Bắt Ma Đặc Công - Quyển 2 - Chương 6
Chương 6: Lý giải khoa học
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi đang nằm dưới mâm xay của cối xay lúa, hai mắt trợn ngược lộ ra đồng tử trắng dã, đầu cứ co giật liên tục về phía bên trái của cơ thể, mấy ngón tay nắm lại cứng ngắc, cạy cũng không ra.
Lữ Minh Dương vừa chạy theo Trương giáo sư tới cối xay lúa, vừa khẽ nhíu mày, trị số năng lượng của thiết bị EMF trên cổ tay rõ ràng cực kỳ cao, buổi tối ngày hôm qua lúc ở đầu thôn gặp Ngô tam thúc thì giá trị mấy con số cũng giống như vậy.
Tuyệt đối có quỷ! Lữ Minh Dương nhanh chóng từ trong lòng lấy ra cặp kính đặc biệt kia đeo lên, cảnh giác quét mắt khắp nơi. Qua lớp kính thủy tinh màu nâu sẫm, ánh sáng chung quanh ảm đạm đi không ít, nhưng thực không có nhìn thấy cái gì dị thường. Chẳng lẻ ác linh kia chính là dừng lại chỗ này một chút, liền nhanh chóng ly khai?
Lữ Minh Dương nhìn thấy trị số trên thiết bị EMF quả nhiên đã giảm xuống, mấy con số dừng lại ở giá trị so với hoàn cảnh bình thường thì hơi cao hơn một chút, con số này chỉ có thể chứng minh nơi này từng có ác linh dừng lại mà thôi. Tình huống này và buổi tối ngày hôm qua thật sự là giống nhau, Lữ Minh Dương nhanh chóng dò xét khắp nơi một lần nữa, nhưng thực không có phát hiện thân ảnh Ngô tam thúc.
Trương giáo sư đã nhanh chóng chạy đến nơi, khám nhanh một lượt, kêu lên:” Là động kinh, Hứa trưởng khoa, mau tiêm Diazepam.” (Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm 1,4 benzodiazepin, có tác dụng rõ rệt làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu, và tác dụng an thần, gây ngủ.)
Hứa trưởng khoa cũng đã cuống quýt chạy tới, kiểm tra đứa nhỏ một cái, kêu lên:” Là động kinh. Diazepam để ở trên xe.”
“ Để tôi đi lấy.” Chu Đình kêu lên.
“ Không kịp nữa rồi.” Trương giáo sư nói xong lấy khăn tay của mình cuộn lại thành một cuộn khăn, dùng sức mở cái miệng đang cắn chặt răng ra, nhét cuộn khăn vào trong miệng, đề phòng nó không cẩn thận cắn trúng lưỡi của mình.
“ Để tôi xem thử đi. Mọi người mau cởi áo của nó ra.” Lữ Minh Dương nói xong, nhanh nhẹn từ trong túi lấy ra cái bóp da nhỏ bằng bàn tay, bên trong chính là một hàng ngân châm sáng bóng.
Lữ Minh Dương từ trong bóp da lấy ra một cây ngân châm, sau đó lại từ trong lòng lấy ra bật lửa đốt lên, đem ngân châm hơ qua đầu ngọn lửa một chút. Hắn nhìn thấy mọi người ba chân bốn cẳng cởi quần áo của đứa nhỏ kia ra, trong lòng thầm than một hơi, nếu những người này biết mấy cây ngân châm của mình cho tới bây giờ đều dùng để châm cho người chết, không biết có còn để cho chính mình tiến hành châm cứu cho đứa nhỏ này không.
Thấy áo của đứa nhỏ đã cởi hết xuống, Lữ Minh Dương một tay cầm lên cánh tay nhỏ bé đầy bùn đất, đen thui của đứa nhỏ kia, cầm châm dò huyệt, nhanh chóng châm vào giữa cánh tay của đứa nhỏ, chính là vị trí cách cổ tay hai thốn. Huyệt này tên là [Nội quan huyệt], chính là một trong [bát mạch giao hội huyệt]. Lữ Minh Dương nhanh chóng đề sáp liên tục bảy lần, sau đó lại rút ra một cây châm khác, cũng hơ qua lửa, sau đó châm vào huyệt nội quan trên cánh tay kia của đứa nhỏ, đồng dạng nhanh chóng đề sáp liên tục bảy lần. ([Huyệt nội quan]: Trị hồi hộp, vùng trước tim đau, vùng ngực và hông sườn đau, dạ dày đau, nôn, nấc, mất ngủ, động kinh, hysteria. *** [Huyệt Giao Hội] là huyệt gặp nhau của các đường Kinh Chính hoặc của Kỳ Kinh Bát Mạch và có tác dụng điều trị trên các kinh đó. 12 kinh Chính có 8 huyệt Giao Hội để thông Kinh khí của 8 Mạch khác. Tất cả các huyệt Giao Hội đều nằm ở tay, chân.*** Đề sáp là cách nâng ấn kim. Sau khi kim được châm vào huyệt vị đến độ sâu đã định, ngón tay cầm kim nâng kim lên rồi ấn kim xuống trong phạm vi tổ chức cơ thể.)
Lúc này nhìn lại đứa nhỏ, cơn co giật của nó rõ ràng đã chậm lại, thân thể cũng bắt đầu từ từ mềm ra, chẳng qua là khóe miệng lại bắt đầu chảy ra bọt trắng.
“ Ai cha, tiểu Lữ, không nghĩ tới cậu còn mang theo kim châm cứu nữa, thực không hổ danh là sinh viên tốt nghiệp Học viện Trung Y nha.” Trương giáo sư cao hứng cười nói.
Lữ Minh Dương mỉm cười, nói:” Để nó nằm xuống đi.” Hắn vừa nói, vừa lấy ra một cây ngân châm. Trong mắt những người này thì đứa nhỏ này coi như đã được cứu, nhưng theo Lữ Minh Dương phán đoán, sự tình vẫn chưa có chấm dứt sớm như vậy. Đứa nhỏ này tuy triệu chứng biểu hiện bên ngoài là động kinh, nhưng trên thực tế chính là điển hình của tình huống âm khí nhập thể. Hiện tại mình chẳng qua là đơn giản ngăn lại bệnh chứng đang phát tác trước mắt, nhưng chỉ cần cổ âm hàn tà khí kia không có bị ép hoàn toàn ra ngoài cơ thể, như vậy về sau đứa nhỏ còn có thể không ngừng phát bệnh, cho đến cuối cùng bị tà khí cướp đi sinh mạng.
Lữ Minh Dương để mọi người đặt đứa nhỏ nằm ổn định xong, huy động ngân châm , theo [thủ quyết âm tâm bào kinh] châm hai tay trái phải ba huyệt [nội quan], [khúc trạch], [thiên tuyền], từng bước đi lên, rồi chuyển sang [nhâm mạch] là [khí hải], [cự khuyết], [đản trung], [dũng tuyền], lúc này mọi người rõ ràng phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ tự nhiên biến thành một màu tím đen, giống như trong thời gian dài hít thở không thông vậy. (4 huyệt thuộc nhâm mạch nói trên đều là tử huyệt :< [khí hải]: Dưới rốn 4cm. khi bị điểm trúng: Đập vào vách bụng, tĩnh động mạch và sườn, phá khí, máu bị ứ lại làm thân thể mất đi sự linh hoạt. [cự khuyết]: Trên rốn 9cm. Khi bị điểm trúng: Đập vào gan, mật, chấn động tim, có thể gây tử vong. [đản trung]: Giữa hai đầu vú. Khi bị điểm trúng: Nội khí tản mạn, lòng dạ hoảng loạn, thần trí không được rõ ràng. [dũng tuyền]: Nằm tại lòng bàn chân, khi co ngón chân xuất hiện chỗ lõm. Thương tổn đến khí tại huyệt Đan điền. Tuy nhiên các tử huyệt này đều có ứng dụng thiết thực trong cấp cứu)
Mẹ đứa nhỏ đã khóc lớn, la hét toáng lên:” Cậu muốn làm gì, cậu muốn hại chết con tôi hả, tôi liều mạng với cậu...” Cô ta vừa la hét òm sòm, vừa muốn xông tới.
“ Mau cản cô ta lại.” Trương giáo sư đẩy Vưu Tiểu Dũng bên cạnh nói.
Vưu Tiểu Dũng đang ngây người đứng nhìn, bị Trương giáo sư đẩy một cái liền tỉnh táo lại, vội vàng chỉ huy mấy người phụ nữ gắt gao ôm lấy mẹ đứa nhỏ.
Hứa trưởng khoa lặng lẽ đến gần Trương giáo sư nhỏ giọng nói:” Tiểu Lữ có được hay không? Tôi lúc trước cũng đã xem qua tư liệu trị động kinh bằng châm cứu, nhưng thực không có giống phương pháp của cậu ta a, thầy xem sắc mặt của đứa nhỏ kìa...”
Trương giáo sư ừ một tiếng, nhìn không chớp mắt động tác của Lữ Minh Dương, thấp giọng nói:” Nhìn kỹ xem, cô xem cậu ta trấn tĩnh như vậy, có lẽ có phần nắm chắc đó...”
Lữ Minh Dương hít một hơi thật sâu, tiếp theo phải tiến hành một bước quan trọng nhất. Tuy chính mình lúc trước đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, nhưng trên cơ thể người sống thi châm bức tà khí, thì đây chính là lần đầu tiên làm a. Hắn trước tiên đem một cây ngân châm cắm vào cổ họng đứa nhỏ chính là vị trí [liêm tuyền huyệt], sau đó là [mi tâm ấn đường huyệt], tiếp theo là trái phải [thái dương huyệt]. ([liêm tuyền huyệt]: Chính giữa bờ trên sụn giáp trạng, trên lằn chỉ ngang chỗ cuống hầu 0, 2 thốn – ngước đầu lên để tìm huyệt. Trị lưỡi rụt, lưỡi cứng, lưỡi mềm nhão, thở khó, nuốt khó, chảy nước miếng, họng viêm, amydale viêm, câm, mất tiếng.)
Lữ Minh Dương sửa lại cặp mắt kính đặc biệt màu nâu sẫm của mình, sau đó cầm lên một cây ngân châm, chậm rãi châm vào nhân trung của đứa nhỏ.
Đột nhiên, miệng đứa nhỏ chậm rãi mở ra, trong yết hầu phát ra âm thanh ùng ục thật nhỏ, tiếp theo “phốc” một tiếng phun ra cuộn khăn tay mới vừa rồi Trương giáo sư đã nhét vào miệng nó, qua cặp mắt kính, Lữ Minh Dương phát hiện một cổ nhàn nhạt hắc khí theo khăn tay từ trong miệng đứa nhỏ bay ra, trong nháy mắt phiêu tán trong gió.
Quả nhiên là như vậy! Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ thật may mắn, lần này nếu không phải chính mình tình cờ ở đây, nếu về trễ một chút, có lẽ tên ác linh này đã đắc thủ.
Khuôn mặc tím đen của đứa nhỏ đã dần dần chuyển sang hồng nhuận, Lữ Minh Dương nhanh chóng thu hồi ngân châm, đem toàn bộ ngân châm cất trở vào, đứa nhỏ kia đã từ từ mở mắt, nhỏ giọng kêu:” Mẹ, mẹ...”
Mẹ đứa nhỏ cũng đã được mọi người buông ra, chạy nhào tới, gắt gao đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, khóc ròng nói:” Mẹ ở ngay đây, con ngoan của mẹ, con đừng làm mẹ sợ a...”
“ Mẹ, con khát...” Đứa nhỏ thì thào vô lực, giống như vừa mới trải qua nhiều năm bệnh tật hành hạ vậy.
“ Được, được, mẹ đi lấy nước cho con...” Người mẹ nức nở khóc thút thít.
“ Đừng cho nó uống nước, lấy một chút nước cơm nóng cho nó uống.” Lữ Minh Dương trong giọng nói cũng lộ ra ba phần mệt mỏi.
“ Được, được, nghe theo lời bác sĩ.” Mẹ đứa nhỏ vừa lau nước mắt, vừa ôm đứa nhỏ đứng lên, vừa quay đi thì lại phịch một tiếng quỳ xuống trước người Lữ Minh Dương, kêu lên:” Cám ơn bác sĩ đã cứu con của tôi...”
Lữ Minh Dương cuống quýt tiến tới nâng chị ta dậy, nói:” Đại tỷ, đừng làm như vậy, chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ chúng tôi mà. Tỷ mau nhanh trở về chăm sóc đứa nhỏ mới là quan trọng hơn.”
Nhìn thấy người mẹ mang theo đứa nhỏ ngàn ân vạn tạ, Lữ Minh Dương có chút khẽ thở dài, đứa nhỏ này tuy đã được cứu, nhưng vấn đề căn nguyên còn không có tìm được, vậy cũng tức là sau này, mỗi một đứa nhỏ trong thôn vẫn cận kề nguy hiểm.
“ Cậu nhóc này quả nhiên có tiền đồ nha.” Trương giáo sư vỗ vỗ đầu vai Lữ Minh Dương, ha ha cười nói:” Không nghĩ tới ta và Hứa trưởng khoa cũng thúc thủ vô sách, cậu lại chỉ dùng vài cây châm liền nhẹ nhàng đem sinh mạng của đứa nhỏ cứu trở về.”
Lữ Minh Dương khiêm tốn cười cười nói:” Tất cả đều là may mắn. Kỳ thật tôi cũng là lần đầu tiên dùng đến phương pháp châm cứu này, không nghĩ tới lại có thể thành công.”
“ Phải không? A a, Hứa trưởng khoa cũng thấy được phương pháp châm cứu này của cậu thực đặc biệt, có phải là bí phương gia truyền không?” Trương giáo sư nói.
“ Không phải, chính là tôi vô tình đọc được trong một quyển cổ thư mà thôi.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
“ Không phải chứ, vậy khi trở về nhất định phải truyền bá rộng rãi, làm cho càng thêm nhiều người biết được phương pháp này mới được.” Trương giáo sư ha ha cười nói,” Xem ra vấn đề bí ẩn làm khổ thôn dân mười mấy năm rốt cục cũng được làm rõ, chính là chứng động kinh phát tác.”
Thôn dân nhất thời xì xà xì xầm thấp giọng bàn tán xôn xao, Vưu Tiểu Dũng sáp lại gần một chút, hỏi:” Trương giáo sư, ông nói động kinh có phải chính là giật kinh phong?”
“ Phải, chính là giật kinh phong.” Trương giáo sư nói:” Nhưng triệu chứng khi phát bệnh động kinh có rất nhiều loại, đều là bởi vì các nơron thần kinh đại não bị xáo trộn tạo thành, nhưng tổng thể mà nói đều có một điểm đặc trưng chính là người ta khi phát bệnh thì ý thức không rõ ràng. Buổi sáng tôi đã đi hỏi thăm vài nhà, cơ bản có thể khẳng định mấy đứa nhỏ này đều là bởi vì động kinh phát tác mà qua đời.”
“ Lần này làm rất tốt, mấy đứa nhỏ rốt cục được cứu rồi.” Thôn dân nhất thời đều có điểm kích động nhao nhao la lên.
“ Trương giáo sư, vì nguyên nhân gì mà thôn chúng tôi lại có nhiều đứa nhỏ mắc bệnh này vậy a.” Vưu Tiểu Dũng hỏi.
“ Ừ, động kinh bình thường là do di truyền mà mang bệnh, không biết trưởng bối của mấy đứa nhỏ này có hay không bệnh chứng như vậy?” Trương giáo sư nói.
Nhìn thấy thôn dân đều lắc đầu, Trương giáo sư lại nói:” Cho dù không phải di truyền, thì nhất định còn có nguyên nhân đặc biệt khác, tóm lại, mục tiêu trước mắt của chúng ta chính là ưu tiên tìm ra nguyên nhân mắc bệnh của mấy đứa nhỏ này, thêm một cái chính là cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho mấy đứa nhỏ, xem chúng có tiềm ẩn bệnh chứng động kinh không.”
Nhìn thấy thôn dân nhảy múa vui mừng, Đại Quân vừa dùng máy DV quay lại, vừa đem bùa bình an trên cổ tháo xuống, hướng qua Lữ Minh Dương cười nói:” Thế giới này làm gì có quỷ, thì ra chẳng qua là giật kinh phong mà thôi.” Dứt lời, hắn đem bùa bình an dứt khoát ném xuống mâm xay của cối xay lúa bên cạnh.
Lữ Minh Dương mỉm cười, trong lòng cũng thở dài một tiếng: Động kinh sao? Như vậy cũng tốt, dù sao thế giới này có rất nhiều thứ không thể để người bình thường biết được, cho mọi người một cái lý giải khoa học, đây chẳng phải là công việc của loại người như mình phải làm sao chứ?”
---------------------------------------------------------------------------------------
Chương 6: Lý giải khoa học
Một đứa nhỏ năm sáu tuổi đang nằm dưới mâm xay của cối xay lúa, hai mắt trợn ngược lộ ra đồng tử trắng dã, đầu cứ co giật liên tục về phía bên trái của cơ thể, mấy ngón tay nắm lại cứng ngắc, cạy cũng không ra.
Lữ Minh Dương vừa chạy theo Trương giáo sư tới cối xay lúa, vừa khẽ nhíu mày, trị số năng lượng của thiết bị EMF trên cổ tay rõ ràng cực kỳ cao, buổi tối ngày hôm qua lúc ở đầu thôn gặp Ngô tam thúc thì giá trị mấy con số cũng giống như vậy.
Tuyệt đối có quỷ! Lữ Minh Dương nhanh chóng từ trong lòng lấy ra cặp kính đặc biệt kia đeo lên, cảnh giác quét mắt khắp nơi. Qua lớp kính thủy tinh màu nâu sẫm, ánh sáng chung quanh ảm đạm đi không ít, nhưng thực không có nhìn thấy cái gì dị thường. Chẳng lẻ ác linh kia chính là dừng lại chỗ này một chút, liền nhanh chóng ly khai?
Lữ Minh Dương nhìn thấy trị số trên thiết bị EMF quả nhiên đã giảm xuống, mấy con số dừng lại ở giá trị so với hoàn cảnh bình thường thì hơi cao hơn một chút, con số này chỉ có thể chứng minh nơi này từng có ác linh dừng lại mà thôi. Tình huống này và buổi tối ngày hôm qua thật sự là giống nhau, Lữ Minh Dương nhanh chóng dò xét khắp nơi một lần nữa, nhưng thực không có phát hiện thân ảnh Ngô tam thúc.
Trương giáo sư đã nhanh chóng chạy đến nơi, khám nhanh một lượt, kêu lên:” Là động kinh, Hứa trưởng khoa, mau tiêm Diazepam.” (Diazepam là một thuốc hướng thần thuộc nhóm 1,4 benzodiazepin, có tác dụng rõ rệt làm giảm căng thẳng, kích động, lo âu, và tác dụng an thần, gây ngủ.)
Hứa trưởng khoa cũng đã cuống quýt chạy tới, kiểm tra đứa nhỏ một cái, kêu lên:” Là động kinh. Diazepam để ở trên xe.”
“ Để tôi đi lấy.” Chu Đình kêu lên.
“ Không kịp nữa rồi.” Trương giáo sư nói xong lấy khăn tay của mình cuộn lại thành một cuộn khăn, dùng sức mở cái miệng đang cắn chặt răng ra, nhét cuộn khăn vào trong miệng, đề phòng nó không cẩn thận cắn trúng lưỡi của mình.
“ Để tôi xem thử đi. Mọi người mau cởi áo của nó ra.” Lữ Minh Dương nói xong, nhanh nhẹn từ trong túi lấy ra cái bóp da nhỏ bằng bàn tay, bên trong chính là một hàng ngân châm sáng bóng.
Lữ Minh Dương từ trong bóp da lấy ra một cây ngân châm, sau đó lại từ trong lòng lấy ra bật lửa đốt lên, đem ngân châm hơ qua đầu ngọn lửa một chút. Hắn nhìn thấy mọi người ba chân bốn cẳng cởi quần áo của đứa nhỏ kia ra, trong lòng thầm than một hơi, nếu những người này biết mấy cây ngân châm của mình cho tới bây giờ đều dùng để châm cho người chết, không biết có còn để cho chính mình tiến hành châm cứu cho đứa nhỏ này không.
Thấy áo của đứa nhỏ đã cởi hết xuống, Lữ Minh Dương một tay cầm lên cánh tay nhỏ bé đầy bùn đất, đen thui của đứa nhỏ kia, cầm châm dò huyệt, nhanh chóng châm vào giữa cánh tay của đứa nhỏ, chính là vị trí cách cổ tay hai thốn. Huyệt này tên là [Nội quan huyệt], chính là một trong [bát mạch giao hội huyệt]. Lữ Minh Dương nhanh chóng đề sáp liên tục bảy lần, sau đó lại rút ra một cây châm khác, cũng hơ qua lửa, sau đó châm vào huyệt nội quan trên cánh tay kia của đứa nhỏ, đồng dạng nhanh chóng đề sáp liên tục bảy lần. ([Huyệt nội quan]: Trị hồi hộp, vùng trước tim đau, vùng ngực và hông sườn đau, dạ dày đau, nôn, nấc, mất ngủ, động kinh, hysteria. *** [Huyệt Giao Hội] là huyệt gặp nhau của các đường Kinh Chính hoặc của Kỳ Kinh Bát Mạch và có tác dụng điều trị trên các kinh đó. 12 kinh Chính có 8 huyệt Giao Hội để thông Kinh khí của 8 Mạch khác. Tất cả các huyệt Giao Hội đều nằm ở tay, chân.*** Đề sáp là cách nâng ấn kim. Sau khi kim được châm vào huyệt vị đến độ sâu đã định, ngón tay cầm kim nâng kim lên rồi ấn kim xuống trong phạm vi tổ chức cơ thể.)
Lúc này nhìn lại đứa nhỏ, cơn co giật của nó rõ ràng đã chậm lại, thân thể cũng bắt đầu từ từ mềm ra, chẳng qua là khóe miệng lại bắt đầu chảy ra bọt trắng.
“ Ai cha, tiểu Lữ, không nghĩ tới cậu còn mang theo kim châm cứu nữa, thực không hổ danh là sinh viên tốt nghiệp Học viện Trung Y nha.” Trương giáo sư cao hứng cười nói.
Lữ Minh Dương mỉm cười, nói:” Để nó nằm xuống đi.” Hắn vừa nói, vừa lấy ra một cây ngân châm. Trong mắt những người này thì đứa nhỏ này coi như đã được cứu, nhưng theo Lữ Minh Dương phán đoán, sự tình vẫn chưa có chấm dứt sớm như vậy. Đứa nhỏ này tuy triệu chứng biểu hiện bên ngoài là động kinh, nhưng trên thực tế chính là điển hình của tình huống âm khí nhập thể. Hiện tại mình chẳng qua là đơn giản ngăn lại bệnh chứng đang phát tác trước mắt, nhưng chỉ cần cổ âm hàn tà khí kia không có bị ép hoàn toàn ra ngoài cơ thể, như vậy về sau đứa nhỏ còn có thể không ngừng phát bệnh, cho đến cuối cùng bị tà khí cướp đi sinh mạng.
Lữ Minh Dương để mọi người đặt đứa nhỏ nằm ổn định xong, huy động ngân châm , theo [thủ quyết âm tâm bào kinh] châm hai tay trái phải ba huyệt [nội quan], [khúc trạch], [thiên tuyền], từng bước đi lên, rồi chuyển sang [nhâm mạch] là [khí hải], [cự khuyết], [đản trung], [dũng tuyền], lúc này mọi người rõ ràng phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ tự nhiên biến thành một màu tím đen, giống như trong thời gian dài hít thở không thông vậy. (4 huyệt thuộc nhâm mạch nói trên đều là tử huyệt :< [khí hải]: Dưới rốn 4cm. khi bị điểm trúng: Đập vào vách bụng, tĩnh động mạch và sườn, phá khí, máu bị ứ lại làm thân thể mất đi sự linh hoạt. [cự khuyết]: Trên rốn 9cm. Khi bị điểm trúng: Đập vào gan, mật, chấn động tim, có thể gây tử vong. [đản trung]: Giữa hai đầu vú. Khi bị điểm trúng: Nội khí tản mạn, lòng dạ hoảng loạn, thần trí không được rõ ràng. [dũng tuyền]: Nằm tại lòng bàn chân, khi co ngón chân xuất hiện chỗ lõm. Thương tổn đến khí tại huyệt Đan điền. Tuy nhiên các tử huyệt này đều có ứng dụng thiết thực trong cấp cứu)
Mẹ đứa nhỏ đã khóc lớn, la hét toáng lên:” Cậu muốn làm gì, cậu muốn hại chết con tôi hả, tôi liều mạng với cậu...” Cô ta vừa la hét òm sòm, vừa muốn xông tới.
“ Mau cản cô ta lại.” Trương giáo sư đẩy Vưu Tiểu Dũng bên cạnh nói.
Vưu Tiểu Dũng đang ngây người đứng nhìn, bị Trương giáo sư đẩy một cái liền tỉnh táo lại, vội vàng chỉ huy mấy người phụ nữ gắt gao ôm lấy mẹ đứa nhỏ.
Hứa trưởng khoa lặng lẽ đến gần Trương giáo sư nhỏ giọng nói:” Tiểu Lữ có được hay không? Tôi lúc trước cũng đã xem qua tư liệu trị động kinh bằng châm cứu, nhưng thực không có giống phương pháp của cậu ta a, thầy xem sắc mặt của đứa nhỏ kìa...”
Trương giáo sư ừ một tiếng, nhìn không chớp mắt động tác của Lữ Minh Dương, thấp giọng nói:” Nhìn kỹ xem, cô xem cậu ta trấn tĩnh như vậy, có lẽ có phần nắm chắc đó...”
Lữ Minh Dương hít một hơi thật sâu, tiếp theo phải tiến hành một bước quan trọng nhất. Tuy chính mình lúc trước đã làm việc này không biết bao nhiêu lần, nhưng trên cơ thể người sống thi châm bức tà khí, thì đây chính là lần đầu tiên làm a. Hắn trước tiên đem một cây ngân châm cắm vào cổ họng đứa nhỏ chính là vị trí [liêm tuyền huyệt], sau đó là [mi tâm ấn đường huyệt], tiếp theo là trái phải [thái dương huyệt]. ([liêm tuyền huyệt]: Chính giữa bờ trên sụn giáp trạng, trên lằn chỉ ngang chỗ cuống hầu 0, 2 thốn – ngước đầu lên để tìm huyệt. Trị lưỡi rụt, lưỡi cứng, lưỡi mềm nhão, thở khó, nuốt khó, chảy nước miếng, họng viêm, amydale viêm, câm, mất tiếng.)
Lữ Minh Dương sửa lại cặp mắt kính đặc biệt màu nâu sẫm của mình, sau đó cầm lên một cây ngân châm, chậm rãi châm vào nhân trung của đứa nhỏ.
Đột nhiên, miệng đứa nhỏ chậm rãi mở ra, trong yết hầu phát ra âm thanh ùng ục thật nhỏ, tiếp theo “phốc” một tiếng phun ra cuộn khăn tay mới vừa rồi Trương giáo sư đã nhét vào miệng nó, qua cặp mắt kính, Lữ Minh Dương phát hiện một cổ nhàn nhạt hắc khí theo khăn tay từ trong miệng đứa nhỏ bay ra, trong nháy mắt phiêu tán trong gió.
Quả nhiên là như vậy! Lữ Minh Dương trong lòng thầm nghĩ thật may mắn, lần này nếu không phải chính mình tình cờ ở đây, nếu về trễ một chút, có lẽ tên ác linh này đã đắc thủ.
Khuôn mặc tím đen của đứa nhỏ đã dần dần chuyển sang hồng nhuận, Lữ Minh Dương nhanh chóng thu hồi ngân châm, đem toàn bộ ngân châm cất trở vào, đứa nhỏ kia đã từ từ mở mắt, nhỏ giọng kêu:” Mẹ, mẹ...”
Mẹ đứa nhỏ cũng đã được mọi người buông ra, chạy nhào tới, gắt gao đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, khóc ròng nói:” Mẹ ở ngay đây, con ngoan của mẹ, con đừng làm mẹ sợ a...”
“ Mẹ, con khát...” Đứa nhỏ thì thào vô lực, giống như vừa mới trải qua nhiều năm bệnh tật hành hạ vậy.
“ Được, được, mẹ đi lấy nước cho con...” Người mẹ nức nở khóc thút thít.
“ Đừng cho nó uống nước, lấy một chút nước cơm nóng cho nó uống.” Lữ Minh Dương trong giọng nói cũng lộ ra ba phần mệt mỏi.
“ Được, được, nghe theo lời bác sĩ.” Mẹ đứa nhỏ vừa lau nước mắt, vừa ôm đứa nhỏ đứng lên, vừa quay đi thì lại phịch một tiếng quỳ xuống trước người Lữ Minh Dương, kêu lên:” Cám ơn bác sĩ đã cứu con của tôi...”
Lữ Minh Dương cuống quýt tiến tới nâng chị ta dậy, nói:” Đại tỷ, đừng làm như vậy, chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ chúng tôi mà. Tỷ mau nhanh trở về chăm sóc đứa nhỏ mới là quan trọng hơn.”
Nhìn thấy người mẹ mang theo đứa nhỏ ngàn ân vạn tạ, Lữ Minh Dương có chút khẽ thở dài, đứa nhỏ này tuy đã được cứu, nhưng vấn đề căn nguyên còn không có tìm được, vậy cũng tức là sau này, mỗi một đứa nhỏ trong thôn vẫn cận kề nguy hiểm.
“ Cậu nhóc này quả nhiên có tiền đồ nha.” Trương giáo sư vỗ vỗ đầu vai Lữ Minh Dương, ha ha cười nói:” Không nghĩ tới ta và Hứa trưởng khoa cũng thúc thủ vô sách, cậu lại chỉ dùng vài cây châm liền nhẹ nhàng đem sinh mạng của đứa nhỏ cứu trở về.”
Lữ Minh Dương khiêm tốn cười cười nói:” Tất cả đều là may mắn. Kỳ thật tôi cũng là lần đầu tiên dùng đến phương pháp châm cứu này, không nghĩ tới lại có thể thành công.”
“ Phải không? A a, Hứa trưởng khoa cũng thấy được phương pháp châm cứu này của cậu thực đặc biệt, có phải là bí phương gia truyền không?” Trương giáo sư nói.
“ Không phải, chính là tôi vô tình đọc được trong một quyển cổ thư mà thôi.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.
“ Không phải chứ, vậy khi trở về nhất định phải truyền bá rộng rãi, làm cho càng thêm nhiều người biết được phương pháp này mới được.” Trương giáo sư ha ha cười nói,” Xem ra vấn đề bí ẩn làm khổ thôn dân mười mấy năm rốt cục cũng được làm rõ, chính là chứng động kinh phát tác.”
Thôn dân nhất thời xì xà xì xầm thấp giọng bàn tán xôn xao, Vưu Tiểu Dũng sáp lại gần một chút, hỏi:” Trương giáo sư, ông nói động kinh có phải chính là giật kinh phong?”
“ Phải, chính là giật kinh phong.” Trương giáo sư nói:” Nhưng triệu chứng khi phát bệnh động kinh có rất nhiều loại, đều là bởi vì các nơron thần kinh đại não bị xáo trộn tạo thành, nhưng tổng thể mà nói đều có một điểm đặc trưng chính là người ta khi phát bệnh thì ý thức không rõ ràng. Buổi sáng tôi đã đi hỏi thăm vài nhà, cơ bản có thể khẳng định mấy đứa nhỏ này đều là bởi vì động kinh phát tác mà qua đời.”
“ Lần này làm rất tốt, mấy đứa nhỏ rốt cục được cứu rồi.” Thôn dân nhất thời đều có điểm kích động nhao nhao la lên.
“ Trương giáo sư, vì nguyên nhân gì mà thôn chúng tôi lại có nhiều đứa nhỏ mắc bệnh này vậy a.” Vưu Tiểu Dũng hỏi.
“ Ừ, động kinh bình thường là do di truyền mà mang bệnh, không biết trưởng bối của mấy đứa nhỏ này có hay không bệnh chứng như vậy?” Trương giáo sư nói.
Nhìn thấy thôn dân đều lắc đầu, Trương giáo sư lại nói:” Cho dù không phải di truyền, thì nhất định còn có nguyên nhân đặc biệt khác, tóm lại, mục tiêu trước mắt của chúng ta chính là ưu tiên tìm ra nguyên nhân mắc bệnh của mấy đứa nhỏ này, thêm một cái chính là cẩn thận kiểm tra sức khỏe cho mấy đứa nhỏ, xem chúng có tiềm ẩn bệnh chứng động kinh không.”
Nhìn thấy thôn dân nhảy múa vui mừng, Đại Quân vừa dùng máy DV quay lại, vừa đem bùa bình an trên cổ tháo xuống, hướng qua Lữ Minh Dương cười nói:” Thế giới này làm gì có quỷ, thì ra chẳng qua là giật kinh phong mà thôi.” Dứt lời, hắn đem bùa bình an dứt khoát ném xuống mâm xay của cối xay lúa bên cạnh.
Lữ Minh Dương mỉm cười, trong lòng cũng thở dài một tiếng: Động kinh sao? Như vậy cũng tốt, dù sao thế giới này có rất nhiều thứ không thể để người bình thường biết được, cho mọi người một cái lý giải khoa học, đây chẳng phải là công việc của loại người như mình phải làm sao chứ?”
---------------------------------------------------------------------------------------
Bình luận facebook