-
Chap 16.
Cũng lâu rồi... Khá lâu, kể từ khi nhiều chuyện xảy ra. Nó đã không liên lạc với chủ nhân của dãy số này. Cái tên, đôi khi nó quên mất cô ấy đã từng là bạn và ở bên nó. Giờ đây ngồi ngắm những vì sao, thật trùng hợp. Cô ấy lại gọi cho nó, vì với nó, mảng kí ức còn lại với Chi là những vì sao. Thật sự, nó rất bất ngờ xen lẫn tò mò lí do Chi gọi cho nó. Chắc hỏi thăm gì đây. Chần chừ một chút, nó bắt máy, nhưng ngập ngừng vì đã lâu hai đứa không nói chuyện với nhau.
_"Alo...?"
Giọng nhỏ có vẻ mừng rỡ.
_"À...ừ, xin chào. Chi đó hả?"
_"Hihi... Mình đây. Minh dạo này khoẻ hông?"- Một câu hỏi khách sáo, xã giao luôn phải có, nó ừ hử.
_"Mình khỏe, còn Chi thì sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
_"Ừm... Mình hoàn thành một khóa học và được học bổng nữa nè. Ở đây học nhanh lắm đó, phải chăm chỉ quá trời luôn. Hihi. Chắc cậu sang năm hai rồi nhỉ?
Nhỏ Hào hứng khoe thành tích, nó mừng cho nhỏ, vì quyết định du học ấy là một điều đúng đắn.
_"Ừ đang nghỉ... Chắc tháng nữa học. Mà...Chi gọi mình có việc gì không?"
Nó bâng quơ vì không biết nói chuyện gì để tiếp tục nữa. Vốn từ ngữ hay ý nghĩ bay hết sạch sẽ, nó không giỏi nói chuyện với bất kì ai. Nhỏ trùng giọng lại.
_"Vậy... Phải có chuyện mới được gọi cho Minh à...?"
_"Thì tại... Tại... Chi đang bên nước ngoài... Mà, lại gọi... Mình..."
Nó lúng túng, nhỏ phì cười. Nói trêu chọc.
_"Hihi... Tưởng Minh lớn hơn rồi chớ... Nói chuyện vẫn tồ tồ như trước. Chẳng thay đổi gì cả. Thật ra thì, mình muốn nói... Mình sắp về Việt Nam!"
Nhỏ nói lớn, nó ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.
_"Th..ật...hả?"
_"Thật... Độ mai kia mình về rồi, sau khóa học mình được nghỉ hai tháng lận đó, về thăm quê, thăm gia đình, thăm bạn bè, thăm người...đó."
Nhắc đến "người đó" Giọng nhỏ đang hào hứng tự nhiên nghẹt nghẹt lại. Nó biết nhỏ vẫn chưa hết hoài niệm tiếc nuối của mình về mới tình đơn phương. Tưởng chừng như quên khi đi sang bên đất khách quê người. Nó muốn nhỏ vui, vì nó cũng đang vui. Gặp lại một người bạn cũ luôn đem lại cho ta sự thú vị.
_"Vậy à... Về lẹ đi, mình chờ."
Nhỏ nói bé dần, nó cũng không hiểu sao.
_" Chờ thật nhé...?"
_"Thật... Đến sân bay gọi mình, mình ra đón!"
Nó nói chắc chắn.
_"Hứa đi nào...hihi."
_"Ừ hứa...!"
Nhỏ vui nó biết, thở phào. Sắp tới lại có người để tâm sự rồi. Đi không phải là ý kiến tồi, quan trọng là biết trở về đúng lúc. Thời điểm này nó cần một người để chia sẻ những điều nó đã làm, những điều đó cứ ám ảnh nó mãi.
_" Tốt rồi, thôi đi ăn cơm đây. Minh nhớ giữ lời đấy, cậu mà không giữ lời tớ lục tung cái Hà Nội tìm giết cậu, hihi."
_"Ừ... Mà cơm nước chi giờ này hả chị hai...?"
Nó giật mình nhìn ra đường qua cái cửa sổ, nếu không có đèn đường thì nó còn chẳng thấy gì ngoài màu trời tối đen.
_"Mới hơn 6h mà cậu? À... Thôi chết, chỗ này chậm 6 tiếng so với Việt Nam. Hihi, có phiền cậu ngủ hông?"
_"Có ngủ đâu mà phiền, thôi ăn đi."
_"Ấy... Cậu phải đi ngủ đấy biết chưa, về mà thấy cậu ốm là mình ghét luôn... Ngủ ngon. Hihi."
_"Biết thế. Chào nha!"
_"Ừ chào Minh!"
Nó cúp máy trước, hoặc là nó nghĩ vậy. Ném cái điện thoại ra giường, nó bò xuống nằm thu lu một góc. Thấy mình cứ cô đơn sao đó. Cảm giác thiệt khó chịu. Trước kia không sao, nhưng một thời có em đã tạo cho nó thói quen phụ thuộc. Giờ có đến hai cô người yêu còn như vậy, không hiểu người ta nghĩ gì về cái hoàn cảnh của nó nữa. Sướng không ra sướng, khổ không ra khổ.
Sáng hôm sau nó dậy trong tình trạng uể oải. Ăn mặc đơn giản, sơ mi với quần bò và tự thưởng cho mình một cái bánh mì, nó qua chỗ kiếm việc làm, đi phát tờ quảng cáo, cái công việc giết thời gian buổi sáng nhàm chán của nó. Tiết trời hôm nay không nắng, âm u. Cảm giác man mát, chắc chiều có mưa to. Mùa hè ở Hà Nội thì thường có những cơn mưa rào bất chợt, chúng diễn ra đủ lâu để người ta nhớ về những kỷ niệm với chúng. Ở nó thì có nhiều. Chẳng hiểu sao, nó cứ thích quanh quẩn chỗ chung cư cao cấp hay mấy ngôi biệt thự mà phát tờ rơi. Lâu lâu đi qua lại thầm ước sau này mình có một cái như thế. Rồi chép miệng đi thẳng. Cũng không có gì đặc biệt lắm, ngoài việc nó nhận được tin nhắn lúc 8h sáng của Nhi, mải làm nên chẳng để ý.
_"Anh ơi, hôm nay em ở bên trường nhé, anh khỏi sang. Nếu muốn thì anh sang với em buổi chiều nha anh."
Đọc xong tin nhắn nó cũng chán chán, ở trường. Sáng nào cũng trường. Hay lại muốn gặp thằng đẹp trai kia cũng nên. Từ khi quen nhỏ nó hay có cái suy nghĩ đa nghi. Nhận tiền xong, nó qua trường. Trời nổi gió mạnh, đường phố bụi bặm xe cộ đi lại cũng chậm hơn. Hai bên đường những hàng quán đã dọn vào, cái vị tanh mát của mưa xộc vào mũi nó khiến nó phóng đi vội vã. Nó muốn đón nhỏ Nhi hay đi cùng cũng được, tự nhiên nó cứ muốn nhỏ là của riêng nó thôi. Sở hữu chứ không phải yêu. Đến nơi, nó vào để xe. Trường lác đác vài người bên ngoài sân. Gió thổi bắt đầu mạnh, trời tối lại không biết Nhi đã về chưa. Nó gọi cho nhỏ.
_"Đang ở đâu?"
_"Dạ ở trường... Có việc gì vậy anh? Mà...giọng anh..."
Có vẻ nhỏ nhận thấy phần gay gắt trong lời nói của nó.
_"Không có gì... Bao giờ em về?"
_"Ưm... Độ 10 phút nữa. Để làm gì hả anh? Anh qua nhà hả?"
_"Không... Anh hỏi vậy thôi."
Nó cúp máy, nhỏ gọi lại nó không nghe. Nằm dài ra chiếc ghế đá nhìn trời. Một vài ngày nắng nóng, bỗng chốc được trận mưa rào thì tâm hồn người ta sảng khoái hơn nhiều, nhất là đối với những thành phố như Hà Nội. Lúc sau thì Cái đống sinh viên cũng đi ra, tay đứa nào cũng ôm một tập sách gì đó. Họ nhìn nó như sinh vật lạ, nó mặc kệ. Cho đến khi nhỏ Nhi đi ra, vẫn vậy. Lũ con trai đang cố chọc cho nhỏ cười. Nó chỉ nhìn, không đánh tiếng để xem có gì hay ho không. Nhỏ cũng cười, hiển nhiên là vậy. Cho đến khi một con nhỏ khác ghé tai nhỏ Nhi chỉ về chỗ nó, nhỏ mới thôi. Nó quay đi, tựa vào chiếc ghế đá. Có tiếng chân lại gần, thêm tiếng lá xào xạc bay cùng gió. Nó im lặng nhìn bâng quơ. Có một lực mới tác động vài chiếc ghế nó ngồi, một mùi thơm nhẹ. Tiếng nhỏ Nhi vui vẻ.
_Anh ở đây đợi em à? Hihi... Em tưởng có chuyện gì chứ?
_Ừm...
_Anh đến lâu chưa?
_Được một lúc rồi... Có đi xe không, đi thì về trước đi.
_Anh lại sao vậy?
Giọng nhỏ buồn buồn. Nó quay sang cười cho nhỏ an tâm.
_Sao đâu... Đến gặp em mà.
_Nói chuyện thấy sợ... Có giận gì em thì cũng phải nói chứ.
_Không có thật. Nãy rớt tiền nên buồn...
Nó bịa đại một lý do, cho nhỏ khỏi dò dò. Nó giỏi nói dối, nhưng không phải với người thông minh.
_Ủa nhiều không anh?
_Mấy ngàn à...
_Đồ khùng... Hihi.
Nhỏ tưởng nó đùa liền đập vào vai nó cười.
_Nay em không đi xe đâu, lúc sáng em đi xe bus, anh đèo em về nhà?
_Ừ... Đi, sắp mưa rồi!
Nó đưa nhỏ về. Nhỏ cứ thủ thỉ.
_Lần đầu tiên anh đưa em về cũng giống như thế này... Nhưng mà lúc đó em ghét anh lắm, kẹt quá mới phải đi hihi.
_Giờ sao?
_Giờ... Yêu.
Lại ngại, nó lắc đầu cười. Qua cái gương chiếc hậu nó thấy nhỏ Nhi mặt ửng hồng trông vui lắm.
Đến nhà, nó hẹn hôm khác vào chơi vì bảo có việc. Trời bắt đầu mưa lấm tấm những hạt to đùng, nhỏ không kéo nó vô nhà được nên giận rỗi chạy vào, đang định phóng đi thì nhỏ đi ra đưa nó cái áo mưa.
_Ghét... Anh về nhanh nhanh đi, việc gì cũng để sau. Bệnh rồi em bảo!
_Ừ...ư.
Nó cầm rồi phóng một lèo đi ra Long Biên. Việc hay gì đâu, thật ra nó muốn tắm mưa. Đang đi bất chợt rào rào, lúi húi bọc chiếc điện thoại lại. Giờ có chập thì cũng không còn em ở bên để sửa giúp nó nữa. Điều này khiến nó bật cười. Mưa càng lúc càng to, tiếng sấm rền vang trên đầu, ở đường một người chạy nhanh chóng hơn hay tấp vào một mái hiện nào đó đơn giản là tránh mưa, chứ chỉ riêng nó là tắm mưa. Nó đi ngược gió nên nước mưa bắn rát mặt, tầm nhìn hạn chế. Người nó run bần bật vì lạnh và ướt. Khó khăn lắm nó mới có thể đến được cầu. Lúc đó đã chiều, trời vẫn âm u đen đặc, cơn mưa chẳng có dấu hiệu dừng lại nó đứng tựa vào thành cầu nhìn trời, nhìn xuống phía dưới dòng sông, chán rồi nhìn cái xe... Dòng chữ Monly lấm tấm hạt nước, tiếng ào ào phá tan không gian của riêng nó vì chẳng có ai qua lại lúc ấy dù đã chiều. Một hồi mắt nó cứ mang máng hình ảnh nó với em nói lời yêu. Mỗi lần đến đây nó đều như vậy, lúc đó và cả sau này đi nữa. Chẳng thể nào quên được.
Nó quyết định đợi hết mưa mới về để cho cơ thể trần trụi dưới hiện tượng tự nhiên mà nó yêu thích vì đâu phải lúc nào cũng có cơ hội. Vậy mà cơn mưa cứ dai dẳng khiến nó thêm buồn bã. Có mấy ai biết rằng trong cơn mưa lạnh lẽo này, nó đã từng hưởng trọn cảm giác ấm áp khi lần đầu nếm trải vị ngọt của nụ hôn dành cho em. Mưa càng nặng hạt càng khơi lại cho nó sự tiếc nuối của những gì đã qua, đã mất. Ai mà nó đau đáu nhớ về. Chờ từng đêm thấm buốt con tim hoang lạnh.
Trời chưa quang, mưa vẫn rả rích. Nó không ra quán mà đi về phòng trọ của mình. Đã khá muộn. Gần đến nơi thì xe hết xăng. Xui xẻo nó rủa thầm, đành dắt bộ về mai tính sau. Đóng cửa phòng lại để ngăn không cho nước hắt vào nhà, nó tắm và thay một bộ đồ mới rồi tựa lưng vào góc giường. Không dám nằm vì đầu ướt. Cơ thể nó cảm giác mệt mỏi, người lúc nóng lúc lạnh. Hình như nó ốm, cũng phải thôi ngâm nước hàng giờ về còn tắm luôn nữa chắc cảm rồi. Đầu khô, nó nằm miên man đổ mồ hôi, người lạnh sống lưng và rời rạc. Lúc ấy nó không nhận thức được gì nữa.
Khi tỉnh, nó thấy mọi thứ tối sầm lại, trời vẫn đang mưa. Moi được cái điện thoại từ bọc áo mưa thì biết đã hơn 3h sáng, người nó không còn sức lực vì đói. Trưa không ăn, tối cũng vậy và ngủ, công nhận nó chịu đựng giỏi. Chẳng với nổi cái công tắc điện, nó cứ lết trong phòng tìm mì gói. Lâu lâu bị vướng vào cái gì đấy đổ choang cái. Nó mặc kệ. Tìm được nó run run xé vỏ bẻ ra ăn sống. Trong bóng tối với cái tiếng mưa ngoài kia, nó thấy khổ đến lạ. Người ốm dở, chẳng ai chăm sóc, chẳng ai ở bên. Những cái lúc thế này, nói không ngoa thì nó tủi thân lắm. Nó vừa nhai miếng mì khô khốc vừa khóc, phần nhớ gia đình, phần tủi thân, phần nhớ em. Cái cuộc sống sinh viên chẳng được đẹp như người ta mong đợi. Ăn được nửa, chán quá nó quẳng đi. Rồi nằm bệt ở đấy ngủ cho qua chuyện, nó ước mình được đi với em, nó chán cái cuộc sống lúc ấy rất nhiều vì bản thân mang nhiều lỗi lầm. Sáng hôm sau, tiếng điện thoại của ai gọi nó dậy. Không hẳn là dậy, nó không dậy được. Chỉ mở được một mắt ti hí vì mệt. Nó nằm đó nửa tỉnh nửa mơ. Điện thoại ngắt thì tầm 15 phút sau có tiếng gõ cửa phòng nó, mới đầu nhẹ sau đó mạnh dần, nó muốn gọi lắm nhưng không cất lời được. Cũng may hôm qua nó chỉ đóng mà không khóa cửa. Vì cửa được xô mạnh ra, nó cũng chẳng biết là ai. Chỉ thấy phòng sáng hơn chút.
_ Trời ơi... Anh!... Anh làm sao thế...!?
Giọng nhỏ Nhi. Nhỏ gào ầm lên, chạy vào lay lay nó. Bắt đầu rơm rớm.
_Hức...hức.. Anh ơi, đừng làm em sợ... Anh làm sao thế? Anh tỉnh lại đi... Hức... Em cho anh đến bệnh viện. Hức...
Nhỏ Cứ thút thít cuống hết cả lên, nó đẩy đẩy được tay. Miệng hé dần.
_Kh...ông...khôn...g...đ..i.
_Anh bị sao mà nằm đây...huhu... Anh phải đi... Anh phải đi chứ... Hức...!
_A...nh khôn..g đến...đâu, anh ghét...chỗ đó, em cho a...nh lên kia..
Nó run run chỉ lên giường. Chẳng khó để nhỏ dìu một thằng lùn chưa đến 50kg lên chiếu giường gần đó, thời điểm ấy nó nhìn chẳng khác gì bộ xương. Nó vừa nằm lên, nhỏ toan đi đâu đó, nó chỉ kịp giữ lại.
_E...m đừng... Đ...ừng đi... Ở lại với anh.
Nó cũng không tỉnh táo, vì nghĩ đến em mà thật ra lại là nhỏ Nhi. Nhỏ cứ khóc thút thít.
_Vâng... Vâng, em sẽ ở đây với anh.
Nghe vậy, nó cười rồi nhắm mắt ngủ. Lúc này người nó tự như vậy vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ cứ chập chờn, nó có cảm giác rất nhanh. Lúc thức dậy tiếp theo, nó thấy mình đỡ hơn. Trên trán nó là cái khăn mà nó dùng vscn hằng ngày. Bên cạnh nó là nhỏ Nhi đang gục đầu bên giường. Tội nghiệp, tóc mai bết lại vì mồ hôi. Nó vớ quyển sách ở giường run run quạt cho nhỏ bớt nóng. Trời không nắng nhưng khá oi. Để ý nhà cửa nó gọn gàng hơn nhiều, chắc bàn tay của nhỏ Nhi đây mà. Tự nhiên nó thấy tình cảm của mình dành cho nhỏ nhiều đến lạ.
_Ưm... A...nh dậy rồi à?
Nhỏ hé mắt rồi ngẩng dậy, nó gật đầu rồi quạt tiếp cho nhỏ. Nhỏ dụi mắt sau hai mắt kính trắng.
_A...nh thấy trong người sao rồi? Bỏ xuống đi... Anh đang ốm mà?
Nhỏ đẩy tay nó xuống không cho nó quạt, tay thì sờ vào trán nó.
_Đỡ nóng rồi nè.
Nó để mặc nhỏ quan tâm còn mình thì cứ nhìn nhỏ cho đến khi nhỏ chú ý. Nó cười.
_Anh nhìn em dữ vậy?
_Em... Em xinh quá.
Nó khen thật lòng, không chút gợn nó biết ai cũng thích được khen, nhất là con gái và với nhỏ Nhi, điều này sẽ vui vì nhỏ thuộc mẫu con gái Á Đông, nhỏ sẽ rất tự hào. Khuôn mặt kia e thẹn ửng hồng, nhỏ cười.
_Bệnh rồi...còn nói linh tinh được nữa.
_Thích thấy mồ, giả bộ.
Nó trêu nhỏ, nhỏ chun mũi lại.
_Nịnh nọt... Hứ! Thôi ăn cháo nè em vừa nấu đó, phòng gì mà toàn mì gói không, chả có gạo gì cả.
Nhỏ cau mặt lại.
_Nhìn anh thì đâu đến nỗi nào mà, sống bừa bộn thấy sợ luôn. Đồ đạc ném chỏng chơ mỗi nơi một thứ.
Nó chỉ cười, rồi lấy bát cháo từ tay nhỏ mà nuốt, vẫn còn ấm chắc mới nấu thôi. Khá ngon, nhỏ Nhi thật là mẫu con gái lý tưởng để lấy làm vợ, nữ công gia chánh khỏi chê.
_ Anh cảm ơn... Em dọn hết hả?
_Ừm... Để mấy bữa nữa thì không biết thành gì luôn đó, mà sao anh ở một mình lại lắm bát đũa xoong chảo vậy?
Nó không nói cho nhỏ biết rằng trước kia em và chị đã mang qua chỗ nó, nó vẫn dọn theo mỗi khi chuyển trọ, nhưng cứ xếp một góc và chẳng bao giờ dùng tới.
_Trước anh có mua để nấu nướng... Nhưng giờ lười...
_Hừm... Mình làm mình ăn cũng lười, bảo sao người anh như bộ xương. Chán anh lắm... Anh chẳng giữ sức khỏe gì cả.
Nhỏ nói buồn buồn.
_Mà sao anh bị thế này, anh sốt cao lắm đó... À, hôm qua anh không nghe lời em đúng không, chắc còn đi đâu để mắc mưa hả? Người ta đã đưa áo mưa cho rồi mà còn không mặc.
Nhỏ chỉ cái áo mưa khô bong nó vo viên cùng cái điện thoại để trong cốp, giờ đã được treo trên cửa. Nó im im, mà ăn vì giờ nói cũng không ích gì.
_Đồ tồi...
Cái câu mắng này quen quen nè. Nó nhướn mày lên nhìn nhỏ, nhỏ Nhi xem chừng giận nó.
_Anh xin lỗi mà...
_Anh không biết suy nghĩ gì cả... Anh cứ như một đứa con nít vậy đó... Giờ anh làm việc gì cũng phải nhớ đến em nữa chứ. Em là người... Yêu anh mà?
Nhỏ thủ thỉ, buồn rầu, rồi mang cho nó vỉ thuốc.
_Ăn xong thì anh phải uống cái này. Hôm nay không đi đâu cả, em ở đây với anh. Em xin phép bà rồi.
_Không thích đâu... Thế nào cũng tự khỏi mà.
Nó lắc đầu trước viên thuốc hình bầu dục màu trắng to đùng.
_Anh lớn hơn một chút được không? Em đang lo cho anh đấy!!
Nhỏ bắt đầu rơm rớm tiếp.
_Ừ... Ư... Anh uống.
Nhỏ hơn tuổi nó, nó vẫn nhớ điều này. Vậy nên nhiều khi nó biết nhỏ hiểu nó đang làm sao và đối sử với nó như thế nào để hợp với vai trò của một cô người yêu. Nhỏ Nhi rất tinh ý, nhưng nhỏ ít khi làm nó mất lòng vì không muốn nói những khuyết điểm của nó, nhỏ cam chịu. Nó biết vậy, Nhi thực sự là một cô gái tốt. Nó vẫn cứ luôn tự nhủ không làm nhỏ buồn mà nhỏ vẫn phải khóc vì nó nhiều quá.
_"Alo...?"
Giọng nhỏ có vẻ mừng rỡ.
_"À...ừ, xin chào. Chi đó hả?"
_"Hihi... Mình đây. Minh dạo này khoẻ hông?"- Một câu hỏi khách sáo, xã giao luôn phải có, nó ừ hử.
_"Mình khỏe, còn Chi thì sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ?"
_"Ừm... Mình hoàn thành một khóa học và được học bổng nữa nè. Ở đây học nhanh lắm đó, phải chăm chỉ quá trời luôn. Hihi. Chắc cậu sang năm hai rồi nhỉ?
Nhỏ Hào hứng khoe thành tích, nó mừng cho nhỏ, vì quyết định du học ấy là một điều đúng đắn.
_"Ừ đang nghỉ... Chắc tháng nữa học. Mà...Chi gọi mình có việc gì không?"
Nó bâng quơ vì không biết nói chuyện gì để tiếp tục nữa. Vốn từ ngữ hay ý nghĩ bay hết sạch sẽ, nó không giỏi nói chuyện với bất kì ai. Nhỏ trùng giọng lại.
_"Vậy... Phải có chuyện mới được gọi cho Minh à...?"
_"Thì tại... Tại... Chi đang bên nước ngoài... Mà, lại gọi... Mình..."
Nó lúng túng, nhỏ phì cười. Nói trêu chọc.
_"Hihi... Tưởng Minh lớn hơn rồi chớ... Nói chuyện vẫn tồ tồ như trước. Chẳng thay đổi gì cả. Thật ra thì, mình muốn nói... Mình sắp về Việt Nam!"
Nhỏ nói lớn, nó ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.
_"Th..ật...hả?"
_"Thật... Độ mai kia mình về rồi, sau khóa học mình được nghỉ hai tháng lận đó, về thăm quê, thăm gia đình, thăm bạn bè, thăm người...đó."
Nhắc đến "người đó" Giọng nhỏ đang hào hứng tự nhiên nghẹt nghẹt lại. Nó biết nhỏ vẫn chưa hết hoài niệm tiếc nuối của mình về mới tình đơn phương. Tưởng chừng như quên khi đi sang bên đất khách quê người. Nó muốn nhỏ vui, vì nó cũng đang vui. Gặp lại một người bạn cũ luôn đem lại cho ta sự thú vị.
_"Vậy à... Về lẹ đi, mình chờ."
Nhỏ nói bé dần, nó cũng không hiểu sao.
_" Chờ thật nhé...?"
_"Thật... Đến sân bay gọi mình, mình ra đón!"
Nó nói chắc chắn.
_"Hứa đi nào...hihi."
_"Ừ hứa...!"
Nhỏ vui nó biết, thở phào. Sắp tới lại có người để tâm sự rồi. Đi không phải là ý kiến tồi, quan trọng là biết trở về đúng lúc. Thời điểm này nó cần một người để chia sẻ những điều nó đã làm, những điều đó cứ ám ảnh nó mãi.
_" Tốt rồi, thôi đi ăn cơm đây. Minh nhớ giữ lời đấy, cậu mà không giữ lời tớ lục tung cái Hà Nội tìm giết cậu, hihi."
_"Ừ... Mà cơm nước chi giờ này hả chị hai...?"
Nó giật mình nhìn ra đường qua cái cửa sổ, nếu không có đèn đường thì nó còn chẳng thấy gì ngoài màu trời tối đen.
_"Mới hơn 6h mà cậu? À... Thôi chết, chỗ này chậm 6 tiếng so với Việt Nam. Hihi, có phiền cậu ngủ hông?"
_"Có ngủ đâu mà phiền, thôi ăn đi."
_"Ấy... Cậu phải đi ngủ đấy biết chưa, về mà thấy cậu ốm là mình ghét luôn... Ngủ ngon. Hihi."
_"Biết thế. Chào nha!"
_"Ừ chào Minh!"
Nó cúp máy trước, hoặc là nó nghĩ vậy. Ném cái điện thoại ra giường, nó bò xuống nằm thu lu một góc. Thấy mình cứ cô đơn sao đó. Cảm giác thiệt khó chịu. Trước kia không sao, nhưng một thời có em đã tạo cho nó thói quen phụ thuộc. Giờ có đến hai cô người yêu còn như vậy, không hiểu người ta nghĩ gì về cái hoàn cảnh của nó nữa. Sướng không ra sướng, khổ không ra khổ.
Sáng hôm sau nó dậy trong tình trạng uể oải. Ăn mặc đơn giản, sơ mi với quần bò và tự thưởng cho mình một cái bánh mì, nó qua chỗ kiếm việc làm, đi phát tờ quảng cáo, cái công việc giết thời gian buổi sáng nhàm chán của nó. Tiết trời hôm nay không nắng, âm u. Cảm giác man mát, chắc chiều có mưa to. Mùa hè ở Hà Nội thì thường có những cơn mưa rào bất chợt, chúng diễn ra đủ lâu để người ta nhớ về những kỷ niệm với chúng. Ở nó thì có nhiều. Chẳng hiểu sao, nó cứ thích quanh quẩn chỗ chung cư cao cấp hay mấy ngôi biệt thự mà phát tờ rơi. Lâu lâu đi qua lại thầm ước sau này mình có một cái như thế. Rồi chép miệng đi thẳng. Cũng không có gì đặc biệt lắm, ngoài việc nó nhận được tin nhắn lúc 8h sáng của Nhi, mải làm nên chẳng để ý.
_"Anh ơi, hôm nay em ở bên trường nhé, anh khỏi sang. Nếu muốn thì anh sang với em buổi chiều nha anh."
Đọc xong tin nhắn nó cũng chán chán, ở trường. Sáng nào cũng trường. Hay lại muốn gặp thằng đẹp trai kia cũng nên. Từ khi quen nhỏ nó hay có cái suy nghĩ đa nghi. Nhận tiền xong, nó qua trường. Trời nổi gió mạnh, đường phố bụi bặm xe cộ đi lại cũng chậm hơn. Hai bên đường những hàng quán đã dọn vào, cái vị tanh mát của mưa xộc vào mũi nó khiến nó phóng đi vội vã. Nó muốn đón nhỏ Nhi hay đi cùng cũng được, tự nhiên nó cứ muốn nhỏ là của riêng nó thôi. Sở hữu chứ không phải yêu. Đến nơi, nó vào để xe. Trường lác đác vài người bên ngoài sân. Gió thổi bắt đầu mạnh, trời tối lại không biết Nhi đã về chưa. Nó gọi cho nhỏ.
_"Đang ở đâu?"
_"Dạ ở trường... Có việc gì vậy anh? Mà...giọng anh..."
Có vẻ nhỏ nhận thấy phần gay gắt trong lời nói của nó.
_"Không có gì... Bao giờ em về?"
_"Ưm... Độ 10 phút nữa. Để làm gì hả anh? Anh qua nhà hả?"
_"Không... Anh hỏi vậy thôi."
Nó cúp máy, nhỏ gọi lại nó không nghe. Nằm dài ra chiếc ghế đá nhìn trời. Một vài ngày nắng nóng, bỗng chốc được trận mưa rào thì tâm hồn người ta sảng khoái hơn nhiều, nhất là đối với những thành phố như Hà Nội. Lúc sau thì Cái đống sinh viên cũng đi ra, tay đứa nào cũng ôm một tập sách gì đó. Họ nhìn nó như sinh vật lạ, nó mặc kệ. Cho đến khi nhỏ Nhi đi ra, vẫn vậy. Lũ con trai đang cố chọc cho nhỏ cười. Nó chỉ nhìn, không đánh tiếng để xem có gì hay ho không. Nhỏ cũng cười, hiển nhiên là vậy. Cho đến khi một con nhỏ khác ghé tai nhỏ Nhi chỉ về chỗ nó, nhỏ mới thôi. Nó quay đi, tựa vào chiếc ghế đá. Có tiếng chân lại gần, thêm tiếng lá xào xạc bay cùng gió. Nó im lặng nhìn bâng quơ. Có một lực mới tác động vài chiếc ghế nó ngồi, một mùi thơm nhẹ. Tiếng nhỏ Nhi vui vẻ.
_Anh ở đây đợi em à? Hihi... Em tưởng có chuyện gì chứ?
_Ừm...
_Anh đến lâu chưa?
_Được một lúc rồi... Có đi xe không, đi thì về trước đi.
_Anh lại sao vậy?
Giọng nhỏ buồn buồn. Nó quay sang cười cho nhỏ an tâm.
_Sao đâu... Đến gặp em mà.
_Nói chuyện thấy sợ... Có giận gì em thì cũng phải nói chứ.
_Không có thật. Nãy rớt tiền nên buồn...
Nó bịa đại một lý do, cho nhỏ khỏi dò dò. Nó giỏi nói dối, nhưng không phải với người thông minh.
_Ủa nhiều không anh?
_Mấy ngàn à...
_Đồ khùng... Hihi.
Nhỏ tưởng nó đùa liền đập vào vai nó cười.
_Nay em không đi xe đâu, lúc sáng em đi xe bus, anh đèo em về nhà?
_Ừ... Đi, sắp mưa rồi!
Nó đưa nhỏ về. Nhỏ cứ thủ thỉ.
_Lần đầu tiên anh đưa em về cũng giống như thế này... Nhưng mà lúc đó em ghét anh lắm, kẹt quá mới phải đi hihi.
_Giờ sao?
_Giờ... Yêu.
Lại ngại, nó lắc đầu cười. Qua cái gương chiếc hậu nó thấy nhỏ Nhi mặt ửng hồng trông vui lắm.
Đến nhà, nó hẹn hôm khác vào chơi vì bảo có việc. Trời bắt đầu mưa lấm tấm những hạt to đùng, nhỏ không kéo nó vô nhà được nên giận rỗi chạy vào, đang định phóng đi thì nhỏ đi ra đưa nó cái áo mưa.
_Ghét... Anh về nhanh nhanh đi, việc gì cũng để sau. Bệnh rồi em bảo!
_Ừ...ư.
Nó cầm rồi phóng một lèo đi ra Long Biên. Việc hay gì đâu, thật ra nó muốn tắm mưa. Đang đi bất chợt rào rào, lúi húi bọc chiếc điện thoại lại. Giờ có chập thì cũng không còn em ở bên để sửa giúp nó nữa. Điều này khiến nó bật cười. Mưa càng lúc càng to, tiếng sấm rền vang trên đầu, ở đường một người chạy nhanh chóng hơn hay tấp vào một mái hiện nào đó đơn giản là tránh mưa, chứ chỉ riêng nó là tắm mưa. Nó đi ngược gió nên nước mưa bắn rát mặt, tầm nhìn hạn chế. Người nó run bần bật vì lạnh và ướt. Khó khăn lắm nó mới có thể đến được cầu. Lúc đó đã chiều, trời vẫn âm u đen đặc, cơn mưa chẳng có dấu hiệu dừng lại nó đứng tựa vào thành cầu nhìn trời, nhìn xuống phía dưới dòng sông, chán rồi nhìn cái xe... Dòng chữ Monly lấm tấm hạt nước, tiếng ào ào phá tan không gian của riêng nó vì chẳng có ai qua lại lúc ấy dù đã chiều. Một hồi mắt nó cứ mang máng hình ảnh nó với em nói lời yêu. Mỗi lần đến đây nó đều như vậy, lúc đó và cả sau này đi nữa. Chẳng thể nào quên được.
Nó quyết định đợi hết mưa mới về để cho cơ thể trần trụi dưới hiện tượng tự nhiên mà nó yêu thích vì đâu phải lúc nào cũng có cơ hội. Vậy mà cơn mưa cứ dai dẳng khiến nó thêm buồn bã. Có mấy ai biết rằng trong cơn mưa lạnh lẽo này, nó đã từng hưởng trọn cảm giác ấm áp khi lần đầu nếm trải vị ngọt của nụ hôn dành cho em. Mưa càng nặng hạt càng khơi lại cho nó sự tiếc nuối của những gì đã qua, đã mất. Ai mà nó đau đáu nhớ về. Chờ từng đêm thấm buốt con tim hoang lạnh.
Trời chưa quang, mưa vẫn rả rích. Nó không ra quán mà đi về phòng trọ của mình. Đã khá muộn. Gần đến nơi thì xe hết xăng. Xui xẻo nó rủa thầm, đành dắt bộ về mai tính sau. Đóng cửa phòng lại để ngăn không cho nước hắt vào nhà, nó tắm và thay một bộ đồ mới rồi tựa lưng vào góc giường. Không dám nằm vì đầu ướt. Cơ thể nó cảm giác mệt mỏi, người lúc nóng lúc lạnh. Hình như nó ốm, cũng phải thôi ngâm nước hàng giờ về còn tắm luôn nữa chắc cảm rồi. Đầu khô, nó nằm miên man đổ mồ hôi, người lạnh sống lưng và rời rạc. Lúc ấy nó không nhận thức được gì nữa.
Khi tỉnh, nó thấy mọi thứ tối sầm lại, trời vẫn đang mưa. Moi được cái điện thoại từ bọc áo mưa thì biết đã hơn 3h sáng, người nó không còn sức lực vì đói. Trưa không ăn, tối cũng vậy và ngủ, công nhận nó chịu đựng giỏi. Chẳng với nổi cái công tắc điện, nó cứ lết trong phòng tìm mì gói. Lâu lâu bị vướng vào cái gì đấy đổ choang cái. Nó mặc kệ. Tìm được nó run run xé vỏ bẻ ra ăn sống. Trong bóng tối với cái tiếng mưa ngoài kia, nó thấy khổ đến lạ. Người ốm dở, chẳng ai chăm sóc, chẳng ai ở bên. Những cái lúc thế này, nói không ngoa thì nó tủi thân lắm. Nó vừa nhai miếng mì khô khốc vừa khóc, phần nhớ gia đình, phần tủi thân, phần nhớ em. Cái cuộc sống sinh viên chẳng được đẹp như người ta mong đợi. Ăn được nửa, chán quá nó quẳng đi. Rồi nằm bệt ở đấy ngủ cho qua chuyện, nó ước mình được đi với em, nó chán cái cuộc sống lúc ấy rất nhiều vì bản thân mang nhiều lỗi lầm. Sáng hôm sau, tiếng điện thoại của ai gọi nó dậy. Không hẳn là dậy, nó không dậy được. Chỉ mở được một mắt ti hí vì mệt. Nó nằm đó nửa tỉnh nửa mơ. Điện thoại ngắt thì tầm 15 phút sau có tiếng gõ cửa phòng nó, mới đầu nhẹ sau đó mạnh dần, nó muốn gọi lắm nhưng không cất lời được. Cũng may hôm qua nó chỉ đóng mà không khóa cửa. Vì cửa được xô mạnh ra, nó cũng chẳng biết là ai. Chỉ thấy phòng sáng hơn chút.
_ Trời ơi... Anh!... Anh làm sao thế...!?
Giọng nhỏ Nhi. Nhỏ gào ầm lên, chạy vào lay lay nó. Bắt đầu rơm rớm.
_Hức...hức.. Anh ơi, đừng làm em sợ... Anh làm sao thế? Anh tỉnh lại đi... Hức... Em cho anh đến bệnh viện. Hức...
Nhỏ Cứ thút thít cuống hết cả lên, nó đẩy đẩy được tay. Miệng hé dần.
_Kh...ông...khôn...g...đ..i.
_Anh bị sao mà nằm đây...huhu... Anh phải đi... Anh phải đi chứ... Hức...!
_A...nh khôn..g đến...đâu, anh ghét...chỗ đó, em cho a...nh lên kia..
Nó run run chỉ lên giường. Chẳng khó để nhỏ dìu một thằng lùn chưa đến 50kg lên chiếu giường gần đó, thời điểm ấy nó nhìn chẳng khác gì bộ xương. Nó vừa nằm lên, nhỏ toan đi đâu đó, nó chỉ kịp giữ lại.
_E...m đừng... Đ...ừng đi... Ở lại với anh.
Nó cũng không tỉnh táo, vì nghĩ đến em mà thật ra lại là nhỏ Nhi. Nhỏ cứ khóc thút thít.
_Vâng... Vâng, em sẽ ở đây với anh.
Nghe vậy, nó cười rồi nhắm mắt ngủ. Lúc này người nó tự như vậy vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ cứ chập chờn, nó có cảm giác rất nhanh. Lúc thức dậy tiếp theo, nó thấy mình đỡ hơn. Trên trán nó là cái khăn mà nó dùng vscn hằng ngày. Bên cạnh nó là nhỏ Nhi đang gục đầu bên giường. Tội nghiệp, tóc mai bết lại vì mồ hôi. Nó vớ quyển sách ở giường run run quạt cho nhỏ bớt nóng. Trời không nắng nhưng khá oi. Để ý nhà cửa nó gọn gàng hơn nhiều, chắc bàn tay của nhỏ Nhi đây mà. Tự nhiên nó thấy tình cảm của mình dành cho nhỏ nhiều đến lạ.
_Ưm... A...nh dậy rồi à?
Nhỏ hé mắt rồi ngẩng dậy, nó gật đầu rồi quạt tiếp cho nhỏ. Nhỏ dụi mắt sau hai mắt kính trắng.
_A...nh thấy trong người sao rồi? Bỏ xuống đi... Anh đang ốm mà?
Nhỏ đẩy tay nó xuống không cho nó quạt, tay thì sờ vào trán nó.
_Đỡ nóng rồi nè.
Nó để mặc nhỏ quan tâm còn mình thì cứ nhìn nhỏ cho đến khi nhỏ chú ý. Nó cười.
_Anh nhìn em dữ vậy?
_Em... Em xinh quá.
Nó khen thật lòng, không chút gợn nó biết ai cũng thích được khen, nhất là con gái và với nhỏ Nhi, điều này sẽ vui vì nhỏ thuộc mẫu con gái Á Đông, nhỏ sẽ rất tự hào. Khuôn mặt kia e thẹn ửng hồng, nhỏ cười.
_Bệnh rồi...còn nói linh tinh được nữa.
_Thích thấy mồ, giả bộ.
Nó trêu nhỏ, nhỏ chun mũi lại.
_Nịnh nọt... Hứ! Thôi ăn cháo nè em vừa nấu đó, phòng gì mà toàn mì gói không, chả có gạo gì cả.
Nhỏ cau mặt lại.
_Nhìn anh thì đâu đến nỗi nào mà, sống bừa bộn thấy sợ luôn. Đồ đạc ném chỏng chơ mỗi nơi một thứ.
Nó chỉ cười, rồi lấy bát cháo từ tay nhỏ mà nuốt, vẫn còn ấm chắc mới nấu thôi. Khá ngon, nhỏ Nhi thật là mẫu con gái lý tưởng để lấy làm vợ, nữ công gia chánh khỏi chê.
_ Anh cảm ơn... Em dọn hết hả?
_Ừm... Để mấy bữa nữa thì không biết thành gì luôn đó, mà sao anh ở một mình lại lắm bát đũa xoong chảo vậy?
Nó không nói cho nhỏ biết rằng trước kia em và chị đã mang qua chỗ nó, nó vẫn dọn theo mỗi khi chuyển trọ, nhưng cứ xếp một góc và chẳng bao giờ dùng tới.
_Trước anh có mua để nấu nướng... Nhưng giờ lười...
_Hừm... Mình làm mình ăn cũng lười, bảo sao người anh như bộ xương. Chán anh lắm... Anh chẳng giữ sức khỏe gì cả.
Nhỏ nói buồn buồn.
_Mà sao anh bị thế này, anh sốt cao lắm đó... À, hôm qua anh không nghe lời em đúng không, chắc còn đi đâu để mắc mưa hả? Người ta đã đưa áo mưa cho rồi mà còn không mặc.
Nhỏ chỉ cái áo mưa khô bong nó vo viên cùng cái điện thoại để trong cốp, giờ đã được treo trên cửa. Nó im im, mà ăn vì giờ nói cũng không ích gì.
_Đồ tồi...
Cái câu mắng này quen quen nè. Nó nhướn mày lên nhìn nhỏ, nhỏ Nhi xem chừng giận nó.
_Anh xin lỗi mà...
_Anh không biết suy nghĩ gì cả... Anh cứ như một đứa con nít vậy đó... Giờ anh làm việc gì cũng phải nhớ đến em nữa chứ. Em là người... Yêu anh mà?
Nhỏ thủ thỉ, buồn rầu, rồi mang cho nó vỉ thuốc.
_Ăn xong thì anh phải uống cái này. Hôm nay không đi đâu cả, em ở đây với anh. Em xin phép bà rồi.
_Không thích đâu... Thế nào cũng tự khỏi mà.
Nó lắc đầu trước viên thuốc hình bầu dục màu trắng to đùng.
_Anh lớn hơn một chút được không? Em đang lo cho anh đấy!!
Nhỏ bắt đầu rơm rớm tiếp.
_Ừ... Ư... Anh uống.
Nhỏ hơn tuổi nó, nó vẫn nhớ điều này. Vậy nên nhiều khi nó biết nhỏ hiểu nó đang làm sao và đối sử với nó như thế nào để hợp với vai trò của một cô người yêu. Nhỏ Nhi rất tinh ý, nhưng nhỏ ít khi làm nó mất lòng vì không muốn nói những khuyết điểm của nó, nhỏ cam chịu. Nó biết vậy, Nhi thực sự là một cô gái tốt. Nó vẫn cứ luôn tự nhủ không làm nhỏ buồn mà nhỏ vẫn phải khóc vì nó nhiều quá.
Bình luận facebook