Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Ở phía bên kia Hàn Lâm đã sớm cho người đi điều tra cô. Anh cầm trên tay tài liệu về cô, nhìn mà miệng không ngừng nở nụ cười.
- Tưởng Hân Kỳ, được lắm, không hổ danh người phụ nữ mà ta để mắt tới.
- A Mạc, sắp tới có cuộc gặp với khách hàng bên Tây Ban Nha, hãy mời Tưởng Hân Kỳ làm phiên dịch cho tôi, đừng nói là tôi mời cô ấy.
A Mạc tỏ vẻ ngạc nhiên, không phải công ty có phiên dịch rồi sao, nhưng sao khi thấy tấm ảnh và thông tin của cô thì khuôn mặt gian xảo hiện lên.
- Lần này không phải gái tìm thiếu gia mà thiếu gia đi tìm gái sao... hehe.
A Mạc đã nhận ra Tưởng Hân Kỳ là cô gái dưới mưa tối hôm đó.
Nhưng vẻ mặt đó không kéo dài lâu, A Mạc thở một hơi dài.
- Nhưng không biết sự hứng thú này được bao lâu đây, chắc cô gái này cũng chung số phận với những người kia thôi.
Hôm sau cô đến trung tâm thương mại để mua điện thoại mới.
- Cũng thật may hôm đó mình chỉ mang theo điện thoại, nếu không là mất toi cả rồi.
Mua xong, cô đi dạo quanh một vòng, cô chợt nhớ đến Hàn Lâm.
- Cái trung tâm này là của anh ta, khách sạn kia cũng là của anh ta, nhà hàng kia cũng thế... Sao đi đâu cũng toàn là chỗ của anh ta. Hừa, bực mình quá.
Cô tự nói rồi tự nhéo má của mình cho đừng nghĩ tới anh nữa.
Cô ghé vào một nhà hàng, đặt một phòng riêng để ăn. Bảy năm rồi cô chỉ toàn ăn ngoài, mỗi lúc như vậy cô thấy mình rất cô đơn, cô rất nhớ ba mẹ mình.
- Đang nghĩ đến tôi sao.... tiểu Kỳ?
Đang ngồi đâm chiêu thì có một giọng nói trầm ấm phía sau thốt lên.
Cô theo phản xạ mà giật mình định đứng dậy bỏ chạy, thì người đó đã giữ cô lại ôm chặt cô.
Nhận ra được mùa hương trên người anh cô mới bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng.
- Lại là anh sao? Sao anh biết tôi ở đây? Đây là phòng tôi đặt riêng mà, sao anh vào được? À mà khoan... anh biết tên tôi?
- Hỏi gì mà nhiều thế tôi không trả lời hết được.
Vừa nói anh vừa hôn lên tóc cô, tay ôm cô chặt hơn.
- Cái tên này buôn ra ngay, làm cái quái gì vậy hả?!
Cô khó chịu, vùng vẫy cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của anh.
Anh đi sang phía đối diện cô, thản nhiên ngồi xuống, chân bắt chéo, tay thì chống cầm, nhìn anh lúc này soái vô cùng.
Nhưng cô không hề bị lây động, cô trừng mắt nhìn anh.
- Chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ? Hàn thiếu tìm tôi là có chuyện gì sao?
- Tôi nhớ em nên đến gặp không được sao?
- Buồn cười! Tôi là gì mà đáng để cho Hàn thiếu gia đây phải nhớ.
- Hôm đó là e đã đồng ý là người phụ nữ của tôi, chúng ta còn "kịch chiến" quyết liệt lắm mà. Trí nhớ kém vậy sao?
Anh đột nhiên lại nhắc đến chuyện hôm đó, làm cô ngại đến đỏ mặt, cô giận dữ.
- Anh im miệng, tôi chỉ là bị anh ép mới đồng ý. Lời bị ép nói thì làm sao có thể coi là thật chứ.
- Lời thật lòng hay giả dối cũng đều nói đã nói ra rồi, mà nói ra rồi thì không rút lại được. Dù muốn hay không em cũng đã là người của tôi rồi.
Đáp lại sự giận dữ của cô anh trả lời một cách nhẹ nhàng, nét mặt còn hơi cười.
Cô biết mình không cãi lại anh nên định bỏ đi, nhưng cửa đã bị chặn lại.
- Rốt cuộc là anh muốn gì đây?
- Dọn đến ở với tôi.
- Không!
Cô thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ.
- Dù muốn trả thù cũng không cần phải ở lại căn nhà đó.
- Anh điều tra chuyện riêng của tôi?
- Đã lỡ điều tra rồi thì phải điều tra cho tới.
Cô khá bất ngờ khi biết anh điều tra cả chuyện riêng của cô, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Đó là chuyện của tôi, tôi tự có cách giải quyết, không phiền Hàn thiếu quan tâm.
- Em nên biết có những chuyện em không thể và không bao giờ làm được. Nhưng nếu em mở lời tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện giúp em.
Anh dường như đã đoán được tâm tư của cô. Cô chịu đựng ở lại căn nhà đó lâu như vậy là vì muốn tìm ra sơ hở của họ. Nhưng đã bảy năm rồi những thứ cô tìm được không đủ để gia đình họ sụp đổ cho đến vài tháng trước cô vô tình nghe lén được cha con họ trốn thuế. Đã vài lần cô lén vào phòng họ để tìm tội chứng nhưng cô lại tay trắng đi ra, bọn họ giấu nó quá kĩ nên cô cần nhiều thời gian hơn.
- Anh thực sự có thể giúp tôi?
- Như tôi nói, nêu như em mở lời.
Anh khẽ gật đầu trả lời cô.
- Tưởng Hân Kỳ, được lắm, không hổ danh người phụ nữ mà ta để mắt tới.
- A Mạc, sắp tới có cuộc gặp với khách hàng bên Tây Ban Nha, hãy mời Tưởng Hân Kỳ làm phiên dịch cho tôi, đừng nói là tôi mời cô ấy.
A Mạc tỏ vẻ ngạc nhiên, không phải công ty có phiên dịch rồi sao, nhưng sao khi thấy tấm ảnh và thông tin của cô thì khuôn mặt gian xảo hiện lên.
- Lần này không phải gái tìm thiếu gia mà thiếu gia đi tìm gái sao... hehe.
A Mạc đã nhận ra Tưởng Hân Kỳ là cô gái dưới mưa tối hôm đó.
Nhưng vẻ mặt đó không kéo dài lâu, A Mạc thở một hơi dài.
- Nhưng không biết sự hứng thú này được bao lâu đây, chắc cô gái này cũng chung số phận với những người kia thôi.
Hôm sau cô đến trung tâm thương mại để mua điện thoại mới.
- Cũng thật may hôm đó mình chỉ mang theo điện thoại, nếu không là mất toi cả rồi.
Mua xong, cô đi dạo quanh một vòng, cô chợt nhớ đến Hàn Lâm.
- Cái trung tâm này là của anh ta, khách sạn kia cũng là của anh ta, nhà hàng kia cũng thế... Sao đi đâu cũng toàn là chỗ của anh ta. Hừa, bực mình quá.
Cô tự nói rồi tự nhéo má của mình cho đừng nghĩ tới anh nữa.
Cô ghé vào một nhà hàng, đặt một phòng riêng để ăn. Bảy năm rồi cô chỉ toàn ăn ngoài, mỗi lúc như vậy cô thấy mình rất cô đơn, cô rất nhớ ba mẹ mình.
- Đang nghĩ đến tôi sao.... tiểu Kỳ?
Đang ngồi đâm chiêu thì có một giọng nói trầm ấm phía sau thốt lên.
Cô theo phản xạ mà giật mình định đứng dậy bỏ chạy, thì người đó đã giữ cô lại ôm chặt cô.
Nhận ra được mùa hương trên người anh cô mới bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng.
- Lại là anh sao? Sao anh biết tôi ở đây? Đây là phòng tôi đặt riêng mà, sao anh vào được? À mà khoan... anh biết tên tôi?
- Hỏi gì mà nhiều thế tôi không trả lời hết được.
Vừa nói anh vừa hôn lên tóc cô, tay ôm cô chặt hơn.
- Cái tên này buôn ra ngay, làm cái quái gì vậy hả?!
Cô khó chịu, vùng vẫy cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của anh.
Anh đi sang phía đối diện cô, thản nhiên ngồi xuống, chân bắt chéo, tay thì chống cầm, nhìn anh lúc này soái vô cùng.
Nhưng cô không hề bị lây động, cô trừng mắt nhìn anh.
- Chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ? Hàn thiếu tìm tôi là có chuyện gì sao?
- Tôi nhớ em nên đến gặp không được sao?
- Buồn cười! Tôi là gì mà đáng để cho Hàn thiếu gia đây phải nhớ.
- Hôm đó là e đã đồng ý là người phụ nữ của tôi, chúng ta còn "kịch chiến" quyết liệt lắm mà. Trí nhớ kém vậy sao?
Anh đột nhiên lại nhắc đến chuyện hôm đó, làm cô ngại đến đỏ mặt, cô giận dữ.
- Anh im miệng, tôi chỉ là bị anh ép mới đồng ý. Lời bị ép nói thì làm sao có thể coi là thật chứ.
- Lời thật lòng hay giả dối cũng đều nói đã nói ra rồi, mà nói ra rồi thì không rút lại được. Dù muốn hay không em cũng đã là người của tôi rồi.
Đáp lại sự giận dữ của cô anh trả lời một cách nhẹ nhàng, nét mặt còn hơi cười.
Cô biết mình không cãi lại anh nên định bỏ đi, nhưng cửa đã bị chặn lại.
- Rốt cuộc là anh muốn gì đây?
- Dọn đến ở với tôi.
- Không!
Cô thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ.
- Dù muốn trả thù cũng không cần phải ở lại căn nhà đó.
- Anh điều tra chuyện riêng của tôi?
- Đã lỡ điều tra rồi thì phải điều tra cho tới.
Cô khá bất ngờ khi biết anh điều tra cả chuyện riêng của cô, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
- Đó là chuyện của tôi, tôi tự có cách giải quyết, không phiền Hàn thiếu quan tâm.
- Em nên biết có những chuyện em không thể và không bao giờ làm được. Nhưng nếu em mở lời tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện giúp em.
Anh dường như đã đoán được tâm tư của cô. Cô chịu đựng ở lại căn nhà đó lâu như vậy là vì muốn tìm ra sơ hở của họ. Nhưng đã bảy năm rồi những thứ cô tìm được không đủ để gia đình họ sụp đổ cho đến vài tháng trước cô vô tình nghe lén được cha con họ trốn thuế. Đã vài lần cô lén vào phòng họ để tìm tội chứng nhưng cô lại tay trắng đi ra, bọn họ giấu nó quá kĩ nên cô cần nhiều thời gian hơn.
- Anh thực sự có thể giúp tôi?
- Như tôi nói, nêu như em mở lời.
Anh khẽ gật đầu trả lời cô.