Bắt Ma Đặc Công - Quyển 2 - Chương 18
Chương 18: Lại gặp Ngô tam thúc.
Trong trí nhớ mơ hồ của Lữ Minh Dương, mình lúc nhỏ chính là sinh sống trong một gia đình bình thường, có cha mẹ thương yêu mình, có một bà nội hiền từ. Nhưng sau khi bà nội tạ thế, lúc ấy chính mình cũng không hiểu được là chuyện gì chỉ cho là bà nội phải đi đến một nơi rất xa, rất lâu rất lâu cũng sẽ không trở lại.
Nhưng hắn thủy chung cho rằng bà nội nhất định trở về.
Quả nhiên, sau đó bà nội đã trở lại, nhưng giống như cha mẹ nhìn không thấy bà, chỉ có chính mình là có thể gặp bà, cùng bà nói chuyện, cùng bà chơi đùa. Hắn không chỉ một lần nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ cũng không cho phép hắn nói như vậy, sau đó lại càng sợ hắn nói đến bà nội, hắn không biết họ vì cái gì mà sợ hãi, bởi vì bà nội hiền lành như vậy mà.
Về sau nữa, hắn có một em trai, cha mẹ tựa hồ đã không còn yêu hắn nữa, tựa hồ không thích nhìn thấy hắn. Hắn không rõ vì cái gì mà cha mẹ lại không thích nhìn thấy mình, chẳng lẽ là bởi vì có em trai? Hắn chỉ có thể nói cho bà nội nghe, bà nội chính là hiền lành cười, cũng không nói chuyện.
Năm ấy hắn sáu tuổi, có một vị thúc thúc cùng một a di (dì) đến nhà của hắn, hắn thấy bọn họ đưa cho cha mẹ hắn một xấp tiền, sau đó bọn họ mang theo chính mình đến Bắc Kinh.
Bọn họ nói mình thực rất đặc biệt, nói mình có thể nhìn thấy quỷ. Hắn hỏi cái gì là quỷ, bọn họ nói quỷ chính là người đã chết. Hắn nói có đúng là giống như bà nội hay không.
Hắn dần dần quen thuộc với cuộc sống ở Bắc Kinh, quen biết rất nhiều tiểu bằng hữu sống chung với hắn, mặc dù mấy bạn nhỏ này có chút kỳ quái, tỷ như có thể đem thứ mà người ta khóa ở trong tủ mà lặng lẽ trộm đi, tỷ như có thể nghe mà biết được người ta đang viết cái gì ở trên giấy, nhưng hắn thực thích tụi nó, thực thích cùng tụi nó vui đùa, nhưng đáng tiếc chính là không có cha mẹ cùng vui chơi với hắn.
Sau nữa, thường xuyên vào buổi tối rất khuya, một ít thúc thúc cùng a di liền mang theo hắn đi đến bãi tha ma hoang lạnh, nói hắn xem nơi đây có người hay không, hắn thường xuyên có thể thấy một ít ông lão bà lão tản bộ nơi đây, hắn rất kỳ quái như thế nào đã khuya thế này còn có người ở địa phương hoang lạnh này tản bộ, nhưng mấy thúc thúc này cũng rất hưng phấn, bọn họ nói cho hắn biết đây đều là quỷ, người bình thường đều không nhìn thấy bọn họ, chỉ có hắn mới có thể thấy quỷ.
Ấn tượng trong hắn, quỷ thực là hiền lành, cùng bà nội thật giống nhau.
Nhưng sau đó hắn hiểu được, kỳ thật có rất nhiều quỷ hung ác, rất nhiều người sợ quỷ. Hắn cũng hiểu được nơi hắn đang ở chính là thuộc về Viện Nghiên Cứu Khoa Học Linh Dị Trung Quốc, một viện nghiên cứu bí mật, một viện nghiên cứu mà người thường không hề biết tới.
Tiếp theo hắn nhớ rõ thời điểm hắn mười hai tuổi, chính mình đột nhiên rốt cuộc không còn nhìn thấy được mấy ông lão bà lão tản bộ trong đêm nơi hoang vắng nữa, sau đó hắn bị tách ra khỏi mấy bằng hữu kỳ quái, sau đó mỗi ngày đều tiến hành nghiêm khắc huấn luyện, học cách chiến đấu, học bắn súng, học thêm nhiều thứ, cho đến hai năm trước đây được điều đến tỉnh thành, trở thành một gã đội viên Đội Biệt Động Quốc Gia An Toàn Cục, đơn giản mà nói thì chính là đặc công bắt quỷ chuyên nghiệp.
***
Lữ Minh Dương nghi hoặc nhìn phương hướng Hồng Y nữ nhân biến mất, không nghi ngờ gì, Hồng Y nữ tử này chính là cô gái mà mình đêm qua đã gặp ở đông sơn, cũng đúng là cái bóng ảnh màu đỏ đã bắt gặp trước thôn hôm Đại Quân gặp nạn, thân hình quỷ dị lại có tốc độ cực nhanh này tuyệt đối không sai.
Cô ta xuất hiện ở chỗ này là muốn gì?
Chẳng lẽ mục tiêu tiếp theo của cô ta chính là mình?
Nhưng cô ta vì sao khi thấy mình rồi lại đột nhiên chạy trốn chứ?
Lữ Minh Dương cau mày thật sâu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu xe của mình, lại đột nhiên nghe được một thanh âm già nua mà trầm thấp nói:” Các cậu vì sao còn chưa đi a.”
“ Ngô tam thúc?” Lữ Minh Dương tiến về phía trước hai bước, lại nhìn thấy phía bên kia xe, Ngô tam thúc chính là ngồi trên mặt đất than thở.
“ Ai, không phải nói cho các cậu biết là phải nhanh chóng rời đi sao, như thế nào gây ra chuyện lớn như vậy, còn không chịu rời đi a.” Ngô tam thúc thở dài, tựa hồ lầm bầm nói.
Ngô tam thúc cả người thật đúng là thần bí và quỷ dị. Ban ngày ở trong thôn cho đến bây giờ cũng chưa có gặp qua ông ta, nhưng mỗi buổi tối ông ta không hề ngoại lệ mà xuất hiện ở bãi đất nông trường này, nói những lời quái lạ, giống như cảnh cáo, lại tựa hồ là lời tiên đoán.
“ Ngô tam thúc, thúc như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi vậy?” Lữ Minh Dương cười khan một tiếng nói.
“ A, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, tôi giúp cậu trông chừng chiếc xe.” Ngô tam thúc nhàn nhạt nói.
Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, trong thôn mọi người mọi nhà tất cả đều là trong lòng hoảng sợ, lại có nhà ai dám để cho mấy đứa nhỏ trong lúc nửa đêm chơi đùa trong thôn chứ? Nếu nói hai lần trước là Ngô tam thúc lấy cớ, nhưng bây giờ ông ta vẫn mãi nói như vậy, có phải là trong đó có thâm ý gì không đây?
Lữ Minh Dương bất động thanh sắc đi tới liền hai bước, nhẹ nhàng tựa vào cửa xe, đem một tay để ra sau lưng cầm lấy nắm cửa, hắn cảm giác được cửa xe có chút khẽ động, đó chính là khóa vân tay trên cửa xe đã mở, hiện tại nếu phát sinh vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể trong vòng một giây mở ra cánh cửa, ấn cái nút màu cam dưới bảng điều khiển.
Điều khí một chút, Lữ Minh Dương thoáng vững tâm, hắn nhàn nhạt cười nói:” Ngô tam thúc vất vả quá, mỗi ngày đều giúp tôi trông xe, tôi thật đúng là hảo hảo cám ơn thúc nha. A a, đúng rồi, vừa rồi thúc có gặp một Hồng y cô nương không?”
“ Mấy đứa nhỏ thành phố các cậu sao lại cứng đầu như vậy a. Một người như thế, hai người cũng như thế. Ai...” Ngô tam thúc lắc đầu thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau lưng quay đầu về hướng nam đi khỏi, vừa đi vừa than thở:” Chạy đi, chạy nhanh đi, trong núi này không có gì tốt đợi cậu đâu...”
Lữ Minh Dương nhìn Ngô tam thúc biến mất trong màn đêm, thở dài một tiếng, lời này của Ngô tam thúc đến tột cùng là ý tứ gì? Đến tột cùng là hảo tâm hay là có thâm ý khác?
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, quyết định không đi quản mấy chuyện này, nhiệm vụ trước mắt chính là phải tra rõ ràng lão bí thư trước khi chết vì cái gì lại muốn đục con đê, có phải là trong con đê có cất giấu bí mật tối quan trọng gì không.
Mở thùng hàng sau xe, Lữ Minh Dương lấy ra một cây súng huyết tương và một cây búa sắt, hướng phía con đê chậm rãi tiến đến.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, xa xa ngẫu nhiên truyền lại một hai tiếng cú mèo nỉ non, ngược lại càng làm nổi bật không gian yên tĩnh chung quanh, Lữ Minh Dương thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thởi, tiếng tim đập của chính mình, tiếng bước chân gõ xuống mặt đê bằng phẳng cũng phảng phất giống như tiếng đánh vào mặt trống vậy, rõ ràng mà vang dội.
Đi đến cái lỗ thủng đầy đá vụn trên mặt đê đó, vừa rồi, chính tại chỗ này có một ác linh xuất hiện, còn cướp lấy sinh mệnh một người, vừa rồi, thi thể lão bí thư là từ chỗ này mà vớt lên.
Lữ Minh Dương thở dài, từ trong lòng lấy ra mắt kính đeo lên, đầu tiên quan sát một vòng, nhưng ánh trăng cũng không được sáng, thực quan sát không được xa lắm. Hắn mở đèn pin lên, chậm rãi hạ thấp thân mình, bắt đầu cẩn thận quan sát cái lỗ thủng kia.
Lão bí thư đã đục bỏ lớp xi măng trên mặt, lộ ra bên trong một khối sơn thạch lớn, sơn thạch này là một loại đá màu lam có hoa văn đỏ, nhưng không có cái gì khác thường. Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên, muốn thông qua thiết bị EMF kiểm tra xem tảng đá này có năng lượng dị thường hay không, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện trị số trên mặt đồng hồ trong giây lát cấp tốc kịch liệt tăng lên, cùng lúc đó trên người bỗng nhiên cảm giác được một cổ hàn ý.
“ Lữ Minh Dương! Anh ở đây làm gì!”
Đột nhiên một thanh âm của thiếu nữ vang lên, Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng cả kinh – đây là thanh âm của Chu Đình! Hắn quay phắt đầu lại, xuyên qua cặp mắt kính hắn nhìn thấy Chu Đình đang đứng ở cuối con đê, mà sau lưng nàng loáng thoáng còn có một cái bóng màu đỏ...
----------------------------------------------------------------------------------------
Chương 18: Lại gặp Ngô tam thúc.
Trong trí nhớ mơ hồ của Lữ Minh Dương, mình lúc nhỏ chính là sinh sống trong một gia đình bình thường, có cha mẹ thương yêu mình, có một bà nội hiền từ. Nhưng sau khi bà nội tạ thế, lúc ấy chính mình cũng không hiểu được là chuyện gì chỉ cho là bà nội phải đi đến một nơi rất xa, rất lâu rất lâu cũng sẽ không trở lại.
Nhưng hắn thủy chung cho rằng bà nội nhất định trở về.
Quả nhiên, sau đó bà nội đã trở lại, nhưng giống như cha mẹ nhìn không thấy bà, chỉ có chính mình là có thể gặp bà, cùng bà nói chuyện, cùng bà chơi đùa. Hắn không chỉ một lần nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ cũng không cho phép hắn nói như vậy, sau đó lại càng sợ hắn nói đến bà nội, hắn không biết họ vì cái gì mà sợ hãi, bởi vì bà nội hiền lành như vậy mà.
Về sau nữa, hắn có một em trai, cha mẹ tựa hồ đã không còn yêu hắn nữa, tựa hồ không thích nhìn thấy hắn. Hắn không rõ vì cái gì mà cha mẹ lại không thích nhìn thấy mình, chẳng lẽ là bởi vì có em trai? Hắn chỉ có thể nói cho bà nội nghe, bà nội chính là hiền lành cười, cũng không nói chuyện.
Năm ấy hắn sáu tuổi, có một vị thúc thúc cùng một a di (dì) đến nhà của hắn, hắn thấy bọn họ đưa cho cha mẹ hắn một xấp tiền, sau đó bọn họ mang theo chính mình đến Bắc Kinh.
Bọn họ nói mình thực rất đặc biệt, nói mình có thể nhìn thấy quỷ. Hắn hỏi cái gì là quỷ, bọn họ nói quỷ chính là người đã chết. Hắn nói có đúng là giống như bà nội hay không.
Hắn dần dần quen thuộc với cuộc sống ở Bắc Kinh, quen biết rất nhiều tiểu bằng hữu sống chung với hắn, mặc dù mấy bạn nhỏ này có chút kỳ quái, tỷ như có thể đem thứ mà người ta khóa ở trong tủ mà lặng lẽ trộm đi, tỷ như có thể nghe mà biết được người ta đang viết cái gì ở trên giấy, nhưng hắn thực thích tụi nó, thực thích cùng tụi nó vui đùa, nhưng đáng tiếc chính là không có cha mẹ cùng vui chơi với hắn.
Sau nữa, thường xuyên vào buổi tối rất khuya, một ít thúc thúc cùng a di liền mang theo hắn đi đến bãi tha ma hoang lạnh, nói hắn xem nơi đây có người hay không, hắn thường xuyên có thể thấy một ít ông lão bà lão tản bộ nơi đây, hắn rất kỳ quái như thế nào đã khuya thế này còn có người ở địa phương hoang lạnh này tản bộ, nhưng mấy thúc thúc này cũng rất hưng phấn, bọn họ nói cho hắn biết đây đều là quỷ, người bình thường đều không nhìn thấy bọn họ, chỉ có hắn mới có thể thấy quỷ.
Ấn tượng trong hắn, quỷ thực là hiền lành, cùng bà nội thật giống nhau.
Nhưng sau đó hắn hiểu được, kỳ thật có rất nhiều quỷ hung ác, rất nhiều người sợ quỷ. Hắn cũng hiểu được nơi hắn đang ở chính là thuộc về Viện Nghiên Cứu Khoa Học Linh Dị Trung Quốc, một viện nghiên cứu bí mật, một viện nghiên cứu mà người thường không hề biết tới.
Tiếp theo hắn nhớ rõ thời điểm hắn mười hai tuổi, chính mình đột nhiên rốt cuộc không còn nhìn thấy được mấy ông lão bà lão tản bộ trong đêm nơi hoang vắng nữa, sau đó hắn bị tách ra khỏi mấy bằng hữu kỳ quái, sau đó mỗi ngày đều tiến hành nghiêm khắc huấn luyện, học cách chiến đấu, học bắn súng, học thêm nhiều thứ, cho đến hai năm trước đây được điều đến tỉnh thành, trở thành một gã đội viên Đội Biệt Động Quốc Gia An Toàn Cục, đơn giản mà nói thì chính là đặc công bắt quỷ chuyên nghiệp.
***
Lữ Minh Dương nghi hoặc nhìn phương hướng Hồng Y nữ nhân biến mất, không nghi ngờ gì, Hồng Y nữ tử này chính là cô gái mà mình đêm qua đã gặp ở đông sơn, cũng đúng là cái bóng ảnh màu đỏ đã bắt gặp trước thôn hôm Đại Quân gặp nạn, thân hình quỷ dị lại có tốc độ cực nhanh này tuyệt đối không sai.
Cô ta xuất hiện ở chỗ này là muốn gì?
Chẳng lẽ mục tiêu tiếp theo của cô ta chính là mình?
Nhưng cô ta vì sao khi thấy mình rồi lại đột nhiên chạy trốn chứ?
Lữ Minh Dương cau mày thật sâu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu xe của mình, lại đột nhiên nghe được một thanh âm già nua mà trầm thấp nói:” Các cậu vì sao còn chưa đi a.”
“ Ngô tam thúc?” Lữ Minh Dương tiến về phía trước hai bước, lại nhìn thấy phía bên kia xe, Ngô tam thúc chính là ngồi trên mặt đất than thở.
“ Ai, không phải nói cho các cậu biết là phải nhanh chóng rời đi sao, như thế nào gây ra chuyện lớn như vậy, còn không chịu rời đi a.” Ngô tam thúc thở dài, tựa hồ lầm bầm nói.
Ngô tam thúc cả người thật đúng là thần bí và quỷ dị. Ban ngày ở trong thôn cho đến bây giờ cũng chưa có gặp qua ông ta, nhưng mỗi buổi tối ông ta không hề ngoại lệ mà xuất hiện ở bãi đất nông trường này, nói những lời quái lạ, giống như cảnh cáo, lại tựa hồ là lời tiên đoán.
“ Ngô tam thúc, thúc như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi vậy?” Lữ Minh Dương cười khan một tiếng nói.
“ A, mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, tôi giúp cậu trông chừng chiếc xe.” Ngô tam thúc nhàn nhạt nói.
Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, trong thôn mọi người mọi nhà tất cả đều là trong lòng hoảng sợ, lại có nhà ai dám để cho mấy đứa nhỏ trong lúc nửa đêm chơi đùa trong thôn chứ? Nếu nói hai lần trước là Ngô tam thúc lấy cớ, nhưng bây giờ ông ta vẫn mãi nói như vậy, có phải là trong đó có thâm ý gì không đây?
Lữ Minh Dương bất động thanh sắc đi tới liền hai bước, nhẹ nhàng tựa vào cửa xe, đem một tay để ra sau lưng cầm lấy nắm cửa, hắn cảm giác được cửa xe có chút khẽ động, đó chính là khóa vân tay trên cửa xe đã mở, hiện tại nếu phát sinh vấn đề gì, hắn hoàn toàn có thể trong vòng một giây mở ra cánh cửa, ấn cái nút màu cam dưới bảng điều khiển.
Điều khí một chút, Lữ Minh Dương thoáng vững tâm, hắn nhàn nhạt cười nói:” Ngô tam thúc vất vả quá, mỗi ngày đều giúp tôi trông xe, tôi thật đúng là hảo hảo cám ơn thúc nha. A a, đúng rồi, vừa rồi thúc có gặp một Hồng y cô nương không?”
“ Mấy đứa nhỏ thành phố các cậu sao lại cứng đầu như vậy a. Một người như thế, hai người cũng như thế. Ai...” Ngô tam thúc lắc đầu thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, hai tay chắp sau lưng quay đầu về hướng nam đi khỏi, vừa đi vừa than thở:” Chạy đi, chạy nhanh đi, trong núi này không có gì tốt đợi cậu đâu...”
Lữ Minh Dương nhìn Ngô tam thúc biến mất trong màn đêm, thở dài một tiếng, lời này của Ngô tam thúc đến tột cùng là ý tứ gì? Đến tột cùng là hảo tâm hay là có thâm ý khác?
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, quyết định không đi quản mấy chuyện này, nhiệm vụ trước mắt chính là phải tra rõ ràng lão bí thư trước khi chết vì cái gì lại muốn đục con đê, có phải là trong con đê có cất giấu bí mật tối quan trọng gì không.
Mở thùng hàng sau xe, Lữ Minh Dương lấy ra một cây súng huyết tương và một cây búa sắt, hướng phía con đê chậm rãi tiến đến.
Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, xa xa ngẫu nhiên truyền lại một hai tiếng cú mèo nỉ non, ngược lại càng làm nổi bật không gian yên tĩnh chung quanh, Lữ Minh Dương thậm chí có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thởi, tiếng tim đập của chính mình, tiếng bước chân gõ xuống mặt đê bằng phẳng cũng phảng phất giống như tiếng đánh vào mặt trống vậy, rõ ràng mà vang dội.
Đi đến cái lỗ thủng đầy đá vụn trên mặt đê đó, vừa rồi, chính tại chỗ này có một ác linh xuất hiện, còn cướp lấy sinh mệnh một người, vừa rồi, thi thể lão bí thư là từ chỗ này mà vớt lên.
Lữ Minh Dương thở dài, từ trong lòng lấy ra mắt kính đeo lên, đầu tiên quan sát một vòng, nhưng ánh trăng cũng không được sáng, thực quan sát không được xa lắm. Hắn mở đèn pin lên, chậm rãi hạ thấp thân mình, bắt đầu cẩn thận quan sát cái lỗ thủng kia.
Lão bí thư đã đục bỏ lớp xi măng trên mặt, lộ ra bên trong một khối sơn thạch lớn, sơn thạch này là một loại đá màu lam có hoa văn đỏ, nhưng không có cái gì khác thường. Lữ Minh Dương nâng cổ tay lên, muốn thông qua thiết bị EMF kiểm tra xem tảng đá này có năng lượng dị thường hay không, nhưng hắn lại đột nhiên phát hiện trị số trên mặt đồng hồ trong giây lát cấp tốc kịch liệt tăng lên, cùng lúc đó trên người bỗng nhiên cảm giác được một cổ hàn ý.
“ Lữ Minh Dương! Anh ở đây làm gì!”
Đột nhiên một thanh âm của thiếu nữ vang lên, Lữ Minh Dương nhất thời trong lòng cả kinh – đây là thanh âm của Chu Đình! Hắn quay phắt đầu lại, xuyên qua cặp mắt kính hắn nhìn thấy Chu Đình đang đứng ở cuối con đê, mà sau lưng nàng loáng thoáng còn có một cái bóng màu đỏ...
----------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận facebook