-
Chương 83
Ngu Hạ và Lý Duật quấn quýt bên nhau một lát rồi mới quay về chỗ cắm trại.
Thường Tại đang tổ chức chơi trò chơi. Ngu Hạ không mấy hứng thú, bèn ngồi bên cạnh Lý Duật xem anh chơi, gác đầu lên vai anh, hai người dính nhau như sam.
Thấy cảnh này, Vương Tân Giác buông lời cảm khái: “Có phải hai người các cậu nên săn sóc đám FA ở đây một chút không hả?”
Lý Duật ngước mắt nhìn cậu ấy, không chút ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, các cậu ăn cơm chó của bọn tôi đâu phải mới lần đầu tiên.”
Vương Tân Giác: “…”
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi trừng hai người: “Chờ khai giảng năm học mới, tôi cũng phải yêu đương.”
Ngu Hạ đang định nói chuyện thì Thích Hy Nguyệt đã tiếp lời: “Cậu định yêu đương với đàn em hả?”
“…” Vương Tân Giác khựng lại, đẩy giọng kính đen mới thay, ngượng ngùng nói: “Tớ không có ý đó.”
Thích Hy Nguyệt liếc cậu ấy một cái: “Chẳng trách cậu không tìm được người yêu.”
Vương Tân Giác: “Ý cậu là sao?”
Thích Hy Nguyệt: “Chẳng phải cậu kêu là muốn yêu đương à? Sao bây giờ hỏi cậu thì cậu lại bảo là không có ý đó?”
Cô ấy không suy nghĩ sâu xa, chỉ vừa chơi trò chơi vừa lẩm bẩm: “Cậu tự xem lại bản thân đi, muốn yêu đương mà ý chí không kiên cường gì cả, kiên cường một chút thì năm học mới cậu sẽ tìm được người yêu.”
Vương Tân Giác bị cô ấy chặn họng đến mức không nói được một lời, thế là cậu ấy dứt khoát im lặng.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhạy bén cảm thấy Vương Tân Giác vẫn sẽ bị Thích Hy Nguyệt bắt chẹt thật lâu.
Náo nhiệt chơi trò chơi một lát, mọi người lại chụp mấy bức ảnh tập thể rồi cùng nhau nằm trên ghế gấp phơi nắng, ngắm phong cảnh. Trời xanh mây trắng, nơi xa còn có mấy con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ. Ngu Hạ chỉ đứng nhìn từ xa mà thậm chí không muốn quay về nữa.
Biết được suy nghĩ của cô, Lý Duật mỉm cười: “Vậy thì tụi mình ở lại đây thêm mấy ngày?”
Ngu Hạ suy nghĩ mấy giây: “Hay là chờ đến ngày cuối cùng thử xem?”
Lý Duật đồng ý.
Chuyến du lịch của nhóm bạn kéo dài mười ngày. Đến ngày cuối cùng, mặc dù Ngu Hạ rất lưu luyến phong cảnh nơi này nhưng thật sự không quen với ẩm thực ở đây. Do đó, cô quyết định về nhà trước, chờ đến sang năm, hoặc là mùa thu đông rồi lại đến đây cảm nhận phong cảnh khác.
Mọi người lên đường về nhà. Ngu Hạ và Lý Duật ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Lý Duật về Hồng Kông, hai người tạm thời tách ra.
Ngu Hạ không muốn cả ngày ở nhà lãng phí thời gian, đúng lúc này, con trai khách hàng của Ngu Thanh Quân vừa lên lớp 7 đang cần tìm gia sư dạy thêm, biết thành tích học tập của Ngu Hạ rất xuất sắc, thế là vị khách ấy hỏi thăm Ngu Thanh Quân, nhờ bà hỏi xem Ngu Hạ có bằng lòng làm gia sư dạy thêm cho con trai mình trong dịp nghỉ hè hay không.
Ngu Hạ đang lo không có việc gì để làm, cơ hội dâng lên tận miệng thì tất nhiên cô không thể bỏ lỡ. Huống chi khách hàng của Ngu Thanh Quân còn trả phí không thấp, mỗi buổi chiều dạy thêm ba giờ, một giờ hai trăm tệ. Tính ra thì một ngày cô sẽ thu được sáu trăm tệ.
Mặc dù Ngu Hạ không thiếu tiền nhưng cũng không chê mình có nhiều tiền.
Sau khi xác định công việc gia sư dạy thêm, Ngu Hạ lập tức chia sẻ tin vui với Lý Duật: “Nếu một ngày em kiếm được sáu trăm tệ thì ba mươi ngày sẽ kiếm được mười tám ngàn tệ.”
Ngu Hạ gác điện thoại sang một bên, vừa ôn tập kiến thức cấp hai vừa hớn hở nói chuyện với Lý Duật: “Nếu em dạy một tháng rưỡi thì chí ít cũng kiếm được hai mươi ngàn tệ.”
Thấy vẻ mặt đầy hào hứng của cô, Lý Duật không nỡ đả kích tính tích cực của cô: “Kiếm được tiền rồi, em định làm gì?”
Ngu Hạ nhướn mày, quay sang nhìn anh: “Mời anh với đám Tranh Tranh ăn một bữa cơm?”
Lý Duật: “Anh chỉ nhận được đãi ngộ như đám Thẩm Nhạc Tranh thôi hả?”
Anh hơi ghen tuông.
Ngu Hạ lườm anh một cái: “Bạn trai, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đây là số tiền mà em vất vả kiếm được đấy nhé.”
Lý Duật cười khẽ, dễ tính nói: “Được rồi, ăn bữa cơm cũng được.”
Dừng lại một lát, anh khẽ nói: “Nghề gia sư dạy thêm này cũng vất vả lắm, nếu gặp học sinh quậy phá, không nghe lời thì em cũng đừng để mình chịu thiệt.”
Anh không có yêu cầu gì khác đối với Ngu Hạ, chỉ hy vọng cô sẽ đặt bản thân lên hàng đầu.
Ngu Hạ cười khẽ, đôi mắt cong cong nhìn người trong màn hình: “Bạn học Lý Duật, chẳng lẽ anh không thể tin tưởng em nhiều hơn một chút sao?”
Lý Duật mỉm cười: “Được rồi.”
Hai người trò chuyện một lát về chủ đề Ngu Hạ làm gia sư dạy thêm. Lý Duật dặn dò cô những điều cần chú ý, nhắc nhở cô có chuyện gì thì gọi điện cho mình, anh thấy thì sẽ trả lời ngay.
Thảo luận việc chính xong, đôi mắt Lý Duật nhìn cô nóng rực, bỗng hỏi: “Nhớ anh không?”
Ngu Hạ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của anh. Rõ ràng hai người không ở bên nhau, song lúc này tầm mắt chạm nhau, cô chợt cảm thấy dường như Lý Duật đang ở cạnh mình. Ánh mắt của anh như nóng bỏng khiến nhịp tim của mình tăng lên: “Hôm nay còn chưa kịp nhớ.”
Ngu Hạ cố ý nói như vậy.
Lý Duật nhướn mày, kêu một tiếng tiếng nuối: “Thế bây giờ đã nhớ chưa?”
Ngu Hạ bị anh chọc cười: “Được rồi, vậy còn anh? Anh có nhớ em không?”
Lý Duật: “Anh vẫn luôn nhớ em.”
Nghe câu trả lời này của Lý Duật, Ngu Hạ ra vẻ mờ mịt chớp mắt: “Anh cố tình hả?”
Lý Duật: “Hửm?”
Anh hạ thấp âm đuôi, chất giọng lọt vào tai khiến người ta tê tái.
Ngu Hạ xoa vành tai, vạch trần ý đồ của anh bằng lời lẽ chính nghĩa: “Em nói em còn chưa kịp nhớ anh, thế mà anh lại nói anh vẫn luôn nhớ em, anh cố tình gây áp lực cho em phải không?”
Nghe vậy, Lý Duật hoàn toàn thua trước logic của cô, dở khóc dở cười: “Anh không có ý đó.”
Ngu Hạ liếc anh, thấy rõ ý cười trên môi anh, cảm thấy rõ ràng anh có ý đó. Anh đã nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết điều mà tự xét lại bản thân sao?
Đôi mắt Lý Duật mỉm cười, lắng nghe Ngu Hạ chỉ trích mình thật lâu rồi mới lên tiếng: “Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Bị người kia hỏi ngược lại, Ngu Hạ nghẹn mấy giây rồi ngượng nghịu trả lời: “Đâu có.”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm đen láy của Lý Duật, Ngu Hạ không cố ý mạnh miệng nữa: “Em nhớ anh.”
Cô cũng rất nhớ anh.
Cô nói ba chữ này rất lí nhí, Lý Duật nhướn mày, giả vờ không nghe thấy: “Gì cơ?”
Ngu Hạ: “Em nói…” Cô đang định lặp lại câu nói đó một lần nữa thì bất chợt thấy ánh mắt chế nhạo của anh, thế là cô phanh lại kịp thời: “Em nói là em không nhớ anh chút nào.”
Lý Duật bị nghẹn.
Thưởng thức vẻ mặt của anh lúc này, Ngu Hạ đắc ý nhướn mày: “Anh có hài lòng với đáp án này không, bạn trai?”
Lý Duật: “Không hài lòng cho lắm.” Anh trả lời rất thành thật.
Ngu Hạ khẽ hừ một tiếng: “Ai bảo anh trêu em.”
Lý Duật bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Cái gì?”
Lý Duật khẽ nói: “Em phải làm gia sư một tháng rưỡi hả?”
Ngu Hạ chớp mắt: “Thì sao?”
Lý Duật cười khẽ, hỏi cô: “Có muốn đến Hồng Kông chơi mấy ngày không?”
Ngu Hạ vốn định bay sang Hồng Kông một chuyến trước ngày tựu trường. Lý Duật bị Lý Cảnh Sơn giao việc để làm nên phải đến một ngày trước khi khai giảng mới có thể về Bắc Kinh. Thế nên cô đồng ý sẽ dạy thêm cho con trai của khách hàng của Ngu Thanh Quân đến ngày hai mươi tháng tám rồi nghỉ để còn chừa lại mấy ngày bay sang Hồng Kông một chuyến thăm bạn trai. Có điều Ngu Hạ không muốn tiết lộ tin vui này với anh ngay bây giờ, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
“Để em xem lại cái đã.” Ngu Hạ do dự nói: “Nếu không mệt thì em sẽ sang đó.”
Lý Duật: “Ừ, em muốn đến thì đến.” Nếu cô không muốn, anh cũng sẽ không ép cô.
Hai người gọi điện thật lâu, mãi đến khi Lý Duật có việc phải làm, anh mới lưu luyến cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Hạ nằm trên bàn thở dài thườn thượt. Rõ ràng chỉ mới chia lìa chưa đầy một tuần, mà sao cô đã bắt đầu nhớ Lý Duật rồi.
…
Công việc gia sư dạy kèm, quả nhiên không dễ dàng như Ngu Hạ nghĩ.
Mặc dù cô vốn dĩ không cho rằng đây sẽ là việc nhẹ nhàng.
Nhưng học sinh cấp 2 thời nay ngang bướng hơn cô hồi xưa rất nhiều. Cô thuyết giáo cậu nhóc thì cậu nhóc sẽ cãi lại chem chẻ, đôi khi cậu nhóc còn phản pháo bằng những lý lẽ khiến một người tự nhận rất có tài ăn nói như Ngu Hạ cũng câm nín không biết nên nói như thế nào.
Ngày dạy thêm đầu tiên kết thúc, cô lập tức kể khổ với Lý Duật, nói nghề gia sư không dễ dàng chút nào.
Lý Duật lại không kêu cô đừng làm nữa mà ngược lại còn an ủi và cổ vũ cô. Tất nhiên, đây là vì anh biết rõ tính cách của bạn gái, Ngu Hạ không phải kiểu người sẽ dễ dàng bị hạ gục, hoàn toàn trái ngược, cô thuộc tuýp người càng khó thì càng vươn mình, càng bị áp chế lại càng kiên cường.
Đúng như dự đoán của Lý Duật, một tuần sau, Ngu Hạ nói với anh rằng cô đã thu phục được thằng nhóc đó, bây giờ chỉ cần gặp cô, cậu nhóc sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng “chị”, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo như lúc mới gặp.
Nói đến đây, cô đắc ý hỏi Lý Duật: “Có phải em giỏi lắm không?”
Lý Duật buồn cười nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, khóe miệng nhướng cao: “Tất nhiên rồi.” Anh khen ngợi cô: “Bạn gái anh là người giỏi nhất trên thế gian này.”
Nghe vậy, Ngu Hạ hơi ngượng ngùng: “Không đến mức được gọi là giỏi nhất thế gian đâu.”
“Đối với anh thì là vậy.” Lý Duật nói.
Tây Thi trong mắt kẻ si tình, trong lòng Lý Duật, tất nhiên anh cảm thấy điểm nào của Ngu Hạ cũng tốt nhất.
Ngu Hạ vui tươi hớn hở vì lời nói của anh, lòng tự tin bành trướng: “Mong rằng sau lần dạy kèm này, em sẽ giúp cậu nhóc đó nâng cao thành tích hơn nhiều.”
Lý Duật cười khẽ: “Em sẽ làm được.”
Ngu Hạ ừ một tiếng, lại nhìn anh: “Không nói chuyện với anh nữa, em phải viết bài tổng kết một ngày dạy học cho cậu nhóc đó, ngày mai kiểm tra lại xem nó còn thiếu sót chỗ nào.”
Lý Duật: “…”
Anh còn chưa kịp có phản ứng thì Ngu Hạ đã cúp điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp, Ngu Hạ còn bận rộn hơn cả người làm việc ở công ty nhà mình vào dịp nghỉ hè như Lý Duật.
Trong lúc nhất thời, Lý Duật hơi ghen tuông. Nếu không phải thật sự không có thời gian rảnh thì anh sẽ lập tức bay về Bắc Kinh xem thử thằng nhóc đã bắt cóc bạn gái anh khó dạy dỗ cỡ nào, sao lại khiến bạn gái anh khó xử cỡ đó.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giữa tháng tám, cũng là lúc hành trình làm gia sư dạy kèm của Ngu Hạ sắp kết thúc.
Ngày cuối cùng dạy học cho cậu nhóc, cô giảng giải tất cả các điểm kiến thức cho cậu nhóc, lại dặn dò cậu nhóc phải chuẩn bị bài mới ôn bài cũ nhiều hơn một chút, đừng có vừa học bù xong thì lập tức dẹp hết bài vở sang một bên.
Cậu nhóc rất ngoan ngoãn đồng ý, rất nghe lời.
Chờ Ngu Hạ dặn dò xong, cậu nhóc nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Ngu, em có thể hỏi chị một câu không?”
Ngu Hạ đang dọn dẹp đồ đạc, gật đầu nói: “Em hỏi đi.”
Cậu nhóc: “Chị đã có bạn trai chưa?”
“?” Ngu Hạ sửng sốt, quay sang nhìn cậu nhóc: “Có chứ. Sao vậy?”
Nghe câu trả lời này, cậu nhóc rõ ràng rất bất ngờ: “Chị đã có bạn trai rồi ư?”
Ngu Hạ ừ một tiếng. Cậu nhóc bị chặn họng, lát sau lại hỏi: “Chị không lừa em chứ?”
Ngu Hạ cạn lời: “Chị lừa em làm gì?”
Cậu nhóc chảnh chọe: “Thế sao mấy bữa nay chị dạy em, em chưa bao giờ thấy bạn trai chị? Anh ta không thèm đón đưa chị lần nào luôn hả?”
“…”
Ngu Hạ bật cười, bình tĩnh nói: “Bạn trai chị không có ở Bắc Kinh.”
“Anh ta không phải là người Bắc Kinh à?” Đôi mắt cậu nhóc nổi loạn sáng lên, dường như thấy hy vọng: “Anh ta là người nơi nào?”
Ngu Hạ: “Hồng Kông.”
“Hả?” Học sinh cấp 2 khiếp sợ: “Thế thì chẳng phải hai người sẽ không hiểu ngôn ngữ của nhau hay sao?”
Ngu Hạ: “Làm gì có.”
“Sao lại không?” Học sinh cấp 2 giải thích bằng lượng kiến thức của mình: “Đa số người dân Hồng Kông đều nói tiếng phổ thông không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tiếng Quảng Đông rất khó nghe khó hiểu.”
Ngu Hạ liếc cậu nhóc một cái, không quan tâm tới lời phân tích của cậu nhóc: “Rồi sao nữa?”
Học sinh cấp 2 nhìn cô, ngập ngừng nói: “… Nếu một ngày nào đó chị chia tay với bạn trai, hay là suy xét em được không?”
Ngu Hạ: “…”
Cô im lặng một lát, hỏi lại cậu nhóc: “Em cảm thấy lúc thi đại học, em có thể trở thành thủ khoa tỉnh của Bắc Kinh không?”
Học sinh cấp 2: “Hở?”
Ngu Hạ: “Bạn trai chị là thủ khoa toàn tỉnh năm ngoái. Nếu em đạt đến trình độ đó thì chúng ta hẵng nhắc lại chuyện này.”
Dứt lời, Ngu Hạ không thèm để ý tới cậu nhóc học sinh cấp 2 chê bai bạn trai mình, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bước ra biệt thự, Ngu Hạ không nhịn được mách lẻo với bạn trai, nói rằng không ngờ thằng nhóc mà cô dạy thêm lại mong chờ họ chia tay.
Thấy tin nhắn của Ngu Hạ, Lý Duật lập tức gọi điện thoại cho cô: “Em thật sự nói như vậy hả?”
Ngu Hạ: “Dĩ nhiên rồi.”
Lý Duật nhướn mà: “Chẳng lẽ em không sợ thằng nhóc đó sẽ thật sự thành thủ khoa toàn tỉnh sao?”
“Chuyện này ấy à…” Ngu Hạ suy nghĩ ba giây rồi nghiêm túc trả lời Lý Duật: “Dựa theo một tháng quan sát của em thì nó không thông minh bằng bạn trai hiện tại của em, cho nên điều này rất khó xảy ra.”
Lý Duật: “Sao lại là bạn trai hiện tại? Chẳng lẽ tương lai anh không phải là bạn trai em?”
Ngu Hạ vẫn cười nói: “Lỡ cậu nhóc đó thật sự được thủ khoa toàn tỉnh thì em cũng nên suy xét nó một chút chứ nhỉ?”
Nghe vậy, Lý Duật cười khẽ: “Em chắc chưa?”
Nhận thấy sự đe dọa trong lời nói của anh, ỷ vào lúc này anh không có ở đây, Ngu Hạ khiêu khích: “Chắc chứ, dù sao anh cũng…”
Còn chưa nói hết câu thì cô đã thấy một hình bóng quen thuộc đứng trước cổng khu biệt thự.
Tầm mắt chạm nhau, Lý Duật cúp điện thoại, sải bước lại gần cô. Anh đã chuẩn sẵn sàng để “trừng phạt” cô bạn gái nhẫn tâm của mình.
Thường Tại đang tổ chức chơi trò chơi. Ngu Hạ không mấy hứng thú, bèn ngồi bên cạnh Lý Duật xem anh chơi, gác đầu lên vai anh, hai người dính nhau như sam.
Thấy cảnh này, Vương Tân Giác buông lời cảm khái: “Có phải hai người các cậu nên săn sóc đám FA ở đây một chút không hả?”
Lý Duật ngước mắt nhìn cậu ấy, không chút ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, các cậu ăn cơm chó của bọn tôi đâu phải mới lần đầu tiên.”
Vương Tân Giác: “…”
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi trừng hai người: “Chờ khai giảng năm học mới, tôi cũng phải yêu đương.”
Ngu Hạ đang định nói chuyện thì Thích Hy Nguyệt đã tiếp lời: “Cậu định yêu đương với đàn em hả?”
“…” Vương Tân Giác khựng lại, đẩy giọng kính đen mới thay, ngượng ngùng nói: “Tớ không có ý đó.”
Thích Hy Nguyệt liếc cậu ấy một cái: “Chẳng trách cậu không tìm được người yêu.”
Vương Tân Giác: “Ý cậu là sao?”
Thích Hy Nguyệt: “Chẳng phải cậu kêu là muốn yêu đương à? Sao bây giờ hỏi cậu thì cậu lại bảo là không có ý đó?”
Cô ấy không suy nghĩ sâu xa, chỉ vừa chơi trò chơi vừa lẩm bẩm: “Cậu tự xem lại bản thân đi, muốn yêu đương mà ý chí không kiên cường gì cả, kiên cường một chút thì năm học mới cậu sẽ tìm được người yêu.”
Vương Tân Giác bị cô ấy chặn họng đến mức không nói được một lời, thế là cậu ấy dứt khoát im lặng.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, nhạy bén cảm thấy Vương Tân Giác vẫn sẽ bị Thích Hy Nguyệt bắt chẹt thật lâu.
Náo nhiệt chơi trò chơi một lát, mọi người lại chụp mấy bức ảnh tập thể rồi cùng nhau nằm trên ghế gấp phơi nắng, ngắm phong cảnh. Trời xanh mây trắng, nơi xa còn có mấy con ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ. Ngu Hạ chỉ đứng nhìn từ xa mà thậm chí không muốn quay về nữa.
Biết được suy nghĩ của cô, Lý Duật mỉm cười: “Vậy thì tụi mình ở lại đây thêm mấy ngày?”
Ngu Hạ suy nghĩ mấy giây: “Hay là chờ đến ngày cuối cùng thử xem?”
Lý Duật đồng ý.
Chuyến du lịch của nhóm bạn kéo dài mười ngày. Đến ngày cuối cùng, mặc dù Ngu Hạ rất lưu luyến phong cảnh nơi này nhưng thật sự không quen với ẩm thực ở đây. Do đó, cô quyết định về nhà trước, chờ đến sang năm, hoặc là mùa thu đông rồi lại đến đây cảm nhận phong cảnh khác.
Mọi người lên đường về nhà. Ngu Hạ và Lý Duật ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Lý Duật về Hồng Kông, hai người tạm thời tách ra.
Ngu Hạ không muốn cả ngày ở nhà lãng phí thời gian, đúng lúc này, con trai khách hàng của Ngu Thanh Quân vừa lên lớp 7 đang cần tìm gia sư dạy thêm, biết thành tích học tập của Ngu Hạ rất xuất sắc, thế là vị khách ấy hỏi thăm Ngu Thanh Quân, nhờ bà hỏi xem Ngu Hạ có bằng lòng làm gia sư dạy thêm cho con trai mình trong dịp nghỉ hè hay không.
Ngu Hạ đang lo không có việc gì để làm, cơ hội dâng lên tận miệng thì tất nhiên cô không thể bỏ lỡ. Huống chi khách hàng của Ngu Thanh Quân còn trả phí không thấp, mỗi buổi chiều dạy thêm ba giờ, một giờ hai trăm tệ. Tính ra thì một ngày cô sẽ thu được sáu trăm tệ.
Mặc dù Ngu Hạ không thiếu tiền nhưng cũng không chê mình có nhiều tiền.
Sau khi xác định công việc gia sư dạy thêm, Ngu Hạ lập tức chia sẻ tin vui với Lý Duật: “Nếu một ngày em kiếm được sáu trăm tệ thì ba mươi ngày sẽ kiếm được mười tám ngàn tệ.”
Ngu Hạ gác điện thoại sang một bên, vừa ôn tập kiến thức cấp hai vừa hớn hở nói chuyện với Lý Duật: “Nếu em dạy một tháng rưỡi thì chí ít cũng kiếm được hai mươi ngàn tệ.”
Thấy vẻ mặt đầy hào hứng của cô, Lý Duật không nỡ đả kích tính tích cực của cô: “Kiếm được tiền rồi, em định làm gì?”
Ngu Hạ nhướn mày, quay sang nhìn anh: “Mời anh với đám Tranh Tranh ăn một bữa cơm?”
Lý Duật: “Anh chỉ nhận được đãi ngộ như đám Thẩm Nhạc Tranh thôi hả?”
Anh hơi ghen tuông.
Ngu Hạ lườm anh một cái: “Bạn trai, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, đây là số tiền mà em vất vả kiếm được đấy nhé.”
Lý Duật cười khẽ, dễ tính nói: “Được rồi, ăn bữa cơm cũng được.”
Dừng lại một lát, anh khẽ nói: “Nghề gia sư dạy thêm này cũng vất vả lắm, nếu gặp học sinh quậy phá, không nghe lời thì em cũng đừng để mình chịu thiệt.”
Anh không có yêu cầu gì khác đối với Ngu Hạ, chỉ hy vọng cô sẽ đặt bản thân lên hàng đầu.
Ngu Hạ cười khẽ, đôi mắt cong cong nhìn người trong màn hình: “Bạn học Lý Duật, chẳng lẽ anh không thể tin tưởng em nhiều hơn một chút sao?”
Lý Duật mỉm cười: “Được rồi.”
Hai người trò chuyện một lát về chủ đề Ngu Hạ làm gia sư dạy thêm. Lý Duật dặn dò cô những điều cần chú ý, nhắc nhở cô có chuyện gì thì gọi điện cho mình, anh thấy thì sẽ trả lời ngay.
Thảo luận việc chính xong, đôi mắt Lý Duật nhìn cô nóng rực, bỗng hỏi: “Nhớ anh không?”
Ngu Hạ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của anh. Rõ ràng hai người không ở bên nhau, song lúc này tầm mắt chạm nhau, cô chợt cảm thấy dường như Lý Duật đang ở cạnh mình. Ánh mắt của anh như nóng bỏng khiến nhịp tim của mình tăng lên: “Hôm nay còn chưa kịp nhớ.”
Ngu Hạ cố ý nói như vậy.
Lý Duật nhướn mày, kêu một tiếng tiếng nuối: “Thế bây giờ đã nhớ chưa?”
Ngu Hạ bị anh chọc cười: “Được rồi, vậy còn anh? Anh có nhớ em không?”
Lý Duật: “Anh vẫn luôn nhớ em.”
Nghe câu trả lời này của Lý Duật, Ngu Hạ ra vẻ mờ mịt chớp mắt: “Anh cố tình hả?”
Lý Duật: “Hửm?”
Anh hạ thấp âm đuôi, chất giọng lọt vào tai khiến người ta tê tái.
Ngu Hạ xoa vành tai, vạch trần ý đồ của anh bằng lời lẽ chính nghĩa: “Em nói em còn chưa kịp nhớ anh, thế mà anh lại nói anh vẫn luôn nhớ em, anh cố tình gây áp lực cho em phải không?”
Nghe vậy, Lý Duật hoàn toàn thua trước logic của cô, dở khóc dở cười: “Anh không có ý đó.”
Ngu Hạ liếc anh, thấy rõ ý cười trên môi anh, cảm thấy rõ ràng anh có ý đó. Anh đã nói như vậy, chẳng lẽ cô còn không biết điều mà tự xét lại bản thân sao?
Đôi mắt Lý Duật mỉm cười, lắng nghe Ngu Hạ chỉ trích mình thật lâu rồi mới lên tiếng: “Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Bị người kia hỏi ngược lại, Ngu Hạ nghẹn mấy giây rồi ngượng nghịu trả lời: “Đâu có.”
Nhìn đôi mắt sâu thẳm đen láy của Lý Duật, Ngu Hạ không cố ý mạnh miệng nữa: “Em nhớ anh.”
Cô cũng rất nhớ anh.
Cô nói ba chữ này rất lí nhí, Lý Duật nhướn mày, giả vờ không nghe thấy: “Gì cơ?”
Ngu Hạ: “Em nói…” Cô đang định lặp lại câu nói đó một lần nữa thì bất chợt thấy ánh mắt chế nhạo của anh, thế là cô phanh lại kịp thời: “Em nói là em không nhớ anh chút nào.”
Lý Duật bị nghẹn.
Thưởng thức vẻ mặt của anh lúc này, Ngu Hạ đắc ý nhướn mày: “Anh có hài lòng với đáp án này không, bạn trai?”
Lý Duật: “Không hài lòng cho lắm.” Anh trả lời rất thành thật.
Ngu Hạ khẽ hừ một tiếng: “Ai bảo anh trêu em.”
Lý Duật bật cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Cái gì?”
Lý Duật khẽ nói: “Em phải làm gia sư một tháng rưỡi hả?”
Ngu Hạ chớp mắt: “Thì sao?”
Lý Duật cười khẽ, hỏi cô: “Có muốn đến Hồng Kông chơi mấy ngày không?”
Ngu Hạ vốn định bay sang Hồng Kông một chuyến trước ngày tựu trường. Lý Duật bị Lý Cảnh Sơn giao việc để làm nên phải đến một ngày trước khi khai giảng mới có thể về Bắc Kinh. Thế nên cô đồng ý sẽ dạy thêm cho con trai của khách hàng của Ngu Thanh Quân đến ngày hai mươi tháng tám rồi nghỉ để còn chừa lại mấy ngày bay sang Hồng Kông một chuyến thăm bạn trai. Có điều Ngu Hạ không muốn tiết lộ tin vui này với anh ngay bây giờ, cô muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
“Để em xem lại cái đã.” Ngu Hạ do dự nói: “Nếu không mệt thì em sẽ sang đó.”
Lý Duật: “Ừ, em muốn đến thì đến.” Nếu cô không muốn, anh cũng sẽ không ép cô.
Hai người gọi điện thật lâu, mãi đến khi Lý Duật có việc phải làm, anh mới lưu luyến cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Hạ nằm trên bàn thở dài thườn thượt. Rõ ràng chỉ mới chia lìa chưa đầy một tuần, mà sao cô đã bắt đầu nhớ Lý Duật rồi.
…
Công việc gia sư dạy kèm, quả nhiên không dễ dàng như Ngu Hạ nghĩ.
Mặc dù cô vốn dĩ không cho rằng đây sẽ là việc nhẹ nhàng.
Nhưng học sinh cấp 2 thời nay ngang bướng hơn cô hồi xưa rất nhiều. Cô thuyết giáo cậu nhóc thì cậu nhóc sẽ cãi lại chem chẻ, đôi khi cậu nhóc còn phản pháo bằng những lý lẽ khiến một người tự nhận rất có tài ăn nói như Ngu Hạ cũng câm nín không biết nên nói như thế nào.
Ngày dạy thêm đầu tiên kết thúc, cô lập tức kể khổ với Lý Duật, nói nghề gia sư không dễ dàng chút nào.
Lý Duật lại không kêu cô đừng làm nữa mà ngược lại còn an ủi và cổ vũ cô. Tất nhiên, đây là vì anh biết rõ tính cách của bạn gái, Ngu Hạ không phải kiểu người sẽ dễ dàng bị hạ gục, hoàn toàn trái ngược, cô thuộc tuýp người càng khó thì càng vươn mình, càng bị áp chế lại càng kiên cường.
Đúng như dự đoán của Lý Duật, một tuần sau, Ngu Hạ nói với anh rằng cô đã thu phục được thằng nhóc đó, bây giờ chỉ cần gặp cô, cậu nhóc sẽ ngoan ngoãn gọi một tiếng “chị”, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngang ngược kiêu ngạo như lúc mới gặp.
Nói đến đây, cô đắc ý hỏi Lý Duật: “Có phải em giỏi lắm không?”
Lý Duật buồn cười nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, khóe miệng nhướng cao: “Tất nhiên rồi.” Anh khen ngợi cô: “Bạn gái anh là người giỏi nhất trên thế gian này.”
Nghe vậy, Ngu Hạ hơi ngượng ngùng: “Không đến mức được gọi là giỏi nhất thế gian đâu.”
“Đối với anh thì là vậy.” Lý Duật nói.
Tây Thi trong mắt kẻ si tình, trong lòng Lý Duật, tất nhiên anh cảm thấy điểm nào của Ngu Hạ cũng tốt nhất.
Ngu Hạ vui tươi hớn hở vì lời nói của anh, lòng tự tin bành trướng: “Mong rằng sau lần dạy kèm này, em sẽ giúp cậu nhóc đó nâng cao thành tích hơn nhiều.”
Lý Duật cười khẽ: “Em sẽ làm được.”
Ngu Hạ ừ một tiếng, lại nhìn anh: “Không nói chuyện với anh nữa, em phải viết bài tổng kết một ngày dạy học cho cậu nhóc đó, ngày mai kiểm tra lại xem nó còn thiếu sót chỗ nào.”
Lý Duật: “…”
Anh còn chưa kịp có phản ứng thì Ngu Hạ đã cúp điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp, Ngu Hạ còn bận rộn hơn cả người làm việc ở công ty nhà mình vào dịp nghỉ hè như Lý Duật.
Trong lúc nhất thời, Lý Duật hơi ghen tuông. Nếu không phải thật sự không có thời gian rảnh thì anh sẽ lập tức bay về Bắc Kinh xem thử thằng nhóc đã bắt cóc bạn gái anh khó dạy dỗ cỡ nào, sao lại khiến bạn gái anh khó xử cỡ đó.
Mùa hè trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giữa tháng tám, cũng là lúc hành trình làm gia sư dạy kèm của Ngu Hạ sắp kết thúc.
Ngày cuối cùng dạy học cho cậu nhóc, cô giảng giải tất cả các điểm kiến thức cho cậu nhóc, lại dặn dò cậu nhóc phải chuẩn bị bài mới ôn bài cũ nhiều hơn một chút, đừng có vừa học bù xong thì lập tức dẹp hết bài vở sang một bên.
Cậu nhóc rất ngoan ngoãn đồng ý, rất nghe lời.
Chờ Ngu Hạ dặn dò xong, cậu nhóc nghiêng đầu nhìn cô: “Cô Ngu, em có thể hỏi chị một câu không?”
Ngu Hạ đang dọn dẹp đồ đạc, gật đầu nói: “Em hỏi đi.”
Cậu nhóc: “Chị đã có bạn trai chưa?”
“?” Ngu Hạ sửng sốt, quay sang nhìn cậu nhóc: “Có chứ. Sao vậy?”
Nghe câu trả lời này, cậu nhóc rõ ràng rất bất ngờ: “Chị đã có bạn trai rồi ư?”
Ngu Hạ ừ một tiếng. Cậu nhóc bị chặn họng, lát sau lại hỏi: “Chị không lừa em chứ?”
Ngu Hạ cạn lời: “Chị lừa em làm gì?”
Cậu nhóc chảnh chọe: “Thế sao mấy bữa nay chị dạy em, em chưa bao giờ thấy bạn trai chị? Anh ta không thèm đón đưa chị lần nào luôn hả?”
“…”
Ngu Hạ bật cười, bình tĩnh nói: “Bạn trai chị không có ở Bắc Kinh.”
“Anh ta không phải là người Bắc Kinh à?” Đôi mắt cậu nhóc nổi loạn sáng lên, dường như thấy hy vọng: “Anh ta là người nơi nào?”
Ngu Hạ: “Hồng Kông.”
“Hả?” Học sinh cấp 2 khiếp sợ: “Thế thì chẳng phải hai người sẽ không hiểu ngôn ngữ của nhau hay sao?”
Ngu Hạ: “Làm gì có.”
“Sao lại không?” Học sinh cấp 2 giải thích bằng lượng kiến thức của mình: “Đa số người dân Hồng Kông đều nói tiếng phổ thông không đạt tiêu chuẩn, hơn nữa tiếng Quảng Đông rất khó nghe khó hiểu.”
Ngu Hạ liếc cậu nhóc một cái, không quan tâm tới lời phân tích của cậu nhóc: “Rồi sao nữa?”
Học sinh cấp 2 nhìn cô, ngập ngừng nói: “… Nếu một ngày nào đó chị chia tay với bạn trai, hay là suy xét em được không?”
Ngu Hạ: “…”
Cô im lặng một lát, hỏi lại cậu nhóc: “Em cảm thấy lúc thi đại học, em có thể trở thành thủ khoa tỉnh của Bắc Kinh không?”
Học sinh cấp 2: “Hở?”
Ngu Hạ: “Bạn trai chị là thủ khoa toàn tỉnh năm ngoái. Nếu em đạt đến trình độ đó thì chúng ta hẵng nhắc lại chuyện này.”
Dứt lời, Ngu Hạ không thèm để ý tới cậu nhóc học sinh cấp 2 chê bai bạn trai mình, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Bước ra biệt thự, Ngu Hạ không nhịn được mách lẻo với bạn trai, nói rằng không ngờ thằng nhóc mà cô dạy thêm lại mong chờ họ chia tay.
Thấy tin nhắn của Ngu Hạ, Lý Duật lập tức gọi điện thoại cho cô: “Em thật sự nói như vậy hả?”
Ngu Hạ: “Dĩ nhiên rồi.”
Lý Duật nhướn mà: “Chẳng lẽ em không sợ thằng nhóc đó sẽ thật sự thành thủ khoa toàn tỉnh sao?”
“Chuyện này ấy à…” Ngu Hạ suy nghĩ ba giây rồi nghiêm túc trả lời Lý Duật: “Dựa theo một tháng quan sát của em thì nó không thông minh bằng bạn trai hiện tại của em, cho nên điều này rất khó xảy ra.”
Lý Duật: “Sao lại là bạn trai hiện tại? Chẳng lẽ tương lai anh không phải là bạn trai em?”
Ngu Hạ vẫn cười nói: “Lỡ cậu nhóc đó thật sự được thủ khoa toàn tỉnh thì em cũng nên suy xét nó một chút chứ nhỉ?”
Nghe vậy, Lý Duật cười khẽ: “Em chắc chưa?”
Nhận thấy sự đe dọa trong lời nói của anh, ỷ vào lúc này anh không có ở đây, Ngu Hạ khiêu khích: “Chắc chứ, dù sao anh cũng…”
Còn chưa nói hết câu thì cô đã thấy một hình bóng quen thuộc đứng trước cổng khu biệt thự.
Tầm mắt chạm nhau, Lý Duật cúp điện thoại, sải bước lại gần cô. Anh đã chuẩn sẵn sàng để “trừng phạt” cô bạn gái nhẫn tâm của mình.