Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chiều ngày 22 tháng 11, phát hiện một xác chết vô danh tại trường trung học số 11 thành phố C. Do nạn nhân người ở trần nên không một vật gì có thể chứng mình thân phận của anh ta. Cơ quan cảnh sát đã thông qua mục nhắn tin trông báo tìm tung tích nạn nhân trên toàn thành phố. Chiều ngày thứ hai, một người họ Mã đến cơ quan công an báo tin, nạn nhân là bố anh ta. Cơ quan công an đã bố trí cho nhận dạng quả nhiên là đúng.
Nạn nhân là Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, người dân tộc Hán, không nghề nghiệp, góa vợ, sống độc thân. Lúc còn sống cư trú tại số 1, tầng 4, đơn nguyên 3, nhà số 83, đường Đài Bắc, khu Hồng Viên. Nạn nhân có một người con là Mã Quang, làm kế toán ở một công ty nước ngoài nào đó. Vì Mã Quang và bố anh ta ít gặp nhau cho nên mãi đến ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, Mã Quang xem mục báo tin mới biết bố mình đã bị giết hại.
Nạn nhân trước khi chết sống độc thân, rất ít quan hệ với người thân và hàng xóm. Ngày thường hay đến sòng bạc gần nhà chơi bài cho nên những người chơi bài ở đây rất quen ông ta. Qua phỏng vấn điều tra của cảnh sát, kết quả cho biết: Một ngày trước khi vụ án xảy ra, nạn nhân mặc áo khoác ngoài bằng nỉ đen, áo len đan tay màu trắng ngà, quần màu xanh sẫm và đội một chiếc mũ len nhưng ở hiện trường vụ án và những vùng xung quanh không tìm thấy những quần áo mũ mão ấy.
Thời gian tử vong là khoảng từ 22 giờ đêm ngày 21 đến 3 giờ sáng ngày 22 tháng 11. Nguyên nhân chết là mất máu. Trên đầu nạn nhân không có vết thương nào, chân tay và thân mình có nhiều chỗ bị bầm tím ở phần mềm. Nhưng vết thương ở cổ sâu vào đến khí quản mới chính là vết thương chí mạng. Hung khí là vật sắc nhọn, nhưng chưa rõ cụ thể là vật gì, một lưỡi hay hai lưỡi. Chân tay và mặt của nạn nhân có dấu vết bị quấn và bịt bằng băng dính, nghi là nạn nhân bị bắt cóc và giam giữ trước khi chết.
Ở phần dưới của cơ thể nạn nhân lấy ra được một chiếc khăn mùi soa quấn chặt, qua khám nghiệm, chất liệu của chiếc khăn là loại vải phổ thông, thời gian sản xuất khoảng 15, 20 năm trước. Trên chiếc khăn có dính một ít chất dịch, qua hóa nghiệm đó là tinh dịch và chất tiết ra từ âm đ*o của nữ giới. Phân tích: nhóm máu O nam tính và nhóm máu AB nữ tính. Qua đối chiếu DNA, tinh dịch trên chiếc khăn mùi soa là của nạn nhân, nhưng thời gian đã quá lâu. Theo con trai của nạn nhân là Mã Quang, bố anh ta không có loại khăn này, trong nhà xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Manơcanh bằng nhựa nạn nhân ôm trong lòng được sản xuất từ một nhà máy nào đó ở phương nam, có bán ở rất nhiều nơi trong thành phố. Điều tra ra được người mua là ai là một việc vô cùng khó khăn. Chiếc váy manơcanh mặc là loại trang phục của một hãng thời trang thiếu nhi nào đó, trong các siêu thị lớn nhỏ trong toàn thành phố đều bày bán, muốn điều tra ra được người mua, tương tự cũng cần phải có một khoảng thời gian khá lâu. Chiếc quần lót bên trong manơcanh mặc là của nhà máy nào vẫn chưa rõ, không thể tìm được nguồn gốc.
Cảnh sát xác minh quan hệ xã hội của nạn nhân thì thấy: Nạn nhân tốt nghiệp đại học năm 1982, đã từng làm kế toán của một công ty quốc doanh. Mười năm trước công ty đóng cửa, nạn nhân sau khi thanh toán hết lương lậu đã từng đi làm cho nhiều công ty tư nhân, nhưng thời gian ở mỗi nơi không dài. Đến năm 55 tuổi, không làm cho công ty nào nữa, sống dựa vào tiền để dành. Cảnh già cũng rất khốn khổ. Quan hệ xã hội của nạn nhân cũng tương đối đơn giản, nhún nhường với mọi người, chưa từng gieo thù chuốc oán với ai, nhưng lại rất lạnh nhạt với đứa con trai độc nhất. Cảnh sát đã nhiều lần điều tra Mã Quang – con trai nạn nhân, hỏi nguyên nhân vì sao quan hệ bố con lại xa cách thế. Mã Quang lúc đầu tránh né không trả lời, nhưng sau đó do cảnh sát kiên trì khai thác nên Mã Quang mới kể câu chuyện thế này: Bảy năm trước, nhà anh liên tục nhận được điện thoại của một cô gái lạ, người mà cô tìm gặp chính là Mã Xuân Bồi – bố anh. Có lần cô này còn tìm đến tận nhà. Lúc đó Mã Quang chưa lấy vợ, nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô ta, anh có cảm giác cô này có thể làm nghề cave. Còn bố anh thì cố tình tránh né chuyện này, như có uẩn khúc gì đó bên trong. Mấy ngày sau, vợ Mã Xuân Bồi phát hiện mất 7000 tệ, truy hỏi mãi, Mã Xuân Bồi thừa nhận đã đưa cho cô gái kia số tiền này để chữa bệnh. Vợ Mã Xuân Bồi lại truy hỏi tiếp, Mã Xuân Bồi phải thừa nhận cô gái bị mắc bệnh giang mai, còn về quan hệ của hai người, Mã Xuân Bồi từ chối nói rõ. Vợ Mã Xuân Bồi nghi ngờ Mã Xuân Bồi có quan hệ bất chính với cô ta, vừa hổ thẹn vừa căm phẫn nên đổ bệnh không khỏi được, một năm sau thì qua đời. Mã Quang luôn cho rằng cái chết của mẹ mình là do hành vi không kiềm chế của ông bố, từ sau khi mẹ anh ta mất, quan hệ giữa bố con anh ta ngày càng trở nên lạnh nhạt, sau khi lấy vợ lại càng xa cách.
Xét thấy tình tiết vụ án ngày càng phức tạp, khác biệt hẳn so với những vụ án mạng khác, Sở Công an thành phố C lại một lần nữa nhờ đến sự giúp đỡ của phong Nghiên cứu tâm lý tội phạm của Sở Công an tỉnh.
Thực ra, cho dù Sở Công an thành phố không giao cho phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm tham gia phá án thì Phương Mộc cũng rất hứng thú với vụ án này. Sự kỳ dị trong thủ pháp gây án và sự dày công bố trí hiện tường đều thể hiện khuynh hướng tâm lý khác thường của hung thủ. Ngoài ra, Trịnh Lâm đã nói với Phương Mộc hiện trường có tính nghi thức mạnh mẽ, điều này Phương Mộc cũng có cảm nhận sâu sắc lúc ở hiện trường. Hung thủ đã đem nạn nhân và manơcanh sắp xếp thành một tổ hợp dị thường như thế chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mà là muốn biểu đạt một loại tâm trạng nào đó. Thế nhưng hắn muốn biểu đạt cái gì?
Trước tiên, khi phát hiện vụ án, trên người nạn nhân chỉ có một mảnh vải nhỏ. Hung thủ làm như thế rõ ràng không phải để che giấu thân phận nạn nhân một cách đơn giản như vậy, hắn ta dường như cũng không phải làm thế một cách vô ý thức. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể chặt bỏ tay chân hoặc hủy hoại khuôn mặt của nạn nhân. Hung thủ sở dĩ để cho nạn nhân lõa thể chắc chắn là biểu đạt một loại tâm trạng nào đó có liên quan đến tình dục.
Thứ hai, hung thủ chọn một mô hình manơcanh ở tuổi niên thiếu, nếu như muốn truyền đạt một thông tin liên quan đến tình dục ở hiện trường thì phương pháp của hung thủ rõ ràng là không cần thiết. Hắn ta sở dĩ làm như vậy để thể hiện đối tượng làm tình trong tưởng tượng của hung thủ vẫn còn là một thiếu niên. Nhưng trên người manơcanh mặc một chiếc váy, đây không phải là một y phục thời trang hợp mùa. Cơ quan cảnh sát thông qua khám nghiệm xác nhận, chiếc váy này hoàn toàn mới, chưa từng có ai mặc. Nếu như hung thủ nhất thời này ra ý định thì giữa mùa đông đi tìm mua một chiếc váy như thế cũng tương đối khó khăn, như vậy có thể nói hung thủ đã chuẩn bị chiếc váy từ trước. Điều này chứng tỏ hung thủ đã có âm mưu từ lâu, hoặc nói cách khác, manơcanh và chiếc váy trên người đều là những thứ không thể thiếu trong quá trình gây án và sắp đặt hiện trường của hung thủ.
Tiếp đến là cho manơcanh mặc quần lót. Đây là một động tác có ý nghĩa sâu xa. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc đã cố ý đi vòng qua các cửa hàng trong thành phố một lượt. Hôm đó, rất nhiều nhân viên bán hàng ở cửa hàng bán trang phục nữa đều tận mắt chứng kiến một anh thanh niên cứ chăm chăm lật trang phục mặc cho các manơcanh người mẫu lên xem, càng đặc biệt hơn nữa, người thanh niên đó còn hỏi nhân viên cửa hàng có thể cho manơcanh mặc quần lót bên trong được không. Kết quả cho thấy: Cho manơcanh người mẫu mặc quần lót là hành động kèm theo rất cần thiết của hung thủ. Hắn ta làm như vậy, tất nhiên là một nhu cầu tâm lý rất đặc biệt.
Cuối cùng, một vật đáng để phải suy nghĩ nhất chính là chiếc khăn mùi soa quấn dưới hạ bộ của nạn nhân. Con trai nạn nhân quả quyết chiếc khăn không phải của bố anh ta, nhưng qua xét nghiệm thấy rằng nạn nhân đã sử dụng chiếc khăn này, còn chững minh được chiếc khăn đã được dùng sau khi nạn nhân làm tình với người phụ nữ có nhóm máu AB. Như vậy sẽ có hai khả năng xảy ra: Khả năng thứ nhất, nạn nhân thường xuyên bí mật cất giấu chiếc khăn trong một thời gian dài; Khả năng thứ hai, hung thủ đã cất giấu chiếc khắn ở đâu đó trong ngần ấy năm. Cho dù là ai cất giấu chiếc khăn đó đều chứng minh chiếc khăn rất quan trọng đối với hắn. Phương Mộc tương đối nghiêng về khả năng thứ hai, bởi vì cơ quan cảnh sát đã tiến hành khám xét nhà của nạn nhân nhưng không tìm thấy dấu vết nào của vật chứng này, còn khả năng nạn nhân mang theo chiếc khăn bên người không lớn lắm. Điều này chứng tỏ nạn nhân không thể là đối tượng hung thủ chọn một cách bừa bãi, khẳng định nó phải có mối liên quan nào đó với hung thủ. Ngoài ra, người phụ nữ có nhóm máu AB cũng có quan hệ với nạn nhân, có lẽ là liên quan rất lớn đến vụ án này.
Theo nhân viên xét nghiệm cho biết, khi khám nghiệm xác nạn nhân, họ phải khéo léo lắm mới lấy được chiếc khăn ra khỏi thi thể nạn nhân, bởi nó được quấn rất chặt. Có người nói đùa, nếu như dùng nhiều sức lực như vậy để buộc chiếc khăn vào người sống thì không đến 12 tiếng đồng hồ sẽ làm cho niệu đạo hoại tử và vỡ ra. Đúng như Trịnh Lâm đã nói, sau khi phần dưới của nạn nhân bị quấn lại thì ông ta sẽ không thể làm gì được nữa. Hung thủ làm như vậy tất nhiên là muốn biểu đạt tâm trạng ấy.
Tóm lại, Phương Mộc cảm thấy nghi thức này muốn biểu đạt là: hành vi tình dục bị cự tuyệt.
Nạn nhân lõa thể, bản thân việc này đã mang đậm sắc thái tình dục, lại còn quấn phần dưới một cách chắc chắn chiếc khăn mùi soa, điều đó có nghĩa là nận nhân thực ra đã mất đi khả năng giao hợp, còn cách ăn mặc của mô hình manơcanh kia càng phản ánh thông tin này. Thứ nhất, “cô bé” ăn mặc hoàn chỉnh; thứ hai, “cô bé” không phải mà manơcanh đồ lót mà lại mặc quần lót. Một mặt nhấn mạnh kết quả không thể nào bị xâm hại, đồng thời cũng chưa từng bị xâm hại tình dục. Mặt khác, điều này cho thấy hung thủ đã thật sự coi “cô bé” là người thật.
Trao cho vật phẩm cảnh giác thay thế một cách mạnh mẽ, đồng thời sắp xếp chi tiết vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, đó chính là đặc điểm của nghi thức.
Thứ tâm trạng mà hung thủ muốn thể hiện dần dần hiện rõ: Hắn ta muốn ngăn cản hành vi tình dục nhằm vào bé gái vị thành niên.
Phương Mộc quay lại trường trung học số 11. Lúc đó là 10 giờ sáng. Trường học đã khôi phục lại trật tự giảng dạy thường ngày. Trong ngôi trường cũ kỹ lại vang lên tiếng đọc bài sang sảng. Phương Mộc men theo bức tường bao thấp đi một vòng quanh trường. Anh gượng cười nhìn bức tường gạch cao không quá hai mét, bất giác cười đau khổ. Độ cao thế này, thực sự quá dễ dàng trèo qua. Cảnh sát suy đoán hung thủ có thể dùng xe có động cơ để đưa xác nạn nhân đến hiện trường. Mà bên ngoài tường ở hai phía tây và nam đều là đường đi, những dấu vết lưu lại của xe sẽ rất khó tìm.
Phương Mộc đi đến vị trí của hiện trường – đó là một con đường nhỏ hẹp nằm giữa nhà kho và bồn hoa, nhìn xuyên qua đám cành lá rậm rạp, đây thật sự là một nơi tương đối khuất trong trường. Về điểm này, Phương Mộc cảm thấy hơi lạ. Hung thủ sắp xếp hiện trường một cách hết sức tỉ mỉ, tất nhiên là muốn cho người khác chứng kiến. Nếu như hắn có ý định như thế thì chọn địa điểm này sẽ hạn chế hiệu quả rất nhiều. Thứ nhất, trường trung học số 11 nằm ở ngoại ô thành phố, không phải là trường trọng điểm nên không thể gây chấn động trong xã hội được; thứ hai, ở một ngôi trường hẻo lánh lại chọn một địa điểm kín đáo để triển khai nghi thức của mình thì thi thể phải sau khoảng hơn chín tiếng đồng hồ mới bị phát hiện.
Nếu như hung thủ không muốn làm chấn động dư luận xã hội, thế thì hắn triển khai nghi thức này cho ai xem?
Phương Mộc quay người lại, ngồi ở vị trí thi thể đã được đặt vào. Trước mặt là nhà kho với cánh cửa sổ đóng im ỉm.
Lẽ nào lại để cho người nào đó ở đằng sau cửa sổ kia?
Phương Mộc đứng dậy, nhìn qua cửa kính xem xét lại bên trong nhà kho. Đây là một nhà kho điển hình của trường học, lộn xộn và bẩn thỉu vô cùng, khắp nơi chỗ nào cũng đầy bụi bặm và mạng nhện. Phương Mộc nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy một đồ vật đằng sau những chiếc bàn ghế gãy hỏng.
Phương Mộc men theo phía ngoài tường đi về phía trước, đến một cửa sổ gần hơn. Đúng vậy, trên tường phía trước nhà kho là một cái bảng đen. Phương Mộc nghĩ một lúc rồi đi về phía phòng học.
Trưởng phòng Giáo vụ nói với Phương Mộc, trước đây nhà kho vốn là một phòng học, khi xây trường do trường trung học của thành phố còn ít, nguồn học sinh lại quá nhiều nên căn nhà cấp bốn đó được sắp xếp làm phòng học. Về sau, do cạnh tranh nên các trường trung học dần dần nhiều lên, học sinh của trường trung học số 11 ngày càng ít đi, nên phòng học đó bị đóng cửa, năm 1999 trở thành nhà kho.
Nếu như dự đoán của Phương Mộc là đúng, thì trường học này đã được hung thủ để tâm lựa chọn làm nơi bỏ xác, vị trí chính xác là ở khoảng giữa bồn hoa và nhà kho. Đó hoàn toàn không phải là một sự tùy tiện. Có lẽ, hung thủ đã từng học ở trường này, thậm chí có thể ngồi học ở chính gian nhà kho này.
Sự phán đoán ấy làm cho Phương Mộc cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Anh yêu cầu trưởng phòng Giáo vụ cung cấp danh sách những học sinh đã từng học ở nhà kho này. Trưởng phòng Giáo vụ cảm thấy quá khó khăn, thời ấy danh sách học sinh không được quản lý bằng máy tính như bây giờ mà là chép vào sổ. Muốn tìm danh sách học sinh đã từng học ở đây từ mười mấy năm trước thì phải lật tìm hàng núi giấy tờ. Nhưng ông ta vẫn hứa sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cảnh sát.
Hai ngày sau, trường trung học số 11 mang đến mười mấy tập danh sách học sinh, Phương Mộc xem những quyển danh sách cứng queo và úa vàng, đại thể ước tính khoảng trên nghìn học sinh, trong lòng cảm thấy hơi nản. Xem xét đến khả năng hung thủ là học sinh nam tương đối cao, Phương Mộc yêu cầu đồng nghiệp trong Sở trước tiên rà soát danh sách những học sinh nam hiện đang ở thành phố, cần phải làm rõ tình hình chỗ ở hiện nay và nghề nghiệp của những người này.
Đồng thời, theo kiến nghị của Phương Mộc, cảnh sát cũng đã bước đầu thu được kết quả điều tra về người phụ nữ có nhóm máu AB. Phương Mộc cảm thấy, chiếc khăn mùi soa tìm thấy ở hiện trường là vật chứng quan trọng nhất. Động cơ gây án của hung thủ nhiều khả năng liên quan đến hành vi tình dục này. Nạn nhân là người cá tính mềm mỏng, hướng nội, khả năng quan hệ với gái mại dâm là rất nhỏ. Nhưng lời khai của Mã Quang – con trai nạn nhân lại vừa vặn khẳng định nạn nhân đúng là đã từng quan hệ với gái mại dâm. Thế thì người con gái bị bệnh giang mai kia có thể chính là người đã lưu lại chất dịch trên chiếc khăn mùi soa. Phương Mộc đề nghị lãnh đạo Sở Công an thành phố cho truy tìm trong toàn thành phố (bao gồm các bệnh viện và phòng khám) người phụ nữ bị bệnh giang mai có nhóm máu AB đã vào điều trị ở bệnh viện hoặc phòng khám trong vòng mười năm trở lại đây, tuổi khoảng từ 25 đến 35. Qua xác minh, trong mười năm trở lại toàn thành phố có 1162 người đến điều trị bệnh giang mai ở các bệnh viện, số lượng người tuy nhiều nhưng trong đó bệnh nhân là nữ có nhóm máu AB và độ tuổi từ 25 đến 35 chỉ có 56 người. Cảnh sát đã tiến hành sàng lọc từng người một, cuối cùng tìm được 18 người trong số đó đã từng làm nghề mại dâm.
Trong số 18 người này, 2 người không rõ tăm tích, 6 người đã chết, 10 người còn lại đều sống trong thành phố. Cơ quan cánh sát sắp xếp cho con trai nạn nhân nhận biết tên của người con gái năm đó đến gặp nạn nhân đòi tiền trong số 18 người. Lúc đầu, cảnh sát không hy vọng lắm vào việc này, thứ nhất là thời gian đã quá lâu, khả năng Mã Quang sẽ chỉ nhớ một cách mơ hồ thậm chí nhớ sai là rất lớn; thứ hai, trong số người dược thống kê có thể tồn tại những danh sách khống, năm ấy người phụ nữ này có thể không đến chữa trị ở bệnh viện. Song may mắn là Mã Quang đã nhận ngay ra cô gái kia trong số 6 người bị bệnh giang mai đã chết, và khẳng định chắc chắn.
“Người đã làm mẹ tôi phải chết, suốt đời tôi không thể nào quên!”
Hạ Lê Lê, nữ, người thôn Bát Thái, huyện Phấn Tiến, thành phố S, trình độ văn hóa tiểu học, bố mẹ ly dị từ nhỏ, năm 10 tuổi theo mẹ đến thành phố C kiếm sống. Qua công tác điều tra, mẹ cô ta làm nghề mại dâm. Hạ Lê Lê chẳng bao lâu sau cũng bước theo con đường đó. Theo một người làm cùng nghề này cho biết, năm Hạ Lê Lê 13 tuổi mẹ cô vì tranh chấp tiền với khách làng chơi nên bị đánh thành người thực vật. Do không có tiền, Hạ Lê Lê hồi đó cũng liều mạng tiếp khách, nhưng cuối cùng cũng không xoay chuyển được tình thế, ba năm sau mẹ cô ta chết. Sau đó Hạ Lê Lê sống độc thân và tiếp tục hành nghề, cho đến năm 26 tuổi thì bị chết vì bệnh giang mai.
Phát hiện này khiến Sở Công an thành phố và phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm hết sức vui mừng. Nhưng giữa họ lại hình thành những suy đoán khác nhau:
Suy đoán của Sở Công an thành phố là: Hung thủ rất có khả năng sau khi chơi bời với Hạ Lê Lê thì bị nhiễm bệnh giang mai, mà Mã Xuân Bồi chính là người đã truyền bệnh này cho Hạ Lê Lê. Động cơ của hung thủ là báo thù. Nhưng Hạ Lê Lê đã chết, cho nên hung thủ trút hết căm giận lên Mã Xuân Bồi. Nhưng qua khám nghiệm thi thể Mã Xuân Bồi không thấy có bệnh giang mai và ông ta cũng chưa từng mắc bệnh này. Ngoài ra, nếu như hung thủ giết người để báo thù thì tại sao phải đợi đến khi Hạ Lê Lê chết 6 năm sau mới ra tay? Hắn vì sao lại có được chiếc khăn mùi soa đó?
Ý kiến của Biên Bình là: Hung thủ rất có khả năng là người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê và rất đồng cảm với thân phận bi thảm của cô ta nên sau khi cô ta chết đã báo thù người khách làng chơi năm ấy. Xem xét dấu vết trên chiếc khăn mùi soa, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ tình dục với Hạ Lê Lê chính là thời gian Hạ Lê Lê đang liều mình tiếp khách kiếm tiền cứu mẹ. Thời gian đó, Hạ Lê Lê khoảng 13 tuổi. Hung thủ sắp xếp hiện trường thành biểu tượng “Không thể xâm phậm bé gái” chính là ép Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc không đồng ý với cả hai lối đoán trên. Suy đoán của Sở Công an thành phố không phù hợp với lẽ thường, lại còn không có chứng cứ chứng minh. Còn ý kiến của Biên Bình, tuy có thể giải thích vì sao hung thủ lại chọn mô hình người mẫu thiếu niên làm hình tượng, nhưng giả thiết hung thủ gây án trên cơ sở trạng thái tâm lý ấy thì khách làng chơi đã qua lại với Hạ Lê Lê có khi lên đến hàng nghìn người, vì sao sáu năm sau khi Hạ Lê Lê chết không có một vụ án tương tự nào xảy ra? Những suy nghĩ của Biên Bình về sự “chuộc tội” lại gợi mở cho Phương Mộc. Thực tế hiện trường chính xác là muốn truyền đạt một tâm trạng mãnh liệt nào đó, nhưng nếu như lấy đó để giải thích về sự “chuộc tội” chẳng khác nào nói đó là một sự “cứu vãn”.
Trong tập tài liệu có một bức ảnh chụp khi Hạ Lê Lê đang đi chơi với bạn. Năm đó cô 19 tuổi, cho dù khuôn mặt đã được trang điểm đậm nhưng vẫn khó che đậy được sự non nớt. Có lẽ do cuộc sống bệnh tật quá dài, Hạ Lê Lê chỉ cao chưa đến 1,6 mét. Có thể thấy năm 13 tuổi, cô rất nhỏ bé. Giả thiết hung thủ chọn mô hình người mẫu là để làm hình tượng đại diện cho Hạ Lê Lê, thế thì hắn đã để lộ hai thông tin trên người “cô bé” đó: Một là sự an toàn (mô hình người mẫu ăn mặc đầy đủ, lại còn mặc cả quần lót). Trên thực tế, hung thủ muốn biểu đạt là người đàn ông không thể làm gì được và cũng chưa xâm phạm gì đến cô bé này. Thế thì tâm trạng mà hắn muốn biểu đạt không phải là “chuộc lỗi” mà là “cứu vãn” – Hắn muốn chứng minh sự việc kia chưa xảy ra.
Nếu như suy đoán trên là đúng thì hung thủ sắp xếp hiện trường không phải để cho mọi người xem mà rất có khả năng là để cho chính mình xem.
Mà người đó có lẽ là một học sinh năm ấy đã ngồi trong nhà kho nhìn qua cửa sổ bắt gặp một sự việc nào đó.
Qua mấy ngày cố gắng, những danh sách do trường trung học số 11 mang đến đã được sàng lọc hết. Những người phù hợp với điều kiện để điều tra vẫn có tới 464 người. Người cảnh sát phụ trách việc sàng lọc danh sách day day cặp mắt đỏ hoe vừa không chút e ngại gì nhắc nhở thẳng với Phương Mộc, để điều tra lần lượt từng người đối với 464 người này phải tốn rất nhiều thời gian, ngoài ra, lực lượng cảnh sát trong Sở theo kiến nghị của Biên Bình đã tập trung vào xác minh các quan hệ mật thiết của Hạ Lê Lê. Ngầm hiểu là: Tốn công tốn sức sàng lọc số danh sách này chỉ uổng công vô ích thôi.
Phương Mộc vừa lơ đãng nghe người cảnh sát nói vừa tiện tay lật xem tập danh sách, bỗng nhiên anh trợn mắt lên.
“Trịnh Lâm có ở đây không?”
Sau khi biết Trịnh Lâm đang ở văn phòng, Phương Mộc chẳng nói chẳng rằng chạy vội ra cầu thang, làm cho người đồng nghiệp phía sau lưng nói với theo:
“Này ông bạn, hồi nhỏ có phải bị chó sói đuổi không đấy?”
Bận rộn mấy ngày liền, Trịnh Lâm đang định ngả mình xuống sofa nằm nghỉ một lát thì bị Phương Mộc gọi dậy, nói thẳng là cần cử cảnh sát đi điều tra một người.
“Điều tra ai?”
Phương Mộc giơ danh sách, chỉ vào một cái tên mà họ đều rất quen thuộc.
Khương Đức Tiên.
Nạn nhân là Mã Xuân Bồi, nam, 57 tuổi, người dân tộc Hán, không nghề nghiệp, góa vợ, sống độc thân. Lúc còn sống cư trú tại số 1, tầng 4, đơn nguyên 3, nhà số 83, đường Đài Bắc, khu Hồng Viên. Nạn nhân có một người con là Mã Quang, làm kế toán ở một công ty nước ngoài nào đó. Vì Mã Quang và bố anh ta ít gặp nhau cho nên mãi đến ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, Mã Quang xem mục báo tin mới biết bố mình đã bị giết hại.
Nạn nhân trước khi chết sống độc thân, rất ít quan hệ với người thân và hàng xóm. Ngày thường hay đến sòng bạc gần nhà chơi bài cho nên những người chơi bài ở đây rất quen ông ta. Qua phỏng vấn điều tra của cảnh sát, kết quả cho biết: Một ngày trước khi vụ án xảy ra, nạn nhân mặc áo khoác ngoài bằng nỉ đen, áo len đan tay màu trắng ngà, quần màu xanh sẫm và đội một chiếc mũ len nhưng ở hiện trường vụ án và những vùng xung quanh không tìm thấy những quần áo mũ mão ấy.
Thời gian tử vong là khoảng từ 22 giờ đêm ngày 21 đến 3 giờ sáng ngày 22 tháng 11. Nguyên nhân chết là mất máu. Trên đầu nạn nhân không có vết thương nào, chân tay và thân mình có nhiều chỗ bị bầm tím ở phần mềm. Nhưng vết thương ở cổ sâu vào đến khí quản mới chính là vết thương chí mạng. Hung khí là vật sắc nhọn, nhưng chưa rõ cụ thể là vật gì, một lưỡi hay hai lưỡi. Chân tay và mặt của nạn nhân có dấu vết bị quấn và bịt bằng băng dính, nghi là nạn nhân bị bắt cóc và giam giữ trước khi chết.
Ở phần dưới của cơ thể nạn nhân lấy ra được một chiếc khăn mùi soa quấn chặt, qua khám nghiệm, chất liệu của chiếc khăn là loại vải phổ thông, thời gian sản xuất khoảng 15, 20 năm trước. Trên chiếc khăn có dính một ít chất dịch, qua hóa nghiệm đó là tinh dịch và chất tiết ra từ âm đ*o của nữ giới. Phân tích: nhóm máu O nam tính và nhóm máu AB nữ tính. Qua đối chiếu DNA, tinh dịch trên chiếc khăn mùi soa là của nạn nhân, nhưng thời gian đã quá lâu. Theo con trai của nạn nhân là Mã Quang, bố anh ta không có loại khăn này, trong nhà xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Manơcanh bằng nhựa nạn nhân ôm trong lòng được sản xuất từ một nhà máy nào đó ở phương nam, có bán ở rất nhiều nơi trong thành phố. Điều tra ra được người mua là ai là một việc vô cùng khó khăn. Chiếc váy manơcanh mặc là loại trang phục của một hãng thời trang thiếu nhi nào đó, trong các siêu thị lớn nhỏ trong toàn thành phố đều bày bán, muốn điều tra ra được người mua, tương tự cũng cần phải có một khoảng thời gian khá lâu. Chiếc quần lót bên trong manơcanh mặc là của nhà máy nào vẫn chưa rõ, không thể tìm được nguồn gốc.
Cảnh sát xác minh quan hệ xã hội của nạn nhân thì thấy: Nạn nhân tốt nghiệp đại học năm 1982, đã từng làm kế toán của một công ty quốc doanh. Mười năm trước công ty đóng cửa, nạn nhân sau khi thanh toán hết lương lậu đã từng đi làm cho nhiều công ty tư nhân, nhưng thời gian ở mỗi nơi không dài. Đến năm 55 tuổi, không làm cho công ty nào nữa, sống dựa vào tiền để dành. Cảnh già cũng rất khốn khổ. Quan hệ xã hội của nạn nhân cũng tương đối đơn giản, nhún nhường với mọi người, chưa từng gieo thù chuốc oán với ai, nhưng lại rất lạnh nhạt với đứa con trai độc nhất. Cảnh sát đã nhiều lần điều tra Mã Quang – con trai nạn nhân, hỏi nguyên nhân vì sao quan hệ bố con lại xa cách thế. Mã Quang lúc đầu tránh né không trả lời, nhưng sau đó do cảnh sát kiên trì khai thác nên Mã Quang mới kể câu chuyện thế này: Bảy năm trước, nhà anh liên tục nhận được điện thoại của một cô gái lạ, người mà cô tìm gặp chính là Mã Xuân Bồi – bố anh. Có lần cô này còn tìm đến tận nhà. Lúc đó Mã Quang chưa lấy vợ, nhìn cách ăn mặc và trang điểm của cô ta, anh có cảm giác cô này có thể làm nghề cave. Còn bố anh thì cố tình tránh né chuyện này, như có uẩn khúc gì đó bên trong. Mấy ngày sau, vợ Mã Xuân Bồi phát hiện mất 7000 tệ, truy hỏi mãi, Mã Xuân Bồi thừa nhận đã đưa cho cô gái kia số tiền này để chữa bệnh. Vợ Mã Xuân Bồi lại truy hỏi tiếp, Mã Xuân Bồi phải thừa nhận cô gái bị mắc bệnh giang mai, còn về quan hệ của hai người, Mã Xuân Bồi từ chối nói rõ. Vợ Mã Xuân Bồi nghi ngờ Mã Xuân Bồi có quan hệ bất chính với cô ta, vừa hổ thẹn vừa căm phẫn nên đổ bệnh không khỏi được, một năm sau thì qua đời. Mã Quang luôn cho rằng cái chết của mẹ mình là do hành vi không kiềm chế của ông bố, từ sau khi mẹ anh ta mất, quan hệ giữa bố con anh ta ngày càng trở nên lạnh nhạt, sau khi lấy vợ lại càng xa cách.
Xét thấy tình tiết vụ án ngày càng phức tạp, khác biệt hẳn so với những vụ án mạng khác, Sở Công an thành phố C lại một lần nữa nhờ đến sự giúp đỡ của phong Nghiên cứu tâm lý tội phạm của Sở Công an tỉnh.
Thực ra, cho dù Sở Công an thành phố không giao cho phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm tham gia phá án thì Phương Mộc cũng rất hứng thú với vụ án này. Sự kỳ dị trong thủ pháp gây án và sự dày công bố trí hiện tường đều thể hiện khuynh hướng tâm lý khác thường của hung thủ. Ngoài ra, Trịnh Lâm đã nói với Phương Mộc hiện trường có tính nghi thức mạnh mẽ, điều này Phương Mộc cũng có cảm nhận sâu sắc lúc ở hiện trường. Hung thủ đã đem nạn nhân và manơcanh sắp xếp thành một tổ hợp dị thường như thế chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mà là muốn biểu đạt một loại tâm trạng nào đó. Thế nhưng hắn muốn biểu đạt cái gì?
Trước tiên, khi phát hiện vụ án, trên người nạn nhân chỉ có một mảnh vải nhỏ. Hung thủ làm như thế rõ ràng không phải để che giấu thân phận nạn nhân một cách đơn giản như vậy, hắn ta dường như cũng không phải làm thế một cách vô ý thức. Nếu không, hắn hoàn toàn có thể chặt bỏ tay chân hoặc hủy hoại khuôn mặt của nạn nhân. Hung thủ sở dĩ để cho nạn nhân lõa thể chắc chắn là biểu đạt một loại tâm trạng nào đó có liên quan đến tình dục.
Thứ hai, hung thủ chọn một mô hình manơcanh ở tuổi niên thiếu, nếu như muốn truyền đạt một thông tin liên quan đến tình dục ở hiện trường thì phương pháp của hung thủ rõ ràng là không cần thiết. Hắn ta sở dĩ làm như vậy để thể hiện đối tượng làm tình trong tưởng tượng của hung thủ vẫn còn là một thiếu niên. Nhưng trên người manơcanh mặc một chiếc váy, đây không phải là một y phục thời trang hợp mùa. Cơ quan cảnh sát thông qua khám nghiệm xác nhận, chiếc váy này hoàn toàn mới, chưa từng có ai mặc. Nếu như hung thủ nhất thời này ra ý định thì giữa mùa đông đi tìm mua một chiếc váy như thế cũng tương đối khó khăn, như vậy có thể nói hung thủ đã chuẩn bị chiếc váy từ trước. Điều này chứng tỏ hung thủ đã có âm mưu từ lâu, hoặc nói cách khác, manơcanh và chiếc váy trên người đều là những thứ không thể thiếu trong quá trình gây án và sắp đặt hiện trường của hung thủ.
Tiếp đến là cho manơcanh mặc quần lót. Đây là một động tác có ý nghĩa sâu xa. Để chứng minh điểm này, Phương Mộc đã cố ý đi vòng qua các cửa hàng trong thành phố một lượt. Hôm đó, rất nhiều nhân viên bán hàng ở cửa hàng bán trang phục nữa đều tận mắt chứng kiến một anh thanh niên cứ chăm chăm lật trang phục mặc cho các manơcanh người mẫu lên xem, càng đặc biệt hơn nữa, người thanh niên đó còn hỏi nhân viên cửa hàng có thể cho manơcanh mặc quần lót bên trong được không. Kết quả cho thấy: Cho manơcanh người mẫu mặc quần lót là hành động kèm theo rất cần thiết của hung thủ. Hắn ta làm như vậy, tất nhiên là một nhu cầu tâm lý rất đặc biệt.
Cuối cùng, một vật đáng để phải suy nghĩ nhất chính là chiếc khăn mùi soa quấn dưới hạ bộ của nạn nhân. Con trai nạn nhân quả quyết chiếc khăn không phải của bố anh ta, nhưng qua xét nghiệm thấy rằng nạn nhân đã sử dụng chiếc khăn này, còn chững minh được chiếc khăn đã được dùng sau khi nạn nhân làm tình với người phụ nữ có nhóm máu AB. Như vậy sẽ có hai khả năng xảy ra: Khả năng thứ nhất, nạn nhân thường xuyên bí mật cất giấu chiếc khăn trong một thời gian dài; Khả năng thứ hai, hung thủ đã cất giấu chiếc khắn ở đâu đó trong ngần ấy năm. Cho dù là ai cất giấu chiếc khăn đó đều chứng minh chiếc khăn rất quan trọng đối với hắn. Phương Mộc tương đối nghiêng về khả năng thứ hai, bởi vì cơ quan cảnh sát đã tiến hành khám xét nhà của nạn nhân nhưng không tìm thấy dấu vết nào của vật chứng này, còn khả năng nạn nhân mang theo chiếc khăn bên người không lớn lắm. Điều này chứng tỏ nạn nhân không thể là đối tượng hung thủ chọn một cách bừa bãi, khẳng định nó phải có mối liên quan nào đó với hung thủ. Ngoài ra, người phụ nữ có nhóm máu AB cũng có quan hệ với nạn nhân, có lẽ là liên quan rất lớn đến vụ án này.
Theo nhân viên xét nghiệm cho biết, khi khám nghiệm xác nạn nhân, họ phải khéo léo lắm mới lấy được chiếc khăn ra khỏi thi thể nạn nhân, bởi nó được quấn rất chặt. Có người nói đùa, nếu như dùng nhiều sức lực như vậy để buộc chiếc khăn vào người sống thì không đến 12 tiếng đồng hồ sẽ làm cho niệu đạo hoại tử và vỡ ra. Đúng như Trịnh Lâm đã nói, sau khi phần dưới của nạn nhân bị quấn lại thì ông ta sẽ không thể làm gì được nữa. Hung thủ làm như vậy tất nhiên là muốn biểu đạt tâm trạng ấy.
Tóm lại, Phương Mộc cảm thấy nghi thức này muốn biểu đạt là: hành vi tình dục bị cự tuyệt.
Nạn nhân lõa thể, bản thân việc này đã mang đậm sắc thái tình dục, lại còn quấn phần dưới một cách chắc chắn chiếc khăn mùi soa, điều đó có nghĩa là nận nhân thực ra đã mất đi khả năng giao hợp, còn cách ăn mặc của mô hình manơcanh kia càng phản ánh thông tin này. Thứ nhất, “cô bé” ăn mặc hoàn chỉnh; thứ hai, “cô bé” không phải mà manơcanh đồ lót mà lại mặc quần lót. Một mặt nhấn mạnh kết quả không thể nào bị xâm hại, đồng thời cũng chưa từng bị xâm hại tình dục. Mặt khác, điều này cho thấy hung thủ đã thật sự coi “cô bé” là người thật.
Trao cho vật phẩm cảnh giác thay thế một cách mạnh mẽ, đồng thời sắp xếp chi tiết vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, đó chính là đặc điểm của nghi thức.
Thứ tâm trạng mà hung thủ muốn thể hiện dần dần hiện rõ: Hắn ta muốn ngăn cản hành vi tình dục nhằm vào bé gái vị thành niên.
Phương Mộc quay lại trường trung học số 11. Lúc đó là 10 giờ sáng. Trường học đã khôi phục lại trật tự giảng dạy thường ngày. Trong ngôi trường cũ kỹ lại vang lên tiếng đọc bài sang sảng. Phương Mộc men theo bức tường bao thấp đi một vòng quanh trường. Anh gượng cười nhìn bức tường gạch cao không quá hai mét, bất giác cười đau khổ. Độ cao thế này, thực sự quá dễ dàng trèo qua. Cảnh sát suy đoán hung thủ có thể dùng xe có động cơ để đưa xác nạn nhân đến hiện trường. Mà bên ngoài tường ở hai phía tây và nam đều là đường đi, những dấu vết lưu lại của xe sẽ rất khó tìm.
Phương Mộc đi đến vị trí của hiện trường – đó là một con đường nhỏ hẹp nằm giữa nhà kho và bồn hoa, nhìn xuyên qua đám cành lá rậm rạp, đây thật sự là một nơi tương đối khuất trong trường. Về điểm này, Phương Mộc cảm thấy hơi lạ. Hung thủ sắp xếp hiện trường một cách hết sức tỉ mỉ, tất nhiên là muốn cho người khác chứng kiến. Nếu như hắn có ý định như thế thì chọn địa điểm này sẽ hạn chế hiệu quả rất nhiều. Thứ nhất, trường trung học số 11 nằm ở ngoại ô thành phố, không phải là trường trọng điểm nên không thể gây chấn động trong xã hội được; thứ hai, ở một ngôi trường hẻo lánh lại chọn một địa điểm kín đáo để triển khai nghi thức của mình thì thi thể phải sau khoảng hơn chín tiếng đồng hồ mới bị phát hiện.
Nếu như hung thủ không muốn làm chấn động dư luận xã hội, thế thì hắn triển khai nghi thức này cho ai xem?
Phương Mộc quay người lại, ngồi ở vị trí thi thể đã được đặt vào. Trước mặt là nhà kho với cánh cửa sổ đóng im ỉm.
Lẽ nào lại để cho người nào đó ở đằng sau cửa sổ kia?
Phương Mộc đứng dậy, nhìn qua cửa kính xem xét lại bên trong nhà kho. Đây là một nhà kho điển hình của trường học, lộn xộn và bẩn thỉu vô cùng, khắp nơi chỗ nào cũng đầy bụi bặm và mạng nhện. Phương Mộc nhìn về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy một đồ vật đằng sau những chiếc bàn ghế gãy hỏng.
Phương Mộc men theo phía ngoài tường đi về phía trước, đến một cửa sổ gần hơn. Đúng vậy, trên tường phía trước nhà kho là một cái bảng đen. Phương Mộc nghĩ một lúc rồi đi về phía phòng học.
Trưởng phòng Giáo vụ nói với Phương Mộc, trước đây nhà kho vốn là một phòng học, khi xây trường do trường trung học của thành phố còn ít, nguồn học sinh lại quá nhiều nên căn nhà cấp bốn đó được sắp xếp làm phòng học. Về sau, do cạnh tranh nên các trường trung học dần dần nhiều lên, học sinh của trường trung học số 11 ngày càng ít đi, nên phòng học đó bị đóng cửa, năm 1999 trở thành nhà kho.
Nếu như dự đoán của Phương Mộc là đúng, thì trường học này đã được hung thủ để tâm lựa chọn làm nơi bỏ xác, vị trí chính xác là ở khoảng giữa bồn hoa và nhà kho. Đó hoàn toàn không phải là một sự tùy tiện. Có lẽ, hung thủ đã từng học ở trường này, thậm chí có thể ngồi học ở chính gian nhà kho này.
Sự phán đoán ấy làm cho Phương Mộc cảm thấy phấn chấn hẳn lên. Anh yêu cầu trưởng phòng Giáo vụ cung cấp danh sách những học sinh đã từng học ở nhà kho này. Trưởng phòng Giáo vụ cảm thấy quá khó khăn, thời ấy danh sách học sinh không được quản lý bằng máy tính như bây giờ mà là chép vào sổ. Muốn tìm danh sách học sinh đã từng học ở đây từ mười mấy năm trước thì phải lật tìm hàng núi giấy tờ. Nhưng ông ta vẫn hứa sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của cảnh sát.
Hai ngày sau, trường trung học số 11 mang đến mười mấy tập danh sách học sinh, Phương Mộc xem những quyển danh sách cứng queo và úa vàng, đại thể ước tính khoảng trên nghìn học sinh, trong lòng cảm thấy hơi nản. Xem xét đến khả năng hung thủ là học sinh nam tương đối cao, Phương Mộc yêu cầu đồng nghiệp trong Sở trước tiên rà soát danh sách những học sinh nam hiện đang ở thành phố, cần phải làm rõ tình hình chỗ ở hiện nay và nghề nghiệp của những người này.
Đồng thời, theo kiến nghị của Phương Mộc, cảnh sát cũng đã bước đầu thu được kết quả điều tra về người phụ nữ có nhóm máu AB. Phương Mộc cảm thấy, chiếc khăn mùi soa tìm thấy ở hiện trường là vật chứng quan trọng nhất. Động cơ gây án của hung thủ nhiều khả năng liên quan đến hành vi tình dục này. Nạn nhân là người cá tính mềm mỏng, hướng nội, khả năng quan hệ với gái mại dâm là rất nhỏ. Nhưng lời khai của Mã Quang – con trai nạn nhân lại vừa vặn khẳng định nạn nhân đúng là đã từng quan hệ với gái mại dâm. Thế thì người con gái bị bệnh giang mai kia có thể chính là người đã lưu lại chất dịch trên chiếc khăn mùi soa. Phương Mộc đề nghị lãnh đạo Sở Công an thành phố cho truy tìm trong toàn thành phố (bao gồm các bệnh viện và phòng khám) người phụ nữ bị bệnh giang mai có nhóm máu AB đã vào điều trị ở bệnh viện hoặc phòng khám trong vòng mười năm trở lại đây, tuổi khoảng từ 25 đến 35. Qua xác minh, trong mười năm trở lại toàn thành phố có 1162 người đến điều trị bệnh giang mai ở các bệnh viện, số lượng người tuy nhiều nhưng trong đó bệnh nhân là nữ có nhóm máu AB và độ tuổi từ 25 đến 35 chỉ có 56 người. Cảnh sát đã tiến hành sàng lọc từng người một, cuối cùng tìm được 18 người trong số đó đã từng làm nghề mại dâm.
Trong số 18 người này, 2 người không rõ tăm tích, 6 người đã chết, 10 người còn lại đều sống trong thành phố. Cơ quan cánh sát sắp xếp cho con trai nạn nhân nhận biết tên của người con gái năm đó đến gặp nạn nhân đòi tiền trong số 18 người. Lúc đầu, cảnh sát không hy vọng lắm vào việc này, thứ nhất là thời gian đã quá lâu, khả năng Mã Quang sẽ chỉ nhớ một cách mơ hồ thậm chí nhớ sai là rất lớn; thứ hai, trong số người dược thống kê có thể tồn tại những danh sách khống, năm ấy người phụ nữ này có thể không đến chữa trị ở bệnh viện. Song may mắn là Mã Quang đã nhận ngay ra cô gái kia trong số 6 người bị bệnh giang mai đã chết, và khẳng định chắc chắn.
“Người đã làm mẹ tôi phải chết, suốt đời tôi không thể nào quên!”
Hạ Lê Lê, nữ, người thôn Bát Thái, huyện Phấn Tiến, thành phố S, trình độ văn hóa tiểu học, bố mẹ ly dị từ nhỏ, năm 10 tuổi theo mẹ đến thành phố C kiếm sống. Qua công tác điều tra, mẹ cô ta làm nghề mại dâm. Hạ Lê Lê chẳng bao lâu sau cũng bước theo con đường đó. Theo một người làm cùng nghề này cho biết, năm Hạ Lê Lê 13 tuổi mẹ cô vì tranh chấp tiền với khách làng chơi nên bị đánh thành người thực vật. Do không có tiền, Hạ Lê Lê hồi đó cũng liều mạng tiếp khách, nhưng cuối cùng cũng không xoay chuyển được tình thế, ba năm sau mẹ cô ta chết. Sau đó Hạ Lê Lê sống độc thân và tiếp tục hành nghề, cho đến năm 26 tuổi thì bị chết vì bệnh giang mai.
Phát hiện này khiến Sở Công an thành phố và phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm hết sức vui mừng. Nhưng giữa họ lại hình thành những suy đoán khác nhau:
Suy đoán của Sở Công an thành phố là: Hung thủ rất có khả năng sau khi chơi bời với Hạ Lê Lê thì bị nhiễm bệnh giang mai, mà Mã Xuân Bồi chính là người đã truyền bệnh này cho Hạ Lê Lê. Động cơ của hung thủ là báo thù. Nhưng Hạ Lê Lê đã chết, cho nên hung thủ trút hết căm giận lên Mã Xuân Bồi. Nhưng qua khám nghiệm thi thể Mã Xuân Bồi không thấy có bệnh giang mai và ông ta cũng chưa từng mắc bệnh này. Ngoài ra, nếu như hung thủ giết người để báo thù thì tại sao phải đợi đến khi Hạ Lê Lê chết 6 năm sau mới ra tay? Hắn vì sao lại có được chiếc khăn mùi soa đó?
Ý kiến của Biên Bình là: Hung thủ rất có khả năng là người có quan hệ mật thiết với Hạ Lê Lê và rất đồng cảm với thân phận bi thảm của cô ta nên sau khi cô ta chết đã báo thù người khách làng chơi năm ấy. Xem xét dấu vết trên chiếc khăn mùi soa, thời gian Mã Xuân Bồi quan hệ tình dục với Hạ Lê Lê chính là thời gian Hạ Lê Lê đang liều mình tiếp khách kiếm tiền cứu mẹ. Thời gian đó, Hạ Lê Lê khoảng 13 tuổi. Hung thủ sắp xếp hiện trường thành biểu tượng “Không thể xâm phậm bé gái” chính là ép Mã Xuân Bồi chuộc tội.
Phương Mộc không đồng ý với cả hai lối đoán trên. Suy đoán của Sở Công an thành phố không phù hợp với lẽ thường, lại còn không có chứng cứ chứng minh. Còn ý kiến của Biên Bình, tuy có thể giải thích vì sao hung thủ lại chọn mô hình người mẫu thiếu niên làm hình tượng, nhưng giả thiết hung thủ gây án trên cơ sở trạng thái tâm lý ấy thì khách làng chơi đã qua lại với Hạ Lê Lê có khi lên đến hàng nghìn người, vì sao sáu năm sau khi Hạ Lê Lê chết không có một vụ án tương tự nào xảy ra? Những suy nghĩ của Biên Bình về sự “chuộc tội” lại gợi mở cho Phương Mộc. Thực tế hiện trường chính xác là muốn truyền đạt một tâm trạng mãnh liệt nào đó, nhưng nếu như lấy đó để giải thích về sự “chuộc tội” chẳng khác nào nói đó là một sự “cứu vãn”.
Trong tập tài liệu có một bức ảnh chụp khi Hạ Lê Lê đang đi chơi với bạn. Năm đó cô 19 tuổi, cho dù khuôn mặt đã được trang điểm đậm nhưng vẫn khó che đậy được sự non nớt. Có lẽ do cuộc sống bệnh tật quá dài, Hạ Lê Lê chỉ cao chưa đến 1,6 mét. Có thể thấy năm 13 tuổi, cô rất nhỏ bé. Giả thiết hung thủ chọn mô hình người mẫu là để làm hình tượng đại diện cho Hạ Lê Lê, thế thì hắn đã để lộ hai thông tin trên người “cô bé” đó: Một là sự an toàn (mô hình người mẫu ăn mặc đầy đủ, lại còn mặc cả quần lót). Trên thực tế, hung thủ muốn biểu đạt là người đàn ông không thể làm gì được và cũng chưa xâm phạm gì đến cô bé này. Thế thì tâm trạng mà hắn muốn biểu đạt không phải là “chuộc lỗi” mà là “cứu vãn” – Hắn muốn chứng minh sự việc kia chưa xảy ra.
Nếu như suy đoán trên là đúng thì hung thủ sắp xếp hiện trường không phải để cho mọi người xem mà rất có khả năng là để cho chính mình xem.
Mà người đó có lẽ là một học sinh năm ấy đã ngồi trong nhà kho nhìn qua cửa sổ bắt gặp một sự việc nào đó.
Qua mấy ngày cố gắng, những danh sách do trường trung học số 11 mang đến đã được sàng lọc hết. Những người phù hợp với điều kiện để điều tra vẫn có tới 464 người. Người cảnh sát phụ trách việc sàng lọc danh sách day day cặp mắt đỏ hoe vừa không chút e ngại gì nhắc nhở thẳng với Phương Mộc, để điều tra lần lượt từng người đối với 464 người này phải tốn rất nhiều thời gian, ngoài ra, lực lượng cảnh sát trong Sở theo kiến nghị của Biên Bình đã tập trung vào xác minh các quan hệ mật thiết của Hạ Lê Lê. Ngầm hiểu là: Tốn công tốn sức sàng lọc số danh sách này chỉ uổng công vô ích thôi.
Phương Mộc vừa lơ đãng nghe người cảnh sát nói vừa tiện tay lật xem tập danh sách, bỗng nhiên anh trợn mắt lên.
“Trịnh Lâm có ở đây không?”
Sau khi biết Trịnh Lâm đang ở văn phòng, Phương Mộc chẳng nói chẳng rằng chạy vội ra cầu thang, làm cho người đồng nghiệp phía sau lưng nói với theo:
“Này ông bạn, hồi nhỏ có phải bị chó sói đuổi không đấy?”
Bận rộn mấy ngày liền, Trịnh Lâm đang định ngả mình xuống sofa nằm nghỉ một lát thì bị Phương Mộc gọi dậy, nói thẳng là cần cử cảnh sát đi điều tra một người.
“Điều tra ai?”
Phương Mộc giơ danh sách, chỉ vào một cái tên mà họ đều rất quen thuộc.
Khương Đức Tiên.
Bình luận facebook