Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
"Còn ai nữa?" Đè xuống sầu bi, Nguyệt Trì Lạc hỏi tiếp.
"Chết rồi... Tất cả đều chết rồi...... Nàng hủy đi Thiên Cơ Các... Ta hủy đi... Nàng......" Tiếng nghẹn ngào thật thấp, dưới mặt nạ màu u lam, nam tử đã lệ rơi đầy mặt.
Nguyệt Trì Lạc có chút ngẩn ngơ, đưa tay xoa nhẹ trái tim, không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ cảm giác ngực trì độn, có loại cảm giác chán nản lan tràn.
Sư phụ đổ độc dược vào cơ thể nàng chết rồi sao? Sư phụ làm cho nàng vừa kính vừa hận chết rồi sao?
Ba năm, từ sau khi sư phụ gieo Cự Độc trên người nàng, nàng đã ba năm không trở về Thiên Cơ Các rồi, sư phụ cường đại như vậy, cứ như vậy, không báo động trước đã chết rồi!
Như thế cũng tốt... Cũng tốt......
Hơi ngước đầu, trong đêm tối, một giọt lệ trong suốt từ đôi mắt sang như ánh sao của cô gái rơi xuống.
Nàng muốn mở miệng an ủi sư huynh, thế nhưng trong cổ họng khô khốc giống như mắc kẹt một sợi vải bông thô ráp, thậm chí trong lòng lan tràn tuyệt vọng cùng thù hận ngay cả mình cũng không biết.
Lạc Lạc... Lạc Lạc......
Nhìn nam tử đau đớn, Nguyệt Trì Lạc có chút lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng lại không cách nào thể nghiệm cái loại tuyệt vọng làm cho người ta hít thở không thông.
Cho đến rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc mới biết muốn tự tay phá hủy chính người mình yêu, đó là loại tuyệt vọng khắc cốt đến mức nào.
★★
Hôm nay là ngày Nguyệt Trì Lạc thành thân, thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Trên giá y đỏ thẫm xinh đẹp thêu ‘Bạch Điểu Triều Phượng đồ’*, trên tay đeo trân châu mã não quý báu, trên đầu đội chính là mũ phượng giá trị liên thành, phía trên là màu đỏ tuyệt thế hùng tráng, chứng tỏ Đế Vương cũng rất coi trọng hôn lễ này. (* miêu tả bức tranh trăm chim hướng phượng, hình như thế mình chỉ đoán theo mình hỉu)
Nguyệt Trì Lạc quan sát mình, đôi môi hồng phấn nhếch lên nhàn nhạt cười.
Mấy ngày nay, Nguyệt trì vào cung gặp Hoàng đế hai lần, Hoàng đế ban thưởng tất nhiên không cần phải nói, về phần cái khác, mặc dù Hoàng đế không hài lòng chính phi Nguyệt Trì Lạc này, nhưng chính miệng Đông Phương Tuyết thừa nhận muốn thành thân, lão hoàng đế ngoại trừ chúc phúc cảm than ra, cũng không thể nói được gì.
Dù sao ở nước Đông Phương này, người người đều biết, con trai được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất không phải Thái tử mà là Tứ Vương Gia.
Nguyệt Trì Lạc cũng hiểu rõ Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết đến mức độ nào, có thể nói đã đạt đến trình độ dung túng.
"Chết rồi... Tất cả đều chết rồi...... Nàng hủy đi Thiên Cơ Các... Ta hủy đi... Nàng......" Tiếng nghẹn ngào thật thấp, dưới mặt nạ màu u lam, nam tử đã lệ rơi đầy mặt.
Nguyệt Trì Lạc có chút ngẩn ngơ, đưa tay xoa nhẹ trái tim, không thể nói đó là cảm giác gì, chỉ cảm giác ngực trì độn, có loại cảm giác chán nản lan tràn.
Sư phụ đổ độc dược vào cơ thể nàng chết rồi sao? Sư phụ làm cho nàng vừa kính vừa hận chết rồi sao?
Ba năm, từ sau khi sư phụ gieo Cự Độc trên người nàng, nàng đã ba năm không trở về Thiên Cơ Các rồi, sư phụ cường đại như vậy, cứ như vậy, không báo động trước đã chết rồi!
Như thế cũng tốt... Cũng tốt......
Hơi ngước đầu, trong đêm tối, một giọt lệ trong suốt từ đôi mắt sang như ánh sao của cô gái rơi xuống.
Nàng muốn mở miệng an ủi sư huynh, thế nhưng trong cổ họng khô khốc giống như mắc kẹt một sợi vải bông thô ráp, thậm chí trong lòng lan tràn tuyệt vọng cùng thù hận ngay cả mình cũng không biết.
Lạc Lạc... Lạc Lạc......
Nhìn nam tử đau đớn, Nguyệt Trì Lạc có chút lộ vẻ xúc động, nhưng cuối cùng lại không cách nào thể nghiệm cái loại tuyệt vọng làm cho người ta hít thở không thông.
Cho đến rất lâu về sau, Nguyệt Trì Lạc mới biết muốn tự tay phá hủy chính người mình yêu, đó là loại tuyệt vọng khắc cốt đến mức nào.
★★
Hôm nay là ngày Nguyệt Trì Lạc thành thân, thời tiết sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Trên giá y đỏ thẫm xinh đẹp thêu ‘Bạch Điểu Triều Phượng đồ’*, trên tay đeo trân châu mã não quý báu, trên đầu đội chính là mũ phượng giá trị liên thành, phía trên là màu đỏ tuyệt thế hùng tráng, chứng tỏ Đế Vương cũng rất coi trọng hôn lễ này. (* miêu tả bức tranh trăm chim hướng phượng, hình như thế mình chỉ đoán theo mình hỉu)
Nguyệt Trì Lạc quan sát mình, đôi môi hồng phấn nhếch lên nhàn nhạt cười.
Mấy ngày nay, Nguyệt trì vào cung gặp Hoàng đế hai lần, Hoàng đế ban thưởng tất nhiên không cần phải nói, về phần cái khác, mặc dù Hoàng đế không hài lòng chính phi Nguyệt Trì Lạc này, nhưng chính miệng Đông Phương Tuyết thừa nhận muốn thành thân, lão hoàng đế ngoại trừ chúc phúc cảm than ra, cũng không thể nói được gì.
Dù sao ở nước Đông Phương này, người người đều biết, con trai được Đương Kim Hoàng Đế sủng ái nhất không phải Thái tử mà là Tứ Vương Gia.
Nguyệt Trì Lạc cũng hiểu rõ Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết đến mức độ nào, có thể nói đã đạt đến trình độ dung túng.
Bình luận facebook