• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cửu Dương Binh Vương - Lâm Phi (84 Viewers)

  • Chap-473

Chương 281: Hy vọng






Chương 281: Hy vọng




Chim cắt là mãnh thú!


Trong thế giới động vật, chim cắt là loài chim đứng đầu trong chuỗi thức ăn!


Trong khi đó, đơn vị phó phòng Lâm từng phục vụ trước đây cũng có tên là Chim Cắt, thực lực tới đâu chỉ cần nghĩ là biết.


Thực tế, cũng may gặp phải kẻ khác người như Lâm Phi.


Nếu như là người khác, người có thể đánh bại được nhóm Hổ Nam Á nhưng nếu như chiếm ưu thế về địa bàn, tiểu đội năm người nhóm Chim Cắt do Đỗ Chính Đình dẫn dắt cũng đủ sức chống trả!


Danh hiệu bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất quân khu Hoa Đông hoàn toàn được hun đúc bằng chính máu tươi và danh dự của thành viên Chim Cắt qua nhiều thế hệ!


Trong đó bao gồm cả Lâm Phi!


Đại đội Chim Cắt là lực lượng đặc chủng Lâm Phi phục vụ, cũng là mảnh đất thuần khiết trong trái tim hắn!


Có thể nói, nhờ gia nhập vào đại đội Chim Cắt, phó phòng Lâm từ một thanh niên ngờ nghệch trở thành một người đàn ông thép!


Nếu như không rèn luyện trong đại đội, Lâm Phi chắc chắn không thể như cá chép vượt long môn trở nên ưu tú hơn, càng không thể trở thành linh hồn tổ chức Phán Quyết Địa Ngục danh tiếng hiển hách như ngày hôm nay!


Hắn có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay đa phần vì những năm tháng trong đại đội Chim Cắt đã xây dựng cho hắn một nền tảng vững chắc!


Với Lâm Phi mà nói, đó là những ngày tháng đau khổ không hề vui vẻ, đủ để hắn khắc ghi cả đời!


Cũng chính những năm tháng trong đại đội đã để lại những dấu ấn phai mờ trong trái tim hắn, vì vậy ngay sau trận đấu, hắn liền nghĩ tới Đỗ Chính Đình, người đồng đội ngày đó.


Nhưng nếu như có thể, phó phòng Lâm thực sự hy vọng chưa từng quen biết Đỗ Chính Đình này.


Không phải hồi còn trong đại đội, Đỗ Chính Đình từng làm chuyện gì có lỗi với Lâm Phi. Thực tế, ngoài Huyết Trí, Đồ Tể ra, có thể nói Đỗ Chính Đình là đồng đội thân thiết nhất của Lâm Phi.


Biệt danh “Bụng Mỡ” của Đỗ Chính Đình cũng là Lâm Phi đặt.


Cũng chính vì vậy, lần nào Đỗ Chính Đình ăn cơm bụng cũng lòi lên, cái bụng tròn vo khiến người ta thích thú. Hồi còn trong quân ngũ, cái bụng mỡ tròn vo ấy còn bị Đồ Tể giày vò không ít.


Sau đó không biết vì sao Đỗ Chính Đình thất bại bị thương trong một lần thực thi nhiệm vụ không thể được chọn vào Long Hồn, nếu không có lẽ bây giờ tổ chức Phán Quyết Địa Ngục đã có thêm một lãnh đạo.


Khi vừa quay về thành phố Trung Hải, Lâm Phi cũng từng nghĩ sẽ gọi Đỗ Chính Đình đi uống rượu ôn lại chuyện cũ.


Chỉ là nghĩ tới nhiệm vụ huấn luyện hàng ngày trong đại đội Chim Cắt khá nhiều, thỉnh thoảng còn có thêm nhiệm vụ, hơn nữa Lâm Phi sớm đã không ở trong quân ngũ nữa nên mới không làm phiền Đỗ Chính Đình.


Chỉ là phó phòng Lâm không ngờ tới Đỗ Chính Đình trong tưởng tượng của hắn, người đang ở luyện tập trong doanh trại hoặc là chấp hành nhiệm vụ nào đó bên ngoài lại trở thành kẻ tiếp tay cho tên công tử bột Phương Văn Hi bắt hắn!


Giây phút nhận ra Đỗ Chính Đình, sát khí trong người Lâm Phi gần như đạt tới đỉnh điểm. Nếu như không phải ngày trước quen biết Đỗ Chính Đình, hiểu rõ nhân cách hắn ta, tin tưởng hắn ta một trăm phần trăm, e rằng Lâm Phi sớm đã tiễn tiểu đội Chim Cắt của Đỗ Chính Đình xuống địa ngục trong cơn thịnh nộ đã lên tới đỉnh điểm!


………….


“Đại ca, anh cũng thật không trượng nghĩa, sau khi gia nhập Long Hồn liền bặt vô âm tín, bao nhiêu năm qua cũng không gọi một cuộc điện thoại. Nếu không phải lần này, em…”


Nói tới đây, Đỗ Chính Đình cũng không nói tiếp được nữa mà gãi đầu, ngượng ngùng nhìn Lâm Phi, dè chừng hỏi: “Đại ca, không phải Long Hồn của mọi người ngày thường rất nhiều việc sao, sao lại quay về Trung Hải?”


“Vậy là cậu đang nghi ngờ tôi?”


“Đại ca, anh nói vậy là tổn thương trái tim em đó. Anh là người như thế nào, người khác không hiểu nhưng em hiểu mà. Nếu kẻ nào mà dám nghi ngờ anh, em là người đầu tiên không đồng ý!”


Ánh mắt của Đỗ Chính Đình đủ để Lâm Phi nhận ra đây là những lời nói hoàn toàn thật lòng. Nghe vậy, tâm trạng hắn cũng dịu đi, sát khí đối với Đỗ Chính Đình cũng vơi đi nhiều.


Sự tin tưởng vô điều kiện của Đỗ Chính Đình dành cho Lâm Phi không chỉ bởi vì anh ta từng sống chết với Lâm Phi mà hơn cả còn vì hai chữ Long Hồn!


Khác với những người không hiểu chút gì về bộ đội đặc chủng, Đỗ Chính Đình từng tham gia tuyển chọn gia nhập tổ Long Hồn, anh ta biết rõ hai chứ này có ý nghĩa với Hoa Hạ!


“Từ sau khi Tiểu Hổ chết, chúng tôi rời khỏi Long Hồn, sống ở nước ngoài mấy năm, chán nên trở về.” Nếu như là người khác, Mộ San San, vợ hắn chẳng hạn, Lâm Phi cũng sẽ không thành thật tới như vậy.


Nhưng Đỗ Chính Đình thì khác, mặc dù vẫn chưa biết tại sao Đỗ Chính Đình đột nhiên lại trở thành tay sai của Phương Văn Hi, nhưng nhìn ánh mắt ta, Lâm Phi liền có thể nhận ra, Đỗ Chính Đình vẫn là người anh em đáng được hắn tin tưởng, giao phó!


Trước giờ Lâm Phi chưa từng giấu giếm anh em vào sống ra chết với mình điều gì.


“Ồ, là vậy à.” Nghe Lâm Phi giải thích, Đỗ Chính Đình quen miệng đáp lại, nhưng tới khi nhận thức được vấn đề, sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, miệng mồm nhanh nhảu khi nãy đột nhiên lắp ba lắp bắp: “Đại, đại ca, anh, anh nói ai, ai chết rồi?!”


“Tiểu Hổ chết rồi.”


Bốn chữ ấy với Lâm Phi, linh hồn của tổ chức Phán Quyết Địa Ngục sao mà nặng tựa Thái Sơn!


Khoảng thời gian khi Tiểu Hổ vừa hy sinh, thậm chí Lâm Phi còn không thể nào chấp nhận sự thật này. Những ngày tháng đó, cho dù là Lâm Phi, Huyết Trí hay Đồ Tể, hai chữ “Tiểu Hổ” cũng là một cấm kỵ!


Cả một khoảng thời gian dài, bọn họ không dám nhắc tới hai chữ “Tiểu Hổ”, thậm chí ngay cả biệt danh “Hầu Tử” cũng không dám gọi.


Bởi vì họ đau lòng!


Nỗi đau ấy ăn vào xương tủy, thấu tận tâm can!


Đó là nỗi đau tới cùng cực, đau tới mức Lâm Phi và những người khác chỉ có thể trút giận bằng cách giết người, tê liệt cảm xúc của chính mình, để bản thân quên lãng!


“Ha ha ha, đại ca, chắc anh đang nói đùa với em đúng không. Chắc anh trách em không làm rõ đã ra tay với anh nên mới cố ý lừa em đúng không. Nhất định là anh đang gạt em, nhất định là vậy, nhất đinh…”


Đỗ Chính Đình cười lớn, cười nhưng nước mắt vẫn ứa ra, anh ta không ngừng lại đi lặp lại một câu nói.


Con người khi bi thương tới cùng cực đều sẽ không bình thường.


Bởi vì chuyện họ nghe thấy đã chạm tới nơi mềm yếu nhất trong nội tâm họ, khiến họ xúc động.


Nghĩa nặng tình sâu, khó lòng kiềm chế nổi.


Lúc này, Đỗ Chính Đình cũng đang ở trong tâm trạng đó…….



——————-
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom