-
Phần 3
5.
Tiết này là tiết số học, toán số học cấp ba khó muốn ch.ết đi được, cúp một tiết có khi phải học bù nửa ngày mới kịp chương trình.
Tôi cầm sách giáo khoa, chuyên chú nghe thầy giảng bài, Mạnh Thanh không vui, bắt đầu gợi chuyện.
"Trì Trì, sáng hôm nay cậu dọa mình sợ ch.ết khiếp, may mà cậu không bị phỏng, chứ không mình xót c.h.ết luôn."
...
Tôi im lặng.
"À phải rồi, nam sinh mà cậu tông trúng hôm nay á, cậu có nhìn thấy không, có phải siêu cấp đẹp trai không, đó chính là người mà chiều hôm qua mình định dẫn cậu đi gặp đó."
Tôi hít sâu, lộ nụ cười đầy cam chịu: "Rất đẹp trai, cậu thích thì có cần mình giúp cậu theo đuổi không?"
Nụ cười của cô ta cứng lại trên mặt, do dự một lúc, không trả lời tôi mà nói tiếp: "Cậu ấy tên là Tống Dĩ Hiên, xếp vào lớp 12/8, lần trước nói chuyện với cậu ấy, lúc nhắc tới cậu..."
"Thầy ơi, xin lỗi thầy, đề này em chưa hiểu lắm, thầy có thể giảng lại cho em không ạ?"
Tôi giơ tay lên, chỉ vào bài ví dụ trong sách giáo khoa.
Thầy giáo đã khá lớn tuổi, lần đầu tiên thấy có học trò đặt câu hỏi trong tiết của mình, thế là nở nụ cười sung sướng:
"Được rồi, em... Khương Trì Trì, thầy có lời khen, tinh thần học tập rất đáng khen, cái tinh thần học tập này ấy à... chúng ta phải nói tới chuyện 100 năm trước..."
Tôi mắt chữ O mồm chữ A nhìn thầy giáo, từ toán giảng tới sử, mãi đến tận lúc hết tiết cũng chưa nói đến bài ví dụ mà tôi hỏi.
...
Hết tiết, tôi nhìn thấy giáo nhanh như một cơn gió phi cái vèo ra khỏi lớp.
Mạnh Thanh thấy thế, lập tức chen mồm: "Trì Trì, không sao đâu mà, mình kêu Dĩ Hiên dạy cậu, môn số học của Dĩ Hiên rất..."
Mạnh Thanh mới nói dở câu, một cuốn số học đã xuất hiện trước mặt tôi.
Là Lục Cảnh Trình, hắn ngáp một cái, ngồi xuống trước mặt tôi.
"Bài nào?"
Tôi không kịp phản ứng: "Hả?"
"Lúc nãy cậu không hiểu bài nào?"
Tôi hiểu ý hắn, mở bài ví dụ ra, ngón tay đẹp đẽ của hắn chạm vào sách giáo khoa, cầm tờ giấy trắng bên cạnh loạch xoạch giải đề.
Mạnh Thanh nhìn ngây người, cũng sáp lại gần.
Lục Cảnh Thanh giải bài xong, xoay tờ giấy lại trước mặt tôi.
Trên tờ giấy trắng, toàn bộ quá trình phân tích giải quyết bài toán kia được viết rất rõ ràng, thậm chí không cần hắn giảng tôi cũng có thể hiểu rõ cách giải bài toán này.
Hắn chậm rãi xoay người, xoa đầu tôi: "Chiều học xong chờ tôi về chung."
Tôi gật đầu, hắn đứng dậy chuẩn bị đi, Mạnh Thanh đứng bật dậy nói:
"Cảnh Trình, mình cũng có bài này chưa hiểu, cậu dạy mình được không?"
"Văn phòng thầy Trần ở ngay tầng dưới ấy."
Lục Cảnh Trình không thèm quay đầu từ chối cô ta.
Mạnh Thanh tựa như đông cứng, tôi ngồi sau lưng cô ta, tim đập thình thịch.
Đời trước làm thế quái nào lại ghét Lục Cảnh Trình như vậy được nhỉ?
6.
Sau khi tan học, tôi vừa dọn dẹp sách vở vào cặp xong thì đã thấy Lục Cảnh Trình đứng chờ tôi ngoài cửa.
Tôi mìm cười đi về phía hắn, Mạnh Thanh lại thò mặt ra.
"Trì Trì, mình đau bụng quá, khó chịu quá."
Tôi không nhìn cô ta, tiếp tục đi về phía Lục Cảnh Trình, thế là Mạnh Thanh chụp lấy tay tôi: "Trì Trì, mình thật sự rất khó chịu."
Tôi muốn cạn lười luôn, có phải người ta không nổi giận thì nghĩ người ta n.g.u không vậy.
"Cậu khó chịu thì đi khám đi chứ kêu mình làm gì? Chẳng lẽ mình là bác sĩ?"
Mạnh Thanh buông cánh tay tôi ra, sau đó cô ta... bật khóc.
...
Tôi dở khóc dở cười, lại thấy Lục Cảnh Trình đi tới.
"Tôi đưa cậu đi vậy."
Tôi nghe không hiểu, Mạnh Thanh thì ngẩng đầu: "A..."
"Không phải cậu khó chịu à, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Lục Cảnh Trình nhắc lại lần nữa, Mạnh Thanh vừa nghe, yêu kiều đáp một tiếng "Được".
Sau nó cô ta đi vòng qua tôi, theo Lục Cảnh Trình đi mất.
Tôi sững người ngây ngốc tại chỗ, hai gây sau, trong lòng như bị ai quất một roi, vừa đau vừa xót.
Sau khi hít sâu mấy hơi, tôi nhìn dòng người từ từ rời khỏi phòng học, thế là cũng đi theo.
Trên đường về nhà, tôi thấy cục đá dưới đất tức tối không nhịn được đá hai đá, kết quả là đá mạnh quá, đá trật cmn chân luôn. (Chơi n.g.u kinh)
Tâm tình bực bội của tôi thoáng cái bộc phát ngồi phịch xuống đất: "Gì thế này chứ, sao lại xui thế này, đều tại tên kh.ố.n Lục Cảnh Trình, không phải đã nói là về chung rồi à? Đồ l.ừ.a đ.ảo ch.ế.t tiệ.t, đời này chị đây cũng phải cho c.ậu yêu mà không được cho bõ ghét."
"Yêu mà không được hả/"
Tôi bị dọa hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Cảnh Trình, tôi càng tức, không thèm để ý cái chân đau, đứng dậy bỏ đi.
Lục Cảnh Trình chạy theo, tôi nguýt hắn một cái: "Cách xa mình một chút."
Hắn nhíu mày, nhìn bóng lưng tập tễnh của tôi, dừng lại.
Tôi thầm rủa, khá lắm, không giải thích đúng không, được.
Tôi tiếp tục bước nhanh về phía trước, nhưng do phân tâm chửi hắn, không nhìn thấy bảng thông báo cấm đi, phía trước là một đường ống cống được che tạm bằng một tấm sắt.
Đợi đến lúc tôi kịp phản ứng, đã được Lục Cảnh Trình kéo lại.
"Không muốn sống nữa à? Cái bảng đằng trước to thế cũng không thấy à?"
Lúc này tôi mới kịp phản ứng, sau đó vành mắt ửng đỏ.
"Đừng đụng vào người mình, mình không thèm nói chuyện với đồ l.ừ.a đ.ảo nhà cậu, hôm nay cho dù có c.h.ết, có nhảy xuống cái cống này cũng không thèm để ý đến cậu."
Lục Cảnh Trình bị tôi chọc cười, còn tôi thì tức muốn nổ phổi rồi đây.
Thấy hắn không có ý định giải thích, tôi xoay người bỏ đi.
Mới đi hai bước, đã bị kéo lại.
"Đúng đúng đúng, tôi là đồ l.ừ.a đ.ảo."
Nghe hắn nói, cơn giận của tôi cũng nguôi phân nửa, nhưng vẫn không có ý định để ý tới hắn, hiên ngang đi tiếp.
Có thể vì chân đau, mỗi bước tôi đều bước rất cẩn thận dè dặt, Lục Cảnh Trình đột nhiên đi nhanh tới trước mặt tôi ngồi xuống.
7.
"Lên đi, tôi cõng cậu."
Trong lòng tôi vui sướng, nhưng mà lúc nãy còn chưa tan cơn giận, tôi tằng hắng hai tiếng, nói mát: "Cái lưng này chỉ cõng mình hay là ai cũng cõng được?"
Lục Cảnh Trình khẽ cười: "Lên đi, chỉ cõng mình cậu thôi."
Nhận được câu trả lời thỏa mãi, tôi leo lên.
Hắn cõng tôi chậm rãi đi, tôi ghé sát lỗ tai hắn hỏi: "Không giải thích chút à?"
Hắn bình tĩnh trả lời: "Một người không quan trọng gì, cần sao?"
Tôi cười nhạo, ôm chặt cổ hắn: "Cô ta không quan trọng, nhưng mà hôm nay cậu lại bỏ rơi mình."
Lục Cảnh Trình dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt hắn, mặt tôi không tự chủ đỏ lên.
Vốn tưởng Lục Cảnh Trình sẽ hiên ngang lẫm liệt trả lời rằng hai người họ không có chuyện gì cả, không ngờ hắn lại hỏi tôi: "Khương Trì Trì, cậu bị đoạt xá đấy à?"
...
...
...
Không khí nháy mắt yên tĩnh, hàm tôi rớt gần tới đất rồi.
"Được rồi, không trêu cậu nữa, tôi đưa cô ta tới cửa bệnh viện tâm thần, sau đó quay lại liền đây."
Phì.
Tôi cười thành tiếng, Lục Cảnh Trình cũng nở nụ cười.
Hắn cứ thế cõng tôi đi tới, trong lúc ngơ ngẩn, tôi như thể nhìn thấy tương lai của bọn tôi.
Hắn đi rất chậm, đoạn đường có năm phút hắn đi tới tận hai mươi phút.
Vừa về đến cửa, tôi thấy một bóng người quen mắt.
"Trì Trì, sao hôm nay về muộn thế... Ồ, Cảnh Trình cũng tới à..."
Là mẹ kế của tôi, Hạ Xuân Hiểu, lúc bà ta thấy tôi từ trên lưng Lục Cảnh Trình xuống, nụ cười trên mặt suýt chút nữa không giữ được nữa.
Tôi lễ phép gật đầu giữ lễ với bà ta một cái, đang muốn đi về phòng thì Lục Cảnh Trình đã kéo tay tôi: "Sáng mai chín giờ, tôi tới đón cậu."
Tôi hơi nghi hoặc, mai không phải là thứ bảy à?
Hắn bổ sung: "Kèm cậu học bài."
Tôi cười đồng ý, đưa mắt tiễn hắn đi khuất mới vào nhà.
Đổi dép đi trong nhà, Hạ Xuân Hiểu thần không biết quỷ không hay bước tới cạnh tôi, cười ân cần đến độ tôi nổi hết cả da gà da vịt.
"Trì Trì, hôm nay sao lại về chung với Cảnh Trình vậy, không phải mẹ đã dặn, cách xa thằng nhóc đó một chút, thế mới tốt, không nhớ chuyện lúc trước mẹ nói với con à?"
Tôi làm tiếp chuyện của mình, hời hợt đáp: "Lâu quá, quên rồi."
Bà ta không từ bỏ ý định, lại được đà lấn tới: "Trì Trì, chẳng lẽ con muốn sống cả đời trong tù túng sao?"
Tôi gật đầu: "Ừm, có chuyện gì khác không? Nếu không tôi lên lầu đây."
Nói xong, tôi đi về phòng mình luôn.
Làm xong bài tập, tôi thấy khát nước, thế là đi xuống lấy nước.
Lúc đi ngang qua phòng Hạ Xuân Hiểu, tôi nghe có tiếng người, thế là sinh lòng hiếu kỳ lượn qua đó xem thử.
"Mẹ, con nhất định phải cưa đổ Cảnh Trình, không thể để con t.i.ệ.n nhân Khương Trì Trì cướp mất cậu ấy được."
Là tiếng của Mạnh Thanh.
"Mẹ biết, cũng không biết con nhóc đó hôm nay bị cái gì, tự nhiên lại qua lại với Lục Cảnh Trình, có điều cũng chẳng sao, bên kia con sắp xếp đi, đến lúc đó mẹ bảo Khương Ngôn Uy giải trừ hôn ước của Khương Trì Trì với Lục Cảnh Trình, đến lúc đó nó có muốn gả cũng không được."
Tôi nhìn ly nước nóng trong tay, mỉm cười.
Bà ta dựa vào đâu mà cho rằng, cha tôi sẽ nghe lời người ngoài như bà ta.