liệt Uyên hắn ở đây thì không có gì là không thể.
Cạch!
Một tiếng vang lớn, Trác Uyên đẩy cửa mà vào, đầy mặt sát khí.
Lạc Minh Ngọc, Lạc Minh Viễn và Bàng thống lĩnh đều ở chỗ này, khi thấy hắn tiến vào thì không khỏi cả kinh. Dường như đã đoán được cái gì nên có vẻ Lạc Minh Ngọc có chút do dự, nhưng vẫn lấy can đảm nói: “Trác Uyên, Cửu gia tìm ngươi có chuyện gì?”
“Hắn mời ta đến Tiềm Long Các để cung phụng.” Trác Uyên nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt ba người Lạc Minh Ngọc đều bất giác tối sầm lại. Tuy rằng trong lòng đau khổ, nhưng Lạc Minh Ngọc vẫn miễn cưỡng cười vui như cũ: “Vậy chúc mừng ngươi, Tiềm Long Các không phải nơi Lạc gia có thể so sánh, ngươi ở nơi đó nhất định sẽ càng tiền đồ.”
Thật ra bọn họ nên sớm nghĩ đến, Trác Uyên bày được trận pháp ngũ cấp nên tất nhiên sẽ được bảy đại thế gia săn đón. Nhân tài giống Trác Uyên như vậy, căn bản không phải gia tộc nhỏ như Lạc gia bọn họ có thể giữ được.
Nhìn khuôn mặt đau thương của một đám bọn họ, Trác Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Than cái gì, ta từ chối rồi.”
“Cái gì?”
Nghe được lời này, mọi người bất giác kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn vui sướng nhiều hơn: “Vì sao?”
“Không có vì sao hết, ta trở về phòng!” Không có trả lời bọn họ, Trác Uyên xoay người rời đi, chỉ là trước khi biến mất, hắn dừng lại rồi lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư, về sau mọi chuyện lớn nhỏ của Lạc gia đều do ta làm chủ, ngươi đừng can thiệp.”
Lạc Minh Ngọc ngạc nhiên, ngơ ngác gật đầu. Trước kia không phải cũng là như vậy sao, sao hôm nay hắn đột nhiên nói với nàng ta những lời này?
Ngay sau đó, lại truyền đến giọng của Trác Uyên, dường như là tự nói, lại dường như là nói với nàng.
“Từ nay về sau, ta chính là đại quản gia của Lạc gia. Trong vòng mười năm, ta muốn Lạc gia phải vượt qua Tiềm Long Các!”
Vừa dứt lời thì thân ảnh Trác Uyên đã biến mất, chỉ để lại ba người Lạc Minh Ngọc giật mình đứng đó, thật lâu không phục hồi tinh thần lại…
Trác Uyên hơi lắc đầu rồi quay lại nhìn về phía Long Quỳ đang khó hiểu, lạnh lùng nói: “Long Quỳ tiểu thư, chắc ngươi vẫn nhớ rõ lời mà ngươi nói đi.”
Trác Uyên nói xong thì vươn ra một nắm đấm: “Mười năm, mười năm sau, ta sẽ làm cho Lạc gia sừng sững đứng trên bảy thế gia!”
Vừa dứt lời, Trác Uyên uống một hơi cạn sạch ly trà, cạch một tiếng quăng ngã ở trên bàn rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của hắn, trong lòng Long Quỳ lại có loại chấn động khó hiểu.
Mười năm, làm cho một gia tộc nhỏ vượt qua Ngự Hạ Thất Thế Gia, đây căn bản chính là chuyện không có khả năng. Dù cho hắn là trận sư ngũ cấp, cũng tuyệt đối không thể, bảy thế gia sẽ không dễ dàng bị vượt qua như vậy.
Nhưng khi Trác Uyên tự tin nói những lời này như vậy lại làm cho nàng ta không thể nói bất kỳ câu phản bác nào.
“Tiểu Quỳ, đến tột cùng ngươi vừa mới nói với hắn cái gì?” Vẻ mặt Long Cửu khó hiểu, nhìn về phía hai người. Bởi vì từ sắc mặt của Trác Uyên, tuyệt không phải hắn vô cớ gây rối, nhất định vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho hắn phẫn nộ như thế.
Long Quỳ không nói gì, chỉ là nhìn bóng dáng Trác Uyên biến mất. Long Kiệt chần chờ một trận, rồi nói lại chuyện vừa rồi một lần.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Long Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, đánh người không vả mặt, mắng chửi người không nói rõ chỗ yếu. Các ngươi nhục nhã Lạc gia như thế, khó trách người ta chứng minh cho các ngươi xem.”
“Nhưng mà… Chuyện hắn vừa mới nói, tuyệt đối không thể thành công.” Long Kiệt chần chờ một chút rồi lẩm bẩm nói.
Khẽ vuốt chòm râu, một con mắt duy nhất của Long Cửu chuyển động: “Lạc gia có trận sư ngũ cấp tọa trấn, dù cho sau này không đuổi kịp danh vọng của bảy thế gia, cũng nhất định là gia tộc xuất sắc trong thế tục thế gia, vẫn là nên kết giao thì hơn.”
“Ai, các ngươi đó, thiếu chút nữa là chúng ta có thể mời một vị trận sư ngũ cấp để cung phụng rồi.” Long Cửu thở dài, nhìn chằm chằm Long Quỳ rồi lắc đầu…
Về phía khác, sau khi Trác Uyên rời khỏi chỗ Long Cửu, lập tức đi đến chỗ của Lạc Minh Ngọc. Dọc theo đường đi có muôn vàn suy nghĩ!
Đây là cơ hội tốt cỡ nào, có thể đưa Lạc gia nhờ Tiềm Long Các che chở, như vậy Lạc gia an ổn, tâm ma của hắn cũng sẽ được giải. Nhưng hắn lại từ bỏ, đơn giản là vì một câu của Long Quỳ.
Mơ mộng hão huyền? Hừ, nếu như ngay cả mộng cũng không làm, vậy chỉ có thể chịu thiên mệnh.
Ma đạo, nghịch thiên mà đi, vận mệnh trong tay đều là tự mình đào ra. Cho nên điều mà Trác Uyên không thể nghe lọt tai nhất chính là mấy câu, mơ mộng hão huyền, an với thiên mệnh, si tâm vọng tưởng này mà thôi.
Cho nên, hắn nhất định phải chứng minh cho mọi người, dù là một gia tộc nhỏ sắp tàn, cũng có thể có một ngày bước lên đỉnh. Giờ này phút này, hắn giúp Lạc gia đã không còn là vì trừ bỏ tâm ma, mà là vì ma đạo của hắn.
Thế giới này, không có gì là không có khả năng cả! Nếu như ông trời cản ta, vậy sẽ nghịch thiên sát chi, mệnh ta do ta không do trời.
Một ngày nào đó, hắn phải biến gia tộc nghèo này thành thế gia mạnh nhất thiên hạ! Chỉ cần có Ma Hoàng Trác Liệt Uyên hắn ở đây thì không có gì là không thể.
Cạch!
Một tiếng vang lớn, Trác Uyên đẩy cửa mà vào, đầy mặt sát khí.
Lạc Minh Ngọc, Lạc Minh Viễn và Bàng thống lĩnh đều ở chỗ này, khi thấy hắn tiến vào thì không khỏi cả kinh. Dường như đã đoán được cái gì nên có vẻ Lạc Minh Ngọc có chút do dự, nhưng vẫn lấy can đảm nói: “Trác Uyên, Cửu gia tìm ngươi có chuyện gì?”
“Hắn mời ta đến Tiềm Long Các để cung phụng.” Trác Uyên nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy lời này, trên mặt ba người Lạc Minh Ngọc đều bất giác tối sầm lại. Tuy rằng trong lòng đau khổ, nhưng Lạc Minh Ngọc vẫn miễn cưỡng cười vui như cũ: “Vậy chúc mừng ngươi, Tiềm Long Các không phải nơi Lạc gia có thể so sánh, ngươi ở nơi đó nhất định sẽ càng tiền đồ.”
Thật ra bọn họ nên sớm nghĩ đến, Trác Uyên bày được trận pháp ngũ cấp nên tất nhiên sẽ được bảy đại thế gia săn đón. Nhân tài giống Trác Uyên như vậy, căn bản không phải gia tộc nhỏ như Lạc gia bọn họ có thể giữ được.
Nhìn khuôn mặt đau thương của một đám bọn họ, Trác Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Than cái gì, ta từ chối rồi.”
“Cái gì?”
Nghe được lời này, mọi người bất giác kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn vui sướng nhiều hơn: “Vì sao?”
“Không có vì sao hết, ta trở về phòng!” Không có trả lời bọn họ, Trác Uyên xoay người rời đi, chỉ là trước khi biến mất, hắn dừng lại rồi lạnh lùng nói: “Đại tiểu thư, về sau mọi chuyện lớn nhỏ của Lạc gia đều do ta làm chủ, ngươi đừng can thiệp.”
Lạc Minh Ngọc ngạc nhiên, ngơ ngác gật đầu. Trước kia không phải cũng là như vậy sao, sao hôm nay hắn đột nhiên nói với nàng ta những lời này?
Ngay sau đó, lại truyền đến giọng của Trác Uyên, dường như là tự nói, lại dường như là nói với nàng.
“Từ nay về sau, ta chính là đại quản gia của Lạc gia. Trong vòng mười năm, ta muốn Lạc gia phải vượt qua Tiềm Long Các!”
Vừa dứt lời thì thân ảnh Trác Uyên đã biến mất, chỉ để lại ba người Lạc Minh Ngọc giật mình đứng đó, thật lâu không phục hồi tinh thần lại…
Bình luận facebook