Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Giãy dụa vô ích, người đàn ông đó hắn ta rất khỏe. Một lát sau cô cũng không còn cảm nhận được trận gió lớn như ban nãy nữa.
Thay vào đó là tiếng động cơ, bây giờ cô mới nhận ra âm thanh kì lạ trước đó cô nghe được chính là tiếng cánh quạt của trực thăng và có lẽ... trực thăng đã bay lên rồi.
Nếu họ đưa cô đi bằng trực thăng thì một là chết, hai là không thể nào chạy thoát.
- Các người muốn đưa tôi đi đâu, mau thả tôi ra.
Hân Kỳ không chịu ngồi yên, liên tục gây náo loạn, dẫu biết bọn không vì những lời của cô mà hồi tâm chuyển ý cô vẫn kịch liệt chống đối trong vô vọng.
Lúc nước mắt cô rơi cũng là lúc chiếc khăn che mắt được tháo xuống, mắt bị cô bị nhòe đi phải mất vài giây sau cô mới nhìn rõ.
- Hàn Lâm, tên xấu xa này.
Người ngồi ngay trước mặt cô chính là Hàn Lâm, kẻ tóm lấy cô lúc trên sân thượng cũng chính là anh. Hân Kỳ vừa giận nhưng lại cũng nhẹ nhõm vô cùng lao đến quấn lấy cổ Hàn Lâm.
Hàn Lâm mỉm cười, động tác nhẹ nhàng xoa dịu lưng cô.
- Là anh đây, sao em lại khóc.
- Anh còn hỏi, nếu em biết là anh thì em đâu có khóc, anh không làm được cái gì bình thường hơn sao?
Hân Kỳ giận dỗi, vừa mắng vừa đấm vào ngực của Hàn Lâm.
Hàn Lâm lấy trong áo ra chiếc khăn tay lau nước mắt cho cô, sau đó anh nâng niu lấy tay cô trao một nụ hôn thật nhẹ.
- Hân Kỳ, em nhìn xuống bên dưới đi.
Cô cũng không hiểu chuyện gì nghe theo anh nhìn xuống.
Hân Kỳ lấy tay che miệng ngạc nhiên, sau đó là vỡ òa.
Bên dưới là một đồi hoa hướng dương rộng lớn, nó được trồng theo dòng chữ " Làm vợ anh nhé!"
Cảnh tượng này dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Nước mắt cô lại lần nữa chảy xuống.
Quay lưng lại Hàn Lâm đã cầm sẵn trên tay chiếc nhẫn cầu hôn, anh lại nói với cô lần nữa.
- Làm vợ anh nhé!
- Vâng!
Cô trả lời trong tiếng nấc nghẹn.
Trực thăng đã hạ cánh trên đỉnh đồi.
Anh cẩn thận dìu cô xuống, ngay lập tức đã có một đội ngũ nhân viên nữ chạy tới. ngôn tình tổng tài
Hân Kỳ khó hiểu nhìn Hàn Lâm.
- Lại chuyện gì nữa đây?
Anh chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười mà không nói gì.
Anh để bọn họ đưa cô vào một căn lều sang trọng, nữa tiếng sau cô bước ra với trang phục cô dâu xinh đẹp.
" Anh ấy muốn chụp hình cưới sao? Nếu vậy cứ nói thẳng với mình là được rồi sao lại cứ úp mở vậy chứ?!"
Nhân cũng thay đồ phụ dâu, bọn họ dẫn cô đi qua các lối đi trên đồi hướng dương. Vì là người Hàn Lâm sắp xếp nên cô cũng yên tâm mà làm theo.
- Đây... đây là....
Một lần nữa Hân Kỳ lại không tin vào mắt mình.
Cuối lối đi chính là một khoảng trống bao quanh toàn là hoa hướng dương, điều đặc biệt là cách bài trí trên mảnh đất trống này đích thị là một lễ đường.
Ở đó còn có người, bọn họ đều hướng mắt về phía cô.
Hàn Lâm tiến về phía cô, từ dắt cô vào bên trong.
Cô nhìn thấy tiểu Phong, thằng bé đang đứng bên cạnh... ba mẹ của Hàn Lâm.
Hân Kỳ thật sự không hiểu cái gì đang diễn ra vậy, hay là cô đang nằm mơ. Vừa vài giờ trước mẹ của Hàn Lâm muốn đuổi cô đi cơ mà.
- Chuyện này... thật là...
Trong lúc cô vẫn đang suy nghĩ, mẹ của Hàn Lâm bước tới, dáng vẻ khuôn mặt hiền từ khác hẳn với lần gặp trước.
- Xin lỗi con dâu, lúc sáng là mẹ bị nhập tâm quá nên lỡ lời với con.
Một dấu chấm hỏi lớn đặt ra trong đầu Hân Kỳ, cô nhìn về phía Hàn Lâm cầu xin sự giải thích.
Anh hiểu ý cô, anh liền cười bảo.
- Vốn dĩ mẹ chỉ muốn thử lòng em một chút, sau đó thì... ờm diễn có hơi lố, đó chỉ toàn là những lời thoại trong phim mẹ chồng nàng dâu thôi nên em đừng để ý. Mẹ anh hồi trẻ vốn là diễn viên đấy.
Từ bất ngờ này liên tiếp tới bất ngờ kia, thì ra chỉ là một màn kịch, Hân Kỳ bị xoay như chong chóng từ sáng tới giờ. Nhưng khi biết sự thật cô bật cười vui vẻ.
" Gia đình của anh ấy cũng thật thú vị."
Mẹ Hàn Lâm đột nhiên nắm lấy tay cô.
- Để chuộc lỗi, mẹ sẽ tặng con một căn biệt thự ở ngoại ô và một chiếc du thuyền. Con thấy thế nào?
Hân Kỳ chỉ cười gượng đáp lễ.
" Quà chuộc lỗi mà lớn như thế làm sao mình dám nhận chứ! "
- Chuyện này hãy để sau đi mẹ, hôn lễ đã bắt đầu rồi!
Xém chút là quên chuyện chính. Hân Kỳ và Hàn Lâm nắm tay nhau đứng trước người chứng hôn.
- Hàn Lâm con có đồng ý cùng cô Tưởng Hân Kỳ cùng nhau trải qua dù hoạn nạn, khó khăn hay vui buồn, sống tới răng long đầu bạc hay không.
- Con đồng ý!
- Tưởng Hân Kỳ con có đồng ý cùng cậu Hàn Lâm cùng nhau trải qua dù hoạn nạn, khó khăn hay vui buồn, sống tới răng long đầu bạc hay không.
Cuối cùng là ba chữ "Con đồng ý!" của cô vang lên trong sự reo hò của mọi người.
Tiểu Phong đáng yêu chạy lại đưa nhẫn cưới cho ba mẹ.
Sau khi trao cho nhau nhẫn cưới, Hàn Lâm bây giờ cảm xúc vui sướng khó tả, anh nhấc bổng cô lên nâng niu xoay một vòng.
- Hôn đi, hôn đi, hôn đi!
Tiếng hò reo cổ vũ của mọi người, Hân Kỳ mỉm cười mặt có chút ửng đỏ nhìn Hàn Lâm. Và cuối cùng với sự nồng nhiệt của khách mời, Hàn Lâm đã trao cho Hân Kỳ một nụ hôn đầm thắm.
Bà nội ham vui vừa cổ vũ con nhưng cũng không quên che mắt tiểu Phong lại.
Bức ảnh hôn lễ trên đồi hướng dương, được in ra và được treo ở giữ phòng của hai người. Đó là bức ảnh duy nhất, đẹp nhất, chứng giám cho tình yêu sâu đậm của hai người.
_________ Chuyện bên lề.
Hàn Lâm còn thuê người của cục dân chính đến hôn lễ, làm giấy chứng nhận kết hôn cho hai người ngay lúc đó.
Hân Kỳ said:" Chồng tui bá đạo vậy đó, chịu thì chịu, không chịu cũng đành chịu"
Thay vào đó là tiếng động cơ, bây giờ cô mới nhận ra âm thanh kì lạ trước đó cô nghe được chính là tiếng cánh quạt của trực thăng và có lẽ... trực thăng đã bay lên rồi.
Nếu họ đưa cô đi bằng trực thăng thì một là chết, hai là không thể nào chạy thoát.
- Các người muốn đưa tôi đi đâu, mau thả tôi ra.
Hân Kỳ không chịu ngồi yên, liên tục gây náo loạn, dẫu biết bọn không vì những lời của cô mà hồi tâm chuyển ý cô vẫn kịch liệt chống đối trong vô vọng.
Lúc nước mắt cô rơi cũng là lúc chiếc khăn che mắt được tháo xuống, mắt bị cô bị nhòe đi phải mất vài giây sau cô mới nhìn rõ.
- Hàn Lâm, tên xấu xa này.
Người ngồi ngay trước mặt cô chính là Hàn Lâm, kẻ tóm lấy cô lúc trên sân thượng cũng chính là anh. Hân Kỳ vừa giận nhưng lại cũng nhẹ nhõm vô cùng lao đến quấn lấy cổ Hàn Lâm.
Hàn Lâm mỉm cười, động tác nhẹ nhàng xoa dịu lưng cô.
- Là anh đây, sao em lại khóc.
- Anh còn hỏi, nếu em biết là anh thì em đâu có khóc, anh không làm được cái gì bình thường hơn sao?
Hân Kỳ giận dỗi, vừa mắng vừa đấm vào ngực của Hàn Lâm.
Hàn Lâm lấy trong áo ra chiếc khăn tay lau nước mắt cho cô, sau đó anh nâng niu lấy tay cô trao một nụ hôn thật nhẹ.
- Hân Kỳ, em nhìn xuống bên dưới đi.
Cô cũng không hiểu chuyện gì nghe theo anh nhìn xuống.
Hân Kỳ lấy tay che miệng ngạc nhiên, sau đó là vỡ òa.
Bên dưới là một đồi hoa hướng dương rộng lớn, nó được trồng theo dòng chữ " Làm vợ anh nhé!"
Cảnh tượng này dù có nằm mơ cũng không nghĩ đến. Nước mắt cô lại lần nữa chảy xuống.
Quay lưng lại Hàn Lâm đã cầm sẵn trên tay chiếc nhẫn cầu hôn, anh lại nói với cô lần nữa.
- Làm vợ anh nhé!
- Vâng!
Cô trả lời trong tiếng nấc nghẹn.
Trực thăng đã hạ cánh trên đỉnh đồi.
Anh cẩn thận dìu cô xuống, ngay lập tức đã có một đội ngũ nhân viên nữ chạy tới. ngôn tình tổng tài
Hân Kỳ khó hiểu nhìn Hàn Lâm.
- Lại chuyện gì nữa đây?
Anh chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười mà không nói gì.
Anh để bọn họ đưa cô vào một căn lều sang trọng, nữa tiếng sau cô bước ra với trang phục cô dâu xinh đẹp.
" Anh ấy muốn chụp hình cưới sao? Nếu vậy cứ nói thẳng với mình là được rồi sao lại cứ úp mở vậy chứ?!"
Nhân cũng thay đồ phụ dâu, bọn họ dẫn cô đi qua các lối đi trên đồi hướng dương. Vì là người Hàn Lâm sắp xếp nên cô cũng yên tâm mà làm theo.
- Đây... đây là....
Một lần nữa Hân Kỳ lại không tin vào mắt mình.
Cuối lối đi chính là một khoảng trống bao quanh toàn là hoa hướng dương, điều đặc biệt là cách bài trí trên mảnh đất trống này đích thị là một lễ đường.
Ở đó còn có người, bọn họ đều hướng mắt về phía cô.
Hàn Lâm tiến về phía cô, từ dắt cô vào bên trong.
Cô nhìn thấy tiểu Phong, thằng bé đang đứng bên cạnh... ba mẹ của Hàn Lâm.
Hân Kỳ thật sự không hiểu cái gì đang diễn ra vậy, hay là cô đang nằm mơ. Vừa vài giờ trước mẹ của Hàn Lâm muốn đuổi cô đi cơ mà.
- Chuyện này... thật là...
Trong lúc cô vẫn đang suy nghĩ, mẹ của Hàn Lâm bước tới, dáng vẻ khuôn mặt hiền từ khác hẳn với lần gặp trước.
- Xin lỗi con dâu, lúc sáng là mẹ bị nhập tâm quá nên lỡ lời với con.
Một dấu chấm hỏi lớn đặt ra trong đầu Hân Kỳ, cô nhìn về phía Hàn Lâm cầu xin sự giải thích.
Anh hiểu ý cô, anh liền cười bảo.
- Vốn dĩ mẹ chỉ muốn thử lòng em một chút, sau đó thì... ờm diễn có hơi lố, đó chỉ toàn là những lời thoại trong phim mẹ chồng nàng dâu thôi nên em đừng để ý. Mẹ anh hồi trẻ vốn là diễn viên đấy.
Từ bất ngờ này liên tiếp tới bất ngờ kia, thì ra chỉ là một màn kịch, Hân Kỳ bị xoay như chong chóng từ sáng tới giờ. Nhưng khi biết sự thật cô bật cười vui vẻ.
" Gia đình của anh ấy cũng thật thú vị."
Mẹ Hàn Lâm đột nhiên nắm lấy tay cô.
- Để chuộc lỗi, mẹ sẽ tặng con một căn biệt thự ở ngoại ô và một chiếc du thuyền. Con thấy thế nào?
Hân Kỳ chỉ cười gượng đáp lễ.
" Quà chuộc lỗi mà lớn như thế làm sao mình dám nhận chứ! "
- Chuyện này hãy để sau đi mẹ, hôn lễ đã bắt đầu rồi!
Xém chút là quên chuyện chính. Hân Kỳ và Hàn Lâm nắm tay nhau đứng trước người chứng hôn.
- Hàn Lâm con có đồng ý cùng cô Tưởng Hân Kỳ cùng nhau trải qua dù hoạn nạn, khó khăn hay vui buồn, sống tới răng long đầu bạc hay không.
- Con đồng ý!
- Tưởng Hân Kỳ con có đồng ý cùng cậu Hàn Lâm cùng nhau trải qua dù hoạn nạn, khó khăn hay vui buồn, sống tới răng long đầu bạc hay không.
Cuối cùng là ba chữ "Con đồng ý!" của cô vang lên trong sự reo hò của mọi người.
Tiểu Phong đáng yêu chạy lại đưa nhẫn cưới cho ba mẹ.
Sau khi trao cho nhau nhẫn cưới, Hàn Lâm bây giờ cảm xúc vui sướng khó tả, anh nhấc bổng cô lên nâng niu xoay một vòng.
- Hôn đi, hôn đi, hôn đi!
Tiếng hò reo cổ vũ của mọi người, Hân Kỳ mỉm cười mặt có chút ửng đỏ nhìn Hàn Lâm. Và cuối cùng với sự nồng nhiệt của khách mời, Hàn Lâm đã trao cho Hân Kỳ một nụ hôn đầm thắm.
Bà nội ham vui vừa cổ vũ con nhưng cũng không quên che mắt tiểu Phong lại.
Bức ảnh hôn lễ trên đồi hướng dương, được in ra và được treo ở giữ phòng của hai người. Đó là bức ảnh duy nhất, đẹp nhất, chứng giám cho tình yêu sâu đậm của hai người.
_________ Chuyện bên lề.
Hàn Lâm còn thuê người của cục dân chính đến hôn lễ, làm giấy chứng nhận kết hôn cho hai người ngay lúc đó.
Hân Kỳ said:" Chồng tui bá đạo vậy đó, chịu thì chịu, không chịu cũng đành chịu"
Bình luận facebook