Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Người đàn ông đứng bên cạnh Hứa Trạch Thiên chính là Thị trưởng Cố.
Đây là Thị trưởng thành phố Long Môn, quản lý toàn bộ thành phố. Ông là một trong những người có chức vị lớn nhất, địa vị chính trị trong thành phố Long Môn cũng không phải hạng tầm thường.
Hứa Trạch Thiên là đại ca xã hội đen nhưng cũng kết giao với người của chính phủ. Điều này chẳng có gì là lạ.
Vân Tiên nheo mắt, nhìn đám người Hứa Trạch Thiên đi vào.
Hứa Trạch Thiên đứng ở phía bên kia, căn bản không nhìn thấy được Xà Tích và Vân Tiên ở bên này. Bấy giờ, ông ta đang gật đầu, mỉm cười với con trai Hứa Hách Triết, sau đó cùng Thị trưởng Cố vào phòng ăn, ngồi vào bàn lẩu còn trống.
Những người khác cũng ngồi xuống xung quanh.
Đa phần những người có mặt ở đây đều là “quan lớn”, xã hội đen, hoặc trùm kinh doanh ở lĩnh vực nào đó. Địa vị của họ trong xã hội đều rất cao.
Bọn họ đều rất biết cách hòa nhập môi trường trong thời gian nhanh nhất, đồng thời còn tìm được đối tác có thể mang lại lợi ích cho mình, kéo gần mối quan hệ hai bên, tìm kiếm hợp tác đôi bên cùng thắng, cùng có lợi.
Đây mới là mục đích tới tham dự bữa tiệc của bọn họ chứ không thực sự vì sinh nhật của Hứa Hách Triết, con trai Hứa Trạch Thiên.
Hứa Hách Triết có chút thất vọng, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ mà ông ấy cũng không nói, thậm chí đến bữa tiệc sinh nhật của bản thân cũng để ngụy trang cho việc khuếch trương thế lực của mình.
Mặc dù năm nào cũng thế, nhưng anh ta vẫn luôn mong chờ, để rồi hết lần này đến lần khác phải hứng chịu nỗi thất vọng. Cảm giác này giống như tận mắt chứng kiến món đồ chơi mình hết lòng nâng niu bị người ta phá nát một cách tàn nhẫn, trong khi bản thân chỉ biết bất lực, không thể làm gì được.
Hứa Hách Triết chỉ còn biết chôn sâu tâm trạng của mình xuống đáy lòng, không để người khác cảm nhận được sự quẫn bách của bản thân.
“Triết, chúc mừng sinh nhật!”
Đúng thời điểm quan trọng này, Vân Dịch lại lờ mờ phát hiện ra ánh mắt bi thương của bạn mình. Anh khẽ đặt những ngón tay thon dài của mình lên đôi vai rộng của Hứa Hách Triết, trao cho bạn mình một sự an ủi.
“Sinh nhật vui vẻ!’’
Nhờ có Vân Dịch mở đầu mà mọi người lập tức lên tiếng, đồng loạt chúc mừng Hứa Hách Triết.
Hứa Hách Triết mím môi, giọng nói trở nên khàn khàn, ánh mắt đong đầy cảm động: “Cảm ơn mọi người…”
“Được rồi, được rồi, đều là bạn học với nhau, cảm ơn cái gì, điều nên làm mà!” Có người lầm bầm đáp lại.
Câu nói này càng khiến Hứa Hách Triết cảm động hơn.
Vân Tiên cũng hô chúc mừng sinh nhật theo đám đông.
Nhưng thực ra cô đang tập trung vào Hứa Trạch Thiên.
Xà Tích đã giải thích thân phận của Hứa Trạch Thiên với cô, bao gồm việc tại sao Xà Tích lại đụng độ ông ta.
Vân Tiên không hề nghĩ rằng, Hứa Trạch Thiên lại là một thành viên của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Chỉ có điều phạm vi thế lực của ông ta trong tổ chức rất nhỏ, cũng như các thành viên của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát rải rác khắp nơi trên thế giới, mà ít nhất cũng có mấy trăm nghìn người giống như vậy.
Hơn nữa trong nhóm này còn phân thành nhiều tổ. Ví dụ như tổ tình báo, tổ ám sát, tổ trinh sát…
Hứa Trạch Thiên chỉ là một người có thế lực cực nhỏ được phân bổ ở thành phố Long Môn của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Mặc dù kiếp trước Vân Tiên là Boss của đoàn lính, nhưng toàn bộ công việc bên trong đều giao lại cho Hổ Báo và Xà Tích quản lý nên đương nhiên không biết sự tồn tại của Hứa Trạch Thiên.
Hơn nữa Hứa Trạch Thiên chỉ là một thành viên của đoàn lính, nếu ông ta muốn gặp Vân Tiên của kiếp trước, điều đó chẳng khác gì dân thường đòi gặp Tổng thống.
Nhưng đúng là vận mệnh trêu ngươi, làm sao biết được có một ngày đi lòng vòng, Vân Tiên lại rơi xuống thành phố Long Môn này?
Lúc này, ly rượu vang Hứa Trạch Thiên đang nâng trong tay đột nhiên rơi “xoảng” một tiếng xuống đất, cả chiếc ly vỡ vụn.
Ông ta vốn đang nói chuyện với Thị trưởng Cố, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Xà Tích phía bên kia. Trong phút chốc, sắc mặt điềm đạm hoàn toàn biến mất, ông ta kinh sợ, bỏ lại Thị trưởng Cố rồi vội vàng đi về phía bên này dưới cái nhìn của đám đông.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi. Họ không ngờ rằng, Hứa Trạch Thiên lại dám bỏ mặc một vị quyền cao chức trọng như Thị trưởng Cố để đi về phía cô gái đang ngồi bên này! Ông ta định làm gì vậy?
Đúng lúc đó, mọi người nghe thấy Hứa Trạch Thiên thận trọng hỏi han Xà Tích: “Cô cũng tới đây à? Sao không nói một tiếng? Hay qua bên đó ngồi với chúng tôi?”
Cô gái này là ai mà lại quan trọng hơn cả Thị trưởng Cố?
Đám đông kinh ngạc, bao gồm cả Thị trưởng Cố.
Bấy giờ mọi người chỉ thấy Xà Tích quay qua nhìn Vân Tiên, đợi hỏi ý kiến của cô.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vân Tiên.
Cô gái được Hứa Trạch Thiên tôn kính như vậy lại chỉ nghe theo mệnh lệnh của Vân Tiên sao?
*********************************
Người đàn ông đứng bên cạnh Hứa Trạch Thiên chính là Thị trưởng Cố.
Đây là Thị trưởng thành phố Long Môn, quản lý toàn bộ thành phố. Ông là một trong những người có chức vị lớn nhất, địa vị chính trị trong thành phố Long Môn cũng không phải hạng tầm thường.
Hứa Trạch Thiên là đại ca xã hội đen nhưng cũng kết giao với người của chính phủ. Điều này chẳng có gì là lạ.
Vân Tiên nheo mắt, nhìn đám người Hứa Trạch Thiên đi vào.
Hứa Trạch Thiên đứng ở phía bên kia, căn bản không nhìn thấy được Xà Tích và Vân Tiên ở bên này. Bấy giờ, ông ta đang gật đầu, mỉm cười với con trai Hứa Hách Triết, sau đó cùng Thị trưởng Cố vào phòng ăn, ngồi vào bàn lẩu còn trống.
Những người khác cũng ngồi xuống xung quanh.
Đa phần những người có mặt ở đây đều là “quan lớn”, xã hội đen, hoặc trùm kinh doanh ở lĩnh vực nào đó. Địa vị của họ trong xã hội đều rất cao.
Bọn họ đều rất biết cách hòa nhập môi trường trong thời gian nhanh nhất, đồng thời còn tìm được đối tác có thể mang lại lợi ích cho mình, kéo gần mối quan hệ hai bên, tìm kiếm hợp tác đôi bên cùng thắng, cùng có lợi.
Đây mới là mục đích tới tham dự bữa tiệc của bọn họ chứ không thực sự vì sinh nhật của Hứa Hách Triết, con trai Hứa Trạch Thiên.
Hứa Hách Triết có chút thất vọng, ngay cả một câu sinh nhật vui vẻ mà ông ấy cũng không nói, thậm chí đến bữa tiệc sinh nhật của bản thân cũng để ngụy trang cho việc khuếch trương thế lực của mình.
Mặc dù năm nào cũng thế, nhưng anh ta vẫn luôn mong chờ, để rồi hết lần này đến lần khác phải hứng chịu nỗi thất vọng. Cảm giác này giống như tận mắt chứng kiến món đồ chơi mình hết lòng nâng niu bị người ta phá nát một cách tàn nhẫn, trong khi bản thân chỉ biết bất lực, không thể làm gì được.
Hứa Hách Triết chỉ còn biết chôn sâu tâm trạng của mình xuống đáy lòng, không để người khác cảm nhận được sự quẫn bách của bản thân.
“Triết, chúc mừng sinh nhật!”
Đúng thời điểm quan trọng này, Vân Dịch lại lờ mờ phát hiện ra ánh mắt bi thương của bạn mình. Anh khẽ đặt những ngón tay thon dài của mình lên đôi vai rộng của Hứa Hách Triết, trao cho bạn mình một sự an ủi.
“Sinh nhật vui vẻ!’’
Nhờ có Vân Dịch mở đầu mà mọi người lập tức lên tiếng, đồng loạt chúc mừng Hứa Hách Triết.
Hứa Hách Triết mím môi, giọng nói trở nên khàn khàn, ánh mắt đong đầy cảm động: “Cảm ơn mọi người…”
“Được rồi, được rồi, đều là bạn học với nhau, cảm ơn cái gì, điều nên làm mà!” Có người lầm bầm đáp lại.
Câu nói này càng khiến Hứa Hách Triết cảm động hơn.
Vân Tiên cũng hô chúc mừng sinh nhật theo đám đông.
Nhưng thực ra cô đang tập trung vào Hứa Trạch Thiên.
Xà Tích đã giải thích thân phận của Hứa Trạch Thiên với cô, bao gồm việc tại sao Xà Tích lại đụng độ ông ta.
Vân Tiên không hề nghĩ rằng, Hứa Trạch Thiên lại là một thành viên của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Chỉ có điều phạm vi thế lực của ông ta trong tổ chức rất nhỏ, cũng như các thành viên của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát rải rác khắp nơi trên thế giới, mà ít nhất cũng có mấy trăm nghìn người giống như vậy.
Hơn nữa trong nhóm này còn phân thành nhiều tổ. Ví dụ như tổ tình báo, tổ ám sát, tổ trinh sát…
Hứa Trạch Thiên chỉ là một người có thế lực cực nhỏ được phân bổ ở thành phố Long Môn của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.
Mặc dù kiếp trước Vân Tiên là Boss của đoàn lính, nhưng toàn bộ công việc bên trong đều giao lại cho Hổ Báo và Xà Tích quản lý nên đương nhiên không biết sự tồn tại của Hứa Trạch Thiên.
Hơn nữa Hứa Trạch Thiên chỉ là một thành viên của đoàn lính, nếu ông ta muốn gặp Vân Tiên của kiếp trước, điều đó chẳng khác gì dân thường đòi gặp Tổng thống.
Nhưng đúng là vận mệnh trêu ngươi, làm sao biết được có một ngày đi lòng vòng, Vân Tiên lại rơi xuống thành phố Long Môn này?
Lúc này, ly rượu vang Hứa Trạch Thiên đang nâng trong tay đột nhiên rơi “xoảng” một tiếng xuống đất, cả chiếc ly vỡ vụn.
Ông ta vốn đang nói chuyện với Thị trưởng Cố, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Xà Tích phía bên kia. Trong phút chốc, sắc mặt điềm đạm hoàn toàn biến mất, ông ta kinh sợ, bỏ lại Thị trưởng Cố rồi vội vàng đi về phía bên này dưới cái nhìn của đám đông.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi. Họ không ngờ rằng, Hứa Trạch Thiên lại dám bỏ mặc một vị quyền cao chức trọng như Thị trưởng Cố để đi về phía cô gái đang ngồi bên này! Ông ta định làm gì vậy?
Đúng lúc đó, mọi người nghe thấy Hứa Trạch Thiên thận trọng hỏi han Xà Tích: “Cô cũng tới đây à? Sao không nói một tiếng? Hay qua bên đó ngồi với chúng tôi?”
Cô gái này là ai mà lại quan trọng hơn cả Thị trưởng Cố?
Đám đông kinh ngạc, bao gồm cả Thị trưởng Cố.
Bấy giờ mọi người chỉ thấy Xà Tích quay qua nhìn Vân Tiên, đợi hỏi ý kiến của cô.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Vân Tiên.
Cô gái được Hứa Trạch Thiên tôn kính như vậy lại chỉ nghe theo mệnh lệnh của Vân Tiên sao?