Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Người đàn bà đưa bức ảnh chụp cô gái đó ra cho Hàn Lâm xem.
Theo như bà ta kể, bà ta là người của ngôi làng cổ, mấy hôm trước có về thăm mẹ già, thì tình cờ gặp được một cô gái trẻ rất xinh đẹp đang là giáo viên dậy chữ cho sấp nhỏ, nghe mẹ bà ta nói cô tên là Thiên Ái.
Nhớ lại mình đã từng thấy tờ báo tìm người, vì treo thưởng rất lớn nên bà ta đã chụp lại tờ báo đó.
Thấy cô gái đó có vẻ quen quen bà ta liền móc hình tờ báo đó ra xem, quả thực Thiên Ái giống y hệt cô gái trong hình. Có điều trong hình mô tả cô gái đó đi khập khiễng, nhưng Thiên Ái lại hoàn toàn lành lặng, không có vẻ gì là tàn tật cả.
Mặt kệ giống như báo nói hay không, bà ta liền lấy điện thoại chụp lén Thiên Ái.
Vốn người từ ngôi làng cổ ra ngoài, cấm kị nhất là đem chuyện trong làng kể với người ngoài nếu không sẽ bị nguyền rủa, nhưng bà ta đang nợ một món tiền khá lớn, nếu không trả thì bà ta cũng bị chủ nợ đánh chết, nên bà ta bạo gan kể ra.
Mới đầu chẳng ai tin lời bà ta nói cả, vì tất cả mọi người ở đó chưa bao giờ nghe tới chuyện này, cho đến khi họ đem mấy bức ảnh đi kiểm tra.
Đó hoàn toàn là hình thật, không phải do cắt ghép mà ra.
Lúc này trong lòng anh vui sướng khôn siết.
Vẻ mặt Hàn Lâm che giấu nỗi vui mừng khi nhìn từng bức ảnh "thật sự là em rồi"
- Ngôi làng cổ, làm sao để đến đó?
- Chuyện này....
- Nếu không nói được, thì đừng hòng mà lành lặng đem tiền ra khỏi đây.
A Mạc thấy bà ta lưỡng lự không nói nên đã lớn tiếng đe dọa.
Đúng thật bà ta sợ kinh hồn, bạc vía.
- Không, không, tôi nói, tôi nói.
Ở trong núi có một cánh cửa bí mật, giấu sau lớp cây cối, phải dùng chìa khóa của người trong làng để mở đi vào trong, ra cũng vậy. Truyện Full
- Làm sao để có chìa khóa?
Mỗi người trong làng sẽ đều giữ duy nhất một chìa, chìa khóa này cũng là tín vật và là bùa hộ mệnh dân làng, chỉ có trưởng làng biết cách làm ra nó.
- Bà là người trong làng, chắc nhắn bà cũng có chìa khóa?
- Đúng vậy, nhưng mà nếu các người xâm nhập vào làng sẽ bị chịu những lời nguyền rất đáng sợ, tôi cũng sẽ bị liên lụy mất.
- Tôi sẽ trả thêm tiền nếu bà chịu đưa nó ra, bằng không một đồng cũng đừng hòng.
- Trả thêm tiền sao? Được, được, được. Nhưng các người phải hứa là nhất định trả nó lại cho tôi đấy.
À mà mẹ tôi nói, cô ấy sắp kết hôn rồi, với một vị thầy thuốc đẹp trai,...
Định nói rằng anh sớm đến để uống rựu mừng thì nhìn vẻ mặt như muốn giết người của anh làm bà ta câm nín.
Bà ta ba chân bốn cẳng vội vàng ôm tiền bỏ chạy.
- Thiếu gia đừng nghe bà ra nói bậy, thiếu phu nhân làm sao có thể...
A Mạc vừa nói vài câu, Hàn Lâm chợt đứng dậy
- Đi, về nhà dẫn tiểu Phong đi gặp mẹ.
Tất cả người của anh đều trong trạng thái gấp rút chuẩn bị, anh đã nhanh chóng cùng tiểu Phong xuất phát ngay trong đêm.
- Ba thật sự tìm thấy mẹ rồi sao?
- Đúng vậy, tiểu Phong ngoan, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thấy mẹ.
- Con vui quá, sắp gặp lại mẹ rồi!
Tiểu Phong không giấu được vui mừng, nó vô cùng hưng phấn vì ước nguyện bấy lâu nay lại sắp trở thành sự thật.
Còn Hàn Lâm, anh đang đâm chiêu nhìn bức ảnh. Trong số các bức ảnh bà ta chụp được lại có một bức cô cười thoải mái khoát tay cùng với một người đàn ông xa lạ.
Nhớ lại lời người đàn bà kia nói, cô ấy sắp kết hôn, làm sao có thể. Dù muốn quên anh nhưng còn tiểu Phong, cô ấy cũng không cần sao. Rốt cuộc trong những năm qua cô ấy đã trải qua những chuyện gì.
Trên đường đi anh liên tục tưởng tượng ra hàng ngàn tình huống, đặt ra hàng loạt câu hỏi, đến anh cũng không thể hiểu nổi.
Việc tốt nhất bây giờ là nhanh chóng gặp lại cô, thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.
Theo như bà ta kể, bà ta là người của ngôi làng cổ, mấy hôm trước có về thăm mẹ già, thì tình cờ gặp được một cô gái trẻ rất xinh đẹp đang là giáo viên dậy chữ cho sấp nhỏ, nghe mẹ bà ta nói cô tên là Thiên Ái.
Nhớ lại mình đã từng thấy tờ báo tìm người, vì treo thưởng rất lớn nên bà ta đã chụp lại tờ báo đó.
Thấy cô gái đó có vẻ quen quen bà ta liền móc hình tờ báo đó ra xem, quả thực Thiên Ái giống y hệt cô gái trong hình. Có điều trong hình mô tả cô gái đó đi khập khiễng, nhưng Thiên Ái lại hoàn toàn lành lặng, không có vẻ gì là tàn tật cả.
Mặt kệ giống như báo nói hay không, bà ta liền lấy điện thoại chụp lén Thiên Ái.
Vốn người từ ngôi làng cổ ra ngoài, cấm kị nhất là đem chuyện trong làng kể với người ngoài nếu không sẽ bị nguyền rủa, nhưng bà ta đang nợ một món tiền khá lớn, nếu không trả thì bà ta cũng bị chủ nợ đánh chết, nên bà ta bạo gan kể ra.
Mới đầu chẳng ai tin lời bà ta nói cả, vì tất cả mọi người ở đó chưa bao giờ nghe tới chuyện này, cho đến khi họ đem mấy bức ảnh đi kiểm tra.
Đó hoàn toàn là hình thật, không phải do cắt ghép mà ra.
Lúc này trong lòng anh vui sướng khôn siết.
Vẻ mặt Hàn Lâm che giấu nỗi vui mừng khi nhìn từng bức ảnh "thật sự là em rồi"
- Ngôi làng cổ, làm sao để đến đó?
- Chuyện này....
- Nếu không nói được, thì đừng hòng mà lành lặng đem tiền ra khỏi đây.
A Mạc thấy bà ta lưỡng lự không nói nên đã lớn tiếng đe dọa.
Đúng thật bà ta sợ kinh hồn, bạc vía.
- Không, không, tôi nói, tôi nói.
Ở trong núi có một cánh cửa bí mật, giấu sau lớp cây cối, phải dùng chìa khóa của người trong làng để mở đi vào trong, ra cũng vậy. Truyện Full
- Làm sao để có chìa khóa?
Mỗi người trong làng sẽ đều giữ duy nhất một chìa, chìa khóa này cũng là tín vật và là bùa hộ mệnh dân làng, chỉ có trưởng làng biết cách làm ra nó.
- Bà là người trong làng, chắc nhắn bà cũng có chìa khóa?
- Đúng vậy, nhưng mà nếu các người xâm nhập vào làng sẽ bị chịu những lời nguyền rất đáng sợ, tôi cũng sẽ bị liên lụy mất.
- Tôi sẽ trả thêm tiền nếu bà chịu đưa nó ra, bằng không một đồng cũng đừng hòng.
- Trả thêm tiền sao? Được, được, được. Nhưng các người phải hứa là nhất định trả nó lại cho tôi đấy.
À mà mẹ tôi nói, cô ấy sắp kết hôn rồi, với một vị thầy thuốc đẹp trai,...
Định nói rằng anh sớm đến để uống rựu mừng thì nhìn vẻ mặt như muốn giết người của anh làm bà ta câm nín.
Bà ta ba chân bốn cẳng vội vàng ôm tiền bỏ chạy.
- Thiếu gia đừng nghe bà ra nói bậy, thiếu phu nhân làm sao có thể...
A Mạc vừa nói vài câu, Hàn Lâm chợt đứng dậy
- Đi, về nhà dẫn tiểu Phong đi gặp mẹ.
Tất cả người của anh đều trong trạng thái gấp rút chuẩn bị, anh đã nhanh chóng cùng tiểu Phong xuất phát ngay trong đêm.
- Ba thật sự tìm thấy mẹ rồi sao?
- Đúng vậy, tiểu Phong ngoan, ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ thấy mẹ.
- Con vui quá, sắp gặp lại mẹ rồi!
Tiểu Phong không giấu được vui mừng, nó vô cùng hưng phấn vì ước nguyện bấy lâu nay lại sắp trở thành sự thật.
Còn Hàn Lâm, anh đang đâm chiêu nhìn bức ảnh. Trong số các bức ảnh bà ta chụp được lại có một bức cô cười thoải mái khoát tay cùng với một người đàn ông xa lạ.
Nhớ lại lời người đàn bà kia nói, cô ấy sắp kết hôn, làm sao có thể. Dù muốn quên anh nhưng còn tiểu Phong, cô ấy cũng không cần sao. Rốt cuộc trong những năm qua cô ấy đã trải qua những chuyện gì.
Trên đường đi anh liên tục tưởng tượng ra hàng ngàn tình huống, đặt ra hàng loạt câu hỏi, đến anh cũng không thể hiểu nổi.
Việc tốt nhất bây giờ là nhanh chóng gặp lại cô, thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.