-
Chương 134: Vãn Thanh đỏ mặt
“Vãn Thanh, cô đẹp quá...”
Diệp Huyền không khỏi hít vào một hơi, ánh mắt kinh ngạc, hắn đã bị mê hoặc!
Vốn dĩ hắn còn tưởng lúc họ đi chơi trước đó, Trương Vãn Thanh mặc quần áo bó sát màu tím đã là hoàn hảo nhất rồi!
Không ngờ, ngay lúc này, Trương Vãn Thanh lại mang một bộ đồ yoga bó sát màu hồng, khiến hai mắt Diệp Huyền lại sáng lên!
“Phụt...”
Thấy vẻ mặt sững sờ của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh không nhịn được cười nhẹ, trong lòng ngọt ngào, không khỏi đỏ mặt:
“Anh Diệp Huyền, anh còn chưa nhìn đủ sao?”
“Sao có thể đủ, nhìn thế nào cũng không đủ!”
Diệp Huyền vội vàng bước lên phía trước, đột nhiên một mùi thơm tươi mát quyến rũ ập tới, chính là hương thơm nữ tính của Trương Vãn Thanh, khiến miệng Diệp Huyền càng thêm khô khốc.
Hắn không khỏi nghiêm túc thưởng thức vẻ ngoài quyến rũ của Trương Vãn Thanh một lần nữa, cố ý nghiêng người đến trước mặt cô, cười nói:
“Vãn Thanh, cô còn dám nói mình không dùng sắc đẹp quyến rũ tôi sao?”
“Cái gì?”
Trương Vãn Thanh sững người, mặt càng thêm nóng, cô đánh nhẹ vào người Diệp Huyền: “Anh, anh thật xấu xa, vậy tôi về thay một bộ khác...”
“Đừng, đừng!”
Diệp Huyền vội vàng kéo cánh tay ngọc của Trương Vãn Thanh lại, cười nói: “Cô mặc bộ đồ này đẹp quá, tôi càng nhìn càng thích.”
“Thật sao?”
Trương Vãn Thanh ngước mắt lên nhìn nhìn Diệp Huyền, nói với vẻ mặt xấu hổ và mong đợi: “Vậy sau này anh không được trêu tôi như vậy nữa, được không?”
Thấy Trương Vãn Thanh nũng nịu đáng yêu, trong lòng Diệp Huyền càng thích hơn, hai mắt sáng ngời:
“Được, cô nói gì tôi cũng nghe hết. Chúng ta đi thôi.”
Lúc này, vợ của Giang Kim Bưu, Vương Lệ nói đùa: “Diệp Huyền, Vãn Thanh nhà chúng tôi đẹp như thế, cậu phải bảo vệ con bé thật tốt đấy nha.”
Khuôn mặt Trương Vãn Thanh đột nhiên đỏ lên: “Dì Vương Lệ, ngay cả dì cũng chọc con sao?”
“Ha ha!”
Vương Lệ cười lên, âm thầm giơ ngón tay cái với Trương Vãn Thanh, cảm thấy cô đã hoàn toàn chinh phục Diệp Huyền bằng cách ăn mặc gợi cảm này!
Mãi cho đến khi hai người họ đi ra ngoài, lên xe rồi rời đi, Vương Lệ mới nói với bác sĩ Trương:
“Trai tài gái sắc, thật đúng là một cặp trời sinh! Bác sĩ Trương, anh thật sự rất có phúc!”
Giang Kim Bưu và hai cha con Lưu Công Thiên cũng lần lượt chúc mừng, ai nấy đều cảm thấy nếu Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh thành đôi, nhà bác sĩ Trương sẽ một bước lên mây!
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, hy vọng cầu được ước thấy!”
Bác sĩ Trương cũng khẽ mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Huyền, trong lòng ông cũng tràn đầy cảm xúc. Ai có thể nghĩ rằng thanh niên vô danh bất đồng và tiêu sái đó lại trở thành thần long? Hoặc là nói, giữa Diệp Huyền và Vãn Thanh là duyên trời định.
Bên kia, Trương Vãn Thanh lên xe của Diệp Huyền, hai người nhanh chóng đến chân núi Thủy Long.
“Anh Diệp Huyền, tôi không tháo dây an toàn được, anh có thể xem giúp tôi được không?” Trương Vãn Thanh kéo dây an toàn trên ngực, có vẻ sốt ruột.
“Đừng vội, tôi sẽ tháo giúp cô.”
Diệp Huyền mỉm cười, tiến tới trước ngực Trương Vãn Thanh kiểm tra, cơ thể hắn tự nhiên nghiêng về phía đỉnh ngọc kiêu hãnh của Trương Vãn Thanh!
“Anh Diệp Huyền...”
Hai người gần như dính vào nhau, hô hấp hoà quyện, mắt kề mắt, bầu không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng!
Tim Trương Vãn Thanh đột nhiên đập thình thịch, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc!
Cô không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm, chờ Diệp Huyền hôn mình!
“Vãn Thanh...”
Diệp Huyền không ngờ Trương Vãn Thanh lại đột nhiên nhắm mắt lại!
Cho dù Diệp Huyền có ngốc đến đâu thì hắn cũng biết lúc này Trương Vãn Thanh đang nghĩ gì!
Không phải tất cả các tình tiết lãng mạn trong phim đều như vậy sao? Nói thẳng ra, trong lòng Trương Vãn Thanh đã mơ tưởng Diệp Huyền hôn cô vô số lần!
Khát vọng của phụ nữ đôi khi lớn hơn cả ham muốn của đàn ông!
Diệp Huyền nhìn đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Trương Vãn Thanh, cùng với bộ đồ quyến rũ nóng bỏng mê người, hắn không khỏi thở gấp, không nhịn được muốn nếm thử hương thơm của sắc đẹp!
“Vãn Thanh...”
Diệp Huyền thầm hít sâu một hơi hương thơm quyến rũ, đang định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Vãn Thanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét từ phía trước:
“Xe kia là của anh Diệp Huyền đúng không?”
Bầu không khí mơ hồ và đẹp đẽ giữa Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh đột nhiên bị phá vỡ, Trương Vãn Thanh lập tức mở mắt ra, thấp giọng nói:
“Anh Diệp Huyền, người đó có phải là bạn anh không...”
“Ừm...”
Diệp Huyền không khỏi cạn lời, ai lại đến không đúng lúc như vậy, phá hư phong cảnh như vậy!
Hắn tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ!
Diệp Huyền thấy một người đàn ông mỉm cười chạy tới, là tổ trưởng tổ tám của tập đoàn Lâm thị, đàn em của Diệp Huyền - Dương Duy!
“Dương Duy?”
Trương Vãn Thanh vô cùng ngạc nhiên, Diệp Huyền tức giận mắng:
“Dương Duy, nhìn thấy tôi ở đây, cậu làm gì mà hưng phấn như vậ hảy?”
“Chuyện này?”
Dương Duy không khỏi sững sờ, lúc này anh ta mới chú ý tới Trương Vãn Thanh ngồi trong xe, lập tức nhận ra mình đã phá hỏng chuyện tốt của Diệp Huyền, sắc mặt lập tức bị doạ đến biến sắc!
“Đại ca, em không cố ý... Đừng tức giận!”
Dương Duy ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra!
“Đủ rồi!”
Diệp Huyền trợn tròn mắt, đẩy tay Dương Duy đi.
“He he, đại ca quả nhiên rộng lượng!”
Dương Duy lúc này mới yên lòng, vội vàng mỉm cười với Trương Vãn Thanh nói: “Chị dâu, xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của hai người!”
“Chị dâu?”
Trương Vãn Thanh ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ lên, ngại ngùng gật đầu trả lời: “Xin chào cậu, Dương Duy.”
Thấy dáng vẻ xấu hổ và quyến rũ của cô, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười. Mặc dù chuyện tốt của hai người bị gián đoạn nhưng về sau vẫn còn cơ hội!
Diệp Huyền hỏi Dương Duy: “Sao cậu không ngoan ngoãn ở lại tập đoàn Lâm thị mà lên núi làm gì?”
Dương Duy nhìn Trương Vãn Thanh bên cạnh, khẽ nói với Diệp Huyền: “Chị Thanh Nham bảo em đến chờ, xem thử anh hẹn leo núi với ai!”
Diệp Huyền không khỏi cau mày, nhớ lại hôm nay khi ra khỏi nhà họ Lâm, hắn đã nói với Lâm Thanh Nham rằng có hẹn người khác đi leo núi.
“Ha ha.” Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó hỏi tiếp: “Cậu cũng thấy tôi đang hẹn hò với Trương Vãn Thanh rồi, cậu định về nói thế nào?”
Dương Duy cười nói: “Đương nhiên em sẽ không bán đứng đại ca rồi! Em sẽ nói anh một mình leo núi! Miễn cho chị Thanh Nham lại ghen tuông rồi tức giận!”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta: “Sao cậu biết Lâm Thanh Nham sẽ ghen?”
“Hí hí.”
Dương Duy cười xấu xa một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: “Vừa rồi khi chị Thanh Nham kêu em tới đây, giọng điệu của chị ấy vô cùng oán hận và tức giận, vẻ mặt đầy khẩn trương và ai oán nha!”
“Đại ca, đây không phải là ghen thì là gì?”
“Thật sao?”
Diệp Huyền nghe Dương Duy nói như vậy thì nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo cùng nóng vội của Lâm Thanh Nham, không khỏi nhếch khóe môi.
Dương Duy mỉm cười nói: “Đại ca, em nghĩ chị Thanh Nham nhất định yêu anh rồi!”
Diệp Huyền không khỏi hít vào một hơi, ánh mắt kinh ngạc, hắn đã bị mê hoặc!
Vốn dĩ hắn còn tưởng lúc họ đi chơi trước đó, Trương Vãn Thanh mặc quần áo bó sát màu tím đã là hoàn hảo nhất rồi!
Không ngờ, ngay lúc này, Trương Vãn Thanh lại mang một bộ đồ yoga bó sát màu hồng, khiến hai mắt Diệp Huyền lại sáng lên!
“Phụt...”
Thấy vẻ mặt sững sờ của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh không nhịn được cười nhẹ, trong lòng ngọt ngào, không khỏi đỏ mặt:
“Anh Diệp Huyền, anh còn chưa nhìn đủ sao?”
“Sao có thể đủ, nhìn thế nào cũng không đủ!”
Diệp Huyền vội vàng bước lên phía trước, đột nhiên một mùi thơm tươi mát quyến rũ ập tới, chính là hương thơm nữ tính của Trương Vãn Thanh, khiến miệng Diệp Huyền càng thêm khô khốc.
Hắn không khỏi nghiêm túc thưởng thức vẻ ngoài quyến rũ của Trương Vãn Thanh một lần nữa, cố ý nghiêng người đến trước mặt cô, cười nói:
“Vãn Thanh, cô còn dám nói mình không dùng sắc đẹp quyến rũ tôi sao?”
“Cái gì?”
Trương Vãn Thanh sững người, mặt càng thêm nóng, cô đánh nhẹ vào người Diệp Huyền: “Anh, anh thật xấu xa, vậy tôi về thay một bộ khác...”
“Đừng, đừng!”
Diệp Huyền vội vàng kéo cánh tay ngọc của Trương Vãn Thanh lại, cười nói: “Cô mặc bộ đồ này đẹp quá, tôi càng nhìn càng thích.”
“Thật sao?”
Trương Vãn Thanh ngước mắt lên nhìn nhìn Diệp Huyền, nói với vẻ mặt xấu hổ và mong đợi: “Vậy sau này anh không được trêu tôi như vậy nữa, được không?”
Thấy Trương Vãn Thanh nũng nịu đáng yêu, trong lòng Diệp Huyền càng thích hơn, hai mắt sáng ngời:
“Được, cô nói gì tôi cũng nghe hết. Chúng ta đi thôi.”
Lúc này, vợ của Giang Kim Bưu, Vương Lệ nói đùa: “Diệp Huyền, Vãn Thanh nhà chúng tôi đẹp như thế, cậu phải bảo vệ con bé thật tốt đấy nha.”
Khuôn mặt Trương Vãn Thanh đột nhiên đỏ lên: “Dì Vương Lệ, ngay cả dì cũng chọc con sao?”
“Ha ha!”
Vương Lệ cười lên, âm thầm giơ ngón tay cái với Trương Vãn Thanh, cảm thấy cô đã hoàn toàn chinh phục Diệp Huyền bằng cách ăn mặc gợi cảm này!
Mãi cho đến khi hai người họ đi ra ngoài, lên xe rồi rời đi, Vương Lệ mới nói với bác sĩ Trương:
“Trai tài gái sắc, thật đúng là một cặp trời sinh! Bác sĩ Trương, anh thật sự rất có phúc!”
Giang Kim Bưu và hai cha con Lưu Công Thiên cũng lần lượt chúc mừng, ai nấy đều cảm thấy nếu Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh thành đôi, nhà bác sĩ Trương sẽ một bước lên mây!
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, hy vọng cầu được ước thấy!”
Bác sĩ Trương cũng khẽ mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Huyền, trong lòng ông cũng tràn đầy cảm xúc. Ai có thể nghĩ rằng thanh niên vô danh bất đồng và tiêu sái đó lại trở thành thần long? Hoặc là nói, giữa Diệp Huyền và Vãn Thanh là duyên trời định.
Bên kia, Trương Vãn Thanh lên xe của Diệp Huyền, hai người nhanh chóng đến chân núi Thủy Long.
“Anh Diệp Huyền, tôi không tháo dây an toàn được, anh có thể xem giúp tôi được không?” Trương Vãn Thanh kéo dây an toàn trên ngực, có vẻ sốt ruột.
“Đừng vội, tôi sẽ tháo giúp cô.”
Diệp Huyền mỉm cười, tiến tới trước ngực Trương Vãn Thanh kiểm tra, cơ thể hắn tự nhiên nghiêng về phía đỉnh ngọc kiêu hãnh của Trương Vãn Thanh!
“Anh Diệp Huyền...”
Hai người gần như dính vào nhau, hô hấp hoà quyện, mắt kề mắt, bầu không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng!
Tim Trương Vãn Thanh đột nhiên đập thình thịch, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc!
Cô không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm, chờ Diệp Huyền hôn mình!
“Vãn Thanh...”
Diệp Huyền không ngờ Trương Vãn Thanh lại đột nhiên nhắm mắt lại!
Cho dù Diệp Huyền có ngốc đến đâu thì hắn cũng biết lúc này Trương Vãn Thanh đang nghĩ gì!
Không phải tất cả các tình tiết lãng mạn trong phim đều như vậy sao? Nói thẳng ra, trong lòng Trương Vãn Thanh đã mơ tưởng Diệp Huyền hôn cô vô số lần!
Khát vọng của phụ nữ đôi khi lớn hơn cả ham muốn của đàn ông!
Diệp Huyền nhìn đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Trương Vãn Thanh, cùng với bộ đồ quyến rũ nóng bỏng mê người, hắn không khỏi thở gấp, không nhịn được muốn nếm thử hương thơm của sắc đẹp!
“Vãn Thanh...”
Diệp Huyền thầm hít sâu một hơi hương thơm quyến rũ, đang định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Trương Vãn Thanh thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét từ phía trước:
“Xe kia là của anh Diệp Huyền đúng không?”
Bầu không khí mơ hồ và đẹp đẽ giữa Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh đột nhiên bị phá vỡ, Trương Vãn Thanh lập tức mở mắt ra, thấp giọng nói:
“Anh Diệp Huyền, người đó có phải là bạn anh không...”
“Ừm...”
Diệp Huyền không khỏi cạn lời, ai lại đến không đúng lúc như vậy, phá hư phong cảnh như vậy!
Hắn tức giận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ!
Diệp Huyền thấy một người đàn ông mỉm cười chạy tới, là tổ trưởng tổ tám của tập đoàn Lâm thị, đàn em của Diệp Huyền - Dương Duy!
“Dương Duy?”
Trương Vãn Thanh vô cùng ngạc nhiên, Diệp Huyền tức giận mắng:
“Dương Duy, nhìn thấy tôi ở đây, cậu làm gì mà hưng phấn như vậ hảy?”
“Chuyện này?”
Dương Duy không khỏi sững sờ, lúc này anh ta mới chú ý tới Trương Vãn Thanh ngồi trong xe, lập tức nhận ra mình đã phá hỏng chuyện tốt của Diệp Huyền, sắc mặt lập tức bị doạ đến biến sắc!
“Đại ca, em không cố ý... Đừng tức giận!”
Dương Duy ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, lo lắng đến mức nước mắt sắp trào ra!
“Đủ rồi!”
Diệp Huyền trợn tròn mắt, đẩy tay Dương Duy đi.
“He he, đại ca quả nhiên rộng lượng!”
Dương Duy lúc này mới yên lòng, vội vàng mỉm cười với Trương Vãn Thanh nói: “Chị dâu, xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của hai người!”
“Chị dâu?”
Trương Vãn Thanh ngạc nhiên, khuôn mặt đỏ lên, ngại ngùng gật đầu trả lời: “Xin chào cậu, Dương Duy.”
Thấy dáng vẻ xấu hổ và quyến rũ của cô, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười. Mặc dù chuyện tốt của hai người bị gián đoạn nhưng về sau vẫn còn cơ hội!
Diệp Huyền hỏi Dương Duy: “Sao cậu không ngoan ngoãn ở lại tập đoàn Lâm thị mà lên núi làm gì?”
Dương Duy nhìn Trương Vãn Thanh bên cạnh, khẽ nói với Diệp Huyền: “Chị Thanh Nham bảo em đến chờ, xem thử anh hẹn leo núi với ai!”
Diệp Huyền không khỏi cau mày, nhớ lại hôm nay khi ra khỏi nhà họ Lâm, hắn đã nói với Lâm Thanh Nham rằng có hẹn người khác đi leo núi.
“Ha ha.” Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sau đó hỏi tiếp: “Cậu cũng thấy tôi đang hẹn hò với Trương Vãn Thanh rồi, cậu định về nói thế nào?”
Dương Duy cười nói: “Đương nhiên em sẽ không bán đứng đại ca rồi! Em sẽ nói anh một mình leo núi! Miễn cho chị Thanh Nham lại ghen tuông rồi tức giận!”
Diệp Huyền trừng mắt nhìn anh ta: “Sao cậu biết Lâm Thanh Nham sẽ ghen?”
“Hí hí.”
Dương Duy cười xấu xa một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: “Vừa rồi khi chị Thanh Nham kêu em tới đây, giọng điệu của chị ấy vô cùng oán hận và tức giận, vẻ mặt đầy khẩn trương và ai oán nha!”
“Đại ca, đây không phải là ghen thì là gì?”
“Thật sao?”
Diệp Huyền nghe Dương Duy nói như vậy thì nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo cùng nóng vội của Lâm Thanh Nham, không khỏi nhếch khóe môi.
Dương Duy mỉm cười nói: “Đại ca, em nghĩ chị Thanh Nham nhất định yêu anh rồi!”