-
Chương 191-195
Chương 191: Có công bằng không?
“Ông đang ra lệnh cho tôi làm việc à?”
Giọng nói của cục trưởng Hình rung chuyển trong phòng tiệc, vô cùng uy nghiêm!
“Cái này…”
Khổng Hổ nhìn cục trưởng Hình trợn mắt trừng trừng, không khỏi âm thầm kinh hãi!
Mặc dù nhà họ Khổng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh và xã hội nhưng họ cũng chỉ có thể chọn cách cúi đầu trước quyền lực tuyệt đối trước mặt.
Vì vậy Khổng Hổ vội vàng gượng cười: “Cục trưởng Hình, cậu đang đùa cái gì thế? Tôi làm sao có gan ra lệnh cho cậu làm việc được? Nhưng Diệp Huyền đánh chúng tôi, hắn phải chịu trách nhiệm, đúng không?”
Cục trưởng Hình nhìn hắn với ánh mắt sắc bén: “Khổng Hổ, ông quên rằng trong thời gian quản lý chặt chẽ, không có thế lực nào có thể gây rối sao? Người nào gây chuyện trước thì tôi bắt người đó!”
“Chuyện này...!”
Khổng Hổ không ngờ cục trưởng Hình sẽ trả lời gã như vậy, nuốt những lời định nói ra rồi lại không biết xấu hổ trả lời: “Cục trưởng Hình, chính là tên khốn Diệp Huyền gây rối với chúng tôi trước!”
Mọi người không khỏi bất bình, Trương Vãn Thanh lập tức nói: “Ông ta nói dối! Rõ ràng ông ta là người gây chuyện trước, tôi có thể làm chứng!”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng lập tức phụ họa nói: “Chúng tôi cũng tận mắt chứng kiến, là Khổng Hổ tới gây sự trước!”
“Mấy người!”
Sắc mặt Khổng Hổ lập tức như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cục trưởng Hình, không thể tin lời họ nói. Họ và Diệp Huyền là người một phe, đương nhiên nói thay Diệp Huyền!”
“Thật sao?”
Cục trưởng Hình hơi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Tôi lại cho ông thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc ai là người gây chuyện trước! Tôi sẽ đếm ngược từ ba. Ông có thể suy nghĩ kỹ trước khi nói!”
“Ba!”
Ba giây đếm ngược của cục trưởng Hình bắt đầu, Khổng Hổ lập tức cảm thấy căng thẳng đến mức không thể thở được!
“Hai!”
Thời gian đếm ngược của cục trưởng Hình sắp kết thúc, trong lòng Khổng Hổ cực kỳ tức giận, nhưng gã không dám đắc tội cục trưởng Hình, đành phải xưng tội!
“Là tôi!”
Khổng Hổ bất đắc dĩ cắn răng đáp: “Tôi cũng chỉ là dạy dỗ Diệp Huyền mấy câu, hắn lập tức đánh chúng tôi, đây thật sự là chuyện đã xảy ra! Đúng như vậy, cục trưởng Hình!”
“Kết quả như thế nào thì tôi không thể kiểm soát được!”
Không ngờ cục trưởng Hình lại quát to: “Tôi chỉ cần biết ai là người gây rối trước! Vì ông đã thừa nhận đó là trách nhiệm của mình nên việc ông bị đánh cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
“Phạm sai lầm còn dám phách lối như vậy? Còn dám kêu tôi bắt Diệp Huyền? Ai cho ông dũng khí đó? Có phải nhà họ Khổng người các người đều vô liêm sỉ như vậy không?”
Trước tiếng gầm rú của cục trưởng Hình, Khổng Hổ không thể ngẩng đầu lên được, nhưng gã cũng không thể phản bác được cục trưởng Hình, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận cùng hoảng sợ!
Lúc này Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu không nhịn được cười lên một tiếng: “Cục trưởng Hình đã nhìn rõ được mọi chuyện. Khổng Hổ, các người còn muốn lừa gạt Cục trưởng Hình, các người có đầu óc không?”
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Trương Vãn Thanh, cười nói: “Tôi nói Khổng Hổ là chó già không sai chứ? Nhìn dáng vẻ như chó của ông ta đi! Khổng Hổ, ông đổi tên thành Khổng Cẩu sẽ hợp lý hơn!”
Mọi người không khỏi cười vang!
Nghe thấy những lời giễu cợt của Diệp Huyền, sắc mặt Khổng Hổ xám xịt, cảm thấy vô cùng nhục nhã!
“Đi thôi!”
Khổng Hổ tức giận hét lớn, gã biết nếu hôm nay cục trưởng Hình đã ra mặt thì không thể nào đối phó với Diệp Huyền được!
Cho nên dứt khoát rời đi miễn cho tiếp tục mất mặt!
Không ngờ cục trưởng Hình bỗng nhiên hô lên: “Tôi đồng ý thả mấy người đi chưa? Nhanh, bắt đám người Khổng Hổ lại!”
Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm lập tức lao tới!
Khổng Hổ giật nảy mình!
Nếu như gã, người đứng đầu nhà họ Khổng bị cục trưởng Hình bắt giữ, chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Khổng còn đâu? Mọi người sẽ nghĩ gì?
Hơn nữa, dù sao gã cũng là người đứng đầu nhà họ Khổng, vậy mà cục trưởng Hình lại không nể mặt gã!
“Cục trưởng Hình, điều này không thích hợp!”
Khổng Hổ hạ giọng, rõ ràng đang ám chỉ cục trưởng Hình!
Tuy nhiên, cục trưởng Hình lại quát to: “Có gì không thích hợp? Ông cũng là người bình thường, trong thời gian kiểm soát chặt chẽ gây rắc rối thì sẽ bị trừng phạt!”
Nhìn thấy vẻ mặt không thể thương lượng trên khuôn mặt cục trưởng Hình, gã biết cục trưởng Hình muốn ra tay với mình!
Mọi người có mặt chỉ cảm thấy việc cục trưởng Hình làm là công chính liêm minh!
Nhưng không ai có thể nhận ra rằng anh ta thực chất đang cố lấy lòng Diệp Huyền, tìm lý do để bắt đám người Khổng Hổ, sau đó dạy cho họ một bài học!
“Chết tiệt!”
Trong lòng Khổng Hổ thật sự muốn giết Diệp Huyền!
Quan trọng hơn, gã thấy Diệp Huyền không cần nhận bất cứ trách nhiệm nào, cục trưởng Hình cũng không có ý định bắt giữ hắn!
“Cục trưởng Hình, tại sao hắn lại có thể đánh người?”
Khổng Hổ cao giọng chất vấn: “Nếu chúng tôi bị trừng phạt, vậy hắn đánh chúng tôi phải bị trừng phạt!”
Cục trưởng Hình liếc mắt nhìn Diệp Huyền, không khỏi lại cảm thấy chột dạ. Bắt Diệp Huyền? Muốn hố chết tôi à? Ánh mắt cục trưởng Hình trở nên cực kỳ lạnh lùng:
“Khổng Hổ, vừa rồi ông tấn công Diệp Huyền là chuyện rõ như ban ngày?”
“Một nhóm cường giả nhà họ Khổng lại không thể đánh bại Diệp Huyền, mấy người còn không biết xấu hổ kêu tôi bắt anh ta đi?”
“Mấy người là kẻ gây sự, mà Diệp Huyền chỉ là một người vô tội bị ông liên lụy mà thôi! Nếu anh ta đánh ông, đó là hành động phòng vệ chính đáng!”
“Vì vậy không thể vì mấy người bị thương mà buộc tội họ được!”
Sau khi nghe được câu trả lời từ cục trưởng Hình, đám người Khổng Hổ cảm thấy bất lực đến cực điểm!
Rõ ràng Diệp Huyền là người đầu tiên tát Khổng Hổ hai cái, sau đó Khổng Hổ mới phái người liên thủ đối phó Diệp Huyền!
Bất kể là ai cũng nhìn ra đây tuyệt đối không phải đám người nhà họ Khổng vây đánh Diệp Huyền, mà là hai bên đánh nhau!
Vì vậy, muốn bắt thì phải bắt cả hai bên!
“Cục trưởng Hình, cậu thật không công bằng!”
Khổng Hổ nhịn không được, không khỏi gầm thét một tiếng, phát tiết sự không cam lòng trong lòng!
“Ông nói cái gì?”
Ánh mắt cục trưởng Hình nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Khổng Hổ, những người có mặt tại hiện trường cũng há hốc mồm, bởi vì sắc mặt của cục trưởng Hình quá đáng sợ!
“Cậu…”
Khổng Hổ lập tức chột dạ, ánh mắt trở nên lảng tránh: “Tôi cho rằng nhất định phải bắt Diệp Huyền đi. Đây là biện pháp xử lý hợp lý và công bằng...”
Lời này vừa nói xong!
Cục trưởng Hình hung ác tát một cái vào mặt Khổng Hổ, khiến tầm mắt của gã tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất!
Mọi người đều âm thầm sợ hãi, nhưng cũng không dám bày tỏ ý kiến gì!
“Tôi cho ông một cơ hội nói lại cho rõ ràng.”
Cục trưởng Hình từ trên cao nhìn chằm chằm Khổng Hổ, giọng điệu đầy sát khí: “Tôi xử lý chuyện này có công bằng không?”
Hai trợ thủ phía sau cũng tiến lên một bước, đặt một tay lên súng, xem Khổng Hổ sẽ trả lời thế nào!
“...”
Trong lòng Khổng Hổ kìm nén đến nổi gần như phát điên, nhưng lúc này gã không dám đắc tội cục trưởng Hình, chỉ có thể bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ:
“Công bằng!”
“Tôi không nghe rõ, nói to lên lần nữa!”
Cục trưởng Hình quát một tiếng, rõ ràng muốn hung hăng làm Khổng Hổ xấu mặt lần nữa để khiến Diệp Huyền hài lòng hơn!
“Cậu…”
Khổng Hổ chưa bao giờ trải qua nhục nhã như vậy, lúc này hàm răng của gã gần như muốn gãy ra, chỉ có thể hét lớn: “Công bằng! Rất công bằng!”
Nhìn dáng vẻ kìm nén và chật vật đến nỗi gần như muốn khóc của gã, Diệp Huyền không khỏi cười lớn: “Gia chủ nhà họ Khổng đây sao? Cũng chỉ có chút bản lĩnh đến thế thôi!”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương và những người khác ăn ý nhìn nhau, không nhịn được cười, như thể đang xem trò vui!
Chương 192: Thiệp mời
“Cách làm của cục trưởng Hình rất có ý tứ.”
Lưu Công Thiên và ba người còn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với cục trưởng Hình, họ đều có thể thấy cục trưởng Hình hết sức tôn trọng Diệp Huyền. Cho nên không phải cục trưởng Hình không biết Diệp Huyền nên bị trừng phạt, mà cục trưởng Hình căn bản không dám đắc tội Diệp Huyền!
Dù sao Diệp Huyền là người ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng không đối phó được, ai dám trêu chọc hắn? Chẳng phải là muốn chết sao?
“Ha ha, công bằng thì tốt!”
Sau khi cục trưởng Hình khiển trách Khổng Hổ, cơn tức giận của anh ta mới dịu đi một chút.
“Mọi người nghe cho rõ, cho dù là ai, nếu gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, tôi nhất định sẽ bắt giữ!”
Nhìn thấy cục trưởng Hình mở to mắt nói dối, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức vỗ tay phụ hoạ: “Cục trưởng Hình xử lý công việc rất công chính, thật sự là lãnh đạo tốt!”
Mọi người có mặt cũng hùa theo, nhao nhao vỗ tay!
Trương Vãn Thanh âm thầm cười trộm, ngay cả Diệp Huyền cũng cười theo. Tư tưởng giác ngộ của cục trưởng Hình vẫn rất cao. Thời điểm cục trưởng Hình nhìn thấy Diệp Huyền mỉm cười với mình, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống!
Anh ta xua tay nói: “Bắt toàn bộ đám người Khổng Hổ đi!”
Khổng Hổ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng cũng không dám có ý kiến gì nữa, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận để cảnh sát dẫn đi. Chắc chắn gã sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn về thể xác khi đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn phải bị nhốt ít nhất 48 giờ rồi mới được thả.
“Đáng chết...”
“Diệp Huyền, cậu đừng quá đắc ý... Chỉ cần thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, cậu sẽ phải chịu chết!”
Hơn mười tổng giám đốc đứng cùng nhà họ Khổng nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy. Còn những người đứng xem chứng kiến cảnh người nhà họ Khổng lần lượt bị cảnh sát bắt giữ không khỏi cảm khái!
Cho dù nhà họ Khổng ngang ngược phách lối ở Dương Thành thì vẫn phải thỏa hiệp khi đối mặt với hai thế lực nhà nước là cục trưởng Hình và Cục Cảnh sát.
Lúc này, Dương Duy không nhịn được ghé vào bên tai Diệp Huyền nói: “Anh, anh thật sự rất lợi hại! Đánh Khổng Hổ một trận nhưng cục trưởng Hình không dám động đến một sợi tóc trên đầu anh!”
“Bớt nói nhảm đi.”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta không được tùy tiện nói lung tung!
“Ha ha!”
Dương Duy cười vui vẻ, nghĩ thầm hôm nay ở cùng Diệp Huyền được mở mang tầm mắt, quá tuyệt vời!
Lúc này, có người không khỏi bật cười, giễu cợt nói: “Khổng Hổ nhất định sẽ bị nhốt trong đó mấy ngày, như vậy tối mai gã nhất định không thể tham dự yến tiệc đón tiếp Phiền Chiến Vương rồi?”
“Nghe nói rằng gã dựa vào quan hệ, bỏ ra hai mươi triệu mới có được tấm thiệp mời này! Hiện tại xem ra tiền này mất trắng!”
Một đám người hóng chuyện nghị luận ầm ĩ. Như đã đề cập trước đó, những người có thể tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương lần này cơ bản là những người thuộc giới chính trị và Cục Cảnh sát, giới kinh doanh chỉ có lác đác mấy người.
Hơn nữa, một số người trong giới chính trị không muốn gây hiểu lầm nên dứt khoát trực tiếp cự tuyệt giúp giới kinh doanh lấy thiệp mời. Vì vậy, ngay cả năm gia tộc giàu có hàng đầu cũng chưa chắc có tư cách lấy được thiệp mời!
Điều này càng chứng tỏ rằng những người có thể tham gia bữa tiệc của Phiền Chiến Vương đều có tài nguyên không tầm thường!
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nghĩ vậy, mong muốn và kỳ vọng trong lòng càng lộ rõ trên mặt:
“Nếu chúng ta có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt biết bao.”
Bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh cũng hơi trầm tư, bởi vì bữa tiệc của Phiền Chiến Vương là một cơ hội lớn tiềm năng cho mọi gia tộc!
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Huyền cười nói: “Mọi người nhắc tôi mới nhớ tới, đây, mọi người cứ cầm đi.”
Nói xong, Diệp Huyền lấy mấy chiếc thiệp màu đỏ cao cấp ra!
“Cái này là cái gì?”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cầm lấy tấm thiệp, khuôn mặt vẫn còn nghi vấn, cho đến khi nhìn rõ bên trong chiếc thiệp thì vẻ mặt lập tức chấn động!
Bên trong là thiệp mời dự yến tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương!
Mỗi nhà đều có một cái!
“Thiệp mời…!”
Ba người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ngay cả Trương Vãn Thanh cũng trợn tròn hai mắt!
“Chẳng lẽ mọi người không muốn sao? Vậy tôi lấy lại nhé!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, cố ý giả vờ lấy lại thiệp mời khiến ba người kinh hãi, vội vàng nói:
“Chúng tôi muốn, chúng tôi thật sự muốn! Mọi lúc mọi nơi đều muốn có nó!”
Diệp Huyền cũng cười đáp: “Yên tâm đi, tôi đã mang thiệp mời tới cho mọi người thì có lý do gì phải lấy lại?”
Bác sĩ Trương cảm kích nói: “Diệp Huyền, cảm ơn cậu rất nhiều!”
Lưu Công Thiên cũng cúi đầu cảm kích nói: “Tôi, lão già này, mỗi ngày đều muốn có thiệp mời, nhưng không thể nào lấy được!”
“Tôi đã định từ bỏ rồi, không ngờ cậu lại giúp chúng tôi có được nó! Đây thực sự là một bất ngờ lớn!”
Giang Kim Bưu cũng cười rất vui vẻ: “Diệp Huyền trừ phi không ra tay, nếu không nhất định sẽ làm được chuyện lớn! Thật sự khiến người ta không thể không phục!”
Diệp Huyền bình tĩnh cười nói: “Chỉ là một tấm thiệp mời nhỏ mà thôi! Ngạc nhiên vậy sao?”
Nghe hắn bình tĩnh nói như vậy, ba người cho rằng Diệp Huyền chỉ khiêm tốn mà thôi!
Đồng thời, trong lòng họ cũng tràn đầy cảm kích, hiện tại Diệp Huyền đích thân mang thiệp mời tới cho họ, có nghĩa là Diệp Huyền coi họ như bạn bè!
Đặc biệt là Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, trong lúc nhất thời hưng phấn không thôi!
“Lần này chúng ta đã có tư cách tiến vào yến tiệc của Phiền Chiến Vương, gia tộc chúng ta lại tiến thêm một bước lớn để có thể tham gia vào Thương Hội Giang Nam!”
“Nói cách khác, cho dù chúng ta không thể gia nhập Phòng Thương mại Giang Nam, thì việc mở rộng quan hệ của chúng ta cũng sẽ rất có ích!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy bác sĩ Trương và những người khác cười đến híp mắt thì không khỏi khen ngợi Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, anh thật lợi hại!”
Diệp Huyền mỉm cười, đưa lỗ tai nói với cô: “Cái này cũng không có gì, anh có nhiều năng lực lợi hại hơn, về sau em sẽ biết.”
Trương Vãn Thanh là bác sĩ, còn thông minh hơn người, làm sao có thể không hiểu được ý tứ của Diệp Huyền, cô không khỏi đỏ mặt nói: “Ôi chao, anh thật xấu xa!”
Nhìn thấy họ đắm chìm trong niềm vui sướng, Dương Duy đứng phía sau không khỏi ghen tị: “Nếu như nhà em cũng có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt quá!”
Diệp Huyền tựa hồ đoán được anh ta đang nghĩ gì, lấy ra một tấm thiệp mời khác rồi nói:
“Thì ra cậu cũng có hứng thú, đúng lúc trên người tôi còn có một cái!”
Dương Duy sửng sốt một lúc mới định thần lại, sau đó ôm chặt Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, em quyết định rồi, anh mãi là anh trai em, anh mãi mãi là anh trai của em! Đại ca, em yêu anh chết nhất!”
“Biến đi!”
Diệp Huyền cười lớn, đẩy Dương Duy ra, anh ta vừa cười vừa không khỏi tưởng tượng: “Trong gia tộc em luôn là một người vô hình, họ đều cho rằng em là đồ vô dụng!”
“Bây giờ em mang thiệp mời của Phiền Chiến Vương về nhà, nhất định sẽ xoay chuyển tình thế! Ông và cha chắc chắn sẽ phải lau mắt mà nhìn! Hahaha! Quá là hạnh phúc!”
Nhìn thấy ngay cả một thanh niên như Dương Duy cũng có thể nhận được thiệp mời, đám người Lưu Công Thiên càng thêm kinh ngạc!
“Những thứ chúng ta nỗ lực không thể có được, đối với Diệp Huyền mà nói thì cũng giống như một mảnh giấy lộn...”
Lúc đầu, họ còn cảm thấy Diệp Huyền khiêm tốn, nhưng bây giờ họ nhận ra không phải vậy, Diệp Huyền không phải khách sáo khiêm tốn, mà thật sự lợi hại!
Mọi người chào nhau, hẹn gặp lại ở yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương vào tối mai!
Trong lòng họ cũng vô cùng chờ mong, bởi vì rất có thể họ sẽ biết được danh tính thực sự của Diệp Huyền tại bữa tiệc này!
Chương 193: Ảnh chụp
Mọi người đều háo hức mong chờ, tại yến hội này thân phận của Diệp Huyền nhất định sẽ được bật mí.
Trước khi rời khỏi thương hội, Dương Duy lén lút kéo Diệp Huyền sang một bên, vẻ mặt bí ẩn nói: “Đại ca, em muốn tặng anh chút đồ tốt.”
Diệp Huyền lập tức nhớ lại chuyện trước đây Dương Duy lén lút nhét đồ ‘bảo vệ’ vào túi tiền của mình. Nếu không phải vì Dương Duy xen vào chuyện người khác, ngày hôm đó Diệp Huyền đã có thể cùng Lâm Thanh Nham “lăn giường” suôn sẻ. Lần đó Dương Duy quả thực là nhiệt tình quá đến mức phá hỏng chuyện tốt.
Cho nên Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu giữ lại mà dùng đi, thứ đó của cậu quá nhỏ, tôi cần thứ to hơn mới phù hợp.”
Dương Duy ngớ người: “Đại ca, ý anh là gì? Em đâu có ý định gửi ảnh cho anh!”
Nói rồi, Dương Duy mở album ảnh trên điện thoại di động, cho Diệp Huyền xem vài bức ảnh chụp trước đó. Một bức là chụp Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm nhau âu yếm trong Vân Thủy Cư, một bức khác là chụp Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh hôn nhau lãng mạn trên đường phố!
Hai bức ảnh chụp được khoảnh khắc vô cùng ý nghĩa, với hình ảnh đẹp đẽ toát lên bầu không khí lãng mạn nồng nàn!
“Cái này, đẹp tuyệt vời!”
Diệp Huyền cảm thấy hơi kinh ngạc, không khỏi nở một nụ cười.
“Haha, em đoán là anh sẽ rất hài lòng mà!”
Dương Duy cười đắc ý: “Em đã gửi ảnh vào điện thoại của anh rồi, nhớ kiểm tra và nhận nhé! Em không làm phiền anh và Vãn Thanh nữa, hẹn gặp lại!”
Nói rồi, Dương Duy vui vẻ hớn hở lái xe rời đi.
“Thằng nhóc này…”
Diệp Huyền vui vẻ mở điện thoại, nhưng bỗng nhíu mày: “Chết tiệt, thằng nhóc này lại đăng ảnh chụp lên nhóm chat công việc? Nó không biết Lâm Thanh Nham cũng có thể nhìn thấy sao?”
Hắn vội vàng vẫy tay ra hiệu với Dương Duy và hét lớn: “Mau thu hồi tin nhắn lại, không thì người ta thấy mất!”
“Ha ha!”
Dương Duy mở nhạc sau khi lên xe, nhìn thấy Diệp Huyền vẫy tay hung hăng với mình qua cửa sổ xe, lòng thầm kích động:
“Đại ca vẫy tay với mình, xem ra anh ấy rất hài lòng với món quà đặc biệt của mình!”
Nghĩ vậy, Dương Duy cũng giơ tay vẫy chào lại, rồi lái xe rời đi!
“Chết tiệt!”
Diệp Huyền tức giận đến tái mặt vì hành động của Dương Duy: “Tên này là do ông trời phái đến để hành hạ mình à?”
Đúng như dự đoán!
Lâm Thanh Nham vừa mở điện thoại, vào group chat tập đoàn Lâm thị đã thấy ảnh chụp do Dương Duy đăng lên nhóm công việc, tức giận đến mức nổi trận lôi đình, sự ghen tuông và tức giận khiến cô suýt rơi nước mắt!
“Diệp Huyền, đúng là cái đồ lăng nhăng”
“Tên khốn khiếp!”
Cô nghiến chặt hàm răng trắng ngà, lẩm bẩm một tiếng, rồi lại cẩn thận nhìn kỹ hai bức ảnh!
“Thì ra sau những lúc chúng ta cãi nhau, anh ta đều đi hẹn hò với Trương Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham càng cảm thấy khó chịu hơn, cô lập tức đăng một tin nhắn lên nhóm công việc: “Dương Duy, cậu đăng hai bức ảnh này lên đây có ý gì?”
“Diệp Huyền, anh mau đến phòng làm việc của tôi, ngay!”
Sau tin nhắn còn có hai biểu tượng phun lửa, có thể thấy rằng Lâm Thanh Nham lúc này đã tức giận đến mức nào!
Ding Doong!
Dương Duy đang lái xe, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, anh ta giật mình thon thót, suýt chút nữa tay không còn sức nắm vô lăng: “Làm sao những bức ảnh này lại được đăng lên nhóm chat được?”
“Lần này mình gây ra tai hoạ lớn rồi!”
Dương Duy không dám tưởng tượng Lâm Thanh Nham sẽ xử lý Diệp Huyền như thế nào, toàn thân anh ta run lên, lập tức tắt máy: “Không nhìn thấy gì, mình không nhìn thấy gì cả!”
Lâm Thanh Nham thấy Dương Duy và Diệp Huyền đều không trả lời, dứt khoát gọi điện thoại cho Diệp Huyền!
“Lần này xong đời rồi…”
Thấy Lâm Thanh Nham gọi điện thoại đến, Diệp Huyền không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó bắt chước giọng nói của người máy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Xin lỗi…”
“Không liên lạc được? Anh đang lừa ai vậy?”
“Diệp Huyền, dù anh có giả giọng nói hay như thế nào em cũng nhận ra được!”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức không thể kiềm chế, hung hăng giậm giày cao gót xuống đất: “Anh chờ đó cho em, sau khi về nhà xem em sẽ xử lý anh như thế nào!”
“Trời ơi, người phụ nữ này sắp nổ tung rồi!”
Toàn thân Diệp Huyền run lên, hắn vội vàng cúp điện thoại!
“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, lập tức hỏi han một cách dịu dàng: “Vừa rồi là Thanh Nham gọi đến à, cô ấy tìm anh làm gì?”
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Cũng không có gì, Lâm Thanh Nham nhìn thấy ảnh chung của chúng ta nên tức giận thôi.”
Nói xong, hắn đưa ảnh do Dương Duy gửi cho Trương Vãn Thanh xem!
“Cái này…!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy ảnh hai người chụp ảnh chung trông thật lãng mạn, lập tức hai mắt cô sáng bừng, thậm chí còn hơi đỏ lên.
“Vãn Thanh, em không sao chứ?”
Nhìn thấy hốc mắt Trương Vãn Thanh đỏ lên, Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có phải những bức ảnh này khiến em không vui không?”
“Không có, em rất vui!”
Trương Vãn Thanh cầm điện thoại, nhìn say mê, rồi tự nhủ: “Em cảm động quá… Nhìn thấy những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, em cảm thấy cực kỳ hạnh phúc…”
“Ha ha…”
Diệp Huyền không khỏi bật cười, thầm nghĩ Trương Vãn Thanh thật đáng yêu quá đi mất!
“Anh Diệp Huyền…”
Trương Vãn Thanh ngước lên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt chăm chú: “Anh có thể chuyển tiếp cho em ảnh chụp này được không? Em thường xuyên mơ về hai cảnh tượng này... Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, lòng em lại tràn đầy hạnh phúc!”
Cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Trương Vãn Thanh, lòng Diệp Huyền cũng ấm áp vô cùng:
“Có thể chứ, tương lai chúng ta nhất định sẽ có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp đẽ hơn nữa…”
Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt mỉm cười, gật đầu đầy mong đợi, cô ôm chầm lấy Diệp Huyền và hôn lên má hắn một cái!
“Ha ha.”
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh của phụ nữ vang lên từ phía trước không xa: “Tối qua anh mới ngọt ngào với Lâm Thanh Nham, giờ lại ôm ấp Trương Vãn Thanh?”
Diệp Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cùng với nữ phó quan xinh đẹp Vương Tiểu Vũ đang sải bước nhanh về phía mình.
“Tiêu Băng Tuyết?”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy khí thế hung hãn của nữ chiến thần, cô không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ cô ấy lại muốn bắt anh Diệp Huyền đi?”
Diệp Huyền lại nhíu mày: “Chẳng lẽ mình và người phụ nữ này có mối thù không đội trời chung sao, sao ở đâu cũng gặp cô ta vậy?”
Tất nhiên, trong đầu Diệp Huyền không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh hai người môi chạm môi khi hắn cứu Tiêu Băng Tuyết vào đêm hôm đó.
“Diệp Huyền đại nhân…”
Phó quan Vương Tiểu Vũ lúc này nhìn thấy Diệp Huyền, tâm trạng liền trở nên vô cùng kích động, nhưng vì sợ bị Tiêu Băng Tuyết phát hiện, nên cô chỉ có thể lén lút gật đầu chào hỏi Diệp Huyền từ phía sau. Diệp Huyền mỉm cười, nói với Tiêu Băng Tuyết:
“Hôn ước giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, tôi muốn ở bên người phụ nữ nào thì liên quan gì đến cô?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh hít sâu một hơi, cô không ngờ rằng nữ chiến thần trước mặt mình đây cũng từng có hôn ước với Diệp Huyền!
Chương 194: Hứa hẹn của Diệp Huyền
Trương Vãn Thanh vô cùng hoảng sợ, thì ra là anh Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết kia cũng có hôn ước với nhau?
Chỉ thấy Tiêu Băng Tuyết khoanh hai tay vòng trước ngực, lạnh giọng nói:
“Diệp Huyền, tôi cũng không có hứng thú quản chuyện riêng tư của anh. Nhưng mà anh đã đồng ý giải trừ hôn ước với tôi, thế tại sao còn muốn ở trước mặt cha tôi cáo trạng việc tôi buộc anh từ hôn?”
Hôm nay cha của Tiêu Băng Tuyết gọi điện thoại cho cô, hỏi rằng có phải cô và Diệp Huyền nối lại hôn ước hay không, chuyện này khiến cho trong lòng Tiêu Băng tuyết như có một tảng đá lớn đè trong lòng. Cho nên Tiêu Băng Tuyết liền đến tìm Diệp Huyền.
Diệp Huyền thông minh như vậy đương nhiên liền biết Tiêu Băng Tuyết vì giấu giếm chuyện hủy hôn với cha và bị ông nổi giận mắng Tiêu Băng Tuyết một trận.
Cho nên Tiêu Băng Tuyết thầm nhận định trong lòng, nhất định Diệp Huyền đang âm thầm giở trò quỷ.
“Cô hiểu lầm tôi rồi, tuy rằng cô cũng là người đẹp, nhưng tính cách của cô không hợp với khẩu vị của tôi.”
Diệp Huyền lạnh lùng cười nói: “Cho nên hôn ước giữa hai chúng ta được hủy bỏ, cô không biết tôi vui vẻ như thế nào đâu, lý do gì tôi phải đi cáo trạng chứ? Chẳng lẽ là muốn cô tiếp tục làm phiền tôi sao?”
Đương nhiên Tiêu Băng Tuyết nghe hiểu được Diệp Huyền đang nói móc cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Vậy hiện tại ngay bây giờ anh hãy gọi điện thoại cho cha tôi, chính miệng nói cho ông ấy biết là do anh muốn hủy hôn với tôi đi.”
Diệp Huyền không nhịn được cười to lên: “Sao tôi lại thấy cô rất buồn cười vậy, rõ ràng là cô không muốn thực hiện hôn ước với tôi, vì cái gì lại để tôi gọi điện thoại nói với cha cô? Cô muốn gây chuyện thì gây một mình, tôi không hùa theo cô đâu.”
Nói xong Diệp Huyền nắm lấy tay Trương Vãn Thanh muốn rời khỏi chỗ này, Tiêu Băng Tuyết liền cắn răng nói: “Diệp Huyền, anh đừng có đắc ý vội. Tối mai ở yến tiệc của Phiền Chiến Vương, tôi sẽ trang điểm đến tham dự buổi tiệc, đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết giữa chúng ta khoảng cách chênh lệch như thế nào.”
“Vậy thì liền chờ xem.”
Diệp Huyền chẳng hề để tâm, lộ ra ý cười khinh miệt. Giữa chúng ta đương nhiên là có sự chênh lệch rất lớn, cô chỉ là một người phàm tục bình thường, còn tôi là người tu tiên.
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi rồi dần dần biến mất của Diệp Huyền, trong lòng càng nghĩ càng giận:
“Tôi thật sự không hiểu rõ, vì sao cha lại kiên trì muốn tôi kết hôn với loại người như này chứ…”
Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe lời này ở trong lòng cũng thầm cười khổ: “Đại tiểu thư, đó chính là Huyền Hạo đại nhân.”
Nhìn thấy vẻ mặt dường như có gì đó không đúng của Vương Tiểu Vũ, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngọc, dạo này em luôn phân tâm, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không có, chẳng có suy nghĩ cái gì cả.”
Vương Tiểu Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, cô cho rằng Diệp Huyền có thể đang cố ý che giấu thân phận của mình, hoặc là có thể hắn ta là người có công lớn với quân đội, nên cho cô mới kiên quyết thúc giục chuyện đính hôn của hai người không?”
Tiêu Băng Tuyết cười lạnh: “Ha ha, chỉ bằng hắn ta hả? Không thể phủ nhận võ công của hắn cao, nhưng với tính cách phóng khoáng của hắn, thì làm sao có thể lập được chiến công với Chiến Bộ được?”
“Bất quá hắn ta chỉ là cái loa của Huyền Hạo mà thôi, hắn ta có thể sống thoải mái như vậy không phải đều nhờ vào sự vinh quang của Huyền Hạo sao, nếu không có Huyền Hạo thì hắn ta chẳng là cái gì cả.”
Nghe được lời này của Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ chỉ có thể âm thầm lắc đầu: “Tôi đã nói rõ ràng với cô như vậy rồi, sao tiểu thư còn chưa nghe hiểu vậy?”
Nghĩ đến tối ngày mai trong bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, Tiêu Băng Tuyết có thể sẽ gây ra đại hoạ nhằm vào Diệp Huyền, Vương Tiểu Vũ cảm thấy hơi bất an.
“Tiểu thư, cô định làm gì vậy?”
Vương Tiểu Vũ thăm dò hỏi cô.
“Ha ha.” Tiêu Băng Tuyết ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Tối mai cô sẽ biết.”
Ở một mặt khác.
“Hắt xì.”
Diệp Huyền không hiểu hắt hơi một cái, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Băng Tuyết nhất định lại mắng thầm sau lưng hắn.
“Anh Diệp Huyền, anh và Tiêu Băng Tuyết thật sự đã hủy hôn rồi sao?”
Trương Vãn Thanh không nhịn được hỏi. Diệp Huyền công khai thừa nhận, sắc mặt Trương Vãn Thanh lập tức tối sầm lại sau khi nghe câu trả lời của hắn. Lúc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu được cảm giác của Lâm Thanh Nham vào sáng hôm đó, cô cảm thấy xuất thân và bối cảnh của Tiêu Băng Tuyết tốt hơn cô, hơn nữa còn là nữ Chiến Thần.
Nếu như người phụ nữ báo đạo này kiên trì muốn gả cho Diệp Huyền thì Vãn Thanh cô làm sao có thể thắng được cô ta cơ chứ? Thậm chí đến cả chuyện Trương Vãn Thanh cô và Diệp Huyền di trì mối quan hệ yêu đương cũng không thể.
“Đừng có suy nghĩ quá nhiều.”
Diệp Huyền biết Trương Vãn Thanh đang suy nghĩ cái gì, thế là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vừa cười vừa nói: “Bất kể là ai, cũng không thể làm thay đổi tình yêu của anh dành cho em được.”
“Anh đã đáp ứng sẽ một lòng một dạ yêu thương em, em không cần lo lắng nhiều, toàn tâm toàn ý đi cùng anh là được rồi. Anh sẽ không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương em.”
Diệp Huyền đơn giản trấn an cô, nhưng tất cả đều là những lời yêu thương sâu sắc, cũng khiến trong lòng Trương Vãn Thanh trở nên thoải mái hơn, nở nụ cười xinh đẹp nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy nhiên trong lòng Trương Vãn Thanh vẫn không nhịn được lo lắng hỏi: “Nhưng mà em lo lắng trong bữa tiệc tối mai, Tiêu Băng Tuyết sẽ nghĩ biện pháp đối phó với anh.”
“Ha ha.”
Diệp huyền thản nhiên cười một tiếng nói: “Mặc kệ là bản thân Tiêu Băng Tuyết, hay là cha của cô ta anh đây cũng không sợ. Cho nên, em cứ yên tâm đi.”
Hiện tại tới phiên Diệp Huyền không yên lòng về Lâm Thanh Nham, cô gái này khẳng định sẽ vì chuyện chụp ảnh chung mà nổi giận.
Quả nhiên, Diệp Huyền vừa bước vào nhà, Lâm Thanh Nham sắc mặt nghiêm túc đi đến nói: “Diệp Huyền, anh rất lợi hại nha, thế mà còn dám về nhà?”
“Anh, anh có cái gì phải sợ chứ? Anh về nhà ăn cơm mà.”
Diệp Huyên cảm thấy chột dạ, bước nhanh hơn, lao nhanh vào phòng.
Lâm Thanh Nham lập tức đưa tay kéo hắn: “Nói cho rõ ràng, sao anh và Trương Vãn Thanh lại có nhiều hình chụp chung với nhau như vậy?”
Diệp Huyền không biết làm cách nào để trốn thoát, chỉ có thể cười nói: “Chỉ là ảnh chụp bình thường mà thôi, cũng không phải ảnh ướt át gì, em không cần phải ghen tuông như vậy đâu.”
“Ai ghen tuông chứ?”
Lâm Thanh Nham lập tức hất cằm, phủ nhận, nhưng lại cảm thấy hơi tủi thân, sau đó nói: “Mặc kệ thế nào, dù sao em cũng muốn mình có thể có bức ảnh như thế này. Trương Vãn Thanh có cái gì em cũng muốn có những thứ như thế.”
“Chuyện này?”
Diệp Huyện không nhịn được hơi sững sờ, tâm trạng trong nháy mắt cũng vì thế mà chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bời vì Lâm Thanh Nham nói ra những lời như thế này chứng tỏ trong thâm tâm cô đã có thể tiếp nhận chuyện trong lòng Diệp Huyền đồng thời chứa cả cô và Trương Vãn Thanh.
“Được, được, được, ngày mai chúng ta liền đi Thủy Long cư chụp ảnh.”
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của Lâm Thanh Nham, ôn nhu cười nói: “Đây rõ ràng chính là do em ghen mà.”
“Hừ. Chẳng lẽ em không thể ghen sao?”
Được Diệp Huyền ôn nhu dỗ dành một lúc, mặc dù ngoài miệng Lâm Thanh Nham không chịu thua, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào:
“Anh bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian vào ăn cơm đi.”
“Được”
Diệp Huyền ngốc nghếch cười một cái, khiến cho Lâm Thanh Nham bị chọc cho tức cười, đôi môi đỏ gợi cảm nhếch lên:
“Tên khốn nạn này, da mặt so với người khác đều dày hơn ai hết.”
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nhoáng một cái liền đến đêm ngày thứ hai, đám người nóng lòng chờ đợi đến yến tiệc của Phiền Chiến Vương đã lâu cũng được long trọng cử hành.
Tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương đã thu hút sự chú ý của cả thành phố.
Thậm chí, có rất nhiều quan chức các tỉnh lân cận cũng đến chúc mừng.
Đây cũng là bữa tiệc cao cấp sang trọng nhất được diễn ra ở Dương Thành trong những năm gần đây.
“Em đã chuẩn bị xong.”
Lâm Thanh Nham từ trong phòng thay đồ bước ra, nhìn Diệp Huyền hỏi: “Này, tên háo sắc, anh cảm thấy em mặc như vậy có xinh đẹp hay không?”
“Cái này…”
Diệp Huyền chỉ là nhìn thoáng qua, lập tức liền trợn mắt há hốc mồm.
Chương 195: Mỹ nhân như ngọc
Hôm nay Lâm Thanh Nham mặc trên người một chiếc váy dài màu bạc xẻ thấp ngực, vòng một cao ngất, căng mọng của cô càng được tôn lên nổi bật sau đằng sau đường xẻ chữ V của chiếc váy, càng khiến người khác bị mê hoặc, muốn ngay lập tức được chạm vào nó.
Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, ở giữa được đính những viên kim cương thấp, lấp lánh theo những chuyển động của cô, càng khiến cho dáng người uyển chuyển của Lâm Thanh Nham thêm tươi đẹp quyến rũ mê người.
Vòng eo thon phía dưới, tiếp đến là cặp đùi thon dài nõn nà, trơn bóng như mỡ đông không chút tì vết, đường xẻ của chiếc váy dài theo những bước đi nhẹ nhàng như liễu của cô vừa khéo khoe trọn được cặp đùi nõn nà. Vừa giống như thanh lịch, lại vừa giống như gợi cảm, thật khiến người ta không thể không nhớ đến.
Hơn nữa, cô vốn đã rất xinh đẹp như tiên nữ rồi, bây giờ cô lại cố tình trang điểm lộng lẫy để đi dự tiệc thì càng khiến cô càng trở nên lộng lẫy hơn.
Đôi chân ngọc đang đi trên đôi giày cao gót màu sáng, trên váy còn có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Với trang phục hôm nay dưới ánh đèn tiệc khiến cho Lâm Thanh Nham trông càng thêm thanh lịch và gợi cảm hơn, cô xinh đẹp nổi bật hơn cả ngôi sao quốc tế.
Diệp Huyền lập tức sửng sốt.
“Anh thấy hôm nay em thế nào?”
Lâm Thanh Nham hỏi Diệp Huyền, trong giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.
“Đẹp, quá đẹp.”
Diệp Huyền lúc này mới kịp thời phản ứng lại, đi lên trước một bước ôm nhẹ trọn vòng eo thon của Lâm Thanh Nham, hít sâu một hơi mùi thơm ngất ngây tỏa ra từ trên người cô:
“Em xinh đẹp quá mức cho phép như thế này, chút nữa là khiến cho anh không cầm lòng được thì làm sao bây giờ?”
“Phốc…”
Lâm Thanh Nham bị hắn chọc cho phát cười, mắng yêu hắn một tiếng: “Miệng lưỡi ngọt xớt. Có phải anh cũng thường xuyên nói những lời này với Trương Vãn Thanh không, chọc cho cô ấy vui vẻ?”
“Ha ha.”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham thoải mái nhắc đến Trương Vãn Thanh như vậy, trong lòng Diệp Huyền càng thêm vui vẻ: “Vãn Thanh thì dịu dàng quan tâm, còn em thì cao quý quyến rũ. Cả hai người, ai anh cũng đều thích cả.”
“Đàn ông xấu, hừ.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham có chút bất mãn, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút hạnh phúc, bởi vì cô cảm nhận được Diệp Huyền có chút yêu thích cô, ánh mắt yêu thương khi nhìn một người sẽ không gạt được người khác.
Cô cũng đánh giá phong cách ăn mặc hôm nay của Diệp Huyền, chỉ thấy hôm nay Diệp Huyền mặc một bộ đồ vest, tóc được chải chuốt chỉnh tề, nhìn càng thêm đẹp trai khí chất hơn.
“Trời ạ, sao có thể đẹp trai đến như vậy.”
Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đẹp trai ngời ngời trước mặt mình, trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng hôm cô bị trúng xuân dược, hai người ở trong xe triền miên.
Ngày hôm đó Diệp Huyền cũng mặc âu phục, nhìn qua vô cùng chính trực và khẳng khái.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Huyền nhịn không được hỏi cô khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham đứng đó cắn cắn môi, đôi mắt lóe sáng, trên môi còn nở nụ cười nham hiểm.
“Không, không có nghĩ cái gì cả. Chúng ta đi thôi nào.”
Lâm Thanh Nham mặt đỏ bừng, lập tức bước lên ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền, mỉm cười ngọt ngào.
“Ừm.”
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Thanh Nham, tâm trạng của Diệp Huyền cũng trở nên rất tốt, hai người thân mật đi xuống lầu.
“Hai đứa nó vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, trai tài gái sắc, thật là hoàn hảo mà.”
Trong mắt mẹ Lâm tràn đầy ý cười, ông Lâm cũng vui vẻ nói: “Có vẻ như trong nhà chúng ta sẽ sớm có em bé nô đùa rồi.”
“Cha, lên xe đi.”
Lúc này Lâm Văn Bạch lái xe đến, cung kính nói. Kể từ sự việc xảy ra trong bữa tối ở nhà họ Tống, Lâm Văn Bạch đã thay đổi suy nghĩ của hắn, hắn đã bỏ đi mọi thói quen tật xấu, trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Diệp Huyền cũng bước lên xe. Đột nhiên Lâm Văn Bạch đưa tay kéo tay hắn lại:
“Diệp Huyền, cảm ơn anh đã cho chúng tôi cơ hội tham gia một bữa tiệc cao cấp như vậy.”
Diệp Huyền cười cười, vỗ vỗ cánh tay của hắn, đáp: “Chúng ta là người một nhà mà, không cần phải khách sáo như người ngoài đâu chú, chúng ta đi thôi.”
“Được”
Lâm Văn Bạch thấy thái độ cởi mở và hòa đồng của Diệp Huyền, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười lên xe rồi lái đi.
Trên đường đi, Diệp Huyền nhận được tin nhắn của Trương Vãn Thanh truyền đến:
“Anh Diệp Huyền, bọn em đã ra khỏi nhà rồi, mọi người đang ở đâu?”
Diệp Huyền trả lời tin nhắn của cô: “Bọn anh cũng vừa xuất phát, hẳn là sẽ đến nơi cùng lúc.”
Đột nhiên, Diệp Huyền nhận ra một vấn đề nan giải: Khi bọn họ đến bữa tiệc, Lâm Tham Nham và Trương Vãn Thanh đều có mặt ở đó, hắn nên chọn như thế nào đây, hắn nên đi với ai đây? Hắn có nên dùng tiên pháp phân thân đi cùng với bọn họ không? Không phải là không thể, nhưng mà như thế thì gây ra ảnh hưởng không tốt lắm.
Diệp Huyền trộm dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng không nhịn được cảm thấy chột dạ.
Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng xe họ cũng đến Thủy Long cư. Chỉ thấy trước sân đã xếp hàng đầy các loại xe sang trọng, xe đến xe đi tấp nập, trong đó có những người có địa vị, hiếm khi xuất hiện trước công chúng cũng có mặt, khung cảnh vô cùng sôi động.
Lúc này, cha con của Liễu Công, vợ chồng của Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương với Trương Vãn Thanh, Dương Duy cùng với ông và cha của ông cũng có mặt.
“Chào buổi tối.”
Đám người nhiệt tình chào hỏi nhau, những chuyện xảy ra trong mấy ngày liên tiếp hôm nay, càng khiến cho tình cảm của bọn họ càng thêm quen thuộc.
“Anh Diệp Huyền, chị Thanh Nham.”
Trương Vãn Thanh cười híp mắt đi đến. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai màu hồng, điểm xuyến thêm một chiếc thắt lưng màu đỏ ở eo, điều này ngay lập tức tôn lên dáng người yểu điệu của cô thêm sống động.
Bên trong chiếc cổ khoét sâu viền ren gợi cảm, bộ ngực cao vút toát lên vẻ dụ dỗ, mông và đôi chân xinh đẹp tôn lên vẻ đẹp lẫn nhau khiến chúng càng trong sống động và xinh đẹp hơn.
Cộng với làn da trắng ngần tự nhiên và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, giờ phút này Trương Vãn Thanh cả người toát ra nét tiên khí nồng đậm, mười phần hút hồn người khác.
“Vãn Thanh, hôm nay cô cũng quá đẹp rồi.”
Diệp Huyền còn chưa kịp mở miệng, Lâm Thanh Nham đã lên tiếng khen cô trước, Trương Vãn Thanh xấu hổ đỏ mặt lên, nhẹ giọng trả lời: “Chị Thanh Nham, chị so với tôi càng xinh đẹp hơn mà.”
Diệp Huyền không nhịn được trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ, hoàn cảnh đang diễn ra hoàn toàn khác với những gì hắn dự đoán.
Khi hai tình địch gặp nhau, chẳng phải họ sẽ phải vô cùng ghen tị và không chịu nhượng bộ nhau sao? Vì sao hai người đẹp này lại thay phiên nhau khen nhau xinh đẹp như vậy? Hắn bối rối nhìn hai người đẹp trước mặt, cảm thấy rất xấu hổ: “Anh nên nắm tay của ai đây?”
“Đi nào.”
Lâm Thanh Nham bước lên trước ôm cánh tay trái của Diệp Huyền, nhưng cô không tiến lên trước ngay mà mỉm cười nhìn Trương Vãn Thanh.
“Ừm.”
Trương Vãn Thanh nâng lên đôi môi gợi cảm, ôm thật chặt cánh tay phải của Diệp Huyền, hai người đẹp đồng loạt mỉm cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Diệp Huyền lúc này càng thêm bối rối.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…” Diệp Huyền nhịn không được thầm hỏi.
“Ha ha”
Trương Vãn Thanh cười nói: “Tối qua chị Thanh Nham có nói chuyện với em rồi, muốn hôm nay bọn em phải cho anh hãnh diện, nên chúng ta nhất định phải hòa thuận, không được cãi nhau.”
Diệp Huyền âm thầm kinh ngạc, lập tức nghiêng mắt nhìn Lâm Thanh Nham. Anh không ngờ rằng Lâm Thanh Nham - người luôn kiêu ngạo, lại chủ động liên lạc với Trương Vãn Thanh chỉ vì cô không muốn khiến hắn rơi vào tình cảnh khó xử.
“Thanh Nham, cảm ơn em rất nhiều.”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng nhìn ra được Lâm Thanh Nham đã bởi vì hắn mà âm thầm lặng lẽ thay đổi rất nhiều.
Người phụ nữ này, chỉ được bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo nhưng trên thực tế thì so với người khác lại dễ mềm lòng hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Nham nhếch cằm lên nói: “Anh đối xử với em rất tốt, đương nhiên em cũng sẽ nghĩ cách đối lại với anh tốt hơn. Nhưng mà nếu anh dám đối xử với em không tốt, em liền cho người biến anh thành thái giám.”
“Ha ha.”
Trương Vãn Thanh thoải mái cười to, dựa vào Diệp Huyền hỏi: “Anh Diệp Huyền, như thế này anh có vui vẻ không?”
“Vui vẻ, đương nhiên rất vui vẻ.”
Diệp Huyền gật đầu thật mạnh, nhịn không được cười nói: “Trái ôm phải ấp thì ra là hạnh phúc như vậy.”
Người nhà của hai người này nhìn thấy tình hình như vậy cũng cười vui vẻ.
Dương Duy cũng không nhịn được cảm thán: “Nói đến chuyện theo đuổi con gái, vẫn là anh Diệp Huyền lợi hại nha.”
Đúng vào lúc này, một chiếc xe quân dụng việt dã chạy nhanh đến. Tiêu Băng Tuyết mang theo nam nữ phó quan là Vương Phi và Vương Tiểu Vũ bước xuống xe.
Ngay khi Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Diệp Huyền, ánh mắt lập tức run lên: “Tôi không hề đoán sai, cái tên hoa hòe này quả nhiên chạy đến đây.”
Cùng lúc này, Tiêu Băng Tuyết cũng nhìn lướt qua Diệp Huyền đang đứng chung một chỗ với mấy người trong gia tộc lớn.
“Lưu gia, vợ chồng Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương bọn họ cũng đến, đến cả Dương Duy cũng đến?”
“Diệp Huyền tên khốn nạn này, thế mà lại đem theo đám người này đến tham dự bữa tiệc cao cấp như thế này?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Băng Tuyết càng thêm tức giận, sải bước lao nhanh về phía Diệp Huyền.
“Ông đang ra lệnh cho tôi làm việc à?”
Giọng nói của cục trưởng Hình rung chuyển trong phòng tiệc, vô cùng uy nghiêm!
“Cái này…”
Khổng Hổ nhìn cục trưởng Hình trợn mắt trừng trừng, không khỏi âm thầm kinh hãi!
Mặc dù nhà họ Khổng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh và xã hội nhưng họ cũng chỉ có thể chọn cách cúi đầu trước quyền lực tuyệt đối trước mặt.
Vì vậy Khổng Hổ vội vàng gượng cười: “Cục trưởng Hình, cậu đang đùa cái gì thế? Tôi làm sao có gan ra lệnh cho cậu làm việc được? Nhưng Diệp Huyền đánh chúng tôi, hắn phải chịu trách nhiệm, đúng không?”
Cục trưởng Hình nhìn hắn với ánh mắt sắc bén: “Khổng Hổ, ông quên rằng trong thời gian quản lý chặt chẽ, không có thế lực nào có thể gây rối sao? Người nào gây chuyện trước thì tôi bắt người đó!”
“Chuyện này...!”
Khổng Hổ không ngờ cục trưởng Hình sẽ trả lời gã như vậy, nuốt những lời định nói ra rồi lại không biết xấu hổ trả lời: “Cục trưởng Hình, chính là tên khốn Diệp Huyền gây rối với chúng tôi trước!”
Mọi người không khỏi bất bình, Trương Vãn Thanh lập tức nói: “Ông ta nói dối! Rõ ràng ông ta là người gây chuyện trước, tôi có thể làm chứng!”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng lập tức phụ họa nói: “Chúng tôi cũng tận mắt chứng kiến, là Khổng Hổ tới gây sự trước!”
“Mấy người!”
Sắc mặt Khổng Hổ lập tức như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cục trưởng Hình, không thể tin lời họ nói. Họ và Diệp Huyền là người một phe, đương nhiên nói thay Diệp Huyền!”
“Thật sao?”
Cục trưởng Hình hơi dừng lại, ánh mắt trở nên sắc bén hơn: “Tôi lại cho ông thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc ai là người gây chuyện trước! Tôi sẽ đếm ngược từ ba. Ông có thể suy nghĩ kỹ trước khi nói!”
“Ba!”
Ba giây đếm ngược của cục trưởng Hình bắt đầu, Khổng Hổ lập tức cảm thấy căng thẳng đến mức không thể thở được!
“Hai!”
Thời gian đếm ngược của cục trưởng Hình sắp kết thúc, trong lòng Khổng Hổ cực kỳ tức giận, nhưng gã không dám đắc tội cục trưởng Hình, đành phải xưng tội!
“Là tôi!”
Khổng Hổ bất đắc dĩ cắn răng đáp: “Tôi cũng chỉ là dạy dỗ Diệp Huyền mấy câu, hắn lập tức đánh chúng tôi, đây thật sự là chuyện đã xảy ra! Đúng như vậy, cục trưởng Hình!”
“Kết quả như thế nào thì tôi không thể kiểm soát được!”
Không ngờ cục trưởng Hình lại quát to: “Tôi chỉ cần biết ai là người gây rối trước! Vì ông đã thừa nhận đó là trách nhiệm của mình nên việc ông bị đánh cũng là chuyện hợp tình hợp lý!”
“Phạm sai lầm còn dám phách lối như vậy? Còn dám kêu tôi bắt Diệp Huyền? Ai cho ông dũng khí đó? Có phải nhà họ Khổng người các người đều vô liêm sỉ như vậy không?”
Trước tiếng gầm rú của cục trưởng Hình, Khổng Hổ không thể ngẩng đầu lên được, nhưng gã cũng không thể phản bác được cục trưởng Hình, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận cùng hoảng sợ!
Lúc này Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu không nhịn được cười lên một tiếng: “Cục trưởng Hình đã nhìn rõ được mọi chuyện. Khổng Hổ, các người còn muốn lừa gạt Cục trưởng Hình, các người có đầu óc không?”
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Trương Vãn Thanh, cười nói: “Tôi nói Khổng Hổ là chó già không sai chứ? Nhìn dáng vẻ như chó của ông ta đi! Khổng Hổ, ông đổi tên thành Khổng Cẩu sẽ hợp lý hơn!”
Mọi người không khỏi cười vang!
Nghe thấy những lời giễu cợt của Diệp Huyền, sắc mặt Khổng Hổ xám xịt, cảm thấy vô cùng nhục nhã!
“Đi thôi!”
Khổng Hổ tức giận hét lớn, gã biết nếu hôm nay cục trưởng Hình đã ra mặt thì không thể nào đối phó với Diệp Huyền được!
Cho nên dứt khoát rời đi miễn cho tiếp tục mất mặt!
Không ngờ cục trưởng Hình bỗng nhiên hô lên: “Tôi đồng ý thả mấy người đi chưa? Nhanh, bắt đám người Khổng Hổ lại!”
Một nhóm cảnh sát đặc nhiệm lập tức lao tới!
Khổng Hổ giật nảy mình!
Nếu như gã, người đứng đầu nhà họ Khổng bị cục trưởng Hình bắt giữ, chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Khổng còn đâu? Mọi người sẽ nghĩ gì?
Hơn nữa, dù sao gã cũng là người đứng đầu nhà họ Khổng, vậy mà cục trưởng Hình lại không nể mặt gã!
“Cục trưởng Hình, điều này không thích hợp!”
Khổng Hổ hạ giọng, rõ ràng đang ám chỉ cục trưởng Hình!
Tuy nhiên, cục trưởng Hình lại quát to: “Có gì không thích hợp? Ông cũng là người bình thường, trong thời gian kiểm soát chặt chẽ gây rắc rối thì sẽ bị trừng phạt!”
Nhìn thấy vẻ mặt không thể thương lượng trên khuôn mặt cục trưởng Hình, gã biết cục trưởng Hình muốn ra tay với mình!
Mọi người có mặt chỉ cảm thấy việc cục trưởng Hình làm là công chính liêm minh!
Nhưng không ai có thể nhận ra rằng anh ta thực chất đang cố lấy lòng Diệp Huyền, tìm lý do để bắt đám người Khổng Hổ, sau đó dạy cho họ một bài học!
“Chết tiệt!”
Trong lòng Khổng Hổ thật sự muốn giết Diệp Huyền!
Quan trọng hơn, gã thấy Diệp Huyền không cần nhận bất cứ trách nhiệm nào, cục trưởng Hình cũng không có ý định bắt giữ hắn!
“Cục trưởng Hình, tại sao hắn lại có thể đánh người?”
Khổng Hổ cao giọng chất vấn: “Nếu chúng tôi bị trừng phạt, vậy hắn đánh chúng tôi phải bị trừng phạt!”
Cục trưởng Hình liếc mắt nhìn Diệp Huyền, không khỏi lại cảm thấy chột dạ. Bắt Diệp Huyền? Muốn hố chết tôi à? Ánh mắt cục trưởng Hình trở nên cực kỳ lạnh lùng:
“Khổng Hổ, vừa rồi ông tấn công Diệp Huyền là chuyện rõ như ban ngày?”
“Một nhóm cường giả nhà họ Khổng lại không thể đánh bại Diệp Huyền, mấy người còn không biết xấu hổ kêu tôi bắt anh ta đi?”
“Mấy người là kẻ gây sự, mà Diệp Huyền chỉ là một người vô tội bị ông liên lụy mà thôi! Nếu anh ta đánh ông, đó là hành động phòng vệ chính đáng!”
“Vì vậy không thể vì mấy người bị thương mà buộc tội họ được!”
Sau khi nghe được câu trả lời từ cục trưởng Hình, đám người Khổng Hổ cảm thấy bất lực đến cực điểm!
Rõ ràng Diệp Huyền là người đầu tiên tát Khổng Hổ hai cái, sau đó Khổng Hổ mới phái người liên thủ đối phó Diệp Huyền!
Bất kể là ai cũng nhìn ra đây tuyệt đối không phải đám người nhà họ Khổng vây đánh Diệp Huyền, mà là hai bên đánh nhau!
Vì vậy, muốn bắt thì phải bắt cả hai bên!
“Cục trưởng Hình, cậu thật không công bằng!”
Khổng Hổ nhịn không được, không khỏi gầm thét một tiếng, phát tiết sự không cam lòng trong lòng!
“Ông nói cái gì?”
Ánh mắt cục trưởng Hình nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Khổng Hổ, những người có mặt tại hiện trường cũng há hốc mồm, bởi vì sắc mặt của cục trưởng Hình quá đáng sợ!
“Cậu…”
Khổng Hổ lập tức chột dạ, ánh mắt trở nên lảng tránh: “Tôi cho rằng nhất định phải bắt Diệp Huyền đi. Đây là biện pháp xử lý hợp lý và công bằng...”
Lời này vừa nói xong!
Cục trưởng Hình hung ác tát một cái vào mặt Khổng Hổ, khiến tầm mắt của gã tối sầm, suýt nữa ngã xuống đất!
Mọi người đều âm thầm sợ hãi, nhưng cũng không dám bày tỏ ý kiến gì!
“Tôi cho ông một cơ hội nói lại cho rõ ràng.”
Cục trưởng Hình từ trên cao nhìn chằm chằm Khổng Hổ, giọng điệu đầy sát khí: “Tôi xử lý chuyện này có công bằng không?”
Hai trợ thủ phía sau cũng tiến lên một bước, đặt một tay lên súng, xem Khổng Hổ sẽ trả lời thế nào!
“...”
Trong lòng Khổng Hổ kìm nén đến nổi gần như phát điên, nhưng lúc này gã không dám đắc tội cục trưởng Hình, chỉ có thể bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra hai chữ:
“Công bằng!”
“Tôi không nghe rõ, nói to lên lần nữa!”
Cục trưởng Hình quát một tiếng, rõ ràng muốn hung hăng làm Khổng Hổ xấu mặt lần nữa để khiến Diệp Huyền hài lòng hơn!
“Cậu…”
Khổng Hổ chưa bao giờ trải qua nhục nhã như vậy, lúc này hàm răng của gã gần như muốn gãy ra, chỉ có thể hét lớn: “Công bằng! Rất công bằng!”
Nhìn dáng vẻ kìm nén và chật vật đến nỗi gần như muốn khóc của gã, Diệp Huyền không khỏi cười lớn: “Gia chủ nhà họ Khổng đây sao? Cũng chỉ có chút bản lĩnh đến thế thôi!”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương và những người khác ăn ý nhìn nhau, không nhịn được cười, như thể đang xem trò vui!
Chương 192: Thiệp mời
“Cách làm của cục trưởng Hình rất có ý tứ.”
Lưu Công Thiên và ba người còn lại có quan hệ cá nhân rất tốt với cục trưởng Hình, họ đều có thể thấy cục trưởng Hình hết sức tôn trọng Diệp Huyền. Cho nên không phải cục trưởng Hình không biết Diệp Huyền nên bị trừng phạt, mà cục trưởng Hình căn bản không dám đắc tội Diệp Huyền!
Dù sao Diệp Huyền là người ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng không đối phó được, ai dám trêu chọc hắn? Chẳng phải là muốn chết sao?
“Ha ha, công bằng thì tốt!”
Sau khi cục trưởng Hình khiển trách Khổng Hổ, cơn tức giận của anh ta mới dịu đi một chút.
“Mọi người nghe cho rõ, cho dù là ai, nếu gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, tôi nhất định sẽ bắt giữ!”
Nhìn thấy cục trưởng Hình mở to mắt nói dối, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lập tức vỗ tay phụ hoạ: “Cục trưởng Hình xử lý công việc rất công chính, thật sự là lãnh đạo tốt!”
Mọi người có mặt cũng hùa theo, nhao nhao vỗ tay!
Trương Vãn Thanh âm thầm cười trộm, ngay cả Diệp Huyền cũng cười theo. Tư tưởng giác ngộ của cục trưởng Hình vẫn rất cao. Thời điểm cục trưởng Hình nhìn thấy Diệp Huyền mỉm cười với mình, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống!
Anh ta xua tay nói: “Bắt toàn bộ đám người Khổng Hổ đi!”
Khổng Hổ cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng cũng không dám có ý kiến gì nữa, chỉ có thể kìm nén cơn tức giận để cảnh sát dẫn đi. Chắc chắn gã sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn về thể xác khi đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn phải bị nhốt ít nhất 48 giờ rồi mới được thả.
“Đáng chết...”
“Diệp Huyền, cậu đừng quá đắc ý... Chỉ cần thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, cậu sẽ phải chịu chết!”
Hơn mười tổng giám đốc đứng cùng nhà họ Khổng nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy. Còn những người đứng xem chứng kiến cảnh người nhà họ Khổng lần lượt bị cảnh sát bắt giữ không khỏi cảm khái!
Cho dù nhà họ Khổng ngang ngược phách lối ở Dương Thành thì vẫn phải thỏa hiệp khi đối mặt với hai thế lực nhà nước là cục trưởng Hình và Cục Cảnh sát.
Lúc này, Dương Duy không nhịn được ghé vào bên tai Diệp Huyền nói: “Anh, anh thật sự rất lợi hại! Đánh Khổng Hổ một trận nhưng cục trưởng Hình không dám động đến một sợi tóc trên đầu anh!”
“Bớt nói nhảm đi.”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu anh ta không được tùy tiện nói lung tung!
“Ha ha!”
Dương Duy cười vui vẻ, nghĩ thầm hôm nay ở cùng Diệp Huyền được mở mang tầm mắt, quá tuyệt vời!
Lúc này, có người không khỏi bật cười, giễu cợt nói: “Khổng Hổ nhất định sẽ bị nhốt trong đó mấy ngày, như vậy tối mai gã nhất định không thể tham dự yến tiệc đón tiếp Phiền Chiến Vương rồi?”
“Nghe nói rằng gã dựa vào quan hệ, bỏ ra hai mươi triệu mới có được tấm thiệp mời này! Hiện tại xem ra tiền này mất trắng!”
Một đám người hóng chuyện nghị luận ầm ĩ. Như đã đề cập trước đó, những người có thể tham dự bữa tiệc của Phiền Chiến Vương lần này cơ bản là những người thuộc giới chính trị và Cục Cảnh sát, giới kinh doanh chỉ có lác đác mấy người.
Hơn nữa, một số người trong giới chính trị không muốn gây hiểu lầm nên dứt khoát trực tiếp cự tuyệt giúp giới kinh doanh lấy thiệp mời. Vì vậy, ngay cả năm gia tộc giàu có hàng đầu cũng chưa chắc có tư cách lấy được thiệp mời!
Điều này càng chứng tỏ rằng những người có thể tham gia bữa tiệc của Phiền Chiến Vương đều có tài nguyên không tầm thường!
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu nghĩ vậy, mong muốn và kỳ vọng trong lòng càng lộ rõ trên mặt:
“Nếu chúng ta có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt biết bao.”
Bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh cũng hơi trầm tư, bởi vì bữa tiệc của Phiền Chiến Vương là một cơ hội lớn tiềm năng cho mọi gia tộc!
Nhìn thấy tình huống này, Diệp Huyền cười nói: “Mọi người nhắc tôi mới nhớ tới, đây, mọi người cứ cầm đi.”
Nói xong, Diệp Huyền lấy mấy chiếc thiệp màu đỏ cao cấp ra!
“Cái này là cái gì?”
Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cầm lấy tấm thiệp, khuôn mặt vẫn còn nghi vấn, cho đến khi nhìn rõ bên trong chiếc thiệp thì vẻ mặt lập tức chấn động!
Bên trong là thiệp mời dự yến tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương!
Mỗi nhà đều có một cái!
“Thiệp mời…!”
Ba người kinh ngạc, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, ngay cả Trương Vãn Thanh cũng trợn tròn hai mắt!
“Chẳng lẽ mọi người không muốn sao? Vậy tôi lấy lại nhé!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, cố ý giả vờ lấy lại thiệp mời khiến ba người kinh hãi, vội vàng nói:
“Chúng tôi muốn, chúng tôi thật sự muốn! Mọi lúc mọi nơi đều muốn có nó!”
Diệp Huyền cũng cười đáp: “Yên tâm đi, tôi đã mang thiệp mời tới cho mọi người thì có lý do gì phải lấy lại?”
Bác sĩ Trương cảm kích nói: “Diệp Huyền, cảm ơn cậu rất nhiều!”
Lưu Công Thiên cũng cúi đầu cảm kích nói: “Tôi, lão già này, mỗi ngày đều muốn có thiệp mời, nhưng không thể nào lấy được!”
“Tôi đã định từ bỏ rồi, không ngờ cậu lại giúp chúng tôi có được nó! Đây thực sự là một bất ngờ lớn!”
Giang Kim Bưu cũng cười rất vui vẻ: “Diệp Huyền trừ phi không ra tay, nếu không nhất định sẽ làm được chuyện lớn! Thật sự khiến người ta không thể không phục!”
Diệp Huyền bình tĩnh cười nói: “Chỉ là một tấm thiệp mời nhỏ mà thôi! Ngạc nhiên vậy sao?”
Nghe hắn bình tĩnh nói như vậy, ba người cho rằng Diệp Huyền chỉ khiêm tốn mà thôi!
Đồng thời, trong lòng họ cũng tràn đầy cảm kích, hiện tại Diệp Huyền đích thân mang thiệp mời tới cho họ, có nghĩa là Diệp Huyền coi họ như bạn bè!
Đặc biệt là Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu, trong lúc nhất thời hưng phấn không thôi!
“Lần này chúng ta đã có tư cách tiến vào yến tiệc của Phiền Chiến Vương, gia tộc chúng ta lại tiến thêm một bước lớn để có thể tham gia vào Thương Hội Giang Nam!”
“Nói cách khác, cho dù chúng ta không thể gia nhập Phòng Thương mại Giang Nam, thì việc mở rộng quan hệ của chúng ta cũng sẽ rất có ích!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy bác sĩ Trương và những người khác cười đến híp mắt thì không khỏi khen ngợi Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, anh thật lợi hại!”
Diệp Huyền mỉm cười, đưa lỗ tai nói với cô: “Cái này cũng không có gì, anh có nhiều năng lực lợi hại hơn, về sau em sẽ biết.”
Trương Vãn Thanh là bác sĩ, còn thông minh hơn người, làm sao có thể không hiểu được ý tứ của Diệp Huyền, cô không khỏi đỏ mặt nói: “Ôi chao, anh thật xấu xa!”
Nhìn thấy họ đắm chìm trong niềm vui sướng, Dương Duy đứng phía sau không khỏi ghen tị: “Nếu như nhà em cũng có thể tham dự yến tiệc của Phiền Chiến Vương thì tốt quá!”
Diệp Huyền tựa hồ đoán được anh ta đang nghĩ gì, lấy ra một tấm thiệp mời khác rồi nói:
“Thì ra cậu cũng có hứng thú, đúng lúc trên người tôi còn có một cái!”
Dương Duy sửng sốt một lúc mới định thần lại, sau đó ôm chặt Diệp Huyền: “Anh Diệp Huyền, em quyết định rồi, anh mãi là anh trai em, anh mãi mãi là anh trai của em! Đại ca, em yêu anh chết nhất!”
“Biến đi!”
Diệp Huyền cười lớn, đẩy Dương Duy ra, anh ta vừa cười vừa không khỏi tưởng tượng: “Trong gia tộc em luôn là một người vô hình, họ đều cho rằng em là đồ vô dụng!”
“Bây giờ em mang thiệp mời của Phiền Chiến Vương về nhà, nhất định sẽ xoay chuyển tình thế! Ông và cha chắc chắn sẽ phải lau mắt mà nhìn! Hahaha! Quá là hạnh phúc!”
Nhìn thấy ngay cả một thanh niên như Dương Duy cũng có thể nhận được thiệp mời, đám người Lưu Công Thiên càng thêm kinh ngạc!
“Những thứ chúng ta nỗ lực không thể có được, đối với Diệp Huyền mà nói thì cũng giống như một mảnh giấy lộn...”
Lúc đầu, họ còn cảm thấy Diệp Huyền khiêm tốn, nhưng bây giờ họ nhận ra không phải vậy, Diệp Huyền không phải khách sáo khiêm tốn, mà thật sự lợi hại!
Mọi người chào nhau, hẹn gặp lại ở yến tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương vào tối mai!
Trong lòng họ cũng vô cùng chờ mong, bởi vì rất có thể họ sẽ biết được danh tính thực sự của Diệp Huyền tại bữa tiệc này!
Chương 193: Ảnh chụp
Mọi người đều háo hức mong chờ, tại yến hội này thân phận của Diệp Huyền nhất định sẽ được bật mí.
Trước khi rời khỏi thương hội, Dương Duy lén lút kéo Diệp Huyền sang một bên, vẻ mặt bí ẩn nói: “Đại ca, em muốn tặng anh chút đồ tốt.”
Diệp Huyền lập tức nhớ lại chuyện trước đây Dương Duy lén lút nhét đồ ‘bảo vệ’ vào túi tiền của mình. Nếu không phải vì Dương Duy xen vào chuyện người khác, ngày hôm đó Diệp Huyền đã có thể cùng Lâm Thanh Nham “lăn giường” suôn sẻ. Lần đó Dương Duy quả thực là nhiệt tình quá đến mức phá hỏng chuyện tốt.
Cho nên Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu giữ lại mà dùng đi, thứ đó của cậu quá nhỏ, tôi cần thứ to hơn mới phù hợp.”
Dương Duy ngớ người: “Đại ca, ý anh là gì? Em đâu có ý định gửi ảnh cho anh!”
Nói rồi, Dương Duy mở album ảnh trên điện thoại di động, cho Diệp Huyền xem vài bức ảnh chụp trước đó. Một bức là chụp Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm nhau âu yếm trong Vân Thủy Cư, một bức khác là chụp Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh hôn nhau lãng mạn trên đường phố!
Hai bức ảnh chụp được khoảnh khắc vô cùng ý nghĩa, với hình ảnh đẹp đẽ toát lên bầu không khí lãng mạn nồng nàn!
“Cái này, đẹp tuyệt vời!”
Diệp Huyền cảm thấy hơi kinh ngạc, không khỏi nở một nụ cười.
“Haha, em đoán là anh sẽ rất hài lòng mà!”
Dương Duy cười đắc ý: “Em đã gửi ảnh vào điện thoại của anh rồi, nhớ kiểm tra và nhận nhé! Em không làm phiền anh và Vãn Thanh nữa, hẹn gặp lại!”
Nói rồi, Dương Duy vui vẻ hớn hở lái xe rời đi.
“Thằng nhóc này…”
Diệp Huyền vui vẻ mở điện thoại, nhưng bỗng nhíu mày: “Chết tiệt, thằng nhóc này lại đăng ảnh chụp lên nhóm chat công việc? Nó không biết Lâm Thanh Nham cũng có thể nhìn thấy sao?”
Hắn vội vàng vẫy tay ra hiệu với Dương Duy và hét lớn: “Mau thu hồi tin nhắn lại, không thì người ta thấy mất!”
“Ha ha!”
Dương Duy mở nhạc sau khi lên xe, nhìn thấy Diệp Huyền vẫy tay hung hăng với mình qua cửa sổ xe, lòng thầm kích động:
“Đại ca vẫy tay với mình, xem ra anh ấy rất hài lòng với món quà đặc biệt của mình!”
Nghĩ vậy, Dương Duy cũng giơ tay vẫy chào lại, rồi lái xe rời đi!
“Chết tiệt!”
Diệp Huyền tức giận đến tái mặt vì hành động của Dương Duy: “Tên này là do ông trời phái đến để hành hạ mình à?”
Đúng như dự đoán!
Lâm Thanh Nham vừa mở điện thoại, vào group chat tập đoàn Lâm thị đã thấy ảnh chụp do Dương Duy đăng lên nhóm công việc, tức giận đến mức nổi trận lôi đình, sự ghen tuông và tức giận khiến cô suýt rơi nước mắt!
“Diệp Huyền, đúng là cái đồ lăng nhăng”
“Tên khốn khiếp!”
Cô nghiến chặt hàm răng trắng ngà, lẩm bẩm một tiếng, rồi lại cẩn thận nhìn kỹ hai bức ảnh!
“Thì ra sau những lúc chúng ta cãi nhau, anh ta đều đi hẹn hò với Trương Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham càng cảm thấy khó chịu hơn, cô lập tức đăng một tin nhắn lên nhóm công việc: “Dương Duy, cậu đăng hai bức ảnh này lên đây có ý gì?”
“Diệp Huyền, anh mau đến phòng làm việc của tôi, ngay!”
Sau tin nhắn còn có hai biểu tượng phun lửa, có thể thấy rằng Lâm Thanh Nham lúc này đã tức giận đến mức nào!
Ding Doong!
Dương Duy đang lái xe, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm chat, anh ta giật mình thon thót, suýt chút nữa tay không còn sức nắm vô lăng: “Làm sao những bức ảnh này lại được đăng lên nhóm chat được?”
“Lần này mình gây ra tai hoạ lớn rồi!”
Dương Duy không dám tưởng tượng Lâm Thanh Nham sẽ xử lý Diệp Huyền như thế nào, toàn thân anh ta run lên, lập tức tắt máy: “Không nhìn thấy gì, mình không nhìn thấy gì cả!”
Lâm Thanh Nham thấy Dương Duy và Diệp Huyền đều không trả lời, dứt khoát gọi điện thoại cho Diệp Huyền!
“Lần này xong đời rồi…”
Thấy Lâm Thanh Nham gọi điện thoại đến, Diệp Huyền không khỏi hít một hơi thật sâu, sau đó bắt chước giọng nói của người máy: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được… Xin lỗi…”
“Không liên lạc được? Anh đang lừa ai vậy?”
“Diệp Huyền, dù anh có giả giọng nói hay như thế nào em cũng nhận ra được!”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức không thể kiềm chế, hung hăng giậm giày cao gót xuống đất: “Anh chờ đó cho em, sau khi về nhà xem em sẽ xử lý anh như thế nào!”
“Trời ơi, người phụ nữ này sắp nổ tung rồi!”
Toàn thân Diệp Huyền run lên, hắn vội vàng cúp điện thoại!
“Anh Diệp Huyền, có chuyện gì vậy?”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, lập tức hỏi han một cách dịu dàng: “Vừa rồi là Thanh Nham gọi đến à, cô ấy tìm anh làm gì?”
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cười vừa nói: “Cũng không có gì, Lâm Thanh Nham nhìn thấy ảnh chung của chúng ta nên tức giận thôi.”
Nói xong, hắn đưa ảnh do Dương Duy gửi cho Trương Vãn Thanh xem!
“Cái này…!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy ảnh hai người chụp ảnh chung trông thật lãng mạn, lập tức hai mắt cô sáng bừng, thậm chí còn hơi đỏ lên.
“Vãn Thanh, em không sao chứ?”
Nhìn thấy hốc mắt Trương Vãn Thanh đỏ lên, Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Có phải những bức ảnh này khiến em không vui không?”
“Không có, em rất vui!”
Trương Vãn Thanh cầm điện thoại, nhìn say mê, rồi tự nhủ: “Em cảm động quá… Nhìn thấy những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, em cảm thấy cực kỳ hạnh phúc…”
“Ha ha…”
Diệp Huyền không khỏi bật cười, thầm nghĩ Trương Vãn Thanh thật đáng yêu quá đi mất!
“Anh Diệp Huyền…”
Trương Vãn Thanh ngước lên nhìn Diệp Huyền, ánh mắt chăm chú: “Anh có thể chuyển tiếp cho em ảnh chụp này được không? Em thường xuyên mơ về hai cảnh tượng này... Mỗi lần nhớ lại những khoảnh khắc lãng mạn của chúng ta, lòng em lại tràn đầy hạnh phúc!”
Cảm nhận được tình yêu sâu đậm của Trương Vãn Thanh, lòng Diệp Huyền cũng ấm áp vô cùng:
“Có thể chứ, tương lai chúng ta nhất định sẽ có nhiều khoảnh khắc hạnh phúc và đẹp đẽ hơn nữa…”
Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt mỉm cười, gật đầu đầy mong đợi, cô ôm chầm lấy Diệp Huyền và hôn lên má hắn một cái!
“Ha ha.”
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh của phụ nữ vang lên từ phía trước không xa: “Tối qua anh mới ngọt ngào với Lâm Thanh Nham, giờ lại ôm ấp Trương Vãn Thanh?”
Diệp Huyền nhìn về phía trước, chỉ thấy nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cùng với nữ phó quan xinh đẹp Vương Tiểu Vũ đang sải bước nhanh về phía mình.
“Tiêu Băng Tuyết?”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy khí thế hung hãn của nữ chiến thần, cô không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ cô ấy lại muốn bắt anh Diệp Huyền đi?”
Diệp Huyền lại nhíu mày: “Chẳng lẽ mình và người phụ nữ này có mối thù không đội trời chung sao, sao ở đâu cũng gặp cô ta vậy?”
Tất nhiên, trong đầu Diệp Huyền không tự chủ được lại hiện lên hình ảnh hai người môi chạm môi khi hắn cứu Tiêu Băng Tuyết vào đêm hôm đó.
“Diệp Huyền đại nhân…”
Phó quan Vương Tiểu Vũ lúc này nhìn thấy Diệp Huyền, tâm trạng liền trở nên vô cùng kích động, nhưng vì sợ bị Tiêu Băng Tuyết phát hiện, nên cô chỉ có thể lén lút gật đầu chào hỏi Diệp Huyền từ phía sau. Diệp Huyền mỉm cười, nói với Tiêu Băng Tuyết:
“Hôn ước giữa chúng ta đã chấm dứt rồi, tôi muốn ở bên người phụ nữ nào thì liên quan gì đến cô?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh hít sâu một hơi, cô không ngờ rằng nữ chiến thần trước mặt mình đây cũng từng có hôn ước với Diệp Huyền!
Chương 194: Hứa hẹn của Diệp Huyền
Trương Vãn Thanh vô cùng hoảng sợ, thì ra là anh Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết kia cũng có hôn ước với nhau?
Chỉ thấy Tiêu Băng Tuyết khoanh hai tay vòng trước ngực, lạnh giọng nói:
“Diệp Huyền, tôi cũng không có hứng thú quản chuyện riêng tư của anh. Nhưng mà anh đã đồng ý giải trừ hôn ước với tôi, thế tại sao còn muốn ở trước mặt cha tôi cáo trạng việc tôi buộc anh từ hôn?”
Hôm nay cha của Tiêu Băng Tuyết gọi điện thoại cho cô, hỏi rằng có phải cô và Diệp Huyền nối lại hôn ước hay không, chuyện này khiến cho trong lòng Tiêu Băng tuyết như có một tảng đá lớn đè trong lòng. Cho nên Tiêu Băng Tuyết liền đến tìm Diệp Huyền.
Diệp Huyền thông minh như vậy đương nhiên liền biết Tiêu Băng Tuyết vì giấu giếm chuyện hủy hôn với cha và bị ông nổi giận mắng Tiêu Băng Tuyết một trận.
Cho nên Tiêu Băng Tuyết thầm nhận định trong lòng, nhất định Diệp Huyền đang âm thầm giở trò quỷ.
“Cô hiểu lầm tôi rồi, tuy rằng cô cũng là người đẹp, nhưng tính cách của cô không hợp với khẩu vị của tôi.”
Diệp Huyền lạnh lùng cười nói: “Cho nên hôn ước giữa hai chúng ta được hủy bỏ, cô không biết tôi vui vẻ như thế nào đâu, lý do gì tôi phải đi cáo trạng chứ? Chẳng lẽ là muốn cô tiếp tục làm phiền tôi sao?”
Đương nhiên Tiêu Băng Tuyết nghe hiểu được Diệp Huyền đang nói móc cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Vậy hiện tại ngay bây giờ anh hãy gọi điện thoại cho cha tôi, chính miệng nói cho ông ấy biết là do anh muốn hủy hôn với tôi đi.”
Diệp Huyền không nhịn được cười to lên: “Sao tôi lại thấy cô rất buồn cười vậy, rõ ràng là cô không muốn thực hiện hôn ước với tôi, vì cái gì lại để tôi gọi điện thoại nói với cha cô? Cô muốn gây chuyện thì gây một mình, tôi không hùa theo cô đâu.”
Nói xong Diệp Huyền nắm lấy tay Trương Vãn Thanh muốn rời khỏi chỗ này, Tiêu Băng Tuyết liền cắn răng nói: “Diệp Huyền, anh đừng có đắc ý vội. Tối mai ở yến tiệc của Phiền Chiến Vương, tôi sẽ trang điểm đến tham dự buổi tiệc, đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết giữa chúng ta khoảng cách chênh lệch như thế nào.”
“Vậy thì liền chờ xem.”
Diệp Huyền chẳng hề để tâm, lộ ra ý cười khinh miệt. Giữa chúng ta đương nhiên là có sự chênh lệch rất lớn, cô chỉ là một người phàm tục bình thường, còn tôi là người tu tiên.
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi rồi dần dần biến mất của Diệp Huyền, trong lòng càng nghĩ càng giận:
“Tôi thật sự không hiểu rõ, vì sao cha lại kiên trì muốn tôi kết hôn với loại người như này chứ…”
Vương Tiểu Vũ ở một bên nghe lời này ở trong lòng cũng thầm cười khổ: “Đại tiểu thư, đó chính là Huyền Hạo đại nhân.”
Nhìn thấy vẻ mặt dường như có gì đó không đúng của Vương Tiểu Vũ, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngọc, dạo này em luôn phân tâm, em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không có, chẳng có suy nghĩ cái gì cả.”
Vương Tiểu Vũ vội vàng lắc lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, cô cho rằng Diệp Huyền có thể đang cố ý che giấu thân phận của mình, hoặc là có thể hắn ta là người có công lớn với quân đội, nên cho cô mới kiên quyết thúc giục chuyện đính hôn của hai người không?”
Tiêu Băng Tuyết cười lạnh: “Ha ha, chỉ bằng hắn ta hả? Không thể phủ nhận võ công của hắn cao, nhưng với tính cách phóng khoáng của hắn, thì làm sao có thể lập được chiến công với Chiến Bộ được?”
“Bất quá hắn ta chỉ là cái loa của Huyền Hạo mà thôi, hắn ta có thể sống thoải mái như vậy không phải đều nhờ vào sự vinh quang của Huyền Hạo sao, nếu không có Huyền Hạo thì hắn ta chẳng là cái gì cả.”
Nghe được lời này của Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ chỉ có thể âm thầm lắc đầu: “Tôi đã nói rõ ràng với cô như vậy rồi, sao tiểu thư còn chưa nghe hiểu vậy?”
Nghĩ đến tối ngày mai trong bữa tiệc của Phiền Chiến Vương, Tiêu Băng Tuyết có thể sẽ gây ra đại hoạ nhằm vào Diệp Huyền, Vương Tiểu Vũ cảm thấy hơi bất an.
“Tiểu thư, cô định làm gì vậy?”
Vương Tiểu Vũ thăm dò hỏi cô.
“Ha ha.” Tiêu Băng Tuyết ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Tối mai cô sẽ biết.”
Ở một mặt khác.
“Hắt xì.”
Diệp Huyền không hiểu hắt hơi một cái, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Băng Tuyết nhất định lại mắng thầm sau lưng hắn.
“Anh Diệp Huyền, anh và Tiêu Băng Tuyết thật sự đã hủy hôn rồi sao?”
Trương Vãn Thanh không nhịn được hỏi. Diệp Huyền công khai thừa nhận, sắc mặt Trương Vãn Thanh lập tức tối sầm lại sau khi nghe câu trả lời của hắn. Lúc này, cuối cùng cô cũng đã hiểu được cảm giác của Lâm Thanh Nham vào sáng hôm đó, cô cảm thấy xuất thân và bối cảnh của Tiêu Băng Tuyết tốt hơn cô, hơn nữa còn là nữ Chiến Thần.
Nếu như người phụ nữ báo đạo này kiên trì muốn gả cho Diệp Huyền thì Vãn Thanh cô làm sao có thể thắng được cô ta cơ chứ? Thậm chí đến cả chuyện Trương Vãn Thanh cô và Diệp Huyền di trì mối quan hệ yêu đương cũng không thể.
“Đừng có suy nghĩ quá nhiều.”
Diệp Huyền biết Trương Vãn Thanh đang suy nghĩ cái gì, thế là nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, vừa cười vừa nói: “Bất kể là ai, cũng không thể làm thay đổi tình yêu của anh dành cho em được.”
“Anh đã đáp ứng sẽ một lòng một dạ yêu thương em, em không cần lo lắng nhiều, toàn tâm toàn ý đi cùng anh là được rồi. Anh sẽ không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương em.”
Diệp Huyền đơn giản trấn an cô, nhưng tất cả đều là những lời yêu thương sâu sắc, cũng khiến trong lòng Trương Vãn Thanh trở nên thoải mái hơn, nở nụ cười xinh đẹp nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy nhiên trong lòng Trương Vãn Thanh vẫn không nhịn được lo lắng hỏi: “Nhưng mà em lo lắng trong bữa tiệc tối mai, Tiêu Băng Tuyết sẽ nghĩ biện pháp đối phó với anh.”
“Ha ha.”
Diệp huyền thản nhiên cười một tiếng nói: “Mặc kệ là bản thân Tiêu Băng Tuyết, hay là cha của cô ta anh đây cũng không sợ. Cho nên, em cứ yên tâm đi.”
Hiện tại tới phiên Diệp Huyền không yên lòng về Lâm Thanh Nham, cô gái này khẳng định sẽ vì chuyện chụp ảnh chung mà nổi giận.
Quả nhiên, Diệp Huyền vừa bước vào nhà, Lâm Thanh Nham sắc mặt nghiêm túc đi đến nói: “Diệp Huyền, anh rất lợi hại nha, thế mà còn dám về nhà?”
“Anh, anh có cái gì phải sợ chứ? Anh về nhà ăn cơm mà.”
Diệp Huyên cảm thấy chột dạ, bước nhanh hơn, lao nhanh vào phòng.
Lâm Thanh Nham lập tức đưa tay kéo hắn: “Nói cho rõ ràng, sao anh và Trương Vãn Thanh lại có nhiều hình chụp chung với nhau như vậy?”
Diệp Huyền không biết làm cách nào để trốn thoát, chỉ có thể cười nói: “Chỉ là ảnh chụp bình thường mà thôi, cũng không phải ảnh ướt át gì, em không cần phải ghen tuông như vậy đâu.”
“Ai ghen tuông chứ?”
Lâm Thanh Nham lập tức hất cằm, phủ nhận, nhưng lại cảm thấy hơi tủi thân, sau đó nói: “Mặc kệ thế nào, dù sao em cũng muốn mình có thể có bức ảnh như thế này. Trương Vãn Thanh có cái gì em cũng muốn có những thứ như thế.”
“Chuyện này?”
Diệp Huyện không nhịn được hơi sững sờ, tâm trạng trong nháy mắt cũng vì thế mà chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bời vì Lâm Thanh Nham nói ra những lời như thế này chứng tỏ trong thâm tâm cô đã có thể tiếp nhận chuyện trong lòng Diệp Huyền đồng thời chứa cả cô và Trương Vãn Thanh.
“Được, được, được, ngày mai chúng ta liền đi Thủy Long cư chụp ảnh.”
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay thon dài mềm mại của Lâm Thanh Nham, ôn nhu cười nói: “Đây rõ ràng chính là do em ghen mà.”
“Hừ. Chẳng lẽ em không thể ghen sao?”
Được Diệp Huyền ôn nhu dỗ dành một lúc, mặc dù ngoài miệng Lâm Thanh Nham không chịu thua, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào:
“Anh bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian vào ăn cơm đi.”
“Được”
Diệp Huyền ngốc nghếch cười một cái, khiến cho Lâm Thanh Nham bị chọc cho tức cười, đôi môi đỏ gợi cảm nhếch lên:
“Tên khốn nạn này, da mặt so với người khác đều dày hơn ai hết.”
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Nhoáng một cái liền đến đêm ngày thứ hai, đám người nóng lòng chờ đợi đến yến tiệc của Phiền Chiến Vương đã lâu cũng được long trọng cử hành.
Tiệc chào mừng của Phiền Chiến Vương đã thu hút sự chú ý của cả thành phố.
Thậm chí, có rất nhiều quan chức các tỉnh lân cận cũng đến chúc mừng.
Đây cũng là bữa tiệc cao cấp sang trọng nhất được diễn ra ở Dương Thành trong những năm gần đây.
“Em đã chuẩn bị xong.”
Lâm Thanh Nham từ trong phòng thay đồ bước ra, nhìn Diệp Huyền hỏi: “Này, tên háo sắc, anh cảm thấy em mặc như vậy có xinh đẹp hay không?”
“Cái này…”
Diệp Huyền chỉ là nhìn thoáng qua, lập tức liền trợn mắt há hốc mồm.
Chương 195: Mỹ nhân như ngọc
Hôm nay Lâm Thanh Nham mặc trên người một chiếc váy dài màu bạc xẻ thấp ngực, vòng một cao ngất, căng mọng của cô càng được tôn lên nổi bật sau đằng sau đường xẻ chữ V của chiếc váy, càng khiến người khác bị mê hoặc, muốn ngay lập tức được chạm vào nó.
Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, ở giữa được đính những viên kim cương thấp, lấp lánh theo những chuyển động của cô, càng khiến cho dáng người uyển chuyển của Lâm Thanh Nham thêm tươi đẹp quyến rũ mê người.
Vòng eo thon phía dưới, tiếp đến là cặp đùi thon dài nõn nà, trơn bóng như mỡ đông không chút tì vết, đường xẻ của chiếc váy dài theo những bước đi nhẹ nhàng như liễu của cô vừa khéo khoe trọn được cặp đùi nõn nà. Vừa giống như thanh lịch, lại vừa giống như gợi cảm, thật khiến người ta không thể không nhớ đến.
Hơn nữa, cô vốn đã rất xinh đẹp như tiên nữ rồi, bây giờ cô lại cố tình trang điểm lộng lẫy để đi dự tiệc thì càng khiến cô càng trở nên lộng lẫy hơn.
Đôi chân ngọc đang đi trên đôi giày cao gót màu sáng, trên váy còn có những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Với trang phục hôm nay dưới ánh đèn tiệc khiến cho Lâm Thanh Nham trông càng thêm thanh lịch và gợi cảm hơn, cô xinh đẹp nổi bật hơn cả ngôi sao quốc tế.
Diệp Huyền lập tức sửng sốt.
“Anh thấy hôm nay em thế nào?”
Lâm Thanh Nham hỏi Diệp Huyền, trong giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.
“Đẹp, quá đẹp.”
Diệp Huyền lúc này mới kịp thời phản ứng lại, đi lên trước một bước ôm nhẹ trọn vòng eo thon của Lâm Thanh Nham, hít sâu một hơi mùi thơm ngất ngây tỏa ra từ trên người cô:
“Em xinh đẹp quá mức cho phép như thế này, chút nữa là khiến cho anh không cầm lòng được thì làm sao bây giờ?”
“Phốc…”
Lâm Thanh Nham bị hắn chọc cho phát cười, mắng yêu hắn một tiếng: “Miệng lưỡi ngọt xớt. Có phải anh cũng thường xuyên nói những lời này với Trương Vãn Thanh không, chọc cho cô ấy vui vẻ?”
“Ha ha.”
Nhìn thấy Lâm Thanh Nham thoải mái nhắc đến Trương Vãn Thanh như vậy, trong lòng Diệp Huyền càng thêm vui vẻ: “Vãn Thanh thì dịu dàng quan tâm, còn em thì cao quý quyến rũ. Cả hai người, ai anh cũng đều thích cả.”
“Đàn ông xấu, hừ.”
Vẻ mặt Lâm Thanh Nham có chút bất mãn, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có chút hạnh phúc, bởi vì cô cảm nhận được Diệp Huyền có chút yêu thích cô, ánh mắt yêu thương khi nhìn một người sẽ không gạt được người khác.
Cô cũng đánh giá phong cách ăn mặc hôm nay của Diệp Huyền, chỉ thấy hôm nay Diệp Huyền mặc một bộ đồ vest, tóc được chải chuốt chỉnh tề, nhìn càng thêm đẹp trai khí chất hơn.
“Trời ạ, sao có thể đẹp trai đến như vậy.”
Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đẹp trai ngời ngời trước mặt mình, trong đầu vô thức nhớ lại cảnh tượng hôm cô bị trúng xuân dược, hai người ở trong xe triền miên.
Ngày hôm đó Diệp Huyền cũng mặc âu phục, nhìn qua vô cùng chính trực và khẳng khái.
“Em đang nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Huyền nhịn không được hỏi cô khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham đứng đó cắn cắn môi, đôi mắt lóe sáng, trên môi còn nở nụ cười nham hiểm.
“Không, không có nghĩ cái gì cả. Chúng ta đi thôi nào.”
Lâm Thanh Nham mặt đỏ bừng, lập tức bước lên ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền, mỉm cười ngọt ngào.
“Ừm.”
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Lâm Thanh Nham, tâm trạng của Diệp Huyền cũng trở nên rất tốt, hai người thân mật đi xuống lầu.
“Hai đứa nó vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, trai tài gái sắc, thật là hoàn hảo mà.”
Trong mắt mẹ Lâm tràn đầy ý cười, ông Lâm cũng vui vẻ nói: “Có vẻ như trong nhà chúng ta sẽ sớm có em bé nô đùa rồi.”
“Cha, lên xe đi.”
Lúc này Lâm Văn Bạch lái xe đến, cung kính nói. Kể từ sự việc xảy ra trong bữa tối ở nhà họ Tống, Lâm Văn Bạch đã thay đổi suy nghĩ của hắn, hắn đã bỏ đi mọi thói quen tật xấu, trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Diệp Huyền cũng bước lên xe. Đột nhiên Lâm Văn Bạch đưa tay kéo tay hắn lại:
“Diệp Huyền, cảm ơn anh đã cho chúng tôi cơ hội tham gia một bữa tiệc cao cấp như vậy.”
Diệp Huyền cười cười, vỗ vỗ cánh tay của hắn, đáp: “Chúng ta là người một nhà mà, không cần phải khách sáo như người ngoài đâu chú, chúng ta đi thôi.”
“Được”
Lâm Văn Bạch thấy thái độ cởi mở và hòa đồng của Diệp Huyền, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, mỉm cười lên xe rồi lái đi.
Trên đường đi, Diệp Huyền nhận được tin nhắn của Trương Vãn Thanh truyền đến:
“Anh Diệp Huyền, bọn em đã ra khỏi nhà rồi, mọi người đang ở đâu?”
Diệp Huyền trả lời tin nhắn của cô: “Bọn anh cũng vừa xuất phát, hẳn là sẽ đến nơi cùng lúc.”
Đột nhiên, Diệp Huyền nhận ra một vấn đề nan giải: Khi bọn họ đến bữa tiệc, Lâm Tham Nham và Trương Vãn Thanh đều có mặt ở đó, hắn nên chọn như thế nào đây, hắn nên đi với ai đây? Hắn có nên dùng tiên pháp phân thân đi cùng với bọn họ không? Không phải là không thể, nhưng mà như thế thì gây ra ảnh hưởng không tốt lắm.
Diệp Huyền trộm dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng không nhịn được cảm thấy chột dạ.
Sau nửa giờ lái xe, cuối cùng xe họ cũng đến Thủy Long cư. Chỉ thấy trước sân đã xếp hàng đầy các loại xe sang trọng, xe đến xe đi tấp nập, trong đó có những người có địa vị, hiếm khi xuất hiện trước công chúng cũng có mặt, khung cảnh vô cùng sôi động.
Lúc này, cha con của Liễu Công, vợ chồng của Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương với Trương Vãn Thanh, Dương Duy cùng với ông và cha của ông cũng có mặt.
“Chào buổi tối.”
Đám người nhiệt tình chào hỏi nhau, những chuyện xảy ra trong mấy ngày liên tiếp hôm nay, càng khiến cho tình cảm của bọn họ càng thêm quen thuộc.
“Anh Diệp Huyền, chị Thanh Nham.”
Trương Vãn Thanh cười híp mắt đi đến. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai màu hồng, điểm xuyến thêm một chiếc thắt lưng màu đỏ ở eo, điều này ngay lập tức tôn lên dáng người yểu điệu của cô thêm sống động.
Bên trong chiếc cổ khoét sâu viền ren gợi cảm, bộ ngực cao vút toát lên vẻ dụ dỗ, mông và đôi chân xinh đẹp tôn lên vẻ đẹp lẫn nhau khiến chúng càng trong sống động và xinh đẹp hơn.
Cộng với làn da trắng ngần tự nhiên và khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, giờ phút này Trương Vãn Thanh cả người toát ra nét tiên khí nồng đậm, mười phần hút hồn người khác.
“Vãn Thanh, hôm nay cô cũng quá đẹp rồi.”
Diệp Huyền còn chưa kịp mở miệng, Lâm Thanh Nham đã lên tiếng khen cô trước, Trương Vãn Thanh xấu hổ đỏ mặt lên, nhẹ giọng trả lời: “Chị Thanh Nham, chị so với tôi càng xinh đẹp hơn mà.”
Diệp Huyền không nhịn được trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ, hoàn cảnh đang diễn ra hoàn toàn khác với những gì hắn dự đoán.
Khi hai tình địch gặp nhau, chẳng phải họ sẽ phải vô cùng ghen tị và không chịu nhượng bộ nhau sao? Vì sao hai người đẹp này lại thay phiên nhau khen nhau xinh đẹp như vậy? Hắn bối rối nhìn hai người đẹp trước mặt, cảm thấy rất xấu hổ: “Anh nên nắm tay của ai đây?”
“Đi nào.”
Lâm Thanh Nham bước lên trước ôm cánh tay trái của Diệp Huyền, nhưng cô không tiến lên trước ngay mà mỉm cười nhìn Trương Vãn Thanh.
“Ừm.”
Trương Vãn Thanh nâng lên đôi môi gợi cảm, ôm thật chặt cánh tay phải của Diệp Huyền, hai người đẹp đồng loạt mỉm cười, bầu không khí rất hòa hợp.
Diệp Huyền lúc này càng thêm bối rối.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy…” Diệp Huyền nhịn không được thầm hỏi.
“Ha ha”
Trương Vãn Thanh cười nói: “Tối qua chị Thanh Nham có nói chuyện với em rồi, muốn hôm nay bọn em phải cho anh hãnh diện, nên chúng ta nhất định phải hòa thuận, không được cãi nhau.”
Diệp Huyền âm thầm kinh ngạc, lập tức nghiêng mắt nhìn Lâm Thanh Nham. Anh không ngờ rằng Lâm Thanh Nham - người luôn kiêu ngạo, lại chủ động liên lạc với Trương Vãn Thanh chỉ vì cô không muốn khiến hắn rơi vào tình cảnh khó xử.
“Thanh Nham, cảm ơn em rất nhiều.”
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng ấm áp, cũng nhìn ra được Lâm Thanh Nham đã bởi vì hắn mà âm thầm lặng lẽ thay đổi rất nhiều.
Người phụ nữ này, chỉ được bề ngoài tỏ ra kiêu ngạo nhưng trên thực tế thì so với người khác lại dễ mềm lòng hơn rất nhiều.
Lâm Thanh Nham nhếch cằm lên nói: “Anh đối xử với em rất tốt, đương nhiên em cũng sẽ nghĩ cách đối lại với anh tốt hơn. Nhưng mà nếu anh dám đối xử với em không tốt, em liền cho người biến anh thành thái giám.”
“Ha ha.”
Trương Vãn Thanh thoải mái cười to, dựa vào Diệp Huyền hỏi: “Anh Diệp Huyền, như thế này anh có vui vẻ không?”
“Vui vẻ, đương nhiên rất vui vẻ.”
Diệp Huyền gật đầu thật mạnh, nhịn không được cười nói: “Trái ôm phải ấp thì ra là hạnh phúc như vậy.”
Người nhà của hai người này nhìn thấy tình hình như vậy cũng cười vui vẻ.
Dương Duy cũng không nhịn được cảm thán: “Nói đến chuyện theo đuổi con gái, vẫn là anh Diệp Huyền lợi hại nha.”
Đúng vào lúc này, một chiếc xe quân dụng việt dã chạy nhanh đến. Tiêu Băng Tuyết mang theo nam nữ phó quan là Vương Phi và Vương Tiểu Vũ bước xuống xe.
Ngay khi Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Diệp Huyền, ánh mắt lập tức run lên: “Tôi không hề đoán sai, cái tên hoa hòe này quả nhiên chạy đến đây.”
Cùng lúc này, Tiêu Băng Tuyết cũng nhìn lướt qua Diệp Huyền đang đứng chung một chỗ với mấy người trong gia tộc lớn.
“Lưu gia, vợ chồng Giang Kim Bưu, bác sĩ Trương bọn họ cũng đến, đến cả Dương Duy cũng đến?”
“Diệp Huyền tên khốn nạn này, thế mà lại đem theo đám người này đến tham dự bữa tiệc cao cấp như thế này?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Băng Tuyết càng thêm tức giận, sải bước lao nhanh về phía Diệp Huyền.