Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Cô đi một mạch ra ngoài vườn, biệt thự lớn như vậy nhưng cô lại đi một cách thân thuộc, cô biết đi đường nào và nó sẽ dẫn đến đâu.
Bây giờ cô cảm thấy thoải mái hơn là ngày đầu tiên đến đây.
Ngoài vườn, những bông hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, mùi hương tỏa ra cũng thơm dịu nhẹ, ở ngoài này cũng không có ai cả, chỉ có mỗi mình cô làm cô rất thoải mái.
Bổng có giọng nói vang lên từ phía sao khung thành của biệt thự.
- Tiểu Ái, tiểu Ái...
Cô giật mình khi nghe có người gọi, nhìn kĩ lại thì đó chính là Viên Hải. Cô ngó nghiên ngó dọc, thấy không có ai cô mới chạy sang.
- Viên ca, sao anh tới được đây?
- Anh tới để đưa em đi, em yên tâm anh sẽ tìm cách.
- Không, Viên ca ở đây canh giữ rất nghiêm ngặt, em không trốn được đâu, nếu như bị bắt thì sẽ liên lụy đến anh.
- Em không tin anh sao, hay... em không muốn đi cùng anh.
- Không phải, nhưng mà...mọi chuyện là thế này.
Thiên Ái kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Hàn Lâm cho Viên Hải nghe.
- Là vậy sao, vậy là em đã đồng ý.
- Phải, nêu em bỏ trốn chuyện này sẽ dây dưa mãi không dứt, nhưng nếu thật sự em có thể nhớ lại chẳng phải rất tốt sao?! Mọi chuyện có thể đơn giản hơn rồi.
- Anh hiểu rồi, vậy anh đi trước đây, anh sẽ liên lạc với em sau.
Viên Hải có vẻ ỉu xìu rời đi, làm Thiên Ái lo lắng.
- Anh đừng đi, anh hiện đang ở đâu nói cho em biết đi, có lẽ em sẽ tới thăm anh.
- Em đừng lo cho anh, mau vào nhà đi, nắng trưa không tốt đâu.
Nói rồi Viên Hải quay lưng bỏ đi ngay, mặt cho Thiên Ái gọi mãi cũng không quay lưng lại, kết quả cả ngày hôm đó cô cứ buồn bã, vì cô đã làm cho Viên Hải đau lòng, nên anh mới không muốn nói chuyện với cô.
Bản thân Viên Hải cũng là một người tốt, anh cũng muốn cô được lấy lại kí ức, nhưng cũng không muốn phải rời xa cô. Tâm trạng của anh rất hoảng loạng nhưng không muốn cô biết được nên anh nhanh chóng rời khỏi đó.
Điều Viên Hải không ngờ nhất rằng, người anh sấp phải đối đầu để giành lại tình yêu lại là ông chủ của tập đoàn lớn nhất nước, nhưng dù vậy anh quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để níu cô ở lại.
Viên Hải đến thẳng tổng công ty để gặp Hàn Lâm.
Đúng như dự đoán, Viên Hải chắc chắn sẽ đến tìm mình nên Hàn Lâm không lấy làm bất ngờ, trực tiếp để anh ta vào gặp mặt.
Thấy Hàn Lâm ung dung ngồi uống cà phê, Viên Hải hỏi.
- Anh biết tôi sẽ đến ư?
- Phải.
- Vậy sao, anh không đề phòng, anh không sợ tôi dương đông kích tây mà cướp người đi sao.
Hàn Lâm nghe vậy cười xảo quyệt đặt hai tay đang đan vào nhau lên bàn.
- cậu nghĩ mình có khả năng đó sao?
- Đương nhiên là tôi không thể so bì với một tổng tài như anh vậy nên tôi đến đây chỉ để hỏi nếu sau một tháng cô ấy không thể nhớ ra, thì anh có giữ lời để cô ấy đi không?
Nói đến đây, sắc mặt Hàn Lâm trầm xuống, anh lấy sấp tài liệu trên bàn ném sang cho Viên Hải.
- Cậu có đủ tư cách nói câu này sao?
Viên Hải chụp được sấp tài liệu, không hiểu Hàn Lâm đang có dụng ý gì nhưng anh ta cũng mở ra xem.
Viên Hải mặt trắng bệch khi đọc nó, anh ta lật đi lật lại, như cố xem xem mình có nhìn nhầm không.
- Khổng thể nào, chuyện này sau có thể....
- Cậu cũng là bác sĩ nên chắc chắn cậu phải hiểu hơn tôi trong đó viết gì.
Vì nhờ cậu cô ấy mới sống được tới ngày hôm nay nên tôi hoàn toàn không truy cứu trách nhiệm của cậu trong việc này.
Vậy cậu còn muốn dẫn cô ấy đi sao?
Viên Hải vẫn đứng đơ ra, anh không có phản ứng gì trước những câu nói của Hàn Lâm, nguyên nhân chính là xấp tài liệu đó, nó là hồ sơ bệnh án của Hân Kỳ.
Chính vì ở ngôi làng cổ đó không có máy móc gì nên Viên Hải không phát hiện ra máu bầm trong đầu cô, anh lại cho cô dùng nhiều thuốc để giảm đau cầm máu vì lúc tìm thấy cô, trên người cô có khá nhiều vết thương đang chảy máu, nên vô tình khiến máu bầm tụ lại trở thành khối u.
Vì vậy nên những tháng gần đây cô thường xuyên đau đầu nhiều hơn, Viên Hải phỏng đoán đó chỉ là biểu hiện của người mất trí nhớ nên chỉ lại cho cô uống thuốc giảm đau. Nhưng bây giờ hậu quả của việc này thật khiến Viên Hải cảm thấy tội lỗi.
Bây giờ cô cảm thấy thoải mái hơn là ngày đầu tiên đến đây.
Ngoài vườn, những bông hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, mùi hương tỏa ra cũng thơm dịu nhẹ, ở ngoài này cũng không có ai cả, chỉ có mỗi mình cô làm cô rất thoải mái.
Bổng có giọng nói vang lên từ phía sao khung thành của biệt thự.
- Tiểu Ái, tiểu Ái...
Cô giật mình khi nghe có người gọi, nhìn kĩ lại thì đó chính là Viên Hải. Cô ngó nghiên ngó dọc, thấy không có ai cô mới chạy sang.
- Viên ca, sao anh tới được đây?
- Anh tới để đưa em đi, em yên tâm anh sẽ tìm cách.
- Không, Viên ca ở đây canh giữ rất nghiêm ngặt, em không trốn được đâu, nếu như bị bắt thì sẽ liên lụy đến anh.
- Em không tin anh sao, hay... em không muốn đi cùng anh.
- Không phải, nhưng mà...mọi chuyện là thế này.
Thiên Ái kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Hàn Lâm cho Viên Hải nghe.
- Là vậy sao, vậy là em đã đồng ý.
- Phải, nêu em bỏ trốn chuyện này sẽ dây dưa mãi không dứt, nhưng nếu thật sự em có thể nhớ lại chẳng phải rất tốt sao?! Mọi chuyện có thể đơn giản hơn rồi.
- Anh hiểu rồi, vậy anh đi trước đây, anh sẽ liên lạc với em sau.
Viên Hải có vẻ ỉu xìu rời đi, làm Thiên Ái lo lắng.
- Anh đừng đi, anh hiện đang ở đâu nói cho em biết đi, có lẽ em sẽ tới thăm anh.
- Em đừng lo cho anh, mau vào nhà đi, nắng trưa không tốt đâu.
Nói rồi Viên Hải quay lưng bỏ đi ngay, mặt cho Thiên Ái gọi mãi cũng không quay lưng lại, kết quả cả ngày hôm đó cô cứ buồn bã, vì cô đã làm cho Viên Hải đau lòng, nên anh mới không muốn nói chuyện với cô.
Bản thân Viên Hải cũng là một người tốt, anh cũng muốn cô được lấy lại kí ức, nhưng cũng không muốn phải rời xa cô. Tâm trạng của anh rất hoảng loạng nhưng không muốn cô biết được nên anh nhanh chóng rời khỏi đó.
Điều Viên Hải không ngờ nhất rằng, người anh sấp phải đối đầu để giành lại tình yêu lại là ông chủ của tập đoàn lớn nhất nước, nhưng dù vậy anh quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để níu cô ở lại.
Viên Hải đến thẳng tổng công ty để gặp Hàn Lâm.
Đúng như dự đoán, Viên Hải chắc chắn sẽ đến tìm mình nên Hàn Lâm không lấy làm bất ngờ, trực tiếp để anh ta vào gặp mặt.
Thấy Hàn Lâm ung dung ngồi uống cà phê, Viên Hải hỏi.
- Anh biết tôi sẽ đến ư?
- Phải.
- Vậy sao, anh không đề phòng, anh không sợ tôi dương đông kích tây mà cướp người đi sao.
Hàn Lâm nghe vậy cười xảo quyệt đặt hai tay đang đan vào nhau lên bàn.
- cậu nghĩ mình có khả năng đó sao?
- Đương nhiên là tôi không thể so bì với một tổng tài như anh vậy nên tôi đến đây chỉ để hỏi nếu sau một tháng cô ấy không thể nhớ ra, thì anh có giữ lời để cô ấy đi không?
Nói đến đây, sắc mặt Hàn Lâm trầm xuống, anh lấy sấp tài liệu trên bàn ném sang cho Viên Hải.
- Cậu có đủ tư cách nói câu này sao?
Viên Hải chụp được sấp tài liệu, không hiểu Hàn Lâm đang có dụng ý gì nhưng anh ta cũng mở ra xem.
Viên Hải mặt trắng bệch khi đọc nó, anh ta lật đi lật lại, như cố xem xem mình có nhìn nhầm không.
- Khổng thể nào, chuyện này sau có thể....
- Cậu cũng là bác sĩ nên chắc chắn cậu phải hiểu hơn tôi trong đó viết gì.
Vì nhờ cậu cô ấy mới sống được tới ngày hôm nay nên tôi hoàn toàn không truy cứu trách nhiệm của cậu trong việc này.
Vậy cậu còn muốn dẫn cô ấy đi sao?
Viên Hải vẫn đứng đơ ra, anh không có phản ứng gì trước những câu nói của Hàn Lâm, nguyên nhân chính là xấp tài liệu đó, nó là hồ sơ bệnh án của Hân Kỳ.
Chính vì ở ngôi làng cổ đó không có máy móc gì nên Viên Hải không phát hiện ra máu bầm trong đầu cô, anh lại cho cô dùng nhiều thuốc để giảm đau cầm máu vì lúc tìm thấy cô, trên người cô có khá nhiều vết thương đang chảy máu, nên vô tình khiến máu bầm tụ lại trở thành khối u.
Vì vậy nên những tháng gần đây cô thường xuyên đau đầu nhiều hơn, Viên Hải phỏng đoán đó chỉ là biểu hiện của người mất trí nhớ nên chỉ lại cho cô uống thuốc giảm đau. Nhưng bây giờ hậu quả của việc này thật khiến Viên Hải cảm thấy tội lỗi.