Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Em không quên. Hôm này là sinh nhật của mẹ.”
Vân Tiên nhìn khuôn mặt tuấn tú hào hứng bừng bừng của Vân Dịch, nói dối không chớp mắt.
“Được rồi, được rồi. Anh còn không biết em sao! Mau đi thôi! Một lúc nữa chúng ta tới cửa hàng lưu niệm, chọn cho mẹ một món quà sinh nhật!”
Vân Dịch vỗ vai Vân Tiên nói.
“Ừ.”
Vân Tiên gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía cửa hàng lưu niệm trong trấn.
Vì Lữ Phi Yến vội về nhà nên chưa tới cửa hàng lưu niệm, cô ấy đã chia tay Vân Tiên đi trước.
Gia đình Lữ Phi Yến quản lý hơi chặt. Ba mẹ cô ấy đều là giáo sư đã về hưu, lại nhiều tuổi mới có con gái nên cực kỳ cưng chiều Lữ Phi Yến. Họ còn đưa ra quy tắc, bắt cô ấy sau khi tan học phải lập tức về nhà. Dù có muốn ra ngoài chơi thì cũng phải về nhà báo ba mẹ trước, được đồng ý mới có thể đi.
Vậy nên khi Lữ Phi Yến nghe nói Vân Tiên và Vân Dịch còn tới cửa hàng chọn quà, cô ấy đành áy náy về trước.
Vân Tiên cũng không giữ Lữ Phi Yến khi thấy cô ấy rời đi. Đợi cô ấy đi khỏi, Vân Tiên tiếp tục đi tới cửa hàng lưu niệm trong thị trấn với Vân Dịch.
“Anh! Trong thị trấn có máy điện thoại không?”
Sau khi Lữ Phi Yến đi khỏi không lâu, Vân Tiên liền hỏi Vân Dịch.
Mặc dù cô vừa mới trùng sinh vào cơ thể này, rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng cũng không thể mặc kệ chuyện của kiếp trước được.
Cô là vua đặc công đứng đầu thế giới, hơn nữa còn là boss của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Cô có thể không cần thân phận đặc công vì dù sao đó cũng là thân phận đã giam cầm sự tự do của cô ở kiếp trước. Nhưng cô không thể bỏ mặc không quản đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Đoàn lính đánh thuê Cổ Sát là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy quốc tế.
Trên sân chơi quốc tế, chỉ cần chủ thuê có khả năng chi trả thì có thể mời được sát thủ đoàn lính đánh thuê Cổ Sát ra mặt làm việc thay họ.
Có thể nói, từ khi đoàn lính đánh thuê Cổ Sát xuất thế, chỉ cần chủ thuê chi trả được thì không có chuyện gì mà đoàn lính đánh thuê lại không làm được. Mà Vân Tiên cô lại là boss, nhân vật đầu não của đoàn lính này.
Đoàn lính đánh thuê Cổ Sát là thế lực do cô giành được sau khi giết chết boss tiền nhiệm, không thể xem thường.
Vân Tiên muốn báo thù cho em trai, cô tuyệt đối không thể buông bỏ thế lực này.
“Gần đây có một cửa tiệm nhỏ có máy điện thoại. Sao thế? Tiểu Tiên muốn gọi điện à?”
Vân Dịch nhìn Vân Tiên bằng ánh mắt nghi ngờ, anh hỏi.
Em gái là do Vân Dịch một tay bảo vệ từ nhỏ đến lớn, cho tới khi anh lên cấp ba, mấy tháng mới về nhà một lần nên không thể chăm sóc được cho cô nữa.
Thế mà từ hôm vào học kỳ mới đến giờ mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, em gái anh đã muốn gọi điện cho ai đây?
Sao một người làm anh như Vân Dịch lại không biết?
“Vâng! Em định gọi một cuộc điện thoại, có được không anh?”
Vân Tiên hỏi.
Vân Dịch cưng chiều em gái, đương nhiên không từ chối: “Được thôi.”
Vân Dịch có ít tiền lẻ, đều là tiền tiết kiệm từ tiền ăn uống hàng ngày. Mặc dù phí điện thoại hơi cao nhưng vì em gái, anh vẫn cam lòng bỏ ra số tiền này.
Đất nước Z năm 1998, điện thoại di động còn chưa thịnh hành. Lúc này, ngoài những người giàu có, doanh nhân, sếp lớn có máy truyền tin LTE, BB ra thì đối với một gia đình không được coi là giàu có như nguyên chủ, đến một cái điện thoại bàn cũng không lắp đặt nổi.
Vân Tiên cùng Vân Dịch tới một cửa tiệm nhỏ. Quy mô của cửa tiệm này không lớn. Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Trên tay ông ta cầm một chiếc quạt, ngồi trên ghế phất qua phất lại, nhìn Vân Tiên và Vân Dịch bước vào cửa hàng.
“Hai đứa mua gì?”
Ông chủ nhàn nhã hỏi một câu.
“Ông chủ, bọn cháu muốn gọi cuộc điện thoại.”
Vân Dịch nói với ông chủ.
Ông chủ chỉnh lại nút bấm giờ trên điện thoại rồi đưa ống nghe cho Vân Dịch.
Vân Dịch đưa ống nghe cho Vân Tiên, để cô quay số trên máy điện thoại.
Vân Tiên đưa tay ấn mấy con số rồi đợi cuộc gọi được kết nối.
Suốt quá trình đó, Vân Dịch luôn nhìn chằm chằm vào em gái, xem rốt cuộc cô gọi điện cho ai.
“Tút tút tút…”
Sau ba hồi chuông, cuộc gọi được kết nối.
Đầu dây bên kia là giọng nói tiếng Anh trôi chảy của một người đàn ông.
“Alo?”
Người này là thuộc hạ của cô, biệt hiệu Hổ Báo, là một trong những trụ cột của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát, xếp hạng tám sát thủ quốc tế, sở hữu sự hung tàn của hổ, tốc độ của báo đi săn.
Vân Tiên nhìn Vân Dịch ở bên cạnh, không ngại dùng một tràng tiếng Anh chuẩn một cách lưu loát. Cô mở miệng nói với Hổ Báo ở đầu dây bên kia: “Tôi là Sát, trong thời gian ngắn sẽ không quay về. Chuyện của tổ chức giao lại cho anh.”
Sát Thần, gọi tắt là Sát.
Nói xong, Vân Tiên thậm chí còn không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại.
Trước giờ, khi nói chuyện điện thoại với người khác cô chưa từng đợi đối phương trả lời. Bởi vì đối phương nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh của cô.
Thấy Vân Tiên nói tiếng Anh lưu loát như vậy, Vân Dịch không khỏi trợn tròn mắt nhìn em gái mình.
Mặc dù thành tích tiếng Anh của Vân Dịch rất tốt, anh còn thi đỗ trường cấp ba tốt nhất của thành phố nhưng thành tích học tập của em gái anh thì luôn rất kém, nhất là tiếng Anh.
Nhưng vừa rồi Vân Tiên đã nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, đến ngay cả thầy giáo tiếng Anh, sinh viên tốt nghiệp giỏi của trường anh cũng không bằng.
Từ khi nào mà em gái anh lại trở nên ưu tú như vậy?
Hơn nữa, người đó rốt cuộc là ai? Tại sao Tiểu Tiên vừa nói xong đã cúp ngay điện thoại.
Khí thế đó thật giống như đang nói chuyện với thuộc hạ của mình.
Ông chủ cửa tiệm còn đang vung vẩy cái quạt, nhìn thấy hành động của Vân Tiên, ông ta cũng đột ngột khựng lại.
Nói thật, ông ta làm chủ tiệm cũng nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một cô bé nói chuyện điện thoại bằng một tràng ngoại ngữ mà ông nghe không hiểu, rồi không đợi đối phương trả lời đã cúp luôn điện thoại.
Đây là cách gọi điện thoại kiểu gì vậy?
Vậy nên ông chủ tiệm mới nhất thời trợn tròn mắt.
*********************************
“Em không quên. Hôm này là sinh nhật của mẹ.”
Vân Tiên nhìn khuôn mặt tuấn tú hào hứng bừng bừng của Vân Dịch, nói dối không chớp mắt.
“Được rồi, được rồi. Anh còn không biết em sao! Mau đi thôi! Một lúc nữa chúng ta tới cửa hàng lưu niệm, chọn cho mẹ một món quà sinh nhật!”
Vân Dịch vỗ vai Vân Tiên nói.
“Ừ.”
Vân Tiên gật đầu.
Sau đó ba người đi về phía cửa hàng lưu niệm trong trấn.
Vì Lữ Phi Yến vội về nhà nên chưa tới cửa hàng lưu niệm, cô ấy đã chia tay Vân Tiên đi trước.
Gia đình Lữ Phi Yến quản lý hơi chặt. Ba mẹ cô ấy đều là giáo sư đã về hưu, lại nhiều tuổi mới có con gái nên cực kỳ cưng chiều Lữ Phi Yến. Họ còn đưa ra quy tắc, bắt cô ấy sau khi tan học phải lập tức về nhà. Dù có muốn ra ngoài chơi thì cũng phải về nhà báo ba mẹ trước, được đồng ý mới có thể đi.
Vậy nên khi Lữ Phi Yến nghe nói Vân Tiên và Vân Dịch còn tới cửa hàng chọn quà, cô ấy đành áy náy về trước.
Vân Tiên cũng không giữ Lữ Phi Yến khi thấy cô ấy rời đi. Đợi cô ấy đi khỏi, Vân Tiên tiếp tục đi tới cửa hàng lưu niệm trong thị trấn với Vân Dịch.
“Anh! Trong thị trấn có máy điện thoại không?”
Sau khi Lữ Phi Yến đi khỏi không lâu, Vân Tiên liền hỏi Vân Dịch.
Mặc dù cô vừa mới trùng sinh vào cơ thể này, rất hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng cũng không thể mặc kệ chuyện của kiếp trước được.
Cô là vua đặc công đứng đầu thế giới, hơn nữa còn là boss của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Cô có thể không cần thân phận đặc công vì dù sao đó cũng là thân phận đã giam cầm sự tự do của cô ở kiếp trước. Nhưng cô không thể bỏ mặc không quản đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Đoàn lính đánh thuê Cổ Sát là tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy quốc tế.
Trên sân chơi quốc tế, chỉ cần chủ thuê có khả năng chi trả thì có thể mời được sát thủ đoàn lính đánh thuê Cổ Sát ra mặt làm việc thay họ.
Có thể nói, từ khi đoàn lính đánh thuê Cổ Sát xuất thế, chỉ cần chủ thuê chi trả được thì không có chuyện gì mà đoàn lính đánh thuê lại không làm được. Mà Vân Tiên cô lại là boss, nhân vật đầu não của đoàn lính này.
Đoàn lính đánh thuê Cổ Sát là thế lực do cô giành được sau khi giết chết boss tiền nhiệm, không thể xem thường.
Vân Tiên muốn báo thù cho em trai, cô tuyệt đối không thể buông bỏ thế lực này.
“Gần đây có một cửa tiệm nhỏ có máy điện thoại. Sao thế? Tiểu Tiên muốn gọi điện à?”
Vân Dịch nhìn Vân Tiên bằng ánh mắt nghi ngờ, anh hỏi.
Em gái là do Vân Dịch một tay bảo vệ từ nhỏ đến lớn, cho tới khi anh lên cấp ba, mấy tháng mới về nhà một lần nên không thể chăm sóc được cho cô nữa.
Thế mà từ hôm vào học kỳ mới đến giờ mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, em gái anh đã muốn gọi điện cho ai đây?
Sao một người làm anh như Vân Dịch lại không biết?
“Vâng! Em định gọi một cuộc điện thoại, có được không anh?”
Vân Tiên hỏi.
Vân Dịch cưng chiều em gái, đương nhiên không từ chối: “Được thôi.”
Vân Dịch có ít tiền lẻ, đều là tiền tiết kiệm từ tiền ăn uống hàng ngày. Mặc dù phí điện thoại hơi cao nhưng vì em gái, anh vẫn cam lòng bỏ ra số tiền này.
Đất nước Z năm 1998, điện thoại di động còn chưa thịnh hành. Lúc này, ngoài những người giàu có, doanh nhân, sếp lớn có máy truyền tin LTE, BB ra thì đối với một gia đình không được coi là giàu có như nguyên chủ, đến một cái điện thoại bàn cũng không lắp đặt nổi.
Vân Tiên cùng Vân Dịch tới một cửa tiệm nhỏ. Quy mô của cửa tiệm này không lớn. Ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Trên tay ông ta cầm một chiếc quạt, ngồi trên ghế phất qua phất lại, nhìn Vân Tiên và Vân Dịch bước vào cửa hàng.
“Hai đứa mua gì?”
Ông chủ nhàn nhã hỏi một câu.
“Ông chủ, bọn cháu muốn gọi cuộc điện thoại.”
Vân Dịch nói với ông chủ.
Ông chủ chỉnh lại nút bấm giờ trên điện thoại rồi đưa ống nghe cho Vân Dịch.
Vân Dịch đưa ống nghe cho Vân Tiên, để cô quay số trên máy điện thoại.
Vân Tiên đưa tay ấn mấy con số rồi đợi cuộc gọi được kết nối.
Suốt quá trình đó, Vân Dịch luôn nhìn chằm chằm vào em gái, xem rốt cuộc cô gọi điện cho ai.
“Tút tút tút…”
Sau ba hồi chuông, cuộc gọi được kết nối.
Đầu dây bên kia là giọng nói tiếng Anh trôi chảy của một người đàn ông.
“Alo?”
Người này là thuộc hạ của cô, biệt hiệu Hổ Báo, là một trong những trụ cột của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát, xếp hạng tám sát thủ quốc tế, sở hữu sự hung tàn của hổ, tốc độ của báo đi săn.
Vân Tiên nhìn Vân Dịch ở bên cạnh, không ngại dùng một tràng tiếng Anh chuẩn một cách lưu loát. Cô mở miệng nói với Hổ Báo ở đầu dây bên kia: “Tôi là Sát, trong thời gian ngắn sẽ không quay về. Chuyện của tổ chức giao lại cho anh.”
Sát Thần, gọi tắt là Sát.
Nói xong, Vân Tiên thậm chí còn không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại.
Trước giờ, khi nói chuyện điện thoại với người khác cô chưa từng đợi đối phương trả lời. Bởi vì đối phương nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh của cô.
Thấy Vân Tiên nói tiếng Anh lưu loát như vậy, Vân Dịch không khỏi trợn tròn mắt nhìn em gái mình.
Mặc dù thành tích tiếng Anh của Vân Dịch rất tốt, anh còn thi đỗ trường cấp ba tốt nhất của thành phố nhưng thành tích học tập của em gái anh thì luôn rất kém, nhất là tiếng Anh.
Nhưng vừa rồi Vân Tiên đã nói tiếng Anh vô cùng lưu loát, đến ngay cả thầy giáo tiếng Anh, sinh viên tốt nghiệp giỏi của trường anh cũng không bằng.
Từ khi nào mà em gái anh lại trở nên ưu tú như vậy?
Hơn nữa, người đó rốt cuộc là ai? Tại sao Tiểu Tiên vừa nói xong đã cúp ngay điện thoại.
Khí thế đó thật giống như đang nói chuyện với thuộc hạ của mình.
Ông chủ cửa tiệm còn đang vung vẩy cái quạt, nhìn thấy hành động của Vân Tiên, ông ta cũng đột ngột khựng lại.
Nói thật, ông ta làm chủ tiệm cũng nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một cô bé nói chuyện điện thoại bằng một tràng ngoại ngữ mà ông nghe không hiểu, rồi không đợi đối phương trả lời đã cúp luôn điện thoại.
Đây là cách gọi điện thoại kiểu gì vậy?
Vậy nên ông chủ tiệm mới nhất thời trợn tròn mắt.