Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chuyển ngữ: Mic
Đêm khuya, Ân Chi Dao nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, cô dứt khoát ngồi dậy, tựa vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn ngọn đèn mờ mờ bên đường.
Phòng ngủ trên lầu hai ngôi nhà kiểu tây màu trắng đối diện vẫn sáng đèn, không biết anh đang làm gì.
Vào thời khắc này, trong đầu của Ân Chi Dao thoáng hiện lên….tất cả đều là người đó. Ánh mắt tự tại của anh, vóc người cao ráo nhanh nhẹn, còn có đôi môi lúc anh nói chuyện bất giác sẽ hơi nhếch lên.
Ân Chi Dao không phải là cô nhóc chuyện gì cũng không hiểu, cô biết rõ mình vì sao lại nảy sinh cảm giác rung động này đối với anh.
Có điều cô không dám nghĩ quá nhiều, Trình Vọng ưu tú đến độ toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa hào quang, ngắm nhiều hơn một tí thôi cũng như thể không tôn trọng anh.
Cô chỉ có thể chôn vùi sự rung động này vào tận đáy lòng, không dám cho ai biết.
……………
Lúc tan học, Trình Vọng hẹn gặp Ân Chi Dao ở ngọn núi sau trường, sẵn tiện mang theo ván trượt của anh.
Trong lớp, Ân Chi Dao kẹp điện thoại vào giữa quyển sách, len lén gửi tin nhắn cho anh trai thối, nói hôm nay có chút chuyện, tạm thời không về nhà được.
Vốn tưởng ông anh xấu xa này sẽ dò hỏi nguyên nhân, nào ngờ anh chỉ gửi lại một tin ngắn gọn: “Được.”
Ân Chi Dao hơi nghi ngờ: “Dễ dàng vậy à?”
Thấy Tạ Uyên không nhắn lại, cô lại lập tức nói: “Anh bị bệnh nan y sao?”
Anh trai thối: “…………”
“Bớt coi ba cái phim truyền hình nhăng nhít đi.”
Em ki ki: “Kỳ lạ quá mà, không giống anh bình thường chút nào.”
Hai người mặc dù chỉ sống chung ba năm, nhưng không thể không nói, đối với tính cách của anh, Ân Chi Dao hiểu khá rõ.
Đêm đó cánh tay anh bị Trình Vọng làm gãy xương, hiện đang bó bột, không muốn để Ân Chi Dao nhìn thấy, nếu không sẽ lại bị cô hành một vạn câu hỏi vì sao.
Ở trước mặt Ân Chi Dao, Tạ Uyên luôn giữ hình tượng người anh kiệm lời điềm đạm, rất hiếm khi để lộ mặt bạo lực, cho dù là để bảo vệ cô.
Anh trai thối: “Dạo này bị cảm nhẹ, sợ lây cho em.”
Em ki ki: “Sức khỏe anh không phải rất tốt sao, sao lại bệnh rồi.”
Anh trai thối: “Gì vậy, còn không cho người khác bệnh à.”
Em ki ki: “Không phải ý này, vậy anh hết bệnh thì tới tìm em!”
Anh trai thối: “Được.”
Lúc này, một viên phấn bay tới, trúng ngay đầu Ân Chi Dao.
“Ân Chi Dao, đi ra ngoài mà chơi điện thoại!” Giáo viên tiếng Anh đối với Ân Chi Dao vốn đã có thành kiến, sắc mặt giận dữ nhìn cô: “Get out!” (Ra ngoài)
Ân Chi Dao giật mình, vội đứng dậy: “Sorry, Mr Zhang.”
(tiếng Trung, Trương được phiên âm đọc là Zhang)
Dụ Bạch ngồi cạnh nhỏ giọng nhắc: “Là Miss, không phải Mr.”
Ân Chi Dao vò đầu.
“Trình độ cỡ này của em có thể vào được Nam Thành Nhât Trung đúng là gặp quỷ mà.” Giáo viên nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Ân Chi Dao, giận dữ nói: “Ngày mai gọi phụ huynh đến cho tôi!”
“…………”
Ân Chi Dao ra khỏi cửa lớp, suýt nữa thì vấp chân.
Mời phụ huynh vĩnh viễn là cơn ác mộng trong đời học sinh, cho dù là học sinh lỳ lợm đến mức nào.
Tan học, Ân Chi Dạo bị giáo viên gọi lên văn phòng “tâm sự” một hồi rất rất lâu, Miss Trương mới chịu thả cô đi.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô liền tựa như chú chó phóng như gió, ôm ván trượt, như tên bắn chạy đến ngọn núi sau trường.
Bờ hồ sau núi, núi xanh nước trong, có một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng vẫn chưa được xây dựng, mà xung quanh lại không có mấy người, thế nên nơi đây trở thành địa điểm tập trung “làm chuyện xấu” của mấy cậu học sinh trong trường.
Từ xa xa, Ân Chi Dao đã nhìn thấy Trình Vọng.
Anh vẫn mặc đồng phục trường như cũ, bên trong là áo thun màu đen, trên cổ như ẩn như hiện đeo một sợi dây chuyền, theo chiếc cổ thon dài khuất sau áo. Ánh chiều tà đúng lúc rơi trên góc mặt nghiêng nghiêng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng của anh.
Cô khôi phục lại hô hấp và nhịp tim bình thường, cùng với tâm trạng căng thẳng xao động, chậm rãi đi về phía anh.
Theo từng bước chân, trái tim trong lồng ngực dường như đập ngày càng nhanh.
“Để anh chờ lâu rồi.”
Trình Vọng hoàn toàn không chú ý đến diễn biến tâm lý của cô nhóc, nhận lấy ván trượt trong tay cô, nhanh nhẹn tự nhiên nhảy lên.
Lướt ngang cạnh cô, mang theo một cơn gió, Ân Chi Dao mơ hồ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người anh.
Hơi giống mùi thuốc lá, nhưng cô không dám xác định.
“Tan học giáo viên gọi em lên văn phòng.” Ân Chi Dao ậm ừ giải thích: “Cho nên, tới muộn.”
Anh quay người, từ tốn hỏi: “Giáo viên gọi em lên văn phòng làm gì?”
“Nhắn tin trong giờ học.”
“Ngốc.”
“Em đâu có ngốc.”
“Chống đối rõ rành rành như vậy, còn không phải ngốc à?”
Ân Chi Dao chẳng thể phản bác, Trình Vọng nói cũng có lý, dù sao chuyện mời phụ huynh, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Bụng làm dạ chịu, quá không thông minh. Không như anh, trước mặt giáo viên và bạn học thì bộ dạng học sinh gương mẫu điển hình, nhưng ở trước mặt cô thì lại đổi sang gương mặt phóng túng tùy tiện.
Trình Vọng cởi áo khoác đồng phục, lộ ra áo thun ngắn tay màu đen bên trong, bên dưới tay áo ngắn là cánh tay trắng bóc, đường nét đẹp đẽ, cùng với mạch máu màu xanh.
Anh tiện tay ném áo khoác cho Ân Chi Dao, để cô giữ giùm, nghiễm nhiên xem cô như người hầu của mình.
Trước đây anh trai thối thường gọi cô là nhóc cáu kỉnh, bởi vì tính tình cô không tốt, sức lại khỏe, đánh người ta đau vô cùng. Tóm lại chính là coi trời bằng vung, sinh trưởng hoang dã.
Nhưng khi đối mặt với Trình Vọng, Ân Chi Dao không nóng nảy, không chỉ không cáu gắt, ngược lại càng lúc càng có dáng vẻ của một cô bé.
Trình Vọng lướt ván qua lại trước mặt cô, gió nhẹ hất bay tóc mái của anh, để lộ vầng trán cao ráo.
Ánh mặt trời rơi trên người anh, chiếu lên làn da trắng trẻo, dường như anh mãi mãi thuộc về ngày hạ.
Ân Chi Dao ngửi thấy trên áo của anh quả thực có mùi thuốc lá.
“Anh hút thuốc à?”
“Không có.”
“Em ngửi được mùi trên áo anh.”
Cô biết Trình Vọng thực ra không hề ngoan ngoãn như bề ngoài, tận trong xương tủy của anh vẫn luôn che giấu một mặt khác không có ai biết.
Ngày mưa hôm ấy, cô tình cờ gặp được anh, hình như mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh.
Trình Vọng lướt ván dừng trước mặt cô, cân nhắc nhìn nhìn cô: “Đang yên đang lành, ngửi áo của anh làm gì?”
Ân Chi Dao giống như làm sai chuyện gì, vội buông áo xuống: “Làm gì có chứ.”
“Tốt nhất là không, nếu không anh sẽ tưởng em ham muốn sắc đẹp của anh.”
Trái tim Ân Chi Dao bị giọng điệu ngả ngớn của anh khều ngứa, đập loạn xạ, liền vứt áo của anh xuống nền cỏ: “Đừng có ảo tưởng sức mạnh!”
Trình Vọng cười cười, quay người lại lướt ván đi xa.
Ân Chi Dao do dự một lúc, nhặt áo lên, chầm chậm đuổi theo, nhưng thấy anh trượt thẳng xuống theo phần mép bằng phẳng của cầu thang.
Phần mép này rất hẹp, bề rộng chỉ cỡ ván trượt, anh đạp tấm ván, dọc theo mép trượt xuống, tốc độ cực nhanh.
Ân Chi Dao nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội hét lên: “Anh mau xuống đi, nguy hiểm lắm!”
Trình Vọng trượt xuống cầu thang, tung người đạp ván trên không trung rồi vững vàng tiếp đất, một cú quay người đẹp mắt, nhìn cô nhóc, lộ ra nụ cười nhẹ có phần buông thả: “Lo cho anh à?”
Ân Chi Dao thở phào, nhưng bỗng cảm thấy mình như một con ngốc, bực bội xoay người bỏ đi.
Trình Vọng ôm ván trượt nhanh chóng bước lên cầu thang, đuổi theo cô: “Chơi trượt ván chính là như vậy, nếu em thấy sợ thì ở đằng xa chờ anh.”
“Ai thèm sợ chứ.”
“Muốn chơi không.” Trình Vọng đặt ván trượt trên nền đất trước mặt cô: “Anh trai dạy em.”
Ân Chi Dao thử đạp chân phải lên ván, có điều nhớ tới động tác vừa rồi của Trình Vọng liền có phần rụt rè, rụt chân về: “Bỏ đi, em không biết.”
“Em đừng làm động tác nguy hiểm, cứ trượt từ từ. Có anh ở cạnh trông chừng, không ngã đâu.”
Dưới sự cổ vũ của anh, Ân Chi Dao thử đạp ván, sau đó từ từ trượt về phía trước, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn anh để chắc chắn anh đang ở phía sau.
“Cứ trượt như em muốn.” Trình Vọng đút tay vào túi, chậm rãi theo sát bên cô: “Nhìn anh hoài làm gì.”
Ân Chi Dao trượt tới vài bước, cảm thấy mình giống như đứa trẻ vừa học đi, vừa ngốc nghếch vừa xấu hổ, dứt khoát dừng lại, nói với anh: “Không trượt nữa.”
“Không thích sao?”
“Không phải.” Ân Chi Dao cắn cắn môi: “Anh tự chơi đi, thời gian của anh vốn không nhiều, mất thời gian dạy em, không hay lắm.”
“Không ngờ nha.” Một tay Trình Vọng khoác lên vai trái cô, lười nhác nói: “Quan tâm anh trai đến vậy?”
Cánh tay anh cách một lớp áo mỏng, cảm giác ấm nóng truyền tới da thịt. Ân Chi Dao cảm giác vai trái nặng trịch, dường như khiến cô đứng không vững.
Một cơn choáng váng.
Trình Vọng nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Được rồi, hôm nay cứ vậy đi, anh về đây.”
Ân Chi Dao tự giác nhặt ván lên, đồng thời đưa áo khoác đồng phục cho anh, quay người rời đi: “Bye bye.”
“Chạy cái gì chứ.” Trình Vọng gọi cô: “Cùng về đi, dù sao ở gần như vậy.”
Ân Chi Dao yên lặng bước lại cạnh anh: “Em có thể cùng anh ra khỏi cổng trường.”
“Được thôi, em nói sao thì vậy.”
Vào lúc này, học sinh trong trường đều đã rời đi khá nhiều, vườn trường trống trải yên ắng, dưới bóng cây ngô đồng rậm rạp chỉ có hai người họ.
Trình Vọng đi trước, Ân Chi Dao giống như người hầu, ôm ván trượt của anh theo sau.
Cô thật sự rất thích ở cùng Trình Vọng, không cần nói gì, cứ thế ở cạnh, đi theo sau anh, Ân Chi Dao đã rất mãn nguyện.
Nhưng Ân Chi Dao phỏng đoán, nhất định không chỉ có một cô gái có suy nghĩ như vậy.
Anh ưu tú đến thế cơ mà.
Nghĩ vậy, Ân Chi Dao lại cảm thấy có chút phiền muộn.
“Nè.” Ân Chi Dao gọi anh một tiếng.
Trình Vọng không quay lại: “Nè cái gì mà nè, anh không có tên à?”
Ân Chi Dao hơi xấu hổ gọi anh: “Trình Vọng……”
“Không lớn không nhỏ, nên gọi thế nào.”
Cô nghĩ nghĩ: “Đàn anh.”
Trình Vọng quay đầu, nhàn nhạt lườm cô một cái: “Sói mắt trắng, gọi anh trai.”
Ân Chi Dao mím đôi môi đỏ: “Rõ ràng anh đâu phải anh trai em, sao cứ muốn làm anh trai.”
“Không thì thế nào?” Khóe mắt Trình Vọng cong lên, ngón tay thon dài sờ sờ môi mình: “Lẽ nào lại làm bạn trai của tiểu quỷ như em sao?”
Ân Chi Dao bùng nổ!
“Ai muốn anh làm bạn trai chứ!!!” Mặt cô đỏ bừng, kích động chỉ vào anh: “Nằm mơ!”
Anh lười nhác bước vài bước, tới sau lưng cô nhóc đang nổi giận đùng đùng: “Đừng giận mà, dù sao cũng không đảm đương nổi vị trí anh trai của em được lâu.”
Ân Chi Dao khó chịu quay lại nhìn anh: “Vì sao?”
“Anh sắp tốt nghiệp.” Trình Vọng miễn cưỡng giải thích: “Rất nhanh sẽ vào đại học.”
“Ờm…”
Trong lòng Ân Chi Dao có chút mất mát, buồn bã nói: “Hãy còn một năm mà.”
“Một năm trôi qua rất nhanh, nháy mắt anh đã mười tám tuổi rồi.” Trình Vọng nói: “Em cũng sẽ mau chóng trưởng thành thôi, trách nhiệm trên vai càng ngày càng nhiều, vui vẻ cũng sẽ càng ngày càng ít.”
Có lẽ đề tài liên quan đến sự chia ly hơi nghiêm trọng, Ân Chi Dao yên lặng không nói đi theo anh, giống như một cái đuôi.
Trình Vọng thấy cô không đáp, quay đầu lại, trông thấy khóe mắt đỏ chạch của cô.
Anh nghiêng người nâng ót cô, từ từ sát lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hồi lâu, kinh ngạc nói—
“Tiểu quỷ, không phải em…muốn khóc chứ?”
Đêm khuya, Ân Chi Dao nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng vằng vặc, cô dứt khoát ngồi dậy, tựa vào bệ cửa sổ, ngắm nhìn ngọn đèn mờ mờ bên đường.
Phòng ngủ trên lầu hai ngôi nhà kiểu tây màu trắng đối diện vẫn sáng đèn, không biết anh đang làm gì.
Vào thời khắc này, trong đầu của Ân Chi Dao thoáng hiện lên….tất cả đều là người đó. Ánh mắt tự tại của anh, vóc người cao ráo nhanh nhẹn, còn có đôi môi lúc anh nói chuyện bất giác sẽ hơi nhếch lên.
Ân Chi Dao không phải là cô nhóc chuyện gì cũng không hiểu, cô biết rõ mình vì sao lại nảy sinh cảm giác rung động này đối với anh.
Có điều cô không dám nghĩ quá nhiều, Trình Vọng ưu tú đến độ toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa hào quang, ngắm nhiều hơn một tí thôi cũng như thể không tôn trọng anh.
Cô chỉ có thể chôn vùi sự rung động này vào tận đáy lòng, không dám cho ai biết.
……………
Lúc tan học, Trình Vọng hẹn gặp Ân Chi Dao ở ngọn núi sau trường, sẵn tiện mang theo ván trượt của anh.
Trong lớp, Ân Chi Dao kẹp điện thoại vào giữa quyển sách, len lén gửi tin nhắn cho anh trai thối, nói hôm nay có chút chuyện, tạm thời không về nhà được.
Vốn tưởng ông anh xấu xa này sẽ dò hỏi nguyên nhân, nào ngờ anh chỉ gửi lại một tin ngắn gọn: “Được.”
Ân Chi Dao hơi nghi ngờ: “Dễ dàng vậy à?”
Thấy Tạ Uyên không nhắn lại, cô lại lập tức nói: “Anh bị bệnh nan y sao?”
Anh trai thối: “…………”
“Bớt coi ba cái phim truyền hình nhăng nhít đi.”
Em ki ki: “Kỳ lạ quá mà, không giống anh bình thường chút nào.”
Hai người mặc dù chỉ sống chung ba năm, nhưng không thể không nói, đối với tính cách của anh, Ân Chi Dao hiểu khá rõ.
Đêm đó cánh tay anh bị Trình Vọng làm gãy xương, hiện đang bó bột, không muốn để Ân Chi Dao nhìn thấy, nếu không sẽ lại bị cô hành một vạn câu hỏi vì sao.
Ở trước mặt Ân Chi Dao, Tạ Uyên luôn giữ hình tượng người anh kiệm lời điềm đạm, rất hiếm khi để lộ mặt bạo lực, cho dù là để bảo vệ cô.
Anh trai thối: “Dạo này bị cảm nhẹ, sợ lây cho em.”
Em ki ki: “Sức khỏe anh không phải rất tốt sao, sao lại bệnh rồi.”
Anh trai thối: “Gì vậy, còn không cho người khác bệnh à.”
Em ki ki: “Không phải ý này, vậy anh hết bệnh thì tới tìm em!”
Anh trai thối: “Được.”
Lúc này, một viên phấn bay tới, trúng ngay đầu Ân Chi Dao.
“Ân Chi Dao, đi ra ngoài mà chơi điện thoại!” Giáo viên tiếng Anh đối với Ân Chi Dao vốn đã có thành kiến, sắc mặt giận dữ nhìn cô: “Get out!” (Ra ngoài)
Ân Chi Dao giật mình, vội đứng dậy: “Sorry, Mr Zhang.”
(tiếng Trung, Trương được phiên âm đọc là Zhang)
Dụ Bạch ngồi cạnh nhỏ giọng nhắc: “Là Miss, không phải Mr.”
Ân Chi Dao vò đầu.
“Trình độ cỡ này của em có thể vào được Nam Thành Nhât Trung đúng là gặp quỷ mà.” Giáo viên nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Ân Chi Dao, giận dữ nói: “Ngày mai gọi phụ huynh đến cho tôi!”
“…………”
Ân Chi Dao ra khỏi cửa lớp, suýt nữa thì vấp chân.
Mời phụ huynh vĩnh viễn là cơn ác mộng trong đời học sinh, cho dù là học sinh lỳ lợm đến mức nào.
Tan học, Ân Chi Dạo bị giáo viên gọi lên văn phòng “tâm sự” một hồi rất rất lâu, Miss Trương mới chịu thả cô đi.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, cô liền tựa như chú chó phóng như gió, ôm ván trượt, như tên bắn chạy đến ngọn núi sau trường.
Bờ hồ sau núi, núi xanh nước trong, có một khoảng đất trống tương đối bằng phẳng vẫn chưa được xây dựng, mà xung quanh lại không có mấy người, thế nên nơi đây trở thành địa điểm tập trung “làm chuyện xấu” của mấy cậu học sinh trong trường.
Từ xa xa, Ân Chi Dao đã nhìn thấy Trình Vọng.
Anh vẫn mặc đồng phục trường như cũ, bên trong là áo thun màu đen, trên cổ như ẩn như hiện đeo một sợi dây chuyền, theo chiếc cổ thon dài khuất sau áo. Ánh chiều tà đúng lúc rơi trên góc mặt nghiêng nghiêng, chiếu sáng gương mặt dịu dàng của anh.
Cô khôi phục lại hô hấp và nhịp tim bình thường, cùng với tâm trạng căng thẳng xao động, chậm rãi đi về phía anh.
Theo từng bước chân, trái tim trong lồng ngực dường như đập ngày càng nhanh.
“Để anh chờ lâu rồi.”
Trình Vọng hoàn toàn không chú ý đến diễn biến tâm lý của cô nhóc, nhận lấy ván trượt trong tay cô, nhanh nhẹn tự nhiên nhảy lên.
Lướt ngang cạnh cô, mang theo một cơn gió, Ân Chi Dao mơ hồ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người anh.
Hơi giống mùi thuốc lá, nhưng cô không dám xác định.
“Tan học giáo viên gọi em lên văn phòng.” Ân Chi Dao ậm ừ giải thích: “Cho nên, tới muộn.”
Anh quay người, từ tốn hỏi: “Giáo viên gọi em lên văn phòng làm gì?”
“Nhắn tin trong giờ học.”
“Ngốc.”
“Em đâu có ngốc.”
“Chống đối rõ rành rành như vậy, còn không phải ngốc à?”
Ân Chi Dao chẳng thể phản bác, Trình Vọng nói cũng có lý, dù sao chuyện mời phụ huynh, cho dù là ai cũng sẽ không vui vẻ nổi.
Bụng làm dạ chịu, quá không thông minh. Không như anh, trước mặt giáo viên và bạn học thì bộ dạng học sinh gương mẫu điển hình, nhưng ở trước mặt cô thì lại đổi sang gương mặt phóng túng tùy tiện.
Trình Vọng cởi áo khoác đồng phục, lộ ra áo thun ngắn tay màu đen bên trong, bên dưới tay áo ngắn là cánh tay trắng bóc, đường nét đẹp đẽ, cùng với mạch máu màu xanh.
Anh tiện tay ném áo khoác cho Ân Chi Dao, để cô giữ giùm, nghiễm nhiên xem cô như người hầu của mình.
Trước đây anh trai thối thường gọi cô là nhóc cáu kỉnh, bởi vì tính tình cô không tốt, sức lại khỏe, đánh người ta đau vô cùng. Tóm lại chính là coi trời bằng vung, sinh trưởng hoang dã.
Nhưng khi đối mặt với Trình Vọng, Ân Chi Dao không nóng nảy, không chỉ không cáu gắt, ngược lại càng lúc càng có dáng vẻ của một cô bé.
Trình Vọng lướt ván qua lại trước mặt cô, gió nhẹ hất bay tóc mái của anh, để lộ vầng trán cao ráo.
Ánh mặt trời rơi trên người anh, chiếu lên làn da trắng trẻo, dường như anh mãi mãi thuộc về ngày hạ.
Ân Chi Dao ngửi thấy trên áo của anh quả thực có mùi thuốc lá.
“Anh hút thuốc à?”
“Không có.”
“Em ngửi được mùi trên áo anh.”
Cô biết Trình Vọng thực ra không hề ngoan ngoãn như bề ngoài, tận trong xương tủy của anh vẫn luôn che giấu một mặt khác không có ai biết.
Ngày mưa hôm ấy, cô tình cờ gặp được anh, hình như mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh.
Trình Vọng lướt ván dừng trước mặt cô, cân nhắc nhìn nhìn cô: “Đang yên đang lành, ngửi áo của anh làm gì?”
Ân Chi Dao giống như làm sai chuyện gì, vội buông áo xuống: “Làm gì có chứ.”
“Tốt nhất là không, nếu không anh sẽ tưởng em ham muốn sắc đẹp của anh.”
Trái tim Ân Chi Dao bị giọng điệu ngả ngớn của anh khều ngứa, đập loạn xạ, liền vứt áo của anh xuống nền cỏ: “Đừng có ảo tưởng sức mạnh!”
Trình Vọng cười cười, quay người lại lướt ván đi xa.
Ân Chi Dao do dự một lúc, nhặt áo lên, chầm chậm đuổi theo, nhưng thấy anh trượt thẳng xuống theo phần mép bằng phẳng của cầu thang.
Phần mép này rất hẹp, bề rộng chỉ cỡ ván trượt, anh đạp tấm ván, dọc theo mép trượt xuống, tốc độ cực nhanh.
Ân Chi Dao nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội hét lên: “Anh mau xuống đi, nguy hiểm lắm!”
Trình Vọng trượt xuống cầu thang, tung người đạp ván trên không trung rồi vững vàng tiếp đất, một cú quay người đẹp mắt, nhìn cô nhóc, lộ ra nụ cười nhẹ có phần buông thả: “Lo cho anh à?”
Ân Chi Dao thở phào, nhưng bỗng cảm thấy mình như một con ngốc, bực bội xoay người bỏ đi.
Trình Vọng ôm ván trượt nhanh chóng bước lên cầu thang, đuổi theo cô: “Chơi trượt ván chính là như vậy, nếu em thấy sợ thì ở đằng xa chờ anh.”
“Ai thèm sợ chứ.”
“Muốn chơi không.” Trình Vọng đặt ván trượt trên nền đất trước mặt cô: “Anh trai dạy em.”
Ân Chi Dao thử đạp chân phải lên ván, có điều nhớ tới động tác vừa rồi của Trình Vọng liền có phần rụt rè, rụt chân về: “Bỏ đi, em không biết.”
“Em đừng làm động tác nguy hiểm, cứ trượt từ từ. Có anh ở cạnh trông chừng, không ngã đâu.”
Dưới sự cổ vũ của anh, Ân Chi Dao thử đạp ván, sau đó từ từ trượt về phía trước, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn anh để chắc chắn anh đang ở phía sau.
“Cứ trượt như em muốn.” Trình Vọng đút tay vào túi, chậm rãi theo sát bên cô: “Nhìn anh hoài làm gì.”
Ân Chi Dao trượt tới vài bước, cảm thấy mình giống như đứa trẻ vừa học đi, vừa ngốc nghếch vừa xấu hổ, dứt khoát dừng lại, nói với anh: “Không trượt nữa.”
“Không thích sao?”
“Không phải.” Ân Chi Dao cắn cắn môi: “Anh tự chơi đi, thời gian của anh vốn không nhiều, mất thời gian dạy em, không hay lắm.”
“Không ngờ nha.” Một tay Trình Vọng khoác lên vai trái cô, lười nhác nói: “Quan tâm anh trai đến vậy?”
Cánh tay anh cách một lớp áo mỏng, cảm giác ấm nóng truyền tới da thịt. Ân Chi Dao cảm giác vai trái nặng trịch, dường như khiến cô đứng không vững.
Một cơn choáng váng.
Trình Vọng nhìn thời gian trên đồng hồ, nói: “Được rồi, hôm nay cứ vậy đi, anh về đây.”
Ân Chi Dao tự giác nhặt ván lên, đồng thời đưa áo khoác đồng phục cho anh, quay người rời đi: “Bye bye.”
“Chạy cái gì chứ.” Trình Vọng gọi cô: “Cùng về đi, dù sao ở gần như vậy.”
Ân Chi Dao yên lặng bước lại cạnh anh: “Em có thể cùng anh ra khỏi cổng trường.”
“Được thôi, em nói sao thì vậy.”
Vào lúc này, học sinh trong trường đều đã rời đi khá nhiều, vườn trường trống trải yên ắng, dưới bóng cây ngô đồng rậm rạp chỉ có hai người họ.
Trình Vọng đi trước, Ân Chi Dao giống như người hầu, ôm ván trượt của anh theo sau.
Cô thật sự rất thích ở cùng Trình Vọng, không cần nói gì, cứ thế ở cạnh, đi theo sau anh, Ân Chi Dao đã rất mãn nguyện.
Nhưng Ân Chi Dao phỏng đoán, nhất định không chỉ có một cô gái có suy nghĩ như vậy.
Anh ưu tú đến thế cơ mà.
Nghĩ vậy, Ân Chi Dao lại cảm thấy có chút phiền muộn.
“Nè.” Ân Chi Dao gọi anh một tiếng.
Trình Vọng không quay lại: “Nè cái gì mà nè, anh không có tên à?”
Ân Chi Dao hơi xấu hổ gọi anh: “Trình Vọng……”
“Không lớn không nhỏ, nên gọi thế nào.”
Cô nghĩ nghĩ: “Đàn anh.”
Trình Vọng quay đầu, nhàn nhạt lườm cô một cái: “Sói mắt trắng, gọi anh trai.”
Ân Chi Dao mím đôi môi đỏ: “Rõ ràng anh đâu phải anh trai em, sao cứ muốn làm anh trai.”
“Không thì thế nào?” Khóe mắt Trình Vọng cong lên, ngón tay thon dài sờ sờ môi mình: “Lẽ nào lại làm bạn trai của tiểu quỷ như em sao?”
Ân Chi Dao bùng nổ!
“Ai muốn anh làm bạn trai chứ!!!” Mặt cô đỏ bừng, kích động chỉ vào anh: “Nằm mơ!”
Anh lười nhác bước vài bước, tới sau lưng cô nhóc đang nổi giận đùng đùng: “Đừng giận mà, dù sao cũng không đảm đương nổi vị trí anh trai của em được lâu.”
Ân Chi Dao khó chịu quay lại nhìn anh: “Vì sao?”
“Anh sắp tốt nghiệp.” Trình Vọng miễn cưỡng giải thích: “Rất nhanh sẽ vào đại học.”
“Ờm…”
Trong lòng Ân Chi Dao có chút mất mát, buồn bã nói: “Hãy còn một năm mà.”
“Một năm trôi qua rất nhanh, nháy mắt anh đã mười tám tuổi rồi.” Trình Vọng nói: “Em cũng sẽ mau chóng trưởng thành thôi, trách nhiệm trên vai càng ngày càng nhiều, vui vẻ cũng sẽ càng ngày càng ít.”
Có lẽ đề tài liên quan đến sự chia ly hơi nghiêm trọng, Ân Chi Dao yên lặng không nói đi theo anh, giống như một cái đuôi.
Trình Vọng thấy cô không đáp, quay đầu lại, trông thấy khóe mắt đỏ chạch của cô.
Anh nghiêng người nâng ót cô, từ từ sát lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô hồi lâu, kinh ngạc nói—
“Tiểu quỷ, không phải em…muốn khóc chứ?”