Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vân Dịch mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau cùng, tất cả mọi người tới tham dự tiệc sinh nhật của Hứa Hách Triết đã lên lầu hai, ngồi xuống bàn ăn lẩu ở phòng VIP lớn.
Phòng VIP này tổng cộng có mười mấy bàn ăn lẩu hình tròn, một bàn có thể ngồi khoảng mười người.
Rất dễ nhận ra Hứa Hách Triết đã bao toàn bộ chỗ này.
Đương nhiên sau khi mọi người ngồi xuống cũng chỉ chiếm hết hai, ba bàn lẩu. Còn về mấy cái bàn để trống bên cạnh, ắt hẳn sẽ dùng vào việc khác.
Bấy giờ, Vân Tiên ngồi ở bên trái của Vân Dịch, Xà Tích lại ngồi bên trái cô.
Hứa Hách Triết lựa chỗ bên cạnh Vân Dịch để bốn người cùng ngồi cạnh nhau trên bàn ăn.
“Đồ ăn đã gọi xong rồi! Tôi đã dặn phục vụ ở đây mang đồ ăn cho mấy bàn của chúng ta trước, đợt lát nữa bạn làm ăn của ba tôi cũng tới thì không cần câu nệ gì cả, chúng ta cứ nói chuyện của mình là được.” Sau khi ngồi xuống Hứa Hách Triết lập tức mở miệng nói với đám bạn học đang hò hét ầm ĩ.
Trong mắt người ngoài, nhà Hứa Hách Triết vừa có tiền vừa có quyền, ba anh ta là dân kinh doanh.
Nhưng Vân Tiên biết Hứa Hách Triết này là con trai của ông trùm băng đảng xã hội đen số một của thành phố Long Môn.
Mà “bạn làm ăn của ba tôi” qua lời anh ta có lẽ chính là đám người trên giang hồ.
Rõ ràng cha Hứa Hách Triết muốn mượn tiệc sinh nhật của con trai mình, để mời những người cùng ngành hoặc những kẻ có lợi với mình tới tham gia, đồng thời cũng nhờ vào đó mà tiến thêm một bước, giữ gìn mối quan hệ với bọn họ.
Suy cho cùng, một bang phái xã hội đen muốn sinh tồn và phát triển dài lâu cũng không thể chỉ dựa vào bản thân mình.
Vân Dịch biết rõ về thân phận của bạn thân, nhưng anh lựa chọn im lặng.
Từ giây phút anh và Hứa Hách Triết trở thành anh em, cả hai đều không hề buông lời chế giễu vì thân phận của đối phương!
Chỉ một lát sau, món ăn đã được đưa lên.
Phục vụ bưng từng món ăn nối tiếp nhau lên, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.
Dù sao một bữa ăn ở khách sạn Kim Thiểm Thiểm cũng tốn rất nhiều tiền, cho dù phần lớn người có mặt tại đây đều là cậu ấm cô chiêu con nhà quyền quý, cũng không thể thường xuyên tới khách sạn này dùng cơm.
Nếu không họ sẽ phá sản vì ăn mất!
Vân Tiên ngồi tại chỗ, chỉ gắp những miếng thịt vừa to vừa ngậy để ăn.
Thể lực của cô không tốt, phải ăn những thứ có nhiều chất dinh dưỡng.
Chỉ dựa vào việc chạy bộ tập luyện đơn thuần thì không đủ độ.
“Tiểu Tiên, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.” Vân Dịch thấy thế khẽ nhoẻn miệng cười, tự tay giúp em gái mình lau vụn thịt dính trên miệng.
“Ha ha ha! Thị trưởng Cố, mời vào trong!” Lúc này, ở cửa truyền đến một giọng đàn ông hào sảng.
Sau đó xuất hiện vài người đàn ông trung niên ba, bốn mươi tuổi đi vào từ cửa chính phòng VIP.
Đi đầu là hai người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề.
Những người vào sau cũng khách sáo chào hỏi lẫn nhau, thân phận của đám người này xem ra không hề tầm thường.
Mà hiển nhiên bọn họ coi ngày hôm nay như một ngày tụ tập giao lưu để mở rộng mạng lưới thế lực của mình.
Về sau có thêm vài người tiến đến, ai nấy đều phong thái hiên ngang, vừa nhìn đã có cảm giác họ đều là những người làm chuyện lớn.
Vân Tiên nheo mắt lại, cô quay đầu nhìn Xà Tích. Khi Xà Tích trông thấy người đàn ông trung niên đầu tiên đi vào, cô ấy khẽ mím môi lại.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là người đàn ông trước đó đã nói chuyện với Xà Tích lúc Vân Tiên vừa mới phát hiện ra cô ấy ở dưới lầu.
Càng kỳ diệu hơn, khi chính Hứa Hách Triết lại đi tới trước mặt ông ta, mở miệng gọi một tiếng: “Ba!”
Người đàn ông trung niên kia chính là ba của Hứa Hách Triết, đồng thời là đại ca của băng đảng xã hội đen đứng đầu tại thành phố Long Môn, Hứa Trạch Thiên!
Thời điểm này, khi Hứa Trạch Thiên đứng giữa đoàn người vừa bước vào, có thể thấy rõ ông ta là người được kính trọng nhất. Vậy mà trước đó không lâu, ông ta còn dùng giọng cầu khẩn, xin Xà Tích giúp đỡ!
*********************************
Vân Dịch mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Sau cùng, tất cả mọi người tới tham dự tiệc sinh nhật của Hứa Hách Triết đã lên lầu hai, ngồi xuống bàn ăn lẩu ở phòng VIP lớn.
Phòng VIP này tổng cộng có mười mấy bàn ăn lẩu hình tròn, một bàn có thể ngồi khoảng mười người.
Rất dễ nhận ra Hứa Hách Triết đã bao toàn bộ chỗ này.
Đương nhiên sau khi mọi người ngồi xuống cũng chỉ chiếm hết hai, ba bàn lẩu. Còn về mấy cái bàn để trống bên cạnh, ắt hẳn sẽ dùng vào việc khác.
Bấy giờ, Vân Tiên ngồi ở bên trái của Vân Dịch, Xà Tích lại ngồi bên trái cô.
Hứa Hách Triết lựa chỗ bên cạnh Vân Dịch để bốn người cùng ngồi cạnh nhau trên bàn ăn.
“Đồ ăn đã gọi xong rồi! Tôi đã dặn phục vụ ở đây mang đồ ăn cho mấy bàn của chúng ta trước, đợt lát nữa bạn làm ăn của ba tôi cũng tới thì không cần câu nệ gì cả, chúng ta cứ nói chuyện của mình là được.” Sau khi ngồi xuống Hứa Hách Triết lập tức mở miệng nói với đám bạn học đang hò hét ầm ĩ.
Trong mắt người ngoài, nhà Hứa Hách Triết vừa có tiền vừa có quyền, ba anh ta là dân kinh doanh.
Nhưng Vân Tiên biết Hứa Hách Triết này là con trai của ông trùm băng đảng xã hội đen số một của thành phố Long Môn.
Mà “bạn làm ăn của ba tôi” qua lời anh ta có lẽ chính là đám người trên giang hồ.
Rõ ràng cha Hứa Hách Triết muốn mượn tiệc sinh nhật của con trai mình, để mời những người cùng ngành hoặc những kẻ có lợi với mình tới tham gia, đồng thời cũng nhờ vào đó mà tiến thêm một bước, giữ gìn mối quan hệ với bọn họ.
Suy cho cùng, một bang phái xã hội đen muốn sinh tồn và phát triển dài lâu cũng không thể chỉ dựa vào bản thân mình.
Vân Dịch biết rõ về thân phận của bạn thân, nhưng anh lựa chọn im lặng.
Từ giây phút anh và Hứa Hách Triết trở thành anh em, cả hai đều không hề buông lời chế giễu vì thân phận của đối phương!
Chỉ một lát sau, món ăn đã được đưa lên.
Phục vụ bưng từng món ăn nối tiếp nhau lên, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.
Dù sao một bữa ăn ở khách sạn Kim Thiểm Thiểm cũng tốn rất nhiều tiền, cho dù phần lớn người có mặt tại đây đều là cậu ấm cô chiêu con nhà quyền quý, cũng không thể thường xuyên tới khách sạn này dùng cơm.
Nếu không họ sẽ phá sản vì ăn mất!
Vân Tiên ngồi tại chỗ, chỉ gắp những miếng thịt vừa to vừa ngậy để ăn.
Thể lực của cô không tốt, phải ăn những thứ có nhiều chất dinh dưỡng.
Chỉ dựa vào việc chạy bộ tập luyện đơn thuần thì không đủ độ.
“Tiểu Tiên, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.” Vân Dịch thấy thế khẽ nhoẻn miệng cười, tự tay giúp em gái mình lau vụn thịt dính trên miệng.
“Ha ha ha! Thị trưởng Cố, mời vào trong!” Lúc này, ở cửa truyền đến một giọng đàn ông hào sảng.
Sau đó xuất hiện vài người đàn ông trung niên ba, bốn mươi tuổi đi vào từ cửa chính phòng VIP.
Đi đầu là hai người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề.
Những người vào sau cũng khách sáo chào hỏi lẫn nhau, thân phận của đám người này xem ra không hề tầm thường.
Mà hiển nhiên bọn họ coi ngày hôm nay như một ngày tụ tập giao lưu để mở rộng mạng lưới thế lực của mình.
Về sau có thêm vài người tiến đến, ai nấy đều phong thái hiên ngang, vừa nhìn đã có cảm giác họ đều là những người làm chuyện lớn.
Vân Tiên nheo mắt lại, cô quay đầu nhìn Xà Tích. Khi Xà Tích trông thấy người đàn ông trung niên đầu tiên đi vào, cô ấy khẽ mím môi lại.
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là người đàn ông trước đó đã nói chuyện với Xà Tích lúc Vân Tiên vừa mới phát hiện ra cô ấy ở dưới lầu.
Càng kỳ diệu hơn, khi chính Hứa Hách Triết lại đi tới trước mặt ông ta, mở miệng gọi một tiếng: “Ba!”
Người đàn ông trung niên kia chính là ba của Hứa Hách Triết, đồng thời là đại ca của băng đảng xã hội đen đứng đầu tại thành phố Long Môn, Hứa Trạch Thiên!
Thời điểm này, khi Hứa Trạch Thiên đứng giữa đoàn người vừa bước vào, có thể thấy rõ ông ta là người được kính trọng nhất. Vậy mà trước đó không lâu, ông ta còn dùng giọng cầu khẩn, xin Xà Tích giúp đỡ!