Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Cháu quá lỗ mãng!
“Ông nội, sao ông vẫn tin anh ta thế?”
Tô Vân Nguyệt bị lôi ra phía sau nhưng vẫn không ngừng khiếu nại với Tô Phong:
“Vừa rồi ông không nghe cháu nói gì sao? Anh ta chỉ là đồ lừa đảo thôi!”
“Chẳng qua anh ta khác biệt hơn những đồ lừa đảo khác thôi, ngay cả lời thoại cũng chẳng thèm sửa chút nào.”
Nói xong câu này, nước mắt cô ta bắt đầu chừng chực rơi xuống, tiếng khóc cũng to hơn.
Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, người nhà họ Tô nhanh chóng đi tới hỏi xem tình hình thế nào.
Mọi người đều vây quanh trước cửa phòng bà cụ.
Kiếm Hiệp Hay
Tô Phong tuyệt đối tin tưởng Trương Thiên.
Ông ta biết cảm xúc của Tô Vân Nguyệt kích động như vậy là vì lo lắng cho bà cụ, nhưng lúc này thật sự không biết nên nói gì với Tô Vân Nguyệt cho tốt cả!
Ông ta chỉ lắc đầu, trầm giọng nói: “Mọi người đừng quấy rầy đến cậu Trương.”
Mặc dù đang nói cho mọi người người nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Tô Chính Nam hơi khó hiểu, hỏi ngược lại: “Bố, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nói thật, ông ta không hề xem trọng hay tin tưởng cậu thần y Trương Thiên trong miệng Tô Phong này.
Thứ nhất, anh còn quá tuổi trẻ!
Thứ hai, chuyện tài xế taxi đòi tiền vừa rồi khiến ông ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nên suy nghĩ về Trương Thiên đại khái cũng giống như Tô Vân Nguyệt.
Nhưng ông ta vẫn chọn tin tưởng Tô Phong, trên dưới nhà họ Tô này, chỉ cần chuyện mà Tô Phong nói thì Tô Chính Nam nhất định sẽ thực hiện đến cùng.
Tô Phong trầm giọng nói với con trai:
“Bệnh tình của bà nội con có khả năng rất nghiêm trọng, cậu Trương đang cố gắng cứu chữa, hơn nữa cậu ấy còn yêu cầu tuyệt đối không thể bị quấy rầy.”
“Con nói người trông chừng ở đây đi, nếu Trương Thiên chưa đi ra, vậy không ai được phép làm phiền cậu ấy.”
“Con biết!” Tô Chính Nam nhíu mày đồng ý.
Thừa dịp Tô Phong nói chuyện với Tô Chính Nam, Tô Vân Nguyệt lại đang cực kỳ lỗ mãng.
Cô ta đọc sách nhiều, học cũng giỏi, hơn nữa từng đi du học học hỏi rất nhiều kiến thức, cũng có thể nói là học thức uyên bác.
Vì lí do này nên cô ta tuyệt đối tin vào khoa học.
Chẳng tin mấy thứ gọi là đại sư hay thần y gì đó, cô ta lại càng không tin Trương Thiên đang ở bên trong.
Cô ta không muốn bà cố ra đi như vậy đâu, tuyệt đối sẽ không để Trương Thiên làm xằng bậy được.
Rầm!
Tô Vân Nguyệt kéo hai bác sĩ mở cửa rồi đi vào.
Lúc mấy người Tô Phong ý thức được chuyện này thì đã không kéo được cô ta lại nữa.
Lúc này, Trương Thiên đã xoay người bà cụ nằm sấp lại, để lộ ra phần lưng, ngân châm trên tay anh vừa châm vào huyệt Thiên Linh.
Nghe thấy tiếng phá cửa, Trương Thiên cau mày, nhưng đầu không hề ngước lên, anh vẫn đang tập trung châm kim đi vào huyệt.
Không phải anh không muốn ngăn cản, mà là hiện tại anh không thể cử động được, lúc này phải hết sức tập trung.
Chẳng qua lúc ấy tay hơi rung lên một chút, linh lực đột nhiên biến mất.
Trong lòng Trương Thiên có một nghìn con lạc đà Alpaca chạy qua.
Không ổn, cực kỳ không ổn!
Lúc này Trương Thiên mới giận dữ ngẩng đầu.
Giữa lông mày anh hiện lên vẻ nghiêm túc, cảm giác áp lực như muốn hủy diệt cả trời đất tuôn ra, khí thế vô cùng mạnh, anh nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Sau đó mới thấp giọng quát: “Tôi đã nói rồi, không được sự cho phép của tôi, không ai được phép đi vào.”
Tô Vân Nguyệt bị Trương Thiên uy hiếp như thế, cô ta ngẩn người tại chỗ.
Cô ta thật sự bị dọa sợ!
Tô Vân Nguyệt không ngờ Trương Thiên lại khủng bố như vậy.
Nhưng âm thanh vào phòng của Tô Phong đã nhanh chóng cắt ngang sự sợ hãi ấy.
Tô Vân Nguyệt tỉnh táo lại, lắc đầu nói với Trương Thiên:
“Anh đang làm gì thế hả? thế mà lại dám dùng châm cứu?”
“Cút ngay, chúng tôi không tin anh, tôi nhất định phải làm theo sự dặn dò của bác sĩ Phó.”
“Anh làm vậy sẽ hại chết bà cố!”
Nói xong, cô ta bảo hai bác sĩ bước lên để kiểm tra.
Cao ngạo!
Làm càn!
Trương Thiên bị Tô Vân Nguyệt không biết chút gì này làm cho tức giận đến mức tay run lên.
Vừa rồi anh đã cẩn thận xem bệnh tình của bà cụ, huyết cô chẳng những đã thành hình, hơn nữa còn rất nhiều, cực kỳ nghiêm trọng!
Anh thấp giọng nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, tức giận nói:
“Cô làm vậy là đang hại chết bà cố của mình đấy!”
“Nếu cô cứ cản tôi nữa, đêm nay bà ấy sẽ phải chết.”
Lúc này Tô Phong mới kéo Tô Vân Nguyệt lại, ông ta cũng rất tức giận:
Thấy đôi mắt đang bốc lửa, hơi thở cũng không ổn định của Trương Thiên, rõ ràng ai cũng biết anh vì bị quấy rầy nên mới như thế.
Ông ta tức giận đến mức trực tiếp giơ tay cho Tô Vân Nguyệt một cái tát, kích động hô lên:
“Cháu lỗ mãng quá rồi đấy!”
“Tô Chính Nam, kéo nó ra ngoài cho ba, tất cả mọi người đi ra ngoài.”
Cảnh tượng này làm mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Tô Phong luôn rất cưng chiều Tô Vân Nguyệt, vậy mà hôm nay lại ra tay đánh cô ta?
Mấy năm nay, hình như Tô Phong chưa từng lộ ra vẻ nóng nảy như thế?
Mọi người mơ hồ biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Vân Nguyệt bị đánh cho sững sờ, nhưng trong lòng vẫn không khuất phục, ngược lại phản ứng còn kịch liệt hơn.
Cuối cùng vẫn bị Tô Chính Nam lôi mạnh đi ra ngoài.
Lúc này Tô Phong mới nhíu mày hỏi:
“Cậu Tiểu Thiên, xin lỗi, ngài không sao chứ?”
Trương Thiên lắc lắc đầu nhưng vẫn không hề thả lỏng, anh cắn chặt răng nói:
“Lão Tô, nếu tiếp tục bị làm phiền lần nữa, chắc chắn mẹ ông sẽ phải chết đấy, thậm chí tôi cũng khó tránh khỏi!”
“Mau đi ra ngoài đi!”
Nghe thấy thế, bấy giờ Tô Phong mới thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, trong lòng ông ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ!
Trương Thiên đang dùng tính mạng mình để cứu mẹ ông ta.
Không phải anh đang tận lực mà là đang liều mạng!
Nhưng dù thế Tô Phong cũng không nói thêm gì nữa, tạm thời không quấy rầy anh mà lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Tô Phong thấy Tô Vân Nguyệt đang khóc nức nở, tức giận đến mức không biết nên nói gì:
“Cháu...”
Tô Vân Nguyệt không để ý đến chuyện mình bị tát một cái kia, ngược lại còn nhanh chóng bước lên bắt đầu giải thích.
“Ông nội, anh ta thật sự là tên lừa đảo đấy!”
“Ông xem đi, ngay cả phương pháp không khoa học như châm cứu mà cũng đưa ra dùng!”
Trong mắt cô ta chỉ có lý thuyết khoa học của Tây y thôi, sao có thể tin tưởng mấy thứ được lưu truyền từ y học cổ truyền Trung Hoa như châm cứu, bấm huyệt, hay thuốc Bắc gì đó.
Người ta đang đang liều mạng cứu người trong kia, vậy mà con bé này lại đứng đây nói bậy?
Tô Phong tức đến mức giơ tay lên, nhưng lần này ông ta không tát xuống nữa mà chỉ vào cô ta, nói:
“Tô Vân Nguyệt, hôm nay cháu thật sự làm ông quá thất vọng!”
Tô Phong quay đầu lại nói với mọi người, tiếp tục trầm giọng dặn dò một lần nữa:
“Đừng có làm ầm ĩ ở đây nữa.”
“Về hết đi! Chờ tin tức!”
Địa vị của Tô Phong ở nhà họ Tô rất cao, người nhà họ Tô đều nghe lời ông ta bắt đầu tản ra.
Ngay sau đó, Tô Phong ra lệnh cho con trai:
“Tô Chính Nam, con đưa con bé đi đi, sau đó tiếp tục trông chừng nơi này với ba!”
Trương Thiên đang liều mạng như thế, tất nhiên ông ta không yên tâm để những người khác trông chừng được.
Lúc này Tô Vân Nguyệt không muốn đi cũng bị kéo ra ngoài.
Cuối cùng, Tô Phong dựa người ra sau ghế tự mình gác cửa, ngay cả ruồi bọ cũng không thể lọt vào.
...
Trương Thiên nghe thấy âm thanh bên ngoài đã bắt đầu ngừng lại mới tiếp tục cầm ngân châm lên.
Nhưng lúc nãy vừa bị cắt ngang, quan trọng nhất là không còn linh lực nữa!
“Hừ, cô gái ngốc nghếch!”
Trương Thiên thật sự không nhịn được mắng một câu.
Vất vả lắm mới có chút linh lực, vốn đã không đủ để duy trì, vậy mà còn bị Tô Vân Nguyệt làm lãng phí.
Thật điên lên mất!
“Cũng may gân cốt của mình tốt, nếu lúc nãy thật sự bị phản phệ đứt gân mạch thì đúng là đứt gánh giữa đường!”
Trương Thiên lắc đầu cảm thán: “Xem ra phải nghĩ cách khôi phục tu luyện lại thôi.”
Anh bây giờ, đúng là kém rất nhiều so với vị đế vương không ai bì nổi năm đó.
Mười cây ngâm châm nhanh chóng cắm xuống, phong bế rất nhiều ***** ** của bà cụ.
Làm cho tinh thần của bà cụ thư thái hơn một chút, cảm giác đau đớn không quá mãnh liệt như lúc nãy nữa.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên!
Bà cụ từng bị hạ cổ thuật, tiếp theo anh phải ép cổ vật đó ra.
Nhưng hiện tại không có linh lực, muốn ép được nó ra cũng vô cùng khó khăn.
Huyết cô đã lan rộng ra toàn thân, nếu không có linh lực thì căn bản không có cách nào có thể ép ra được.
Nhưng cũng không phải không có biện pháp.
Huyết cô có một đặc điểm đó là tương đối mẫn cảm với huyết tương, hơn nữa còn chọn những nơi máu lành tính để ở lại.
Thích mấy loại máu của người còn trẻ, thích máu trai trẻ, thích máu phụ nữ, còn loại máu tiên như Trương Thiên thì lại càng không cần phải nói.
Cho nên, bước thứ hai đó chính là dẫn huyết cô!
Tô Vân Nguyệt bị lôi ra phía sau nhưng vẫn không ngừng khiếu nại với Tô Phong:
“Vừa rồi ông không nghe cháu nói gì sao? Anh ta chỉ là đồ lừa đảo thôi!”
“Chẳng qua anh ta khác biệt hơn những đồ lừa đảo khác thôi, ngay cả lời thoại cũng chẳng thèm sửa chút nào.”
Nói xong câu này, nước mắt cô ta bắt đầu chừng chực rơi xuống, tiếng khóc cũng to hơn.
Nghe thấy tiếng khóc của cô ta, người nhà họ Tô nhanh chóng đi tới hỏi xem tình hình thế nào.
Mọi người đều vây quanh trước cửa phòng bà cụ.
Kiếm Hiệp Hay
Tô Phong tuyệt đối tin tưởng Trương Thiên.
Ông ta biết cảm xúc của Tô Vân Nguyệt kích động như vậy là vì lo lắng cho bà cụ, nhưng lúc này thật sự không biết nên nói gì với Tô Vân Nguyệt cho tốt cả!
Ông ta chỉ lắc đầu, trầm giọng nói: “Mọi người đừng quấy rầy đến cậu Trương.”
Mặc dù đang nói cho mọi người người nghe, nhưng lại nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Tô Chính Nam hơi khó hiểu, hỏi ngược lại: “Bố, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Nói thật, ông ta không hề xem trọng hay tin tưởng cậu thần y Trương Thiên trong miệng Tô Phong này.
Thứ nhất, anh còn quá tuổi trẻ!
Thứ hai, chuyện tài xế taxi đòi tiền vừa rồi khiến ông ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Nên suy nghĩ về Trương Thiên đại khái cũng giống như Tô Vân Nguyệt.
Nhưng ông ta vẫn chọn tin tưởng Tô Phong, trên dưới nhà họ Tô này, chỉ cần chuyện mà Tô Phong nói thì Tô Chính Nam nhất định sẽ thực hiện đến cùng.
Tô Phong trầm giọng nói với con trai:
“Bệnh tình của bà nội con có khả năng rất nghiêm trọng, cậu Trương đang cố gắng cứu chữa, hơn nữa cậu ấy còn yêu cầu tuyệt đối không thể bị quấy rầy.”
“Con nói người trông chừng ở đây đi, nếu Trương Thiên chưa đi ra, vậy không ai được phép làm phiền cậu ấy.”
“Con biết!” Tô Chính Nam nhíu mày đồng ý.
Thừa dịp Tô Phong nói chuyện với Tô Chính Nam, Tô Vân Nguyệt lại đang cực kỳ lỗ mãng.
Cô ta đọc sách nhiều, học cũng giỏi, hơn nữa từng đi du học học hỏi rất nhiều kiến thức, cũng có thể nói là học thức uyên bác.
Vì lí do này nên cô ta tuyệt đối tin vào khoa học.
Chẳng tin mấy thứ gọi là đại sư hay thần y gì đó, cô ta lại càng không tin Trương Thiên đang ở bên trong.
Cô ta không muốn bà cố ra đi như vậy đâu, tuyệt đối sẽ không để Trương Thiên làm xằng bậy được.
Rầm!
Tô Vân Nguyệt kéo hai bác sĩ mở cửa rồi đi vào.
Lúc mấy người Tô Phong ý thức được chuyện này thì đã không kéo được cô ta lại nữa.
Lúc này, Trương Thiên đã xoay người bà cụ nằm sấp lại, để lộ ra phần lưng, ngân châm trên tay anh vừa châm vào huyệt Thiên Linh.
Nghe thấy tiếng phá cửa, Trương Thiên cau mày, nhưng đầu không hề ngước lên, anh vẫn đang tập trung châm kim đi vào huyệt.
Không phải anh không muốn ngăn cản, mà là hiện tại anh không thể cử động được, lúc này phải hết sức tập trung.
Chẳng qua lúc ấy tay hơi rung lên một chút, linh lực đột nhiên biến mất.
Trong lòng Trương Thiên có một nghìn con lạc đà Alpaca chạy qua.
Không ổn, cực kỳ không ổn!
Lúc này Trương Thiên mới giận dữ ngẩng đầu.
Giữa lông mày anh hiện lên vẻ nghiêm túc, cảm giác áp lực như muốn hủy diệt cả trời đất tuôn ra, khí thế vô cùng mạnh, anh nhìn chằm chằm Tô Vân Nguyệt.
Sau đó mới thấp giọng quát: “Tôi đã nói rồi, không được sự cho phép của tôi, không ai được phép đi vào.”
Tô Vân Nguyệt bị Trương Thiên uy hiếp như thế, cô ta ngẩn người tại chỗ.
Cô ta thật sự bị dọa sợ!
Tô Vân Nguyệt không ngờ Trương Thiên lại khủng bố như vậy.
Nhưng âm thanh vào phòng của Tô Phong đã nhanh chóng cắt ngang sự sợ hãi ấy.
Tô Vân Nguyệt tỉnh táo lại, lắc đầu nói với Trương Thiên:
“Anh đang làm gì thế hả? thế mà lại dám dùng châm cứu?”
“Cút ngay, chúng tôi không tin anh, tôi nhất định phải làm theo sự dặn dò của bác sĩ Phó.”
“Anh làm vậy sẽ hại chết bà cố!”
Nói xong, cô ta bảo hai bác sĩ bước lên để kiểm tra.
Cao ngạo!
Làm càn!
Trương Thiên bị Tô Vân Nguyệt không biết chút gì này làm cho tức giận đến mức tay run lên.
Vừa rồi anh đã cẩn thận xem bệnh tình của bà cụ, huyết cô chẳng những đã thành hình, hơn nữa còn rất nhiều, cực kỳ nghiêm trọng!
Anh thấp giọng nói ra lời cảnh cáo cuối cùng, tức giận nói:
“Cô làm vậy là đang hại chết bà cố của mình đấy!”
“Nếu cô cứ cản tôi nữa, đêm nay bà ấy sẽ phải chết.”
Lúc này Tô Phong mới kéo Tô Vân Nguyệt lại, ông ta cũng rất tức giận:
Thấy đôi mắt đang bốc lửa, hơi thở cũng không ổn định của Trương Thiên, rõ ràng ai cũng biết anh vì bị quấy rầy nên mới như thế.
Ông ta tức giận đến mức trực tiếp giơ tay cho Tô Vân Nguyệt một cái tát, kích động hô lên:
“Cháu lỗ mãng quá rồi đấy!”
“Tô Chính Nam, kéo nó ra ngoài cho ba, tất cả mọi người đi ra ngoài.”
Cảnh tượng này làm mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
Tô Phong luôn rất cưng chiều Tô Vân Nguyệt, vậy mà hôm nay lại ra tay đánh cô ta?
Mấy năm nay, hình như Tô Phong chưa từng lộ ra vẻ nóng nảy như thế?
Mọi người mơ hồ biết chuyện này rất nghiêm trọng, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Vân Nguyệt bị đánh cho sững sờ, nhưng trong lòng vẫn không khuất phục, ngược lại phản ứng còn kịch liệt hơn.
Cuối cùng vẫn bị Tô Chính Nam lôi mạnh đi ra ngoài.
Lúc này Tô Phong mới nhíu mày hỏi:
“Cậu Tiểu Thiên, xin lỗi, ngài không sao chứ?”
Trương Thiên lắc lắc đầu nhưng vẫn không hề thả lỏng, anh cắn chặt răng nói:
“Lão Tô, nếu tiếp tục bị làm phiền lần nữa, chắc chắn mẹ ông sẽ phải chết đấy, thậm chí tôi cũng khó tránh khỏi!”
“Mau đi ra ngoài đi!”
Nghe thấy thế, bấy giờ Tô Phong mới thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, trong lòng ông ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ!
Trương Thiên đang dùng tính mạng mình để cứu mẹ ông ta.
Không phải anh đang tận lực mà là đang liều mạng!
Nhưng dù thế Tô Phong cũng không nói thêm gì nữa, tạm thời không quấy rầy anh mà lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Tô Phong thấy Tô Vân Nguyệt đang khóc nức nở, tức giận đến mức không biết nên nói gì:
“Cháu...”
Tô Vân Nguyệt không để ý đến chuyện mình bị tát một cái kia, ngược lại còn nhanh chóng bước lên bắt đầu giải thích.
“Ông nội, anh ta thật sự là tên lừa đảo đấy!”
“Ông xem đi, ngay cả phương pháp không khoa học như châm cứu mà cũng đưa ra dùng!”
Trong mắt cô ta chỉ có lý thuyết khoa học của Tây y thôi, sao có thể tin tưởng mấy thứ được lưu truyền từ y học cổ truyền Trung Hoa như châm cứu, bấm huyệt, hay thuốc Bắc gì đó.
Người ta đang đang liều mạng cứu người trong kia, vậy mà con bé này lại đứng đây nói bậy?
Tô Phong tức đến mức giơ tay lên, nhưng lần này ông ta không tát xuống nữa mà chỉ vào cô ta, nói:
“Tô Vân Nguyệt, hôm nay cháu thật sự làm ông quá thất vọng!”
Tô Phong quay đầu lại nói với mọi người, tiếp tục trầm giọng dặn dò một lần nữa:
“Đừng có làm ầm ĩ ở đây nữa.”
“Về hết đi! Chờ tin tức!”
Địa vị của Tô Phong ở nhà họ Tô rất cao, người nhà họ Tô đều nghe lời ông ta bắt đầu tản ra.
Ngay sau đó, Tô Phong ra lệnh cho con trai:
“Tô Chính Nam, con đưa con bé đi đi, sau đó tiếp tục trông chừng nơi này với ba!”
Trương Thiên đang liều mạng như thế, tất nhiên ông ta không yên tâm để những người khác trông chừng được.
Lúc này Tô Vân Nguyệt không muốn đi cũng bị kéo ra ngoài.
Cuối cùng, Tô Phong dựa người ra sau ghế tự mình gác cửa, ngay cả ruồi bọ cũng không thể lọt vào.
...
Trương Thiên nghe thấy âm thanh bên ngoài đã bắt đầu ngừng lại mới tiếp tục cầm ngân châm lên.
Nhưng lúc nãy vừa bị cắt ngang, quan trọng nhất là không còn linh lực nữa!
“Hừ, cô gái ngốc nghếch!”
Trương Thiên thật sự không nhịn được mắng một câu.
Vất vả lắm mới có chút linh lực, vốn đã không đủ để duy trì, vậy mà còn bị Tô Vân Nguyệt làm lãng phí.
Thật điên lên mất!
“Cũng may gân cốt của mình tốt, nếu lúc nãy thật sự bị phản phệ đứt gân mạch thì đúng là đứt gánh giữa đường!”
Trương Thiên lắc đầu cảm thán: “Xem ra phải nghĩ cách khôi phục tu luyện lại thôi.”
Anh bây giờ, đúng là kém rất nhiều so với vị đế vương không ai bì nổi năm đó.
Mười cây ngâm châm nhanh chóng cắm xuống, phong bế rất nhiều ***** ** của bà cụ.
Làm cho tinh thần của bà cụ thư thái hơn một chút, cảm giác đau đớn không quá mãnh liệt như lúc nãy nữa.
Đây mới chỉ là bước đầu tiên!
Bà cụ từng bị hạ cổ thuật, tiếp theo anh phải ép cổ vật đó ra.
Nhưng hiện tại không có linh lực, muốn ép được nó ra cũng vô cùng khó khăn.
Huyết cô đã lan rộng ra toàn thân, nếu không có linh lực thì căn bản không có cách nào có thể ép ra được.
Nhưng cũng không phải không có biện pháp.
Huyết cô có một đặc điểm đó là tương đối mẫn cảm với huyết tương, hơn nữa còn chọn những nơi máu lành tính để ở lại.
Thích mấy loại máu của người còn trẻ, thích máu trai trẻ, thích máu phụ nữ, còn loại máu tiên như Trương Thiên thì lại càng không cần phải nói.
Cho nên, bước thứ hai đó chính là dẫn huyết cô!
Bình luận facebook