• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cứu rỗi (1 Viewer)

  • Phần 5 END

10.

Giải quyết xong mọi chuyện, tôi cầm điện thoại hài lòng mãn ý đi về phòng đánh một giấc ngon lành.

Lúc tỉnh lại đã là sáu giờ chiều.

Tôi thấy khô miệng nên đi xuống lầu tìm nước uống, lại phát hiện trên khay trà để sẵn một chén nước mới rót.

Nhưng tôi tỉnh lắm, không thèm để ý chén nước kia mà rót một ly khác từ máy lọc nước.

Vừa mới cầm ly nước uống một ngụm thì chuông điện thoại reo lên, ta uống thêm hai ngụm, chuẩn bị tới cầm điện nghe máy.

Kết quả vừa đi hai bước đã thấy choáng váng, tôi gắng gượng lết tới bên bàn trà, mắt càng lúc càng mờ, tôi cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Lục Cảnh Trình. Còn chưa kịp nghe máy, tôi đã mất đi ý thức.

Ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tôi hốt hoảng.

Chẳng lẽ lại chết lần nữa

...

Lần này xem quảng cáo ba đời nhà tôi trị sỏi thận liệu có thể sống lại không đây?

...

Lúc vừa khôi phục ý thức, tôi theo bản năng sờ người mình.

Còn may, là người thật.

Tôi nhìn quanh, phong cách này hẳn là phòng khách sạn.

Tôi nhìn ga giường trắng đắp lên người, mới phát hiện áo quần đã bị lột mất, chỉ còn bộ đồ lót che chỗ cần che.

Tôi trừng mắt, phát hiện bên cạnh có một người đàn ông, sau khi thấy mặt hắn, tôi suýt bị hù c.h.ế.t.

Tống Dĩ Hiên.

Tôi kéo chăn che người chạy sang phòng né hắn.

Tống Dĩ Hiên nghe tiếng tỉnh dậy, thấy tôi ngồi trong góc, hắn nở nụ cười.

"Xin lỗi, dòng đời xô đẩy, đành phải để cô chịu ấm ức vậy."

Tôi thầm hô không ổn, Tống Dĩ Hiên ở đây, chứng minh chuyện này tuyệt đối không thoát được có quan hệ với mẹ con Mạnh Thanh.

Đời trước thủ đoạn của hai người này tàn nhẫn cỡ nào, tôi đã sớm tự mình trải nghiệm.

Còn may lần này tôi không cãi vã với cha tôi, quan hệ với Lục Cảnh Trình cũng hòa hoãn lại, chứ không giờ này có khi tôi phải xem quảng cáo ba đời trị sỏi thận phát nữa rồi.

"Chơi gài bẫy chứ gì, anh muốn gì? Nếu muốn tiền, tôi cũng có, tôi có nhiều tiền hơn Mạnh Thanh nhiều, anh thả tôi đi, tôi trả anh gấp đôi."

Tống Dĩ Hiên sáng mắt lên, sau đó lại thở dài: "Mặc dù là vậy, nhưng chậm mất rồi, tôi không phản bội thân chủ được, làm ăn phải uy tín."

Tôi cắn răng, không tự chủ run rẩy.

Cái quái gì thế này chứ? Người thấy tiền sáng mắt lên còn chơi trò nhân phẩm, mày xứng sao?

Nếu tôi không đoán sai, Mạnh Thanh hẳn là muốn hủy hoại tôi.

Một giây sau, có tiếng va chạm rất mạnh ngoài cửa.

Tôi hoảng thật sự, đã tưởng tượng ra tít báo ngày mai.

Tống Dĩ Hiên đứng lên, vừa đi nhanh tới vừa nói: "Xin lỗi, Khương tiểu thư, vậy thì tôi..."

Ầm!

Cửa bị đạp bay, Tống Dĩ Hiên bị một đấm ngay mặt.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, là Lục Cảnh Trình.

Trán hắn còn lấm tấm mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu, giống như vừa khóc.

Nhìn thấy hắn, tôi vốn không có cảm xúc gì bỗng nhiên đỏ vành mắt.

Hắn bước nhanh về phía tôi, ôm tôi vào lòng: "Trì Trì, xin lỗi, tôi tới trễ."

11.

Tôi được Lục Cảnh Trình bế công chúa về nhà.

Tống Dĩ Hiên sau khi bị cảnh sát bắt, lập tức lộ mặt thật, khai hết mọi chuyện không sót chữ nào.

Sau khi cha tôi biết chuyện này, lập tức hủy vé máy bay đi Mỹ.

Lúc nhìn thấy cha tôi, tôi đang nằm cạnh Lục Cảnh Trình ăn bánh kem.

Cha tôi thấy bộ dạng của tôi, trước tiên vỗ vai Lục Cảnh Trình, sau đó như trút được gánh nặng mà thở phào.

"Cám ơn con, Cảnh Trình, nếu không có con, bác không biết hôm nay Trì Trì sẽ ra sao nữa."

Cha tôi vừa dứt lời, cửa lại mở ra.

"Con dâu tôi không có sao chứ?"

Người chưa tới tiếng đã tới trước, chính là mẹ của Lục Cảnh Trình.

Thời điểm nhìn thấy mẹ hắn, tôi vẫn ngây người sững sờ.

Tính cả đời trước, phải có năm sáu năm rồi chưa gặp mẹ hắn.

Không thể không nói, mẹ Lục Cảnh Trình càng nhìn càng thấy đẹp.

Tôi vốn không có sức đề kháng với các chị đẹp, bỏ bánh kem trong tay xuống, cười đáp lời:

"Dì Lục, con không sao ạ, dì nhìn này, còn còn đang nhảy nhót tưng bừng đây này."

Sợ bà ấy không tin, tôi bước xuống khỏi ghế xoay xoay mấy vòng.

Mẹ Lục Cảnh Trình thấy thế thì vỗ ngực thở phào, sau đó kéo tôi tới ôm chặt lấy tôi.

"Ôi cục cưng của dì, không sao là tốt rồi, suýt nữa hù dì sợ c.h.ết rồi."

Hàn huyên một lúc, cha tôi nhận được điện thoại, sau đó sắc mặt ngưng trọng.

"Hạ Xuân Hiểu đã đặt vé máy bay đi Pháp."

Nói xong, Lục Cảnh Trình đứng bật dậy, cha tôi cũng không chần chừ, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi.

Tôi cũng hùng hổ đi theo, Lục Cảnh Trình nhìn tôi bảo:

"Về đi, mấy chuyện này con nít đừng đi tham gia náo nhiệt làm gì."

Tôi lắc đầu, kiên quyết đòi đi theo.

Hơn nữa, tôi đâu phải con nít, đã c.h.ết một lần, tâm lý còn vững hơn cả bà lão tám mươi.

Tôi còn thấy cả bộ dáng của mình khi c.h.ết, sao có thể sợ cảnh họ đi bắt Hạ Xuân Hiểu.

"Không được, Hạ Xuân Hiểu hãm hại mình đến cỡ đó, không tận mắt thấy bà ta bị tóm, mình sẽ rất khó chịu."

Tôi ôm cánh tay Lục Cảnh Trình làm nũng, thế là hắn chỉ đành gật đầu đồng ý.

Đường tới sân bay rất xa, cha tôi lái xa rất nhanh, tôi ngồi sau say xe choáng váng.

Lục Cảnh Trình thấy tôi không thoải mái, kéo đầu tôi dựa lên vai hắn: "Nhắm mắt lại sẽ dễ chịu hơn."

Hai mươi phút sau, bọn tôi tới sân bay.

Xe cảnh sát khắp nơi.

Sau khi xuống xe, cha tôi chào hỏi với phía cảnh sát, quay đầu thấy Lục Cảnh Trình đang dìu tôi, con mắt ông lập tức sáng lên.

"Khục, Cảnh Trình con chăm sóc Trì Trì nhé, bác đi tìm người trước đã."

Lục Cảnh Trình gật đầu, kéo tôi đang nôn khan chậm rãi đi vào trong.

Sân bay nhiều người, tôi bị say xe nên chỉ có thể ngồi cùng Lục Cảnh Trình trước cửa kiểm tra an ninh.

Lục Cảnh Trình một tay cầm chai nước, một tay đỡ tôi, thở dài nói: "Đã nói đừng có đi theo mà cứ cứng đầu cơ, nếu không sao lại bị say xe."

Tôi già mồm hừ một tiếng.

"Ôi đau đầu quá."

Hắn bất đắc dĩ lườm tôi một cái, sau đó giúp tôi day day huyệt Thái Dương.

Tôi nhắm mắt lại, không cảm giác được ánh mắt hung tợn phía sau.

12.

"Trì Trì! Sau lưng!"

Tiếng kêu thảng thốt xé lòng của cha tôi vang lên, tôi mở mắt ra, thấy Mạnh Thanh cầm một con d.ao đang nhào về phía tôi.

Tôi lanh tay lẹ mắt xô Lục Cảnh Trình ra. Nói thật, đời trước sau khi bị xe t.ông c.h.ết, tôi đã miễn dịch với mọi loại công cụ có thể tạo thành tổn thương cho tôi rồi.

Lục Cảnh Trình bị tôi xô ra, vào thời khắc Mạnh Thanh đ.âm tới, tôi đã nhanh nhẹn né sang bên.

Miệng cô ta không ngừng chửi rủa: "Khương Trì Trì, mày đã cướp mọi thứ của tao, mẹ tao cũng bị mày cướp đi, tại sao mày còn s.ống trên đời này chứ? Tại sao chứ?"

Cô ta kêu gào đuổi theo phía sau, tôi te te chạy đằng trước.

Hạ Xuân Hiểu bị cảnh sát dẫn tới, bà ta gào khóc gọi Mạnh Thanh: "Thanh Thanh, mau dừng tay con ơi, mẹ sai rồi, con đừng làm bừa."

Mạnh Thanh chưa từ bỏ ý định đuổi tôi không buông, cảnh sát bốn phương tám hướng chĩa s.ú.ng lên, tôi thành công chạy tới khu vực an toàn.

Mạnh Thanh nhìn cảnh tượng trước mặt, như vừa tỉnh mộng, dừng bước, sau đó quỳ xuống.

D.ao trong tay rơi xuống, cô ta thẫn thờ nhìn về phía trước, cảnh sát lập tức bắt lấy cô ta, còng tay lại.

Tôi bấy giờ mới hít sâu hai cái, lúc Lục Cảnh Trình đi tới trước mặt tôi, tôi đã không đứng vững nữa, đổ vào trong lòng hắn.

Nhìn bóng lưng Mạnh Thanh bị bắt đi, tôi thở dài.

Đúng là tội nghiệp, bị mẹ vứt bỏ lại, đi nấu cơm cho người khác mười mấy năm, cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.

Tôi lắc đầu, lại thở dài.

Ủa khoan, sau tự nhiên tôi thánh mẫu vậy, mẹ con họ suýt chút nữa đã cho tôi ngỏm tận hai đời.

Tôi tự tát mình cái "chát", Lục Cảnh Trình sững sờ vội vàng che mặt tôi lại: "Làm gì thế, đừng manh động."

13.

Sau khi Hạ Xuân Hiểu và Mạnh Thanh bị bắt, tôi không còn nghe được tin tức của họ nữa.

Tôi chuyên tâm chuẩn bị thi đại học.

Sau khi thi xong, thành tích của tôi tốt ngoài mong đợi, cao hơn đời trước tận năm mươi điểm.

Tôi hoa tay múa chân gọi điện thoại khoe với Lục Cảnh Trình, lại nghe hắn than thở oán giận.

Tôi cả kinh, chẳng lẽ học tài thi phận rớt cmnr?

"Không sao mà, ai chả có lúc thi không tốt, cùng lắm thì mình học lại cùng cậu."

Tôi vô cùng kiên quyết, mà Lục Cảnh Trình lại cười: "Học tài thi phận hả? Câu này không dành cho tôi."

Lúc này tôi mới biết mình bị lừa, tức tối cúp điện thoại.

Cha tôi biết được điểm thi của tôi, vui đến không ngủ được.

Sáng hôm sau, ông gọi tôi vào thư phòng, ra vẻ bí ẩn nói với tôi: "Trì Trì, lần này con thi tốt như vậy, cha cảm thấy năng lực của con không nên bị trói ở trong nước."

Tôi hết hồn, kiểu này là muốn tôi đi du học đây mà.

"Cho nên cha quyết định cho con đi du học, đã tìm được trường rồi, trường số một ở Mỹ."

Cha tôi còn lải nhải không thôi, còn tôi thì sửng sốt, thế này chẳng phải sẽ phải rời xa Lục Cảnh Trình chứ, nếu tôi đi du học, vậy thì bọn tôi đâu chỉ cách xa nhau hai ngàn cây số...

"Cha, còn Lục Cảnh Trình thì sao?"

Thấy tôi hỏi, cha tôi đáp ngay: "Cảnh Trình chắc chắn là đi với con rồi."

Sau câu ấy, tôi không còn nghe rõ cha tôi nói gì nữa.

Cùng đi học đại học với Lục Cảnh Trình, câu này cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi.

14.

Hai tháng sau, tôi và Lục Cảnh Trình đứng ở sân bay tạm biệt người nhà.

Trong sân bay, đột nhiên tôi nhớ tới còn có người tên là Mạnh Thanh, liền thuận miệng hỏi cha tôi: "Mẹ con Mạnh Thanh sao rồi à?"

Cha tôi khoát tay: "Đi đạp máy may lâu rồi." (Lao động ở trỏng đó mí bà)

Ông ấy nói rất hững hờ, như thể bọn họ chỉ là kẻ không quan trọng gì.

Lục Cảnh Trình nghe thấy, nắm tay tôi thật chặt.

Lúc máy bay cất cánh, Lục Cảnh Trình nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Tiểu thư Khương Trì Trì, muốn bắt đầu mối tình đại học với anh không?"

Tôi nhìn máy bay dần xa mặt đất, gật đầu.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom