Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Chuyển ngữ: Mic
Trình Vọng đột ngột cue Ân Chi Dao, bạn học cả trường đều quay đầu sang, tìm kiếm “cô gái may mắn” được anh điểm danh.
Hứa Nhã Đồng cũng nhíu hàng mày thanh tú, bất mãn liếc Ân Chi Dao ở hàng sau một cái.
Các bạn nữ đều nhìn cô, mặc dù trên mặt đều lộ ra biểu cảm khinh thường nhưng lại không che giấu được sự hâm mộ nơi đáy mắt.
Trình Vọng không phải lần đầu làm đại biểu cho học sinh toàn trường phát biểu trong những trường hợp như vậy, nhưng chưa bao giờ có tình huống tùy tiện cue một nữ sinh nào.
Bình thường anh luôn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, dường như đối với ai cũng rất tốt. Nhưng cũng chỉ như thế, sẽ không hoàn toàn cực tốt với ai, đặc biệt là nữ sinh.
Quan hệ giữa anh và các nữ sinh, trước giờ luôn lễ độ mà xa cách.
Huống chi, học sinh mới năm nhất nhiều nữ sinh như vậy, cũng có không ít người thì thào nói chuyện riêng, vì sao anh lại chỉ chăm chăm nhằm vào Ân Chi Dao cơ chứ.
Trong lòng các bạn nữ ít nhiều có khúc mắc, nhưng chỉ có thể kết luận là cô may mắn mà thôi.
Miss Trương chủ nhiệm đứng ở hàng đầu đội ngũ, hiển nhiên sẽ không có tâm tư mơ mộng như thế của các cô bé. Cô quay đầu nghiêm khắc trừng mắt với Ân Chi Dao một cái.
Ân Chi Dao vội vàng im bặt, không tiếp tục trò chuyện với Dụ Bạch nữa.
Lúc tan học, Ân Chi Dao bị Miss Trương gọi lên văn phòng hung hăng phê bình một trận, mặt xám mày tro từ trong văn phòng bước ra, lưng đeo cặp, cúi đầu ủ rũ về nhà.
Tiếng chuông xe đạp quen thuộc vang lên bên tai, Ân Chi Dao quay đầu lại, trông thấy Trình Vọng từ trên xe nhảy xuống, sóng vai cùng cô đi bộ dưới bóng cây um tùm xanh mát.
Anh vừa đến gần, Ân Chi Dao liền cảm thấy bầu không khí xung quanh liền tăng thêm mấy độ.
“Tiểu quỷ.”
Cô phớt lờ anh, đẩy nhanh tốc độ bước chân đi về phía trước.
Trình Vọng đuổi theo, cười nói: “Giận rồi sao?”
Thấy anh nói chuyện như thể không có gì, Ân Chi Dao dừng bước, tức tối: “Hôm nay anh ở trước mặt mọi người chỉ điểm tôi, hại tôi bị giáo viên mắng, còn bị phạt viết bản kiểm điểm.”
“Anh chỉ điểm em là vì lúc anh đang phát biểu, em không lắng nghe.”
Trình Vọng đẩy xe đi bên cạnh cô, đúng lý hợp tình nói: “Quan sát em lâu như vậy, toàn bộ thời gian em đều lầm rầm lì rì với bạn học, anh nói cái gì, em chẳng nghe lấy chữ nào.”
“Tôi…….”
Ân Chi Dao không biết chống chế thế nào, bởi vì anh nói không sai.
Mặc dù nội dung bà tám tất cả đều liên quan đến anh, nhưng nội dung anh phát biểu, đúng là một chữ cũng không lọt vào tai.
“Biết bao nhiêu người đều lén nói chuyện mà.” Ân Chi Dao cúi đầu biện bạch: “Cũng không phải có một mình tôi, sao anh lại không quản những người khác đi.”
“Vì sao anh phải quản những người khác?”
Cô ấm ức:” Thế sao anh lại quản tôi?”
Trình Vọng ngẫm nghĩ, khóe miệng cũng cong lên: “Câu hỏi hay, để lại cho em suy nghĩ sau giờ học.”
Ân Chi Dao:……….
“Chẳng qua bài phát biểu hôm nay, anh đã dốc tâm huyết để chuẩn bị.” Anh tiếp tục nói: “Cho nên em vẫn nên nghe một chút chứ.”
Ân Chi Dao nghe vậy thì nhìn sang Trình Vọng.
Nụ cười của anh dần nhạt, khi không cười, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị, ánh mặt tạo cho người ta cảm giác mạnh mẽ kiên định.
“Bởi vì em là học sinh mới năm nhất năm nay, cho nên đêm qua anh đã dốc lòng soạn bài phát biểu.”
Ân Chi Dao sửng sốt nhìn anh: “Vì…tôi?”
Ngữ điệu Trình Vọng chứa đựng vài phần bất mãn: “Không thì còn ai.”
Cô ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”
Trình Vọng vỗ ót cô một cái trách phạt: “Cảm nhận được tình yêu thương của papa chưa?”
Ân Chi Dao bị anh làm bất ngờ, chúi đầu về trước.
“……………..”
Đệch!
Dù nói thế nào đi nữa, cô không chịu lắng nghe anh phát biểu, quả thực là không tốt. huống chi………bài phát biểu này còn rất dụng tâm, đặc biệt viết cho cô nghe.
“Vậy anh có thể đọc lại bài phát biểu lần nữa cho tôi nghe không?” Ân Chi Dao mong chờ hỏi anh: “Đơn độc phát biểu.”
“Không thể.” Trình Vọng cười lạnh, đẩy xe đi về trước: “Lỡ rồi sẽ không còn.”
Ân Chi Dao vội đuổi theo: “Papa, à không…..Anh trai! Anh đọc lại lần nữa cho em đi mà.”
(Từ đoạn này trở đi mình sẽ đổi cách xưng hô của Ân Chi Dao với Trình Vọng thành em để thể hiện sự chân chó của cô nhóc nhé)
“Không đọc.”
“Đọc lần nữa đi nha.”
“Vậy trước tiên em nói cho anh xem, lúc làm lễ chào học sinh mới, em và bạn cùng hàng nói chuyện gì mà hăng say thế.”
“Hai đứa em nói về……” Ân Chi Dao chớp chớp mắt, liếc nhìn Trình Vọng, có hơi chột dạ.
“Nói về cái gì?”
Cô như thể sợ bị anh phát hiện nên liền lấp liếm: “Chuyện giữa con gái với nhau ấy mà, không thể nói với anh được.”
“À, hiểu rồi.” Trình Vọng không hỏi nhiều nữa.
Ân Chi Dao thấy anh không truy hỏi thì trái lại càng chột dạ: “Anh hiểu gì cơ?”
“Chẳng qua là mấy chuyện như nam sinh nào đó đẹp trai, thích, yêu thầm, muốn theo đuổi chứ gì.”
“Anh đừng có mà tự luyến!”
“Đúng là đang nói về anh à?” Mày Trình Vọng nhướn lên, bất đắc dĩ hỏi: “Ai thầm mến anh thế, là bạn học tóc dài kia của em sao?”
Mặt Ân Chi Dao đỏ bừng như hạt lựu, đẩy anh ra, thở phì phì phê bình: “Học sinh gương mẫu vậy mà đầu óc toàn ba chuyện yêu đương thế này.”
“Mặc dù là học sinh gương mẫu.” Trình Vọng trái lại cười vui vẻ: “Nhưng cũng tới tuổi rồi.”
“Tới tuổi gì cơ?”
“Bước vào thời kỳ cuồng nhiệt.”
“………..”
Ân Chi Dao cảm thấy nụ cười của thiếu niên trước mắt này mang theo xấu xa, cùng với học sinh gương mẫu Trình Vọng chính trực, lễ phép, khiêm tốn trong mắt học sinh nữ toàn trường kia căn bản không phải cùng một người.
Nếu nói với mấy cô gái đó, Trình Vọng chơi trượt ván trong mưa, toàn thân ướt sũng, các cô nàng tuyệt đối sẽ không tin đâu.
Trình Vọng hiển nhiên sẽ không biết suy nghĩ của cô gái nhỏ, cưỡi xe đạp chậm rãi chạy bên cạnh cô, đưa tờ giấy viết bài phát biểu đến trước mặt cô.
Ân Chi Dao nhận tờ giấy, thấy trên đó viết chi chi chít chít kiểu chữ tiểu Khải, còn có không ít chỗ bị gạch xóa sửa lại.
Nét chữ mạnh mẽ có lực, rất rất đẹp.
“Không đơn độc phát biểu cho em nghe nữa, tự mình đọc đi, trong đó có một chút phương pháp học tập, em tự suy nghĩ chọn lọc, tìm cách thích hợp nhất với mình.”
Ân Chi Dao liếc tờ bản thảo, quay đầu nói: “Không cần.”
“Không cần thì thôi.”
Trình Vọng tiện tay đem tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh.
“A!!!”
Ân Chi Dao vội ôm cánh tay anh, ngăn cản động tác của anh, cướp tờ giấy lại cho mình.
Đối diện với nụ cười khẽ của Trình Vọng, Ân Chi Dao lúng búng mất tự nhiên nói: “Ném đi thì tiếc quá, em…..em cho người khác, nhất định có không ít cô gái muốn.”
Trình Vọng ra vẻ không sao: “Tùy em thôi.”
Cô nâng niu đem tờ giấy gấp phẳng phiu, cẩn cẩn thận thận cất vào trong cặp, vừa xoay người thì đã trông thấy Kiều Chính Dương lướt qua bên cạnh.
Kiều Chính Dương và Trình Vọng thoạt nhìn chiều cao không chênh lệch nhau, có điều vóc dáng Trình Vọng thẳng tắp rắn rỏi hơn, vì thế trông cao ráo và có sức sống hơn Kiều Chính Dương.
Ân Chi Dao cũng đúng lý hợp tình hoài nghi liệu có phải Kiều Chính Dương mang giày tăng chiều cao hay không, bởi vì lúc ở nhà cảm thấy anh ta cũng không có cao đến vậy.
Vốn dĩ Ân Chi Dao cho rằng anh ta lại muốn hung hăng cà khịa cô vài câu, không ngờ Kiều Chính Dương thấy hai người đi cùng nhưng lại không nói gì, lại càng không quấy rầy bọn họ.
Chỉ nở nụ cười xấu xa với Trình Vọng….nháy mắt liền bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của anh, Ân Chi Dao hỏi Trình Vọng: “Anh ta có ý gì thế?”
Trình Vọng nhún nhún vai, đáp: “Đại khái cho rằng anh đang theo kế hoạch dùng mỹ nhân kế với em.”
Ân Chi Dao:…………….
Cô hết sức đồng cảm với IQ của Kiều Chính Dương.
Buổi tối sau khi về nhà, Ân Chi Dao đem bản thảo Trình Vọng viết ra đọc từng câu từng chữ một lượt, sau đó chép lại một vài phương pháp thực tiễn vào sổ tay.
Cô còn chưa bao giờ chăm chỉ học hành như vậy nữa đó, có điều lần này là cam tâm tình nguyện nghiêm túc một lần.
Chép xong phương pháp học tập, cô lại đổi sang cầm bút dạ quang, ở trang cuối cùng của quyển sổ viết xuống hai chữ “Trình Vọng”, kế đó ở sau cái tên kia vẽ một chú chó nhỏ rất đơn giản nhưng lại sinh động.
Sau khi vẽ xong, Ân Chi Dao nhìn chú chó nhỏ, cười ngây ngô.
Hình như……bắt đầu hiểu thích một người là cảm giác như thế nào rồi.
Trong điện thoại truyền đến tin nhắn của Tạ Uyên—
“Em gái kiki, anh nấu canh gà mang qua cho em, đang ở trước cửa tiểu khu, ra lấy đi.”
Ân Chi Dao mừng rỡ bật dậy, thay quần áo rồi vội vàng chạy ra cửa.
Không ngờ đêm nay vậy mà còn có lộc ăn, vui quá!
………….
Dưới ánh đèn đường, Ân Chi Dao nhìn thấy Tạ Uyên.
Xe đạp dừng bên dưới ngọn đèn, ánh sáng vàng ấm áp soi rọi rõ ràng đường nét góc cạnh bị khuất trong bóng tối của gương mặt anh.
Anh vẫn như cũ mặc chiếc áo T-shirt màu đen quen thuộc kia,vẫn mang đôi giày thể thao mà Ân Chi Dao tặng anh lúc sinh nhật. Anh vẫn luôn ăn mặc như thế, cho dù có xù vải cũ kỹ thì cũng không nỡ bỏ.
Vừa trông thấy ông anh thối thì trong lòng Ân Chi Dao liền cảm thấy chua xót, mặc kệ xung quanh chạy tới, từ phía sau ôm lấy anh.
“Anh trai thối, em rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ anh đó.”
Tạ Uyên xách cặp lồng giữ ấm, sợ nước canh bắn ra nên duỗi tay ra xa một chút: “Em uống lộn thuốc à?”
Anh em hai người sống chung không lâu, phần lớn thời gian cũng chỉ cãi nhau õm tỏi, chưa bao giờ chân thành nghiêm túc, “tình cảm” ôm nhau như vậy…
Quả nhiên khoảng cách sản sinh cái đẹp mà.
Ân Chi Dao đẩy Tạ Uyên: “Anh mới uống lộn thuốc á, ai kêu hai ngày rồi không tới gặp em.”
“Không phải tới rồi sao.” Tạ Uyên cười nói: “Sợ lộ diện quá thường xuyên thì dì Tô sẽ không vui.”
“Không có đâu, thực ra mẹ là người rất tốt.”
Tạ Uyên đưa cặp lông giữ ấm đựng canh gà cho Ân Chi Dao: “Ở chung với người nhà tốt chứ?”
“Cũng ổn.” Ân Chi Dao nhận cặp lồng, có hơi chần chừ: “Ngoại trừ một tên quỷ đáng ghét nào đó.”
“Anh trai mới bắt nạt em à?”
“Anh ta không phải anh trai của em!”
“Đừng xung đột trực diện với anh ta, nếu bị bắt nạt thì nói với anh.”
Ân Chi Dao gật mạnh đầu, “Anh trai thối ra mặt giúp em!”
Tạ Uyên xoa ót cô, leo lên xe: “Dạo gần đây buôn bán tốt, em về trước đi.”
Ân Chi Dao lưu luyến không nỡ nhìn theo Tạ Uyên: “Anh, cuối tuần em về gặp anh.”
“Ừ.”
Tạ Uyên nhìn Ân Chi Dao đi một bước lại ngoái đầu ba lần, mãi tới khi bóng dáng cô mất hút cuối con đường mới cưỡi xe đạp rời đi.
Ân Chi Dao đi trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, mở cặp lồng ra, ngửi mùi canh gà thơm lựng, không thể nhịn được muốn nếm thử.
Nào ngờ, đúng lúc này có một người từ sau lưng tông mạnh cô một cái.
Ân Chi Dao trọng tâm không vững, lảo đảo chúi về phía trước, mặc dù ổn định lại cơ thể nhưng cặp lồng trong tay đã văng ra, rớt trên đất, canh gà vung vãi.
Ân Chi Dao quay đầu, trông thấy Kiều Chính Dương trượt ván trượt, lướt qua sát cạnh cô: “Xời, bạn trai nửa đêm mang ấm áp đến tặng kìa. Tiếc ghê, ăn không được.”
Ân Chi Dao giận đến khói bốc lên đầu, nhặt một cục đá chọi anh: “Kiều Chính Dương! Đồ khốn kiếp! Đi chết đi!”
“Mới bé tí đã yêu sớm, coi chừng tao méc mẹ mày.”
Kiều Chính Dương thoải mái vui vẻ lướt ván trượt ra khỏi cửa tiểu khu, nghênh ngang mà đi.
………
Thế nhưng, anh vừa trượt ra khỏi tiểu khu chưa bao lâu thì tại một khúc giao lộ khuất bóng không người bỗng nhiên bị một bóng đen lôi khỏi ván trượt.
Ván trượt theo đà trượt ra xa, đâm vào cột điện.
Mà anh bị một cánh tay giữ chặt cổ họng không cách nào giãy giụa, lôi vào trong rừng cây tối hun hút, tiếp theo, bụng bị thụi mạnh một cái.
Anh không khỏi gập người để giảm bớt cơn đau dữ dội từ bụng truyền tới, ngước mắt lên nhìn tên đánh lén mình, ấy vậy mà chính là người đàn ông vừa mới nói chuyện với Ân Chi Dao ở cửa tiểu khu – Tạ Uyên.
Lúc này, bóng tối phủ che, trong đôi mắt anh cũng không có sự dịu dàng ấm áp như khi gặp cô gái nhỏ vừa rồi, thay vào đó là rét lạnh dữ dội.
“Mày nghe thấy rồi chứ, mới rồi cô ấy…bảo – mày – đi – chết – đi.”
Tạ Uyên từng chữ từng chữ nhắc lại, cánh tay tráng kiện hữu lực, giữ chặt lấy cổ họng Kiều Chính Dương, siết đến độ anh ta không thở nổi, sắc mặt căng trướng đỏ bừng.
Kiều Chính Dương liều mạng giãy giụa, nét mặt sợ hãi, không thể tin nổi nhìn gương mặt như Diêm La ác quỷ trước mặt.
“Mày lại thử bắt nạt cô ấy xem.” Âm thanh của anh lạnh lẽo như băng.
Nhưng vào khoảnh khắc anh thả Kiều Chính Dương thì sau lưng có người chạy tới, khống chế cổ tay anh, ném qua vai, đem Tạ Uyên đang không chút phòng bị nặng nề quật ngã trên đất.
Trình Vọng mặc áo thể thao dành cho ban đêm, kéo Kiều Chính Dương đẩy ra sau lưng mình: “Làm gì vậy.”
Tạ Uyên từ trên đất bò dậy, cảm thấy tay phải của mình hình như bị gãy xương phần nào.
Thiếu niên trước mặt này………nhìn có vẻ trầm tĩnh ổn định, không ngờ lại xuống tay ác như vậy, thân thủ tuyệt đối là từng có luyện tập.
Mục đích Tạ Uyên uy hiếp Kiều Chính Dương đã đạt được, không cần lại nảy sinh xung đột với người này.
Một tay anh đẩy xe đạp bên đường, mặt không chút biểu cảm rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Kiều Chính Dương mới chậm rãi thở một hơi, ôm bả vai Trình Vọng, kinh hồn táng đảm nói: “Vọng ca, may mà có cậu, bằng không mình bị gã kia xử đẹp rồi!”
Trình Vọng không nói lời nào, đem ván trượt bị bỏ lại mới rồi của Kiều Chính Dương đưa cho anh, quay người bước ra khỏi rừng cây nhỏ.
Kiều Chính Dương bám theo sát gót, sợ Tạ Uyên sẽ quay lại.
Trình Vọng nâng cằm Kiều Chính Dương, quan sát vết thương nơi cổ họng anh, hỏi: “Xuống tay rất ngoan độc, không giống người tốt, sao cậu lại chọc tới anh ta?”
Kiều Chính Dương phun nước miếng có dính máu, đáp: “Không phải mới rồi đụng trúng con nhỏ xấu xa kia một chút sao, hất đổ cặp lồng của nó, bạn trai nó liền xử mình như vậy.”
Trình Vọng: “Bạn trai?”
Kiều Chính Dương: “Đúng thế, bạn trai con nhỏ Ân Chi Dao.”
Trình Vọng đột ngột cue Ân Chi Dao, bạn học cả trường đều quay đầu sang, tìm kiếm “cô gái may mắn” được anh điểm danh.
Hứa Nhã Đồng cũng nhíu hàng mày thanh tú, bất mãn liếc Ân Chi Dao ở hàng sau một cái.
Các bạn nữ đều nhìn cô, mặc dù trên mặt đều lộ ra biểu cảm khinh thường nhưng lại không che giấu được sự hâm mộ nơi đáy mắt.
Trình Vọng không phải lần đầu làm đại biểu cho học sinh toàn trường phát biểu trong những trường hợp như vậy, nhưng chưa bao giờ có tình huống tùy tiện cue một nữ sinh nào.
Bình thường anh luôn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, dường như đối với ai cũng rất tốt. Nhưng cũng chỉ như thế, sẽ không hoàn toàn cực tốt với ai, đặc biệt là nữ sinh.
Quan hệ giữa anh và các nữ sinh, trước giờ luôn lễ độ mà xa cách.
Huống chi, học sinh mới năm nhất nhiều nữ sinh như vậy, cũng có không ít người thì thào nói chuyện riêng, vì sao anh lại chỉ chăm chăm nhằm vào Ân Chi Dao cơ chứ.
Trong lòng các bạn nữ ít nhiều có khúc mắc, nhưng chỉ có thể kết luận là cô may mắn mà thôi.
Miss Trương chủ nhiệm đứng ở hàng đầu đội ngũ, hiển nhiên sẽ không có tâm tư mơ mộng như thế của các cô bé. Cô quay đầu nghiêm khắc trừng mắt với Ân Chi Dao một cái.
Ân Chi Dao vội vàng im bặt, không tiếp tục trò chuyện với Dụ Bạch nữa.
Lúc tan học, Ân Chi Dao bị Miss Trương gọi lên văn phòng hung hăng phê bình một trận, mặt xám mày tro từ trong văn phòng bước ra, lưng đeo cặp, cúi đầu ủ rũ về nhà.
Tiếng chuông xe đạp quen thuộc vang lên bên tai, Ân Chi Dao quay đầu lại, trông thấy Trình Vọng từ trên xe nhảy xuống, sóng vai cùng cô đi bộ dưới bóng cây um tùm xanh mát.
Anh vừa đến gần, Ân Chi Dao liền cảm thấy bầu không khí xung quanh liền tăng thêm mấy độ.
“Tiểu quỷ.”
Cô phớt lờ anh, đẩy nhanh tốc độ bước chân đi về phía trước.
Trình Vọng đuổi theo, cười nói: “Giận rồi sao?”
Thấy anh nói chuyện như thể không có gì, Ân Chi Dao dừng bước, tức tối: “Hôm nay anh ở trước mặt mọi người chỉ điểm tôi, hại tôi bị giáo viên mắng, còn bị phạt viết bản kiểm điểm.”
“Anh chỉ điểm em là vì lúc anh đang phát biểu, em không lắng nghe.”
Trình Vọng đẩy xe đi bên cạnh cô, đúng lý hợp tình nói: “Quan sát em lâu như vậy, toàn bộ thời gian em đều lầm rầm lì rì với bạn học, anh nói cái gì, em chẳng nghe lấy chữ nào.”
“Tôi…….”
Ân Chi Dao không biết chống chế thế nào, bởi vì anh nói không sai.
Mặc dù nội dung bà tám tất cả đều liên quan đến anh, nhưng nội dung anh phát biểu, đúng là một chữ cũng không lọt vào tai.
“Biết bao nhiêu người đều lén nói chuyện mà.” Ân Chi Dao cúi đầu biện bạch: “Cũng không phải có một mình tôi, sao anh lại không quản những người khác đi.”
“Vì sao anh phải quản những người khác?”
Cô ấm ức:” Thế sao anh lại quản tôi?”
Trình Vọng ngẫm nghĩ, khóe miệng cũng cong lên: “Câu hỏi hay, để lại cho em suy nghĩ sau giờ học.”
Ân Chi Dao:……….
“Chẳng qua bài phát biểu hôm nay, anh đã dốc tâm huyết để chuẩn bị.” Anh tiếp tục nói: “Cho nên em vẫn nên nghe một chút chứ.”
Ân Chi Dao nghe vậy thì nhìn sang Trình Vọng.
Nụ cười của anh dần nhạt, khi không cười, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị, ánh mặt tạo cho người ta cảm giác mạnh mẽ kiên định.
“Bởi vì em là học sinh mới năm nhất năm nay, cho nên đêm qua anh đã dốc lòng soạn bài phát biểu.”
Ân Chi Dao sửng sốt nhìn anh: “Vì…tôi?”
Ngữ điệu Trình Vọng chứa đựng vài phần bất mãn: “Không thì còn ai.”
Cô ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”
Trình Vọng vỗ ót cô một cái trách phạt: “Cảm nhận được tình yêu thương của papa chưa?”
Ân Chi Dao bị anh làm bất ngờ, chúi đầu về trước.
“……………..”
Đệch!
Dù nói thế nào đi nữa, cô không chịu lắng nghe anh phát biểu, quả thực là không tốt. huống chi………bài phát biểu này còn rất dụng tâm, đặc biệt viết cho cô nghe.
“Vậy anh có thể đọc lại bài phát biểu lần nữa cho tôi nghe không?” Ân Chi Dao mong chờ hỏi anh: “Đơn độc phát biểu.”
“Không thể.” Trình Vọng cười lạnh, đẩy xe đi về trước: “Lỡ rồi sẽ không còn.”
Ân Chi Dao vội đuổi theo: “Papa, à không…..Anh trai! Anh đọc lại lần nữa cho em đi mà.”
(Từ đoạn này trở đi mình sẽ đổi cách xưng hô của Ân Chi Dao với Trình Vọng thành em để thể hiện sự chân chó của cô nhóc nhé)
“Không đọc.”
“Đọc lần nữa đi nha.”
“Vậy trước tiên em nói cho anh xem, lúc làm lễ chào học sinh mới, em và bạn cùng hàng nói chuyện gì mà hăng say thế.”
“Hai đứa em nói về……” Ân Chi Dao chớp chớp mắt, liếc nhìn Trình Vọng, có hơi chột dạ.
“Nói về cái gì?”
Cô như thể sợ bị anh phát hiện nên liền lấp liếm: “Chuyện giữa con gái với nhau ấy mà, không thể nói với anh được.”
“À, hiểu rồi.” Trình Vọng không hỏi nhiều nữa.
Ân Chi Dao thấy anh không truy hỏi thì trái lại càng chột dạ: “Anh hiểu gì cơ?”
“Chẳng qua là mấy chuyện như nam sinh nào đó đẹp trai, thích, yêu thầm, muốn theo đuổi chứ gì.”
“Anh đừng có mà tự luyến!”
“Đúng là đang nói về anh à?” Mày Trình Vọng nhướn lên, bất đắc dĩ hỏi: “Ai thầm mến anh thế, là bạn học tóc dài kia của em sao?”
Mặt Ân Chi Dao đỏ bừng như hạt lựu, đẩy anh ra, thở phì phì phê bình: “Học sinh gương mẫu vậy mà đầu óc toàn ba chuyện yêu đương thế này.”
“Mặc dù là học sinh gương mẫu.” Trình Vọng trái lại cười vui vẻ: “Nhưng cũng tới tuổi rồi.”
“Tới tuổi gì cơ?”
“Bước vào thời kỳ cuồng nhiệt.”
“………..”
Ân Chi Dao cảm thấy nụ cười của thiếu niên trước mắt này mang theo xấu xa, cùng với học sinh gương mẫu Trình Vọng chính trực, lễ phép, khiêm tốn trong mắt học sinh nữ toàn trường kia căn bản không phải cùng một người.
Nếu nói với mấy cô gái đó, Trình Vọng chơi trượt ván trong mưa, toàn thân ướt sũng, các cô nàng tuyệt đối sẽ không tin đâu.
Trình Vọng hiển nhiên sẽ không biết suy nghĩ của cô gái nhỏ, cưỡi xe đạp chậm rãi chạy bên cạnh cô, đưa tờ giấy viết bài phát biểu đến trước mặt cô.
Ân Chi Dao nhận tờ giấy, thấy trên đó viết chi chi chít chít kiểu chữ tiểu Khải, còn có không ít chỗ bị gạch xóa sửa lại.
Nét chữ mạnh mẽ có lực, rất rất đẹp.
“Không đơn độc phát biểu cho em nghe nữa, tự mình đọc đi, trong đó có một chút phương pháp học tập, em tự suy nghĩ chọn lọc, tìm cách thích hợp nhất với mình.”
Ân Chi Dao liếc tờ bản thảo, quay đầu nói: “Không cần.”
“Không cần thì thôi.”
Trình Vọng tiện tay đem tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh.
“A!!!”
Ân Chi Dao vội ôm cánh tay anh, ngăn cản động tác của anh, cướp tờ giấy lại cho mình.
Đối diện với nụ cười khẽ của Trình Vọng, Ân Chi Dao lúng búng mất tự nhiên nói: “Ném đi thì tiếc quá, em…..em cho người khác, nhất định có không ít cô gái muốn.”
Trình Vọng ra vẻ không sao: “Tùy em thôi.”
Cô nâng niu đem tờ giấy gấp phẳng phiu, cẩn cẩn thận thận cất vào trong cặp, vừa xoay người thì đã trông thấy Kiều Chính Dương lướt qua bên cạnh.
Kiều Chính Dương và Trình Vọng thoạt nhìn chiều cao không chênh lệch nhau, có điều vóc dáng Trình Vọng thẳng tắp rắn rỏi hơn, vì thế trông cao ráo và có sức sống hơn Kiều Chính Dương.
Ân Chi Dao cũng đúng lý hợp tình hoài nghi liệu có phải Kiều Chính Dương mang giày tăng chiều cao hay không, bởi vì lúc ở nhà cảm thấy anh ta cũng không có cao đến vậy.
Vốn dĩ Ân Chi Dao cho rằng anh ta lại muốn hung hăng cà khịa cô vài câu, không ngờ Kiều Chính Dương thấy hai người đi cùng nhưng lại không nói gì, lại càng không quấy rầy bọn họ.
Chỉ nở nụ cười xấu xa với Trình Vọng….nháy mắt liền bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng của anh, Ân Chi Dao hỏi Trình Vọng: “Anh ta có ý gì thế?”
Trình Vọng nhún nhún vai, đáp: “Đại khái cho rằng anh đang theo kế hoạch dùng mỹ nhân kế với em.”
Ân Chi Dao:…………….
Cô hết sức đồng cảm với IQ của Kiều Chính Dương.
Buổi tối sau khi về nhà, Ân Chi Dao đem bản thảo Trình Vọng viết ra đọc từng câu từng chữ một lượt, sau đó chép lại một vài phương pháp thực tiễn vào sổ tay.
Cô còn chưa bao giờ chăm chỉ học hành như vậy nữa đó, có điều lần này là cam tâm tình nguyện nghiêm túc một lần.
Chép xong phương pháp học tập, cô lại đổi sang cầm bút dạ quang, ở trang cuối cùng của quyển sổ viết xuống hai chữ “Trình Vọng”, kế đó ở sau cái tên kia vẽ một chú chó nhỏ rất đơn giản nhưng lại sinh động.
Sau khi vẽ xong, Ân Chi Dao nhìn chú chó nhỏ, cười ngây ngô.
Hình như……bắt đầu hiểu thích một người là cảm giác như thế nào rồi.
Trong điện thoại truyền đến tin nhắn của Tạ Uyên—
“Em gái kiki, anh nấu canh gà mang qua cho em, đang ở trước cửa tiểu khu, ra lấy đi.”
Ân Chi Dao mừng rỡ bật dậy, thay quần áo rồi vội vàng chạy ra cửa.
Không ngờ đêm nay vậy mà còn có lộc ăn, vui quá!
………….
Dưới ánh đèn đường, Ân Chi Dao nhìn thấy Tạ Uyên.
Xe đạp dừng bên dưới ngọn đèn, ánh sáng vàng ấm áp soi rọi rõ ràng đường nét góc cạnh bị khuất trong bóng tối của gương mặt anh.
Anh vẫn như cũ mặc chiếc áo T-shirt màu đen quen thuộc kia,vẫn mang đôi giày thể thao mà Ân Chi Dao tặng anh lúc sinh nhật. Anh vẫn luôn ăn mặc như thế, cho dù có xù vải cũ kỹ thì cũng không nỡ bỏ.
Vừa trông thấy ông anh thối thì trong lòng Ân Chi Dao liền cảm thấy chua xót, mặc kệ xung quanh chạy tới, từ phía sau ôm lấy anh.
“Anh trai thối, em rất nhớ rất nhớ rất nhớ rất nhớ anh đó.”
Tạ Uyên xách cặp lồng giữ ấm, sợ nước canh bắn ra nên duỗi tay ra xa một chút: “Em uống lộn thuốc à?”
Anh em hai người sống chung không lâu, phần lớn thời gian cũng chỉ cãi nhau õm tỏi, chưa bao giờ chân thành nghiêm túc, “tình cảm” ôm nhau như vậy…
Quả nhiên khoảng cách sản sinh cái đẹp mà.
Ân Chi Dao đẩy Tạ Uyên: “Anh mới uống lộn thuốc á, ai kêu hai ngày rồi không tới gặp em.”
“Không phải tới rồi sao.” Tạ Uyên cười nói: “Sợ lộ diện quá thường xuyên thì dì Tô sẽ không vui.”
“Không có đâu, thực ra mẹ là người rất tốt.”
Tạ Uyên đưa cặp lông giữ ấm đựng canh gà cho Ân Chi Dao: “Ở chung với người nhà tốt chứ?”
“Cũng ổn.” Ân Chi Dao nhận cặp lồng, có hơi chần chừ: “Ngoại trừ một tên quỷ đáng ghét nào đó.”
“Anh trai mới bắt nạt em à?”
“Anh ta không phải anh trai của em!”
“Đừng xung đột trực diện với anh ta, nếu bị bắt nạt thì nói với anh.”
Ân Chi Dao gật mạnh đầu, “Anh trai thối ra mặt giúp em!”
Tạ Uyên xoa ót cô, leo lên xe: “Dạo gần đây buôn bán tốt, em về trước đi.”
Ân Chi Dao lưu luyến không nỡ nhìn theo Tạ Uyên: “Anh, cuối tuần em về gặp anh.”
“Ừ.”
Tạ Uyên nhìn Ân Chi Dao đi một bước lại ngoái đầu ba lần, mãi tới khi bóng dáng cô mất hút cuối con đường mới cưỡi xe đạp rời đi.
Ân Chi Dao đi trên con đường rợp bóng cây trong tiểu khu, mở cặp lồng ra, ngửi mùi canh gà thơm lựng, không thể nhịn được muốn nếm thử.
Nào ngờ, đúng lúc này có một người từ sau lưng tông mạnh cô một cái.
Ân Chi Dao trọng tâm không vững, lảo đảo chúi về phía trước, mặc dù ổn định lại cơ thể nhưng cặp lồng trong tay đã văng ra, rớt trên đất, canh gà vung vãi.
Ân Chi Dao quay đầu, trông thấy Kiều Chính Dương trượt ván trượt, lướt qua sát cạnh cô: “Xời, bạn trai nửa đêm mang ấm áp đến tặng kìa. Tiếc ghê, ăn không được.”
Ân Chi Dao giận đến khói bốc lên đầu, nhặt một cục đá chọi anh: “Kiều Chính Dương! Đồ khốn kiếp! Đi chết đi!”
“Mới bé tí đã yêu sớm, coi chừng tao méc mẹ mày.”
Kiều Chính Dương thoải mái vui vẻ lướt ván trượt ra khỏi cửa tiểu khu, nghênh ngang mà đi.
………
Thế nhưng, anh vừa trượt ra khỏi tiểu khu chưa bao lâu thì tại một khúc giao lộ khuất bóng không người bỗng nhiên bị một bóng đen lôi khỏi ván trượt.
Ván trượt theo đà trượt ra xa, đâm vào cột điện.
Mà anh bị một cánh tay giữ chặt cổ họng không cách nào giãy giụa, lôi vào trong rừng cây tối hun hút, tiếp theo, bụng bị thụi mạnh một cái.
Anh không khỏi gập người để giảm bớt cơn đau dữ dội từ bụng truyền tới, ngước mắt lên nhìn tên đánh lén mình, ấy vậy mà chính là người đàn ông vừa mới nói chuyện với Ân Chi Dao ở cửa tiểu khu – Tạ Uyên.
Lúc này, bóng tối phủ che, trong đôi mắt anh cũng không có sự dịu dàng ấm áp như khi gặp cô gái nhỏ vừa rồi, thay vào đó là rét lạnh dữ dội.
“Mày nghe thấy rồi chứ, mới rồi cô ấy…bảo – mày – đi – chết – đi.”
Tạ Uyên từng chữ từng chữ nhắc lại, cánh tay tráng kiện hữu lực, giữ chặt lấy cổ họng Kiều Chính Dương, siết đến độ anh ta không thở nổi, sắc mặt căng trướng đỏ bừng.
Kiều Chính Dương liều mạng giãy giụa, nét mặt sợ hãi, không thể tin nổi nhìn gương mặt như Diêm La ác quỷ trước mặt.
“Mày lại thử bắt nạt cô ấy xem.” Âm thanh của anh lạnh lẽo như băng.
Nhưng vào khoảnh khắc anh thả Kiều Chính Dương thì sau lưng có người chạy tới, khống chế cổ tay anh, ném qua vai, đem Tạ Uyên đang không chút phòng bị nặng nề quật ngã trên đất.
Trình Vọng mặc áo thể thao dành cho ban đêm, kéo Kiều Chính Dương đẩy ra sau lưng mình: “Làm gì vậy.”
Tạ Uyên từ trên đất bò dậy, cảm thấy tay phải của mình hình như bị gãy xương phần nào.
Thiếu niên trước mặt này………nhìn có vẻ trầm tĩnh ổn định, không ngờ lại xuống tay ác như vậy, thân thủ tuyệt đối là từng có luyện tập.
Mục đích Tạ Uyên uy hiếp Kiều Chính Dương đã đạt được, không cần lại nảy sinh xung đột với người này.
Một tay anh đẩy xe đạp bên đường, mặt không chút biểu cảm rời đi.
Sau khi anh đi rồi, Kiều Chính Dương mới chậm rãi thở một hơi, ôm bả vai Trình Vọng, kinh hồn táng đảm nói: “Vọng ca, may mà có cậu, bằng không mình bị gã kia xử đẹp rồi!”
Trình Vọng không nói lời nào, đem ván trượt bị bỏ lại mới rồi của Kiều Chính Dương đưa cho anh, quay người bước ra khỏi rừng cây nhỏ.
Kiều Chính Dương bám theo sát gót, sợ Tạ Uyên sẽ quay lại.
Trình Vọng nâng cằm Kiều Chính Dương, quan sát vết thương nơi cổ họng anh, hỏi: “Xuống tay rất ngoan độc, không giống người tốt, sao cậu lại chọc tới anh ta?”
Kiều Chính Dương phun nước miếng có dính máu, đáp: “Không phải mới rồi đụng trúng con nhỏ xấu xa kia một chút sao, hất đổ cặp lồng của nó, bạn trai nó liền xử mình như vậy.”
Trình Vọng: “Bạn trai?”
Kiều Chính Dương: “Đúng thế, bạn trai con nhỏ Ân Chi Dao.”
Bình luận facebook