Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 348
Không phải cô ta muốn quang minh chính đại ở bên Đông Phương Tuyết sao? Sao lại phải áp chế?
Nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc đã hiểu ra rất nhiều.
Xem ra, số báo đó người ta dày công sắp đặt để nhằm về phía cô!
Nếu như quang minh chính đại lên trang nhất, như vậy Nguyệt Trì Lạc sẽ không thèm để ý, dù sao bình thường Đông Phương Tuyết cũng hay lên báo cùng nghệ sĩ.
Nhưng áp chế như vậy mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ!
Thì ra mình đã nổi nóng, trúng kế của người khác.
A!
Nguyệt Trì Lạc ơi Nguyệt Trì Lạc, mày lại có thể không lý trí như vậy!
"A Tuyết."
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề khác: "Anh nói Nam Cung Tĩnh có người đàn ông của mình sao? Chẳng lẽ anh đã gặp rồi?"
"Ừ, gặp rồi."
Mắt phượng tối tăm như biển, đôi mắt màu xám lạnh toát lên vẻ thâm thúy tăm tối khiến người ta không thể dấy nên bất cứ tâm tư nào.
Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng, có phần không vui vì việc cô cứ nhắc tới Nam Cung Tĩnh nhiều lần, siết chặt cánh tay, nhìn cô nhíu mày, không nhịn xoay ngược cô lại, vung tay đánh hai phát lên mông cô.
Nguyệt Trì Lạc không để ý nên bị hắn đánh, mà lại là bộ phận nhạy cảm nên lập tức giãy giụa hét ầm lên: "Đông Phương Tuyết!!!! Anh dám đánh mông em? Em lớn như vậy rồi mà anh lại đánh mông em?!! Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai đánh em đâu!!! Aaaaaaa em muốn giết chết anh!!!"
Đông Phương Tuyết cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm: "Lần sau còn nghi ngờ anh như vậy thì không có chuyện đánh em đơn giản như vậy đâu. Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy nhớ kỹ cho anh!"
"Anh là người thế nào, năm lần bảy lượt nghi ngờ anh như vậy, em vui lắm sao? Bình thường đầu óc tỉnh táo thế kia, vừa đụng đến chuyện của anh em lại chẳng có chừng mực, em tự kiểm điểm cho anh."
"Nếu như lần sau người khác mang đến ảnh anh lên giường với phụ nữ khác, có phải em chẳng nói chẳng rằng mà biến mất luôn không?"
Nguyệt Trì Lạc thôi giãy giụa, thét to: "Anh dám lên giường với phụ nữ khác em sẽ thiến anh! Nếu em biến mất thì nhất định phải thiến anh trước đã!"
Đông Phương Tuyết mím môi, nhấn mạnh giọng nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội như vậy, cả đời em đừng hòng nghĩ đến."
"Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."
Nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc đã hiểu ra rất nhiều.
Xem ra, số báo đó người ta dày công sắp đặt để nhằm về phía cô!
Nếu như quang minh chính đại lên trang nhất, như vậy Nguyệt Trì Lạc sẽ không thèm để ý, dù sao bình thường Đông Phương Tuyết cũng hay lên báo cùng nghệ sĩ.
Nhưng áp chế như vậy mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ!
Thì ra mình đã nổi nóng, trúng kế của người khác.
A!
Nguyệt Trì Lạc ơi Nguyệt Trì Lạc, mày lại có thể không lý trí như vậy!
"A Tuyết."
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghĩ tới một vấn đề khác: "Anh nói Nam Cung Tĩnh có người đàn ông của mình sao? Chẳng lẽ anh đã gặp rồi?"
"Ừ, gặp rồi."
Mắt phượng tối tăm như biển, đôi mắt màu xám lạnh toát lên vẻ thâm thúy tăm tối khiến người ta không thể dấy nên bất cứ tâm tư nào.
Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng, có phần không vui vì việc cô cứ nhắc tới Nam Cung Tĩnh nhiều lần, siết chặt cánh tay, nhìn cô nhíu mày, không nhịn xoay ngược cô lại, vung tay đánh hai phát lên mông cô.
Nguyệt Trì Lạc không để ý nên bị hắn đánh, mà lại là bộ phận nhạy cảm nên lập tức giãy giụa hét ầm lên: "Đông Phương Tuyết!!!! Anh dám đánh mông em? Em lớn như vậy rồi mà anh lại đánh mông em?!! Từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai đánh em đâu!!! Aaaaaaa em muốn giết chết anh!!!"
Đông Phương Tuyết cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm: "Lần sau còn nghi ngờ anh như vậy thì không có chuyện đánh em đơn giản như vậy đâu. Nguyệt Trì Lạc, tốt nhất em hãy nhớ kỹ cho anh!"
"Anh là người thế nào, năm lần bảy lượt nghi ngờ anh như vậy, em vui lắm sao? Bình thường đầu óc tỉnh táo thế kia, vừa đụng đến chuyện của anh em lại chẳng có chừng mực, em tự kiểm điểm cho anh."
"Nếu như lần sau người khác mang đến ảnh anh lên giường với phụ nữ khác, có phải em chẳng nói chẳng rằng mà biến mất luôn không?"
Nguyệt Trì Lạc thôi giãy giụa, thét to: "Anh dám lên giường với phụ nữ khác em sẽ thiến anh! Nếu em biến mất thì nhất định phải thiến anh trước đã!"
Đông Phương Tuyết mím môi, nhấn mạnh giọng nói: "Anh sẽ không cho em cơ hội như vậy, cả đời em đừng hòng nghĩ đến."
"Anh thì sao? Anh và Nam Cung Tĩnh không có gì chuyện gì thì không nói chuyện với em tử tế sao? A Tĩnh A Tĩnh, xem anh gọi thắm thiết như vậy, cứ như ông nội người ta vậy."
Bình luận facebook