-
Chương 149-150
Chương 149: Lâm Thanh Nham nói ra sự thật
Giờ phút này, cho dù Diệp Huyền vô cùng thông minh, nhưng hắn cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết nên đi tìm ai trước. Có lẽ đã cảm nhận được nỗi khổ của Diệp Huyền, cục trưởng Hình ở bên cạnh lập tức hắng giọng: “Theo điều tra, Diệp Huyền vô tội.”
“Mặc dù Diệp Huyền có thể đi, nhưng trước đó, anh ấy phải hợp tác với chúng tôi đến Cục Cảnh sát ghi khẩu cung.”
“Bây giờ mọi người không thể tới gần Diệp Huyền, miễn gây thêm phiền toái cho anh ấy.”
Nghe cục trưởng Hình nói, mặc dù Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham vô cùng bất an và lo lắng nhưng cũng dừng lại. Họ không muốn gây phiền phức cho Diệp Huyền, họ chỉ muốn hắn khỏe mạnh!
“Đừng lo lắng, tôi không sao!”
Diệp Huyền nhìn hai người đẹp, trong mắt nở nụ cười: “Không còn sớm nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi!”
“Nhưng mà...”
Hai người đẹp cảm thấy không thoải mái, hai mắt đỏ hoe, có thể thấy đối phương đang rất lo lắng cho Diệp Huyền, mặc dù thiên ngôn vạn ngữ đều nhịn không nói ra. Diệp Huyền cũng cảm thấy buồn bực trong lòng. Mặc dù là vô ý, tuy nhiên trong lúc bất tri bất giác, hắn đã gây làm tổn thương hai người đẹp.
“Diệp Huyền, đến lúc phải đi rồi.”
Cục trưởng Hình đè giọng nói: “Nếu chúng ta không đi thì không giả vờ được nữa.”
“Được.”
Diệp Huyền gật đầu đồng ý, đi theo cục trưởng Hình ngồi vào xe.
“Cục trưởng Hình!”
Lúc này, bác sĩ Trương, Lưu Công Thiên, trùm đất Giang Kim Bưu và vợ ông, cũng như ông cụ Lâm không nhịn được hét lên: “Anh vất vả rồi!”
Cục trưởng Hình đương nhiên biết ý của họ, chẳng qua muốn anh ta chăm sóc Diệp Huyền, đừng để hắn chịu khổ.
“Yên tâm, tôi sẽ không để người vô tội bị thương tổn.”
Cục trưởng Hình mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng lại cười bất lực: “Bản lĩnh Diệp Huyền thông thiên, ai có khả năng đắc tội hắn chứ…”
Xe cảnh sát rời khỏi Chiến bộ, đi về hướng Cục Cảnh sát.
“Vừa rồi biểu hiện của anh rất tốt, khiến tôi không phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan trước mặt hai người phụ nữ xinh đẹp.”
Diệp Huyền nhìn cục trưởng Hình, hài lòng nói: “Xem ra, anh có đầu óc nhanh nhạy, là nhân tài.”
Nhận được sự tán thưởng của Diệp Huyền, cục trưởng Hình rất vui vẻ!
Đây chính là mánh khoé thông thiên Diệp Huyền, nếu được hắn thưởng thức, một ngày nào đó khi cơ hội đến, anh ta có thể lên như diều gặp gió!
“Anh Diệp, chuyện nhỏ mà thôi, nên như vậy.”
Cục trưởng Hình mỉm cười, châm một điếu thuốc cho Diệp Huyền, nói: “Nếu sau này cần tôi giúp, anh cứ nói.”
“Được.”
Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, quay đầu nhìn Chiến bộ. Trong đầu của hắn tái hiện dáng vẻ của Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham, trong lòng âm thầm cảm khái.
“Ban đầu hắn muốn sống một cuộc sống tự do thoải mái, không nghĩ tới bất tri bất giác đã rơi vào lưới tình, mà lại hai người phụ nữ cùng một lúc, lần này khó giải quyết.”
Diệp Huyền thở dài, tình yêu thật sự rất khó.
Lúc này, ở cửa Chiến bộ.
Sau khi nhìn Diệp Huyền lên xe rời đi, mọi người cũng định về nhà. Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham đối mặt với nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Vừa rồi, hai người họ đã thể hiện tình yêu của mình trước mặt Diệp Huyền, trong nháy mắt cũng thay đổi từ tình chị em trước đó thành tình địch. Lúc này, ông cụ Lâm không kìm được nói: “Bác sĩ Trương, chuyện này là sao?”
Ý của ông là, cháu gái Trương Vãn Thanh của bác sĩ Trương sao lại có ý với Diệp Huyền? Đây không phải rõ ràng muốn chen chân vào quan hệ giữa Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền sao? Bác sĩ Trương cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vì hạnh phúc cả đời của Trương Vãn Thanh, ông cũng không có nhường nhịn.
“Lão Lâm, đừng tức giận, chuyện này không phải như ông nghĩ.”
Bác sĩ Trương cũng có ý riêng, chính là muốn nói Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham thật sự không có đăng ký kết hôn, họ chỉ lừa ông cụ Lâm mà thôi!
Tuy nhiên, trong lòng ông cụ Lâm lại bực bội, lạnh lùng nói: “Không phải như tôi nghĩ? Rốt cuộc là sao?”
“Bác sĩ Trương, chúng ta quen biết nhau mấy chục năm, anh có chuyện gì thì cứ nói!”
Nghe vậy, bác sĩ Trương cau mày, ông biết trong lòng ông cụ Lâm rất thích Diệp Huyền, cho nên lúc này mới không thể mở miệng nói thật với ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm không rõ tình hình thực tế, nhíu mày hỏi: “Cô Vãn Thanh, thế này thì không phải cô là người thứ ba trong cuộc hôn nhân giữa Thanh Nham và Diệp Huyền sao? Không sai chứ!”
Nghe vậy, Trương Vãn Thanh cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng!
Tuy nhiên, cô không bác bỏ ngay lập tức mà lựa chọn giữ bí mật chuyện đăng ký giả cho Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham!
Lâm Thanh Nham không ngờ Trương Vãn Thanh lại hiểu chuyện như vậy, tình nguyện chịu đựng. Có thể thấy, Trương Vãn Thanh là một người rất tốt bụng!
Trương Vãn Thanh vẫn nhớ rằng Diệp Huyền đã nói rằng ông cụ Lâm thực sự tốt với hắn, hắn không muốn ông cụ Lâm buồn khi biết sự thật. Cho nên Trương Vãn Thanh thà rằng bản thân mình chịu thiệt thòi. Đương nhiên, Trương Vãn Thanh cũng nghĩ đến tình bạn giữa cô và Lâm Thanh Nham, cũng không muốn làm Lâm Thanh Nham khó xử. Điều này cũng khiến trong lòng Lâm Thanh Nham cảm kích Trương Vãn Thanh, cô xấu hổ một hồi!
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ, ông nội, mọi người thật sự hiểu lầm rồi! Vãn Thanh không sai, cô ấy không phá hoại hôn nhân của con với Diệp Huyền!”
“Bởi vì con và Diệp Huyền hoàn toàn không đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận kết hôn là giả! Chúng con chỉ là vợ chồng giả mà thôi!”
“Chúng con đã thỏa thuận rằng cả hai bên có thể tự do yêu thương và không can thiệp lẫn nhau!”
“Đây là yêu cầu do con đưa ra, Diệp Huyền chỉ là bị ép buộc! Chuyện Trương Vãn Thanh có ý với Diệp Huyền là tình yêu nam nữ bình thường, cô ấy không sai!”
Nghe Lâm Thanh Nham nói, ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đột nhiên sửng sốt, toàn thân đóng băng!
Trương Vãn Thanh cũng bất ngờ, không ngờ Lâm Thanh Nham lại lựa chọn nói ra sự thật!
Phỏng chừng trong chuyện này, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy không ổn!
“Hai đứa... Hai đứa không đăng ký kết hôn?”
Ông cụ Lâm phản ứng lại, khuôn mặt lập tức giật giật, hỏi Lâm Thanh Nham!
“Vâng, không có!”
Hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe: “Lúc đó con nghĩ rằng Diệp Huyền sẽ sớm rời đi, nhưng không ngờ mình lại yêu anh ấy!”
“Ông nội, mẹ, con sai rồi.”
Nghe vậy, trong lòng ông cụ Lâm đột nhiên cảm thấy đau nhói!
Lý Gia Tuệ cũng tỏ vẻ ảo não: “Thanh Nham, con quá ngu ngốc! Nhưng mà, con, không phải mỗi ngày con và Diệp Huyền đều ngủ cùng nhau sao? Đây là sự thật trước mắt!”
Trương Vãn Thanh không khỏi nhìn Lâm Thanh Nham, cô cũng rất tò mò không biết lời của Lý Gia Tuệ là thật hay giả, Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ngủ cùng nhau.
“Chúng con không có!”
Nước mắt Lâm Thanh Nham rơi xuống: “Sau khi chúng con trở về phòng, con sẽ ngủ trên giường, Diệp Huyền sẽ ngủ trên ghế sofa! Chuyện này chỉ để che mắt mọi người mà thôi!”
“Mặc dù Diệp Huyền luôn nói con là người phụ nữ xinh đẹp, ăn nói ngon ngọt, nhưng anh ấy chưa bao giờ vượt qua ranh giới, cũng không làm gì sai với con!”
Nghe vậy, trong lòng Trương Vãn Thanh cảm động: “Anh Diệp Huyền của mình vậy mà có thể giữ vững ranh giới cuối cùng......”
Dù sao Lâm Thanh Nham cũng vô cùng xinh đẹp, mỗi ngày Diệp Huyền và cô ở một mình cùng một phòng, nhưng họ vẫn giữ bổn phận của mình, không vượt qua ranh giới với Lâm Thanh Nham!
Bác sĩ Trương, cha con Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và vợ cũng thầm ngưỡng mộ nhân phẩm và năng lực kiềm chế của Diệp Huyền. Tuy nhiên, ông cụ Lâm và Lý Gia Huệ cảm thấy rằng thế giới đang quay cuồng. Bởi vì họ cuối cùng cũng hiểu được, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền quả thật chỉ lấy giấy đăng ký kết hôn giả, hai người không phải là vợ chồng thật!
Chương 150: Tình địch
“Thanh Nham, con quá ngu ngốc... Kết hôn với Diệp Huyền tốt biết bao nhiêu, sao con lại dại dột đăng ký kết hôn giả?”
Vẻ mặt Lý Gia Tuệ chán nản, không chịu được mở miệng quát Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham không trả lời, thay vào đó, khuôn mặt Lâm Vân Bạch nhất thời có vẻ hoảng hốt. Ông cụ Lâm cau mày: “Văn Bạch, chẳng lẽ là anh đưa ra chủ ý ngu ngốc này?”
“Con……”
Vẻ mặt của Lâm Vân Bạch đột nhiên thay đổi dữ dội, ông bị doạ đến mức hoang mang lo sợ!
“Quả nhiên là anh!”
Ông cụ Lâm biết chắc chắn chính Lâm Vân Bạch đã dạy Lâm Thanh Nham làm như vậy!
Bốp!
Ông cụ Lâm vô cùng tức giận, tát mạnh Lâm Vân Bạch trước mặt mọi người!
Bốp!
Trong cơn giận, ông cụ Lâm tát vào mặt Lâm Vân Bạch, thanh âm thanh thuý và chói tai!
“A!”
Lâm Vân Bạch đau đớn hét lên, phát hiện khóe miệng mình chảy ra máu, ông cảm thấy vô cùng mất mặt!
Lâm Vân Bạch không cam lòng, hỏi ngược lại: “Cha, cha thực sự đánh con? Vì một đứa nhà quê Diệp Huyền mà cha đánh con?”
Ông cụ Lâm không khỏi tức giận hét lên: “Đứa nhà quê? Anh đang nói cái gì thế? Anh hoàn toàn không biết được những điểm tốt của Diệp Huyền!”
“Là anh nghĩ kế bừa bãi còn coi thường người khác, khiến Thanh Nham bỏ lỡ mối lương duyên của mình! Chuyện này cũng khiến nhà họ Lâm bỏ lỡ vận may!”
Vừa nói, ông cụ Lâm lại giơ lòng bàn tay lên tát thật mạnh vào Lâm Vân Bạch!
“Ối!”
Sau khi nghe ông cụ Lâm tức giận mắng mỏ và bị tát hai cái vào mặt, Lâm Vân Bạch cảm thấy cực kỳ chấn động: “Con xin lỗi cha, là con vô tâm, không để ý! Chuyện này về nhà rồi chúng ta từ từ nói tiếp!”
Vợ ông, Lý Gia Tuệ cũng nhanh chóng nói đỡ: “Cha ơi, chuyện bây giờ đã thành kết cục đã định, chúng ta vẫn nên nhanh về nhà nghĩ cách cứu người đi.”
Nể mặt Lý Gia Tuệ, ông cụ Lâm miễn cưỡng kìm nén cơn giận, nhưng vẫn quát Lâm Vân Bạch: “Về nhà xem ta dạy cái tên nghịch tử này thế nào!”
Sau đó, ông nhìn bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh với ánh mắt xin lỗi, nói một cách ngại ngùng:
“Bác sĩ Trương, cô Vãn Thanh, vừa rồi là tôi hiểu lầm mọi người, rất xin lỗi.”
Bác sĩ Trương vội vàng lắc đầu nói: “Anh làm vậy là vì anh không biết, chúng ta quen nhau đã nhiều năm, chuyện này tôi không để trong lòng, nhưng anh tuyệt đối không được tức giận, kẻo ảnh hưởng đến thân thể!”
Trương Vãn Thanh cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ông Lâm, ông phải chú trọng sức khoẻ, nếu không anh Diệp Huyền sẽ cảm thấy bất an, anh ấy thật sự rất quan tâm đến ông.”
Nhìn thấy bác sĩ Trương và cháu gái quan tâm ân cần, ông cụ Lâm nhớ lại sự hiếu thuận của Diệp Huyền, ông không khỏi thở dài, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
“Cha, chờ con!”
Khuôn mặt Lâm Văn Bạch đỏ bừng, vội vàng theo ông lên xe, không dám nói thêm gì nữa.
“Ôi.”
Lâm Thanh Nham cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt im lặng của ông nội và mẹ mình.
“Chị Thanh Nham.”
Trương Vãn Thanh lúc này đi tới, khuôn mặt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị vừa rồi đã nói ra sự thật. Bằng không, tôi thật không biết phải đối mặt với mọi người thế nào…”
Lâm Thanh Nham bất lực mỉm cười: “Chuyện này cũng nên thẳng thắn, nói ra sự thật khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vãn Thanh, chúc cô và Diệp Huyền hạnh phúc.”
Trương Vãn Thanh giật mình, nhanh chóng hỏi lại: “Chị Thanh Nham, chị định bỏ cuộc à?”
“Không bỏ cuộc thì tôi còn có thể làm gì?”
Tâm trạng Lâm Thanh Nham ảm đạm, hốc mắt đỏ hoe: “Cô và Diệp Huyền mới là lưỡng tình tương duyệt, thêm nữa hai người đã có quan hệ khăng khít, cho dù trong lòng tôi thích anh ấy, tôi cũng không thể chen chân vào quan hệ của hai người...”
Trương Vãn Thanh càng kinh ngạc hơn: “Tôi và anh Diệp Huyền quả thật có quan hệ tốt, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến bước đó! Chị nghe chuyện này ở đâu thế?”
Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy kỳ lạ: “Hôm đó tôi gọi điện thoại cho Diệp Huyền, nghe thấy cô thở hổn hển, âm thanh ngại ngùng, chẳng phải hai người đang làm chuyện đó sao?”
“Hôm đó?”
Lúc này Trương Vãn Thanh nhớ tới cảnh tượng leo núi ngày hôm đó, không khỏi bật cười:
“Chị nghĩ sai rồi! Hôm đó tôi vô tình bị bong gân ở chân, anh Diệp Huyền chỉ massage giúp tôi thôi!”
“Anh ấy massage rất chuyên nghiệp, còn cù tôi nên tôi hét lên như vậy, không phải chuyện như chị nghĩ đâu...”
Nghe Trương Vãn Thanh nói xong, khuôn mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngại ngùng vì những suy nghĩ lung tung của mình mấy ngày nay!
Tuy nhiên, trong lòng cô không khỏi mừng thầm!
Bởi vì giữa Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh không có chuyện gì xảy ra nên cô vẫn còn hy vọng!
Mà xét về độ thân mật, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền suýt nữa hai lần vượt giới hạn, đột phá bước cuối cùng!
Sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người dường như còn sâu sắc hơn Trương Vãn Thanh.
“Vãn Thanh.”
Lâm Thanh Nham không khỏi nhìn Trương Vãn Thanh với vẻ mặt biết ơn: “Vừa rồi tôi đã nói mình từ bỏ, tại sao cô vẫn nói với tôi chuyện này? Cô làm vậy không phải đang kiếm chuyện cho mình sao?”
“Tôi…”
Trương Vãn Thanh đảo mắt, cười khúc khích: “Chính tôi cũng không biết tại sao, có lẽ tôi đã học được sự thẳng thắn và rộng rãi từ anh Diệp Huyền!”
Nói xong, Trương Vãn Thanh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Nham rồi nói: “Chị Thanh Nham, thực ra tôi không có ý gì cả. Chỉ cần anh Diệp Huyền thực sự hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.”
“Dù cuối cùng anh ấy chọn tôi hay người phụ nữ khác, tôi cũng sẽ chân thành chúc phúc cho anh ấy. Tất nhiên, tôi cũng có niềm tin tuyệt đối về việc có thể khiến anh ấy yêu mình.”
Nói xong, Trương Vãn Thanh cười tự tin, sau đó xoay người rời đi.
“Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham nhìn cô gái với thân hình xinh đẹp, trong lòng lập tức khôi phục ý chí chiến đấu: “Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc! Người mà Diệp Huyền chọn cuối cùng chắc chắn sẽ là tôi, đừng quá kiêu ngạo!”
Ở một bên, vợ Giang Kim Bưu - Vương Lệ thấy hai người đẹp tranh giành Diệp Huyền, không thể không cười thầm: “Diệp Huyền thực sự có bản lĩnh.”
Giang Kim Bưu cũng cười nói: “Tôi thật muốn xem cuối cùng Diệp Huyền sẽ chọn ai, hay là hắn sẽ ôm cả hai người đẹp, hưởng thụ cuộc sống trái ôm phải ấp tươi đẹp!”
Lúc này ở Cục Cảnh sát.
“Hắt xì!”
Diệp Huyền vừa nằm xuống giường ở trung tâm tiếp đón cao cấp của Cục Cảnh sát, đang định chợp mắt thì đột nhiên hắt hơi một tiếng.
“Xem ra Vãn Thanh và Thanh Nham quá nhớ mình rồi.”
Hắn không biết sáng mai gặp hai người đẹp thì phải cư xử làm sao, hay cuối cùng sẽ ở bên cạnh ai, quan trọng hơn là hắn vẫn còn bảy hôn ước cần giải quyết!
“Thật đau đầu.”
Trong lòng hắn cảm thấy rối bời, vì vậy dứt khoát không nghĩ nữa và chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặt khác. Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết dẫn theo hai phụ tá và một nhóm cường giả từ Chiến bộ tới bến tàu phía tây thành phố.
“Chiến thần, chúng tôi đã tìm được mục tiêu!”
“Tội phạm chạy trốn Thiên Thần Tông, cũng như Phong Thiểm Lôi, Triệu Nhất Thương và những người khác thật sự đang trốn trong nhà kho số bảy!”
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo, trong lòng đám người của Tiêu Băng Tuyết âm thầm kinh ngạc. Thông tin Diệp Huyền cung cấp quá chính xác!
Không chỉ chỉ rõ được nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông mà tung tích của hai tội phạm chạy trốn khác là Phong Thiểm Lôi, Triệu Nhất Thương cũng tìm được!
Điều này khiến Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ. Dù sao cô cũng đã nói trước mặt mọi người rằng cô sẽ không nhận sự giúp đỡ của Diệp Huyền!
Vậy bây giờ không phải đang tự tát vào mặt mình sao?
“Lập tức hành động, bắt tù nhân về! Tôi muốn hỏi rõ ràng mối quan hệ của họ với Diệp Huyền là gì?”
Tiêu Băng Tuyết ra lệnh, Chiến bộ ngay lập tức triển khai hành động bắt giữ!
Giờ phút này, cho dù Diệp Huyền vô cùng thông minh, nhưng hắn cũng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cũng không biết nên đi tìm ai trước. Có lẽ đã cảm nhận được nỗi khổ của Diệp Huyền, cục trưởng Hình ở bên cạnh lập tức hắng giọng: “Theo điều tra, Diệp Huyền vô tội.”
“Mặc dù Diệp Huyền có thể đi, nhưng trước đó, anh ấy phải hợp tác với chúng tôi đến Cục Cảnh sát ghi khẩu cung.”
“Bây giờ mọi người không thể tới gần Diệp Huyền, miễn gây thêm phiền toái cho anh ấy.”
Nghe cục trưởng Hình nói, mặc dù Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham vô cùng bất an và lo lắng nhưng cũng dừng lại. Họ không muốn gây phiền phức cho Diệp Huyền, họ chỉ muốn hắn khỏe mạnh!
“Đừng lo lắng, tôi không sao!”
Diệp Huyền nhìn hai người đẹp, trong mắt nở nụ cười: “Không còn sớm nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi trước đi!”
“Nhưng mà...”
Hai người đẹp cảm thấy không thoải mái, hai mắt đỏ hoe, có thể thấy đối phương đang rất lo lắng cho Diệp Huyền, mặc dù thiên ngôn vạn ngữ đều nhịn không nói ra. Diệp Huyền cũng cảm thấy buồn bực trong lòng. Mặc dù là vô ý, tuy nhiên trong lúc bất tri bất giác, hắn đã gây làm tổn thương hai người đẹp.
“Diệp Huyền, đến lúc phải đi rồi.”
Cục trưởng Hình đè giọng nói: “Nếu chúng ta không đi thì không giả vờ được nữa.”
“Được.”
Diệp Huyền gật đầu đồng ý, đi theo cục trưởng Hình ngồi vào xe.
“Cục trưởng Hình!”
Lúc này, bác sĩ Trương, Lưu Công Thiên, trùm đất Giang Kim Bưu và vợ ông, cũng như ông cụ Lâm không nhịn được hét lên: “Anh vất vả rồi!”
Cục trưởng Hình đương nhiên biết ý của họ, chẳng qua muốn anh ta chăm sóc Diệp Huyền, đừng để hắn chịu khổ.
“Yên tâm, tôi sẽ không để người vô tội bị thương tổn.”
Cục trưởng Hình mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng lại cười bất lực: “Bản lĩnh Diệp Huyền thông thiên, ai có khả năng đắc tội hắn chứ…”
Xe cảnh sát rời khỏi Chiến bộ, đi về hướng Cục Cảnh sát.
“Vừa rồi biểu hiện của anh rất tốt, khiến tôi không phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan trước mặt hai người phụ nữ xinh đẹp.”
Diệp Huyền nhìn cục trưởng Hình, hài lòng nói: “Xem ra, anh có đầu óc nhanh nhạy, là nhân tài.”
Nhận được sự tán thưởng của Diệp Huyền, cục trưởng Hình rất vui vẻ!
Đây chính là mánh khoé thông thiên Diệp Huyền, nếu được hắn thưởng thức, một ngày nào đó khi cơ hội đến, anh ta có thể lên như diều gặp gió!
“Anh Diệp, chuyện nhỏ mà thôi, nên như vậy.”
Cục trưởng Hình mỉm cười, châm một điếu thuốc cho Diệp Huyền, nói: “Nếu sau này cần tôi giúp, anh cứ nói.”
“Được.”
Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, quay đầu nhìn Chiến bộ. Trong đầu của hắn tái hiện dáng vẻ của Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham, trong lòng âm thầm cảm khái.
“Ban đầu hắn muốn sống một cuộc sống tự do thoải mái, không nghĩ tới bất tri bất giác đã rơi vào lưới tình, mà lại hai người phụ nữ cùng một lúc, lần này khó giải quyết.”
Diệp Huyền thở dài, tình yêu thật sự rất khó.
Lúc này, ở cửa Chiến bộ.
Sau khi nhìn Diệp Huyền lên xe rời đi, mọi người cũng định về nhà. Tuy nhiên, Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham đối mặt với nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ. Vừa rồi, hai người họ đã thể hiện tình yêu của mình trước mặt Diệp Huyền, trong nháy mắt cũng thay đổi từ tình chị em trước đó thành tình địch. Lúc này, ông cụ Lâm không kìm được nói: “Bác sĩ Trương, chuyện này là sao?”
Ý của ông là, cháu gái Trương Vãn Thanh của bác sĩ Trương sao lại có ý với Diệp Huyền? Đây không phải rõ ràng muốn chen chân vào quan hệ giữa Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền sao? Bác sĩ Trương cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng vì hạnh phúc cả đời của Trương Vãn Thanh, ông cũng không có nhường nhịn.
“Lão Lâm, đừng tức giận, chuyện này không phải như ông nghĩ.”
Bác sĩ Trương cũng có ý riêng, chính là muốn nói Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham thật sự không có đăng ký kết hôn, họ chỉ lừa ông cụ Lâm mà thôi!
Tuy nhiên, trong lòng ông cụ Lâm lại bực bội, lạnh lùng nói: “Không phải như tôi nghĩ? Rốt cuộc là sao?”
“Bác sĩ Trương, chúng ta quen biết nhau mấy chục năm, anh có chuyện gì thì cứ nói!”
Nghe vậy, bác sĩ Trương cau mày, ông biết trong lòng ông cụ Lâm rất thích Diệp Huyền, cho nên lúc này mới không thể mở miệng nói thật với ông cụ Lâm.
Ông cụ Lâm không rõ tình hình thực tế, nhíu mày hỏi: “Cô Vãn Thanh, thế này thì không phải cô là người thứ ba trong cuộc hôn nhân giữa Thanh Nham và Diệp Huyền sao? Không sai chứ!”
Nghe vậy, Trương Vãn Thanh cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng!
Tuy nhiên, cô không bác bỏ ngay lập tức mà lựa chọn giữ bí mật chuyện đăng ký giả cho Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham!
Lâm Thanh Nham không ngờ Trương Vãn Thanh lại hiểu chuyện như vậy, tình nguyện chịu đựng. Có thể thấy, Trương Vãn Thanh là một người rất tốt bụng!
Trương Vãn Thanh vẫn nhớ rằng Diệp Huyền đã nói rằng ông cụ Lâm thực sự tốt với hắn, hắn không muốn ông cụ Lâm buồn khi biết sự thật. Cho nên Trương Vãn Thanh thà rằng bản thân mình chịu thiệt thòi. Đương nhiên, Trương Vãn Thanh cũng nghĩ đến tình bạn giữa cô và Lâm Thanh Nham, cũng không muốn làm Lâm Thanh Nham khó xử. Điều này cũng khiến trong lòng Lâm Thanh Nham cảm kích Trương Vãn Thanh, cô xấu hổ một hồi!
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ, ông nội, mọi người thật sự hiểu lầm rồi! Vãn Thanh không sai, cô ấy không phá hoại hôn nhân của con với Diệp Huyền!”
“Bởi vì con và Diệp Huyền hoàn toàn không đăng ký kết hôn, giấy chứng nhận kết hôn là giả! Chúng con chỉ là vợ chồng giả mà thôi!”
“Chúng con đã thỏa thuận rằng cả hai bên có thể tự do yêu thương và không can thiệp lẫn nhau!”
“Đây là yêu cầu do con đưa ra, Diệp Huyền chỉ là bị ép buộc! Chuyện Trương Vãn Thanh có ý với Diệp Huyền là tình yêu nam nữ bình thường, cô ấy không sai!”
Nghe Lâm Thanh Nham nói, ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đột nhiên sửng sốt, toàn thân đóng băng!
Trương Vãn Thanh cũng bất ngờ, không ngờ Lâm Thanh Nham lại lựa chọn nói ra sự thật!
Phỏng chừng trong chuyện này, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy không ổn!
“Hai đứa... Hai đứa không đăng ký kết hôn?”
Ông cụ Lâm phản ứng lại, khuôn mặt lập tức giật giật, hỏi Lâm Thanh Nham!
“Vâng, không có!”
Hai mắt Lâm Thanh Nham đỏ hoe: “Lúc đó con nghĩ rằng Diệp Huyền sẽ sớm rời đi, nhưng không ngờ mình lại yêu anh ấy!”
“Ông nội, mẹ, con sai rồi.”
Nghe vậy, trong lòng ông cụ Lâm đột nhiên cảm thấy đau nhói!
Lý Gia Tuệ cũng tỏ vẻ ảo não: “Thanh Nham, con quá ngu ngốc! Nhưng mà, con, không phải mỗi ngày con và Diệp Huyền đều ngủ cùng nhau sao? Đây là sự thật trước mắt!”
Trương Vãn Thanh không khỏi nhìn Lâm Thanh Nham, cô cũng rất tò mò không biết lời của Lý Gia Tuệ là thật hay giả, Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ngủ cùng nhau.
“Chúng con không có!”
Nước mắt Lâm Thanh Nham rơi xuống: “Sau khi chúng con trở về phòng, con sẽ ngủ trên giường, Diệp Huyền sẽ ngủ trên ghế sofa! Chuyện này chỉ để che mắt mọi người mà thôi!”
“Mặc dù Diệp Huyền luôn nói con là người phụ nữ xinh đẹp, ăn nói ngon ngọt, nhưng anh ấy chưa bao giờ vượt qua ranh giới, cũng không làm gì sai với con!”
Nghe vậy, trong lòng Trương Vãn Thanh cảm động: “Anh Diệp Huyền của mình vậy mà có thể giữ vững ranh giới cuối cùng......”
Dù sao Lâm Thanh Nham cũng vô cùng xinh đẹp, mỗi ngày Diệp Huyền và cô ở một mình cùng một phòng, nhưng họ vẫn giữ bổn phận của mình, không vượt qua ranh giới với Lâm Thanh Nham!
Bác sĩ Trương, cha con Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và vợ cũng thầm ngưỡng mộ nhân phẩm và năng lực kiềm chế của Diệp Huyền. Tuy nhiên, ông cụ Lâm và Lý Gia Huệ cảm thấy rằng thế giới đang quay cuồng. Bởi vì họ cuối cùng cũng hiểu được, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền quả thật chỉ lấy giấy đăng ký kết hôn giả, hai người không phải là vợ chồng thật!
Chương 150: Tình địch
“Thanh Nham, con quá ngu ngốc... Kết hôn với Diệp Huyền tốt biết bao nhiêu, sao con lại dại dột đăng ký kết hôn giả?”
Vẻ mặt Lý Gia Tuệ chán nản, không chịu được mở miệng quát Lâm Thanh Nham. Lâm Thanh Nham không trả lời, thay vào đó, khuôn mặt Lâm Vân Bạch nhất thời có vẻ hoảng hốt. Ông cụ Lâm cau mày: “Văn Bạch, chẳng lẽ là anh đưa ra chủ ý ngu ngốc này?”
“Con……”
Vẻ mặt của Lâm Vân Bạch đột nhiên thay đổi dữ dội, ông bị doạ đến mức hoang mang lo sợ!
“Quả nhiên là anh!”
Ông cụ Lâm biết chắc chắn chính Lâm Vân Bạch đã dạy Lâm Thanh Nham làm như vậy!
Bốp!
Ông cụ Lâm vô cùng tức giận, tát mạnh Lâm Vân Bạch trước mặt mọi người!
Bốp!
Trong cơn giận, ông cụ Lâm tát vào mặt Lâm Vân Bạch, thanh âm thanh thuý và chói tai!
“A!”
Lâm Vân Bạch đau đớn hét lên, phát hiện khóe miệng mình chảy ra máu, ông cảm thấy vô cùng mất mặt!
Lâm Vân Bạch không cam lòng, hỏi ngược lại: “Cha, cha thực sự đánh con? Vì một đứa nhà quê Diệp Huyền mà cha đánh con?”
Ông cụ Lâm không khỏi tức giận hét lên: “Đứa nhà quê? Anh đang nói cái gì thế? Anh hoàn toàn không biết được những điểm tốt của Diệp Huyền!”
“Là anh nghĩ kế bừa bãi còn coi thường người khác, khiến Thanh Nham bỏ lỡ mối lương duyên của mình! Chuyện này cũng khiến nhà họ Lâm bỏ lỡ vận may!”
Vừa nói, ông cụ Lâm lại giơ lòng bàn tay lên tát thật mạnh vào Lâm Vân Bạch!
“Ối!”
Sau khi nghe ông cụ Lâm tức giận mắng mỏ và bị tát hai cái vào mặt, Lâm Vân Bạch cảm thấy cực kỳ chấn động: “Con xin lỗi cha, là con vô tâm, không để ý! Chuyện này về nhà rồi chúng ta từ từ nói tiếp!”
Vợ ông, Lý Gia Tuệ cũng nhanh chóng nói đỡ: “Cha ơi, chuyện bây giờ đã thành kết cục đã định, chúng ta vẫn nên nhanh về nhà nghĩ cách cứu người đi.”
Nể mặt Lý Gia Tuệ, ông cụ Lâm miễn cưỡng kìm nén cơn giận, nhưng vẫn quát Lâm Vân Bạch: “Về nhà xem ta dạy cái tên nghịch tử này thế nào!”
Sau đó, ông nhìn bác sĩ Trương và Trương Vãn Thanh với ánh mắt xin lỗi, nói một cách ngại ngùng:
“Bác sĩ Trương, cô Vãn Thanh, vừa rồi là tôi hiểu lầm mọi người, rất xin lỗi.”
Bác sĩ Trương vội vàng lắc đầu nói: “Anh làm vậy là vì anh không biết, chúng ta quen nhau đã nhiều năm, chuyện này tôi không để trong lòng, nhưng anh tuyệt đối không được tức giận, kẻo ảnh hưởng đến thân thể!”
Trương Vãn Thanh cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ông Lâm, ông phải chú trọng sức khoẻ, nếu không anh Diệp Huyền sẽ cảm thấy bất an, anh ấy thật sự rất quan tâm đến ông.”
Nhìn thấy bác sĩ Trương và cháu gái quan tâm ân cần, ông cụ Lâm nhớ lại sự hiếu thuận của Diệp Huyền, ông không khỏi thở dài, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
“Cha, chờ con!”
Khuôn mặt Lâm Văn Bạch đỏ bừng, vội vàng theo ông lên xe, không dám nói thêm gì nữa.
“Ôi.”
Lâm Thanh Nham cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy vẻ mặt im lặng của ông nội và mẹ mình.
“Chị Thanh Nham.”
Trương Vãn Thanh lúc này đi tới, khuôn mặt nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị vừa rồi đã nói ra sự thật. Bằng không, tôi thật không biết phải đối mặt với mọi người thế nào…”
Lâm Thanh Nham bất lực mỉm cười: “Chuyện này cũng nên thẳng thắn, nói ra sự thật khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vãn Thanh, chúc cô và Diệp Huyền hạnh phúc.”
Trương Vãn Thanh giật mình, nhanh chóng hỏi lại: “Chị Thanh Nham, chị định bỏ cuộc à?”
“Không bỏ cuộc thì tôi còn có thể làm gì?”
Tâm trạng Lâm Thanh Nham ảm đạm, hốc mắt đỏ hoe: “Cô và Diệp Huyền mới là lưỡng tình tương duyệt, thêm nữa hai người đã có quan hệ khăng khít, cho dù trong lòng tôi thích anh ấy, tôi cũng không thể chen chân vào quan hệ của hai người...”
Trương Vãn Thanh càng kinh ngạc hơn: “Tôi và anh Diệp Huyền quả thật có quan hệ tốt, nhưng chúng tôi vẫn chưa đến bước đó! Chị nghe chuyện này ở đâu thế?”
Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy kỳ lạ: “Hôm đó tôi gọi điện thoại cho Diệp Huyền, nghe thấy cô thở hổn hển, âm thanh ngại ngùng, chẳng phải hai người đang làm chuyện đó sao?”
“Hôm đó?”
Lúc này Trương Vãn Thanh nhớ tới cảnh tượng leo núi ngày hôm đó, không khỏi bật cười:
“Chị nghĩ sai rồi! Hôm đó tôi vô tình bị bong gân ở chân, anh Diệp Huyền chỉ massage giúp tôi thôi!”
“Anh ấy massage rất chuyên nghiệp, còn cù tôi nên tôi hét lên như vậy, không phải chuyện như chị nghĩ đâu...”
Nghe Trương Vãn Thanh nói xong, khuôn mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ và ngại ngùng vì những suy nghĩ lung tung của mình mấy ngày nay!
Tuy nhiên, trong lòng cô không khỏi mừng thầm!
Bởi vì giữa Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh không có chuyện gì xảy ra nên cô vẫn còn hy vọng!
Mà xét về độ thân mật, Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền suýt nữa hai lần vượt giới hạn, đột phá bước cuối cùng!
Sự tiếp xúc cơ thể giữa hai người dường như còn sâu sắc hơn Trương Vãn Thanh.
“Vãn Thanh.”
Lâm Thanh Nham không khỏi nhìn Trương Vãn Thanh với vẻ mặt biết ơn: “Vừa rồi tôi đã nói mình từ bỏ, tại sao cô vẫn nói với tôi chuyện này? Cô làm vậy không phải đang kiếm chuyện cho mình sao?”
“Tôi…”
Trương Vãn Thanh đảo mắt, cười khúc khích: “Chính tôi cũng không biết tại sao, có lẽ tôi đã học được sự thẳng thắn và rộng rãi từ anh Diệp Huyền!”
Nói xong, Trương Vãn Thanh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Nham rồi nói: “Chị Thanh Nham, thực ra tôi không có ý gì cả. Chỉ cần anh Diệp Huyền thực sự hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.”
“Dù cuối cùng anh ấy chọn tôi hay người phụ nữ khác, tôi cũng sẽ chân thành chúc phúc cho anh ấy. Tất nhiên, tôi cũng có niềm tin tuyệt đối về việc có thể khiến anh ấy yêu mình.”
Nói xong, Trương Vãn Thanh cười tự tin, sau đó xoay người rời đi.
“Vãn Thanh!”
Lâm Thanh Nham nhìn cô gái với thân hình xinh đẹp, trong lòng lập tức khôi phục ý chí chiến đấu: “Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc! Người mà Diệp Huyền chọn cuối cùng chắc chắn sẽ là tôi, đừng quá kiêu ngạo!”
Ở một bên, vợ Giang Kim Bưu - Vương Lệ thấy hai người đẹp tranh giành Diệp Huyền, không thể không cười thầm: “Diệp Huyền thực sự có bản lĩnh.”
Giang Kim Bưu cũng cười nói: “Tôi thật muốn xem cuối cùng Diệp Huyền sẽ chọn ai, hay là hắn sẽ ôm cả hai người đẹp, hưởng thụ cuộc sống trái ôm phải ấp tươi đẹp!”
Lúc này ở Cục Cảnh sát.
“Hắt xì!”
Diệp Huyền vừa nằm xuống giường ở trung tâm tiếp đón cao cấp của Cục Cảnh sát, đang định chợp mắt thì đột nhiên hắt hơi một tiếng.
“Xem ra Vãn Thanh và Thanh Nham quá nhớ mình rồi.”
Hắn không biết sáng mai gặp hai người đẹp thì phải cư xử làm sao, hay cuối cùng sẽ ở bên cạnh ai, quan trọng hơn là hắn vẫn còn bảy hôn ước cần giải quyết!
“Thật đau đầu.”
Trong lòng hắn cảm thấy rối bời, vì vậy dứt khoát không nghĩ nữa và chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặt khác. Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết dẫn theo hai phụ tá và một nhóm cường giả từ Chiến bộ tới bến tàu phía tây thành phố.
“Chiến thần, chúng tôi đã tìm được mục tiêu!”
“Tội phạm chạy trốn Thiên Thần Tông, cũng như Phong Thiểm Lôi, Triệu Nhất Thương và những người khác thật sự đang trốn trong nhà kho số bảy!”
Sau khi nghe cấp dưới báo cáo, trong lòng đám người của Tiêu Băng Tuyết âm thầm kinh ngạc. Thông tin Diệp Huyền cung cấp quá chính xác!
Không chỉ chỉ rõ được nơi ẩn náu của Thiên Thần Tông mà tung tích của hai tội phạm chạy trốn khác là Phong Thiểm Lôi, Triệu Nhất Thương cũng tìm được!
Điều này khiến Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vừa hưng phấn lại vừa xấu hổ. Dù sao cô cũng đã nói trước mặt mọi người rằng cô sẽ không nhận sự giúp đỡ của Diệp Huyền!
Vậy bây giờ không phải đang tự tát vào mặt mình sao?
“Lập tức hành động, bắt tù nhân về! Tôi muốn hỏi rõ ràng mối quan hệ của họ với Diệp Huyền là gì?”
Tiêu Băng Tuyết ra lệnh, Chiến bộ ngay lập tức triển khai hành động bắt giữ!