Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Đúng vào ba ngày sau, cũng trùng hợp hôm đó Hàn Lâm đi công tác ở một thành phố khác, anh đã chọn cho tiểu Phong một trường cho giới thượng lưu, vô cùng an ninh. Thằng bé cũng được giửi nội trú ngay sau đó.
Nhìn thấy Hân Kỳ gấp gáp đến kỳ lạ, Hàn Lâm cũng cảm thấy đôi chút nghi ngờ. Anh cảm nhận được cô yêu tiểu Phong như thế nào, nhưng giờ lại cho con đi nội trú dù chỉ hai tuổi. Dù vậy anh cũng không hề hỏi trực tiếp mà chỉ âm thầm quan sát.
Tối hôm trước khi đưa đi nội trú, cô ở bên tiểu Phong cả đêm, đến gặp Tống Nguyệt Nhu chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Cô lỡ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại con trai mình nữa, nhưng cứu Vi Vi cũng quan trọng, Tống Nguyệt Nhu cô ta bị lòng đố kị làm cho điên loạn, không chuyện gì là không dám làm, nếu chậm hơn nữa thì mạng của Vi Vi thật không biết sẽ ra sao.
Việc cô thấy an tâm là đã chọn được một trường ăn ninh tốt cho Tiểu Phong, không sợ bị Tống Nguyệt Nhu làm điều gì xằn bậy với con trai cô.
Nếu lần đi này khó trở về cô lại sợ Hàn Lâm không đối xử tốt với con mình như đã hứa, nên cô đã viết một bức thư nói ra sự thật tiểu Phong là con ruột của anh. Sau đó dán kĩ và dặn dò quản gia.
- Nếu ba ngày sau, tôi vẫn chưa về thì đưa bức thư này cho Hàn tổng. Tuyệt đối giao chính tay anh ấy, mọi chuyện trông cậy cả vào ông đấy.
- Cô Tưởng định đi đâu, thiếu gia dặn không cho cô đi đâu cả, nếu cậu ấy phát hiện ra thì mạng già này gánh không nổi đâu.
Cô chưa nghĩ tới chuyện này, vốn sợ cô lại trốn nên anh mới cho nhiều vệ sĩ canh gác tới như vậy.
Suy nghĩ một hồi cô lại viết thêm một bức thư nữa. Trong thư cô hứa chắc nịnh sẽ trở lại dù chính cô cũng khó đảm bảo.
Cô lại dặn quản gia, đưa bức này này khi nào anh về, còn bức thư kia tuyệt đối chỉ đưa khi sau ba ngày nếu cô chưa về.
Sáng hôm đó cô nhanh chống qua mắt bảo vệ và thoát ra bằng bằng cách cải trang thành người giúp việc trong bếp ra ngoài mua thực phẩm ( như thường lệ khoảng hai đến ba ngày sẽ có người đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm).
Đi đến địa chỉ đã định, cảm giác trong cô lại càng bất an hơn.
Bến cảng không một bóng người, nó đã bị Hàn Lâm phong tỏa kể từ khi Tống Nguyệt Nhu bắn cô rơi xuống biển.
Gió biển lạnh lẽo, không khí in lặng bảo trùm làm nó trở nên u ám.
Bất ngờ một chiếc xe hơi màu đen chạy tới trước mặt cô, người trong xe lao ra nhanh thoan thoắt túm lấy cô chụp thuốc mê.
Họ đưa cô đến một địa điểm khác nữa.
Tống Nguyệt Nhu cũng không ngu mà đối phó cô ngay tại đây, vì Hàn Lâm có thể phát giác bất cứ lúc nào.
Đã thành công dụ rắn ra khỏi hang, hiện tại Tống Nguyệt Nhu và Vi Vi đang rất đắc chí.
Như kế hoạch đã bàn, Vi Vi chỉ muốn Tống Nguyệt Nhu cảnh cáo cô cho cô rời khỏi Hàn Lâm, nhưng cô ta cũng mưu tính sâu xa, vốn điều tra được quan hệ giữ Tống Nguyệt Nhu và Hàn Lâm không hề hòa thuận, sau khi giải quyết được Hân Kỳ thì người tiếp theo cô ta tính kế chính là Tống Nguyệt Nhu để cô ả có thể có cơ hội đường đường chính chính đứng bên cạnh Hàn Lâm.
Nhưng với tính đố kị bồng bột của cô ta thì tính kế được ai, lại thua xa cả Tống Nguyệt Nhu, cô ta cũng chỉ là con cờ mà Tống Nguyệt Nhu đang thuận thế lợi dụng.
Cũng nhờ có cô ta mà Tống Nguyệt Nhu tóm được Hân Kỳ mà không hề tốn chút công sức.
Nhìn thấy Hân Kỳ gấp gáp đến kỳ lạ, Hàn Lâm cũng cảm thấy đôi chút nghi ngờ. Anh cảm nhận được cô yêu tiểu Phong như thế nào, nhưng giờ lại cho con đi nội trú dù chỉ hai tuổi. Dù vậy anh cũng không hề hỏi trực tiếp mà chỉ âm thầm quan sát.
Tối hôm trước khi đưa đi nội trú, cô ở bên tiểu Phong cả đêm, đến gặp Tống Nguyệt Nhu chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành, chỉ e lành ít dữ nhiều.
Cô lỡ sợ sẽ không còn cơ hội gặp lại con trai mình nữa, nhưng cứu Vi Vi cũng quan trọng, Tống Nguyệt Nhu cô ta bị lòng đố kị làm cho điên loạn, không chuyện gì là không dám làm, nếu chậm hơn nữa thì mạng của Vi Vi thật không biết sẽ ra sao.
Việc cô thấy an tâm là đã chọn được một trường ăn ninh tốt cho Tiểu Phong, không sợ bị Tống Nguyệt Nhu làm điều gì xằn bậy với con trai cô.
Nếu lần đi này khó trở về cô lại sợ Hàn Lâm không đối xử tốt với con mình như đã hứa, nên cô đã viết một bức thư nói ra sự thật tiểu Phong là con ruột của anh. Sau đó dán kĩ và dặn dò quản gia.
- Nếu ba ngày sau, tôi vẫn chưa về thì đưa bức thư này cho Hàn tổng. Tuyệt đối giao chính tay anh ấy, mọi chuyện trông cậy cả vào ông đấy.
- Cô Tưởng định đi đâu, thiếu gia dặn không cho cô đi đâu cả, nếu cậu ấy phát hiện ra thì mạng già này gánh không nổi đâu.
Cô chưa nghĩ tới chuyện này, vốn sợ cô lại trốn nên anh mới cho nhiều vệ sĩ canh gác tới như vậy.
Suy nghĩ một hồi cô lại viết thêm một bức thư nữa. Trong thư cô hứa chắc nịnh sẽ trở lại dù chính cô cũng khó đảm bảo.
Cô lại dặn quản gia, đưa bức này này khi nào anh về, còn bức thư kia tuyệt đối chỉ đưa khi sau ba ngày nếu cô chưa về.
Sáng hôm đó cô nhanh chống qua mắt bảo vệ và thoát ra bằng bằng cách cải trang thành người giúp việc trong bếp ra ngoài mua thực phẩm ( như thường lệ khoảng hai đến ba ngày sẽ có người đi ra ngoài mua nhu yếu phẩm).
Đi đến địa chỉ đã định, cảm giác trong cô lại càng bất an hơn.
Bến cảng không một bóng người, nó đã bị Hàn Lâm phong tỏa kể từ khi Tống Nguyệt Nhu bắn cô rơi xuống biển.
Gió biển lạnh lẽo, không khí in lặng bảo trùm làm nó trở nên u ám.
Bất ngờ một chiếc xe hơi màu đen chạy tới trước mặt cô, người trong xe lao ra nhanh thoan thoắt túm lấy cô chụp thuốc mê.
Họ đưa cô đến một địa điểm khác nữa.
Tống Nguyệt Nhu cũng không ngu mà đối phó cô ngay tại đây, vì Hàn Lâm có thể phát giác bất cứ lúc nào.
Đã thành công dụ rắn ra khỏi hang, hiện tại Tống Nguyệt Nhu và Vi Vi đang rất đắc chí.
Như kế hoạch đã bàn, Vi Vi chỉ muốn Tống Nguyệt Nhu cảnh cáo cô cho cô rời khỏi Hàn Lâm, nhưng cô ta cũng mưu tính sâu xa, vốn điều tra được quan hệ giữ Tống Nguyệt Nhu và Hàn Lâm không hề hòa thuận, sau khi giải quyết được Hân Kỳ thì người tiếp theo cô ta tính kế chính là Tống Nguyệt Nhu để cô ả có thể có cơ hội đường đường chính chính đứng bên cạnh Hàn Lâm.
Nhưng với tính đố kị bồng bột của cô ta thì tính kế được ai, lại thua xa cả Tống Nguyệt Nhu, cô ta cũng chỉ là con cờ mà Tống Nguyệt Nhu đang thuận thế lợi dụng.
Cũng nhờ có cô ta mà Tống Nguyệt Nhu tóm được Hân Kỳ mà không hề tốn chút công sức.