Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng thanh đáp: "Có thể thảo luận cùng Thái Tử Phi, đó là may mắn của mọi người."
Xem ra, một chiêu này nhất định đã có người an bài, nếu không sẽ không tới trùng hợp như thế, chẳng phải sao?!!
Thái Tử Phi lên tiếng, vả lại còn mượn danh nghĩa thảo luận, dĩ nhiên là không ai dám cự tuyệt trước mặt mọi người, mà người có quyền cự tuyệt thì sẽ không cự tuyệt.
Vì vậy, sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, lại bắt đầu so đấu hàng loạt cầm kỳ thư họa.
Nguyệt Trì Lạc đương nhiên không cần phải nói, vừa không muốn làm chim xuất đầu lộ diện, vừa không muốn tạo ra hiệu quả trái ngược chênh lệch quá lớn, những khoản so tài tranh đấu thế này, ngoài mục vẽ tranh ra, thành tích những phương diện khác của nàng đều bình thường, thậm chí thể nói là chưa từng có thành tích chứ đừng nói chi là tài giỏi.
Nhưng Nguyệt Hinh Nhu thì lại nổi trội trước sau như một, điều đáng nói chính là biết cách xử lý thỏa đáng, dừng lại đúng lúc để bảo toàn danh dự Thái Tử Phi cho Tống Chỉ Thi, đồng thời cũng phải làm cho mình nổi bật.
Mà cũng chính vì lẽ đó, ở trong mắt người khác, hai tỷ muội Nguyệt gia bất kể là dung mạo hay khí chất hoặc là tài hoa, đều có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Đối với ánh mắt của những người tỏ ra khinh bỉ hoặc thương hại, Nguyệt Trì Lạc vẫn cứ hồn nhiên chưa phát hiện, khóe môi gợi lên ý cười như không hề để tâm. Đã vậy ánh mắt còn giống như viên bi tròn xoe, thỉnh thoảng lại thoáng qua vài tia mơ màng y hệt như một đứa trẻ đơn thuần chưa trải qua sự đời.
Ngay lúc này, ánh mắt Tống Chỉ Thi xoay quanh những thiếu nữ khắp nơi trong sân, cuối cùng dừng lại ở trên người Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng từ từ rộ lên ý cười, ngoái đầu nhìn lại chạm phải một đôi con ngươi màu tro lạnh lẽo, đồng thời cũng ý vị sâu xa mà cười một tiếng.
Đông Phương Tuyết thuận theo ánh mắt của Tống Chỉ Thi đảo qua Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt quyến rũ thì chưa từng gợn lên chút sóng.
"Không phải nói không tới à, A Tuyết sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhìn trúng được cô nương nhà nào rồi?"
Khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra ý cười sáng lạn, con ngươi đen như mực hơi nheo lại, ánh mắt Huyền Chi Thất hời hợt dừng lại ở một nơi nào đó, nhưng lời nói thì hướng về phía Đông Phương Tuyết.
Đông Phương Tuyết nghe vậy cười yếu ớt một tiếng, một đôi con ngươi lành lạnh màu tro xinh đẹp quyến rũ đảo một vòng ở giữa, nói: "Thế gian mỹ nữ nhiều như sao dầy đặc, nhưng đối với Đông Phương Tuyết ta mà nói, hồng nhan bất quá cũng chỉ là bộ xương khô."
Khi nói chuyện mắt phượng hẹp dài khẽ xếch lên, từ trong hai mắt màu tro lạnh thoáng qua sắc màu rực rỡ của thế giới, phát họa ra một phong thái tuyệt thế nhưng cuối cùng lại quy về trống rỗng, giống như vũ trụ mênh mông sâu không thấy đáy.
Xem ra, một chiêu này nhất định đã có người an bài, nếu không sẽ không tới trùng hợp như thế, chẳng phải sao?!!
Thái Tử Phi lên tiếng, vả lại còn mượn danh nghĩa thảo luận, dĩ nhiên là không ai dám cự tuyệt trước mặt mọi người, mà người có quyền cự tuyệt thì sẽ không cự tuyệt.
Vì vậy, sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, lại bắt đầu so đấu hàng loạt cầm kỳ thư họa.
Nguyệt Trì Lạc đương nhiên không cần phải nói, vừa không muốn làm chim xuất đầu lộ diện, vừa không muốn tạo ra hiệu quả trái ngược chênh lệch quá lớn, những khoản so tài tranh đấu thế này, ngoài mục vẽ tranh ra, thành tích những phương diện khác của nàng đều bình thường, thậm chí thể nói là chưa từng có thành tích chứ đừng nói chi là tài giỏi.
Nhưng Nguyệt Hinh Nhu thì lại nổi trội trước sau như một, điều đáng nói chính là biết cách xử lý thỏa đáng, dừng lại đúng lúc để bảo toàn danh dự Thái Tử Phi cho Tống Chỉ Thi, đồng thời cũng phải làm cho mình nổi bật.
Mà cũng chính vì lẽ đó, ở trong mắt người khác, hai tỷ muội Nguyệt gia bất kể là dung mạo hay khí chất hoặc là tài hoa, đều có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Đối với ánh mắt của những người tỏ ra khinh bỉ hoặc thương hại, Nguyệt Trì Lạc vẫn cứ hồn nhiên chưa phát hiện, khóe môi gợi lên ý cười như không hề để tâm. Đã vậy ánh mắt còn giống như viên bi tròn xoe, thỉnh thoảng lại thoáng qua vài tia mơ màng y hệt như một đứa trẻ đơn thuần chưa trải qua sự đời.
Ngay lúc này, ánh mắt Tống Chỉ Thi xoay quanh những thiếu nữ khắp nơi trong sân, cuối cùng dừng lại ở trên người Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng từ từ rộ lên ý cười, ngoái đầu nhìn lại chạm phải một đôi con ngươi màu tro lạnh lẽo, đồng thời cũng ý vị sâu xa mà cười một tiếng.
Đông Phương Tuyết thuận theo ánh mắt của Tống Chỉ Thi đảo qua Nguyệt Trì Lạc, khóe miệng hơi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt quyến rũ thì chưa từng gợn lên chút sóng.
"Không phải nói không tới à, A Tuyết sao lại đến đây? Chẳng lẽ nhìn trúng được cô nương nhà nào rồi?"
Khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra ý cười sáng lạn, con ngươi đen như mực hơi nheo lại, ánh mắt Huyền Chi Thất hời hợt dừng lại ở một nơi nào đó, nhưng lời nói thì hướng về phía Đông Phương Tuyết.
Đông Phương Tuyết nghe vậy cười yếu ớt một tiếng, một đôi con ngươi lành lạnh màu tro xinh đẹp quyến rũ đảo một vòng ở giữa, nói: "Thế gian mỹ nữ nhiều như sao dầy đặc, nhưng đối với Đông Phương Tuyết ta mà nói, hồng nhan bất quá cũng chỉ là bộ xương khô."
Khi nói chuyện mắt phượng hẹp dài khẽ xếch lên, từ trong hai mắt màu tro lạnh thoáng qua sắc màu rực rỡ của thế giới, phát họa ra một phong thái tuyệt thế nhưng cuối cùng lại quy về trống rỗng, giống như vũ trụ mênh mông sâu không thấy đáy.
Bình luận facebook