-
Chương 135-136
Chương 135: Vãn Thanh chờ mong
Diệp Huyền sờ sờ cằm: “Lâm Thanh Nham yêu tôi...”
Dương Duy mỉm cười: “Mà, cô Vãn Thanh càng rõ ràng hơn, ánh mắt của cô ấy rõ ràng ngập tràn tình yêu dành cho anh!”
Anh ta nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Đại ca, anh định ôm cả hai người đẹp luôn sao? Em thực sự ngưỡng mộ anh!”
“Được rồi, đừng nịnh hót nữa.”
Diệp Huyền phất tay, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một đoàn xe chạy về phía núi Thủy Long!
“Đại ca, nhìn kìa!”
Dương Duy nhìn đoàn xe với vẻ mặt hưng phấn: “Chủ nhân của chiếc Rolls-Royce đó là Triệu Hồng Hoa, anh ta là ông chủ lớn của nhà hàng ngầm ở Xưởng rượu Minh Huệ Dương Thành!”
“Còn sư phụ của anh ta chính là Phiền Chiến Vương nổi tiếng của Chiến bộ Long Quốc! Cho nên ngay cả người của năm đại gia tộc ở Dương Thành cũng sợ anh ta, không ngờ hôm nay lại may mắn thấy đoàn xe của anh ta!”
Dương Duy vừa nói xong, anh ta đã nhìn thấy đoàn xe của Triệu Hồng Hoa đang lao thẳng về phía họ, mười hai vệ sĩ lần lượt bước ra khỏi xe, đứng đầu mở đường, khí thế tăng vọt!
Điều này khiến Dương Duy sợ hãi, anh ta không khỏi lùi lại hai bước: “Có chuyện gì vậy, tại sao họ lại chạy tới chỗ chúng ta?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Vãn Thanh cũng có chút bối rối, nghĩ tới gần đây Diệp Huyền đã gây ra một loạt sự kiện lớn chấn động cả thành phố, chẳng lẽ hắn đã trêu chọc đến Triệu Hồng Hoa rồi?
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn thong dong và trấn định như cũ. Lúc này, hắn nhìn thấy Triệu Hồng Hoa nhanh chóng xuống xe, khi nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ, nhanh chóng chạy tới!
“Thiếu gia Diệp Huyền, thật sự là cậu!”
Nói xong, Triệu Hồng Hoa vội vàng nhìn Diệp Huyền thật sâu, vẻ mặt cung kính!
“Chào thiếu gia!”
Đám vệ sĩ đi cùng anh ta cũng lần lượt cúi đầu trước Diệp Huyền, khí thế kinh người!
“Tiểu Triệu, chiến trận của anh cũng không nhỏ nha”
Giọng nói của Diệp Huyền thản nhiên, không hề e dè hay sợ hãi.
“Ha ha...”
Triệu Hồng Hoa liên tục cười ngại ngùng, lúc này anh ta mới dám ngẩng đầu lên, duỗi thẳng người!
“Chuyện này...”
Thấy vậy, Dương Duy và Trương Vãn Thanh giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp, đứng sang một bên không dám nói gì!
Hai người không phải nghe nhầm, đúng không? Vừa rồi, Diệp Huyền thật sự gọi nhân vật lớn như Triệu Hồng Hoa là Tiểu Triệu? Còn Triệu Hồng Hoa thì lại cung kính gọi Diệp Huyền là thiếu gia? Triệu Hồng Hoa là một nhân vật lợi hại trong thế giới ngầm đó nha!
Chuyện này là sao?
“Thiếu gia, mời hút một điếu thuốc!”
Triệu Hồng Hoa cẩn thận từng li từng tí châm thuốc cho Diệp Huyền, cứ như vậy, toàn thân Dương Duy lập tức cứng đờ.
Không chỉ cúi đầu chào, bây giờ anh ta còn châm thuốc cho Diệp Huyền? Đây không phải là những chuyện mà thủ hạ mới phải làm sao? Không sai, bối cảnh cùng thân phận của anh Diệp Huyền chắc chắn không đơn giản!
Dương Duy nghĩ vậy, thầm quan sát xem hai người đang nói chuyện gì. Triệu Hồng Hoa cười nói: “Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”
“Tôi và bạn tôi hẹn leo núi ở đây.”
Diệp Huyền chỉ vào đỉnh núi Thủy Long nói: “Phong cảnh ở đó rất dễ chịu, là nơi tốt để du lịch và thư giãn.”
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Trương Vãn Thanh, hiển nhiên có ẩn ý gì đó. Trương Vãn Thanh vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Xin chào, anh Triệu!” Dương Duy vội vàng chủ động chào hỏi Triệu Hồng Hoa, Trương Vãn Thanh cũng khẽ nâng đôi môi đỏ mọng:
“Anh Triệu, rất vinh hạnh được gặp anh!”
“Chào mọi người!”
Triệu Hồng Hoa nở nụ cười xán lạn, nhìn ra được Dương Duy và Trương Vãn Thanh là bạn của Diệp Huyền nên chủ động duỗi tay ra:
“Có duyên quen biết, hết sức vinh hạnh!”
“Hả?”
Dương Duy không ngờ Triệu Hồng Hoa lại chủ động bắt tay với một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý như mình, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người!
“Dương Duy.”
Diệp Huyền nhắc nhở, lúc này Dương Duy mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhiệt tình đáp lại Triệu Hồng Hoa:
“Vinh hạnh của tôi, vinh hạnh của tôi!”
Khoảnh khắc bắt tay Triệu Hồng Hoa, Dương Duy hưng phấn đến mức suýt nữa hét lên!
Cách đây không lâu, Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng chủ động bắt tay với anh ta!
Bây giờ ngay cả một người đàn ông lợi hại như Triệu Hồng Hoa cũng đã bắt tay với anh ta!
Nếu hai chuyện này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến Dương Duy có thêm mặt mũi ở Dương Thành!
Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rất rõ tất cả những chuyện này là được hưởng ké nhờ Diệp Huyền mà thôi!
“Đáng tiếc vừa rồi mình không chụp ảnh kỷ niệm!”
Dương Duy âm thầm đập đùi, ảo não không thôi!
Không ngờ, Triệu Hồng Hoa cười nói: “Thiếu gia! Đã có duyên gặp nhau, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi? Đồ ăn do đầu bếp quốc yến Thuỷ Long cư không tệ!”
“Hả?”
Dương Duy lập tức hít vào một hơi nói: “Thủy Long cư? Làm sản nghiệp của Phiền Chiến Vương đúng không? Một nơi nổi tiếng ở Dương Thành chúng ta!”
“Ha ha.”
Vẻ mặt Triệu Hồng Hoa kiêu ngạo, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là chỗ đó!”
“Trời ạ...”
Dương Duy vội vàng quay đầu nhìn Diệp Huyền, suýt chút nữa nói ra câu ‘Anh Diệp Huyền, xin anh dẫn em đi mở mang tầm mắt’. Mà hai mắt Trương Vãn Thanh cũng sáng ngời, dường như tràn đầy chờ mong.
“Anh Diệp Huyền, chúng ta đi ăn ở Thủy Long cư sao?”
Dáng vẻ mong đợi của Trương Vãn Thanh khiến Diệp Huyền bật cười, hắn không muốn làm mọi người thất vọng: “Nếu cô đã muốn thì chúng ta đi thôi!”
Trương Vãn Thanh lập tức mỉm cười, ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, hai đỉnh núi cao lớn cũng kề sát về phía trước:
“Anh Diệp Huyền, anh đối xử với tôi thật tốt!”
Dương Duy càng thêm hưng phấn, vỗ tay hoan hô: “Trời ạ, chúng ta thật sự đến Thủy Long cư!”
Phải nói rằng Thủy Long cư là một nơi thần thánh hiếm có ở Dương Thành, cho dù là người của năm đại gia tộc hay là nhân vật ở cấp độ bậc chiến thần Tiêu Băng Tuyết, nếu không được mời thì cũng không thể tùy tiện tiến vào!
Chương 136: Diệp Huyền cảm động
“Tốt, tốt. Cảm ơn thiếu gia đã nể mặt.”
Thấy Diệp Huyền gật đầu đồng ý, Triệu Hồng Hoa càng thêm kích động
Lần trước, anh ta không cẩn thận đắc tội Diệp Huyền trong nhà hàng rượu, anh ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để hàn gắn quan hệ với Diệp Huyền!
Không ngờ hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, còn có thể ngồi xuống ăn cơm cùng Diệp Huyền. Thật sự là may mắn đến cực điểm!
“Thiếu gia, mời lên xe!”
Triệu Hồng Hoa một mực cung kính cười mời Diệp Huyền lên xe, đồng thời cũng lịch sự nói với Trương Vãn Thanh: “Cô Vãn Thanh, xin mời!”
“Được.”
Diệp Huyền không phải là người tự cao tự đại, thấy Triệu Hồng Hoa đã chào hỏi chu đáo, nên hắn cũng lịch sự đối đáp. Hơn nữa, hắn còn có một số việc muốn hỏi Triệu Hồng Hoa cho rõ.
Sau khi lên xe, Diệp Huyền nói thẳng: “Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết trong khoảng thời gian này đang đuổi theo tù nhân Thiên Thần Tông vượt ngục, hy vọng có thể lần theo manh mối của Chu đại sư nhà họ Phùng.”
“Không khéo là tôi đã giết Chu đại sư, khiến manh mối điều tra của Tiêu Băng Tuyết bị mất, anh đi tìm tung tích của Thiên Thần Tông, sau đó thông báo cho tôi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Huyền, Triệu Hồng Hoa không khỏi ngạc nhiên: “Hóa ra Chu đại sư nhà họ Phùng là do thiếu gia giết, tôi còn tưởng là do Tiêu Băng Tuyết và Chiến bộ.”
“Thiếu gia ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ ràng, sau đó lập tức báo cho ngài! Tránh cho Tiêu Băng Tuyết không biết nặng nhẹ, làm phiền thiếu gia!”
Dương Duy nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đột nhiên trong lòng khẽ run. Việc cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư bị giết đã gây chấn động trong thành phố!
Không ngờ hung thủ lại chính là Diệp Huyền!
“Hiện tại Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, cũng đã bị giết, chẳng lẽ cũng là kiệt tác của anh Diệp Huyền sao?” Dương Duy không nhịn được mà hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã giết ông ta.” Diệp Huyền thờ ơ gật đầu, giống như không hề để tâm.
“Trời ơi...”
Trái tim Dương Duy đập điên cuồng, trong lòng tràn đầy kính nể và ngưỡng mộ Diệp Huyền!
Nhìn phản ứng của anh ta, Triệu Hồng Hoa đã đoán được họ vẫn chưa biết lai lịch thật sự của thiếu gia Diệp Huyền. Còn trong lòng Dương Duy lúc này đã âm thầm suy đoán.
“Chủ tịch Thương hội Trấn Nam, Diệp Trấn Nam gặp anh Diệp Huyền thì gọi nhau là anh em!”
“Triệu Hồng Hoa trước mặt Diệp Huyền cũng giống như đàn em, cung kính gọi anh là thiếu gia! Còn Triệu Hồng Hoa và Phiền Chiến Vương có quan hệ thầy trò!”
Dương Duy lập tức vỗ vỗ đầu, nói với Diệp Huyền bằng giọng kìm nén: “Đại ca, không phải anh là con ngoài giá thú của Phiền Chiến Vương chứ?”
“Hả?”
Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Cái gì con riêng? Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?
“Đừng suy đoán lung tung.” Diệp Huyền không khỏi trợn tròn mắt: “Đến lúc thời cơ chín muồi, cậu sẽ biết.”
“Vậy sao?”
Dương Duy gãi đầu, vẻ mặt vừa tự tin vừa chán nản: “Vẫn không đúng? Làm sao có thể...”
Diệp Huyền không để ý tới anh ta mà quay đầu nhìn Trương Vãn Thanh, nhưng hắn phát hiện Trương Vãn Thanh đang âm thầm nhìn mình. Hai người nhìn nhau, Trương Vãn Thanh đột nhiên đỏ mặt, vô thức dời ánh mắt đi.
“Cô rất muốn biết tôi là ai?” Diệp Huyền khẽ hỏi.
“Đương nhiên ạ.”
Trương Vãn Thanh khẽ động đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt Diệp Huyền: “Nhưng bất kể anh là ai, chỉ cần anh đối xử với tôi thật lòng là đủ rồi.”
“Chuyện này...”
Đối với câu trả lời của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền rất ngạc nhiên.
“Chỉ cần người khác đối xử thật lòng với mình thì cần gì phải để ý người đó là ai, xuất thân như thế nào?”
Trong lòng Diệp Huyền thầm lặp lại câu này, đột nhiên có cảm giác giác ngộ. Đây là điều mà hắn chưa từng thể nghiệm khi cố gắng tu luyện. Trong giây lát, dường như hắn đã hiểu vì sao cha mẹ hắn khăng khăng kêu hắn xuống núi để hoàn thành chín mối hôn ước. Người và người kết giao, không phải cũng là một kiểu tu hành sao.
“Thật thú vị.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tâm trạng thoải mái và vui vẻ hơn. Hắn đặc biệt thích cảm giác ở bên cạnh Trương Vãn Thanh!
Đương nhiên, Trương Vãn Thanh cũng vậy!
Sau hơn mười phút lái xe, họ đã đến Thuỷ Long cư.
“Wow, ở đây đẹp quá...”
Vừa xuống xe, vừa nhìn thấy cảnh đẹp của toàn bộ Dương thành, Trương Vãn Thanh không nhịn được hưng phấn hoan hô lên!
“Đúng vậy, thật đẹp!”
Diệp Huyền đứng bên cạnh cô, cười tự nhiên: “Nhưng tôi nghĩ cảnh đẹp này vẫn không đẹp bằng cô!”
“Phì!”
Trương Vãn Thanh không nhịn được cười lên, có chút ngại ngùng nói: “Anh Diệp Huyền, không phải bắt nạt tôi thì lại nói những lời ngon ngọt với tôi...”
“Ở với cô tất nhiên phải học cách nói ngọt rồi.”
Diệp Huyền mỉm cười, cố ý đến gần cô: “Vốn dĩ hai chúng ta hẹn hò riêng, kết quả biến thành mọi người cùng nhau ăn cơm, cô sẽ không trách tôi chứ?”
“Đương nhiên không nha!”
Trương Vãn Thanh vội vàng lắc đầu, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Anh Diệp Huyền, chỉ cần ở bên cạnh anh, bất kể làm gì thì tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dù không làm gì, ngồi xe cả một ngày thì tôi vẫn cảm thấy vui vẻ mà.”
“Ngồi xe cả ngày?” Diệp Huyền không nhịn được cười, nói bên tai Trương Vãn Thanh:
“Ý cô muốn chỉ cái kia sao? Nguyên cả ngày không mệt sao?”
Diệp Huyền sờ sờ cằm: “Lâm Thanh Nham yêu tôi...”
Dương Duy mỉm cười: “Mà, cô Vãn Thanh càng rõ ràng hơn, ánh mắt của cô ấy rõ ràng ngập tràn tình yêu dành cho anh!”
Anh ta nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Đại ca, anh định ôm cả hai người đẹp luôn sao? Em thực sự ngưỡng mộ anh!”
“Được rồi, đừng nịnh hót nữa.”
Diệp Huyền phất tay, đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một đoàn xe chạy về phía núi Thủy Long!
“Đại ca, nhìn kìa!”
Dương Duy nhìn đoàn xe với vẻ mặt hưng phấn: “Chủ nhân của chiếc Rolls-Royce đó là Triệu Hồng Hoa, anh ta là ông chủ lớn của nhà hàng ngầm ở Xưởng rượu Minh Huệ Dương Thành!”
“Còn sư phụ của anh ta chính là Phiền Chiến Vương nổi tiếng của Chiến bộ Long Quốc! Cho nên ngay cả người của năm đại gia tộc ở Dương Thành cũng sợ anh ta, không ngờ hôm nay lại may mắn thấy đoàn xe của anh ta!”
Dương Duy vừa nói xong, anh ta đã nhìn thấy đoàn xe của Triệu Hồng Hoa đang lao thẳng về phía họ, mười hai vệ sĩ lần lượt bước ra khỏi xe, đứng đầu mở đường, khí thế tăng vọt!
Điều này khiến Dương Duy sợ hãi, anh ta không khỏi lùi lại hai bước: “Có chuyện gì vậy, tại sao họ lại chạy tới chỗ chúng ta?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trương Vãn Thanh cũng có chút bối rối, nghĩ tới gần đây Diệp Huyền đã gây ra một loạt sự kiện lớn chấn động cả thành phố, chẳng lẽ hắn đã trêu chọc đến Triệu Hồng Hoa rồi?
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn thong dong và trấn định như cũ. Lúc này, hắn nhìn thấy Triệu Hồng Hoa nhanh chóng xuống xe, khi nhìn thấy Diệp Huyền, anh ta bỗng nhiên cảm thấy bất ngờ, nhanh chóng chạy tới!
“Thiếu gia Diệp Huyền, thật sự là cậu!”
Nói xong, Triệu Hồng Hoa vội vàng nhìn Diệp Huyền thật sâu, vẻ mặt cung kính!
“Chào thiếu gia!”
Đám vệ sĩ đi cùng anh ta cũng lần lượt cúi đầu trước Diệp Huyền, khí thế kinh người!
“Tiểu Triệu, chiến trận của anh cũng không nhỏ nha”
Giọng nói của Diệp Huyền thản nhiên, không hề e dè hay sợ hãi.
“Ha ha...”
Triệu Hồng Hoa liên tục cười ngại ngùng, lúc này anh ta mới dám ngẩng đầu lên, duỗi thẳng người!
“Chuyện này...”
Thấy vậy, Dương Duy và Trương Vãn Thanh giật mình, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp, đứng sang một bên không dám nói gì!
Hai người không phải nghe nhầm, đúng không? Vừa rồi, Diệp Huyền thật sự gọi nhân vật lớn như Triệu Hồng Hoa là Tiểu Triệu? Còn Triệu Hồng Hoa thì lại cung kính gọi Diệp Huyền là thiếu gia? Triệu Hồng Hoa là một nhân vật lợi hại trong thế giới ngầm đó nha!
Chuyện này là sao?
“Thiếu gia, mời hút một điếu thuốc!”
Triệu Hồng Hoa cẩn thận từng li từng tí châm thuốc cho Diệp Huyền, cứ như vậy, toàn thân Dương Duy lập tức cứng đờ.
Không chỉ cúi đầu chào, bây giờ anh ta còn châm thuốc cho Diệp Huyền? Đây không phải là những chuyện mà thủ hạ mới phải làm sao? Không sai, bối cảnh cùng thân phận của anh Diệp Huyền chắc chắn không đơn giản!
Dương Duy nghĩ vậy, thầm quan sát xem hai người đang nói chuyện gì. Triệu Hồng Hoa cười nói: “Thiếu gia, sao cậu lại tới đây?”
“Tôi và bạn tôi hẹn leo núi ở đây.”
Diệp Huyền chỉ vào đỉnh núi Thủy Long nói: “Phong cảnh ở đó rất dễ chịu, là nơi tốt để du lịch và thư giãn.”
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Trương Vãn Thanh, hiển nhiên có ẩn ý gì đó. Trương Vãn Thanh vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Xin chào, anh Triệu!” Dương Duy vội vàng chủ động chào hỏi Triệu Hồng Hoa, Trương Vãn Thanh cũng khẽ nâng đôi môi đỏ mọng:
“Anh Triệu, rất vinh hạnh được gặp anh!”
“Chào mọi người!”
Triệu Hồng Hoa nở nụ cười xán lạn, nhìn ra được Dương Duy và Trương Vãn Thanh là bạn của Diệp Huyền nên chủ động duỗi tay ra:
“Có duyên quen biết, hết sức vinh hạnh!”
“Hả?”
Dương Duy không ngờ Triệu Hồng Hoa lại chủ động bắt tay với một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý như mình, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người!
“Dương Duy.”
Diệp Huyền nhắc nhở, lúc này Dương Duy mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhiệt tình đáp lại Triệu Hồng Hoa:
“Vinh hạnh của tôi, vinh hạnh của tôi!”
Khoảnh khắc bắt tay Triệu Hồng Hoa, Dương Duy hưng phấn đến mức suýt nữa hét lên!
Cách đây không lâu, Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu, ông trùm bất động sản Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng chủ động bắt tay với anh ta!
Bây giờ ngay cả một người đàn ông lợi hại như Triệu Hồng Hoa cũng đã bắt tay với anh ta!
Nếu hai chuyện này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến Dương Duy có thêm mặt mũi ở Dương Thành!
Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng biết rất rõ tất cả những chuyện này là được hưởng ké nhờ Diệp Huyền mà thôi!
“Đáng tiếc vừa rồi mình không chụp ảnh kỷ niệm!”
Dương Duy âm thầm đập đùi, ảo não không thôi!
Không ngờ, Triệu Hồng Hoa cười nói: “Thiếu gia! Đã có duyên gặp nhau, chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi? Đồ ăn do đầu bếp quốc yến Thuỷ Long cư không tệ!”
“Hả?”
Dương Duy lập tức hít vào một hơi nói: “Thủy Long cư? Làm sản nghiệp của Phiền Chiến Vương đúng không? Một nơi nổi tiếng ở Dương Thành chúng ta!”
“Ha ha.”
Vẻ mặt Triệu Hồng Hoa kiêu ngạo, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chính là chỗ đó!”
“Trời ạ...”
Dương Duy vội vàng quay đầu nhìn Diệp Huyền, suýt chút nữa nói ra câu ‘Anh Diệp Huyền, xin anh dẫn em đi mở mang tầm mắt’. Mà hai mắt Trương Vãn Thanh cũng sáng ngời, dường như tràn đầy chờ mong.
“Anh Diệp Huyền, chúng ta đi ăn ở Thủy Long cư sao?”
Dáng vẻ mong đợi của Trương Vãn Thanh khiến Diệp Huyền bật cười, hắn không muốn làm mọi người thất vọng: “Nếu cô đã muốn thì chúng ta đi thôi!”
Trương Vãn Thanh lập tức mỉm cười, ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, hai đỉnh núi cao lớn cũng kề sát về phía trước:
“Anh Diệp Huyền, anh đối xử với tôi thật tốt!”
Dương Duy càng thêm hưng phấn, vỗ tay hoan hô: “Trời ạ, chúng ta thật sự đến Thủy Long cư!”
Phải nói rằng Thủy Long cư là một nơi thần thánh hiếm có ở Dương Thành, cho dù là người của năm đại gia tộc hay là nhân vật ở cấp độ bậc chiến thần Tiêu Băng Tuyết, nếu không được mời thì cũng không thể tùy tiện tiến vào!
Chương 136: Diệp Huyền cảm động
“Tốt, tốt. Cảm ơn thiếu gia đã nể mặt.”
Thấy Diệp Huyền gật đầu đồng ý, Triệu Hồng Hoa càng thêm kích động
Lần trước, anh ta không cẩn thận đắc tội Diệp Huyền trong nhà hàng rượu, anh ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để hàn gắn quan hệ với Diệp Huyền!
Không ngờ hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, còn có thể ngồi xuống ăn cơm cùng Diệp Huyền. Thật sự là may mắn đến cực điểm!
“Thiếu gia, mời lên xe!”
Triệu Hồng Hoa một mực cung kính cười mời Diệp Huyền lên xe, đồng thời cũng lịch sự nói với Trương Vãn Thanh: “Cô Vãn Thanh, xin mời!”
“Được.”
Diệp Huyền không phải là người tự cao tự đại, thấy Triệu Hồng Hoa đã chào hỏi chu đáo, nên hắn cũng lịch sự đối đáp. Hơn nữa, hắn còn có một số việc muốn hỏi Triệu Hồng Hoa cho rõ.
Sau khi lên xe, Diệp Huyền nói thẳng: “Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết trong khoảng thời gian này đang đuổi theo tù nhân Thiên Thần Tông vượt ngục, hy vọng có thể lần theo manh mối của Chu đại sư nhà họ Phùng.”
“Không khéo là tôi đã giết Chu đại sư, khiến manh mối điều tra của Tiêu Băng Tuyết bị mất, anh đi tìm tung tích của Thiên Thần Tông, sau đó thông báo cho tôi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Huyền, Triệu Hồng Hoa không khỏi ngạc nhiên: “Hóa ra Chu đại sư nhà họ Phùng là do thiếu gia giết, tôi còn tưởng là do Tiêu Băng Tuyết và Chiến bộ.”
“Thiếu gia ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ ràng, sau đó lập tức báo cho ngài! Tránh cho Tiêu Băng Tuyết không biết nặng nhẹ, làm phiền thiếu gia!”
Dương Duy nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đột nhiên trong lòng khẽ run. Việc cha con Phùng Tam gia và Chu đại sư bị giết đã gây chấn động trong thành phố!
Không ngờ hung thủ lại chính là Diệp Huyền!
“Hiện tại Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của tập đoàn Thiên Di, cũng đã bị giết, chẳng lẽ cũng là kiệt tác của anh Diệp Huyền sao?” Dương Duy không nhịn được mà hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã giết ông ta.” Diệp Huyền thờ ơ gật đầu, giống như không hề để tâm.
“Trời ơi...”
Trái tim Dương Duy đập điên cuồng, trong lòng tràn đầy kính nể và ngưỡng mộ Diệp Huyền!
Nhìn phản ứng của anh ta, Triệu Hồng Hoa đã đoán được họ vẫn chưa biết lai lịch thật sự của thiếu gia Diệp Huyền. Còn trong lòng Dương Duy lúc này đã âm thầm suy đoán.
“Chủ tịch Thương hội Trấn Nam, Diệp Trấn Nam gặp anh Diệp Huyền thì gọi nhau là anh em!”
“Triệu Hồng Hoa trước mặt Diệp Huyền cũng giống như đàn em, cung kính gọi anh là thiếu gia! Còn Triệu Hồng Hoa và Phiền Chiến Vương có quan hệ thầy trò!”
Dương Duy lập tức vỗ vỗ đầu, nói với Diệp Huyền bằng giọng kìm nén: “Đại ca, không phải anh là con ngoài giá thú của Phiền Chiến Vương chứ?”
“Hả?”
Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Cái gì con riêng? Đây là kiểu suy nghĩ gì vậy?
“Đừng suy đoán lung tung.” Diệp Huyền không khỏi trợn tròn mắt: “Đến lúc thời cơ chín muồi, cậu sẽ biết.”
“Vậy sao?”
Dương Duy gãi đầu, vẻ mặt vừa tự tin vừa chán nản: “Vẫn không đúng? Làm sao có thể...”
Diệp Huyền không để ý tới anh ta mà quay đầu nhìn Trương Vãn Thanh, nhưng hắn phát hiện Trương Vãn Thanh đang âm thầm nhìn mình. Hai người nhìn nhau, Trương Vãn Thanh đột nhiên đỏ mặt, vô thức dời ánh mắt đi.
“Cô rất muốn biết tôi là ai?” Diệp Huyền khẽ hỏi.
“Đương nhiên ạ.”
Trương Vãn Thanh khẽ động đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn vào ánh mắt Diệp Huyền: “Nhưng bất kể anh là ai, chỉ cần anh đối xử với tôi thật lòng là đủ rồi.”
“Chuyện này...”
Đối với câu trả lời của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền rất ngạc nhiên.
“Chỉ cần người khác đối xử thật lòng với mình thì cần gì phải để ý người đó là ai, xuất thân như thế nào?”
Trong lòng Diệp Huyền thầm lặp lại câu này, đột nhiên có cảm giác giác ngộ. Đây là điều mà hắn chưa từng thể nghiệm khi cố gắng tu luyện. Trong giây lát, dường như hắn đã hiểu vì sao cha mẹ hắn khăng khăng kêu hắn xuống núi để hoàn thành chín mối hôn ước. Người và người kết giao, không phải cũng là một kiểu tu hành sao.
“Thật thú vị.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tâm trạng thoải mái và vui vẻ hơn. Hắn đặc biệt thích cảm giác ở bên cạnh Trương Vãn Thanh!
Đương nhiên, Trương Vãn Thanh cũng vậy!
Sau hơn mười phút lái xe, họ đã đến Thuỷ Long cư.
“Wow, ở đây đẹp quá...”
Vừa xuống xe, vừa nhìn thấy cảnh đẹp của toàn bộ Dương thành, Trương Vãn Thanh không nhịn được hưng phấn hoan hô lên!
“Đúng vậy, thật đẹp!”
Diệp Huyền đứng bên cạnh cô, cười tự nhiên: “Nhưng tôi nghĩ cảnh đẹp này vẫn không đẹp bằng cô!”
“Phì!”
Trương Vãn Thanh không nhịn được cười lên, có chút ngại ngùng nói: “Anh Diệp Huyền, không phải bắt nạt tôi thì lại nói những lời ngon ngọt với tôi...”
“Ở với cô tất nhiên phải học cách nói ngọt rồi.”
Diệp Huyền mỉm cười, cố ý đến gần cô: “Vốn dĩ hai chúng ta hẹn hò riêng, kết quả biến thành mọi người cùng nhau ăn cơm, cô sẽ không trách tôi chứ?”
“Đương nhiên không nha!”
Trương Vãn Thanh vội vàng lắc đầu, nói với vẻ mặt dịu dàng: “Anh Diệp Huyền, chỉ cần ở bên cạnh anh, bất kể làm gì thì tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Dù không làm gì, ngồi xe cả một ngày thì tôi vẫn cảm thấy vui vẻ mà.”
“Ngồi xe cả ngày?” Diệp Huyền không nhịn được cười, nói bên tai Trương Vãn Thanh:
“Ý cô muốn chỉ cái kia sao? Nguyên cả ngày không mệt sao?”