Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Em quen thằng nào ông đây chơi chết thằng đó."
"Nhiễm Nhiễm! Thứ mà Trình Sâm tôi đã không có thì kẻ khác cũng đừng mong rớ vào."
Hắn nhếch mép, nói xong liền xoay người bỏ đi rời khỏi sạp hàng. Cái dáng vẻ của Trình Sâm rất nghênh ngang, đắc ý.
Bọn đàn em trố mắt nhìn nhau, xem chừng tình hình có vẻ hơi căng, cơ mà thấy Đại Ca bỏ về, bọn họ cũng cuống quít vội chào Chỉ Nhiễm và bố cô rồi vác mã tấu rảo bước theo sau.
Ai đời đi hỏi vợ mà đem theo cả đám đàn em và vũ khí chứ, nhìn vào khác nào là đang đi đòi nợ?
Đại Ca thất bại trong việc hỏi vợ. Đúng là buồn cười! Một người như Trình Sâm mà cũng bị phụ nữ từ chối?
Tin tức này mà lọt vào tai bọn đàn em chắc sẽ trở thành đề tài nóng hổi, chuyện cười cho mọi người bàn tán.
Chỉ Nhiễm nhíu mày ghét bỏ ra mặt, chẳng hề quan lúc nãy Trình Sâm nói điên khùng điều gì, cô dịu dàng quay sang nhìn bố, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán giúp ông.
Trên đời này người mà Chỉ Nhiễm thương nhất là bố, chính vì thế cô không có phép ai ức hiếp ông.
"Bố không sao chứ?"
Ông thở dài nặng nề lắc đầu, lo lắng lên tiếng.
"Nhiễm Nhiễm, con không nên như thế, những người đó chúng ta không được đắc tội. Cho dù không muốn thì phải lựa lời mà nói, nếu làm họ không vừa ý chúng ta khó mà sống."
"Nhưng mà..."
Chỉ Nhiễm chưa kịp phản bác ông đã lên tiếng cắt đứt, nghiêm nghị nhắc nhở.
"Haiz! Cậu ta là xã hội đen có rất nhiều đàn em hằng ngày chém chém giết giết, chúng ta thấp cổ bé họng tốt nhất không nên gây thù..."
"Bây giờ cậu ta đã để ý con, Nhiễm Nhiễm con không nên ra phụ bố nữa, cứ ở nhà ôn bài, một mình bố ngoài này sẽ ổn hơn."
Ông buồn bã khẽ vuốt tóc đứa con gái nhỏ dặn dò. Cách duy nhất không để những người kia chú ý đến là giấu cô đi, chỉ cần không nhìn thấy Chỉ Nhiễm ở sạp hàng thì cái cậu Trình Sâm gì đó sẽ bỏ cuộc thôi.
Chỉ Nhiễm xịu mặt không đồng ý, cô không thể để một mình bố ở đây. Con gái bây giờ đã khôn lớn phải có trách nhiệm bảo vệ bố. Hơn nữa bố Chỉ Nhiễm cũng có tuổi lại hiền lành, còn những người kia quá thô thiển đi, nếu để một mình bố ở đây chắc chắn sẽ bị họ ức hiếp.
"Bố, con không chịu đâu ạ, con không muốn ở nhà. Con không sợ ông chú già đó, nếu bọn họ mà làm càn con sẽ báo cảnh sát."
"Nhiễm Nhiễm..."
"Bố... Bố ăn cơm đi, đồ ăn để nguội thì không ngon, con trông hàng cho ạ."
Chỉ Nhiễm cười hì hì, không đợi bố nói hết đã kéo tay ông đi vào bên trong, cẩn thận mở lồng cơm nóng hổi thơm nức ra. Tất cả đều tự tay cô nấu.
Ông thở dài. Báo cảnh sát ư? Mấy người đó dĩ nhiên không sợ cảnh sát, nếu không cũng chẳng nghênh ngang suốt nhiều năm. Ông rầu rĩ đành im lặng, thôi thì để buổi tối về hẳng nói sau, khuyên nhủ con bé.
***
"Đại ca! Rượu đây ạ."
"Không uống, cút đi."
Trình Sâm chẳng buồn liếc nhìn, hất tay thẳng thừng rề giọng đuổi, tên đàn em ngoan ngoãn biết điều xoay lưng rời đi.
Vừa mới khép cánh cửa lại thì bất chợt gặp một người đang đi vào, tên đàn em lập tức cúi chào cung kính.
"Anh Hổ."
"Trình Sâm đâu?"
"Dạ! Đại ca đang ở bên trong, nhưng hôm nay tâm trạng Đại Ca Trình không được vui."
"Không vui?" Người đàn ông tên Hổ nhíu mày khoanh tay trước ngực hỏi.
"Vâng, Đại Ca bị đàn bà từ chối."
Bọn đàn em vội vàng xúm vào ôm bụng cười kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người đàn ông tên Hổ nghe.
Người đàn ông tên Hổ nhe răng cười ha hả không khép được mồm! Mẹ, Trình Sâm đúng thật quá mất mặt.
Hổ chỉnh lại cơ mặt đẩy cửa đi vào phòng hắn cất tiếng gọi. Cơ mà Trình Sâm cũng chả động đậy quan tâm.
Anh ta không nhịn nổi liền phụt cười, bước đến châm chọc.
"Trình Sâm, mày đã có tuổi rồi còn muốn bon chen ăn cỏ non? Hơn cô bé kia những một con giáp?"
"Không phải phụ nữ bây giờ đều thích đàn ông chững chạc à?"
"Phải, nhưng ở mày thì quá già."
"..."
"Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi."
"Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp."
"Nhiễm Nhiễm! Thứ mà Trình Sâm tôi đã không có thì kẻ khác cũng đừng mong rớ vào."
Hắn nhếch mép, nói xong liền xoay người bỏ đi rời khỏi sạp hàng. Cái dáng vẻ của Trình Sâm rất nghênh ngang, đắc ý.
Bọn đàn em trố mắt nhìn nhau, xem chừng tình hình có vẻ hơi căng, cơ mà thấy Đại Ca bỏ về, bọn họ cũng cuống quít vội chào Chỉ Nhiễm và bố cô rồi vác mã tấu rảo bước theo sau.
Ai đời đi hỏi vợ mà đem theo cả đám đàn em và vũ khí chứ, nhìn vào khác nào là đang đi đòi nợ?
Đại Ca thất bại trong việc hỏi vợ. Đúng là buồn cười! Một người như Trình Sâm mà cũng bị phụ nữ từ chối?
Tin tức này mà lọt vào tai bọn đàn em chắc sẽ trở thành đề tài nóng hổi, chuyện cười cho mọi người bàn tán.
Chỉ Nhiễm nhíu mày ghét bỏ ra mặt, chẳng hề quan lúc nãy Trình Sâm nói điên khùng điều gì, cô dịu dàng quay sang nhìn bố, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán giúp ông.
Trên đời này người mà Chỉ Nhiễm thương nhất là bố, chính vì thế cô không có phép ai ức hiếp ông.
"Bố không sao chứ?"
Ông thở dài nặng nề lắc đầu, lo lắng lên tiếng.
"Nhiễm Nhiễm, con không nên như thế, những người đó chúng ta không được đắc tội. Cho dù không muốn thì phải lựa lời mà nói, nếu làm họ không vừa ý chúng ta khó mà sống."
"Nhưng mà..."
Chỉ Nhiễm chưa kịp phản bác ông đã lên tiếng cắt đứt, nghiêm nghị nhắc nhở.
"Haiz! Cậu ta là xã hội đen có rất nhiều đàn em hằng ngày chém chém giết giết, chúng ta thấp cổ bé họng tốt nhất không nên gây thù..."
"Bây giờ cậu ta đã để ý con, Nhiễm Nhiễm con không nên ra phụ bố nữa, cứ ở nhà ôn bài, một mình bố ngoài này sẽ ổn hơn."
Ông buồn bã khẽ vuốt tóc đứa con gái nhỏ dặn dò. Cách duy nhất không để những người kia chú ý đến là giấu cô đi, chỉ cần không nhìn thấy Chỉ Nhiễm ở sạp hàng thì cái cậu Trình Sâm gì đó sẽ bỏ cuộc thôi.
Chỉ Nhiễm xịu mặt không đồng ý, cô không thể để một mình bố ở đây. Con gái bây giờ đã khôn lớn phải có trách nhiệm bảo vệ bố. Hơn nữa bố Chỉ Nhiễm cũng có tuổi lại hiền lành, còn những người kia quá thô thiển đi, nếu để một mình bố ở đây chắc chắn sẽ bị họ ức hiếp.
"Bố, con không chịu đâu ạ, con không muốn ở nhà. Con không sợ ông chú già đó, nếu bọn họ mà làm càn con sẽ báo cảnh sát."
"Nhiễm Nhiễm..."
"Bố... Bố ăn cơm đi, đồ ăn để nguội thì không ngon, con trông hàng cho ạ."
Chỉ Nhiễm cười hì hì, không đợi bố nói hết đã kéo tay ông đi vào bên trong, cẩn thận mở lồng cơm nóng hổi thơm nức ra. Tất cả đều tự tay cô nấu.
Ông thở dài. Báo cảnh sát ư? Mấy người đó dĩ nhiên không sợ cảnh sát, nếu không cũng chẳng nghênh ngang suốt nhiều năm. Ông rầu rĩ đành im lặng, thôi thì để buổi tối về hẳng nói sau, khuyên nhủ con bé.
***
"Đại ca! Rượu đây ạ."
"Không uống, cút đi."
Trình Sâm chẳng buồn liếc nhìn, hất tay thẳng thừng rề giọng đuổi, tên đàn em ngoan ngoãn biết điều xoay lưng rời đi.
Vừa mới khép cánh cửa lại thì bất chợt gặp một người đang đi vào, tên đàn em lập tức cúi chào cung kính.
"Anh Hổ."
"Trình Sâm đâu?"
"Dạ! Đại ca đang ở bên trong, nhưng hôm nay tâm trạng Đại Ca Trình không được vui."
"Không vui?" Người đàn ông tên Hổ nhíu mày khoanh tay trước ngực hỏi.
"Vâng, Đại Ca bị đàn bà từ chối."
Bọn đàn em vội vàng xúm vào ôm bụng cười kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người đàn ông tên Hổ nghe.
Người đàn ông tên Hổ nhe răng cười ha hả không khép được mồm! Mẹ, Trình Sâm đúng thật quá mất mặt.
Hổ chỉnh lại cơ mặt đẩy cửa đi vào phòng hắn cất tiếng gọi. Cơ mà Trình Sâm cũng chả động đậy quan tâm.
Anh ta không nhịn nổi liền phụt cười, bước đến châm chọc.
"Trình Sâm, mày đã có tuổi rồi còn muốn bon chen ăn cỏ non? Hơn cô bé kia những một con giáp?"
"Không phải phụ nữ bây giờ đều thích đàn ông chững chạc à?"
"Phải, nhưng ở mày thì quá già."
"..."
"Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi."
"Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp."
Bình luận facebook