• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Thế Báo Thù (1 Viewer)

  • Chapter 14 Nhà hàng Bông Sen Xanh

“Con yêu, con 5 tuổi rồi, sau này là em bé lớn rồi, sinh nhật lần này con muốn quà gì? Cứ nói đi, mẹ sẽ đồng ý với con?”


Hạ Hồng Mai nhìn con gái một cách yêu thương, trong lòng vô cùng áy náy.


“Không phải 3 tháng trước mẹ đã nói rồi sao, bố của Huyên Huyên sắp về rồi mà? Sinh nhật của Huyên Huyên, mẹ có thể bảo bố xuất hiện được không?” Hạ Phi Yến dùng ánh mắt ngây thơ nhìn mẹ mình, đôi mắt to đáng yêu tràn đầy hi vọng.


Nghe con gái nói vậy, nội tâm Hạ Hồng Mai run lên, thân thể cứng đờ.


Ba tháng qua đi, cô đã quên mất lời hứa trước đấy, vốn chỉ là lời dỗ cho con gái vui, ai ngờ con bé vẫn còn nhớ rõ như thế.


Hạ Hồng Mai cắn răng: “Được, đến lúc đó, mẹ nhất định sẽ bảo bố về!”


Nghe được câu trả lời chắc chắn, Hạ Phi Yến vui tới mức nhảy lên, hoạt bát như một tinh linh nhỏ đang vui vẻ.





Thấy bộ dạng vui vẻ của con gái, nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn đầy hốc mắt.


“Đi, con yêu, mẹ dẫn con đi ăn một bữa no nê!”


“Ở nhà hàng Bông Sen Xanh sao ạ?”


Đôi mắt to của Hạ Phi Yến tràn đầy hi vọng.


Thấy mẹ gật đầu, cô bé chu môi lên, thơm lên má mẹ một cái.


Khách sạn quốc tế Bông Sen Xanh.


Lúc Trương Nguyệt Hi tới đây, cô bé bị cách trang trí của khách sạn doạ cho nhảy cẫng lên.


Chẳng qua là buổi tụ hội của học sinh cấp ba mà thôi, cô không ngờ các bạn học trong lớp lại chọn chỗ này.


Cô vội vàng sờ vào chiếc thẻ mà anh cho, trong lòng cảm thấy không chắc chắn cho lắm, có đủ không nhỉ?


“Nguyệt Hi!”



VietWriter



Đúng vào lúc này, một giọng nữ cao tới 1000 đề-xi-ben vang lên ở cửa lớn, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.


“Ngọc Linh, Thu Phương!”


Thấy hai cô bạn thân đến, sự lo lắng trong lòng Trương Nguyệt Hi biến mất trong nháy mắt.


Ba cô gái đứng ôm nhau, nhất thời làm nên phong cảnh đẹp ở cửa chính.


Lúc này, một đoàn người đang đi vào khách sạn, nhìn thấy ba cô gái kia, ánh mắt lập tức sáng rực lên.


Người đó nói với người đang đứng bên cạnh: “Đi nghe ngóng bối cảnh của ba cô gái kia một chút, nếu có thể, đưa bọn họ đến phòng bao của tôi.”


“Vâng!”


Người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng sau gật đầu.


“Sao lại chọn chỗ này, chúng ta đều là học sinh cấp 3, vẫn còn đang tiêu tiền của bố mẹ, không phải quá lãng phí sao?” Trương Nguyệt Hi nhíu mày, nói.


Ngọc Linh cười duyên một cái: “Yên tâm đi, đây là bố lớp trưởng mời, nghe nói bố cậu ấy muốn mời một nhân vật lớn, thuận tiện bao thêm một phòng bao nữa.”


“Ồ!” Trương Nguyệt Hi thở phào nhẹ nhõm.


Sau đó, Ngọc Linh nhìn thấy trang phục của Trương Nguyệt Hi, cảm thấy không còn gì để nói: “Nguyệt Hi, sao cậu vẫn mặc quần bò vậy, đây là buổi tụ họp trước khi tốt nghiệp đấy, cậu mặc vậy sao?”


Trương Nguyệt Hi nghe vậy cũng không trách Ngọc Linh, tính của cậu ấy là vậy, ngay thẳng, có gì nói đó, Trương Nguyệt Hi rất thích tính cách này của Ngọc Linh.


“May là Thu Phương đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, đi, chúng ta đi thay đồ, bảo đảm sẽ làm cậu trở thành ngôi sao sáng nhất đêm nay!”


Đôi mắt to của Ngọc Linh đảo qua đảo lại, kéo Trương Nguyệt Hi vào nhà vệ sinh.


Trương Nguyệt Hi nhìn hai cô bạn của mình, không biết nói gì, cô rất muốn nói, đấy là đồ do thầy Quách làm đấy, nhưng nghĩ thế nào, cuối cùng cô cũng không nói.


Cho dù cô có nói ra, chắc là cũng không ai tin đâu!


Nhưng mà, lúc ba người vừa đi vào, vừa vặn bị các bạn trong lớp bắt gặp.


“Ô, đây không phải là hoa khôi giảng đường của chúng ta hay sao? Sao lại tới đây vậy!”


Một giọng nói khắc nghiệt vang lên ngắt ngang lời của ba cô.


“Mạnh Ly, cậu có ý gì?”


Ngọc Linh vừa nhìn thấy người này là đã giận sôi máu.


“Làm gì có ý gì đâu, nhìn thấy bạn cùng lớp, tôi không chào hỏi một câu có phải là rất bất lịch sự không?”


Mạnh Ly nói, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ muốn xem kịch vui: “Nhà họ Mạnh chúng tôi tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng chút gia giáo đấy thì vẫn có.”


Ý muốn nói là ba người Trương Nguyệt Hi không có gia giáo.


“Cậu!” Sự tức giận của Ngọc Linh tăng vọt, trong lớp, đám Mạnh Ly và Hoắc Ngọc Châu thường xuyên đối đầu với ba cô, bây giờ tốt nghiệp rồi, Mạnh Ly này vẫn ức hiệp người khác, Ngọc Linh không nhịn được muốn tiến lên.


“Ngọc Linh, cậu làm gì vậy? Chó cắn cậu một cái, chẳng lẽ cậu cũng phải cắn lại sao?”


Thu Phương nói một cách bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại làm đôi mắt Mạnh Ly híp lại, hừ lạnh một tiếng.


“Ô, đây không phải Nguyệt Hi sao? Tới rồi sao không vào?”


Đúng vào lúc này, một cậu con trai bước ra nhìn thấy mấy cô gái đang ở đó, đặc biệt là Trương Nguyệt Hi, hai mắt sáng rực lên, thậm chí cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ.


“Lớp trưởng, ba người bọn họ bắt nạt người ta! Cậu còn không mau quản đi!”


Mạnh Ly nhìn thấy người tới, giọng nói ngay lập tức trở nên mềm mại, ngay cả người cũng yếu ớt hơn, khác hẳn vẻ hoành hành ngang ngược lúc trước, ánh mắt nhìn về phía người con trai như muốn chảy ra nước vậy.


Thân thể nghiêng một cái, muốn nhào vào lòng người con trai.


Cậu ngay lập tức tránh ra, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng, nhìn thấy ánh mắt chỉ mang theo sự tò mò của Trương Nguyệt Hi thì có chút mất mát.


“Được rồi, tốt nghiệp rồi, sau này muốn gặp lại khó lắm, mọi người không thể sống hoà bình được hay sao sao?” Lớp trưởng cười nhẹ một tiếng, nói.


“An Diệp Cảnh!”


Trương Nguyệt Hi gọi tên người con trai một cách nhẹ nhàng.


“Nguyệt Hi, vào trong thôi!”


An Diệp Cảnh vừa nói vừa muốn qua dắt tay Trương Nguyệt Hi nhưng lại bị cô khéo léo tránh đi.


Gương mặt An Diệp Cảnh hiện lên vẻ mất mát, cười một cách ngại ngùng, sau đó giải thích với Trương Nguyệt Hi: “Xin lỗi nhé Nguyệt Hi, hôm đó vốn dĩ tớ cũng đi, nhưng trong nhà có việc đột xuất nên không đi được!”


Nhà họ Trương ép Trương Nguyệt Hi và Lâm Thành Trí đính hôn, trong lúc bất lực Trương Nguyệt Hi đành phải tìm An Diệp Cảnh bảo cậu giả làm bạn trai mình, nhưng đáng tiếc là An Diệp Cảnh lại không tới.


Nhưng trên thực tế, hôm đó bố cậu nói với cậu bối cảnh của Lâm Thành Trí, cậu bị doạ đến không dám đi nữa.


Nhưng mà nghe nói, tiệc đính hôn của Trương Nguyệt Hi và Lâm Thành Trí cuối cùng kết thúc trong không vui, cho nên An Diệp Cảnh cho rằng bản thân mình vẫn còn cơ hội, ngọn lửa yêu thầm trong lòng lại cháy lên lần nữa.


Nhìn thấy một màn trước mặt, trong mắt Mạnh Ly tràn ngập oán hận và đố kỵ.


Còn Ngọc Linh và Thu Phương lại cười lớn.


“Mạnh Ly, gọi điện cho Hoắc Ngọc Châu chưa? Cậu ta có tới không?”


Chuyện của nhà họ Hoắc làm chấn động cả thành phố Đông Hoàng, không ai có thể ngờ tới nhà họ Hoắc đang như mặt trời ban trưa lại sụp đổ sau đúng một đêm, còn cô chủ lúc trước cũng trở thành con chim sẻ.


“Gọi điện gì chứ? Tôi đâu có thân với cậu ta đâu?”


Mạnh Ly nói một cách lạnh lùng.


Vật họp theo loài, bây giờ Hoắc Ngọc Châu đã không xứng làm bạn với cô ta nữa, từ lúc nghe nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, cô ta đã chặn số của Hoắc Ngọc Châu rồi.


“Lại nói, chuyện của nhà họ Hoắc đủ bận rồi, cô ta làm gì có thời gian để tham gia tụ họp bạn bè của chúng ta nữa cơ chứ?”


Mạnh Ly nói, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.


Trước kia quan hệ giữa cô ta và Hoắc Ngọc Châu không tồi, có thể nói cô ta là tuỳ tùng của Hoắc Ngọc Châu, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom