Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Hàn Lâm vốn muốn dành nhiều thời gian hơn cho mẹ con Hân Kỳ nhưng lại vướng bận chuyện quan trọng của công ty nên hôm đó anh phải đi.
Từ trên lầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài không khí thật sự rất trong lành nhưng đâu đâu cũng toàn là vệ sĩ khiến cô cảm thấy mình như bị giam lỏng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhìn thấy số của Vi Vi, Hân Kỳ lập tức bắt máy. Bởi hôm đó Vi Vi không từ mà biệt khiến cô không an tâm.
Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói hớt hải.
- Chị... cứu em với!
Thật sự đó là giọng của Vi Vi.
- Là em sao Vi Vi, có chuyện gì vậy nói chị nghe.
- Dô lâu rồi mới nghe được giọng của cô đó Tưởng, Hân, Kỳ.
Một giọng đàn bà ngạo mạn vang lên.
- Cô là ai, cô đã làm gì với con bé.
Hân Kỳ tuyệt nhiên không nhận ra giọng nói đó cho tơi khi cô ta nhắc tới hai từ "oan gia"
- Oan gia lâu rồi không gặp sau lại quên nhanh thế?!
- Là cô, Vi Vi không thù không oán với cô sao cô lại bắt em ấy.
- Đúng, cô ta không thù với tôi nhưng cô lại có, phàm là người thân thiết với cô tôi đều muốn hành hạ cho đến... chết.
Nghe tới từ chết Hân Kỳ nắm chặt lòng tay, chắc lâu nay cô ả được Hàn Lâm dung túng nên vẫn còn thói tàn độc lộng quyền.
- Có gì thì nhắm vào tôi đây này, đừng làm hại người vô tội.
- Chẳn phải, tôi đã từng nhắm vào cô đó sao, nhưng cô không những không chết mà còn quay về ám tôi cùng với đứa nhỏ nghịch chủng kia không phải sao.
Nếu đã không hạ được cô thì tôi hạ những người xung quanh cô vậy.
- Đừng có ngông cuồng, rốt cuộc cô muốn gì đây. Đam Mỹ Sắc
Tống Nguyệt Nhu chờ cô nói ra câu này đã lâu, nghe được lặp tức cười to đắc chí.
- Tôi muốn cô đến gặp tôi trực tiếp...quỳ xuống cầu xin. Nếu không cô ả này sẽ bị....
Sau câu nói là tiếng la hét thất thanh của Vi Vi làm cho Hân Kỳ càng lo lắng tức giận hơn.
- Cô điên rồi, không được làm gì tổn thương em ấy, nếu không hậu quả cô tự chịu.
Tống Nguyệt Nhu cười lớn rồi cúp máy, một lát sau cô ta nhắn địa chỉ đến cô. Và đó lại là bến cảng nơi cô đã từng suýt chết.
Cô có thể đi nhưng tiểu phong phải làm sao. Cô không an tâm để nó một mình cũng không thể nào để nó đi cùng.
Nếu báo cho Hàn Lâm liệu rằng anh có giúp cô hay lại che chở cho cô ta, hạ nhục cô lần nữa.
Đầu óc hoảng loạng cô không thể nghĩ được điều gì khác. Mà điều bất ngờ là Tống Nguyệt Nhu cho cô thời gian tới tânh ba ngày chứ không yêu cầu là ngày lập tức. Nhưng cô không quá để tâm đến chi tiết này.
Tối hôm đó Hàn Lâm về, cô thì đè chừng từng chút một, muốn sắp xếp cho con trai ổn thỏa để đi cứu Vi Vi.
- À...ừm không biết anh có thể tìm một ngôi trường nội trú cho tiểu Phong hay không. Dù gì thằng bé cũng hơn hai tuổi rồi, tôi muốn nó thể quen nhiều bạn bè.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện nhẹ nhàng với anh sau nhiều năm xa nhau, dù lời lẽ có hơi xa cách nhưng anh vẫn rất vui.
- Được anh lặp tức tìm ngôi trường tốt nhất cho Tiểu Phong.
- Cảm ơn anh, nhưng không cần là trường sang trọng gì chỉ cần an ninh tốt là được.
Hân Kỳ nhắc tới vấn đề an ninh làm anh suy nghĩ trong lòng. Không biết có phải cô ấy vẫn luôn dè chừng sợ người khác làm hại đến con cô ấy, muốn cho Tiểu Phong đi học để tránh né anh ra hay không.
- Em đang lỗ sợ điều gì sao?
- Không không không tôi chỉ đơn giản muốn cho con tập trung làm quen với môi trường mới nên mới cần có an ninh tốt thôi.
Biểu cảm của cô có hơi gượng gạo, nhưng anh cũng cho qua, bây giờ dù cô có yêu cầu gì anh cũng làm theo, anh phải bù đắp tốt nhất cho cô.
Từ trên lầu nhìn ra khung cảnh bên ngoài không khí thật sự rất trong lành nhưng đâu đâu cũng toàn là vệ sĩ khiến cô cảm thấy mình như bị giam lỏng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhìn thấy số của Vi Vi, Hân Kỳ lập tức bắt máy. Bởi hôm đó Vi Vi không từ mà biệt khiến cô không an tâm.
Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia là giọng nói hớt hải.
- Chị... cứu em với!
Thật sự đó là giọng của Vi Vi.
- Là em sao Vi Vi, có chuyện gì vậy nói chị nghe.
- Dô lâu rồi mới nghe được giọng của cô đó Tưởng, Hân, Kỳ.
Một giọng đàn bà ngạo mạn vang lên.
- Cô là ai, cô đã làm gì với con bé.
Hân Kỳ tuyệt nhiên không nhận ra giọng nói đó cho tơi khi cô ta nhắc tới hai từ "oan gia"
- Oan gia lâu rồi không gặp sau lại quên nhanh thế?!
- Là cô, Vi Vi không thù không oán với cô sao cô lại bắt em ấy.
- Đúng, cô ta không thù với tôi nhưng cô lại có, phàm là người thân thiết với cô tôi đều muốn hành hạ cho đến... chết.
Nghe tới từ chết Hân Kỳ nắm chặt lòng tay, chắc lâu nay cô ả được Hàn Lâm dung túng nên vẫn còn thói tàn độc lộng quyền.
- Có gì thì nhắm vào tôi đây này, đừng làm hại người vô tội.
- Chẳn phải, tôi đã từng nhắm vào cô đó sao, nhưng cô không những không chết mà còn quay về ám tôi cùng với đứa nhỏ nghịch chủng kia không phải sao.
Nếu đã không hạ được cô thì tôi hạ những người xung quanh cô vậy.
- Đừng có ngông cuồng, rốt cuộc cô muốn gì đây. Đam Mỹ Sắc
Tống Nguyệt Nhu chờ cô nói ra câu này đã lâu, nghe được lặp tức cười to đắc chí.
- Tôi muốn cô đến gặp tôi trực tiếp...quỳ xuống cầu xin. Nếu không cô ả này sẽ bị....
Sau câu nói là tiếng la hét thất thanh của Vi Vi làm cho Hân Kỳ càng lo lắng tức giận hơn.
- Cô điên rồi, không được làm gì tổn thương em ấy, nếu không hậu quả cô tự chịu.
Tống Nguyệt Nhu cười lớn rồi cúp máy, một lát sau cô ta nhắn địa chỉ đến cô. Và đó lại là bến cảng nơi cô đã từng suýt chết.
Cô có thể đi nhưng tiểu phong phải làm sao. Cô không an tâm để nó một mình cũng không thể nào để nó đi cùng.
Nếu báo cho Hàn Lâm liệu rằng anh có giúp cô hay lại che chở cho cô ta, hạ nhục cô lần nữa.
Đầu óc hoảng loạng cô không thể nghĩ được điều gì khác. Mà điều bất ngờ là Tống Nguyệt Nhu cho cô thời gian tới tânh ba ngày chứ không yêu cầu là ngày lập tức. Nhưng cô không quá để tâm đến chi tiết này.
Tối hôm đó Hàn Lâm về, cô thì đè chừng từng chút một, muốn sắp xếp cho con trai ổn thỏa để đi cứu Vi Vi.
- À...ừm không biết anh có thể tìm một ngôi trường nội trú cho tiểu Phong hay không. Dù gì thằng bé cũng hơn hai tuổi rồi, tôi muốn nó thể quen nhiều bạn bè.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện nhẹ nhàng với anh sau nhiều năm xa nhau, dù lời lẽ có hơi xa cách nhưng anh vẫn rất vui.
- Được anh lặp tức tìm ngôi trường tốt nhất cho Tiểu Phong.
- Cảm ơn anh, nhưng không cần là trường sang trọng gì chỉ cần an ninh tốt là được.
Hân Kỳ nhắc tới vấn đề an ninh làm anh suy nghĩ trong lòng. Không biết có phải cô ấy vẫn luôn dè chừng sợ người khác làm hại đến con cô ấy, muốn cho Tiểu Phong đi học để tránh né anh ra hay không.
- Em đang lỗ sợ điều gì sao?
- Không không không tôi chỉ đơn giản muốn cho con tập trung làm quen với môi trường mới nên mới cần có an ninh tốt thôi.
Biểu cảm của cô có hơi gượng gạo, nhưng anh cũng cho qua, bây giờ dù cô có yêu cầu gì anh cũng làm theo, anh phải bù đắp tốt nhất cho cô.