Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
Chương 181:
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” Từng đợt tiếng nổ vang lên ở trên người Phùng Công, nhưng xung quanh thân thể của Phùng Công thể mà lại ngưng tụ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đem tất cả những hạt khí kình li ti này ngăn lại ở bên ngoài.
“Nội Ngưng Giáp!” Có người hô lớn. “Đây là kỹ năng thành danh của nhà họ Phùng.”
Tất cả những hạt mưa nho nhỏ đó đều đập vào bên ngoài nội ngưng giáp, để lại những vệt trắng li ti, nhưng không thể làm tổn thương được nội ngưng giáp chứ đừng nói là Phùng Công.
“Trương Húc Đông tuyệt đối có thực lực của nội kình tông sư!” Có người nhỏ giọng nói: “Bảo sao có thể cuồng ngạo như vậy.”
Ngay cả Hồ tông chủ cũng trở nên vô cùng kích động. Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực của nội kình tông sư, nếu được bồi dưỡng thì sau này ắt sẽ trở thành viên minh châu vô cùng sáng giá.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hồ tông chủ nhìn Trương Húc Đông càng nhiệt tình.
“Dù thế nào, tôi đều phải bảo hộ Trương Húc Đông.” Hồ tông chủ thấp giọng nói, sau đó ông ta cầm lấy điện thoại, chuẩn bị dùng các mối quan hệ của mình để ngăn cản trận chiến này.
“Nội ngưng giáp của con trai ông chính là bị tôi đánh nát!” Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn Phùng Công nói.
Trong mắt Phùng Công lập tức hiện lên dáng vẻ phẫn nộ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tao nhất định sẽ khiến mày phải trả mạng cho con trai tao!”
“Phải không?” Trương Húc Đông nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, khí thế trên người anh đột nhiên tăng lên. Uy áp đáng sợ tỏa ra, thậm chí còn vượt qua cả Phùng Công.
Lúc này quanh thân Trương Húc Đông nổi lên tầng tầng lớp lớp sương mù, giống như một vị thần tiên giáng thế vậy
“Đây mới là thực lực của Trương Húc Đông hay sao?” Mọi người ở dưới đài không nhịn được kinh ngạc hô lên. Chẳng lẽ ban nãy Trương Húc Đông không sử dụng bản lĩnh chân chính của mình hay sao?
“Nếu ông đã thương con trai như vậy thì ông đi xuống dưới đó cùng với cậu ta đi.” Giọng nói của Trương Húc Đông được phủ thêm một màu sắc kì ảo, giống như có thể truyền thắng tới trong đầu của tất cả mọi người ở đây vậy.
Phùng Công nhướng mày, lạnh lùng nhìn Trương Húc Đông nói: “Tên nhãi con, mày mạnh hơn là tao nghĩ.”
“Còn ông lại yếu hơn tôi nghĩ rất nhiều. Nội kình tông sư hoá ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Giọng của Trương Húc Đông đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Ngay sau đó, Trương Húc Đông chậm rãi đưa tay lên, cách không đánh một chưởng về phía trước.
“Bịch!” Một tiếng vang nổ ra, nội kình vô hình lấy tốc độ cực nhanh chớp mắt thì bay tới trước mặt Phùng Công, không trượt phát nào mà đập vào trên nội ngưng giáp.
“Không tốt!” Phùng Công cảm nhận được lực đạo khổng lồ đánh lên nội ngưng giáp thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Rắc!” Một tiếng, nội ngưng giáp lại bị đánh nát, Phùng Công vội vàng né tránh, sợ bị luồng sóng khí này làm bị thương.
“Thế mà lại đánh vỡ nội ngưng giáp!” Mọi người dưới đài lại bị chấn động. Nội ngưng giáp của Phùng Công có thể gọi là tuyệt kỹ, từ khi xuất hiện đến nay chưa từng bị ai đánh nát bao giờ. Thế mà hiện tại lại bị một gã thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhẹ nhàng đập nát.
“Đây… quả thực quá ngoài dự liệu.” Hồ tông chủ ngây ngốc cầm điện thoại, trong lúc nhất thời không rảnh mà trả lời người ở đầu dây bên kia.
Phùng Công có chút chật vật, ông ta cau mày nói: “Nhiều năm như thế chỉ có mày có thể đánh vỡ nội ngưng giáp của tao, không thể không nói… Cậu thực sự là một thiên tài.”
Ngay sau đó ông ta nhìn chằm chằm và Trương Húc Đông nói: “Hay là như thế này, chúng ta buông bỏ ân oán, sau đó cậu bái nhập môn hạ của tôi?”
“Tôi giết con trai ông, ông không định báo thù hay sao?” Trương Húc Đông càng ngày càng có ác cảm đối với Phùng Công.
Phùng Công cười nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu có thể thay thế vị trí của Phùng Minh Lăng thì tôi có thể không tính toán chấp nhặt với cậu.”
Nghe được lời này Trương Húc Đông lập tức cười to lên. “Trong mắt ông, ngay cả tình thân, cốt nhục cũng chỉ đáng để bị lợi dụng thôi phải không?” Ánh mắt Trương Húc Đông càng thêm lạnh giá.
Phùng Công lại không hề để ý cũng chẳng ngại ngùng mà hừ nhẹ: “Tới cảnh giới như cậu và tôi thì mạng người còn có đáng là gì?”
“Không, ông sai rồi.” Trương Húc Đông lắc đầu nói. “Ở trong mắt tôi, mạng sống của tất thảy mọi người đều quý giá, nhưng mà chỉ có mạng của ông là không đáng một đồng!”
Phùng Công lập tức nổi giận, sắc mặt xám ngoét nói: “Được, tên nhãi cậu không muốn mặt mũi thì đừng trách sao tôi không khách khí!”
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” Từng đợt tiếng nổ vang lên ở trên người Phùng Công, nhưng xung quanh thân thể của Phùng Công thể mà lại ngưng tụ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đem tất cả những hạt khí kình li ti này ngăn lại ở bên ngoài.
“Nội Ngưng Giáp!” Có người hô lớn. “Đây là kỹ năng thành danh của nhà họ Phùng.”
Tất cả những hạt mưa nho nhỏ đó đều đập vào bên ngoài nội ngưng giáp, để lại những vệt trắng li ti, nhưng không thể làm tổn thương được nội ngưng giáp chứ đừng nói là Phùng Công.
“Trương Húc Đông tuyệt đối có thực lực của nội kình tông sư!” Có người nhỏ giọng nói: “Bảo sao có thể cuồng ngạo như vậy.”
Ngay cả Hồ tông chủ cũng trở nên vô cùng kích động. Trẻ tuổi như vậy đã có thực lực của nội kình tông sư, nếu được bồi dưỡng thì sau này ắt sẽ trở thành viên minh châu vô cùng sáng giá.
Nghĩ vậy, ánh mắt Hồ tông chủ nhìn Trương Húc Đông càng nhiệt tình.
“Dù thế nào, tôi đều phải bảo hộ Trương Húc Đông.” Hồ tông chủ thấp giọng nói, sau đó ông ta cầm lấy điện thoại, chuẩn bị dùng các mối quan hệ của mình để ngăn cản trận chiến này.
“Nội ngưng giáp của con trai ông chính là bị tôi đánh nát!” Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn Phùng Công nói.
Trong mắt Phùng Công lập tức hiện lên dáng vẻ phẫn nộ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôm nay tao nhất định sẽ khiến mày phải trả mạng cho con trai tao!”
“Phải không?” Trương Húc Đông nhỏ giọng nói. Ngay sau đó, khí thế trên người anh đột nhiên tăng lên. Uy áp đáng sợ tỏa ra, thậm chí còn vượt qua cả Phùng Công.
Lúc này quanh thân Trương Húc Đông nổi lên tầng tầng lớp lớp sương mù, giống như một vị thần tiên giáng thế vậy
“Đây mới là thực lực của Trương Húc Đông hay sao?” Mọi người ở dưới đài không nhịn được kinh ngạc hô lên. Chẳng lẽ ban nãy Trương Húc Đông không sử dụng bản lĩnh chân chính của mình hay sao?
“Nếu ông đã thương con trai như vậy thì ông đi xuống dưới đó cùng với cậu ta đi.” Giọng nói của Trương Húc Đông được phủ thêm một màu sắc kì ảo, giống như có thể truyền thắng tới trong đầu của tất cả mọi người ở đây vậy.
Phùng Công nhướng mày, lạnh lùng nhìn Trương Húc Đông nói: “Tên nhãi con, mày mạnh hơn là tao nghĩ.”
“Còn ông lại yếu hơn tôi nghĩ rất nhiều. Nội kình tông sư hoá ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Giọng của Trương Húc Đông đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Ngay sau đó, Trương Húc Đông chậm rãi đưa tay lên, cách không đánh một chưởng về phía trước.
“Bịch!” Một tiếng vang nổ ra, nội kình vô hình lấy tốc độ cực nhanh chớp mắt thì bay tới trước mặt Phùng Công, không trượt phát nào mà đập vào trên nội ngưng giáp.
“Không tốt!” Phùng Công cảm nhận được lực đạo khổng lồ đánh lên nội ngưng giáp thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Rắc!” Một tiếng, nội ngưng giáp lại bị đánh nát, Phùng Công vội vàng né tránh, sợ bị luồng sóng khí này làm bị thương.
“Thế mà lại đánh vỡ nội ngưng giáp!” Mọi người dưới đài lại bị chấn động. Nội ngưng giáp của Phùng Công có thể gọi là tuyệt kỹ, từ khi xuất hiện đến nay chưa từng bị ai đánh nát bao giờ. Thế mà hiện tại lại bị một gã thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhẹ nhàng đập nát.
“Đây… quả thực quá ngoài dự liệu.” Hồ tông chủ ngây ngốc cầm điện thoại, trong lúc nhất thời không rảnh mà trả lời người ở đầu dây bên kia.
Phùng Công có chút chật vật, ông ta cau mày nói: “Nhiều năm như thế chỉ có mày có thể đánh vỡ nội ngưng giáp của tao, không thể không nói… Cậu thực sự là một thiên tài.”
Ngay sau đó ông ta nhìn chằm chằm và Trương Húc Đông nói: “Hay là như thế này, chúng ta buông bỏ ân oán, sau đó cậu bái nhập môn hạ của tôi?”
“Tôi giết con trai ông, ông không định báo thù hay sao?” Trương Húc Đông càng ngày càng có ác cảm đối với Phùng Công.
Phùng Công cười nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cậu có thể thay thế vị trí của Phùng Minh Lăng thì tôi có thể không tính toán chấp nhặt với cậu.”
Nghe được lời này Trương Húc Đông lập tức cười to lên. “Trong mắt ông, ngay cả tình thân, cốt nhục cũng chỉ đáng để bị lợi dụng thôi phải không?” Ánh mắt Trương Húc Đông càng thêm lạnh giá.
Phùng Công lại không hề để ý cũng chẳng ngại ngùng mà hừ nhẹ: “Tới cảnh giới như cậu và tôi thì mạng người còn có đáng là gì?”
“Không, ông sai rồi.” Trương Húc Đông lắc đầu nói. “Ở trong mắt tôi, mạng sống của tất thảy mọi người đều quý giá, nhưng mà chỉ có mạng của ông là không đáng một đồng!”
Phùng Công lập tức nổi giận, sắc mặt xám ngoét nói: “Được, tên nhãi cậu không muốn mặt mũi thì đừng trách sao tôi không khách khí!”
Bình luận facebook