• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (5 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16: Hôm khác tỉ lại sủng hạnh ngươi

“Địa vị của Đương Đương công chúa cách biệt, Cố Thanh Hy lại dám làm nhục công chúa như vậy, cô ta ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?”

Vẻ mặt Đương Đương công chúa không ngừng thay đổi.

Thấy đám thị vệ đều không dám giúp nàng ta, những người khác lại đang cười nhạo nàng ta, nàng ta bị làm cho tức phát khóc.

“Cố Thanh Hy, ngươi nhớ lấy cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.

Nói xong, nàng ta chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Sau khi trò hề kết thúc, Cố Thanh Hy đỡ Thu Nhi dậy, dịu dàng nói: “Ngã có đau không?”

“Nô tỳ không sao, tiểu thư, người vừa đến học đường đã đắc tội với công chúa, liệu có...”

“Đắc tội thì đắc tội, dù sao người ta đắc tội cũng rất nhiều. Buổi chiều ta có tiết, lát nữa ăn cơm xong ngươi tự tìm chỗ chơi”.

“Mò cá?”

“Ý là làm biếng đó”.

Thu Nhi lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng tiểu thư nhà nàng ta lại thong thả ung dung, hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra rắc rối lớn như nào.

Tiêu Vũ Hiên sáp lại, cười nói: “Xú nha đầu, vì một a hoàn mà đắc tội với công chúa được sủng ái nhất đương triều, cô không sợ công chúa tìm cô tính sổ sao? Thế nào, hay là cô nhận ta làm lão đại, về sau lão đại đây sẽ che chở cho cô”.

Cố Thanh Hy liếc xéo hắn ta một cái, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Dựa vào ngươi cũng muốn làm lão đại của ta?”

“Mấy đời Tiêu gia chúng ta đều lập công lớn, cha ta lại là đại tướng quân của Dạ Quốc, nắm trong tay mười vạn đại quân, đại ca ta chiến công hiển hách, nhị ca ta cùng Thượng Quan phu tử được mệnh danh là đệ nhất tài tử, lẽ nào còn không đủ che chở cho cô?”

“Những người ngươi nói đến đều là người nhà của ngươi, còn ngươi thì sao?”

Tiêu Vũ Hiên bị chẹn họng.

“Ta...ta là đích tử Tiêu gia, sau này mọi thứ của cha ta đương nhiên...đương nhiên sẽ là của...của ta...”

Cố Thanh Hy mỉm cười đầy tao nhã, giống như đóa sen trắng nở rộ trên núi tuyết, khiến mọi người kinh diễm.

“Muốn ta nhận ngươi làm lão đại cũng không phải không thể, nhưng ngươi phải trả lời ba câu hỏi của ta, nếu ngươi không trả lời được, ngươi phải nhận ta làm lão đại, về sau tỉ sẽ che chở cho ngươi”.

“Câu hỏi là gì?”

“Câu thứ nhất, “hai” cộng “hai” bằng bao nhiêu”.

* Hai = ngốc.

Tiêu Vũ Hiên ngây ra: “Bốn”.

Câu hỏi đơn giản như vậy, tính gì là câu hỏi.

“Sai”.

“Sai?”, Tiêu Vũ Hiên duỗi hai ngón tay hai bên trái phải ra, tính lại lần nữa: “Đâu có sai”.

“Ngốc cộng ngốc bằng vô cùng ngốc”.

Mọi người đều cạn lời, cái này tính gì là câu hỏi?

Tiêu Vũ Hiên không phục: “Cô đây là đang cả vú lấp miệng em?”

“Sao ta lại là cả vú lấp miệng em chứ? Làm lão đại lẽ nào đầu óc không phải nên linh hoạt một chút sao? Hiện tại ta là dùng đố mẹo để kiểm tra ngươi”.

“Không đúng, không đúng, vẫn là không đúng”.

“Ta lại hỏi ngươi, Từ phu tử có phải là rất ngốc không?”

“Phải”.

“Trạch Vương có phải cũng rất ngốc không?”

“Đúng vậy”.

“Vậy bọn họ cộng lại, lẽ nào không phải là vô cùng ngốc sao?”

Ánh mắt Trạch Vương đầy giận dữ, phất tay áo bỏ đi.

Nếu không phải bản thân vô cớ hủy hôn ước, bị hoàng thượng và mẫu phi nghiêm trị, hạ lệnh không được gây chuyện trong những ngày này, bằng không hắn ta sớm đã giết cô ta, còn để mặc cho cô ta kiêu ngạo như vậy sao.

Cố Sơ Lan thích Trạch Vương, thấy vậy vội vàng đi theo Trạch Vương.

Tiêu Vũ Hiên há hốc mồm.

Những gì Cố Thanh Hy nói có vẻ đúng, nhưng lại có vẻ sai.

“Câu hỏi thứ hai, Thượng Quan phu tử cộng với Trạch Vương là gì?”

“Hả...cái này tính gì là câu hỏi?”

“Chính là câu hỏi”.

Thu Nhi không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Tiểu thư rất biết giày vò người khác.

Cái này vốn không phải là câu hỏi, Tiêu công tử sao có thể trả lời được chứ.

Quả nhiên, Tiêu Vũ Hiên không trả lời được.

Hắn ta nói: “Cô nói xem là gì?”

“Đệ nhất ngốc”.

“Cái quái gì vậy?”, Tiêu Vũ Hiên bĩu môi.

Cố Thanh Hy bình tĩnh giải thích, đôi mắt linh động lộ ra vẻ lém lỉnh.

“Này nhé, ngươi xem, Thượng Quan phu tử có phải là thiên hạ đệ nhất tài tử không?”

“Phải, nhưng ca ta cũng vậy”.

“Được rồi. Ta biết ca ngươi cũng là đệ nhất, bốn người bọn họ đều gọi là thiên hạ đệ nhất mà, đúng không?”

“Đúng vậy”.

“Thiên hạ đệ nhất tài tử cộng với thiên hạ đệ nhất ngốc, chẳng phải chính là thiên hạ đệ nhất ngốc sao”.

Tiêu Vũ Hiên bẻ ngón tay, suy nghĩ một lúc lâu, mặt liền đen lại.

Có phải hắn ta đã bị tính kế rồi không?

Người phụ nữ này cố tình làm khó dễ hắn ta.

Cố Thanh Hy cười nói: “Thấy ngươi thuần lương như vậy, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi trả lời được câu hỏi thứ ba, coi như ngươi thắng”.

“Cô nói đi”.

“Dạ Vương cộng thêm ta là gì?”

Tiêu Vũ Hiên tức giận.

Sao lại là loại câu hỏi này.

Hắn ta nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra.

Dạ Vương không ngốc, Cố Thanh Hy càng không ngốc.

Vậy đáp án là gì?

Hắn ta bất mãn bĩu môi: “Cố Thanh Hy, cô chơi ta, trên đời làm gì có loại câu hỏi như này”.

“Hừm, không trả lời được, thẹn quá hóa giận?”

“Người nào trả lời được câu hỏi xảo trá này ta sẽ cho người đó năm trăm lượng bạc”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên, kích động không thôi, nàng đang thiếu tiền.

“Thu Nhi, ngươi nói đáp án cho hắn, Dạ Vương cộng thêm ta là gì”.

Thu Nhi đảo đảo mắt, đột nhiên lên tếng cười nói: “Là ở cùng nhau mới biết, tiểu thư, nô tỳ đoán đúng không?”

Cố Thanh Hy nở một nụ cười hài lòng: “Đứa trẻ này dạy được”.

Tiêu Vũ Hiên mắt trợn tròn.

“Dạ Vương cộng thêm cô sao lại là ở cùng nhau mới biết được?”

“Dạ Mặc Uyên với Cố Thanh Hy không phải là ở cùng nhau mới biết sao, lẽ nào tâm tình lúc ta và Dạ Vương ở cùng nhau, ngươi có thể biết được?”

Tiêu Vũ Hiên cứng miệng không nói nên lời.

Hắn ta bị gài rồi.

Bị xú nha đầu Cố Thanh Hy gài?

Kẻ nào nói cô ta dốt đặc cán mai?

Đứng ra đây, hắn ta đảm bảo sẽ không đánh chết kẻ đó.

Cố Thanh Hy quàng vai bá cổ hắn ta, bộ dạng giống như huynh đệ tốt, hoàn toàn không quan tâm đến việc nam nữ đụng chạm.

“Ta nói này Tiểu Hiên Hiên, thua lão đại ngươi là ta không có gì là mất mặt, về sau ta sẽ che chở cho ngươi, ngoan, trước tiên gọi một tiếng lão đại, sau đó lấy ra năm trăm lượng bạc, dám chơi dám chịu”.

Tiêu Vũ Hiên hất cánh tay đang quàng vai hắn ta ra, đen mặt lấy năm trăm lượng bạc từ trong ngực ném cho nàng.

Lên án nói: “Không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên. Tốt xấu gì ta cũng là đại ca trong học viện Hoàng gia, nếu để bọn họ nghe được còn ra thể thống gì”.

“Không gọi Tiểu Hiên Hiên cũng được, ngươi đưa thêm cho ta năm trăm lượng bạc”.

Tiêu Vũ Hiên lấy ra, thấy trên người chỉ còn lại có năm trăm lượng bạc có chút đau lòng.

Cố Thanh Hy liền cướp lấy, thuần thục đếm, cong môi cười hài lòng.

“Tiểu Hiên Hiên thật ngoan, hôm khác tỉ lại sủng hạnh ngươi”.

“...”
Chương 17: Lấy!

Không chỉ Tiêu Vũ Hiên cạn lời, mà ngay cả Thu Nhi cũng phiền muộn.

Sủng hạnh?

Nàng là một cô gái, sao dám nói lời như vậy?

Nhìn động tác phóng khoáng, tâm trạng vui vẻ huýt sáo rời đi, bọn họ nổi hết da gà.

Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận hét lên: “Đã nói rồi, không được gọi ta là Tiểu Hiên Hiên”.

“Biết rồi, Tiểu Hiên Hiên”.

Chết tiệt.

Người phụ nữ này cố tình muốn chọc tức chết hắn ta sao?

Thu Nhi lau mồ hôi lạnh, vội vàng đuổi theo.

“Tiểu thư, người làm như vậy có phải quá khoa trương rồi không, vừa vào học viện đã đắc tội với công chúa cùng Tiêu công tử, việc này...”

“Ta buồn ngủ, ta xin ngươi đừng lải nhải nữa mà”.

“Tiểu thư, người dùng Dạ Vương làm lá chắn, lẽ nào người thực sự muốn gả cho Dạ Vương sao? Nhất định không nên, nếu người gả cho ngài ấy, người sẽ chết rất thảm!”

“Không phải chỉ là một Dạ Vương thôi sao, lẽ nào hắn có ba đầu sáu tay, đến nỗi ngươi phải sợ hãi như vậy”.

“...”

Trong góc học viện, y phục trắng của Thượng Quan Sở tung bay, như trích tiên giáng trần, đầy vẻ đăm chiêu nhìn theo hướng Cố Thanh Hy rời đi.

Mãi lâu sau, hắn ta quét mắt tới góc đông bắc, khóe miệng hiện lên một nụ cười thoải mái.

Góc đông bắc của học viện.

Chiến thần Dạ Vương gia mặc y phục màu đen ngồi trên xe lăn, nhìn bóng lưng của nàng khuất dần, đôi mắt sâu không thấy đáy giống như đầm nước lạnh lẽo chợt nheo lại.

Khuôn mặt hắn khôi ngô không chút tỳ vết, mày kiếm mắt sáng, đôi môi như được tô đỏ, đẹp không sao tả xiết, nhưng toàn thân lại toát ra khí tức lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.

Phía sau chiến thần là một thiếu niên trẻ tuổi.

Thiếu niên có tướng mạo không tệ, y phục màu đen trên người tôn lên vóc dáng cường tráng hoàn mỹ của cậu ta.

“Chủ tử, cô ta hình như không giống với những gì chúng ta đã điều tra”.

Hơn nữa, dường như còn rất giống một người.

Một người phụ nữ mấy ngày trước đã cưỡng đoạt chủ tử của bọn họ.

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, khuôn mặt Thanh Phong không khỏi đỏ lên.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Dạ Mặc Uyên gõ lên xe lăn, khẽ phát ra âm thanh đông đông đông, đôi mắt u ám kia không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, hắn khoan thai nhả ra một chữ: “Tra”.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra kỹ tất cả những việc có liên quan đến Cố tam tiểu thư”.

Cố Thanh Hy...

Theo như lời đồn là không biết chữ, bất tài vô dụng, nhu nhược nhát gan.

Nhưng lại có thể đọc ra ‘Thử Ly’, có thể nói ra những lời như bạch thủ như tân khuynh cái như cố.

Còn có thể vì một nữ tỳ nhỏ nhoi mà đánh lại công chúa đương triều, trêu đùa con út của Tiêu lão tướng quân người nắm trọng binh trong tay.

Nếu như này còn gọi là nhát gan, thì thế nào mới là dũng cảm?

Nhìn vào đôi mắt lém lỉnh linh động của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghĩ đến người phụ nữ đã chấm mút xà xẻo hắn ngày đó.

Đôi mắt của người phụ nữ đó rất giống với Cố Thanh Hy.

Chẳng lẽ...

Người phụ nữ đó là Cố Thanh Hy?

Bỗng nhiên, hắn nhớ đến một câu mà người phụ nữ đó đã nói.

“Ta có đứng trước mặt ngươi, ngươi cũng không thể nhìn ra ta có mấy phần giống trước đây”.

Dạ Mặc Uyên càng thêm nghi ngờ Cố Thanh Hy.

“Điều tra kỹ xem Cố Thanh Hy đã làm những gì trong hai ngày qua”.

Thanh Phong khẽ chấn động.

Lẽ nào chủ tử nghi ngờ Cố Thanh Hy là người phụ nữ đó?

Không thể nào.

Nếu vậy cậu ta quả thực không dám tưởng tượng chủ tử sẽ trả thù Cố Thanh Hy như thế nào.

Lại nhìn đến chủ tử nhà mình, hai tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, sắc mặt u ám, giống như đang ẩn nhẫn gì đó, Thanh Phong không khỏi cúi đầu thấp hơn.

Kể từ khi chủ nhân bị người phụ nữ kia cưỡng đoạt, tính tình càng ngày càng thay đổi thất thường, đám người dưới hầu hạ cũng không biết đã bị chém mất bao nhiêu.

Nhưng đơn thuốc mà người phụ nữ đó đưa lại vô cùng hiệu nghiệm.

Chất độc của chủ tử phát tác, sau khi dùng thuốc cô ta kê đã đỡ rất nhiều, không còn đau đớn như trước nữa.

Nếu bắt được người phụ nữ đó, có lẽ có thể trị hết độc trên người chủ tử.

“Chủ tử, vậy chúng ta có phải hủy hôn sự này không?”

Nghe thấy vậy, Dạ Mặc Uyên cười tà mị, toàn thân tỏa ra khí thế ngang ngược, giống như nhân vật cái thế quyền lực vô song.

“Dám tính kế ta, thì phải có gan gánh cơn thịnh nộ của ta”.

Ơ…

Vậy việc hôn sự rốt cuộc có cần hủy bỏ không?

Hoàng thượng tự tìm đường chết, lại dám ngang nhiên đắc tội với chủ tử.

Với thực lực của chủ tử, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn cút khỏi hoàng vị.

Cố tam tiểu thư nổi tiếng xấu xí của Dạ Quốc, để chủ tử cưới người như vậy, không phải làm nhục chủ tử thì là gì?

Thanh Phong cho rằng Dạ Mặc Uyên nhất định sẽ hủy hôn sự này.

Không ngờ hắn nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, ánh mắt thâm sâu, ý vị rõ ràng, khóe miệng mỏng thong thả nhả ra một câu: “Sao phải hủy, hắn muốn ta lấy, bổn vương lấy là được”.

Ơ…

Lấy thật?

Đó là xú nữ nổi tiếng của Dạ Quốc đó.

Buổi chiều.

Ở ven hồ của học viện Hoàng gia, mọi người trong học đường mỗi người một bàn ngồi trên đất, trên mỗi bàn đều đặt một cây đàn cổ.

Trời tháng ba đầy nắng, gió thổi hiu hiu, hàng liễu khẽ lay, dễ chịu và ấm áp đến khó tả.

Cố Thanh Hy tìm một nơi khuất nhất uể oải ngồi đếm một ngàn lượng bạc trong tay.

Ba mươi hai loại dược liệu, trừ hai loại dược liệu cuối cùng không có chỗ mua, còn lại có thể dùng tiền mua được, chỉ là phải cần đủ tám vạn lượng bạc.

Trong tay nàng chỉ có một ngàn lượng, lấy đâu ra tám vạn lượng bạc đây?

Về phủ thừa tướng lấy lại tất cả ngân lượng hàng thàng bị cắt xén trước đó? Nhiều nhất cũng chỉ có một vạn lượng, còn lâu mới đủ.

“Ngày mai sẽ diễn ra đại hội đấu văn năm năm một lần, nghe nói Sở Quốc, Hoa Quốc, còn có Triệu Quốc đã cử không ít người có học thức uyên bác tài hoa rạng rỡ đến, ngay cả Kỳ Thánh, Thi Tiên cũng đều đến”.

“Không phải chứ, Kỳ Thánh không phải đã bế quan mấy chục năm rồi sao? Sao đột nhiên lại tới Dạ Quốc?”

“Việc này thì ta không biết, chắc hẳn là muốn đến tỉ thí với Thượng Quan phu tử của chúng ta, dẫu sao Thượng Quan phu tử của chúng ta được biết đến là một trong tứ đại tài tử, trong đó đánh cờ, gảy đàn là lợi hại nhất”.

“Chẳng trách, nhưng mấy chục năm trước Kỳ Thánh đã đánh bại kỳ thủ bất khả chiến bại, Thượng Quan phu tử của chúng ta tỉ thí với Kỳ Thánh có thể thắng được không?”

“Thượng Quan phu tử của chúng ta tài hoa rạng rỡ, học rộng hiểu nhiều, chưa chắc đã thua Kỳ Thánh”.

Cố Thanh Hy nghiêng tai nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

Nàng chuyển vị trí, ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, chọc chọc cánh tay của hắn ta: “Tiểu Hiên Hiên, đại hội đấu văn là gì?”
Chương 18: Đại hội đấu văn

Tiêu Vũ Hiên vốn đang nói nói cười cười với mấy huynh đệ, vừa nghe thấy Cố Thanh Hy lại gọi mình là Tiểu Hiên Hiên, hắn ta lập tức đen mặt: “Bạc không phải đưa cả cho cô rồi sao, sao vẫn gọi ta là Tiểu Hiên Hiên?”

“Ta cảm thấy Tiểu Hiên Hiên càng tôn lên khí chất của ngươi, nhỏ nhắn, đáng yêu, kamiwa…”

“Ka cái gì...”

“Ý là khen ngươi đáng yêu đó”.

“Xú nha đầu, ta là nam tử hán đại trượng phu, có ai hình dung như cô không?”

“Ha ha ha...lão đại, không phải huynh thực sự coi xú nữ này là lão đại rồi chứ? Cô ta chỉ là bao cỏ vô dụng bất tài thôi”, mấy thế gia công tử ở một bên nhao nhao chế nhạo.

Tiêu Vũ Hiên không vui, hung hãn đạp một cước qua: “Nói cái gì thế, còn không mau gọi cô ta là lão đại”.

“Hả...bảo bọn ta gọi một xú nha đầu thanh danh bê bối là lão đại, việc này...”

“Bụp…”

Tiêu Vũ Hiên lại đạp một cước đến, nổi giận đùng đùng nói: “Kẻ nào dám nói cô ta là đồ ngốc, ta sẽ xử kẻ đó. Còn nữa, trên đời này chỉ có ta được gọi cô ta là xú nha đầu, các ngươi còn dám sỉ nhục cô ta, cẩn thận cái đầu của các ngươi”.

Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, hiện ra nụ cười hài lòng.

Nàng quàng vai bá cổ người huynh đệ tốt của mình, cười nói: “Tiểu Hiên Hiên thật ngoan, biết bảo vệ lão đại rồi”.

“Cút cút cút, cô tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư thư hương thế gia, động tay động chân thế còn ra thể thống gì”.

“Trong mắt Tiêu Vũ Hiên ngươi, có cái gọi là thể thống sao?”

Tiêu Vũ Hiên thừa nhận tài ăn nói của hắn ta kém xa Cố Thanh Hy, nói chuyện với cô ta, người chết cũng bị tức mà sống lại.

Tiêu Vũ Hiên không đấu lại được Cố Thanh Hy, chỉ có thể trút giận lên đầu mấy tên thế gia công tử khác.

“Còn ngây ra đấy làm gì, không mau gọi lão đại”.

“Hả…”

Đám thế gia công tử đau khổ khẩn nài nhìn đến Tiêu Vũ Hiên, nhưng Tiêu Vũ Hiên kiên định, bọn họ chỉ có thể không cam lòng gọi một tiếng: “Lão đại”.

“Ơi”.

Cố Thanh Hy không hề khách khí đáp lại.

Nàng biết Tiêu Vũ Hiên nói năng chua ngoa nhưng là người có tấm lòng tốt, hắn rõ ràng là lo lắng đám thế gia công tử này khinh thường nàng, vì vậy mới cứng rắn bắt bọn chúng gọi nàng là lão đại.

Khóe miệng Liễu Nguyệt và mấy công tử khác giật giật.

Cô ta còn thực sự dám đáp lại, cũng không biết sao lão đại lại nhận cô ta làm đại ca nữa.

Liễu Nguyệt hỏi: “Lão đại, chúng ta gọi cô ta là lão đại, gọi huynh cũng là lão đại, về sau không phải sẽ lẫn lộn sao?”

“Đúng vậy đúng vậy”.

“Cũng đúng, gọi hắn là lão nhị là được rồi”, Cố Thanh Hy cười nói.

Tiêu Vũ Hiên nhảy dựng lên: “Lão nhị cái gì, xú nha đầu, cô không biết xấu hổ”.

“Mẹ kiếp, tự ngươi nghĩ lệch lạc, liên quan gì tới ta?”, nói rồi, nàng quét mắt xuống phía dưới hắn ta.

Nghĩ lệch lạc?

Nghĩ lệch lạc cái gì?

Tiêu Vũ Hiên chậm chạp phải ứng lại, bị nàng làm cho tức đến sắp nổ phổi.

Nói cô ta không biết xấu hổ là còn coi trọng cô ta.

“Được rồi được rồi, Tiểu Hiên Hiên, đừng tức giận nữa, không thì để bọn họ gọi ngươi là lão tiểu”.

Tiêu Vũ Hiên trừng nàng.

Lão tiểu cái quái gì, thế thì hắn ta càng không có mặt mũi.

“Bỏ đi bỏ đi, vậy gọi ngươi là đại ca, gọi ta là lão đại, như thế chẳng phải được rồi sao”.

Như này cũng chẳng ra làm sao.

Tiêu Vũ Hiên vẫn bực bội, chờ Cố Thanh Hy tiếp tục dỗ dành, nhưng hắn ta không ngờ nàng lại cướp lấy quạt trong tay hắn ta, thong dong nhàn nhã phe phẩy.

Rồi hỏi: “Đại hội đấu văn là như nào?”

Mẹ kiếp...

Xú nha đầu lẽ nào không thấy hắn ta còn đang bực bội sao.

Thật phiền não.

Về sau ai lấy cô ta nhất định sẽ bị giày vò đến chết.

Liễu Nguyệt cùng mấy công tử khác đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nói: “Lẽ nào ngươi chưa nghe qua đại hội đấu văn sao?”

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Ký ức trong đầu nàng không hoàn chỉnh, rất nhiều thứ không nhớ được.

“Đại hội đấu văn năm năm tổ chức một lần, tài tử tài nữ trên khắp cả nước đều có thể tham gia, nó theo hình thức đấu loại, cuối cùng chỉ chọn ra ba mươi người đứng đầu vào vòng loại cuối, cạnh tranh rất khốc liệt, có điều học trò của học viện Hoàng gia chúng ta không cần tham gia sát hạch có thể vào thẳng vòng loại cuối”.

“Ba người đứng đầu trong vòng loại cuối có thể tham gia vòng chung kết với các cường quốc như Triệu Quốc, Sở Quốc, Hoa Quốc, cuối cùng chọn ra người thắng cuộc”.

“Dù sao mỗi nước chỉ có thể cử ra nhiều nhất ba người tham gia vòng chung kết”.

Cố Thanh Hy nghe đến choáng váng.

Nói dài như vậy cũng không nói vào trọng điểm.

“Đấu thắng sẽ được thưởng gì?”, đây mới là điều nàng tò mò.

“Có thể vào được vòng loại cuối, nam có thể được phong làm quan, nữ có thể được ban thưởng số tiền lớn, còn có thể có được danh hiệu tài tử tài nữ”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên: “Ban thưởng số tiền lớn? Được bao nhiêu? Học viện Hoàng gia chúng ta không phải có thể được vào thẳng vòng loại cuối sao? Vậy có phải ta có thể xin ban thưởng rồi không?”

Cái này…

Mọi người không theo kịp suy nghĩ của nàng.

Người có thể vào học viện Hoàng gia, còn quan tâm đến chút phần thưởng đó sao?

Tiêu Vũ Hiên bực bội gào lên: “Nếu cô có thể vào vòng chung kết, hoàng thượng nhất định sẽ trọng thưởng cho cô”, rơi vào hũ tiền rồi sao, đường đường là tam tiểu thư, thấy tiền mắt liền sáng lên.

Liễu Nguyệt cười nói: “Nếu có thể vào vòng chung kết có thể nổi danh”.

Nàng không cần nổi danh, chỉ cần tiền.

“Nếu giành được chiến thắng trong vòng chung kết, sẽ là thiên hạ đệ nhất tài tử, đệ nhất tài nữ. Thượng Quan phu tử của Dạ Quốc chúng ta chính là người đứng đầu trong vòng chung kết kỳ trước, rất nhiều quốc gia muốn trọng dụng ngài ấy, nhưng Thượng Quan phu tử không thích làm quan, cuối cùng đến học viện Hoàng gia của Dạ Quốc chúng ta làm một phu tử bình thường, chao ôi, ngươi không biết lúc đó có bao nhiêu người tiếc thay đâu”.

“Thượng Quan phu tử được mệnh danh là một trong thiên hạ tứ đại tài tử, vậy ba người kia có phải cũng là người đứng đầu trong vòng chung kết không?”

“Đúng vậy, bằng không sao có tư cách được mệnh danh là một trong tứ đại tài tử chứ”.

Cố Thanh Hy sáng tỏ.

Xem ra Thượng Quan phu tử còn có chút bản lĩnh.

“Phải rồi, Kỳ Thánh và Thi Tiên là như thế nào?”

Nhắc tới hai người này, đám người Liễu Nguyệt đều ỉu xìu, mặt ủ mày chau nói: “Haizz, đều là nhân vật lớn, Kỳ Thánh là người Sở Quốc, Thi Tiên là người nước Triệu, hai người này tên sao thì như thế, một người giỏi cờ, một người giỏi thơ. Trước đây thông thường các nước khác sẽ không cử ra nhân vật lớn lợi hại như vậy, năm nay cũng không biết làm sao, nếu hai người bọn họ đến, Dạ Quốc chúng ta làm gì còn hy vọng tranh hạng nhất. Dẫu sao Thượng Quan phu tử đã nói rõ, ngài ấy sẽ không tham gia vòng chung kết”.

“Điều quan trọng nhất là Thi Tiên là người đã giành hạng nhất trong kỳ trước nữa, cũng là một trong thiên hạ tứ đại tài tử, đã lấy được hạng nhất rồi, còn tranh với chúng ta làm gì, đúng là không biết xấu hổ”.
Chương 19: Ngủ gà ngủ gật

Nhắc đến chuyện này, không ít người đều bừng bừng lửa giận.

Từ xưa đến nay, người từng đoạt hạng nhất sẽ không đăng ký tham gia vòng chung kết nữa, nhưng người này...vậy mà lại mặt dày vô sỉ tham gia lần nữa, lẽ nào lại muốn khoe khoang bản thân sao? Thực sự hy vọng Thượng Quan phu tử cũng có thể tham gia, đến lúc đó đánh tên này bay về Triệu Quốc cho bõ ghét.

"Đại hội đấu văn là gì?"

"Không gì khác hơn ngoài cầm, kỳ, thi, hoạ, thư. Chiều nay là tiết nhạc lý của Thượng Quan phu tử, Thượng Quan phu tử chơi đàn hay lắm. Nhìn mà xem, những tiểu thư kia đều đang nóng lòng ngồi đợi Thượng Quan phu tử đến".

Cố Thanh Hy mỉm cười.

Một mỹ nam đẹp trai anh tuấn như Thượng Quan phu tử, nữ nhân nào không muốn ngắm cơ chứ, nàng cũng muốn ngắm.

Đột nhiên, ánh mắt của Cố Thanh Hy hiện lên một chút ranh mãnh, tiến lại gần, cười nói: "Mọi người muốn kiếm tiền không?"

"Nghĩ mà xem, ai mà không muốn kiếm tiền?"

"Được, vậy ngày mai các ngươi mang thêm ngân phiếu đi, ta bảo đảm sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền”.

"Thật hay giả thế?"

Tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt nghi ngờ.

"Lão đại sao có thể lừa các ngươi được, nếu muốn kiếm tiền thì mang theo nhiều bạc chút”.

Cố Thanh Hy cười khì khì, vẻ mặt đầy toan tính khiến mọi người không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.

Nụ cười này thật sự quá đáng sợ.

"Thượng Quan phu tử đến...”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thượng Quan Sở mặc trang phục màu trắng xuất trần, nhã nhặn ôn hòa, trên tay ôm một bộ chiếc đàn cổ màu đen nhẹ nhàng đi tới.

Gió hồ thổi qua khiến y phục của hắn ta tung bay, đồng thời cũng thổi bay hai đường tóc đen trên trán, như thể dung hợp với thiên địa thành một thể, bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên, đẹp đến nỗi không lời nào tả được.

Cố Thanh Hy thốt lên: "Đẹp trai quá đi mất".

Tiêu Vũ Hiên không vui: “Lẽ nào ta không đẹp trai sao?"

"Đẹp trai, ngươi cũng đẹp trai, nhưng phu tử của ta đẹp trai hơn”.

"Này nữ nhân kia, cô là Dạ Vương phi được hoàng thượng nội định đó. Nếu để chiến thần biết cô thèm thuồng nam nhân khác như vậy, cô không sợ mất đầu à”.

"Ai cũng có trái tim yêu cái đẹp mà”.

“...”

Không biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại không thích nàng khen ngợi những nam nhân khác cho lắm, trong lòng chua chua chát chát, cực kỳ khó chịu.

“Tham kiến phu tử...”

Mọi người đứng dậy hành lễ, lớn tiếng chào.

Cố Thanh Hy cũng vội vàng đứng dậy hành lễ theo, nhưng lại thấy Đương Đương công chúa đang vội vàng đi tới, che khăn che mặt, lẫn vào đám học sinh. Mặc dù đang hành lễ nhưng đôi mắt của nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Sở không chớp lấy một cái, hận không thể nhét vị phu tử này vào lòng.

Vị công chúa ngỗ ngược này lúc sáng vừa bị nàng dạy cho một trận khóc lóc đi cáo trạng, bây giờ lại chạy tới đây rồi?

Nàng ta thích Thượng Quan Sở đến nhường nào.

Cố Thanh Hy cong môi cười, nàng ta chỉ đến một mình chứng tỏ suy đoán của nàng là đúng, hoàng thượng muốn đối phó với chiến thần, còn nàng lại là vương phi nội định của chiến thần nên chắc chắn bây giờ không thể động thủ với Cố Thanh Hy, cho nên sự cáo trạng của Đương Đương công chúa là không có tác dụng gì cả.

"Ngồi đi”.

Giọng nói của Thượng Quan Sở ấm áp dễ chịu như âm thanh của thiên nhiên khiến số đông công chúa và tiểu thư mê mẩn.

Cố Thanh Hy nhận thấy ánh mắt nhìn Thượng Quan Sở của Cố Sơ Vân cũng có chút kỳ lạ.

Lẽ nào...

Cô ta cũng thích Thượng Quan phu tử?

Mắt nhìn tốt hơn Cố Sơ Lan nhiều, không biết Cố Sơ Lan thích gì ở Trạch Vương.

Luận ngoại hình thì bình thường, luận nhân phẩm thì quá tệ, không có điểm gì đáng khen, nhiều nhất cũng chỉ là thân hình ổn một chút.

“Tạ ơn phu tử”, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Thượng Quan Sở đặt cây đàn màu đen nằm thẳng trên bàn, đôi mắt dịu dàng quét một lượt về phía đám đông, hắn ta dừng lại chỗ Cố Thanh Hy một chút rồi mới di chuyển đến chỗ khác.

"Hôm qua dạy mọi người, về nhà mọi người có luyện tập không”.

“Có ạ”, Đương Đương công chúa là người đầu tiên hét lên, chính là muốn thể hiện bản thân gây ấn tượng trước mặt Thương Quan Sở, rất nhiều tiểu thư cũng lần lượt đáp có.

"Vậy thì mời công chúa đàn một khúc trước đi”.

Đương Đương công chúa vui mừng khôn xiết, cố gắng ổn định lại tinh thần, nàng ta khẽ đặt tay lên dây đàn, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên.

Cố Thanh Hy ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nàng còn tưởng Thượng Quan Sở sẽ đàn cho bọn họ nghe chứ, vậy mà đều là bọn họ đàn.

Đương Đương công chúa đàn khúc này cũng tạm được, chỉ là thiếu cảm xúc, như thể không có linh hồn vậy, thực sự là khó mà lọt vào tai nàng được.

Khúc nhạc đó như thôi miên, Cố Thanh Hy lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đợi nàng giật mình tỉnh dậy lần nữa, vẫn là do Tiêu Vũ Hiên đập bàn nên tỉnh dậy.

"Tan học rồi? Vậy ta có thể về nhà chưa?"

"Hahaha ……"

Tất cả học sinh đều phá lên cười.

Buổi sáng học tiết của Từ phu tử cô ta ngủ gật thì thôi đi, buổi chiều là tiết của Thượng Quan phu tử, vậy mà cô ta lại ngủ gà ngủ gật.

Thượng Quan phu tử rất ít khi giảng bài, được nghe phu tử giảng một buổi thì đã là có phúc ba đời rồi.

Hơn nữa…

Có nữ nhân nào trong thiên hạ này có thể cưỡng lại vẻ đẹp như thần tiên của Thượng Quan phu tử.

Cô ta thì hay rồi, thế mà lại ngủ ngon lành.

Đương Đương công chúa mỉa mai: "Đồ ngốc thì cũng chỉ là đồ ngốc mà thôi, với tư chất này mà cũng có mặt mũi đến học viện Hoàng gia đi học”.

Dù đang mắng mỏ nhưng Đương Đương công chúa đã bớt tức giận hơn rất nhiều. Vì Cố Thanh Hy đang nghe Thượng Quan phu tử dạy học cũng có thể ngủ gật, điều đó chứng tỏ đối phương không hề có ý định gì hay mê mẩn Thượng Quan phu tử.

Cố Thanh Hy dụi mắt.

Nàng mây mưa triền miên với một nam nhân lạ cả đêm, mệt đến mức xương cốt muốn rã rời, lúc trở về nhà lại phải đối phó với những thân thích cực phẩm kia. Sáng sớm còn bị Thu Nhi gọi dậy, nàng cơ bản là chưa ngủ được chút nào cả, có thể không buồn ngủ sao?

Thượng Quan phu tử mỉm cười ôn hòa tao nhã, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cố tam tiểu thư hẳn là đã luyện thành thục tất cả những gì ta dạy rồi, không bằng mời tam tiểu thư đàn một khúc đi”.

Gì cơ…

Bảo mình đàn?

Có nhầm lẫn gì không?

Mình biết đàn gì đây?

Thậm chí nàng còn không biết Thượng Quan phu tử vừa dạy cái gì!

Cố Thanh Hy bối rối nhìn Tiêu Vũ Hiên.

Tiêu Vũ Hiên quay đầu đi.

Đừng dính líu đến hắn ta.

Hắn ta cũng không biết Thượng Quan phu tử đang giảng gì cả, lỡ như Thượng Quan phu tử bảo hắn ta đàn thì phải làm sao?

“Cố tam tiểu thư, mời”, Thượng Quan phu tử chỉ vào chiếc đàn cổ trên bàn và lịch sự làm động tác mời.

Da đầu Cố Thanh Hy tê rần.
Chương 20: Luyện tiếp năm mươi lần

"Phu...phu tử, ta tự chọn một khúc có được không?"

"Tất nhiên là được rồi, đàn khúc sở trưởng của cô là được”.

"Được, đàn thì đàn, cũng không phải là chưa đàn bao giờ”.

Cố Thanh Hy ngồi xuống, đặt tay lên dây đàn, dường như đang loay hoay không biết nên đặt ngón tay nào ở đâu.

Bên hồ lại một lần nữa vang lên tiếng cười.

"Haha...đừng nói là ngay cả đặt tay thế nào cô ta cũng không biết đấy chứ?"

"Chắc chắn là vậy rồi, xem kìa, cô ta đặt tay sai hết rồi”.

Cố Sơ Lan lạnh lùng xem trò cười, trong lòng dương dương đắc ý.

Cố Sơ Vân thì im lặng quan sát, giống như một người ngoài cuộc.

Trạch Vương không chút biểu cảm, như thể mọi thứ thuộc về Cố Thanh Hy đều không liên quan gì đến hắn ta.

Hầu hết những người còn lại đều đang chế giễu, chờ xem trò đùa.

Tiêu Vũ Hiên không khách khí quát lên: “Có gì mà cười, có gì đáng cười chứ, có ai mà không bắt đầu học từ con số không, nếu thật sự lợi hại như vậy thì còn học đàn làm gì?"

Cố Thanh Hy nhịn không được giơ ngón trỏ khen ngợi.

Không uổng công nhận tên tiểu đệ này.

Tiêu Vũ Hiên nhìn nàng đầy khích lệ.

Thực ra hắn ta cũng sợ Thượng Quan phu tử khai đao, nhưng hắn ta không thích người khác sỉ nhục Xú nha đầu như vậy.

Xuất thân của Tiêu Vũ Hiên rất mạnh, phụ thân là tam triều nguyên lão, trong tay lại nắm trọng binh, rất nhiều người có mặt ở đó đều không dám đối đầu với hắn ta.

Cố Thanh Hy dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay búng loạn xạ, đàn bừa một khúc, âm thanh ting ting ting chói tai vang lên, giống như âm thanh ma quỷ, không chút quy luật, cực kỳ khó nghe.

Mọi người không khỏi bịt tai lại, sắc mặt ai nấy cũng cực kỳ khó coi.

Bọn họ đã từng nghe những từ khúc rất dở, nhưng chưa bao giờ nghe ai đàn khó nghe như vậy.

Nếu cứ nghe tiếp, bọn họ sợ là sẽ ói ra máu mà chết.

Ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng phải bịt chặt tai, lén lút bò dậy tránh xa Cố Thanh Hy.

Đương Đương công chúa tức giận gào lên: “Đủ rồi, Cố Thanh Hy, ngươi cố tình làm vậy phải không?"

Cố Thanh Hy giật mình, giống như một con cừu nhỏ, uất ức đáp: "Công chúa, ta không hiểu cô đang nói gì. Phu tử bảo ta đàn, ta liền đàn từ khúc sở trường nhất”.

"Thứ ngươi vừa đàn đó cũng gọi là từ khúc sao?"

"Sao không phải chứ? Mặc dù ta không đàn hay bằng mọi người, nhưng ta cũng rất dụng tâm, đúng không Tiểu Hiên Hiên”.

Tiêu Vũ Hiên trừng mắt lườm nàng, từ chối trả lời câu hỏi này.

Hắn ta sợ mất mặt.

Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy như một kẻ ngốc.

Trước đó, có người đồn rằng Cố gia tam tiểu như cầm kỳ thi hoạ đều không biết gì cả, thực sự là đồ ngốc vô dụng nhất Dạ Quốc. Trải qua chuyện bài thơ ‘Thử Ly’ lúc sáng, vốn dĩ bọn họ có chút không tin, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là hơi đề cao tam tiểu thư rồi.

Cô ta chính là một đồ ngốc vô dụng, cũng không biết cô ta lấy được thơ cổ ‘Thử Ly’ ở đâu nữa.

“Phu tử, ngài thấy ta đàn có hay không?”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ linh động.

Thượng Quan phu tử cười tao nhã, khen ngợi: "Cố tam tiểu thư đàn rất hay, từ khúc cô vừa đàn, luyện tiếp năm mươi lần đi”.

Nụ cười của Cố Thanh Hy đông cứng lại.

"Năm...năm mươi lần? Phu...phu tử, ngài đang nói đùa sao?"

"Tam tiểu thư siêng năng, ham học hỏi, từ khúc ta chưa từng dạy vẫn có thể đàn thuận buồm xuôi gió, rất đáng khen ngợi. Từ khúc của tam tiểu thư đáng được mọi người trong học viện thưởng thức, cũng để mọi người noi gương tam tiểu thư chăm chỉ học tập".

Khoé miệng Cố Thanh Hy co giật.

Nàng rút lại những gì đã nói trước đó.

Người đàn ông này không đẹp trai chút nào, còn rất nham hiểm.

Gì mà siêng năng chăm học, rõ ràng là đang chỉnh nàng.

"Phu tử, năm mươi lần này thực sự là không cần đâu, ta thấy người trong học viện đều đàn hay hơn ta”.

"Cần chứ, bọn họ không ai có kỹ năng đàn cao siêu như tam tiểu thư cả. Nếu tam tiểu thư không đàn, ta sẽ báo cáo với thánh thượng, báo cáo với Dạ Vương, báo cáo với thừa tướng, để bọn họ cũng đến nghe thử từ khúc tuyệt vời của tam tiểu thư".

Thượng Quan phu tử vẫn cười tao nhã như cũ, nhưng trong mắt Cố Thanh Hy lại cảm thấy nụ cười này rất nham hiểm và ác độc.

Uy hiếp.

Rõ ràng là đang uy hiếp.

Là một phu tử, không dốc sức chỉ dạy nàng thì thôi đi, còn làm khó nàng như vậy, thực sự là không xứng làm thầy.

Tất cả học sinh vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Kinh ngạc là vì Thượng Quan phu tử chưa bao giờ phạt học sinh, nhưng hôm nay lần đầu tiên lại phạt Cố tam tiểu thư.

Buồn cười là vì Cố Thanh Hy kiêu ngạo như vậy, đúng là lên phạt cô ta một trận.

Cố Thanh Hy nghiến răng nghiến lợi: “Được, đàn thì đàn, các người không cảm thấy phiền là được, bây giờ ta sẽ đàn”.

"Không được làm ảnh hưởng đến các học sinh khác trong giờ học, tan học rồi đàn”.

Chết tiệt...

Đây rõ ràng là đang bắt học sinh ở lại.

Nàng phải đi đến hiệu thuốc sau giờ học.

"Thi đấu trong vòng chung kết này gồm có cầm, kỳ, thi, hoạ, thư. Cầm vừa nãy ta đã nói rồi, bây giờ sẽ nói đến kỳ”.

Thượng Quan phu tử nhìn ra, người hầu hiểu ý, lập tức cất cây đàn trên bàn của mọi người, sắp đặt một bàn cờ mới.

"Chỉ có hai loại bàn cờ, một là phòng ngự, hai là tấn công. Lần trước ta đã giảng những gì nên giảng rồi nên giờ sẽ không nhắc lại thêm nữa. Đối thủ lớn nhất lần này của mọi người là kỳ thánh, kỳ thánh giỏi tấn công, những nước cờ của hắn đều khiến đối phương không biết phản chiêu thế nào, ta sẽ dạy mọi người vài chiêu phá vỡ nước cờ của hắn..."

Cố Thanh Hy lại buồn ngủ rồi.

Mấy lời lải nhải này, một câu nàng cũng không muốn nghe.

"Cố Thanh Hy...”

"Hả...tan học rồi sao?"

"Hahaha…"

"Cố tam tiểu thư đến đây để làm trò cười sao? Ngủ gật cả ngày”.

Đừng nói là mọi người đang cười nhạo nàng, ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng không thể chịu đựng được nữa.

Hắn ta từng gặp rất nhiều người không đáng tin, nhưng chưa gặp ai không đáng tin đến mức này.

"Vẫn chưa tan học à...”, Cố Thanh Hy lẩm bẩm, tại sao buổi chiều lại trôi qua lâu như vậy.

"Cố tam tiểu thư đi học có thể ngủ gật, chắc hẳn là đã thành thạo tất cả các nước cờ ta vừa dạy rồi, chi bằng mời Cố tam tiểu thư làm mẫu cho mọi người xem thử”.

Chết tiệt...

Sao lại là mình?

Cố Thanh Hy phản đối: “Phu tử, hôm nay ta mới đến học buổi đầu tiên, những tiết trước ngài dạy ta đều chưa được nghe”.

"Không sao, chúng ta chỉ làm những gì đã dạy hôm nay là được rồi, tam tiểu thư, mời”.

Cố Thanh Hy bất chấp đi lên, nhìn bàn cờ dày đặc, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ta quân đen, hay trắng”.

“Tuỳ cô”.

Cố Thanh Hy tiện tay cầm một quên cờ đen lên, sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghiến răng đặt xuống.

"Hahaha…"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom