• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Dạ Hành Ca (3 Viewers)

  • Chương 41

“Nàng muốn đi sao?”

Dường như hắn muốn xác minh dự cảm nào đó của mình.

Người trong phòng xoa vò ngọc, khuôn mặt trắng muốt trầm tư suy nghĩ, mọi thứ đồ đạc đều đã sắp xếp gọn gàng, chỉ một tay nải đơn giản là có thể lên đường.

“Ngươi về cũng nhanh đấy, cũng tốt, coi như kịp chào cáo biệt.” Nàng không lưu luyến cũng chẳng hối tiếc, giọng điệu tựa như đang nói về chuyến xuất hành bình thường.

“Vì sao?”

Ca Dạ nở nụ cười thần bí, “Ngươi không cảm nhận được? Công tử của Tạ gia danh môn lại lui tới với người trong ma giáo, e rằng có nhiều bất tiện.”

Im lặng một hồi, vẻ mặt nam tử có phần phức tạp.

“Nàng biết ta họ Tạ từ lúc nào?”

“Trong lần đến Khâu Từ, lúc đánh nhau với đoàn kỵ mã trên đường quay về, ngươi dùng kiếm tay trái.” Nàng vô tư đáp, “Ta mới phát thực lực thật sự của ngươi hơn hẳn biểu hiện ngày thường, chiêu kiếm cũng khá đặc biệt, sau khi về ta có tìm đọc bí lục có liên quan đến võ lâm Trung Nguyên, rất giống kiếm pháp độc môn của Tạ gia.”

“Chẳng trách năm đó cả gan can thiệp vào như thế. Tuy đang ở Tây Vực, song ta biết Tạ gia dạy bảo vô cùng nghiêm khắc, anh tài xuất hiện lớp lớp, nếu chưa thực sự tài giỏi thì không được đặt chân vào giang hồ, nhưng ngươi mới mười lăm tuổi đã có thể đi ra ngoài, không hỏi cũng biết là mạnh cỡ nào.” Ca Dạ như không thấy nét âm u trong đôi mắt tuấn tú kia, “Nghe nói ngươi do trúng độc nên mới bị bắt, chắc hản Tu Di cũng không phát giác, lúc hắn chết dưới kiếm ngươi hẳn là rất kinh ngạc.”

Cười một tiếng, nàng chế giễu nói, “Bây giờ ngươi đã được tự do, tự mình quý trọng danh dự, vẫn nên sớm tránh đi thì hơn.”

“Nàng… Đã biết hết rồi.”

“Cũng không hẳn là vậy, vì nhờ địa vị nên có vài tư liệu lấy được dễ hơn ngươi nhiều.” Né tránh tầm mắt hắn, nàng lấy vải mềm bọc lại vò ngọc rồi nói tiếp, “Người Trung Nguyên rất căm thù ma giáo, bảy năm ẩn nấp vừa qua sẽ càng có lợi với ngươi. Ắt hẳn sau này sẽ không gặp lại nữa, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”

“Nếu như ta nói không muốn nàng đi thì sao?” Hắn khẽ dời một bước, vô hình trung chặn đường lại.

“Ngươi không sợ thân bại danh liệt ư?” Nàng kinh ngạc nhướng mày, “Ta không nhìn ra ngươi có lý do gì để lại mạo hiểm như vậy nữa cả.”

Trong đôi mắt sâu hoắm nhuốm vẻ buồn bã, “Còn nàng? Vì sao lại nghĩ cho ta như vậy, sao phải gấp rút rời đi như thế.”

Ca Dạ nghe thế thì thoáng ngẩn ra, rồi bỗng bật cười, châm chọc nói, “Có lẽ Tạ công tử hiểu lầm rồi, chẳng qua ta nghĩ là ngươi xuất thân từ danh môn chính phái, qua lại với hiệp sĩ giang hồ, tiết lộ bí mật thì chỉ thêm bất tiện mà thôi.” Chỉ một lời đã kéo dãn khoảng cách, giọng điệu lạnh lùng mỉa mai, “Bàn về thực lực thì dĩ nhiên ta không so được với Tạ gia rồi, sớm tránh đi cũng đỡ cho sau này hai bên phải khó chịu.”

“Nàng sợ ta xem nàng là người tốt đến vậy sao?” Hắn đến gần cúi mặt nhìn nàng.

Nàng tránh đi, “Đừng có hình dung ta với cái chữ buồn nôn đó.”

“Vậy thì đừng đi.” Hắn nhoẻn miệng cười, vui vẻ khó nói, “Dù sao nàng cũng chẳng cố kỵ tình cảnh của ta.”

“Ta có lý do gì mà phải ở chung với đám người bạch đạo như các ngươi chứ.” Nàng hỏi vặn lại.

“Rất nhiều lý do.” Hắn chậm rãi nói ra, con ngươi sáng ngời, nhìn nàng không hề chớp mắt, “Ví dụ như có thể do thám được bí mật của võ lâm Trung Nguyên, lại có thể có người thu xếp cho, yên tâm vui chơi chẳng cần lo nghĩ đến những chuyện vụn vặt. Không ai sẽ phát hiện ra thân phận nàng, nàng vẫn có thể ung dung nhàn nhã hưởng thụ, ta sẽ giới thiệu các nơi có phong cảnh đẹp nhất cho nàng.”

“Việc đó thì có lợi gì với ngươi.”

“Việc này…” Hắn ngẫm nghĩ, rồi như cười như không, “Có lẽ là để có thể tìm cơ hội trả thù? Dù sao nàng cũng nô dịch ta nhiều năm thế kia mà.” Nét mặt tươi cười có vẻ nhạo báng, “Nàng sợ không?”

“Khích tướng hay đấy, đáng tiếc tìm nhầm người rồi.” Nàng bình tĩnh xoay người đi.

Ngăn nàng lại, hắn chuyển đề tài, “Nếu muốn tìm ai, có lẽ ta có thể giúp một tay.”

Nàng dừng chân, bỗng vẻ mặt thoáng trở nên hư vô, “Ngươi ám chỉ điều gì.”

“Lúc rời khỏi Giang Nam nàng mới mấy tuổi? Chắc là còn người thân khác đúng không, không tò mò bọn họ sống thế nào à?” Thăm dò phản ứng của nàng, giọng rất nhẹ lại dịu dàng, “Có từng nghĩ đến việc gặp lại không?”

Lời của hắn như một giọt sương rơi vào vũng nước đọng u ám, chẳng có lấy một gợn sóng.

“Tự coi là thông minh không phải là chuyện tốt.” Nàng nhếch môi nhưng lại không có ý cười, “Nếu ta nghĩ đến những việc này thì đã không thể sống đến giờ rồi. Người thân duy nhất của ta đã chết hơn mười năm, nguyện vọng hiện tại của ta là tìm một chỗ an táng hài cốt của nàng, ngoài ra chẳng còn gì khác.”

Dưới khuôn mặt hờ hững cất giấu cảm xúc khó lòng chạm đến, như hồ nước lạnh đã đóng băng, muốn thăm dò lại gặp phải cách trở khó lòng vượt qua.

“Ta và ngươi là hai loại người.” Cằm tuyết trắng khẽ ngẩng lên, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Đối với ngươi thì hồi ức là thứ cổ vũ ngươi sống tiếp, còn với ta lại đã mất ngay từ ban đầu, đừng có suy bụng ta ra bụng người.”

Giọng nói lạnh tanh như băng châu thốt lên, trong chớp mắt vạch ra khoảng cách rộng.

Không khí im ắng tràn lan, hắn khẽ than thở.

“Xin lỗi, là ta vô tình… Phải làm sao thì nàng mới chịu ở lại thêm một thời gian đây, dù là vì phong cảnh.”

“Ta biết nàng không thích thay đổi hiện giờ, mặc dù nàng chưa từng xem ta là nô lệ.”

“Ta sẽ không làm trái ý nàng, cũng sẽ không hỏi nhiều nữa, nàng có thể làm điều mình muốn.”

Nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn, da thịt lạnh băng trơn láng, hắn dịu dàng lại có vẻ như cầu khẩn.

“Hoặc là, để ta làm tròn chức trách chủ nhà nhé? Coi như báo đáp nàng từng cứu ta.”

Nàng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, cụp mắt che đi tầm nhìn, rơi vào im lặng.

***

“Những năm qua đệ đều ở trong ma giáo?” Huynh trưởng Tạ gia là Tạ Khúc Hoành nghe xong những chuyện trong mấy năm qua, một hồi lâu sau mới có thể thốt ra lời. Nam nhân tuổi gần ba mươi ắt tự có khí chất chín chắn trầm ổn, có danh tiếng chính trực cương nghị, nhiều lần thay mặt Tạ gia giải quyết các công việc đối ngoại.

“Vâng.”

“Cuối cùng còn giết giá vương?” Chưa từng nghĩ mấy năm qua bạn thân lại gặp những chuyện như thế, Tống Vũ Thương cứng cả lưỡi.

“Là tứ sứ hợp lực làm ra, ta chỉ là một ảnh nô thôi.”

“Khó trách đệ mất tích không chút dấu vết như thế, lật tung cả Trung Nguyên cũng chẳng tìm ra.” Tạ Khúc Hoành thở dài, “Nếu mấy ngày trước đệ đã đến Giang Nam, thì vì sao không về nhà sớm hơn.”

“Đệ…” Hắn do dự, “Muốn về thăm một lát, chứ không tính ở lại Tạ gia.”

“Tại sao!” Tống Vũ Thương ngạc nhiên bật thốt, “Ngươi biết rõ người nhà ngươi nhớ nhung nhiều đến đâu mà.”

“Thử đoán xem trong những năm qua ta đã giết bao nhiêu người rồi?” Trên gương mặt tuấn tú có vẻ đắng chát, bí mật chồng chất, sát phạt liên miên, đã chẳng còn vẻ thuần túy của thuở thiếu thời nữa rồi, “Đếm không xuể, không về còn đỡ, chứ làm không khéo lại liên lụy đến danh tiếng nhà mình.”

“Ngươi không nói thì ai biết được.” Tống Vũ Thương lơ đễnh.

“Tam đệ.” Trưởng tử Tạ gia mở miệng, trong ân cần xen lẫn khiển trách, “Cha rất nhớ đệ, cả mẹ cũng thế, từ sau khi đệ mất tích đã chẳng biết lén lút khóc bao nhiêu lần.”

“Năm đó đệ gặp phải giáo vương ma giáo rồi bị bắt tới Tây Vực vốn là chuyện không mong muốn, hôm nay kẻ thù đã chết, cũng coi như ông trời có mắt, không uổng công nhiều năm nhẫn nhục mang nặng, cần gì phải nghĩ nhiều. Mà thế thì cũng đã sao, dù có người nhắc đến chuyện này, thì chẳng lẽ Tạ gia còn không bảo vệ được con trai mình ư? Quản làm gì lời đồn chỉ trách, phận làm con, chớ khiến song thần buồn bã mới là điều quan trọng.”

“Đại ca dạy chí phải.” Cổ họng hắn tắc nghẽn, chỉ đáp được một câu ngắn gọn.

“Sau này đừng nói những lời ngốc nghếch thế nữa, cha vẫn luôn coi trọng đệ, nói đệ là người có cơ sở tốt nhất, tâm tính mạnh nhất trong mấy huynh đệ, nếu biết đệ vẫn khỏe thì chắc hẳn ông vui lắm.”

Lời khuyên giải an ủi của người thân, hắn không thể phản bác, chỉ đành nghe lời.

“Ngày mốt là hôn lễ của tiểu thư Bạch gia, đệ đi cùng ta đi, cũng xin lỗi Bạch lão gia luôn, tuy nói là ý trời, nhưng suy cho cùng vẫn khiến người ta lỡ dở.”

“Sợ đệ đi lại lúng túng.”

Tạ Khúc Hoành ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói phải, “Vậy đợi sau ngày lành thì lại đến cửa vậy.”

“Phải tìm một lý do mới được.” Tống Vũ Thương xen vào, cười trộm khà khà, “Nếu không người ngoài còn tưởng rằng Vân Thư đào hôn, quay về lại quá khéo.”

Tạ Khúc Hoành rất tán thành, “Trừ người trong nhà ra, chuyện này chỉ có thể để một mình Bạch lão thái gia biết được, còn về bên ngoài…” Khổ sở nghĩ cả buổi, “Cứ nói những năm trước đệ bị bệnh nặng, được đưa ra ngoài tìm lương y, chữa trị mấy năm mới khởi sắc.”

“Nếu đã bệnh nặng, thì sao ngay cả người nhà cũng không biết?” Tống Vũ Thương lắc đầu chỉ ra chỗ vô lý.

“Cứ nói là bệnh cấp tính.”

“Thế cũng không đúng, dù gì cũng phải gửi thư chứ, sao đến mức cắt đứt cả tin tức được.”

“Lúc luyện công thì đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, không thể động đậy?” Vắt óc cả buổi, Tạ Khúc Hoành cố tìm được lý do hợp với suy luận.

“Luyện bí kíp gia truyền mà lại tẩu hỏa nhập ma? Đây cũng quá là… Chỉ sợ bác Tạ là người đầu tiên không thích nghe nhất.”

“Bị kẻ thù truy đuổi, rơi xuống vực mất trí nhớ thì sao?” Từ bỏ có bao nhiêu sơ hở, lão đại Tạ gia đã lực bất tòng tâm với việc nói dối rồi.

“Cao thủ có thể ép Vân Thư vào đường cùng, tất trong chốn võ lâm phải có người, nên nói ai đây?” Tống Vũ Thương không khỏi buồn cười, dễ dàng chỉ ra điểm mấu chốt.

“Gặp phải thế ngoại cao nhân, bị đưa đến chỗ vắng người khổ tu?”

“Nhận lệnh ngụy trang lẻn vào thế gia đối nghịch thăm dò?”

“…”

Nhìn huynh trưởng đoan chính ngay thắng vắt hết óc tìm lời giải thích hợp lý, đỏ mặt trai cãi với Tống Vũ Thương, chợt một luồng ấm áp bao trùm lấy tim hắn.

Nhà, thật tốt quá.

***

Nói chuyện kết bạn cùng con nhà thế gia học võ, có phần hoài niệm lại lạnh nhạt. Ngồi trong đây đều là thiếu hiệp hăng hái giang hồ, tất cả vì hôn lễ của Bạch gia mà đến đây. Ba ngày trước sau khi viếng thăm huynh trưởng, Bạch lão gia cứ khăng khăng giữ lại, phái trưởng tử nhà mình đi theo, một lòng muốn tiểu bối gần gũi hơn.

Đã từng trải bảy năm, hắn đã trầm tĩnh hướng nội đi nhiều, đã không còn sức nhảy nhót như hồi trẻ, đa phần chỉ nghe người trong bàn bàn luận viễn vong, rất ít khi nói xen vào. Có điều trưởng tử Bạch gia tận tình tiếp đãi, cố ý kết bạn, vô hình trung khiến hắn nhìn chăm chú mấy lần, muốn khiêm tốn cũng không dễ.

Có điều so với Ca Dạ, hẳn đã ung dung lắm rồi.

Biết được hắn có người đồng hành, Bạch lão gia vô cùng nhiệt tình, mời hai người vào phủ không được từ chối. Nay hắn phải ở lại khách sảnh kết bạn, còn Ca Dạ… thân ở trong những danh môn khuê tú Giang Nam, rảnh rỗi tụ tập tại nhã đình.

Hơn nửa những danh môn thục viện này đều xuất thân từ võ lâm thế gia, có người biết công phu quyền cước, thậm chí còn có có cả hiệp nữ, hiên ngang oai hùng danh tiếng lan xa, Ca Dạ ngồi giữa đó như một thiếu nữ ngây thơ bé nhỏ yếu đuối, cực kỳ bắt mắt.

“… Cũng không quen Tạ công tử, thuận đường đồng hành ở Đôn Hoàng mà thôi…”

“… Người nhà qua đời cả rồi, có chút sản nghiệp nhỏ, ngưỡng mộ phong cảnh nơi đây…”

“… Không hiểu tính nết sở thích của hắn lắm…”

“… Tạ công tử chỉ có lòng tốt, mấy ngày nữa…”

“… Các vị tỷ tỷ nói đùa rồi… Không nghĩ đến những việc khác…”

Từng câu chữ trò chuyện ngắt quãng xuyên qua cửa sổ trên tường, trước sau nàng luôn là trung tâm của cuộc nói chuyện. Dường như chúng nữ đều rất hứng thú với vị khách yêu kiều đồng hành cùng Tạ công tử, không ngừng vây quanh đặt câu hỏi, từ thân thế cho đến sở thích thường ngày đều bị hỏi một lượt, đối với nàng mà nói, tùy ý thêu dệt vài câu đối phó với đám nữ nhân này cũng chẳng mất sức là bao.

Ở giữa đám nữ hiệp ba hoa khoác lác, nàng trầm tĩnh trả lời, có vẻ ngoan ngoãn tốt tính, chỉ là… Hắn có thể cảm nhận được sự không kiên nhẫn ẩn nấp, đoán chừng không hề tập trung nói chuyện.

Chẳng trách nàng cảm thấy không thú vị, với tính tình của nàng mà phải qua loa lấy lệ với đám tiểu thư thế gia kiêu căng tự phụ thì đúng là nhàm chán, hắn cũng thấy đồng cảm. Lúc này chỉ có thể thầm cầu nguyện cd có đủ sức chịu đựng, không đến nỗi phất tay áo bỏ đi.

Cô gái xinh đẹp bên cạnh Ca Dạ có hơi cáu trước đống câu hỏi dồn dập.

“Các vị tỷ tỷ tốt hỏi nhiều như thế, cũng phải để Diệp cô nương nghỉ ngơi chút chứ.”

Chúng nữ khó xử bật cười, xung quanh vắng vẻ dần.

“Còn không phải là Bạch đại tiểu thư mới xuất giá, các tỷ muội thấy mất mát sao, nên mới bất giác hỏi nhiều như vậy.”

“Nói cũng phải, người kế tiếp xuất giá chắc hẳn chính là Nhị tiểu thư rồi.”

“Không biết là tài tuấn thế nào mới hợp tâm ý của nhị tiểu thư nhỉ.”

“Không phải trước mắt có một nhân tài đấy sao?”

“Nhắc đến mới thấy cũng thực là trai tài gais ắc.”

Năm mồm bảy miệng trêu đùa khiến thiếu nữ xinh đẹp đỏ bừng gò má, hờn dỗi ngắt lời, “Các vị tỷ tỷ lại giễu cợt Phượng Ca rồi, thấy tỷ tỷ gả đi rồi liền bắt nạt ta sao.”

“Ai dám bắt nạt nhị tiểu thư Bạch gia chứ, sợ chỉ có cô gia tương lai mà thôi.” Tỷ muội cầm khăn tay trêu đùa.

“Nói đi đâu chứ, Bạch gia và Tạ gia cũng coi là môn đăng hộ đối, Tạ tam công tử hữu lễ khiêm nhường, sợ Phượng Ca đè người ta ra ấy chứ.” Chỉ mặt gọi tên đùa bợt, song lại chỉ ra tâm tư bí ẩn.

“Tỷ tỷ xấu, còn nói nữa cẩn thận ta xé miệng tỷ đấy.” Thiếu nữ xấu hổ véo lấy, chúng nữ trranh nhau né tránh, cười nói ồn ào.

“Ôi chao, không dám nữa đâu.” Thiếu nữ lên tiếng cười tránh, “Muội muội ngoan, ngón này của muội nên để dành đối phó với tướng công tương lai mới phải, ghim ta làm gì chứ.”

Vừa nói vừa cười một trận, khiến cánh nam nhân trong khách sảnh rối rít nhìn sang, những nụ cười như hoa dưới nắng xuân rực rỡ, trông hệt giai cảnh giai nhân hoạt bát động lòng người.

“Nói nhiều cũng khô miệng rồi, nếu muội muội cho hái sơn trà thì có thể lấp miệng tỷ tỷ đấy.” Người nói chuyện là bạn chí cốt của Bạch gia, cố ý đùa bỡn để Bạch Phượng Ca xuất thân thủ.

“Bạch gia mà còn có thể thiếu quả tươi đãi khách ư, tỷ tỷ muốn ăn thì cứ dặn một tiếng là được.” Nhị tiểu thư Bạch Phượng Ca thuận miệng dặn dò kẻ dưới.

“Vậy đâu có được, nhất định phải là nhị tiểu thư tự tay hái mới ngọt.” Thiếu nữ chỉ vào chùm sơn trà lủng lẳng trên cây, “Chùm lớn nhất kia đi, cũng để ta xem Yến Xuyên Lâm của Phượng Ca đã luyện được đến tầng thứ mấy rồi.”

Bạch Phượng Ca cười tủm tỉm đứng lên, cố ý khoe tài, đứng trên lan can mượn lực, trông như chim én vút bay, nhanh chóng chụp lấy chùm sơn trà ở trên ngọn cây như én về tổ, rồi lại quay trở về trong đình, trong tay xách một chùm sơn trà vàng mọng, khí tức không hề rối loạn, ung dung chải tóc, dáng người uyển chuyển đã lấy được sự ủng hộ của cả đại sảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Linh quan dạ hành
  • Khán Môn Cẩu
Chương 5
Dạ Hành
  • Lâm Lâm
Chương 26-30
Lý Thất Dạ
  • Đang cập nhật..
Tiểu Dạ Khúc
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 84

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom