• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New ĐẠI MINH (1 Viewer)

  • Chương 33-35

Chương 33 Đánh bại một kẻ thù mạnh mẽ một lần nữa

Kỵ binh của quân Thanh còn chưa chuẩn bị phát động tấn công, Viên Tiếu đã dẫn đầu một nghìn kỵ binh vọt tới trước mặt quân Thanh, nhanh chóng phát động tấn công về phía quân Thanh!

Từ rất xa, Viên Tiếu cầm súng trường trong tay, phát hiện rằng chỉ cần hạ gục một trong hai tướng lĩnh của quân Thanh, quân tâm của họ sẽ hoàn toàn sụp đổ!

Dưới bầu trời mờ mịt, Viên Tiếu nhắm mục tiêu, nhưng muốn bắn tướng địch một phát trí mạng khi đang ngồi trên lưng chiến mã cũng không phải là dễ!

Ầm!

Khi Viên Tiếu thấy mình chỉ còn cách Trác Bố Thái khoảng ba trăm mét mới bóp cò.

Trác Bố Thái mạng lớn, hắn đang thúc ngựa chạy tới, thân thể lắc lư, viên đạn sượt qua, không bắn trúng ngực nhưng cũng đã găm lên cánh tay phải của hắn!

Khoảng cách chỉ có ba trăm mét, viên đạn xoay tròn cuốn theo động năng mạnh mẽ, hoàn toàn bắn nát cánh tay phải của Trác Bố Thái!

Trác Bố Thái kêu lên một tiếng thảm thiết, không còn ngồi vững trên chiến mã, xoay người ngã xuống, Tô Khắc Cáp ở một bên cực kỳ sợ hãi, duỗi tay ra chộp lấy Trác Bố Thái, chỉ dùng sức của một tay đã xách Trác Bố Thái từ trên chiến mã của hắn tới chiến mã của mình.

Vào lúc này, Trác Bố Thái đã đau đến toàn thân đổ mồ hôi, một cánh tay bị gãy, đau đớn quá lớn thế này chắc chắn không phải là thứ người thường có thể chịu được!

Trác Bố Thái mạnh mẽ chống đỡ nói: "Tô Khắc Cáp, lui binh, mau lui binh lại! Không biết quân Minh sử dụng vũ khí gì mà có uy lực như vậy, nếu không lui binh, chúng ta sẽ tổn thất lớn!"

Nhưng muốn lui quân vào lúc này cũng không dễ dàng.

Khoảng cách hai ba trăm mét nháy mắt là đến.

Kỵ binh của Tô Khắc Cáp đụng độ dữ dội với quân Minh, Viên Tiếu cầm phác đao trong tay, vung về phía kỵ binh của quân Thanh! Gặp người là chém ngay, mặc dù Viên Tiếu không am hiểu kỵ chiến nhưng bản lĩnh này cũng không phải là thứ kỵ binh bình thường có thể ngăn cản được.

Đao lớn trong tay múa như bay, đặc biệt đánh vào những vị trí quan trọng của quân Thanh, mỗi một đao hạ xuống, kỵ binh của quân Thanh không chết cũng bị thương! Dồn dập tháo chạy sang hai bên, quân Minh theo phía sau nhìn thấy Viên Tiếu hung mãnh không gì sánh được, càng thêm có dũng khí tung hoành, lao vào đội hình chiến đấu!

Tô Khắc Cáp khẽ cắn môi, đặt Trác Bố Thái lên một con chiến mã khác, sai người bảo vệ, tự mình thúc ngựa vọt lên, bất kể như thế nào cũng phải đánh lui thế tấn công của quân Minh, may mắn thay quân số của quân Minh không nhiều lắm, vẫn có thể đẩy lui.

Chiến mã của Tô Khắc Cáp lao như tên bắn về phía Viên Tiếu, Viên Tiếu thấy rõ ràng, thúc chiến mã, nghênh đón nhanh như chớp!

Tô Khắc Cáp đập mạnh chùy trong tay về phía Viên Tiếu, tay Viên Tiếu dùng sức, phác đao vừa lúc chạm phía trên chùy, đẩy chùy nặng qua một bên, hai con chiến mã lướt qua nhau.

Một tay Viên Tiếu cầm đao, tay phải cầm súng, đột nhiên quay lại, nâng tay bắn một phát!

Chết tiệt, Tô Khắc Cáp không dự đoán được người kia còn một chiêu này, đương nhiên không phản ứng kịp, lập tức bị một viên đạn bắn trúng tim, chỉ cách mấy thước, toàn bộ ba phát đạn đều xuyên qua người hắn, trước ngực Tô Khắc Cáp xuất hiện một lỗ lớn.

Cổ họng Tô Khắc Cáp không phát ra được một tiếng nào, té từ trên ngựa xuống, Lại thêm một người mất mạng dưới thành Cao Dương!

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, quân Thanh đã chết mất ba tướng lĩnh quan trọng, một người bị thương, quân Thanh hoàn toàn đánh mất dũng khí tái chiến, trong hoàn cảnh đó, quân Thanh còn muốn tiếp tục ngăn cản thế tấn công quân của Minh ư, sao có thể?

Dưới sự tấn công của quân Minh, quân tiên phong đại loạn! Quân Minh thừa thắng xông lên, khí thế như cầu vồng, hơn nữa quân Thanh còn tâm hoảng ý loạn, lúc này, quân Minh tấn công như bão táp, quân tiên phong của quân Thanh bị đánh tan tác.

Trác Bố Thái thấy vậy, trong lòng lại hoảng loạn, nhưng thấy quân số của quân Minh cũng không quá nhiều, bắt đầu tập hợp binh lực dưới tay, triển khai phản công, ngày càng nhiều quân Thanh tập hợp lại.

Đây chính là thời khắc Viên Tiếu chờ đợi, nhìn lượng lớn quân Thanh đã tới gần, mấy người Tôn Lão Bát đã chờ sẵn, ném lựu đạn có sức nổ mạnh trong tay về những nơi có nhiều binh lính nhất!

Ầm ầm ầm!

Một tiếng tiếng nổ mạnh vang lên giữa đội ngũ của quân Thanh, khói đặc cuồn cuộn, một đám kỵ binh của quân Thanh bị sức nổ mạnh hất bay ra ngoài, đừng thấy loại lựu đạn này nhỏ mà coi thường, uy lực của cục sắt này còn lớn hơn đại bác của thời đại này đấy!

Quân Thanh ở phía sau thấy màn này đã hoàn toàn mất hết can đảm, đây là vũ khí gì, uy lực còn lớn hơn đạn pháo, hơn nữa còn ném từ trong tay người ra! Thật khủng khiếp, chỉ vỏn vẹn hơn mười tiếng nổ mạnh đã có trên trăm kỵ binh bị nổ chết, còn rất nhiều người bị thương!

Mấy tướng lĩnh cũng hoảng sợ, đánh chết cũng không muốn xông lên, một thành Cao Dương nho nhỏ mà lại mạnh mẽ như vậy.

Một đội quân hùng mạnh, ngay cả kỵ binh Quan Ninh vùng quan ngoại hay đội binh Huyền Đại hùng mạnh của Lư Tượng Thăng cũng không dũng mãnh như vậy, một bối lặc, một nguyên soái, hai phó tướng, toàn bộ đều bỏ mạng ở nơi này! Thành Cao Dương nhỏ bé này đã trở thành ác mộng của quân Thanh!

Đối mặt với vụ nổ mạnh bất ngờ xảy ra, quân Thanh cũng không dám tùy tiện tiến lên phía trước nữa, lần lượt lui về đằng sau! Dũng khí của quân Minh càng thêm mạnh mẽ, tiếp tục xông lên phía trước!

Ngay sau đó, một kỵ binh của quân Thanh đột nhiên tức giận quát: "Tướng quân, ngài xem, đằng xa đang xuất hiện một lượng lớn kỵ binh từ phía Bắc!"

Mấy tướng quân của quân Thanh ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía xa người ồn ào ngựa hí vang, vô số ngọn đuốc khiến bầu trời đỏ rực, là kỵ binh! Nhưng đây tuyệt đối không phải của quân Thanh, bởi vì quân Thanh tấn công từ phía Đông Nam, không có khả năng đi vòng qua phía Tây Bắc!

Vậy chỉ còn một khả năng, là viện trợ của quân Minh, nhất định là viện quân của quân Minh!

Quân Thanh không còn lòng dạ ham chiến, mấy tướng quân dẫn đầu quân Thanh dưới trướng bắt đầu lui binh trên diện rộng, hoảng sợ bỏ chạy, dưới loại tình huống này, một khi rơi vào thế gọng kìm của quân địch thì thật sự nguy hiểm!

Quân Thanh không còn lòng dạ tham chiến nhưng quân Minh lại vô cùng hưng phấn, hai cánh quân Minh một cánh đánh lén sau lưng, một cánh từ xa đến đánh thẳng vào quân Thanh, giống như hai con rồng lớn. Sắc trời đã hoàn toàn tối, quân Thanh hoảng sợ bỏ chạy, không rõ rốt cuộc có bao nhiêu người của quân Minh đang tấn công, quân thanh bị đánh tan tác bỏ lại áo giáp, chạy trốn một mạch hơn mười dặm mới thoát khỏi sự truy đuổi của quân Minh!

Việc này còn là do Viên Tiếu sợ gặp phải quân chủ lực của quân Thanh đến tiếp viện, sẽ lộ ra chỗ thiếu sót của bên mình nên không thể không lui binh, nếu không thì, dựa theo suy nghĩ hiện tại của những người khác trong quân Minh, họ sẽ trực tiếp đuổi giết tới cùng, dù sao hiện tại quân Thanh chẳng khác nào một đám cừu non, hoàn toàn không có lực chiến đấu, lúc này còn không tận dụng ưu thế thì định đợi đến khi nào?

Khó khăn lắm quân Thanh mới ổn định được số quân bại trận, sau một hồi hỗn chiến, quân Thanh vội vàng thoát thân, thương vong đến gần hai ngàn người!

Đây là sỉ nhục trước nay chưa từng có! Chẳng những thương vong quá lớn mà điều khiến người khác khó có thể dễ dàng tha thứ nhất chính là Nhạc Thác đã chết, vị tướng lĩnh đáng tin cậy nhất của Hoàng Thái Cực đã bỏ mạng dưới thành Cao Dương, toàn bộ cánh quân bên phải của quân Thanh mất đi thống soái, mất đi linh hồn của đội quân, như rắn mất đầu!
Chương 34 Quân Thanh hoảng loạn

Mấy vị tướng quân đều khóc không ra nước mắt, Trác Bố Thái cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê vì mất quá nhiều máu, phải làm sao bây giờ?

Trong lúc nhiều người đang hoảng loạn thì Cách Lí Cáp, thống lĩnh quân chủ lực cánh phải đi tới, nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, trái tim của hắn ta như rơi xuống, vang lên tiếng lộp bộp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Bối Lặc Nhạc Thác đã bị đánh bại? Nếu vậy thì không phải là nhanh quá hay sao? Nhạc Thác chỉ huy năm ngàn kỵ binh chủ lực tinh nhuệ nhất cơ mà!

Cách Lí Cáp nhìn thấy một tướng lĩnh thì quát lớn: "Thiết Mộc Tân! Rốt cuộc là bên các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Bối Lặc gia đâu?”

Thiết Mộc Tân nhìn thấy Cách Lí Cáp thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong chốc lát, nói với vẻ mặt buồn bã: "Tướng quân, tình hình không ổn. Khi chúng ta tấn công thành Cao Dương, Bối Lặc gia và tướng quân Tát Nhĩ Đốn đã bị quân Minh tấn công bất ngờ, hi sinh vì đất nước. Chúng ta không thể ngăn chặn được cuộc tấn công của quân Minh nên đành bất đắc dĩ rút lui về đây…”

Cách Lí Cáp cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt chút nữa đã ngã khỏi lưng ngựa, Nhạc Thác đã chết! Tát Nhĩ Đốn cũng đã chết! Bọn họ còn cách nào để đánh trận chiến này nữa đây?

Cách Lí Cáp hét lên: "Trác Bố Thái đâu? Các ngươi đều là một lũ vô tích sự. Sao có thể để cho quân Minh tiếp cận Bối Lặc gia dễ dàng như vậy? Một đám vô dụng!"

Thiết Mộc Tân khàn giọng nói: “Tướng quân, tướng quân Trác Bố Thái bị quân Minh đánh bị thương nặng khi đang giao chiến, bị bắn gãy cánh tay, mất quá nhiều máu nên hiện giờ vẫn đang hôn mê…"

Mẹ kiếp!

Suýt chút nữa thì Cách Lí Cáp đã bị tức đến chết, trận chiến này tổn thất quá nhiều, chỉ vỏn vẹn một trận chiến, chưa được bao lâu, quân Minh đã giết chết hai vị chủ tướng, khiến một người bị thương nặng chưa rõ sống chết ra sao!

Cách Lí Cáp cũng không trả lời mà lao thẳng vào bên trong, đập vào mắt hắn ta là mấy tên tướng lĩnh đang mặt ủ mày chau* ngồi dưới đất, im lặng nhìn nhau!

*Tả vẻ mặt buồn rầu, đau khổ

Các Lí Cáp tức giận đến mức thở dốc, cầm roi lên quất thật mạnh!

"Khốn nạn, khốn kiếp! Các ngươi đều là một lũ vô dụng! Nhiều người như vậy mà lại để Bối Lặc gia bị giết chết! Các ngươi là một lũ rác rưởi!"

Tướng lĩnh Trát Mộc Trai đứng lên, giọng điệu chua chát nói: "Tướng quân, chúng ta hoàn toàn không thể nghĩ tới. Lúc đó Bối Lặc gia và Cách Lí Cáp, Trác Bố Thái, hai vị tướng quân đều cách xa thành Cao Dương ít nhất hai trăm năm mươi dặm, quân Minh lại có thể tiến hành đột kích từ khoảng cách xa như vậy, Bối Lặc gia và tướng quân Tát Nhĩ Đồ mất mạng tại chỗ, chờ chúng ta phản ứng lại thì cũng đã quá muộn…”

Hai trăm năm mươi dặm!

Cách Lí Cáp lập tức nổi giận, mắng: "Mẹ nó! Hai trăm năm mươi dặm, ngay cả chiếc nỏ mạnh nhất cũng không thể bắn xa đến như vậy! Trừ khi bọn chúng sử dụng Hồng di pháo*! Ngươi nói cho ta biết, cái thành Cao Dương bé như lỗ mũi này lấy đâu ra Hồng di pháo? Đừng nói là thành Cao Dương, ngay cả Bảo Định Phủ và Hà Gian Phủ cũng không có!”

Cách Lí Cáp, người đã chinh chiến lâu năm, đương nhiên biết rất rõ, nhà Minh đã bố trí gần như toàn bộ số ít khẩu Hồng di pháo trên phòng tuyến Ninh Viễn và khu vực Tuyên Châu Đại Đồng, số còn lại đều được bố trí ở kinh thành, vùng kinh đô và lân cận cũng không có vũ khí lợi hại như Hồng di pháo, thứ này quá đắt, không phải thành nào cũng có thể trang bị được, thành nhỏ như Cao Dương lại càng không thể mua được!

Không có Hồng di pháo, làm sao có thể tập kích, giết chết Nhạc Thác từ khoảng cách hai trăm năm mươi dặm?

Trát Mộc Trai kêu lên: "Tướng quân, tất cả hoàn toàn là sự thật. Nếu không thì làm sao chúng ta có thể không bảo vệ Bối Lặc gia? Chúng ta cũng biết rằng dù là cung mạnh, nỏ mạnh hay súng hỏa lực lớn đến đâu cũng không thể bắn xa như vậy. Ngoài khoảng cách trăm dặm sẽ không tạo thành sát thương, nhưng súng của đối phương lại có thể bắn thủng một lỗ trên ngực của tướng quân Tát Nhĩ Đốn ở khoảng cách hai trăm năm mươi dặm, đầu của Bối Lặc gia gần như vỡ vụn..."

Những người khác cũng lần lượt lên tiếng tán đồng, hiển nhiên bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ hãi loại súng này, sức mạnh của nó quá lớn, quá mạnh mẽ. Ở khoảng cách hai trăm năm mươi dặm mà nó có thể giữ được sức mạnh và độ chính xác cao như vậy, bắn phát nào trúng phát đó, quá đáng sợ. Vậy sau này khi hai bên giao tranh, còn có vị tướng lĩnh nào dám ra mặt? Một phát mất mạng, mạng của ai cũng không phải cỏ rác, không ai có thể sống mà lại muốn đi chết!

Cách Lí Cáp hét lên: "Vậy thì các ngươi cứ ngồi đây làm gì? Toàn quân ngay cả phòng thủ cũng không có. Nếu quân Minh phát động tấn công lần nữa, con mẹ nó các ngươi còn có đường sống sót sao? Lũ vô dụng, mau chấn chỉnh lại quân sĩ đi. Sáng mai chúng ta sẽ tấn công chiếm thành Cao Dương lần nữa, dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải tấn công Cao Dương và báo thù cho Bối Lặc gia, nếu không, tất cả hãy chờ đầu rơi xuống đất hết đi!”

Trát Mộc Trai vội vàng khuyên can: “Tướng quân, không thể được. Bây giờ tình hình thực sự ở thành Cao Dương vẫn chưa rõ ràng, nếu chúng ta vội vàng phát động tấn công, một khi thất bại thì tổn thất sẽ càng lớn hơn. Ngài đã tổn thất hơn năm ngàn quân ở thành Cao Dương rồi… Hơn nữa, thành Cao Dương dường như đã nhận được quân tiếp viện, tất cả đều là kỵ binh. Khí thế của họ thậm chí còn có thể sánh ngang với kỵ binh Quan Ninh của nhà Minh..."

Các Lí Cáp sửng sốt, hỏi: "Bọn chúng có bao nhiêu người?"

Trát Mộc Trai đáp lời: “Lúc đó trời đã tối hẳn, nhưng xét số lượng đuốc của họ thì chắc cũng phải hơn hai ngàn. Cộng thêm binh lực của thành Cao Dương, bây giờ thậm chí không dưới năm ngàn người đang canh giữ thành. Lại có vũ khí hỏa lực không biết tên đang trấn áp đội hình, chúng ta tuyệt đối không được tùy tiện tấn công nữa..."

Sắc mặt Cách Lí Cáp trở nên căng thẳng trong chốc lát, năm ngàn quân, nói nhiều cũng không phải nhiều nhưng cũng không phải là số ít, bọn họ đang trong trạng thái phòng thủ, chỉ huy hiện tại của bọn họ đã tử trận, vài vị tướng dũng mãnh cũng bị giết và bị thương. Tinh thần xuống dốc trầm trọng. Hắn ta muốn công phá thành Cao Dương sẽ rất khó, nhưng ngay cả khi có thể làm được thì chắc chắn là sẽ mất nhiều hơn được. Sẽ không bao giờ có thể giành được chiến thắng nếu không phải trả cái giá hàng ngàn hoặc thậm chí hàng chục ngàn người!

Cách Lí Cáp mạnh bạo quất roi một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Truyền lệnh của ta, lập tức chấn chỉnh lại quân sĩ, đóng quân tại chỗ, không được hành động tùy tiện, phòng thủ chặt chẽ!”

Trát Mộc Trai vội vàng đi xuống để chấn chỉnh đội quân bại trận.

Trong lòng Cách Lí Cáp đầy cay đắng, vốn hắn ta tưởng rằng lần này mình có thể lập được công lớn ở đây rồi nổi danh khắp nơi, nhưng bây giờ, kế hoạch lập công lớn đã hoàn toàn bị phá hủy, cái mạng nhỏ này của hắn ta có giữ nổi hay không vẫn còn chưa biết được. Được rồi, gặp phải biến cố lớn như vậy, quyền quyết định đã không còn nằm trong tay mình nữa, nhất định phải lập tức đưa tin cho chỉ huy cánh trái Duệ Thân vương Đa Nhĩ Cổn, cũng chỉ có Đa Nhĩ Cổn mới có thể quyết định.

“Người đâu, lập tức phái kỵ thám báo tin cho Duệ Thân vương, hỏi xem bước tiếp theo chúng ta nên ứng phó như thế nào!”

Cách Lí Cáp ra lệnh, một đám kỵ binh chạy như bay về phía đông.

Cách Lí Cáp vẫn cảm thấy hơi lo lắng, bây giờ hắn ta hoàn toàn không biết được thực lực của quân Minh. Đánh như thế nào đây? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Bây giờ không biết gì cả, nếu tiếp tục ra trận chắc chắn sẽ tổn thất lớn.

Cách Lí Cáp hét lên: "Còn nữa, lập tức phái kỵ thám đến thành Cao Dương. Nhất định phải làm rõ thực trạng ở thành Cao Dương cho ta. Mẹ kiếp, một cái thành Cao Dương nhỏ bé lại trở thành cơn ác mộng của chúng ta. Chết tiệt!"


Chương 35 Mạo hiểm

Thành Cao Dương.

Hiện tại thành Cao Dương đã trở thành một vùng hải dương rộn rã, một đòn kiến tạo thành công, chủ tướng Nhạc Thác và dũng tướng Tát Nhĩ Đốn, Tô Khắc Cáp mất mạng, Trác Bố Thái trọng thương, quân Thanh chạy trối chết, đây là đại thắng, tiếp nối lần trước, đại thắng một lần nữa!

Quân Minh bắt được hơn hai trăm người quân Thanh, giết chết hơn sáu trăm người quân địch, các loại vật tư chất đống như núi!

Toàn bộ thành Cao Dương không còn giữ thái độ sợ hãi dân tộc Mãn Châu, chẳng qua cũng chỉ có thế thôi! Viên đại nhân dùng chút mưu kế, đánh tan liên tiếp ba đợt tấn công của quân Thanh, thậm chí đánh đến mức quân Thanh không còn sức để phản kháng!

Về phần hai, ba ngàn binh lực dưới tay Viên Tiếu, hiện tại đã trải qua ba lần lễ rửa tội của khói lửa chiến tranh, từng người một ban đầu đều ngây ngô đã trở nên thành thục hơn, đại thắng liên tiếp, bọn họ để lộ ra sát khí hung bạo, đằng đằng sát khí, nếu có một người nói những lời khó nghe với Viên Tiếu thì bọn họ không ngần ngại xắn tay áo liều mạng với đối phương!

Đây chính là sức mạnh tinh thần, bây giờ bọn họ đều tôn thờ Viên Tiếu, thậm chí sự kính trọng ấy còn vượt xa Tôn Thừa Tông!

Nơi làm việc của quan huyện tại Cao Dương, Tôn Thừa Tông ngồi giữa, Viên Tiếu đến cùng Quách Hữu Đạo, Tôn Thừa Tông bây giờ đang phấn khích tột cùng, xem như bản thân đã thực sự đào được bảo bối, đóng cửa ngồi trong nhà, cũng có thể nhặt được một dũng tướng có một không hai, Vu Kỷ, Vu Gia, Vu Quốc, đều là những chuyện may mắn khó mà có được!

Tôn Thừa Tông lại phải gấp gáp phi hơn bảy trăm dặm, báo thắng cho kinh thành, tuy rằng thương vong lần này của quân Thanh không lớn, nhưng nhân vật đã chết lại vô cùng quan trọng, dũng tướng Nhạc Thác, đây chính là dũng tướng được Hoàng Thái Cực coi trọng nhất, quý danh là Bối Lặc!

Chỉ cần một cái đầu của Nhạc Thác, là có thể đứng trên hàng ngàn hàng vạn người của dân tộc Mãn Châu, từ lúc xảy ra chiến tranh đến nay, triều đại nhà Minh chưa từng gây ra tổn thất lớn nào cho tên đầu sẻ của bên địch, lúc này đây, thực sự muốn làm một phen chấn động cả triều đình và dân chúng.

Chẳng qua, Viên Tiếu và Quách Hữu Đạo lại không cao hứng đến như vậy, Quách Hữu Đạo có chút lo lắng, dù sao chủ lực của quân Thanh đã cách cánh phải chỉ còn ba mươi dặm, đây chính là binh lực hai vạn người, có thể bị nghiền ép bất cứ lúc nào, binh lực hùng hậu như vậy, thành Cao Dương tuyệt đối không thể chống lại, một nơi nho nhỏ như Cao Dương không thể nào ngăn cản được, có thể nói, bây giờ thành Cao Dương đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, dân chúng vì đại thắng mà đầu óc mê muội, hoàn toàn không nhận ra nguy cơ rình rập đằng sau chiến thằng này.

Quách Diệp cũng đang lo lắng chuyện này, một khi quân Thanh tiếp tục tiến công, dù thế nào thành Cao Dương cũng khó có thể chống đỡ được, binh lực quá mức chênh lệch.

Quách Hữu Đạo trầm giọng nói: “Các lão, đây vẫn chưa là lúc để chúng ta cao hứng, chủ lực của quân Thanh vẫn còn, có thể phát động tiến công chúng ta bất cứ lúc nào, tất cả có đến hai vạn binh lực, cho dù Viên tướng quân có lợi hại đến đâu, cũng là song quyền nan địch tứ thủ*…”

*Song quyền nan địch tứ thủ: hay tay không đánh lại bốn tay. Ý nói một người không thể đánh lại đám đông.

Quách Diệp cười khổ, đây đâu phải song quyền nan địch tứ thủ? Phải nói là hai tay chống lại hơn mười tay địch!

Tôn Thừa Tông cân nhắc nói: “Thật sự không thể sao? Nhạc Thác vừa chết, quân Thanh như rắn mất đầu, trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối bọn chúng không dám tấn công thành Cao Dương một lần nữa, hơn nữa bọn chúng không biết thực lực chúng ta ra sao, nếu tùy tiện tấn công, một khi lại xuất hiện thất bại lớn, tướng lĩnh của bọn chúng chắc chắn khó thoát tội!”

Quách Diệp cười khổ nói: “Lão gia tử, tuy rằng nói như vậy, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng chuyện lỡ như, ngộ ngỡ quân Thanh bức ép quá mức thì sao? Từ trước đến nay dân tộc kia vẫn luôn tàn nhẫn, một khi những tên này phát điên, thật đúng là không dễ đối phó…”

Tôn Thừa Tông hỏi: “Viên Tiếu, vậy theo ý của ngươi thì sao?”

Viên Tiếu ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, đáp: “Kế nghi binh, chúng ta cố ý bày bố nghi binh, trong lòng quân Thanh bây giờ đang bất ổn, chúng ta chỉ cần bày ra đủ khí thế, ngược lại có thể hù dọa ngăn cản quân Thanh, ừm, có thể cắm cờ khắp thành Cao Dương, để bọn chúng nhìn không ra rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu binh lực, sau đó, ở hai bên cao nguyên phía Đông và phía Nam thành Cao Dương, đóng đô một phần binh lực, bày ra tư thế giống như đang chuẩn bị tiến công, tóm lại, chúng ta càng thể hiện ra sức mạnh của mình, chúng càng không dám phát động bất kì cuộc tấn công nào vào chúng ta!”

Tôn Thừa Tông nhìn Viên Tiếu với vẻ mặt tán thưởng, hắn đã sớm có ý này trong đầu, chỉ là như vậy phải quân Thanh lên tiến công, nhất định không được, nhất định phải chủ động đánh trước để ra uy, như vậy mới có thể chân chính ngăn cản cuộc tiến công của quân Thanh!

Viên Tiếu nói tiếp: “Trong thành cắm cờ, phái bốn trăm người tuần tra qua lại, binh lực còn lại, điều tất cả ra ngoài thành. Ta để một đội quân tinh nhuệ, trực tiếp phát động tấn công quân Thanh, gây áp lực lên bọn chúng...”

Tôn Thừa Tông nhíu mày, đáp: “Viên Tiếu, làm như vậy có phải là quá mạo hiểm không?”

Viên Tiếu cắn răng nói: “Tìm sự phú quý trong hiểm nghèo, hiện tại chúng ta chỉ có thể làm như vậy, mới có thể thật sự chấn nhiếp quân Thanh, dựa vào chút may mắn hoàn toàn đánh tan tâm lý của bọn chúng!”

Quách Hữu Đạo có chút lo lắng nhìn Tôn Thừa Tông, phát động tiến công? Với chút binh lực của họ, còn chưa đủ để lấp đầy kẽ răng cho người ta, bọn chúng có tới tận hai vạn quân tinh nhuệ!

Viên Tiếu mạnh mẽ lên tiếng: “Ta sẽ dẫn một ngàn tướng sĩ tinh nhuệ nhất, đợi lúc nửa đêm tiếp cận quân Thanh, bọn chúng không rõ thực hư, đại quân nhất định sẽ rút lui, đây gọi là nghi binh, chúng ta phải bày xong mê hồn trận mới được, nếu chỉ có cắm thêm cờ, chỉ sợ khó có thể dọa được quân Thanh. Chúng ta phái thêm sáu trăm binh sĩ đến bên sườn quân Thanh, đốt nhiều đuốc, bọn chúng tuyệt đối không dám lại gần, chỉ cần bọn chúng lui về sau, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho thành Cao Dương trong vòng mười mấy ngày. Còn về sau này, chỉ có thể đi một bước tính tiếp một bước ”

Viên Tiếu nói không sai, chỉ dựa vào cách cắm những lá cờ sẽ không dọa được quân Thanh, như vậy thực sự quá mạo hiểm, quân Thanh cũng không phải là lũ ngốc, ngộ nhỡ bị thăm dò thực hư ra sao, đương nhiên thành Cao Dương sẽ bị hủy diệt.

Tôn Thừa Tông trầm tư một lát, gật gật đầu, đáp: “Được rồi, nếu ngươi đã cố ý muốn đi nước này, vậy cũng tùy thuộc vào ngươi, nhưng mà, nhất định phải biết bảo trọng cơ thể, bất luận như thế nào, cũng không thể dễ dàng mạo hiểm, đại Minh ta được một hổ tướng không phải là chuyện dễ dàng...”

Viên Tiếu cười cười, ngạo nghễ nói:“Lão già cứ yên tâm, trên đời này người có thể lấy được mạng của Viên Tiếu ta, vẫn chưa xuất hiện đâu! Chỉ là tập kích ban đêm mà thôi, ta nhất định sẽ phủ đầu được bọn chúng!”

Viên Tiếu nói xong, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị, chuyện này không thể chậm trễ, đợi đến lúc quân Thanh đi trinh sát nhìn ra được sơ hở, đến lúc đó mới hành động thì đã muộn!

Viên Tiếu đi đến thao trường, ra lệnh cho Tôn Đăng Phong và Tôn Xương Hạo tập hợp tất cả binh sĩ.

“Các huynh đệ, hôm nay sau nửa đêm, ta muốn dẫn các ngươi đi làm một vụ buôn bán lớn, tập kích dân tộc Mãn Châu, trong các ngươi, có ai sợ không?”

Viên Tiếu quát lớn hỏi.

“Không sợ! Không sợ! Nguyện đi theo đại nhân cả đời chinh chiến, cho dù chết không hối hận!”

Hơn một ngàn tinh binh ai nấy đều hô to, âm thanh làm chấn động khắp nơi, đã trải qua ba cuộc đại chiến, bọn họ không còn là đám lính ngây ngô như trước, tất cả nâng cao khí thế, tràn đầy tinh thần chiến đấu!

Viên Tiếu gật gật đầu, đáp: “Được, vậy thì lập tức chuẩn bị, hãy dưỡng sức cho kỹ, tối nay canh ba, đúng giờ chúng ta xuất phát! Hãy để cho dân tộc Mãn Châu phải nếm trải nỗi khổ thất bại một lần nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom