-
Phần 4
8.
Lúc trước cha tôi cưới Hạ Xuân Hiểu chẳng qua là để tìm người bồi bạn tôi mà thôi.
Tôi hiểu hơn ai hết, cha tôi không chỉ không yêu Hạ Xuân Hiểu, những năm này chung đụng, ông ấy đã sớm biết Hạ Xuân Hiểu là hạng người gì rồi.
D.ốt n.át thay một nhà Hạ Xuân Hiểu, thực sự cho rằng người có tiền bọn tôi đều không có đầu óc sao?
(À, trừ tôi đời trước ra thì đúng là vậy thật.)
Tôi bưng cốc nước, lặng yên không tiếng động trở về phòng.
Sáng hôm sau, tám giờ tôi đã sửa soạn xong xuôi.
Chín giờ, tôi đúng hẹn ra cửa, nhưng không thấy Lục Cảnh Trình đâu, lại thấy Mạnh Thanh và Tống Dĩ Hiên.
Tôi đóng sầm cửa lại, bên ngoài lại có người gõ cửa.
"Trì Trì, bọn mình tới rủ cậu lên thư viện này. Dĩ Hiên rất giỏi toán, có thể giúp cậu."
Tôi không nhịn được trả lời: "Không cần."
Một lát sau, có tiếng xe máy dừng trước cổng, tôi kéo rèm cửa sổ ra, thấy Lục Cảnh Trình.
Tôi chạy rất nhanh, không nhìn Mạnh Thanh và Tống Dĩ Hiên đứng bên cạnh.
Mười phút sau, tôi xuất hiện trước cửa thư viện.
Nhưng mà... tôi... không mang... quyển sách nào cả.
Tôi nhìn cặp sách sau lưng Lục Cảnh Trình, rồi nhìn lại mình.
Tôi đúng là thằng hề.
"Sách đâu?"
Tôi khóc không ra nước mắt. "Quên.. quên cầm rồi."
Tôi cũng không thể nói, tôi cho rằng hôm qua hắn nói học bài chỉ là cái cớ, thực ra muốn hẹn hò với tôi được.
Lục Cảnh Trình nhĩn kỹ tôi, cuối cùng đưa tay ra, vuốt nhẹ qua gò má tôi một cái.
"Đánh phấn hơi dày, lần sau để ý vào."
Trong thư viện, Lục Cảnh Trình ngồi bên cạnh tôi, lấy sách toán ra bắt đầu giảng bài.
Tôi buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống nghe giảng hết một buổi sáng, mãi đến khi đồng hồ thư viện điểm 12 giờ trưa.
Tôi chụp áo khoác muốn chạy trốn, Lục Cảnh Trình muốn bắt tôi lại, nhưng tôi né được.
"Bạn Lục, mình muốn ăn cơm, mình đói lắm rồi, tha cho mình đi."
Bắt xe về đến nhà, từ ngoài cửa đã nghe thấy mùi sườn kho.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay tôi có thể gặp ông bố ngày trăm công ngàn việc kia của tôi.
Mở cửa ra, quả nhiên thấy cha tôi đang ngồi trên sô pha, trong phòng bếp, Hạ Xuân Hiểu đang bận bịu.
Hừ, bà ta cũng chỉ có ngón nghề trong bếp này mà thôi.
Tôi vứt áo khoác, nhào vào lòng cha tôi.
Lại nói, từ lúc tôi yêu Tống Dĩ Hiên, cha tôi cũng thất vọng triệt để với tôi, cho nên đời trước đến lúc c.h.ết tôi cũng không được gặp lại ông lần nào.
"Cha, nhớ cha c.h.ết đi được."
Tôi dụi dụi vào ngực cha tôi, ông ấy hơi sững người, sau đó xoa đầu tôi: "Lại muốn mua gì nữa đây?"
Tôi vừa nghe đã dẩu môi: "Con gái phải muốn mua gì mới được làm nũng với cha à?"
Vừa dứt lời, đã thấy Hạ Xuân Hiểu bưng món cuối cùng trong bếp đi ra.
"Ăn cơm thôi, ăn nào ăn nào, Trì Trì, hôm nay có sườn kho con thích này."
Tôi kéo tay cha, đứng dậy ngồi vào bàn ăn.
9.
Lúc ăn cơm, tôi liên tục gặp đồ ăn cho cha tôi, khiến Hạ Xuân Hiểu ngồi cạnh muốn gắp cũng không biết để chỗ nào.
Đời trước tôi không chỉ không nghe lời ông ấy, còn đối nghịch với ông ấy khắp nơi, khiến cha đẻ tôi cũng phải thất vọng với tôi.
Lần này, lấy lòng cha đẻ sẽ là bước đột phá lội ngược dòng thứ hai.
"Ôi chao, Trì Trì lớn rồi, biết thương cha rồi kìa."
Hạ Xuân Hiểu mở miệng không đúng lúc, tôi không nhìn bà ta, còn cha tôi thì mỉm cười lịch sự.
Bữa cơm này, Hạ Xuân Hiểu ăn rất gượng gạo, bà ta muốn góp lời cũng không được, muốn gắp đồ ăn cũng không xong.
Cơm nước xong, tôi đi lên lầu, lại đột nhiên nhớ ra để quên điện thoại dưới phòng khách, thế là quay lại.
Cha tôi và Hạ Xuân Hiểu vẫn còn ngồi ăn, lúc sắp xuống tới nơi, tôi nghe thấy tiếng Hạ Xuân Hiểu: "Ngôn Uy à, em thấy hôm nay Trì Trì cứ thế nào ấy, chắc nó có chuyện gì muốn xin anh đấy."
Tôi dừng bước, ngồi trên bậc thang, để coi mụ Hạ Xuân Hiểu này muốn làm gì.
"Hả?"
Cha tôi tiếp tục ăn cơm, Hạ Xuân Hiểu bèn nói tiếp.
"Ngôn Uy, em chẳng dối gì anh, hôm qua Trì Trì nói với em rằng nó thực sự không muốn kết hôn với Lục Cảnh Trình, nó không dám nói với anh nên chỉ biết nói với em thôi."
Cha tôi nghe xong thì cau mày, nhưng vẫn không lên tiếng.
Lúc ấy cha tôi cũng biết tôi ghét Lục Cảnh Trình, nhưng trước giờ ông ấy đều cảm thấy chỉ cần không giải trừ hôn ước thì chúng tôi vẫn sẽ có thể vui vẻ như trước kia.
Ông ấy luôn thích mềm không thích cứng, hoặc giả ông ấy cũng đoán ra được hôm nay tôi làm nũng là muốn nói chuyện này, cho nên không phản bác.
Hạ Xuân Hiểu thấy thế vội buông đũa, tiếp tục thêm mắm dặm muối: "Ôi chà, Ngôn Uy à, tuy rằng Cảnh Trình rất xuất sắc, nhưng Trì Trì không thích thì cũng chịu thôi..."
"Ai nói với dì là tôi không thích."
Tôi nghe không nổi nữa, đứng dậy đi tới.
Bà ta và Mạnh Thanh không hổ là mẹ con, cái m.ỏ y chang nhau.
Hạ Xuân Hiểu nhìn thấy tôi, mặt tái đi.
"Trì Trì, sao con lại xuống đây?"
Tôi cười gằn, ngồi xuống bên cạnh cha tôi: "Nhà tôi, tôi muốn đi lên thì đi lên, muốn đi xuống thì đi xuống, đến lượt dì quản tôi à?"
Sắc mặt Hạ Xuân Hiểu càng khó coi hơn, dù sao tôi cũng chưa từng trả treo với bà ta như vậy, trước kia quan hệ của tôi và bà ta cũng không đến nỗi nào.
"Trì Trì..."
"Hơn nữa, tôi chưa từng nói với dì rằng tôi không muốn lấy Lục Cảnh Trình."
Nghe bà ta gọi tên tôi, tôi lập ngức ngắt lời bà ta ngay.
Cha tôi vừa nghe tôi nói, lập tức vui vẻ cầm tay tôi.
"Trì Trì, con nghĩ vậy thật à ba còn tưởng con không thích thằng nhóc nhà họ Lục kia chứ."
Tôi cầm tay cha tôi: "Cha, trước kia con trách lầm ba, vì con tưởng ba định hôn sự này cho con là vì bản thân cha, nhiều người muốn gả vào nhà họ Lục như vậy, thế mà con còn không biết đủ, thật là đáng c.h.ết."
Nói xong, tôi và cha tôi ôm nhau mà khóc, Hạ Xuân Hiểu thấy thế, bèn tìm lý do chuồn êm.
Nhưng tôi làm sao có thể dễ dàng tha cho bà ta như vậy.
"Dì Hạ, dì cũng nghe tôi nói rồi đó, về sau không cần quyết định thay tôi như vậy nữa, nếu không thì tôi cũng không biết cái miệng này của tôi có thể nói ra cái gì đâu."
Hạ Xuân Hiểu dừng bước, nhìn tôi gật đầu một cái, sau đó đi mất.