Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Một sự thù địch rất lớn!
Cuối cùng, mười ngón tay của Trương Thiên lướt trên dây cung của cây đàn cầm, chỉ có một âm thanh vang lên mà dường như đã là âm thanh cuối cùng của khúc nhạc phụ này, tiếng đàn ngân dài!
Tất cả ý nghĩa của bài hát như đã nằm gọn trong trái tim của mỗi người.
Một cụ già đã hơn trăm tuổi, đôi mắt đỏ hoe, ông cũng không thể ngăn cản tiếng đàn này làm xao xuyến con tim mình.
Thật rung động!
Tất cả những người có mặt tại đây đều đã bị cuốn hút, họ lắng nghe một cách say mê, trên khuôn mặt của không ít người đã tràn đầy nước mắt.
Vừa rồi khi Giang Quy chơi đàn piano, mọi người xem biểu diễn chỉ thốt lên: Ôi! Chà! sau đó không còn gì nữa.
Nhưng tiếng đàn sâu thẳm của Trương Thiên lại khiến cho mọi người phải lưu luyến không quên.
Vậy mà lại nghe thấy những ý nghĩ, nghe thấy câu chuyện được tiếng đàn kể ra.
Đem ra so sánh, đây mới là âm nhạc thực sự!
Ở bên dưới yên lặng, Trương Thiên mở mắt ra, anh cất cây đàn cổ đi rồi đứng lên, lặng lẽ rời khỏi sân khấu nhỏ.
Sau khi mọi người trở lại thưởng thức đã không còn nhìn thấy hình bóng của Trương Thiên đâu nữa.
Nhưng ngay sau đó, một tràng pháo tay vang dội vang lên khắp sân khấu.
Đinh tai nhức óc.
Điếc tai!
Tâm trạng mỗi người đều là vừa xúc động vừa bùi ngùi.
Một ít khán giả rơi nước mắt, nói rằng:
“Ông đã nghe hàng trăm buổi hòa nhạc nhưng không có bản nhạc nào lại có thể khiến ông xúc động như vậy.”
“Tôi không phải là người yêu thích âm nhạc nhưng vừa nãy tôi đã khóc, tan nát cõi lòng!”
“Anh ta là ai vậy? Anh ta đi đâu rồi? Tôi muốn sinh con cho anh ta!”
“Đây chắc chắn là bản nhạc hay nhất mà tôi từng nghe trong đời!”
“Nghe một bài hát mà may mắn ba đời!”
Đám đông bàn luận về tiếng đàn của Trương Thiên với khuôn mặt đầy nước mắt.
Không hổ là âm thanh thần tiên!
Bàn tay cũng có thể làm người khác vỗ đến nát tay.
Trương Thiên trả lại cây đàn cổ cho nhân viên cửa hàng rồi từ từ đi về chỗ ăn cơm.
Anh nhếch miệng lên tự chế giễu: “Dù sao thì tôi cũng là một nhân tài đẹp trai xuất chúng nổi tiếng trong giới thần tiên một thời, cái nghệ danh này không phải chỉ là hư danh.”
Vậy mà Lâm Diệu Đông và Giang Trạch Thiên thực sự đã khóc tại chỗ ngồi.
Họ đã qua năm mươi tuổi rồi, sau khi nghe xong bản nhạc lại nhớ về một quá khứ không dễ dàng gì.
Ai mà không từng là một cậu thiếu niên dốt nát và yếu đuối đó?
Ai mà không bị cuộc sống giày vò thành bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay?
Chỉ có mang theo yêu thương trong trái tim mình, gào thét hướng về phía trước, khích lệ tiến vào về trước!
Sự bất khuất và hướng về phía trước trong lòng đều bị lật đổ, nghe thấy những giọt nước mắt rơi xuống.
Lâm Diệu Đông vỗ về Giang Trạch Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ông Giang, ông thấy trình độ âm nhạc của con rể tôi thế nào?”
Giang Trạch Thiên đã tan chảy, ông sẽ không bao giờ nói giúp Giang Quy nữa, trực tiếp giơ ngón tay lên.
Hai ông cụ xúc động cụng ly!
Giang Quy cảm nhận được loại âm nhạc biến ảo khôn lường này thì rung động vô cùng, đứng bất động ở chỗ cũ, không hề trở lại bình thường.
Bây giờ anh mới cảm nhận được cái gì mới gọi là âm nhạc.
Lâm Tiểu Nhã bị đắm chìm trong tiếng đàn du dương của Trương Thiên, làm cô cảm nhận được một sự thực rằng người đánh đàn cổ rất đẹp trai!
Thật sự quá đẹp trai!
Lúc đó, Lâm Tiểu Nhã chợt khẽ nhắc tới: “Chị, em lại nghĩ rằng anh ấy khá đẹp trai?”
Nếu anh ấy không phải anh rể, sợ là muốn có được!
Lúc này, Lâm Tử Thanh càng thay đổi khác thường hơn nữa, ánh sao lóe lên liên tục trong đôi mắt to, từng giọt nước mắt long lanh điên cuồng rơi xuống.
Không ngăn được nước mắt, không ngăn được đau buồn!
Cô lấy tay lau nước mắt một cách vô ích, mắt mở to, chăm chú lắng nghe như cũ.
Trái tim của Lâm Tử Thanh như cảm thụ được ý nghĩa trong khúc nhạc.
Đây là những việc mà anh từng trải qua sao?
Anh vẫn tiếp tục tồn tại trong chiếc mặt nạ đùa cợt và khốn nạn, nhưng thật ra là anh đang che giấu nỗi buồn trong lòng sao?
Hay là anh cũng chẳng hề hạnh phúc?
Anh đang theo đuổi điều gì chứ? Em có phải là người nằm trong kế hoạch về cuộc đời của anh không?
Âm thanh thần tiên phía trên thật cảm động.
Thậm chí cô còn không để ý đến tiếng kêu của Lâm Tiểu Nhã, trái tim cô vẫn còn những tiếng đàn trầm bổng, rạo rực hình dáng của Trương Thiên.
Bỗng một bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Giọng nói đê tiện của anh vang lên, hét lên: “Em thua rồi!”
Giọng điệu không hề thay đổi, vẫn đùa đợt và thô thiển như trước.
Không phải Trương Thiên thì còn có thể là ai?
Nhưng Lâm Tử Thanh đã thay đổi, đột nhiên cô đứng dậy rồi ôm chầm lấy Trương Thiên.
Tất cả mọi người đều ném tới một ánh mắt kì dị.
Nhất là Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã lại càng thấy ngạc nhiên, Bình thường Lâm Tử Thanh rất nhạt nhẽo, sao lại tự động ôm Trương Thiên?
Thế giới thay đổi rồi à!
Tôi nói hạnh phúc đến đột ngột quá, mọi người có tin không?
Trương Thiên bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ một chút.
Anh suy nghĩ một hồi lại thấy không ổn!
Bỗng nhiên, Trương Thiên đùa giỡn nói bên ta cô:
“Không phải em cũng muốn chơi xấu đấy chứ?”
“Anh nhớ rất rõ chúng ta không các cược cái tổ này? Hehe!”
“Không thì bây giờ thực hành luôn đi, anh đã chuẩn bị rồi, đi nào.”
Hai má và vành tai Lâm Tử Thanh đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra rồi lùi về phía sau một chút, giọng nói lạnh nhạt: “Đáng ghét.”
Trương Thiên cười haha, ôm cô ấn về chỗ ngồi.
Anh còn không biết xấu hổ giang hai tay ra, học theo câu nói của Giang Quy hỏi mọi người:
“Mọi người thấy tôi đánh đàn thế nào?”
Nếu vừa rồi Trương Thiên không tham gia vào chuyện mập mờ này, chắc chắn mọi người sẽ giơ ngón tay cái lên.
Không ngờ rằng, sau đó mọi người để thể hiện sự ghét bỏ, nói:
“Buồn nôn!”
Nhưng mọi người đều cười rất vui vẻ và hài lòng.
Trương Thiên hèn hạ vỗ vỗ vai Giang Quy, nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Quy, cậu cảm thấy thế nào?”
Giang Quy không dám dĩ diện trước mặt Trương Thiên nữa, cả hai lần đều bị Trương Thiên tát vào mặt một cách đau đớn, anh ấy phát hiện đây là người đàn ông mà anh ấy không thể đuổi kịp!
Anh gật đầu đáp lại: “Anh Thiên thật giỏi, còn giỏi hơn nhiều so với tôi.”
Trương Thiên hừ một tiếng, cười nói: “Thằng nhóc này!”
“Xem như là cậu cũng hiểu chuyện, thấy cậu đưa ba phần nhân sâm kia cho tôi, tạm thời tôi tha thứ cho cậu.”
Cuối cùng thì hai nhà cũng có một buổi ăn cơm cười nói vui vẻ.
Lần này, Lâm Diệu Đông cũng thực sự thấy Trương Thiên thuận mắt hơn nhiều.
Đột nhiên, lại có một âm thanh kì lạ vang lên khắp sân khấu lần nữa.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và lộng lẫy trong trang phục cổ điển bước ra, dáng người rất cao lớn, đi về phía Trương Thiên như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, sau lưng cô ta còn có hai người vệ sĩ mạnh mẽ.
Cơ thể của cô ta rất nóng bỏng, hơn nữa trang phục lụa trắng chỉ che được một nửa, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông.
Trương Thiên và những người khác cũng tò mò nhìn qua.
Giây tiếp theo, Trương Thiên quay đầu hít sâu một hơi, một loại linh cảm xấu dâng lên trong lòng.
Người phụ nữ đi tới trước mặt anh, không thèm nhìn mọi người mà trực tiếp nói với Trương Thiên:
"Chào anh Trương, anh có khỏe không, chúng ta lại gặp nhau!"
Nói xong, cô ta vươn bàn tay trắng nõn thanh tú ra, ra hiệu bắt tay.
Mọi người đều đứng dậy khi nhìn thấy những người này đi đến bàn của mình.
Trương Thiên không thèm để ý, cũng không thèm vươn tay ra, bởi vì.... người phụ nữ này có độc, gặp một lần là xui một lần, chính Tô Vân Nguyệt cũng rất chắc chắn.
Anh khẽ ôm Lâm Tử Thanh, giọng nói lạnh nhạt ghét bỏ nói: "Không gặp thì tốt hơn!"
Bầu không khí rất là tế nhị.
Sau một giây, chính Giang Quy là người phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Anh khúm núm nói với Tô Vân Nguyệt: "Bà chủ, có phải là bà không?"
"Cậu và anh Trương quen nhau à?"
Giang Quy làm việc ở một công ty mà Tô Thị đầu tư, Tô Vân Nguyệt là giám đốc của tổng công ty, đương nhiên là bà chủ của anh ấy, cũng đã gặp một hai lần trong cuộc họp.
“Cậu là ai?” Tô Vân Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
Giang Quy khiêm nhường trả lời:
"Tôi là giám đốc bộ phận phụ trách tuyên truyền quy hoạch của công ty Minh Nguyệt, Giang Quy ạ!"
Công ty là công ty của mình, nhưng Tô Vân Nguyệt lại không có ấn tượng gì, cô cho là nhân tài của Trương Thiên nên hỏi thêm một câu, không ngờ lại là công ty của chính mình nên không còn hứng thú gì.
"Ồ, không biết!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi lời này vừa thốt ra.
Giang Quy là một nhân vật, đương nhiên bà chủ của anh ấy sẽ không phải là một người bình thường.
Vậy mà lại đang ăn nói khúm núm trước mặt Trương Thiên, hơn nữa TRương Thiên còn không hề nể mặt cô ta?
Thật thú vị!
Tô Vân Nguyệt không hề bị cắt ngang, trái lại còn đến gần Trương Thiên, nhẹ giọng hỏi:
"Không ngờ là anh Trương lại đánh đàn giỏi như vậy, không biết anh có thể dạy tôi đánh đàn không?"
Cô đang hỏi Trương Thiên nhưng lại đưa mắt về phía Lâm Tử Thanh, nhìn từ trên xuống dưới, một sự thù địch truyền đến.
Chết tiệt, chuyện gì đây?
Trương Thiên nhận ra có gì đó không đúng, cau mày, hung dữ nói: "Không dạy!"
Khát khao sinh tồn của đàn ông rất mạnh mẽ.
Tô Vân Nguyệt không hề tức giận, trái lại bật cười một tiếng, thu hút người khác gấp trăm lần:
"Là bởi vì tôi chưa đủ hấp dẫn anh sao?"
Cô vặn vẹo người làm nổi bật những gì đáng để kiêu hãnh, hơi thở lẳng lơ vô cùng.
Thù địch! Một sự thù địch rất lớn!
Tất cả ý nghĩa của bài hát như đã nằm gọn trong trái tim của mỗi người.
Một cụ già đã hơn trăm tuổi, đôi mắt đỏ hoe, ông cũng không thể ngăn cản tiếng đàn này làm xao xuyến con tim mình.
Thật rung động!
Tất cả những người có mặt tại đây đều đã bị cuốn hút, họ lắng nghe một cách say mê, trên khuôn mặt của không ít người đã tràn đầy nước mắt.
Vừa rồi khi Giang Quy chơi đàn piano, mọi người xem biểu diễn chỉ thốt lên: Ôi! Chà! sau đó không còn gì nữa.
Nhưng tiếng đàn sâu thẳm của Trương Thiên lại khiến cho mọi người phải lưu luyến không quên.
Vậy mà lại nghe thấy những ý nghĩ, nghe thấy câu chuyện được tiếng đàn kể ra.
Đem ra so sánh, đây mới là âm nhạc thực sự!
Ở bên dưới yên lặng, Trương Thiên mở mắt ra, anh cất cây đàn cổ đi rồi đứng lên, lặng lẽ rời khỏi sân khấu nhỏ.
Sau khi mọi người trở lại thưởng thức đã không còn nhìn thấy hình bóng của Trương Thiên đâu nữa.
Nhưng ngay sau đó, một tràng pháo tay vang dội vang lên khắp sân khấu.
Đinh tai nhức óc.
Điếc tai!
Tâm trạng mỗi người đều là vừa xúc động vừa bùi ngùi.
Một ít khán giả rơi nước mắt, nói rằng:
“Ông đã nghe hàng trăm buổi hòa nhạc nhưng không có bản nhạc nào lại có thể khiến ông xúc động như vậy.”
“Tôi không phải là người yêu thích âm nhạc nhưng vừa nãy tôi đã khóc, tan nát cõi lòng!”
“Anh ta là ai vậy? Anh ta đi đâu rồi? Tôi muốn sinh con cho anh ta!”
“Đây chắc chắn là bản nhạc hay nhất mà tôi từng nghe trong đời!”
“Nghe một bài hát mà may mắn ba đời!”
Đám đông bàn luận về tiếng đàn của Trương Thiên với khuôn mặt đầy nước mắt.
Không hổ là âm thanh thần tiên!
Bàn tay cũng có thể làm người khác vỗ đến nát tay.
Trương Thiên trả lại cây đàn cổ cho nhân viên cửa hàng rồi từ từ đi về chỗ ăn cơm.
Anh nhếch miệng lên tự chế giễu: “Dù sao thì tôi cũng là một nhân tài đẹp trai xuất chúng nổi tiếng trong giới thần tiên một thời, cái nghệ danh này không phải chỉ là hư danh.”
Vậy mà Lâm Diệu Đông và Giang Trạch Thiên thực sự đã khóc tại chỗ ngồi.
Họ đã qua năm mươi tuổi rồi, sau khi nghe xong bản nhạc lại nhớ về một quá khứ không dễ dàng gì.
Ai mà không từng là một cậu thiếu niên dốt nát và yếu đuối đó?
Ai mà không bị cuộc sống giày vò thành bộ dạng thảm hại như ngày hôm nay?
Chỉ có mang theo yêu thương trong trái tim mình, gào thét hướng về phía trước, khích lệ tiến vào về trước!
Sự bất khuất và hướng về phía trước trong lòng đều bị lật đổ, nghe thấy những giọt nước mắt rơi xuống.
Lâm Diệu Đông vỗ về Giang Trạch Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ông Giang, ông thấy trình độ âm nhạc của con rể tôi thế nào?”
Giang Trạch Thiên đã tan chảy, ông sẽ không bao giờ nói giúp Giang Quy nữa, trực tiếp giơ ngón tay lên.
Hai ông cụ xúc động cụng ly!
Giang Quy cảm nhận được loại âm nhạc biến ảo khôn lường này thì rung động vô cùng, đứng bất động ở chỗ cũ, không hề trở lại bình thường.
Bây giờ anh mới cảm nhận được cái gì mới gọi là âm nhạc.
Lâm Tiểu Nhã bị đắm chìm trong tiếng đàn du dương của Trương Thiên, làm cô cảm nhận được một sự thực rằng người đánh đàn cổ rất đẹp trai!
Thật sự quá đẹp trai!
Lúc đó, Lâm Tiểu Nhã chợt khẽ nhắc tới: “Chị, em lại nghĩ rằng anh ấy khá đẹp trai?”
Nếu anh ấy không phải anh rể, sợ là muốn có được!
Lúc này, Lâm Tử Thanh càng thay đổi khác thường hơn nữa, ánh sao lóe lên liên tục trong đôi mắt to, từng giọt nước mắt long lanh điên cuồng rơi xuống.
Không ngăn được nước mắt, không ngăn được đau buồn!
Cô lấy tay lau nước mắt một cách vô ích, mắt mở to, chăm chú lắng nghe như cũ.
Trái tim của Lâm Tử Thanh như cảm thụ được ý nghĩa trong khúc nhạc.
Đây là những việc mà anh từng trải qua sao?
Anh vẫn tiếp tục tồn tại trong chiếc mặt nạ đùa cợt và khốn nạn, nhưng thật ra là anh đang che giấu nỗi buồn trong lòng sao?
Hay là anh cũng chẳng hề hạnh phúc?
Anh đang theo đuổi điều gì chứ? Em có phải là người nằm trong kế hoạch về cuộc đời của anh không?
Âm thanh thần tiên phía trên thật cảm động.
Thậm chí cô còn không để ý đến tiếng kêu của Lâm Tiểu Nhã, trái tim cô vẫn còn những tiếng đàn trầm bổng, rạo rực hình dáng của Trương Thiên.
Bỗng một bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.
Giọng nói đê tiện của anh vang lên, hét lên: “Em thua rồi!”
Giọng điệu không hề thay đổi, vẫn đùa đợt và thô thiển như trước.
Không phải Trương Thiên thì còn có thể là ai?
Nhưng Lâm Tử Thanh đã thay đổi, đột nhiên cô đứng dậy rồi ôm chầm lấy Trương Thiên.
Tất cả mọi người đều ném tới một ánh mắt kì dị.
Nhất là Lâm Diệu Đông và Lâm Tiểu Nhã lại càng thấy ngạc nhiên, Bình thường Lâm Tử Thanh rất nhạt nhẽo, sao lại tự động ôm Trương Thiên?
Thế giới thay đổi rồi à!
Tôi nói hạnh phúc đến đột ngột quá, mọi người có tin không?
Trương Thiên bật cười, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ một chút.
Anh suy nghĩ một hồi lại thấy không ổn!
Bỗng nhiên, Trương Thiên đùa giỡn nói bên ta cô:
“Không phải em cũng muốn chơi xấu đấy chứ?”
“Anh nhớ rất rõ chúng ta không các cược cái tổ này? Hehe!”
“Không thì bây giờ thực hành luôn đi, anh đã chuẩn bị rồi, đi nào.”
Hai má và vành tai Lâm Tử Thanh đỏ bừng, nhanh chóng buông tay ra rồi lùi về phía sau một chút, giọng nói lạnh nhạt: “Đáng ghét.”
Trương Thiên cười haha, ôm cô ấn về chỗ ngồi.
Anh còn không biết xấu hổ giang hai tay ra, học theo câu nói của Giang Quy hỏi mọi người:
“Mọi người thấy tôi đánh đàn thế nào?”
Nếu vừa rồi Trương Thiên không tham gia vào chuyện mập mờ này, chắc chắn mọi người sẽ giơ ngón tay cái lên.
Không ngờ rằng, sau đó mọi người để thể hiện sự ghét bỏ, nói:
“Buồn nôn!”
Nhưng mọi người đều cười rất vui vẻ và hài lòng.
Trương Thiên hèn hạ vỗ vỗ vai Giang Quy, nhẹ giọng hỏi:
“Tiểu Quy, cậu cảm thấy thế nào?”
Giang Quy không dám dĩ diện trước mặt Trương Thiên nữa, cả hai lần đều bị Trương Thiên tát vào mặt một cách đau đớn, anh ấy phát hiện đây là người đàn ông mà anh ấy không thể đuổi kịp!
Anh gật đầu đáp lại: “Anh Thiên thật giỏi, còn giỏi hơn nhiều so với tôi.”
Trương Thiên hừ một tiếng, cười nói: “Thằng nhóc này!”
“Xem như là cậu cũng hiểu chuyện, thấy cậu đưa ba phần nhân sâm kia cho tôi, tạm thời tôi tha thứ cho cậu.”
Cuối cùng thì hai nhà cũng có một buổi ăn cơm cười nói vui vẻ.
Lần này, Lâm Diệu Đông cũng thực sự thấy Trương Thiên thuận mắt hơn nhiều.
Đột nhiên, lại có một âm thanh kì lạ vang lên khắp sân khấu lần nữa.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp và lộng lẫy trong trang phục cổ điển bước ra, dáng người rất cao lớn, đi về phía Trương Thiên như sóng biển cuộn trào mãnh liệt, sau lưng cô ta còn có hai người vệ sĩ mạnh mẽ.
Cơ thể của cô ta rất nóng bỏng, hơn nữa trang phục lụa trắng chỉ che được một nửa, đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông.
Trương Thiên và những người khác cũng tò mò nhìn qua.
Giây tiếp theo, Trương Thiên quay đầu hít sâu một hơi, một loại linh cảm xấu dâng lên trong lòng.
Người phụ nữ đi tới trước mặt anh, không thèm nhìn mọi người mà trực tiếp nói với Trương Thiên:
"Chào anh Trương, anh có khỏe không, chúng ta lại gặp nhau!"
Nói xong, cô ta vươn bàn tay trắng nõn thanh tú ra, ra hiệu bắt tay.
Mọi người đều đứng dậy khi nhìn thấy những người này đi đến bàn của mình.
Trương Thiên không thèm để ý, cũng không thèm vươn tay ra, bởi vì.... người phụ nữ này có độc, gặp một lần là xui một lần, chính Tô Vân Nguyệt cũng rất chắc chắn.
Anh khẽ ôm Lâm Tử Thanh, giọng nói lạnh nhạt ghét bỏ nói: "Không gặp thì tốt hơn!"
Bầu không khí rất là tế nhị.
Sau một giây, chính Giang Quy là người phá vỡ bầu không khí lúng túng này.
Anh khúm núm nói với Tô Vân Nguyệt: "Bà chủ, có phải là bà không?"
"Cậu và anh Trương quen nhau à?"
Giang Quy làm việc ở một công ty mà Tô Thị đầu tư, Tô Vân Nguyệt là giám đốc của tổng công ty, đương nhiên là bà chủ của anh ấy, cũng đã gặp một hai lần trong cuộc họp.
“Cậu là ai?” Tô Vân Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
Giang Quy khiêm nhường trả lời:
"Tôi là giám đốc bộ phận phụ trách tuyên truyền quy hoạch của công ty Minh Nguyệt, Giang Quy ạ!"
Công ty là công ty của mình, nhưng Tô Vân Nguyệt lại không có ấn tượng gì, cô cho là nhân tài của Trương Thiên nên hỏi thêm một câu, không ngờ lại là công ty của chính mình nên không còn hứng thú gì.
"Ồ, không biết!”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi lời này vừa thốt ra.
Giang Quy là một nhân vật, đương nhiên bà chủ của anh ấy sẽ không phải là một người bình thường.
Vậy mà lại đang ăn nói khúm núm trước mặt Trương Thiên, hơn nữa TRương Thiên còn không hề nể mặt cô ta?
Thật thú vị!
Tô Vân Nguyệt không hề bị cắt ngang, trái lại còn đến gần Trương Thiên, nhẹ giọng hỏi:
"Không ngờ là anh Trương lại đánh đàn giỏi như vậy, không biết anh có thể dạy tôi đánh đàn không?"
Cô đang hỏi Trương Thiên nhưng lại đưa mắt về phía Lâm Tử Thanh, nhìn từ trên xuống dưới, một sự thù địch truyền đến.
Chết tiệt, chuyện gì đây?
Trương Thiên nhận ra có gì đó không đúng, cau mày, hung dữ nói: "Không dạy!"
Khát khao sinh tồn của đàn ông rất mạnh mẽ.
Tô Vân Nguyệt không hề tức giận, trái lại bật cười một tiếng, thu hút người khác gấp trăm lần:
"Là bởi vì tôi chưa đủ hấp dẫn anh sao?"
Cô vặn vẹo người làm nổi bật những gì đáng để kiêu hãnh, hơi thở lẳng lơ vô cùng.
Thù địch! Một sự thù địch rất lớn!
Bình luận facebook