Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Anh Muốn Ăn Sạch Cô
Vừa nãy ngoài người chồng trước rác rưởi ra, Thịnh Thế Hùng còn nhìn thấy rất nhiều người đàn ông rục rịch nhìn Lý Triều Kha.
Thịnh Thế Hùng không hề hoài nghi, nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời thì Lý Triều Kha này có biết bao người muốn lột da róc xương ăn vào bụng.
Cũng may cô gặp được một người tốt đầy nghĩa hiệp như anh.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Hai người chung chăn gối lâu như vậy, anh cũng không xâm phạm cơ thể cô.
Chỉ là dưới mắt Lý Triều Kha mới vừa khóc qua, vành mắt còn có chút ửng đỏ, chóp mũi cũng có chút đỏ, cô xoay tròn ra một cây son môi màu đỏ, nhìn vào gương tô lên môi.
Thịnh Thế Hùng bỗng giật mình.
Anh đưa tay khóa cửa xe.
Lý Triều Kha dừng động tác tay: “Anh muốn làm gì?”
Giây tiếp theo, Thịnh Thế Hùng nghiêng người khiến cho người cô ngửa về phía sau.
Không gian trong xe vốn không rộng, bị Thịnh Thế Hùng ép như vậy, Lý Triều Kha vốn đến chỗ để trốn chạy cũng không có.
Tai cô nhanh chóng đỏ lên, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang càn rỡ này: “Thịnh Thế Hùng, anh buông tôi ra!”
“Buông cô ra, sau đó trơ mắt nhìn cô đi tình tứ bên cạnh người đàn ông khác sao?” Giọng điệu của Thịnh Thế Hùng sắc lạnh.
Ngày thường, ở bên cạnh anh mặc đồ ngủ gợi cảm cũng che che đậy đậy, mặt đầy không tình nguyện.
Hôm nay lại ở sau lưng anh, mặc bộ lễ phục gợi cảm mê hoặc như vậy.
Đáng chết!
Lẽ nào cô không biết, cô vốn dĩ là miếng bánh ngọt thơm ngon của buổi dạ tiệc hôm nay sao?
Tất cả đàn ông đều muốn ăn sạch cô!
Bao gồm cả chính nhân quân tử như anh.
“Nếu như cô đã muốn đàn ông như vậy, vậy thì chọn tôi đi.” Thịnh Thế Hùng trong lúc nói, đưa tay kéo khóa váy bộ lễ phục.
Lý Triều Kha khiếp sợ, nhanh chóng đưa tay che lại: “Thịnh Thế Hùng anh dừng tay lại cho tôi!”
“Anh điên rồi à!”
Người đàn ông lúc này như phát điên vậy, ép chặt lấy cô, bàn tay lớn đã đưa vào trong bộ lễ phục...
Anh dán sát vào tai cô, giọng nói mập mờ: “Tin tôi, tôi chắc chắn có thể hoàn toàn thỏa mãn cô.”
“Đồ khốn nạn nhà anh!”
Lý Triều Kha tức chết rồi.
Người đàn ông này nghe không hiểu tiếng người à?
Cô liều chết vùng vẫy, nhưng người đàn ông này dùng sức mạnh tuyệt đối áp đảo cô, thậm chí xảo quyệt nhân lúc cô mở miệng muốn hô lên, liền lách lưỡi vào trong.
Lý Triều Kha bị hôn đến mức sắp tắc thở.
Đôi mắt đen của người đàn ông khắc sâu hình dáng thở gấp của người phụ nữ vào đáy mắt, nhận thấy bản thân mình đang làm gì, anh rụt người lại, cơ thể ngồi thẳng xuống.
Người phụ nữ này đúng là biết câu dẫn người.
Anh vừa ở nhà chịu sự dạy dỗ của ông nội đi ra, suýt thì bị người phụ nữ này câu dẫn mất khống chế.
“Chỉnh lại quần áo đàng hoàng, chúng ta về nhà.”
Thịnh Thế Hùng mở cửa sổ xe xuống.
Gió lạnh thổi vào trong, nhẹ nhàng hóa giải sự xao động bất an trong cơ thể anh.
Lý Triều Kha nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục, đồng thời giơ tay chuẩn bị mở cửa muốn xuống xe.
Buổi tiệc hôm nay vẫn chưa kết thúc, cô vẫn muốn vào trong xem xem.
Ít nhất, phải tìm được cơ hội, xem có thể nói với Hạ Điền Dân vài câu hay không, nếu không ngày mai đến công ty không thể chia sẻ được điều gì.
Nhưng một bàn tay to lớn lập tức ngăn ctay cô lại, ngữ điệu cường ngạnh: “Không được đi.”
“Lẽ nào cô muốn người đàn ông khác thấy được sự quyến rũ của cô à?”
Lý Triều Kha lúc này áo quần mặc dù đã chỉnh lại đàng hoàng, nhưng vừa nãy bị hôn đến mức cũng lộ ra vài phần mê hoặc, nhất thời khó thể tiêu tan hết.
Thịnh Thế Hùng bất luận thế nào cũng không thể để cô xuất hiện trước mặt người khác dưới bộ dạng này.
“Anh có thể đừng lúc nào cũng có suy nghĩ bẩn thỉu này trong đầu được không?”
“Tôi muốn vào buổi tiệc, là bởi vì công việc của tôi.”
Thịnh Thế Hùng híp mắt lại hỏi:” Cần gì?”
“Hả?”
Lý Triều Kha nhất thời có chút lờ mờ.
“Tôi hỏi cô, cần tài liệu gì và tin tức gì thì có thể hoàn thành công việc của cô.” Thịnh Thế Hùng nhàn nhạt nói.
Xuyên qua cửa sổ xe, tài xế nhận được chỉ thị của Thịnh Thế Hùng, lúc này cũng lên xe.
Nghe thấy Thịnh Thế Hùng nhẹ nhàng đáp lại như vậy, tài xế trong lòng cũng giơ ngón tay cái lên với Lý Triều Kha.
“Buổi tiệc có những tác phẩm có gía trị thưởng thức, Hạ Điền Dân tự sưu tầm.” Lý Triều Kha nghĩ ngợi nghiêm túc nói.
“Cái này có gì khó đâu.”
Thịnh Thế Hùng gọi điện thoại cho Trương Tùng Bách: “Cậu đến tham dự dạ tiệc của Hạ Điền Dân, ghi lại toàn bộ quá trình gửi vào email của tôi.”
Trương Tùng Bách nhận được nhiệm vụ ở đầu dây bên kia thì mặt lộ đầy khó hiểu.
Nhưng mệnh lệnh của sếp, tuân thủ là lựa chọn duy nhất.
“Vâng, sếp.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Thịnh Thế Hùng trong trẻo lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo: "Đã cho người làm xong."
Lý Triều Kha căn bản không muốn để ý tới anh.
Phá hỏng dạ tiệc của cô, lúc này mất dê mới sửa chuồng cũng đã chậm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Triều Kha lộ vẻ bình tĩnh, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, Lý Triều Kha phát hiện đường xá có điểm không đúng.
"Cái này hình như không phải đường về nhà chúng ta?"
Cũng không phải đường đi đến biệt thự của
Cũng không phải đi đến biệt thự mới anh mua cho cô với con trai.
"Anh muốn dẫn tôi đi đến nơi nào? Con trai đâu?"
Dáng vẻ Thịnh Thế Hùng vô cùng tao nhã, đôi mắt đen láy nhìn cô, giống như nhìn thấy trong lòng cô nói: "Lúc này nhớ tới con trai rồi sao?"
"Thịnh Thế Hùng, anh đừng có mà ở đó nói đông nói tây với tôi, nếu như anh dám làm gì con trai tôi thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Lý Triều Kha lộ vẻ mặt đầy hung hăng nhìn Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng hừ lạnh một tiếng nói: "Con trai của tôi, tôi nhất định sẽ cưng chìu che chở."
Xe lái đến một trung tâm mua sắm.
Thịnh Thế Hùng kéo Lý Triều Kha xuống xe, đi thẳng vào một tiệm bán quần áo sang trọng.
Nhân viên tiệm lập tức thân thiện chào đón: "cậu Thịnh, ngài tới rồi."
Ngay sau đó ánh mắt liếc sang một bên, đột nhiên thốt lên: "Oa, cô gái này đẹp quá. Cô có phải là đã từng đóng phim không?"
“Chọn quần áo với trang điểm phù hợp cho cô ấy.” Thịnh Thế Hùng lên tiếng sắp xếp.
Nhân viên tiệm điên cuồng gật đầu, nhưng một giây kế tiếp lại giật mình: "Tiểu thư, có thể hỏi bộ lễ phục cô đang mặc mua ở đâu không?”
“Sao thế?" Lý Triều Kha cúi đầu nhìn một chút, váy vẫn nguyên vẹn, cũng không có hư hại gì.
Nhân viên bán hàng cười nói: "Tiểu thư đừng hiểu nhầm, tôi chỉ cảm thấy chiếc váy này của cô thiết kế rất đẹp, chưa từng thấy qua, vì vậy mới muốn hỏi cô mua ở đâu mà thôi."
"Là tự tôi thiết kế." Lý Triều Kha nhàn nhạt trả lời.
Nhân viên tiệm trong phút chốc liền cảm thấy kính nể: “Hóa ra là nhà thiết kế.”
"Chúng tôi không có nhiều thời gian." Thịnh Thế Hùng giơ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm váy của Lý Triều Kha với ánh mắt rạng rỡ, đưa tay sờ sờ, cô ta với tư cách là một nhân viên bán đồ xa xỉ phẩm lâu năm đã thấy qua đồ tốt cũng đủ nhiều rồi.
Nhưng chiếc váy dạ hội trước mặt xét về màu vải và tay nghề thì không chê vào đâu được.
Thậm chí còn có thể gọi nó là một sản phẩm tốt có một không hai.
“Nói thật thì tiểu thư mặc bộ dạ hội này cũng đã vô cùng đẹp rồi.” Nhân viên bán hàng đưa ra ý kiến.
Thịnh Thế Hùng cau mày.
Tất nhiên anh biết Lý Triều Kha đẹp như thế nào trong bộ váy dạ hội này, tất cả đàn ông trong buổi tiệc đã đổ dồn mắt về phía của cô.
"Chọn một cái gì đó đơn giản và thoải mái cho cô ấy."
Thịnh Thế Hùng nói dứt khoát: “Khiến cho những người lớn trong nhà thích là được.”
“Vâng, cậu Thịnh.” Nhân viên bán hàng hiểu ý.
Đồng thời, trong ánh mắt mang theo một ý gì đó nhìn về phía Lý Triều Kha.
Xét cho cùng, với tư cách là thành viên VIP sang trọng bậc nhất trong cửa hàng của họ, cậu Thịnh thường đến một mình hoặc đến cùng trợ lý của mình.
Đây là lần đầu tiên dẫn một người phụ nữ đến mua.
Lần đầu tiên dẫn phụ nữ đến mua chính là vì muốn gặp người đứng đầu nhà họ Thịnh.
Điều này thật sự quá là đàn ông rồi!
Đến nỗi khi nhân viên thu xếp quần áo cho Triều Kha trong phòng thử đồ đã nhịn không được mà nói: "Tiểu thư, cô với cậu Thịnh ở bên nhau nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Thịnh Thế Hùng không hề hoài nghi, nếu như không phải anh xuất hiện kịp thời thì Lý Triều Kha này có biết bao người muốn lột da róc xương ăn vào bụng.
Cũng may cô gặp được một người tốt đầy nghĩa hiệp như anh.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Hai người chung chăn gối lâu như vậy, anh cũng không xâm phạm cơ thể cô.
Chỉ là dưới mắt Lý Triều Kha mới vừa khóc qua, vành mắt còn có chút ửng đỏ, chóp mũi cũng có chút đỏ, cô xoay tròn ra một cây son môi màu đỏ, nhìn vào gương tô lên môi.
Thịnh Thế Hùng bỗng giật mình.
Anh đưa tay khóa cửa xe.
Lý Triều Kha dừng động tác tay: “Anh muốn làm gì?”
Giây tiếp theo, Thịnh Thế Hùng nghiêng người khiến cho người cô ngửa về phía sau.
Không gian trong xe vốn không rộng, bị Thịnh Thế Hùng ép như vậy, Lý Triều Kha vốn đến chỗ để trốn chạy cũng không có.
Tai cô nhanh chóng đỏ lên, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang càn rỡ này: “Thịnh Thế Hùng, anh buông tôi ra!”
“Buông cô ra, sau đó trơ mắt nhìn cô đi tình tứ bên cạnh người đàn ông khác sao?” Giọng điệu của Thịnh Thế Hùng sắc lạnh.
Ngày thường, ở bên cạnh anh mặc đồ ngủ gợi cảm cũng che che đậy đậy, mặt đầy không tình nguyện.
Hôm nay lại ở sau lưng anh, mặc bộ lễ phục gợi cảm mê hoặc như vậy.
Đáng chết!
Lẽ nào cô không biết, cô vốn dĩ là miếng bánh ngọt thơm ngon của buổi dạ tiệc hôm nay sao?
Tất cả đàn ông đều muốn ăn sạch cô!
Bao gồm cả chính nhân quân tử như anh.
“Nếu như cô đã muốn đàn ông như vậy, vậy thì chọn tôi đi.” Thịnh Thế Hùng trong lúc nói, đưa tay kéo khóa váy bộ lễ phục.
Lý Triều Kha khiếp sợ, nhanh chóng đưa tay che lại: “Thịnh Thế Hùng anh dừng tay lại cho tôi!”
“Anh điên rồi à!”
Người đàn ông lúc này như phát điên vậy, ép chặt lấy cô, bàn tay lớn đã đưa vào trong bộ lễ phục...
Anh dán sát vào tai cô, giọng nói mập mờ: “Tin tôi, tôi chắc chắn có thể hoàn toàn thỏa mãn cô.”
“Đồ khốn nạn nhà anh!”
Lý Triều Kha tức chết rồi.
Người đàn ông này nghe không hiểu tiếng người à?
Cô liều chết vùng vẫy, nhưng người đàn ông này dùng sức mạnh tuyệt đối áp đảo cô, thậm chí xảo quyệt nhân lúc cô mở miệng muốn hô lên, liền lách lưỡi vào trong.
Lý Triều Kha bị hôn đến mức sắp tắc thở.
Đôi mắt đen của người đàn ông khắc sâu hình dáng thở gấp của người phụ nữ vào đáy mắt, nhận thấy bản thân mình đang làm gì, anh rụt người lại, cơ thể ngồi thẳng xuống.
Người phụ nữ này đúng là biết câu dẫn người.
Anh vừa ở nhà chịu sự dạy dỗ của ông nội đi ra, suýt thì bị người phụ nữ này câu dẫn mất khống chế.
“Chỉnh lại quần áo đàng hoàng, chúng ta về nhà.”
Thịnh Thế Hùng mở cửa sổ xe xuống.
Gió lạnh thổi vào trong, nhẹ nhàng hóa giải sự xao động bất an trong cơ thể anh.
Lý Triều Kha nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục, đồng thời giơ tay chuẩn bị mở cửa muốn xuống xe.
Buổi tiệc hôm nay vẫn chưa kết thúc, cô vẫn muốn vào trong xem xem.
Ít nhất, phải tìm được cơ hội, xem có thể nói với Hạ Điền Dân vài câu hay không, nếu không ngày mai đến công ty không thể chia sẻ được điều gì.
Nhưng một bàn tay to lớn lập tức ngăn ctay cô lại, ngữ điệu cường ngạnh: “Không được đi.”
“Lẽ nào cô muốn người đàn ông khác thấy được sự quyến rũ của cô à?”
Lý Triều Kha lúc này áo quần mặc dù đã chỉnh lại đàng hoàng, nhưng vừa nãy bị hôn đến mức cũng lộ ra vài phần mê hoặc, nhất thời khó thể tiêu tan hết.
Thịnh Thế Hùng bất luận thế nào cũng không thể để cô xuất hiện trước mặt người khác dưới bộ dạng này.
“Anh có thể đừng lúc nào cũng có suy nghĩ bẩn thỉu này trong đầu được không?”
“Tôi muốn vào buổi tiệc, là bởi vì công việc của tôi.”
Thịnh Thế Hùng híp mắt lại hỏi:” Cần gì?”
“Hả?”
Lý Triều Kha nhất thời có chút lờ mờ.
“Tôi hỏi cô, cần tài liệu gì và tin tức gì thì có thể hoàn thành công việc của cô.” Thịnh Thế Hùng nhàn nhạt nói.
Xuyên qua cửa sổ xe, tài xế nhận được chỉ thị của Thịnh Thế Hùng, lúc này cũng lên xe.
Nghe thấy Thịnh Thế Hùng nhẹ nhàng đáp lại như vậy, tài xế trong lòng cũng giơ ngón tay cái lên với Lý Triều Kha.
“Buổi tiệc có những tác phẩm có gía trị thưởng thức, Hạ Điền Dân tự sưu tầm.” Lý Triều Kha nghĩ ngợi nghiêm túc nói.
“Cái này có gì khó đâu.”
Thịnh Thế Hùng gọi điện thoại cho Trương Tùng Bách: “Cậu đến tham dự dạ tiệc của Hạ Điền Dân, ghi lại toàn bộ quá trình gửi vào email của tôi.”
Trương Tùng Bách nhận được nhiệm vụ ở đầu dây bên kia thì mặt lộ đầy khó hiểu.
Nhưng mệnh lệnh của sếp, tuân thủ là lựa chọn duy nhất.
“Vâng, sếp.”
Cúp điện thoại, sắc mặt Thịnh Thế Hùng trong trẻo lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo: "Đã cho người làm xong."
Lý Triều Kha căn bản không muốn để ý tới anh.
Phá hỏng dạ tiệc của cô, lúc này mất dê mới sửa chuồng cũng đã chậm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Triều Kha lộ vẻ bình tĩnh, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, Lý Triều Kha phát hiện đường xá có điểm không đúng.
"Cái này hình như không phải đường về nhà chúng ta?"
Cũng không phải đường đi đến biệt thự của
Cũng không phải đi đến biệt thự mới anh mua cho cô với con trai.
"Anh muốn dẫn tôi đi đến nơi nào? Con trai đâu?"
Dáng vẻ Thịnh Thế Hùng vô cùng tao nhã, đôi mắt đen láy nhìn cô, giống như nhìn thấy trong lòng cô nói: "Lúc này nhớ tới con trai rồi sao?"
"Thịnh Thế Hùng, anh đừng có mà ở đó nói đông nói tây với tôi, nếu như anh dám làm gì con trai tôi thì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Lý Triều Kha lộ vẻ mặt đầy hung hăng nhìn Thịnh Thế Hùng.
Thịnh Thế Hùng hừ lạnh một tiếng nói: "Con trai của tôi, tôi nhất định sẽ cưng chìu che chở."
Xe lái đến một trung tâm mua sắm.
Thịnh Thế Hùng kéo Lý Triều Kha xuống xe, đi thẳng vào một tiệm bán quần áo sang trọng.
Nhân viên tiệm lập tức thân thiện chào đón: "cậu Thịnh, ngài tới rồi."
Ngay sau đó ánh mắt liếc sang một bên, đột nhiên thốt lên: "Oa, cô gái này đẹp quá. Cô có phải là đã từng đóng phim không?"
“Chọn quần áo với trang điểm phù hợp cho cô ấy.” Thịnh Thế Hùng lên tiếng sắp xếp.
Nhân viên tiệm điên cuồng gật đầu, nhưng một giây kế tiếp lại giật mình: "Tiểu thư, có thể hỏi bộ lễ phục cô đang mặc mua ở đâu không?”
“Sao thế?" Lý Triều Kha cúi đầu nhìn một chút, váy vẫn nguyên vẹn, cũng không có hư hại gì.
Nhân viên bán hàng cười nói: "Tiểu thư đừng hiểu nhầm, tôi chỉ cảm thấy chiếc váy này của cô thiết kế rất đẹp, chưa từng thấy qua, vì vậy mới muốn hỏi cô mua ở đâu mà thôi."
"Là tự tôi thiết kế." Lý Triều Kha nhàn nhạt trả lời.
Nhân viên tiệm trong phút chốc liền cảm thấy kính nể: “Hóa ra là nhà thiết kế.”
"Chúng tôi không có nhiều thời gian." Thịnh Thế Hùng giơ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm váy của Lý Triều Kha với ánh mắt rạng rỡ, đưa tay sờ sờ, cô ta với tư cách là một nhân viên bán đồ xa xỉ phẩm lâu năm đã thấy qua đồ tốt cũng đủ nhiều rồi.
Nhưng chiếc váy dạ hội trước mặt xét về màu vải và tay nghề thì không chê vào đâu được.
Thậm chí còn có thể gọi nó là một sản phẩm tốt có một không hai.
“Nói thật thì tiểu thư mặc bộ dạ hội này cũng đã vô cùng đẹp rồi.” Nhân viên bán hàng đưa ra ý kiến.
Thịnh Thế Hùng cau mày.
Tất nhiên anh biết Lý Triều Kha đẹp như thế nào trong bộ váy dạ hội này, tất cả đàn ông trong buổi tiệc đã đổ dồn mắt về phía của cô.
"Chọn một cái gì đó đơn giản và thoải mái cho cô ấy."
Thịnh Thế Hùng nói dứt khoát: “Khiến cho những người lớn trong nhà thích là được.”
“Vâng, cậu Thịnh.” Nhân viên bán hàng hiểu ý.
Đồng thời, trong ánh mắt mang theo một ý gì đó nhìn về phía Lý Triều Kha.
Xét cho cùng, với tư cách là thành viên VIP sang trọng bậc nhất trong cửa hàng của họ, cậu Thịnh thường đến một mình hoặc đến cùng trợ lý của mình.
Đây là lần đầu tiên dẫn một người phụ nữ đến mua.
Lần đầu tiên dẫn phụ nữ đến mua chính là vì muốn gặp người đứng đầu nhà họ Thịnh.
Điều này thật sự quá là đàn ông rồi!
Đến nỗi khi nhân viên thu xếp quần áo cho Triều Kha trong phòng thử đồ đã nhịn không được mà nói: "Tiểu thư, cô với cậu Thịnh ở bên nhau nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Bình luận facebook