• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ĐẠI NAM TỬ TIỂU NÀNG DÂU (3 Viewers)

  • Chương 74

Edit: Song

Chỉ thấy Hồ lão ma ma này thần thái sáng láng, Chu Mạch nhìn cũng biết lần trước mình tốt bụng thấy bà lớn tuổi nên chỉ đánh bà hai cái là sai lầm.

Khóe miệng của Hồ Nhị Lệ còn có một chút máu ứ đọng, chỉ là không nhìn kỹ là không thấy được,mắt to xinh đẹp hướng tới Chu Mạch bắn ra tia lửa, cùng bộ dáng nàng hoàn toàn không hợp.

Khiến cho Chu Mạch không nghĩ được là Hoa Lan, dù thế nào cũng là thiếp của Triệu Tề, Triệu Tề và Triệu Trọng Sơn thân là đường huynh đệ, Hoa Lan ngươi cũng là người Triệu gia, theo lý phải gọi ta một tiếng chị dâu. Ngươi được lắm, lại coi trọng người ngoài, giúp đỡ người Hồ gia khi dễ người Triệu gia, sau này ngươi còn muốn ở nhà lão Triệu sao.

Đang lúc trong lòng Chu Mạch oán niệm Hoa Lan, ba nữ nhân hung hăng khí thế đi tới đã vào phòng, Chu Mạch không để ý họ, trước tiên nghiêng đầu ngồi xuống ghế chủ.

Sau đó nhìn chằm chằm ba người đứng ở trước mặt mình, trong lòng Chu Mạch nghĩ cũng may bọn họ không có dẫn thêm người, nếu đối phó với ba nữ nhân này, mình cũng sẽ không thua thiệt.

Cho nên ngồi xuống, là bởi vì thường thường người đang ngồi đối đầu với người đang đứng càng có thể tạo ra khí thế áp đảo, có loại cảm giác chiến thắng siêu vững, đè nén sự xôn xao trong lòng mình, biểu hiện mặt bình tĩnh ngẩng đầu hỏi các nàng.

"Ba vị, khó có được lúc rãnh rỗi à? Hôm nay sao lại đại giá quang lâm hàn xá này?"

Giọng nói nàng hỏi tựa như vừa hơn một năm không thấy vừa không như bằng hữu.


"Chu thị! Ngươi cái đồ tiểu nhân, ngươi thế nhưng đi tìm quan môi cấp ta một nam nhân khắc thê, tại sao ngươi không lấy đi. Chu gia các ngươi từng người đều được lắm!" Mắt hạnh của Hồ Nhị Lệ trừng trừng, cắn răng nghiến lợi mắng, dù sao còn chưa tới nàng mở miệng bẩn ra.

Hồ lão ma ma bên cạnh cũng không khách khí: "Ngươi cái người này là đàn bà chanh chua! Đồ ti tiện! Ngươi không nhìn mình là cái loại gì, chiếm cứ nam nhân tốt không thả, đầu óc còn hư tìm cho Nhị Lệ nam nhân kém như vậy."

Không đợi Chu Mạch mắng lại, Hoa Lan ở bên cạnh cũng bắt đầu không giúp: "Đúng là, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình là một thứ gì, với đức hạnh của ngươi, xứng với nhị ca sao, không biết phân biệt!"

Người Hồ gia chửi mình thì về tình có thể lượng thứ, dù sao lần trước mình cũng chiếm đại tiện nghi của bọn họ, Chu Mạch chính là có chút cảm thấy tức giận, nhưng lời nói của Hoa Lan khiến cho nàng nổi trận lôi đình, lời khó nghe nói ra, hơn nữa còn là cười nói.

"Ôi, đây là chó nhà người nào đang sủa a, chó Hồ gia không có chốt tốt ta đây cũng không phản đối, dù sao không phải là người một nhà, chó hoang của nhà Triệu Tề cũng không có cái chốt tốt, xem ra bọn ta phải đi tìm Triệu Tề kia nói chuyện rồi, tiện thiếp nhà hắn rốt cuộc là Họ Triệu hay họ Hồ? Chẳng lẽ là người nghiện nam nhân, ngoài mặt là người Triệu gia chúng ta, sau lưng lại vụng trộm cùng nam nhân nào của Hồ gia sao?" Chu Mạch lạnh lùng suy nghĩ nhưng lại châm chọc.

Đồ đàn bà chanh chua? Được, không thành vấn đề, phóng ngựa tới đây, Chu Mạch nàng cũng không phải là cái đèn cạn dầu, nếu để cho nàng mắng chửi người, nửa giờ cũng không hết từ, chỉ là ngại vì nam nhân của mình là chủ nghĩa đại nam tử, còn là một người trọng sĩ diện, thường ngày nàng đều thu liễm.

Mấy câu nói đó của Chu Mạch liền mắng toàn bộ ba nữ nhân trước mặt, mặc dù nàng mắng không được đê tiện gì, chờ người đàn bà chanh chua như vậy trực tiếp chửi, nhưng là nàng am hiểu phương pháp mắng chửi người kín đáo cũng có thể tức chết người.

Bị chửi là súc sinh, hai nữ nhân của Hồ gia tức đỏ bừng cả khuôn mặt không nói, ngay cả Hoa Lan cũng xù lông lên, mặc dù ý tứ kia nàng không hiểu rõ lắm, nhưng bị chửi làm chó không nói, còn bị nói cấu kết với nam nhân Hồ gia, nàng không làm.

"Ngươi ngậm máu phun người! Ta không có! Nếu ngươi dám tìm Triệu Tề nói chuyện này, ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta liều mạng với ngươi!" Mặc dù Hoa Lan không sợ Triệu Tề, tự nhận là mình ở trên giường hầu hạ nam nhân kia thoải mái, nhưng nàng sợ chính thê Lục thị của Triệu Tề cùng mấy ca ca kia. Chuyện này nếu bị Triệu Tề biết còn chưa sao, nếu chính thê Lục thị biết, nhất định sẽ đối với mình hành hung một trận, nữ nhân kia mấy ngày nay đang tìm lý do bố trí mình đấy.


Kể từ khi bắt đầu Lục thị đã hướng về phía Tiểu Lý thị cùng Chu Mạch rồi, sau khi học hỏi được kinh nghiệm từ đám người Lưu tẩu tử, thì cứng rắn ở trong nhà, vì con trai chỉ có hai tuổi, nàng phải kiên cường, vì làm mẹ thì phải mạnh mẽ.

Lại nói Hoa Lan, vừa nói liều mạng liền muốn tiến lên tóm lấy tóc của Chu Mạch, mục đích của chuyến này chính là hành hung Chu Mạch một trận, tốt nhất là có thể khiến đứa bé trong bụng của nàng mất đi, như vậy Triệu Trọng Sơn sẽ ghét bỏ Chu Mạch, nói không chừng Hồ Nhị Lệ còn có cơ hội.

Chu Mạch hoàn toàn không ngờ rằng Hoa Lan là một ngòi pháo nổ, chờ một chút, nàng còn muốn chọn lựa chiến thuật trì hoãn, chờ đợi viện binh tới cứu.

Nhìn Hoa Lan khí thế hung hăng chạy tới chỗ Chu Mạch, Hồ Nhị Lệ ở bên cạnh cùng hồ ma ma cũng đứng không yên, hùng hùng hổ hổ đi theo đến gần.

Chu Mạch biết mình không thể dùng lực, tốt nhất là trên tay có vũ khí, mà trong phòng tổng cộng có hai băng ghế bốn góc cao dễ dàng sử dụng, hiện tại đang ở sau lưng ba nữ nhân kia. Nếu như mình cầm một cái lên, khó tránh khỏi một cái khác cũng sẽ bị quân địch sử dụng.

Chỉ là cậy vào thân thể mình linh hoạt, lúc Chu Mạch sắc mặt không bình thường nhìn Hoa Lan đã từ trên ghế đứng lên, nhìn ba nữ nhân đồng thời nhào tới, chỉ đành phải linh hoạt tránh sang một bên, sau đó nhanh chóng chạy vội tới phía sau các nàng, nhặt một cái băng ghế lên ném tới sân ở đằng xa, sau đó tay phải cầm lên một cái khác để trước người cản trở.

Ba người kia thấy Chu Mạch né, lại càng hăng, lửa giận trong lòng cũng bốc lên càng cao, Hồ Nhị Lệ cũng là người hiểu chiến thuật, kêu lớn: "Mẹ, mẹ đi giữ cửa, đừng để cho nàng chạy ra ngoài, Hoa Lan, ngươi từ bên trái của nàng tiến lên, ta phụ trách bên phải."

Hồ ma ma được khuê nữ sai khiến, bên cản cạnh cửa bên lẩm bẩm: "Được, vây quanh nàng, ta cũng không tin ba người chúng ta còn không đánh lại một tiện nhân như nàng."

Chu Mạch thấy các nàng như thế, chỉ đành phải lui tới cái bàn vuông trong phòng ở sau lưng, phòng ngừa địch ở sau lưng, chỉ là trên miệng nàng cũng không mất mát gì.


"Hồ lão ma ma, ta thấy ngươi mới tiện, sinh ra khuê nữ cũng tiện, cả nhà các ngươi cũng tiện. Làm mặt dày đeo bám nam nhân người ta, mọi người đều nói không cần còn chẳng biết xấu hổ, ta thấy da mặt người Hồ gia các ngươi có thể dầy bằng góc thành tường của Bảo Định phủ!" Chu Mạch dựa lưng vào bàn vuông, cảm thấy trong lòng có sức lực, ngoài miệng cũng mắng lên.

Hoa Lan là một người tính tình nóng nảy , nàng không giống mẹ con Hồ gia chịu thiệt thòi ăn quả đấm của Chu Mạch, đáy lòng dù sao cũng hơi rụt rè, cũng chuyển động vây quanh Chu Mạch rồi lại không dám tiến lên, Hoa Lan bước một bước dài liền xông lên.

Hôm nay thật ra Chu Mạch muốn nhất chính là dọn dẹp Hoa Lan này, ngươi nói hai chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, kỹ nữ ngươi vì sao còn nhằm vào ta khắp nơi, nàng đã sớm không vừa mắt Hoa Lan.

Mắt thấy Hoa Lan cách mình chỉ còn một bước rưỡi, Chu Mạch liền vung cái băng ghế tới mặt nàng.

Chỉ nghe Hoa Lan kêu "Ngao" một tiếng đau, sau đó liền bụm mặt ngồi chồm hổm trên đất, lỗ mũi còn đang không ngừng chảy máu, xem bộ dáng là đã đập gãy xương sống mũi nàng rồi, nếu không âm thanh của nàng cũng không thể nào khổ sở như vậy.

Chu Mạch nhìn nàng như thế, ngẩn người một chút, nàng không có dùng nhiều sức lực, mấu chốt chính là muốn dọa Hoa Lan một chút, không ngờ lập tức đánh nàng thành như vậy. Lần này không biết nên làm sao ăn nói với Triệu Tề, nghe nói Triệu Tề đối với thị thiếp này là yêu thương có thừa. Nếu để cho hắn biết mình đánh cục cưng của hắn thành như vậy, không biết có tới tìm Triệu Trọng Sơn tính sổ hay không, huynh đệ ruột trong thôn đánh nhau cũng nhiều, huống chi đây lại là đường huynh đệ, chỉ là nghĩ lại, bản lĩnh của Triệu Trọng Sơn, mười Triệu Tề cũng không phải là đối thủ, liền thả lỏng tâm.

Hai nữ nhân Hồ gia thấy Chu Mạch ngây ngẩn cả người, cảm thấy đây là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Đang muốn hợp lực nhào tới, cửa vang lên tiếng gầm giận dữ: "Dừng tay!"

Chu Mạch nghe xong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi tay của mẹ chồng Tôn thị nắm chặt một cây trường côn, như thần giữ cửa đứng ở đó, sau lưng còn có đám người Tiểu Lý thị cùng Lục thị.

Thấy được người tới, trong lòng Chu Mạch thở phào, nàng thật đúng là lo lắng chờ một chút nữa sẽ làm bị thương mình.

"Hồ lão ma ma, làm chuyện xấu công khai luôn à? Cũng khi dễ quá rồi, bà là khi dễ Triệu gia không có người sao?" Âm thanh của Tôn thị lạnh buốt, nói xong cổ tay thô lão luyện nắm cây gậy đi vào phòng, sau lưng có thêm bảy tám người nữa tiến vào, Chu Mạch thấy tình thế thì cảm thán lực thu hút của Tôn Thị một chốc, nghĩ đến người Đông Nhi đi tìm đầu tiên đúng là bà nội nàng rồi.


Thấy nàng dâu của Triệu gia tới nhiều như vậy, mặt của Hồ Nhị Lệ cùng Hồ ma ma cũng sợ tới chuyển xanh, đâu còn chạy tới quấy Chu Mạch nữa, muốn chạy trốn ra khỏi cửa cũng bị người Triệu gia cản trở rồi.

"Ha ha, Triệu đại tẩu, chúng ta chính là tới trò chuyện tán gẫu với con dâu ngươi, ta cùng Nhị Lệ đều không có động thủ." Hồ lão ma ma ngược lại là cao thủ gió chiều nào theo chiều nấy, mới vừa rồi còn hung hăng muốn khiến cho Chu Mạch đẹp mặt, bây giờ thấy nhân gia người đông thế mạnh, liền một bộ thấp hèn, ngay cả Hồ Nhị Lệ ở một bên cũng hận không được vùi mặt đến eo rồi, không biết có phải vì lời nói của lão nương mình mà xấu hổ hay không.

Chu Mạch nhìn ánh mắt khinh bỉ cũng lười cấp bà, Tôn thị cũng không thể nào nuốt nổi một bộ này của bà, lạnh lùng nói: "Thế sao ta lại nghe nói ngươi là tìm nàng dâu của lão Nhị để tính sổ a! Nếu như nhớ không lầm, chuyện lần trước đều do Lý Chính giải quyết, các ngươi cảm thấy bất mãn thì tìm Lý Chính đi."

"Chị dâu, nào có chuyện này, chúng ta thật là không có việc gì, nghe nói Chu thị mang thai, liền muốn tới xem nàng." Hồ ma ma thuận miệng nói bừa.

"Thật sao? Vậy các ngươi xách theo cái gì đến xem nàng?" Tôn thị liếc mắt nhìn bọn họ hỏi, ngươi tới xem phụ nữ có thai, sao hai tay lại trống không chứ.

"Ta. . . . . . Lần này ta tới gấp, lần sau sẽ mang chút trái cây, đây không phải là vừa vặn hòa hoãn quan hệ hai nhà Triệu Hồ chúng ta sao." Hồ ma ma ngượng ngùng cười nói.

Từ lần trước sau khi khuê nữ của mình đi tìm Tôn thị bị cự tuyệt, Hồ ma ma gặp Tôn thị cũng có chút không khỏi rụt rè. Trong lòng nghĩ cũng không biết chuyện bà mối Hoàng lần trước Tôn thị có biết sau lưng là mình cùng khuê nữ giở trò hay không, làm việc trái với lương tâm, bà lại càng sợ Tôn thị.

Chu Mạch đột nhiên nhớ tới Hoa Lan bị chính mình đập gãy sống mũi, dường như khi các nữ nhân Triệu gia vào nhà nàng liền từ dưới đất bò dậy lẩn đi, cũng ngưng việc gào khóc thảm thiết. Cẩn thận dõi mắt tìm kiếm, phát hiện Hoa Lan đang cúi đầu bụm mặt đứng ở sau lưng Lục thị, máu trên mặt cũng bị nàng lau trong nháy mắt không lưu một chút dấu vết. Giờ phút này mặt nàng bị đánh sưng lại ra vẻ theo người Triệu gia, ngươi không có lá gan to lớn như kim cương toản, còn muốn ôm nghề đồ gốm đánh người này*, nằm mơ nha.

(*): Nói thật ta cũng chả biết câu này có ý gì Chắc là chỉ nàng ta không can đảm, mạnh mẽ còn muốn đi đánh người đoán thôi đoán thôi, đừng có ném đá~

Không muốn quan hệ với Hồ gia càng thêm hỏng bét, suy cho cùng đều ở chung một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Chu Mạch đầu tiên là một tay đỡ cái băng ghế một tay ôm bụng ngồi xuống, sau đó nhìn đám người bà bà chậm rãi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom