• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú (2 Viewers)

  • Chương 14

Đông Phương Tuyết mấp máy đôi môi mỏng nhợt nhạt, không thèm liếc mắt nhìn đến Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra ngoài sân nhỏ, bộ y phục trắng tinh bị gió thổi tung bay, có cảm giác phiêu dật phóng khoáng.


"Vẽ cũng không tệ, rất sinh động."


Cuộn tranh đặt vào trong tay Nguyệt Trì Lạc, Huyền Chi Thất nhay nháy mắt phượng, ánh mắt bình thản dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mỉm y hệt như trẻ con của nàng.


Nguyệt Trì Lạc cuộn tròn lại bức họa nắm ở trong tay, vành tai hơi ửng hồng nàng nhìn hắn, tròng mắt đen tròn xoe xoay xoay tựa như quả bồ đào, dáng vẻ như vô hại hỏi: "Thật sao? Vậy ngươi có thích không?" (quả nho)


Nói xong, nàng vẫn không nhúc nhích mà chỉ nhìn hắn, thần sắc giữa đôi mắt trong suốt như nguồn suối không bị vẩn đục, không chứa một tia tạp chất.


Mắt phượng hẹp dài của Huyền Chi Thất nheo nhẹ một cái gợi lên độ cong nhìn nàng, dường như nàng nói thích đây chỉ đơn thuần là loại thích của tiểu hài tử, điều này khiến cho hắn có chút kinh ngạc.


"Rất thích." Cuối cùng, hắn không tự chủ phun ra hai chữ, nụ cười trên mặt như ánh trăng mông lung.


Không nói thêm gì nữa, hắn tự nhiên dắt tay nàng, dẫn nàng đi tới hướng ngoài sân, bỏ lại Thập Thất vẫn còn quỳ gối ở tại chỗ.


Sắc trời sáng rực, gió nhẹ thoang thoảng, ngoài cửa lớn Nguyệt gia một đôi xe ngựa sử dụng màu xanh dương đậm lộng lẫy dừng lại ở ngay cửa chính.


Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết đứng bên cạnh xe ngựa, bờ lưng cao thẳng đưa về phía bọn họ, nhíu nhíu mày, nàng cho rằng xảy ra tình huống như thế nếu là hắn thì đã sớm đi từ lâu rồi chứ không có khả năng đứng ở chỗ này đợi.


Giữa lông mày thoáng qua một tia không kiên nhẫn, rồi lại nhanh chóng biến mất không thấy.


Nghe được tiếng động, Đông Phương Tuyết quay đầu lại, mái tóc đen như mực cùng tuấn nhan so với hoa đào còn xinh đẹp hơn bội phần. Hắn ngoái đầu lại nhàn nhạt cười một tiếng, sắc màu cả vùng trời đất đều biến mất hết, chỉ còn lại duy nhất nụ cười của hắn cùng nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán.


Quay đầu mỉm cười cả trăm vẻ đẹp, nụ cười đó với Nguyệt Trì Lạc mà nói, nàng rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là cười khuynh quốc, cái gì gọi là cười khuynh đảo thiên hạ trong lời nói của người xưa.


Ánh mắt lướt qua Huyền Chi Thất cùng Nguyệt Trì Lạc đang dắt tay nhau, Đông Phương Tuyết xoay người nhảy lên xe ngựa.


Xe ngựa rất lớn, ba người ngồi ở bên trong vẫn còn dư rất nhiều chỗ, đệm lót ở dưới chính là tơ lụa thượng hạng, ở giữa được đặt một cái bàn dài tinh xảo, trên mặt bàn được bày biện rất nhiều bánh ngọt và hoa quả.


Nguyệt Trì Lạc còn đang ngẩn ngơ đắm chìm trong tiếng cười, khi nhìn đến bánh ngọt ở trên bàn thì hai tròng mắt ngây ngô tràn ra ngàn vạn sắc màu lung linh.


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom