Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65+66: Thoải Mái Gì Mà Thoải Mái, Có Mà Mệt Chết Ấy
CHƯƠNG 65: GIÚP TẮM RỬA
Thịnh Tố Uyên xua tay nói: “Chị không theo các em về góp náo nhiệt đâu, không dễ gì về nước một lần, chị cũng phải đi tiệc tùng của mình.”
“Vậy chị chơi vui vẻ nha, chú ý an toàn.”
Lý Triều Kha từ trong túi kẹo của mình lại rút ra hai chiếc kẹo đẹp nhất đưa cho Thịnh Tố Uyên.
Thịnh Tố Uyên nhận lấy, đưa nhanh mắt sang Thịnh Thế Hùng: “Quả nhiên vẫn là Triều Kha tốt với chị nhất.”
Cô ta để kẹo vào trong túi, quay sang lại ôm Lý Triều Kha một cái: “Rất vui được quen biết em, thật sự rất vui.”
Sau đó lùi lại sau một bước, vẫy vẫy tay, bắt một chiếc taxi.
Lý Triều Kha không nhịn được mà cảm khái: “Chị anh thật là một cô gái tự do như gió.”
“Có thể không điên sao, chị ấy hồi đi học suýt nữa bức tôi phát điên.” Thịnh Thế Hùng cằn nhằn nói.
Lý Triều Kha cảm thấy khá thú vị, thuận miệng hỏi: “Chị ấy bức anh như thế nào?”
Gương mặt đẹp trai của Thịnh Thế Hùng cứng nhắc, anh ho khẽ một tiếng, không có tiếp lời.
Cậu bé vỗ tay cười nói: “Con biết, cô đều kể hết cho con rồi, ba đã từng muốn ăn quả thanh trà ở cổng nhà bạn học, vì thế treo lên cây, kết quả không dám xuống, cuối cùng bị bạn học kéo xuống, quần bị rách hì hì…”
“A, quần rách chỗ nào?” Lý Triều Kha mắt mở to.
Cậu bé bịt miệng cười càng dữ dội hơn.
“Không cho phép nói!”Thịnh Thế Hùng hơi cắn răng, uy hiếp.
Cậu bé bĩu môi, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ba, chỉ là đũng quần rách thôi, tại sao không được nói chứ.”
Lý Triều Kha: “…”
Thịnh Thế Hùng: “….”
Lý Triều Kha không nhịn được: “Ằng ặc ằng ặc…”
Thịnh Thế Hùng: “…”
Trong lòng Thịnh Thế Hùng bốc hỏa, lái xe về nhà, trên cả chặng đường cũng không nói chuyện.
Lý Triều Kha ngược lại cảm thấy tai được thoải mái, cậu bé dựa vào trong lòng cô ngủ rồi, cô một tay vỗ nhẹ cậu bé, mắt cũng dần dần nhắm lại.
Thịnh Thế Hùng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, tức đau cả lồng ngực.
Sao có thể khi anh đang giận, hai mẹ con bọn họ lại ngủ ngon lành chứ?
Quá không có lương tâm rồi!
Xe lái vào trong sân lớn của biệt thự, Thịnh Thế Hùng bực bội, mở cửa xe ra.
Hay lắm, một lớn một bé vẫn đang ngủ.
“Lý Triều Kha, em là heo sao?”
Thịnh Thế Hùng cúi người, ánh mắt vô cùng dịu dàng bế Lý Triều Kha ra ngoài, trong miệng lại không nhịn được mà khẽ mắng.
Vốn chuẩn bị bế Lý Triều Kha về phòng trước, nhưng đi được hai bước thì Lý Triều Kha đã tỉnh rồi.
Ánh mắt tuyệt đẹp của cô hơi mở ra một khe, ánh mắt có hơi mê mang quét qua Thịnh Thế Hùng, sau đó dừng ở trên xe, chỉ ngây ra một giây thì cô đã phản ứng lại, lập tức nhảy xuống từ trên người Thịnh Thế Hùng, ngữ khí cũng mang theo sự trách cứ.
“Anh sao có thể vứt con trai một mình trong xe chứ, anh quá đáng quá rồi.”
Thịnh Thế Hùng cười xấu xa nghiến răng nói: “Còn không phải là vì con heo em à.”
Lý Triều Kha: “…”
Anh đang nói gì thế?
Cô nghi ngờ đầu óc của anh có chút vấn đề rồi.
Thịnh Thế Hùng nhìn gương mặt ngốc nghếch không hiểu tình huống này của cô, càng thấy thú vị, người phụ nữ này, thật là lúc nào cũng biết câu dẫn người ta.
Anh thật sự không nhịn được mà muốn đè cô dưới người mà ăn.
Vợ tỉnh rồi, có thể tự mình đi đường rồi, Thịnh Thế Hùng cúi người mở cửa xe ra, bế con trai ra ngoài.
Cậu bé bị đổi chỗ, chỉ chu cái miệng lên, cái đầu nhỏ rúc vào trong nách của Thịnh Thế Hùng, sau đó tiếp tục ngủ ngon.
Lý Triều Kha cầm túi kẹo trong xe ra, đang chuẩn bị cùng Thịnh Thế Hùng đi vào nhà, anh lại đột nhiên dừng lại.
Không kịp phòng bị, mũi của Lý Triều Kha đụng phải lưng của anh.
Lưng của anh, rất cứng.
Đau nhói khiến Lý Triều Kha vô cùng uất ức, nói chuyện cũng mang theo tiếng khóc: “Thịnh Thế Hùng, anh có phải là cố ý không!”
Thịnh Thế Hùng thật sự là cố ý, nhưng thấy dáng vẻ uất ức của cô, không biết thôi còn nói thêm: “Ai kêu em lùn, em nếu như cao hơn một chút, có thể đụng phải lưng của tôi sao?”
“Anh…”
Lý Triều Kha sắp bị tức chết rồi.
Uổng công cô hôm nay còn xem anh là chúa cứu thế, còn cảm thấy trước kia là cô có thành kiến với anh, còn thầm hạ quyết tâm phải chung sống hòa thuận với anh. Nhưng trên thực tế là bản tính xấu xa của người đàn ông này không có thay đổi!
“Cạnh ghế lái có đồ, cầm giúp tôi.”
Nghe lời ra lệnh của anh, Lý Triều Kha tức đến nỗi mũi lại đau rồi.
Cô hừ hừ bực tức mở cửa ghế lái phụ ra, cầm đồ ra nhìn, mũi lại khôi phục bình thường rồi.
Là một chiếc điện thoại.
Giống gần giống với chiếc điện thoại bị Hồ Vy Vy làm vỡ của cô.
Giống như mẫu cho các cặp đôi.
Lý Triều Kha cầm chiếc điện thoại, đi vào trong phòng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, người đàn ông cẩn thận đắp chăn cho cậu bé, động tác còn dịu hơn ánh đèn.
Anh đứng đó, quay đầu nhìn Lý Triều Kha đang đợi, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa.
Trái tim của Lý Triều Kha rung lên, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng động tác của anh lại thần tốc, tư thế mạnh mẽ lập tức nhào đến trước cô, đồng thời ôm lấy eo của cô, cánh môi dán vào môi cô.
Lý Triều Kha muốn hô lên, nhưng miệng bị chặn đứng rồi, âm thanh gì cũng không phát ra được, vành tai lập tức đỏ ửng.
“Ngày hôm nay chắc mệt lắm nhỉ?”
Anh trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm.
Lý Triều Kha run rẩy, nhìn tư thế này, cứ cảm thấy không hay lắm: “Vẫn, vẫn ổn.”
“Chân còn đau không.”
Thịnh Thế Hùng để Lý Triều Kha ngồi trên bồn rửa tay, cúi người nắm lấy chân của cô, nhẹ nhàng mát xa vùng da xung quanh chỗ dán urgo.
Cảm giác ngứa ran trực tiếp xông thẳng đến đầu của Lý Triều Kha.
Cô hơi rùng mình, xua tay nói: “Không đau nữa.”
Dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng tắm, Lý Triều Kha nhìn gương mặt hoàn mỹ không góc chết này của anh, cảm nhận sự hấp dẫn nam tính không ngừng tỏa ra bên ngoài của anh, chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Nhất là cái chân bị anh nắm trong tay đó.
Độ ấm trên tay anh gần như bỏng vào trong da thịt của cô.
Lý Triều Kha rút chân lại nhưng không rút ta được, bên tai ngược lại vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Chân của em bị thương rồi, tắm rửa chắc chắn rất không tiện.”
“Cho nên?”
Lý Triều Kha thu liễm tâm thần, ánh mắt nhìn anh có hơi lạnh.
Vẻ mị hoặc của anh, khóe mắt lông mày đều nhướn lên, thần thái phong hoa trác tuyệt, dịu dàng nói: “Tôi tắm giúp em.”
“Nằm mơ đi.”
Lý Triều Kha trực tiếp tụt từ trên bồn rửa tay xuống, đưa tay chuẩn bị đẩy anh ra ngoài.
Nhưng Thịnh Thế Hùng bị từ chối nhiều rồi, đã rất tự giác rồi.
Lý Triều Kha từ trên bồn tụt xuống, anh chỉ nhìn chằm chằm cô một lát, chắc chắn cô đứng vững, anh nhấc chân đi ra ngoài.
Còn chu đáo giúp Lý Triều Kha đóng cửa lại.
Lý Triều Kha bị người đàn ông chỉnh nên thần sắc có hơi vi diệu.
Anh đứng ở cửa, giọng nói dễ nghe muốn chết: “Nếu như em hối hận rồi, gọi một tiếng, tôi vào tắm cho em.”
“Không cần nghĩ!”
Lý Triều Kha cuối cùng cũng tìm lại được một chút ít khí thế, ngữ khí không khỏi sống động hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, cô liền ý thức được ngữ khí sống động này khả năng sẽ kích phát dục vọng của anh, Lý Triều Kha hơi hoảng…
Làm một con thỏ trắng không muốn bị sói xám lớn ăn sạch không còn cọng lông, sinh tồn, quả thực quá khó khăn.
“Thịnh Thế Hùng, xin anh đấy, qua xem con trai một chút đi, nó ngủ rồi lại chuyển sang chỗ khác, đột nhiên tỉnh dậy nhất định rất sợ hãi.
Con trai là điểm yếu của Thịnh Thế Hùng
Anh vươn tay lau lau lớp kính mờ trong phòng tắm, đầy đầu đều là rồi sẽ có một ngày, anh có được trái tim của Lý Triều Kha, đến lúc đó anh nên chơi đùa với cô thế nào đây.
“Biết rồi.”
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Hơi hơi thu liễm tinh thần, mong đợi vào tương lai lâu dài phía trước, Thịnh Thế Hùng kiếm chế lại, nhấc chân rời đi.
Còn lại trong phòng tắm, Lý Triều Kha tinh thần vốn căng chặt thoáng cái thả lỏng, cô dựa người vào bồn rửa mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngày hôm nay, thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Bây giờ cô rất cần được yên tĩnh một mình, để sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang loạn cào cào trong đầu.
Vặn đầy nước vào bồn tắm, Lý Triều Kha cởi đồ, nằm xuống.
Nước nóng quả nhiên là thần khí xua tan đi mệt mỏi.
Lý Triều Kha nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nước, nhìn nước gợn lên bọt sóng lăn tăn, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng hôm nay Thịnh Thế Hùng dẫn mình đến công ty người khác, sau đó chống đỡ cho mình một mảnh phong quang.
Anh đích thực là một người đàn ông đủ cường đại, đủ khiến cho tất cả phụ nữ đều an tâm dựa dẫm vào.
Hơn nữa hôm nay, anh còn dẫn cô tới gặp ba mẹ, chị gái của mình nữa.
Chỉ có điều cách thức gặp mặt có hơi vội vàng quá mức, khiến cho Lý Triều Kha chẳng kịp chuẩn bị chút gì, cả người đều rơi vào bị động.
Cô không biết có phải Thịnh Thế Hùng cũng bất ngờ nhận được tin họ về nước hay không.
Nếu như không phải......
Hai hàng lông mày dài mảnh của cô xoắn chặt vào nhau, nếu như không phải, vậy thì lần gặp gỡ đột ngột này, đồng nghĩa với việc cô phải trả qua một lần kiểm tra bất ngờ từ người nhà họ Thịnh sao?
Thế thì biểu hiện của cô ngày hôm nay chắc là tồi tệ lắm nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, Lý Triều Kha lại lập tức lắc lắc đầu, nghĩ cái gì không biết, cô đâu muốn gả cho Thịnh Thế Hùng để trở thành người nhà họ Thịnh đâu, quan tâm người nhà họ Thịnh nhận xét về mình thế nào làm gì cơ chứ, đúng là tự chuốc phiền não mà!
Lý Triều Kha cầm di động lên, bật mấy bản nhạc nhẹ, quyết định nhắm mắt ngâm nước nóng nghe nhạc.
Đợi Lý Triều Kha lau khô người, thơm phưng phức rời khỏi phòng tắm, lẻn vào phòng con trai, liền thấy Thịnh Thế Hùng đang mở máy tính làm việc, màn hình máy tính tản ra ánh sáng, hắt lên gương mặt đẹp trai, góc cạnh của người đàn ông.
Lý Triều Kha bước nhanh tới gần, xác nhận màn hình máy tính của anh đang không mở tài liệu nào, thì nhẹ nhàng đóng máy tính lại.
“Con trai đang ngủ, sáng quá.”
Thịnh Thế Hùng gật gật đầu, đảo mắt về phía cô, vẻ mặt không quá vui vẻ.
Người phụ nữ này bị sao không biết, đã đến giờ ngủ rồi, còn mặc kín kẽ như vậy làm gì, anh cố tình chuẩn bị cho cô bao nhiêu bộ đồ ngủ váy ngủ đẹp đẽ thì cô không mặc, đây là cái thứ đồ mua được từ xó xỉnh nào vậy, còn cài cúc kín như bưng nữa chứ, đến xương quai xanh cũng chẳng lộ được nửa phần.
Nhỏ mọn!
Cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt dường như đem mình lột sạch, mặt Lý Triều Kha hơi hơi nóng lên.
Cô cầm máy tính lên, nhét vào tay Thịnh Thế Hùng, giục anh mau đi tắm.
“Muộn lắm rồi đấy, nghỉ sớm đi.”
Thịnh Thế Hùng giơ mặt đến trước mặt Lý Triều Kha: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Lý Triều Kha: “......”
Đúng là được voi đòi tiên mà.
Người đàn ông vươn tay kéo mặt cô lại gần, nặng nề hôn lên môi cô.
Sau đó trước khi cô kịp tức giận, Thịnh Thế Hùng đã mỹ mãn rời khỏi phòng.
Lý Triều Kha cũng không khách khí với anh, chân trước anh vừa ra khỏi phòng, chân sau cô đã đóng sầm cửa lại, còn khóa trái nữa.
Thịnh Thế Hùng: “......”
Núi cao còn có núi cao hơn.
Luận về tàn nhẫn, quả nhiên phụ nữ vẫn cao hơn một bậc!
Lăn lộn một hồi, Lý Triều Kha có chút đắc ý, tâm tình tốt ngả người lên giường, vươn tay ôm lấy thân hình nho nhỏ của con trai, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Lý Triều Kha bị ánh nắng mặt trời vờn trên mi mắt gọi tỉnh.
Cô xuống dưới tầng, phát hiện Thịnh Thế Hùng đang đút đứa nhỏ ăn mỳ, cảnh tượng ấm áp cực kỳ.
Trông thấy cô, hai mắt đứa nhỏ sáng bừng, khua khoắng cánh tay nhỏ xíu, hô: “Mẹ ơi, mau lại đây ăn mì bào ngư ba nấu nè, siêu siêu ngon luôn đó!”
“Đã đánh răng rửa mặt chưa đó?” Thịnh Thế Hùng hỏi.
Lý Triều Kha hừ một tiếng: “Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm chính là đánh răng rửa mặt.”
“Tôi không tin.”
Thịnh Thế Hùng buông bát đũa trong tay xuống, vẫy tay với Lý Triều Kha: “Lại đây, con mèo lười, để tôi ngửi thử miệng của em, kiểm tra xem em đã đánh răng thật chưa nào.”
“Ơ, ba ơi, có phải ba đang giở trò lưu manh với mẹ không vậy.”
Đứa nhỏ vừa hút hút mì, vừa cười hi hi nói.
Lý Triều Kha trừng mắt lườm Thịnh Thế Hùng một cái: “Trước mặt trẻ con, anh có thể nói chuyện đứng đắn hơn một chút không hả?”
“Đã là vợ chồng già cả rồi, con đều lớn chừng này, nói chuyện còn phải chú ý từng câu từng chữ như vậy làm gì chứ.” Thịnh Thế Hùng nhàn nhạt nói.
Lý Triều Kha không còn lời gì để nói với anh nữa.
Cô bước vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn ngắp, bát mì để phần cho cô, sợi mì cùng nước dùng được để riêng, vẫn còn nóng.
Người đàn ông này, bá đạo thì bá đạo thật đấy, nhưng làm việc lại hết sức tỉ mỉ, khiến người ta ấm áp trong lòng.
Cảm giác được chăm sóc, thật tốt đẹp.
Lý Triều Kha đổ nước dùng làm từ nấm và bào ngư vào mì, vừa đảo được hai cái, bàn tay to của người đàn ông đã nắm lấy tay cô.
“Trước tiên khuấy hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, sau đó lại khuấy hai vòng thuận chiều kim đồng hồ.”
Lý Triều Kha hơi chút khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Khuấy như vậy, sẽ đặc biệt ngon à?”
“Không phải, chỉ là nếu khuấy như vậy, sẽ thoải mái hơn thôi.” Thịnh Thế Hùng chơi chữ.
Lý Triều Kha ngây thơ không nghe hiểu, vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ.
Thịnh Thế Hùng chính là thích bộ dạng vừa ngây thơ vừa quyến rũ như con mèo sữa này của cô, anh buông tay cô ra, muốn vỗ vỗ mông cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, sải đôi chân dài bước ra ngoài.
Lý Triều Kha cầm đũa lên, trước tiên khuấy ngược chiều kim đồng hồ hai vòng, sau đó lại khuấy thuận chiều kim đồng hồ hai vòng...... Khuấy được một vòng, Lý Triều Kha liền cảm thấy Thịnh Thế Hùng nói nhăng nói cuội!
Thoải mái cái gì mà thoải mái, có mà mệt chết ấy.
Có điều, gắp một miếng mì lên bỏ vào miệng, mùi vị quả thực không tồi.
Mì bào ngư mà Thịnh Thế Hùng nấu, thơm ngon ngọt miệng.
Lý Triều Kha ăn một miếng mì, uống một ngụm nước dùng, sung sướng tựa thần tiên.
Cô bưng bát mì lên, một bên ăn ăn uống uống, một bên thong thả chậm rãi bước ra ngoài, đứa nhỏ đã ăn xong rồi, đang đứng đó cong cái mông nhỏ đeo cặp sách lên lưng.
Lý Triều Kha bước tới giúp cậu bé một tay, lại bị Thịnh Thế Hùng dùng lời lẽ nghiêm túc phê bình.
“Con nó đã lớn từng này rồi, đeo cái cặp lên lưng thôi cũng cần em phải giúp à? Em như vậy là đang chiều hư, cản trợ sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất của con trai đấy.”
Cái nồi quá lớn ụp xuống đầu này, khiến Lý Triều Kha ngây ngẩn cả người.
“Ngon ngoãn ăn sáng đi, tôi đưa con trai tới trường học đây.”
Thịnh Thế Hùng nói xong, xách cặp tài liệu của mình lên, huýt sáo một cái với đứa nhỏ.
“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.”
Đứa nhỏ vẫy vẫy tay với Lý Triều Kha, cũng huýt sáo một cái.
Lý Triều Kha vừa nghe tiếng huýt sáo rất ra hình ra dạng này, trình độ hai cha con không chênh lệch bao nhiêu, rõ ràng không phải vừa mới học được gần đây.
Trông bộ dạng vui vẻ của con trai, Lý Triều Kha trộm thở dài, quả nhiên trong quá trình trưởng thành của con trai, sự có mặt của người đàn ông là rất quan trọng.
Dù sao thì những người cùng giới tính cũng dễ hiểu nhau hơn, dễ chơi với nhau hơn mà.
Lý Triều Kha ăn mì xong, tự mình rửa bát, lại lấy khăn lau sạch mặt bàn, sau đó thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị tới công ty.
Từ khi chuyển vào nhà mới, cô chỉ cần đi bộ mấy phút là tới rồi, đây với Lý Triều Kha mà nói, thật sự là quá thoải mái mà.
Có điều bầu không khí trong công ty ngày hôm nay dường như có gì đó không đúng......
Thịnh Tố Uyên xua tay nói: “Chị không theo các em về góp náo nhiệt đâu, không dễ gì về nước một lần, chị cũng phải đi tiệc tùng của mình.”
“Vậy chị chơi vui vẻ nha, chú ý an toàn.”
Lý Triều Kha từ trong túi kẹo của mình lại rút ra hai chiếc kẹo đẹp nhất đưa cho Thịnh Tố Uyên.
Thịnh Tố Uyên nhận lấy, đưa nhanh mắt sang Thịnh Thế Hùng: “Quả nhiên vẫn là Triều Kha tốt với chị nhất.”
Cô ta để kẹo vào trong túi, quay sang lại ôm Lý Triều Kha một cái: “Rất vui được quen biết em, thật sự rất vui.”
Sau đó lùi lại sau một bước, vẫy vẫy tay, bắt một chiếc taxi.
Lý Triều Kha không nhịn được mà cảm khái: “Chị anh thật là một cô gái tự do như gió.”
“Có thể không điên sao, chị ấy hồi đi học suýt nữa bức tôi phát điên.” Thịnh Thế Hùng cằn nhằn nói.
Lý Triều Kha cảm thấy khá thú vị, thuận miệng hỏi: “Chị ấy bức anh như thế nào?”
Gương mặt đẹp trai của Thịnh Thế Hùng cứng nhắc, anh ho khẽ một tiếng, không có tiếp lời.
Cậu bé vỗ tay cười nói: “Con biết, cô đều kể hết cho con rồi, ba đã từng muốn ăn quả thanh trà ở cổng nhà bạn học, vì thế treo lên cây, kết quả không dám xuống, cuối cùng bị bạn học kéo xuống, quần bị rách hì hì…”
“A, quần rách chỗ nào?” Lý Triều Kha mắt mở to.
Cậu bé bịt miệng cười càng dữ dội hơn.
“Không cho phép nói!”Thịnh Thế Hùng hơi cắn răng, uy hiếp.
Cậu bé bĩu môi, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Ba, chỉ là đũng quần rách thôi, tại sao không được nói chứ.”
Lý Triều Kha: “…”
Thịnh Thế Hùng: “….”
Lý Triều Kha không nhịn được: “Ằng ặc ằng ặc…”
Thịnh Thế Hùng: “…”
Trong lòng Thịnh Thế Hùng bốc hỏa, lái xe về nhà, trên cả chặng đường cũng không nói chuyện.
Lý Triều Kha ngược lại cảm thấy tai được thoải mái, cậu bé dựa vào trong lòng cô ngủ rồi, cô một tay vỗ nhẹ cậu bé, mắt cũng dần dần nhắm lại.
Thịnh Thế Hùng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy một màn này, tức đau cả lồng ngực.
Sao có thể khi anh đang giận, hai mẹ con bọn họ lại ngủ ngon lành chứ?
Quá không có lương tâm rồi!
Xe lái vào trong sân lớn của biệt thự, Thịnh Thế Hùng bực bội, mở cửa xe ra.
Hay lắm, một lớn một bé vẫn đang ngủ.
“Lý Triều Kha, em là heo sao?”
Thịnh Thế Hùng cúi người, ánh mắt vô cùng dịu dàng bế Lý Triều Kha ra ngoài, trong miệng lại không nhịn được mà khẽ mắng.
Vốn chuẩn bị bế Lý Triều Kha về phòng trước, nhưng đi được hai bước thì Lý Triều Kha đã tỉnh rồi.
Ánh mắt tuyệt đẹp của cô hơi mở ra một khe, ánh mắt có hơi mê mang quét qua Thịnh Thế Hùng, sau đó dừng ở trên xe, chỉ ngây ra một giây thì cô đã phản ứng lại, lập tức nhảy xuống từ trên người Thịnh Thế Hùng, ngữ khí cũng mang theo sự trách cứ.
“Anh sao có thể vứt con trai một mình trong xe chứ, anh quá đáng quá rồi.”
Thịnh Thế Hùng cười xấu xa nghiến răng nói: “Còn không phải là vì con heo em à.”
Lý Triều Kha: “…”
Anh đang nói gì thế?
Cô nghi ngờ đầu óc của anh có chút vấn đề rồi.
Thịnh Thế Hùng nhìn gương mặt ngốc nghếch không hiểu tình huống này của cô, càng thấy thú vị, người phụ nữ này, thật là lúc nào cũng biết câu dẫn người ta.
Anh thật sự không nhịn được mà muốn đè cô dưới người mà ăn.
Vợ tỉnh rồi, có thể tự mình đi đường rồi, Thịnh Thế Hùng cúi người mở cửa xe ra, bế con trai ra ngoài.
Cậu bé bị đổi chỗ, chỉ chu cái miệng lên, cái đầu nhỏ rúc vào trong nách của Thịnh Thế Hùng, sau đó tiếp tục ngủ ngon.
Lý Triều Kha cầm túi kẹo trong xe ra, đang chuẩn bị cùng Thịnh Thế Hùng đi vào nhà, anh lại đột nhiên dừng lại.
Không kịp phòng bị, mũi của Lý Triều Kha đụng phải lưng của anh.
Lưng của anh, rất cứng.
Đau nhói khiến Lý Triều Kha vô cùng uất ức, nói chuyện cũng mang theo tiếng khóc: “Thịnh Thế Hùng, anh có phải là cố ý không!”
Thịnh Thế Hùng thật sự là cố ý, nhưng thấy dáng vẻ uất ức của cô, không biết thôi còn nói thêm: “Ai kêu em lùn, em nếu như cao hơn một chút, có thể đụng phải lưng của tôi sao?”
“Anh…”
Lý Triều Kha sắp bị tức chết rồi.
Uổng công cô hôm nay còn xem anh là chúa cứu thế, còn cảm thấy trước kia là cô có thành kiến với anh, còn thầm hạ quyết tâm phải chung sống hòa thuận với anh. Nhưng trên thực tế là bản tính xấu xa của người đàn ông này không có thay đổi!
“Cạnh ghế lái có đồ, cầm giúp tôi.”
Nghe lời ra lệnh của anh, Lý Triều Kha tức đến nỗi mũi lại đau rồi.
Cô hừ hừ bực tức mở cửa ghế lái phụ ra, cầm đồ ra nhìn, mũi lại khôi phục bình thường rồi.
Là một chiếc điện thoại.
Giống gần giống với chiếc điện thoại bị Hồ Vy Vy làm vỡ của cô.
Giống như mẫu cho các cặp đôi.
Lý Triều Kha cầm chiếc điện thoại, đi vào trong phòng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, người đàn ông cẩn thận đắp chăn cho cậu bé, động tác còn dịu hơn ánh đèn.
Anh đứng đó, quay đầu nhìn Lý Triều Kha đang đợi, khóe môi lộ ra nụ cười xấu xa.
Trái tim của Lý Triều Kha rung lên, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác muốn chạy trốn.
Nhưng động tác của anh lại thần tốc, tư thế mạnh mẽ lập tức nhào đến trước cô, đồng thời ôm lấy eo của cô, cánh môi dán vào môi cô.
Lý Triều Kha muốn hô lên, nhưng miệng bị chặn đứng rồi, âm thanh gì cũng không phát ra được, vành tai lập tức đỏ ửng.
“Ngày hôm nay chắc mệt lắm nhỉ?”
Anh trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm.
Lý Triều Kha run rẩy, nhìn tư thế này, cứ cảm thấy không hay lắm: “Vẫn, vẫn ổn.”
“Chân còn đau không.”
Thịnh Thế Hùng để Lý Triều Kha ngồi trên bồn rửa tay, cúi người nắm lấy chân của cô, nhẹ nhàng mát xa vùng da xung quanh chỗ dán urgo.
Cảm giác ngứa ran trực tiếp xông thẳng đến đầu của Lý Triều Kha.
Cô hơi rùng mình, xua tay nói: “Không đau nữa.”
Dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng tắm, Lý Triều Kha nhìn gương mặt hoàn mỹ không góc chết này của anh, cảm nhận sự hấp dẫn nam tính không ngừng tỏa ra bên ngoài của anh, chỉ cảm thấy tim đang đập thình thịch.
Nhất là cái chân bị anh nắm trong tay đó.
Độ ấm trên tay anh gần như bỏng vào trong da thịt của cô.
Lý Triều Kha rút chân lại nhưng không rút ta được, bên tai ngược lại vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh: “Chân của em bị thương rồi, tắm rửa chắc chắn rất không tiện.”
“Cho nên?”
Lý Triều Kha thu liễm tâm thần, ánh mắt nhìn anh có hơi lạnh.
Vẻ mị hoặc của anh, khóe mắt lông mày đều nhướn lên, thần thái phong hoa trác tuyệt, dịu dàng nói: “Tôi tắm giúp em.”
“Nằm mơ đi.”
Lý Triều Kha trực tiếp tụt từ trên bồn rửa tay xuống, đưa tay chuẩn bị đẩy anh ra ngoài.
Nhưng Thịnh Thế Hùng bị từ chối nhiều rồi, đã rất tự giác rồi.
Lý Triều Kha từ trên bồn tụt xuống, anh chỉ nhìn chằm chằm cô một lát, chắc chắn cô đứng vững, anh nhấc chân đi ra ngoài.
Còn chu đáo giúp Lý Triều Kha đóng cửa lại.
Lý Triều Kha bị người đàn ông chỉnh nên thần sắc có hơi vi diệu.
Anh đứng ở cửa, giọng nói dễ nghe muốn chết: “Nếu như em hối hận rồi, gọi một tiếng, tôi vào tắm cho em.”
“Không cần nghĩ!”
Lý Triều Kha cuối cùng cũng tìm lại được một chút ít khí thế, ngữ khí không khỏi sống động hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, cô liền ý thức được ngữ khí sống động này khả năng sẽ kích phát dục vọng của anh, Lý Triều Kha hơi hoảng…
Làm một con thỏ trắng không muốn bị sói xám lớn ăn sạch không còn cọng lông, sinh tồn, quả thực quá khó khăn.
“Thịnh Thế Hùng, xin anh đấy, qua xem con trai một chút đi, nó ngủ rồi lại chuyển sang chỗ khác, đột nhiên tỉnh dậy nhất định rất sợ hãi.
Con trai là điểm yếu của Thịnh Thế Hùng
Anh vươn tay lau lau lớp kính mờ trong phòng tắm, đầy đầu đều là rồi sẽ có một ngày, anh có được trái tim của Lý Triều Kha, đến lúc đó anh nên chơi đùa với cô thế nào đây.
“Biết rồi.”
Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Hơi hơi thu liễm tinh thần, mong đợi vào tương lai lâu dài phía trước, Thịnh Thế Hùng kiếm chế lại, nhấc chân rời đi.
Còn lại trong phòng tắm, Lý Triều Kha tinh thần vốn căng chặt thoáng cái thả lỏng, cô dựa người vào bồn rửa mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Ngày hôm nay, thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Bây giờ cô rất cần được yên tĩnh một mình, để sắp xếp lại mớ suy nghĩ đang loạn cào cào trong đầu.
Vặn đầy nước vào bồn tắm, Lý Triều Kha cởi đồ, nằm xuống.
Nước nóng quả nhiên là thần khí xua tan đi mệt mỏi.
Lý Triều Kha nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nước, nhìn nước gợn lên bọt sóng lăn tăn, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại cảnh tượng hôm nay Thịnh Thế Hùng dẫn mình đến công ty người khác, sau đó chống đỡ cho mình một mảnh phong quang.
Anh đích thực là một người đàn ông đủ cường đại, đủ khiến cho tất cả phụ nữ đều an tâm dựa dẫm vào.
Hơn nữa hôm nay, anh còn dẫn cô tới gặp ba mẹ, chị gái của mình nữa.
Chỉ có điều cách thức gặp mặt có hơi vội vàng quá mức, khiến cho Lý Triều Kha chẳng kịp chuẩn bị chút gì, cả người đều rơi vào bị động.
Cô không biết có phải Thịnh Thế Hùng cũng bất ngờ nhận được tin họ về nước hay không.
Nếu như không phải......
Hai hàng lông mày dài mảnh của cô xoắn chặt vào nhau, nếu như không phải, vậy thì lần gặp gỡ đột ngột này, đồng nghĩa với việc cô phải trả qua một lần kiểm tra bất ngờ từ người nhà họ Thịnh sao?
Thế thì biểu hiện của cô ngày hôm nay chắc là tồi tệ lắm nhỉ?
Vừa nghĩ như vậy, Lý Triều Kha lại lập tức lắc lắc đầu, nghĩ cái gì không biết, cô đâu muốn gả cho Thịnh Thế Hùng để trở thành người nhà họ Thịnh đâu, quan tâm người nhà họ Thịnh nhận xét về mình thế nào làm gì cơ chứ, đúng là tự chuốc phiền não mà!
Lý Triều Kha cầm di động lên, bật mấy bản nhạc nhẹ, quyết định nhắm mắt ngâm nước nóng nghe nhạc.
Đợi Lý Triều Kha lau khô người, thơm phưng phức rời khỏi phòng tắm, lẻn vào phòng con trai, liền thấy Thịnh Thế Hùng đang mở máy tính làm việc, màn hình máy tính tản ra ánh sáng, hắt lên gương mặt đẹp trai, góc cạnh của người đàn ông.
Lý Triều Kha bước nhanh tới gần, xác nhận màn hình máy tính của anh đang không mở tài liệu nào, thì nhẹ nhàng đóng máy tính lại.
“Con trai đang ngủ, sáng quá.”
Thịnh Thế Hùng gật gật đầu, đảo mắt về phía cô, vẻ mặt không quá vui vẻ.
Người phụ nữ này bị sao không biết, đã đến giờ ngủ rồi, còn mặc kín kẽ như vậy làm gì, anh cố tình chuẩn bị cho cô bao nhiêu bộ đồ ngủ váy ngủ đẹp đẽ thì cô không mặc, đây là cái thứ đồ mua được từ xó xỉnh nào vậy, còn cài cúc kín như bưng nữa chứ, đến xương quai xanh cũng chẳng lộ được nửa phần.
Nhỏ mọn!
Cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt dường như đem mình lột sạch, mặt Lý Triều Kha hơi hơi nóng lên.
Cô cầm máy tính lên, nhét vào tay Thịnh Thế Hùng, giục anh mau đi tắm.
“Muộn lắm rồi đấy, nghỉ sớm đi.”
Thịnh Thế Hùng giơ mặt đến trước mặt Lý Triều Kha: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Lý Triều Kha: “......”
Đúng là được voi đòi tiên mà.
Người đàn ông vươn tay kéo mặt cô lại gần, nặng nề hôn lên môi cô.
Sau đó trước khi cô kịp tức giận, Thịnh Thế Hùng đã mỹ mãn rời khỏi phòng.
Lý Triều Kha cũng không khách khí với anh, chân trước anh vừa ra khỏi phòng, chân sau cô đã đóng sầm cửa lại, còn khóa trái nữa.
Thịnh Thế Hùng: “......”
Núi cao còn có núi cao hơn.
Luận về tàn nhẫn, quả nhiên phụ nữ vẫn cao hơn một bậc!
Lăn lộn một hồi, Lý Triều Kha có chút đắc ý, tâm tình tốt ngả người lên giường, vươn tay ôm lấy thân hình nho nhỏ của con trai, rất nhanh đã chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, Lý Triều Kha bị ánh nắng mặt trời vờn trên mi mắt gọi tỉnh.
Cô xuống dưới tầng, phát hiện Thịnh Thế Hùng đang đút đứa nhỏ ăn mỳ, cảnh tượng ấm áp cực kỳ.
Trông thấy cô, hai mắt đứa nhỏ sáng bừng, khua khoắng cánh tay nhỏ xíu, hô: “Mẹ ơi, mau lại đây ăn mì bào ngư ba nấu nè, siêu siêu ngon luôn đó!”
“Đã đánh răng rửa mặt chưa đó?” Thịnh Thế Hùng hỏi.
Lý Triều Kha hừ một tiếng: “Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm chính là đánh răng rửa mặt.”
“Tôi không tin.”
Thịnh Thế Hùng buông bát đũa trong tay xuống, vẫy tay với Lý Triều Kha: “Lại đây, con mèo lười, để tôi ngửi thử miệng của em, kiểm tra xem em đã đánh răng thật chưa nào.”
“Ơ, ba ơi, có phải ba đang giở trò lưu manh với mẹ không vậy.”
Đứa nhỏ vừa hút hút mì, vừa cười hi hi nói.
Lý Triều Kha trừng mắt lườm Thịnh Thế Hùng một cái: “Trước mặt trẻ con, anh có thể nói chuyện đứng đắn hơn một chút không hả?”
“Đã là vợ chồng già cả rồi, con đều lớn chừng này, nói chuyện còn phải chú ý từng câu từng chữ như vậy làm gì chứ.” Thịnh Thế Hùng nhàn nhạt nói.
Lý Triều Kha không còn lời gì để nói với anh nữa.
Cô bước vào phòng bếp, phát hiện phòng bếp đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn ngắp, bát mì để phần cho cô, sợi mì cùng nước dùng được để riêng, vẫn còn nóng.
Người đàn ông này, bá đạo thì bá đạo thật đấy, nhưng làm việc lại hết sức tỉ mỉ, khiến người ta ấm áp trong lòng.
Cảm giác được chăm sóc, thật tốt đẹp.
Lý Triều Kha đổ nước dùng làm từ nấm và bào ngư vào mì, vừa đảo được hai cái, bàn tay to của người đàn ông đã nắm lấy tay cô.
“Trước tiên khuấy hai vòng ngược chiều kim đồng hồ, sau đó lại khuấy hai vòng thuận chiều kim đồng hồ.”
Lý Triều Kha hơi chút khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Khuấy như vậy, sẽ đặc biệt ngon à?”
“Không phải, chỉ là nếu khuấy như vậy, sẽ thoải mái hơn thôi.” Thịnh Thế Hùng chơi chữ.
Lý Triều Kha ngây thơ không nghe hiểu, vẫn mơ mơ hồ hồ như cũ.
Thịnh Thế Hùng chính là thích bộ dạng vừa ngây thơ vừa quyến rũ như con mèo sữa này của cô, anh buông tay cô ra, muốn vỗ vỗ mông cô, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, sải đôi chân dài bước ra ngoài.
Lý Triều Kha cầm đũa lên, trước tiên khuấy ngược chiều kim đồng hồ hai vòng, sau đó lại khuấy thuận chiều kim đồng hồ hai vòng...... Khuấy được một vòng, Lý Triều Kha liền cảm thấy Thịnh Thế Hùng nói nhăng nói cuội!
Thoải mái cái gì mà thoải mái, có mà mệt chết ấy.
Có điều, gắp một miếng mì lên bỏ vào miệng, mùi vị quả thực không tồi.
Mì bào ngư mà Thịnh Thế Hùng nấu, thơm ngon ngọt miệng.
Lý Triều Kha ăn một miếng mì, uống một ngụm nước dùng, sung sướng tựa thần tiên.
Cô bưng bát mì lên, một bên ăn ăn uống uống, một bên thong thả chậm rãi bước ra ngoài, đứa nhỏ đã ăn xong rồi, đang đứng đó cong cái mông nhỏ đeo cặp sách lên lưng.
Lý Triều Kha bước tới giúp cậu bé một tay, lại bị Thịnh Thế Hùng dùng lời lẽ nghiêm túc phê bình.
“Con nó đã lớn từng này rồi, đeo cái cặp lên lưng thôi cũng cần em phải giúp à? Em như vậy là đang chiều hư, cản trợ sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất của con trai đấy.”
Cái nồi quá lớn ụp xuống đầu này, khiến Lý Triều Kha ngây ngẩn cả người.
“Ngon ngoãn ăn sáng đi, tôi đưa con trai tới trường học đây.”
Thịnh Thế Hùng nói xong, xách cặp tài liệu của mình lên, huýt sáo một cái với đứa nhỏ.
“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.”
Đứa nhỏ vẫy vẫy tay với Lý Triều Kha, cũng huýt sáo một cái.
Lý Triều Kha vừa nghe tiếng huýt sáo rất ra hình ra dạng này, trình độ hai cha con không chênh lệch bao nhiêu, rõ ràng không phải vừa mới học được gần đây.
Trông bộ dạng vui vẻ của con trai, Lý Triều Kha trộm thở dài, quả nhiên trong quá trình trưởng thành của con trai, sự có mặt của người đàn ông là rất quan trọng.
Dù sao thì những người cùng giới tính cũng dễ hiểu nhau hơn, dễ chơi với nhau hơn mà.
Lý Triều Kha ăn mì xong, tự mình rửa bát, lại lấy khăn lau sạch mặt bàn, sau đó thay quần áo, trang điểm, chuẩn bị tới công ty.
Từ khi chuyển vào nhà mới, cô chỉ cần đi bộ mấy phút là tới rồi, đây với Lý Triều Kha mà nói, thật sự là quá thoải mái mà.
Có điều bầu không khí trong công ty ngày hôm nay dường như có gì đó không đúng......
Bình luận facebook