Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vân Tiên nghe xong câu nói sau cùng của Nguyên Anh Tuấn, suýt nữa thì cười thành tiếng.
Điều nực cười nhất cô từng nghe chắc cũng chỉ đến thế này.
Chỉ đến công viên dạo vài vòng, đúng lúc gặp phải tên này, lại bị nói là tới vì cậu ta?
Vân Tiên quay đầu lại, cong môi tạo thành một đường cong đẹp mắt, cười lạnh nhìn về phía Nguyên Anh Tuấn: “Anh là gì của tôi? Chẳng qua tôi chỉ tới công viên đi dạo, anh có ở đây hay không thì liên quan gì tới tôi?”
Tuy Vân Tiên nói năng gay gắt, nhưng cũng là sự thật.
Nếu bây giờ người đứng ở chỗ này không phải Vân Tiên mà là nguyên chủ thì cho dù bị vu oan vô duyên vô cớ như thế… sợ là cũng không dám nói câu nào!
Bởi vậy mới bị Lâm Mộng Vũ cho rằng Vân Tiên dụ dỗ Nguyên Anh Tuấn, mà không phải là Nguyên Anh Tuấn chủ động trêu chọc nguyên chủ.
Cho nên mới xảy ra chuyện như vậy!
“Hừ! Vân Tiên, trò lạt mềm buộc chặt này ai chẳng biết chơi cơ chứ? Mày cho là làm vậy thì Anh Tuấn sẽ nhìn mày nhiều thêm vài cái hay sao? Nằm mơ đi!” Chính chủ Nguyên Anh Tuấn còn chưa lên tiếng, một nữ sinh béo ục ịch, trang điểm đậm đứng cạnh Nguyên Anh Tuấn đã hung hăng mắng chửi Vân Tiên.
Nữ sinh có dáng vẻ béo mập này rõ ràng là người ái mộ Nguyên Anh Tuấn.
Chỉ là Vân Tiên thật sự không ngờ Lâm Mộng Vũ bị mình đưa vào bệnh viện, Nguyên Anh Tuấn là bạn trai của Lâm Mộng Vũ chẳng những không quan tâm chăm sóc mà còn vui vẻ chạy tới công viên dạo chơi với đám người này.
“Ài!” Hai mắt Vân Tiên bỗng trở nên lạnh lùng, không muốn dây dưa cùng đám người này nữa, cô xoay người kéo Lữ Phi Yến, định rời đi.
Đàn ông như vậy chính là cặn bã, cô vốn không thèm để ý tới.
Lữ Phi Yến thấy phản ứng vừa rồi của Vân Tiên cũng sững sờ.
Nếu trước đây gặp phải tình huống này, nhất định Vân Tiên sẽ không nói được lời nào, chỉ biết trốn phía sau cô ấy.
Nhưng hôm nay cô lại biết phản bác!
“Đứng lại! Chúng mày đứng lại cho tao! Nếu không đừng trách tao không khách sáo! Tao thực sự sẽ không khách sáo đâu!” Nữ sinh béo mập kia thấy Vân Tiên và Lữ Phi Yến không thèm nhìn mình mà định rời đi thì lập tức nổi giận.
Nữ sinh béo mập kia tên là Thư Lệ, là con gái của trấn trưởng trấn Tân Giang, ngày thường đều ỷ vào chức vị của cha mình mà bắt nạt người khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều mang tính cách đại tiểu thư điển hình, người trong trấn có ai mà không nịnh nọt cô ta?
Nhưng ngay vừa rồi, nữ sinh tên Vân Tiên này lại dám gây chuyện với mình?
Còn không nói tiếng nào đã muốn rời đi, như vậy thì mặt mũi của cô ta để vào đâu? Thế là cô ta lập tức hét lớn.
Vân Tiên không để ý tới sự uy hiếp của Thư Lệ, trực tiếp kéo Lữ Phi Yến đi về phía xa, sau đó mới hờ hững quay đầu.
“Cô là ai? Dựa vào đâu mà cô bảo đứng lại thì tôi phải đứng lại?” Vân Tiên mỉm cười, nói bằng giọng khinh thường.
Cô đường đường là bá chủ của giới đặc công, một thân một mình nắm trong tay đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới. Biết bao ông chủ lớn, tập đoàn có thế lực, chính khách thương nghiệp chỉ cần nghe tới biệt hiệu của cô đã sợ mất mật rồi.
Vậy mà bây giờ ngay cả con gái của trấn trưởng ở một trấn nhỏ cũng dám nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy?
Sát Thần như cô đã bao giờ để mặc cho người ta định đoạt!
Cho dù có thì bây giờ kẻ đó cũng đã chết rồi!
Nguyên Anh Tuấn đứng nguyên tại chỗ cũng cho rằng Vân Tiên đang giở thủ đoạn gì đó, vì vậy lập tức lộ ra một nụ cười mà trong mắt người khác được cho là nụ cười tỏa nắng.
Nhưng trong lòng cậu ta lại đang thầm nghĩ: Lạt mềm buộc chặt? Vân Tiên này giả bộ giống thật đấy, nhưng bởi vậy mình càng muốn có được cô gái này hơn!
Sau này còn nhiều thời gian, cậu ta không tin cô gái này sẽ không bị tướng mạo đẹp trai của mình hấp dẫn mà ngã vào lòng mình.
Lúc này, Nguyên Anh Tuấn hoàn toàn quên mất mình còn có một cô bạn gái đang nằm điều trị trong bệnh viện – Lâm Mộng Vũ.
Cậu ta càng quên mất rằng, người làm cho Lâm Mộng Vũ phải nằm trong bệnh viện không phải ai khác mà chính là Vân Tiên. Người mà cậu ta cho là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của mình!
*********************************
Vân Tiên nghe xong câu nói sau cùng của Nguyên Anh Tuấn, suýt nữa thì cười thành tiếng.
Điều nực cười nhất cô từng nghe chắc cũng chỉ đến thế này.
Chỉ đến công viên dạo vài vòng, đúng lúc gặp phải tên này, lại bị nói là tới vì cậu ta?
Vân Tiên quay đầu lại, cong môi tạo thành một đường cong đẹp mắt, cười lạnh nhìn về phía Nguyên Anh Tuấn: “Anh là gì của tôi? Chẳng qua tôi chỉ tới công viên đi dạo, anh có ở đây hay không thì liên quan gì tới tôi?”
Tuy Vân Tiên nói năng gay gắt, nhưng cũng là sự thật.
Nếu bây giờ người đứng ở chỗ này không phải Vân Tiên mà là nguyên chủ thì cho dù bị vu oan vô duyên vô cớ như thế… sợ là cũng không dám nói câu nào!
Bởi vậy mới bị Lâm Mộng Vũ cho rằng Vân Tiên dụ dỗ Nguyên Anh Tuấn, mà không phải là Nguyên Anh Tuấn chủ động trêu chọc nguyên chủ.
Cho nên mới xảy ra chuyện như vậy!
“Hừ! Vân Tiên, trò lạt mềm buộc chặt này ai chẳng biết chơi cơ chứ? Mày cho là làm vậy thì Anh Tuấn sẽ nhìn mày nhiều thêm vài cái hay sao? Nằm mơ đi!” Chính chủ Nguyên Anh Tuấn còn chưa lên tiếng, một nữ sinh béo ục ịch, trang điểm đậm đứng cạnh Nguyên Anh Tuấn đã hung hăng mắng chửi Vân Tiên.
Nữ sinh có dáng vẻ béo mập này rõ ràng là người ái mộ Nguyên Anh Tuấn.
Chỉ là Vân Tiên thật sự không ngờ Lâm Mộng Vũ bị mình đưa vào bệnh viện, Nguyên Anh Tuấn là bạn trai của Lâm Mộng Vũ chẳng những không quan tâm chăm sóc mà còn vui vẻ chạy tới công viên dạo chơi với đám người này.
“Ài!” Hai mắt Vân Tiên bỗng trở nên lạnh lùng, không muốn dây dưa cùng đám người này nữa, cô xoay người kéo Lữ Phi Yến, định rời đi.
Đàn ông như vậy chính là cặn bã, cô vốn không thèm để ý tới.
Lữ Phi Yến thấy phản ứng vừa rồi của Vân Tiên cũng sững sờ.
Nếu trước đây gặp phải tình huống này, nhất định Vân Tiên sẽ không nói được lời nào, chỉ biết trốn phía sau cô ấy.
Nhưng hôm nay cô lại biết phản bác!
“Đứng lại! Chúng mày đứng lại cho tao! Nếu không đừng trách tao không khách sáo! Tao thực sự sẽ không khách sáo đâu!” Nữ sinh béo mập kia thấy Vân Tiên và Lữ Phi Yến không thèm nhìn mình mà định rời đi thì lập tức nổi giận.
Nữ sinh béo mập kia tên là Thư Lệ, là con gái của trấn trưởng trấn Tân Giang, ngày thường đều ỷ vào chức vị của cha mình mà bắt nạt người khác.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều mang tính cách đại tiểu thư điển hình, người trong trấn có ai mà không nịnh nọt cô ta?
Nhưng ngay vừa rồi, nữ sinh tên Vân Tiên này lại dám gây chuyện với mình?
Còn không nói tiếng nào đã muốn rời đi, như vậy thì mặt mũi của cô ta để vào đâu? Thế là cô ta lập tức hét lớn.
Vân Tiên không để ý tới sự uy hiếp của Thư Lệ, trực tiếp kéo Lữ Phi Yến đi về phía xa, sau đó mới hờ hững quay đầu.
“Cô là ai? Dựa vào đâu mà cô bảo đứng lại thì tôi phải đứng lại?” Vân Tiên mỉm cười, nói bằng giọng khinh thường.
Cô đường đường là bá chủ của giới đặc công, một thân một mình nắm trong tay đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới. Biết bao ông chủ lớn, tập đoàn có thế lực, chính khách thương nghiệp chỉ cần nghe tới biệt hiệu của cô đã sợ mất mật rồi.
Vậy mà bây giờ ngay cả con gái của trấn trưởng ở một trấn nhỏ cũng dám nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy?
Sát Thần như cô đã bao giờ để mặc cho người ta định đoạt!
Cho dù có thì bây giờ kẻ đó cũng đã chết rồi!
Nguyên Anh Tuấn đứng nguyên tại chỗ cũng cho rằng Vân Tiên đang giở thủ đoạn gì đó, vì vậy lập tức lộ ra một nụ cười mà trong mắt người khác được cho là nụ cười tỏa nắng.
Nhưng trong lòng cậu ta lại đang thầm nghĩ: Lạt mềm buộc chặt? Vân Tiên này giả bộ giống thật đấy, nhưng bởi vậy mình càng muốn có được cô gái này hơn!
Sau này còn nhiều thời gian, cậu ta không tin cô gái này sẽ không bị tướng mạo đẹp trai của mình hấp dẫn mà ngã vào lòng mình.
Lúc này, Nguyên Anh Tuấn hoàn toàn quên mất mình còn có một cô bạn gái đang nằm điều trị trong bệnh viện – Lâm Mộng Vũ.
Cậu ta càng quên mất rằng, người làm cho Lâm Mộng Vũ phải nằm trong bệnh viện không phải ai khác mà chính là Vân Tiên. Người mà cậu ta cho là đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chú ý của mình!