-
Chương 123-127
Chương 123: Tình hình nghiêm trọng
Bị Giang Kim Bưu cự tuyệt, sắc mặt Phùng Tam gia thay đổi, nói: "Nếu chủ tịch Giang lo là sẽ có ảnh hưởng không tốt, hoặc là tập đoàn Lâm thị yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng, những chuyện này nhà họ Phùng tôi đều có thể xử lý, thế nào?"
"Xét về thực lực tổng thể của tập đoàn, tập đoàn Thiên Di tuyệt đối có ưu thế hơn tập đoàn Lâm thị! Chủ tịch Giang lựa chọn hợp tác với chúng tôi, nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với tập đoàn Lâm thị!"
Nghe vậy, Giang Kim Bưu vẫn trực tiếp từ chối: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Di Ngô Long Tôn cũng không phải là loại người lương thiện, em trai của hắn bị Chiến Bộ thanh trừ tại chỗ vì cấu kết với phạm nhân vượt ngục."
"Mà tập đoàn Lâm thị có tác phong đứng đắn, hội đồng quản trị đều rất tận tâm, mạnh hơn tập đoàn Thiên Di rất nhiều, cho nên tôi mới không chút do dự lựa chọn tập đoàn Lâm thị!"
Nghe Giang Kim Bưu nói vậy, ánh mắt Phùng Tam gia đột nhiên nheo lại, nói: "Vậy, ý của chủ tịch Giang là sẽ không bán thể diện cho nhà họ Phùng tôi mà khăng khăng muốn bán đất cho tập đoàn Lâm thị?"
Không ngờ, thái độ của Giang Kim Bưu lại rất kiên quyết: "Đúng vậy! Giang Kim Bưu tôi là người giữ chữ tín, tính tình lại cố chấp, tôi đã quyết định hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì sẽ không bao giờ thay đổi."
"Tam gia, tôi khuyên ông, cố gắng ít qua lại với Ngô Long Tôn! Vì một chút lợi ích trước mắt, cuối cùng làm nhà họ Phùng bị đánh đổ thì cái được không bù nổi cái mất đâu!"
"Bởi vì có một số người ông hoàn toàn không đắc tội nổi! Đợi đến lúc ông phát hiện mình sai thì đã quá muộn!" Nói đến đây, Giang Kim Bưu không chút khách khí cúp điện thoại!
"Tút tút…"
Nghe tiếng cúp điện thoại, Phùng Tam gia tức giận đến nghiến răng: "Giang Kim Bưu, thế mà ngươi lại không sợ Phùng gia ta đúng không? Tốt, hiện tại còn dám giáo huấn cả ta!"
Ngô Long Tôn ở bên cạnh đã sớm bị dọa, hắn không ngờ Giang Kim Bưu lại có dũng khí thẳng thừng từ chối Phùng Tam gia!
"Tam gia, phải làm sao bây giờ? Nếu tập đoàn Lâm thị quy hoạch tốt khu đất thương mại số 2, sau này chúng ta muốn đối phó với bọn họ sẽ càng khó hơn!" Ngô Long Tôn nói với vẻ mặt buồn bã.
Hắn là người muốn nhìn thấy tập đoàn Lâm thị sụp đổ nhất, cho nên vào thời khắc mấu chốt này, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội châm ngòi thổi gió!
"Anh lo lắng cái gì? Giang Kim Bưu không biết tốt xấu nhưng nhà họ Lưu sao có thể ngu dốt như hắn ta?"
"Mặc dù hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã có được dự án Tân Dân Sinh, nhưng nếu tôi yêu cầu nhà họ Lưu thay đổi quyết định, chuyển giao dự án đó cho tập đoàn Thiên Di, vấn đề chẳng phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao?"
Vì vậy, Phùng Tam gia chóng gọi điện cho Lưu Công Thiên - gia chủ nhà họ Lưu. Tuy nhiên, câu trả lời của Lưu Công Thiên gần như giống hệt câu trả lời của Giang Kim Bưu!
Nhà họ Lưu cũng không muốn giúp nhà họ Phùng chuyện này!
Hơn nữa, thái độ của Lưu Công Thiên cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên là muốn làm chỗ dựa cho tập đoàn Lâm thị!
"Chết tiệt…"
"Là do Diệp Huyền giết chết Triệu Mẫn, cho nên nhà họ Giang và nhà họ Lưu đều sẵn lòng giúp đỡ tập đoàn Lâm thị à?"
"Không sai! Bọn họ nhất định là muốn lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Lâm thị và Diệp Huyền, sau đó dần dần đánh bại nhà họ Phùng!"
"Đến lúc đó là có thể triệt để nuốt toàn bộ tài sản của nhà họ Phùng ta!"
Phùng Tam gia đương nhiên không phải đồ ngu, lúc này ông ta đã đánh hơi được tình hình không tốt, có xu hướng vượt ngoài dự đoán.
"Chỉ cần Diệp Huyền còn ở đó, tập đoàn Lâm thị không có khả năng bị đánh bại!"
"Nếu hắn bị giết, Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên cũng không dám to gan như vậy!"
Phùng Tam gia hung hăng cắn răng, trầm giọng nói với trợ lý bên cạnh: "Thông báo cho Lý Thạch mau trở về!"
"Lý Thạch?" Sắc mặt trợ lý lập tức thay đổi: "Thật sự muốn hắn ra tay sao? Chỉ là một tên Diệp Huyền thôi, có đáng để làm to chuyện không?"
"Ngươi sai rồi." Ánh mắt Phùng Tam gia lạnh lẽo: "Ta muốn Lý Thạch dùng thực lực áp đảo giết chết Diệp Huyền, còn phải tạo ra hiện trường tai nạn ngoài ý muốn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị, ra hai chiêu cùng lúc, để tập đoàn Lâm thị không còn khả năng chống cự nữa!"
"Như vậy cũng có thể làm cho Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên mở mang kiến thức, biết cao thủ nhà họ Phùng ta nhiều như mây, ngoại trừ Triệu Mẫn ra vẫn còn người càng mạnh hơn! Khiến trong lòng bọn hắn không thể không kiêng kị!"
Nghe vậy, trợ lý không khỏi gật đầu: "Tam gia có mưu kế hay! Tôi lập tức an bài cho Lý Thạch ra tay!"
Lúc này, mặc dù Ngô Long Tôn không biết Phùng Tam gia định dùng chiêu thức gì để đối phó với Diệp Huyền và tập đoàn Lâm thị, nhưng nhìn thấy vẻ dữ tợn và tàn nhẫn trên mặt Phùng Tam gia, hắn biết chắc đó là thủ đoạn lợi hại!
"Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham, lần này tụi mày đã hoàn toàn châm ngòi lửa giận trong lòng Phùng Tam gia, lần này tụi mày xong đời rồi!" Ngô Long Tôn cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất mong chờ nhìn thấy cao thủ của nhà họ Phùng giết chết Diệp Huyền!
…
Chuyện xảy ra trong ngày không ngừng được lan truyền, tập đoàn Lâm thị bỏ qua sự chèn ép của nhà họ Phùng, một hơi lấy tới tay hai dự án lớn của trùm đất Giang Kim Bưu và nhà họ Lưu, đây tuyệt đối là tin tức nặng ký ở Dương Thành hôm nay!
"Ha ha, rất tốt!" Ông cụ Lâm vui mừng đến mức cười không dứt miệng, bởi vì ông có thể đoán được chính là Diệp Huyền ở phía sau trợ giúp, cho nên tập đoàn Lâm thị mới nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà họ Giang và nhà họ Lưu!
Mà nhóm cổ đông đã rút cổ phần của tập đoàn Lâm thị, đặc biệt là ông già Du, cũng đều ủ rũ, hối hận không thôi sau khi xem tin này!
Bọn họ quyết tâm liều mạng, mặt dạn mày dày gọi điện cho ông cụ Lâm, hy vọng ông cụ Lâm có thể nể tình cảm ngày xưa mà để bọn họ được lần nữa đầu tư vào tập đoàn Lâm thị!
"Thật đúng là không biết xấu hổ! Lúc này mà còn có mặt mũi đề nghị đầu tư vào tập đoàn Lâm thị, các người không có tư cách!"
Ông cụ Lâm không chút khách khí, không chỉ từ chối mà thậm chí còn nhân cơ hội quở trách đám người này một phen! Điều này làm cho ông cụ Lâm sảng khoái tinh thần, hảo cảm của ông đối với Diệp Huyền tăng lên rất nhiều!
Cho nên ông cụ Lâm đã sớm dặn con dâu chuẩn trước một bữa tối thịnh soạn, đợi Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham về nhà ăn tối. Nhưng sau giờ làm việc chỉ có Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch trở về, không thấy Diệp Huyền về nhà.
"Sao Diệp Huyền không về cùng vậy?" Ông cụ Lâm đầy mong đợi hỏi, Lý Gia Tuệ đứng phía sau cũng mỉm cười vui vẻ.
"Diệp Huyền…" Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ông nội và mẹ mình, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, do dự hồi lâu vẫn không thể nói ra sự thật.
Lâm Văn Bạch trông càng xấu hổ hơn và không dám nhìn vào mắt ông Lâm.
"Hôm nay Diệp Huyền còn có việc chưa làm xong sao?" Ông cụ Lâm đột nhiên có linh cảm xấu, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ… Có chuyện gì không tốt phát sinh rồi?"
"Ông nội." Lâm Thanh Nham biết không có khả năng giấu giếm được ông nội, vì vậy đành phải lấy đơn từ chức của Diệp Huyền ra: "Diệp Huyền nộp đơn từ chức, sau này sẽ không trở về tập đoàn Lâm thị và nhà họ Lâm nữa."
"Con nói cái gì?" Ông cụ Lâm dừng một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy, nói: "Con giải thích rõ ràng cho ông, sao lại thành ra thế này!"
Lý Gia Tuệ cũng có vẻ lo lắng!
"Ông nội." Lâm Thanh Nham sắc mặt tái nhợt, lén lút liếc nhìn Lâm Văn Bạch ở bên cạnh: "Diệp Huyền nói, hắn không chịu nổi thái độ kiêu căng ngạo mạn của cha, cho nên mới…"
"Cha…" Cơ mặt Lâm Văn Bạch giật giật, cắn răng nói: "Nó khăng khăng muốn rời đi, vậy thì cứ để nó muốn làm gì thì làm, sao chúng ta ngăn được một người sống sờ sờ…"
"Câm miệng!" Ông cụ Lâm quát bảo Lâm Văn Bạch dừng lại: "Chuyện này trách nhiệm của anh là lớn nhất! Anh luôn trông mặt mà bắt hình dong, luôn làm khó dễ Diệp Huyền, hoàn toàn không có coi cậu ấy là người trong nhà!"
"Và điều kiện của vụ cá cược tối qua quá khắc nghiệt! Vậy nên mới khiến Diệp Huyền cảm thấy lạnh lòng và quyết định rời đi! Mà cho dù anh thua thì anh cũng không định đích thân chịu tội trước mặt Diệp Huyền đúng không?"
"Mặc kệ như thế nào, anh cũng phải tìm cách đưa Diệp Huyền trở về! Anh phải chân thành xin lỗi, sau đó bưng trà nhận lỗi! Một người đàn ông trưởng thành nhất định phải biết chịu trách nhiệm!"
Bị ông cụ Lâm quát mắng một trận, sắc mặt Lâm Văn Bạch thay đổi liên tục, cực kỳ khó coi!
Chương 124: Thanh Nham rơi nước mắt
Mặc dù Lâm Văn Bạch rất tức giận khi bị ông cụ Lâm mắng nhưng cũng không dám hó hé gì cả. Ông ta cũng tự biết bản thân có lỗi, cho nên cũng không dám phản bác.
"Ông nội, ông đừng tức giận, bảo trọng thân thể."
Lâm Thanh Nham vội vàng nhẹ nhàng trấn an, nhưng ông cụ Lâm xua tay nói: "Thanh Nham, con nhất định cũng không muốn Diệp Huyền rời đi đúng không? Con cũng nghĩ cách để cậu ấy trở về đi!"
"Hai đứa là vợ chồng, dựa vào tình cảm của hai đứa, hẳn là cậu ấy sẽ không thật sự trách cha con! Một người tốt như Diệp Huyền, phải đi đâu mới tìm được chứ…"
Nghe xong lời nói của ông cụ Lâm, Lâm Thanh Nham đang kiềm chế cảm xúc cuối cùng cũng sụp đổ, lập tức rơi nước mắt: "Ông nội, cháu sẽ tìm cách... "
Nhưng cô không dám nói ra sự thật, giấy đăng ký kết hôn của cô và Diệp Huyền là giả, họ chỉ là một cặp vợ chồng giả mà thôi.
"Mình thực sự ngu ngốc…" Lâm Thanh Nham trong lòng hối hận, nếu lúc đó cô và Diệp Huyền đi lấy giấy hôn thú thật, thì bây giờ cũng sẽ không lúng túng như thế này!
Bữa tối lẽ ra là bữa tiệc vui vẻ của gia đình lại chỉ để đó, không có ai ngồi. Bởi vì vụ cá cược khắc nghiệt của Lâm Văn Bạch tối qua khiến Diệp Huyền tức giận rời đi, cả nhà đều cảm thấy đặc biệt khó chịu. Ngay cả Lý Gia Tuệ cũng không muốn nói gì với Lâm Văn Bạch.
Lâm Văn Bạch cũng hạ mình mà gọi điện thoại cho Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không nghe máy. Điều này khiến Lâm Văn Bạch tức gần chết.
Mà Lâm Thanh Nham chưa ăn tối đã thơ thẩn trở về phòng. Cô nhìn chiếc ghế sofa nằm lẻ loi trơ trọi trước cửa sổ, vẻ mặt cô càng cô đơn hơn. Nơi đó, vốn là nơi Diệp Huyền ngủ, mấy ngày nay Lâm Thanh Nham đã sớm quen với sự tồn tại của Diệp Huyền. Huống chi bây giờ cô đã biết được sự thật, trong lòng lúc nào cũng nghĩ về Diệp Huyền.
"Bây giờ, hắn hẳn là đang ở bên cạnh Trương Vãn Thanh đúng không?"
Lâm Thanh Nham nghĩ đến Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh trai tài gái sắc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thầm cảm thấy buồn bã.
Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mẹ Lý Gia Tuệ hét lên từ dưới lầu: "Con gái, mau đến đây, Diệp Huyền về rồi!"
"Diệp Huyền về rồi?" Lâm Thanh Nham lập tức mừng rỡ, hô hấp càng lúc càng nhanh, thậm chí còn tự hỏi có phải nghe nhầm hay không!
Cô còn chưa kịp xỏ dép vào đã nhanh chóng chạy xuống lầu!
Ở ngay cửa nhà, ông cụ Lâm tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay Diệp Huyền: "Cháu rể của tôi, tôi mong cậu về mãi! Trong lòng bất an cả đêm!"
Diệp Huyền cười nói: "Ông nội, ông gọi điện bảo cháu về nhà mà, sao cháu dám không nghe lời? Cháu vẫn phải cho ông mặt mũi chứ!"
Thấy Diệp Huyền ân cần như vậy, ông cụ Lâm mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu!
Ông thầm nghĩ, Diệp Huyền quả thật cho mình thể diện! Thật đúng là một cậu bé ngoan!
Ra là ông cụ Lâm lo lắng Diệp Huyền sẽ không về nhà nữa, cho nên gấp đến mức đích thân gọi Diệp Huyền trở về. Diệp Huyền nhớ ông cụ Lâm luôn đối xử thật lòng với mình, nếu đêm nay hắn không trở về nhà họ Lâm, ông cụ này nhất định sẽ lăn lộn khó ngủ. Vì để tâm đến cảm xúc của ông cụ Lâm, Diệp Huyền cuối cùng cũng trở về.
"Diệp Huyền, con về rồi, thật tốt." Lý Gia Tuệ cũng cười vui vẻ, bà quay đầu lại, thấy mắt Lâm Thanh Nham đã đỏ ửng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền đã trở lại, hắn thật sự đã trở lại!
Mà lúc này Diệp Huyền cũng nhìn về phía Lâm Thanh Nham, thấy trong mắt cô lóe lên nước mắt, trong lòng nhịn không được nhói lên một cái. Tính cách của Diệp Huyền phóng khoáng ngông nghênh, nhưng đầu óc lại vô cùng tinh tế, lúc này, hắn lập tức nhìn thấu tình cảm trong mắt Lâm Thanh Nham. Thành thật mà nói, trong lòng Diệp Huyền vẫn có chút cảm động, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham chạy chân trần, vẻ mặt lo lắng.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trêu chọc nói: "Người đẹp Thanh Nham, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì, chỉ mới một ngày không gặp đã không nhận ra tôi rồi?"
Lâm Thanh Nham nghe vậy, nước mắt vốn đã dâng đầy trong mắt lập tức trào ra.
"Tên khốn kiếp, sao giờ này mới về nhà!" Hô hấp của Lâm Thanh Nham trở nên nặng nề hơn, hỏi Diệp Huyền kèm với tiếng khóc nức nở.
"Trên đường hơi tắc nghẽn nên về trễ." Diệp Huyền cười ha ha, sau đó cà rỡn nói: "Sao thế, tôi trở về khiến cô cảm động phát khóc luôn sao?"
"Anh còn có tâm trạng đùa giỡn!"
Lâm Thanh Nham vẫn không thay đổi tính cách tsundere của mình, chân trần lao đến chỗ Diệp Huyền, đấm vào vai hắn, cũng nhịn không được mà cười lên!
"Tên vô lại, tôi còn tưởng rằng anh thật sự sẽ không trở về!"
"Hức…" Cô cúi đầu, không nhịn được vừa khóc vừa cười!
"Ha ha!" Diệp Huyền cũng bật cười khi nhìn thấy cô như vậy, nhân cơ hội dùng điện thoại di động chụp lại vẻ mặt buồn cười của Lâm Thanh Nham!
"Anh làm gì vậy!"
Lâm Thanh Nham giật mình, không để ý tới việc giữ hình tượng mà lao tới giật lấy điện thoại, nhưng động tác của Diệp Huyền hiển nhiên nhanh hơn, hắn quay đầu bỏ chạy!
"Đừng có chạy, mau xóa ảnh của tôi!" Lâm Thanh Nham vội vàng đuổi về phía trước, không ngờ Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, Lâm Thanh Nham trực tiếp đâm vào ngực hắn!
"Người đẹp, gì thế này?" Diệp Huyền ôm lấy eo thon của cô, cười xấu xa nói: "Cô đột nhiên chủ động như thế, là đang muốn dùng mỹ nhân kế sao?"
"Cái gì mà mỹ nhân kế!" Mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ lên, lại nhìn thấy ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đang cười vui vẻ, điều này khiến mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, vội vàng đẩy Diệp Huyền ra.
Lúc này, Lâm Văn Bạch cũng đi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch rõ ràng là không được tự nhiên, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Huyền.
Lý Gia Tuệ mỉm cười hỏi: "Diệp Huyền, con còn chưa ăn tối đúng không? Ở nhà nấu rất nhiều món ăn ngon, chỉ chờ con trở về cùng nhau ăn cơm thôi!"
"Thật ạ?" Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn Lâm Văn Bạch nói: "Con không ăn đâu, miễn cho có người không vui, cảm thấy con đang ăn nhờ ở đậu."
Nghe xong lời này, Lâm Văn Bạch vô cùng bực bội! Cho dù ông ta có ngu ngốc đến đâu đi nữa thì cũng biết lời này của Diệp Huyền là đang nhằm vào ông ta!
Ông cụ Lâm mỉm cười nói với Diệp Huyền: "Con không cần quan tâm người khác nói gì, con vì nhà họ Lâm đã trả giá nhiều như vậy, ai dám có ý kiến?"
"Văn Bạch!" Ông cụ Lâm lập tức quay đầu lại, khẽ quát Lâm Văn Bạch: "Anh còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ anh đã quên vụ cá cược tối qua với Diệp Huyền rồi sao? Còn không mau mang trà đến cho Diệp Huyền!"
"Cha!" Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận trả lời: "Dù sao con cũng là trưởng bối, nó là con rể của con, là hậu bối, vì sao con phải bưng trà nhận lỗi với nó?"
Diệp Huyền cười thầm trong lòng, bình thường mở miệng ngậm miệng đều gọi hắn là đồ nhà quê, bây giờ rốt cuộc cũng biết hắn là con rể? Thật là một trò đùa quốc tế.
Diệp Huyền giả vờ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Haizz, con thấy hay là thôi đi, người ta đã không tôn trọng con, ông nội, mẹ, Thanh Nham, con ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, con đi."
Nói rồi, Diệp Huyền trực tiếp đi ra ngoài, điều này làm cho ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ lo lắng, hai bên ngăn cản Diệp Huyền: "Đừng, đừng đi!"
Lúc này, chỉ có Lâm Thanh Nham mới có thể nhìn ra Diệp Huyền đang cố tình làm bộ, như vậy tình cảnh của Lâm Văn Bạch càng thêm lúng túng hơn.
Quả nhiên, ông cụ Lâm quát Lâm Văn Bạch: "Lâm Văn Bạch, nếu trong mắt anh vẫn còn người cha ruột là tôi, vậy thì lập tức xin lỗi Diệp Huyền! Nếu không, về sau cái nhà này không chào đón anh!"
Bị mắng to trước mặt mọi người, cơ mặt Lâm Văn Bạch giật giật, hận đến nghiến răng!
Chương 125: Trong lòng sảng khoái
Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Lâm Văn Bạch, trong lòng Diệp Huyền thầm hô to: Sảng khoái. Ai bảo ông lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nhân cơ hội này tôi sẽ triệt để áp chế một chút nhuệ khí của ông!
Lúc này, Lâm Văn Bạch đương nhiên hiểu rõ Diệp Huyền đang giả vờ rời đi, thực tế chính là muốn cha ông răn dạy ông trước mặt mọi người!
"Chết tiệt, nó thật sự đã thành công."
Đối mặt với sự uy nghiêm và răn đe của ông cụ Lâm, mặc dù trong lòng Lâm Văn Bạch không muốn, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp!
"Diệp Huyền." Lâm Văn Bạch rót một chén trà, sau đó đi đến trước mặt Diệp Huyền, miễn cưỡng nói: "Tối hôm qua là tôi không đúng, tôi nhận lỗi với anh."
Thấy ông ta kìm nén như vậy, Diệp Huyền không khỏi cười nói: "Dù sao chú cũng là trưởng bối, bây giờ chú tự mình bưng trà, sao cháu có thể nhận được!"
Sắc mặt Lâm Văn Bạch lập tức tối sầm lại, tay cầm trà hơi run lên vì tức giận, nhưng lại không dám nổi giận!
Đã đến mức này rồi! Nếu như lúc này trở mặt, chẳng phải uổng phí sức lực nén giận nãy giờ? Huống chi, cha ông vẫn còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm kìa!
"Diệp Huyền, tôi biết trong lòng anh vẫn còn tức giận." Lâm Văn Bạch kiên trì, gượng cười nói: "Anh có thể nể mặt ông nội, mẹ vợ và Thanh Nham mà tha thứ cho tôi lần này không?"
Lúc này, Lý Gia Tuệ cũng nói giúp: "Diệp Huyền, chúng ta đã là người một nhà, lần này coi như xong nhé?"
Ông cụ Lâm cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt lo lắng. Ngược lại, Lâm Thanh Nham ở bên cạnh thầm thấy buồn cười, nghĩ thầm hôm nay cha mình cuối cùng cũng bị Diệp Huyền giáo huấn một trận.
"Vậy được rồi." Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, nói: "Gia đình quan trọng nhất chính là hòa thuận, con đói bụng rồi, vậy không so đo chuyện này nữa. Nhưng chú Lâm, sau này chú không thể tái phạm, làm người không thể quá keo kiệt, họng súng thì nên chĩa ra bên ngoài."
Bị Diệp Huyền nói thế này, trong lòng Lâm Văn Bạch bùng cháy lửa giận, thế nhưng ông ta không dám tùy tiện nổi giận, chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười: "Được, chú Lâm nhất định sẽ chú ý!"
"Ha ha." Diệp Huyền cười cười, sau đó nhận lấy tách trà trong tay Lâm Văn Bạch, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: "Được rồi, chúng ta ăn thôi!"
"Được!" Lý Gia Tuệ lập tức cười rạng rỡ, vội vàng đỡ lấy tách trà trong tay Diệp Huyền!
"Ha ha!" Ông cụ Lâm cũng vui vẻ kéo tay Diệp Huyền: "Mau vào đi, hôm nay Diệp Huyền có công lớn, ông cháu mình ngồi xuống uống một ly! Thanh Nham, mang rượu đến!"
"Dạ!" Lâm Thanh Nham đáp lời, vội vàng đi vào trong, chỉ còn lại Lâm Văn Bạch đứng một mình trong sân, làm cho ông ta tức run cả người!
"Diệp Huyền, thù này, tôi tuyệt đối sẽ không quên!" Trong lòng ông ta tràn ngập lửa giận, nghĩ rằng sau này có cơ hội nhất định sẽ trả thù Diệp Huyền.
Trong nhà, Lâm Thanh Nham đang định đi đến hầm rượu mang rượu đến thì bị Diệp Huyền ngăn lại, nói: "Để tôi lấy, bây giờ trời lạnh, cô nhanh đi mang giày vào, đừng để lạnh chân."
"Ừ!" Lâm Thanh Nham gật đầu, sau khi đi được vài bước thì nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe lên, nói: "Diệp Huyền, anh đây là đang xót tôi sao?"
"Diệp Huyền, trong lòng anh để ý tôi sao?"
Nghe thấy Lâm Thanh Nham hỏi như vậy, bản thân Diệp Huyền cũng sững sờ: "Mình cảm thấy xót cô ấy? Làm sao có thể, sao mình lại để tâm đến cô ấy chứ?"
Có thể thấy được, khi đối mặt với vấn đề này, chính Diệp Huyền cũng không thể kiên định phủ nhận.
"Khụ khụ!" Vì thế Diệp Huyền hắng giọng một chút rồi nói: "Cô nói bậy bạ gì đó, sao tôi phải xót cô, thật buồn cười!"
"Hừ." Thấy Diệp Huyền không chịu thừa nhận, nhưng lại có chút thiếu tự tin, Lâm Thanh Nham hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Mình dám khẳng định, anh ấy đang xót mình!"
"Chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi!"
"Đàn ông mà, sĩ diện là chuyện rất bình thường!"
Lâm Thanh Nham thầm vui mừng trong lòng, khoe ra đôi chân xinh đẹp, cố ý đi lại mấy bước trước mặt Diệp Huyền: "Nhìn xem, tôi mang giày vào rồi."
Diệp Huyền ngoài miệng tỏ ra không quan tâm, nhưng trên thực tế, khóe miệng lại hơi nhếch lên, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Nham, bắt đầu ăn như gió cuốn!
"Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn." Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng nói, trong mắt không che giấu được sự quan tâm.
"Không chậm được, đồ ăn mẹ nấu ngon quá…"
Diệp Huyền cười ha hả, ăn như điên: "Thanh Nham, cô cũng tranh thủ ăn đi, ngày mai giảm cân sau…"
"Ha ha." Ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ cũng cảm thấy rất vui khi thấy hai người càng ngày càng thân mật.
Chỉ có Lâm Văn Bạch là hoang mang hoảng hốt.
"Cái tên Diệp Huyền này, chẳng qua là hơi hiểu biết chút y thuật, may mắn cứu được vợ của Giang Kim Bưu và ông cụ nhà họ Lưu, có gì mà đắc ý chứ."
Ông ta thầm nghiến răng nghiến lợi, vẫn chướng mắt Diệp Huyền như cũ. Quan trọng hơn là, Lâm Văn Bạch phát hiện thái độ của Lâm Thanh Nham đối với Diệp Huyền đã thay đổi, dường như đã thích Diệp Huyền.
"Không, không thể để Thanh Nham kết hôn với tên này. Mình phải tìm một người có năng lực thực sự cho con bé, để Diệp Huyền phải biết khó mà lui!" Trong lòng nghĩ như vậy, khi Lâm Văn Bạch lần nữa nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt không khỏi có chút lạnh lẽo.
Ăn xong cơm tối, Lâm Thanh Nham trở về phòng chuẩn bị kế hoạch xây dựng dự án Tân Dân Sinh của nhà họ Lưu và khu đất thương mại số 2 của trùm đất Giang Kim Bưu.
"Rất tốt, cố lên. Kiếm được tiền nhất định phải tăng lương cho tôi." Diệp Huyền nói đùa rồi nằm xuống lướt điện thoại.
"Nằm mơ đi." Lâm Thanh Nham nhếch lên đôi môi gợi cảm, trong lời khinh bỉ lại ẩn chứa ý cười, dường như rất hưởng thụ cảm giác cãi nhau của cả hai.
"Đúng rồi."
Lâm Thanh Nham đột nhiên nói: "Anh đánh chết Triệu Mẫn, nhà họ Phùng nhất định sẽ tìm anh để báo thù. Không bằng mấy ngày nay anh nghỉ ở nhà đi, tạm lánh một chút!"
Diệp Huyền cười nói: "Một nhà họ Phùng nho nhỏ còn chưa xứng để tôi phải trốn. Nhưng lời cô nói cũng có đạo lý, nhà họ Phùng nhất định sẽ ra tay."
"Mà đối tượng trả thù của bọn chúng không chỉ là tôi, ngay cả tập đoàn Lâm thị chúng cũng sẽ không bỏ qua. Tôi đã sắp xếp Dương Duy đưa bốn đội trưởng an ninh đến công trường trông chừng 24/24."
Lâm Thanh Nham nghe Diệp Huyền nói vậy, lập tức nhíu mày: "Mặc dù nhà họ Phùng cường đại, nhưng chắc sẽ không có can đảm đến công trường gây chuyện, nếu không cục thành phố sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
Diệp Huyền không nhịn được cười nói: "Nếu bọn họ thật sự kiêng kị cục thành phố thì cũng sẽ không cả gan cho Triệu Mẫn đến ám sát tôi. Tốt hơn hết là chúng ta nên đề phòng, vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết. Tuyệt đối không được xảy ra tai nạn trên công trường."
Lâm Thanh Nham gật đầu, đột nhiên cảm thấy Diệp Huyền thật sự khá thông minh: "Diệp Huyền, tôi thấy anh thật sự có vẻ có chút năng lực. Anh thực sự chỉ là một nông dân sao?"
"Rốt cuộc anh có thân phận gì? Có thể nói thật với tôi không?"
"Thân phận thật sự của tôi?" Diệp Huyền liếc nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng thầm kêu khổ: "Xem ra cô nàng đang nghi ngờ thân phận của mình. Nếu tiếp tục thế này nhất định sẽ bị phát hiện."
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền gật đầu: "Tôi đúng là nông dân, chuyện này còn cần phải nói dối sao? Được rồi, cô tiếp tục bận rộn đi, tôi đi tắm rồi nghỉ ngơi đây."
"Đừng, tôi còn có chuyện muốn hỏi…"
Lâm Thanh Nham vốn còn muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng Diệp Huyền vội vội vàng vàng trốn vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, trong lòng thầm cười: "Muốn moi được bí mật của tôi sao, không thể!"
Lâm Thanh Nham tất nhiên đoán được Diệp Huyền đang cố ý né tránh, trong lòng cảm thấy không vui: "Anh tránh được hôm nay nhưng không tránh được cả đời! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra rõ ràng thân phận của anh!"
Màn đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền đi cùng Lâm Thanh Nham đến tập đoàn Lâm thị, thật ra hắn không có hứng thú đi làm chút nào, nhưng hắn đoán nhà họ Phùng sẽ âm thầm đối phó Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị.
Còn Lâm Thanh Nham thì rất vui vì Diệp Huyền tiếp tục quay lại làm việc, thậm chí còn không kìm lòng được mà vừa lái xe vừa ngâm nga một bài hát.
Không ngờ, vừa đến cổng tập đoàn đã thấy cháu gái Trương Vãn Thanh của bác sĩ Trương đang đợi sẵn, trên tay cô nàng còn đang cầm một hộp đồ ăn tinh xảo.
Chương 126: Tranh giành
“Là cô ấy?”
Lâm Thanh Nham nhìn thấy Trương Vãn Thanh thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trương Vãn Thanh vốn đã có dáng vẻ như hoa sen mới nở, dịu dàng và xinh đẹp, lúc này lại đang mặc một chiếc váy màu hồng trễ vai, đôi chân thon thả mơ hồ có thể thấy được dưới váy ren.
Hai ngọn đồi xinh đẹp trước ngực như muốn vỡ cổ áo, đường nét tự nhiên và gợi cảm khiến Trương Vãn Thanh trông càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cô chỉ đứng yên lặng cũng đã là một khung cảnh đẹp và độc đáo, khiến người ta nhịn không được ngoái nhìn, âm thầm thán phục.
Đương nhiên, Lâm Thanh Nham đoán được Trương Vãn Thanh đến đây là để tìm Diệp Huyền!
Một giây trước tâm trạng cô còn phấn khích, trong nháy mắt liền trở nên không tốt.
“Anh Diệp Huyền!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, cô lập tức gọi hắn bằng giọng điệu ngọt ngào!
“Vãn Thanh?”
Diệp Huyền vội vàng tăng tốc đi qua, tới nơi, hắn vui vẻ hỏi: “Sáng sớm mà sao cô lại tới đây?”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh vén mái tóc mềm mại của mình sang một bên, hơi ngại ngùng nói: “Hôm qua tôi nghe anh nói muốn ăn điểm tâm Hải Đường, cho nên đặc biệt làm một ít cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Huyền hơi ngạc nhiên nói: “Điểm tâm Hải Đường phải được làm bằng cánh hoa hải đường mới thu hoạch và còn tươi, quy trình làm rất rườm rà và phức tạp, ít nhất phải mất hai đến ba tiếng mới có thể làm xong.”
“Sáng sớm đã làm xong, không phải là phải dậy lúc trời mới tờ mờ sáng sao? Thêm nữa nếu muốn tìm những cánh hoa hải đường mới thu hoạch thì chắc hẳn cũng phí đi không ít tâm tư, đúng chứ?”
Nghe Diệp Huyền nói, Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Mặc dù quá trình này hơi mệt, nhưng nghĩ đến việc anh vui vẻ thì hết thảy đều đáng giá mà.”
Nói rồi, Trương Vãn Thanh đưa điểm tâm cho Diệp Huyền, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi: “Cầm lấy! Hy vọng anh Diệp Huyền không chê!”
Diệp Huyền nhận lấy hộp đồ ăn vặt, sau đó lại nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Trương Vãn Thanh bị bỏng đỏ vì nhào bột, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay như ngọc của Trương Vãn Thanh, nói với vẻ mặt dịu dàng:
“Vãn Thanh, cô vì làm điểm tâm cho tôi mà bị bỏng, chắc chắn rất đau đúng không?”
“Không sao.”
Được bàn tay Diệp Huyền nắm chặt, Trương Vãn Thanh càng cảm thấy xấu hổ: “Anh Diệp Huyền, điểm tâm vẫn còn nóng, anh nhanh chóng ăn đi.”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu, nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Tôi nhất định sẽ ăn hết, tuyệt đối không lãng phí. Vãn Thanh, cảm ơn lòng tốt của cô.”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, sau đó rút tay về: “Anh Diệp Huyền, nơi này người đến người đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc trên WeChat đi. Tôi, tôi về bệnh viện làm việc đây.”
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền sờ hộp đồ ăn còn nóng, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, vô thức lộ ra nụ cười ấm áp. Bên cạnh cổng, Lâm Thanh Nham nhìn thấy tương tác giữa hai người, cảm thấy rất khó chịu.
“Thanh Nham, con có nhìn thấy không?”
Lâm Vân Bạch mím môi, nói một cách lạnh lùng: “Từ lâu cha đã thấy Diệp Huyền là một tên phóng đãng, vừa sáng sớm liền cùng phụ nữ anh anh em em. Loại đàn ông này có thực sự đáng để con động tâm không?”
“Thanh Nham, một người như Diệp Huyền hoàn toàn không xứng ở bên cạnh con, kịp thời quay đầu đi!”
“Nếu không, một ngày nào đó khi con đã chìm đắm vào mà nó lại chọn người phụ nữ khác, con sẽ hối hận không kịp.”
Lâm Vân Bạch châm ngòi thổi gió, khuyên nhủ Lâm Thanh Nham.
“Cha, cha không cần phải nói như vậy.”
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Chuyện tình cảm con sẽ xem xét rồi xử lý.”
“Ôi chao.”
Lâm Vân Bạch ra vẻ bất đắc dĩ rồi một mình đi đến văn phòng. Lâm Thanh Nham vẫn đứng đó ngây người. Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh Diệp Huyền lo lắng kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trương Vãn Thanh, trong lòng cảm thấy chua xót và khó chịu. Trong nội tâm cô khó chịu việc Diệp Huyền dịu dàng và quan tâm đến Trương Vãn Thanh, thân mật chủ động nắm tay Trương Vãn Thanh, đây là hành động mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham cũng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Huyền. Dù sao Trương Vãn Thanh cũng xinh đẹp như tiên nữ, chỉ vì Diệp Huyền thuận miệng nói mà cô nàng có thể tự mình dậy làm đồ điểm tâm tình yêu từ lúc trời còn tờ mờ sáng!
Trương Vãn Thanh không quan tâm tay mình bị bỏng, nhân lúc điểm tâm còn nóng đưa tới cho Diệp Huyền, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đích thân giao chúng cho hắn!
Đối mặt với một người phụ nữ dịu dàng và chu đáo như vậy, đàn ông nào có thể cưỡng lại được đây? Trương Vãn Thanh là một người phụ nữ hoàn hảo, hiện tại còn tích cực nhiệt tình lấy lòng Diệp Huyền, vậy cô còn có hy vọng không?
Lâm Thanh Nham nhịn không được âm thầm tự hỏi. Không nghĩ thì không sao, nhưng càng nghĩ về điều đó, cô càng trở nên hoảng loạn. Lúc này, Diệp Huyền vui vẻ, mỉm cười đi tới:
“Sao cô còn chưa vào, hôm nay không phải cô có rất nhiều công việc phải bận rộn sao? Đi thôi!”
“Ai cần anh lo?”
Lâm Thanh Nham dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Mau ăn điểm tâm đi, đừng lãng phí tâm ý của người đẹp!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham quay đầu, bước dài rời đi.
“Cô ấy không sao chứ? Mình chọc giận cô ấy sao? Chẳng lẽ là cô ấy ghen?”
Diệp Huyền cau mày, có chút không thể hiểu được trong lòng người phụ nữ kia đang nghĩ gì.
Văn phòng tổng giám đốc.
“Diệp Huyền, đồ ngốc nghếch... Thật không biết ý mình sao?”
Lâm Thanh Nham tức giận ngồi xuống, trong lòng không ngừng mắng chửi người. Tối hôm qua còn cười hi hi ha ha trước mặt cô, bây giờ lại dây dưa với người phụ nữ khác. Thật đáng giận. Vì tập đoàn có thêm hai dự án lớn là Tân Dân sinh và dự án đất số 2 nên Lâm Thanh Nham không dám xem nhẹ, vùi mình vào bận rộn. Nửa tiếng sau, điện thoại trên bàn reo lên!
“Xin chào, tôi là Lâm Thanh Nham của tập đoàn Lâm thị!”
Nghe người ở đầu dây bên kia điện thoại nói xong, Lâm Thanh Nham không khỏi biến sắc: “Tôi tới ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, cô vội vã ra khỏi văn phòng.
Thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Nham không đúng, Diệp Huyền cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đi theo. Lâm Thanh Nham quay đầu lại, trừng mắt hạnh nói:
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Là công trường xảy ra vấn đề đúng không?”
Diệp Huyền nhẹ nhàng trả lời. Ánh mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy oán hận: “Trong lòng anh cảm thấy áy náy, cho nên mới muốn bù đắp đúng không? Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết! Dù sao chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!”
Nghe những lời tức giận của cô, Diệp Huyền biết Lâm Thanh Nham thật sự đang ghen. Hắn cười nhạt, sau đó nói: “Nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ông nội Lâm nhất định sẽ rất buồn! Mà lần này có thể là nhà họ Phùng đang quấy rối.”
“...”
Lâm Thanh Nham vốn còn muốn phản bác, tuy nhiên nhìn thấy vẻ kiên quyết của Diệp Huyền, cô cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng lái xe rời đi. Không lâu sau, Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham vội vã chạy tới công trường xảy ra tai nạn. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt có một tòa nhà mới đã được xây dựng bảy, tám tầng. Tuy nhiên lúc này, khung bên ngoài và bức tường của toà nhà đều đã sụp đổ!
Nhìn từ xa, hắn có thể thấy một nhóm công nhân đang tụ tập quanh công trường trong hoảng loạn!
Sắc mặt Lâm Thanh Nham ảm đạm, bước nhanh đi tới!
Diệp Huyền cũng theo sát, khi nhìn thấy khung thép lộn xộn cùng bức tường sụp đổ, Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Nếu mấy cái này đập vào người công nhân thì sẽ trực tiếp bị dập thành thịt muối mất!
Thủ đoạn đám người nhà họ Phùng tàn ác như vậy sao?
Chương 127: Ám sát
Thấy công trường xây dựng lộn xộn, Diệp Huyền mang theo sát khí. Hắn đoán đây là chuyện tốt do nhà họ Phùng làm.
“Lâm tổng, cuối cùng cô cũng đến rồi, quá tốt rồi!”
Một người đàn ông trung niên đội mũ bảo hiểm công trường vội vàng chạy về phía Lâm Thanh Nham!
Ông ta là giám sát Vương, phụ trách giám sát an toàn của tập đoàn Lâm thị!
Bức tường công trường đột nhiên sụp đổ mà không báo trước, ông ta ngồi trong văn phòng bị dọa đến mức suýt nữa ngất vì sợ hãi!
Lâm Thanh Nham đã nói không biết bao nhiêu lần rằng nhất định phải bảo đảm công trường an toàn.
Do đó, giám sát Vương một mực không dám buông lỏng, đặc biệt chú ý đến vấn đề an toàn xây dựng. Nhưng là không nghĩ tới, hôm nay công trường bỗng nhiên sụp đổ không thể giải thích được!
“Có công nhân nào bị thương hoặc thiệt mạng tại hiện trường không?”
Sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt, vội vàng hỏi giám sát Vương!
“Chuyện này… Tôi cũng vừa mới đến thôi!”
Giám sát Vương không biết nên trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Nham như thế nào!
Khi bức tường đổ sập, đúng lúc là thời điểm các công nhân đang tập trung làm việc, vị trí xảy ra vụ sập là lối vào của tòa nhà, nơi các công nhân ra vào nhiều nhất!
Lúc này, họ thấy Dương Duy chạy tới: “Chị Thanh Nham! Không cần lo lắng, không có thương vong!”
Nói đến đây, anh ta cũng nhìn Diệp Huyền với ánh mắt sùng bái: “Anh Diệp đặc biệt dặn em rằng nhất định phải có nhân viên bảo vệ để giám sát và kiểm tra suốt ngày đêm!”
“Chính nhờ anh Diệp sắp xếp từ lâu nên chúng ta mới có thể phát hiện bức tường sụp đổ ngay lập tức và thông báo cho công nhân chuyển đi kịp thời!”
Nghe vậy, Lâm Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm!
Thật vậy, nếu tai nạn này gây thương vong thì dự án của tập đoàn Lâm Thị chắc chắn sẽ buộc phải dừng khẩn cấp!
Khi đó, tập đoàn Lâm Thị sẽ không chỉ thua lỗ mà còn vì việc tai nạn thương vong trên công trường mà gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của tập đoàn trong ngành!
Xét cho cùng, danh tiếng tốt là yếu tố rất quan trọng để một doanh nghiệp phát triển lớn mạnh!
“Lần này rất cảm ơn anh.”
Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, dù sao vừa rồi vì ghen tuông trong lòng mà cô lạnh lùng với Diệp Huyền. Không ngờ, bây giờ Diệp Huyền lại lập công.
“Không cần khách khí.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, liếc nhìn những công nhân có mặt ở hiện trường. Hắn phát hiện ra rằng mặc dù không có thương vong trong vụ tai nạn, nhưng các công nhân rất sợ hãi!
Lòng người không ổn định!
Diệp Huyền trấn an cảm xúc của các công nhân trước: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tiếp tục tăng cường an ninh và tuần tra hai bốn tiếng một ngày để đảm bảo rằng sau này sẽ không bao giờ có tai nạn tương tự trên công trường!”
Lâm Thanh Nham cũng lập tức hứa hẹn: “Tôi cũng cam đoan với mọi người nhất định sẽ kiểm tra lại chuyện lần này!”
“Mọi người chắc hẳn đều biết Lâm Thanh Nham tôi là ai. Xin mọi người hãy tin tưởng tôi!”
Nghe cam đoan của tổng giám đốc tập đoàn và ân nhân cứu mạng, các công nhân đã bình tĩnh lại, cũng không gây náo động không đáng có!
Để xoa dịu cảm xúc của công nhân, Lâm Thanh Nham vội vàng đi đến trước bức tường đổ sập và khung thép, cau mày, lộ ra vẻ khó hiểu!
Cô nghĩ rằng mình đã rất quan tâm đến vấn đề an toàn xây dựng và cô tin rằng giám sát Vương sẽ không bao giờ để xảy ra sơ suất như vậy!
Hơn nữa, bức tường bị sập rất lạ, sụp chung một chỗ với khung thép. Các công nhân cũng cảm thấy rất bối rối, họ đều là những nhân viên xây dựng lâu năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một tai nạn kỳ lạ như vậy!
Diệp Huyền chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Có người ác ý làm chuyện này!”
Lâm Thanh Nham không khỏi mở to mắt: “Sao anh biết được?”
Cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Dương Duy đang đứng sau lưng đã thay đổi mạnh mẽ: “Chị Thanh Nham, cẩn thận!”
Một vài ống thép dài rơi thẳng từ trên cao xuống!
Mà vị trí rơi xuống rõ ràng là nhằm vào Lâm Thanh Nham!
“...!”
Lâm Thanh Nham ngẩng đầu nhìn lên, thấy ống thép đập xuống người mình, lập tức bị dọa đến ngây người, hoàn toàn quên mất phải né tránh!
Diệp Huyền phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ôm eo Lâm Thanh Nham, sau đó nhanh chóng chạy ra chỗ khác!
Chỉ trong nháy mắt!
Rầm!
Mấy ống thép nặng nề đập xuống đất, có một tiếng nổ lớn trên mặt đất, mạnh đến mức khiến bụi đất xung quanh bay loạn xạ!
“A!”
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, cuối cùng hoảng sợ hét lên!
“Tôi ở đây, đừng sợ!”
Giọng điệu Diệp Huyền rất tự tin, hắn nhẹ nhàng trấn an cô. Nhưng khi Lâm Thanh Nham còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng, hắn đặt cô xuống đất!
Cùng lúc đó, hắn cúi xuống đất và nhanh chóng nắm lấy một viên gạch rồi ném nó lên không trung!
Keng!
Viên gạch trực tiếp đánh bay một chiếc phi đao đang bắn tới từ không trung, khiến nó rơi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nham, ánh sáng lạnh lóe lên!
Đúng lúc này, một bóng người vụt qua trên tầng chín!
“Hung thủ ở đó. Gã ta rất có thể là do nhà họ Phùng phái tới!”
Sát khí hiếm thấy của Diệp Huyền đang nổi lên, lạnh giọng nói!
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham nhìn phi đao cắm bên cạnh, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi: “Vậy chúng ta nên xử lý như nào bây giờ?”
“Tôi sẽ đi bắt hắn, Dương Duy, cậu dẫn nhân viên bảo vệ đến phụ trách an toàn cho Lâm tổng và công nhân!”
Lâm Thanh Nham sợ tới mức tim đập thình thịch nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định lại, nói với Diệp Huyền: “Anh phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được có chuyện gì...”
Diệp Huyền mỉm cười với cô, sau đó chạy vào tòa nhà trước mặt!
Động tác của hắn nhanh như một cơn gió, không ai có thể nhìn rõ bóng dáng của hắn!
Một lúc sau, trong một khu rừng rậm rạp phía sau công trường, Diệp Huyền chặn được một bóng người đang chạy trốn!
Đó là một người đàn ông trung niên hói đầu, khí tức toàn thân hung hãn!
Ánh mắt gã nheo lại, như thể không ngờ hành động của Diệp Huyền lại nhanh đến mức không hợp lẽ thường như vậy, thế mà lại có thể chặn đường gã!
“Ông là người gây tai nạn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị đúng không?” Diệp Huyền lạnh giọng hỏi.
“Là tôi thì sao?”
Lý Thạch là cao thủ của nhà họ Phùng, lúc này, gã liếc nhìn Diệp Huyền một cái, cũng không vội chạy mà lại cực kỳ bình tĩnh!
“Ha ha.”
Diệp Huyền cũng không chút hoang mang, hắn vui vẻ châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài, cười nói:
“Nếu hung thủ là ông thì… chịu chết đi!”
Lý Thạch không khỏi bật cười: “Cậu cho rằng né được phi đao của tôi thì chắc chắn đối phó được với tôi sao?”
Diệp Huyền nâng khóe môi mỉm cười, hắn không nói gì, nhẹ nhàng đánh ra một quyền!
Thấy vậy, Lý Thạch không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu nghĩ rằng chỉ bằng một quyền này mà muốn giết tôi à?”
Tuy nhiên, ngay khi tiếng cười bật ra, không khí trước mặt gã lập tức liền trở nên bắt đầu vặn vẹo!
Ngay sau đó!
Đùng!
Lý Thạch cảm thấy ngực gã đột nhiên giống như bị một ngọn núi lớn đánh trúng, cả người bay ra ngoài không khống chế được, miệng phun máu tươi!
“Cậu, làm sao cậu có thể mạnh như vậy...”
Đôi mắt Lý Thạch mở to đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm Diệp Huyền như thể nhìn thấy Địa Ngục La Sát!
Đây là lần đầu tiên gã chứng kiến một người đáng sợ như vậy!
Thực lực của Diệp Huyền đã vượt qua phạm trù võ đạo, chỉ còn cách thần lực nửa bước!
Bị Giang Kim Bưu cự tuyệt, sắc mặt Phùng Tam gia thay đổi, nói: "Nếu chủ tịch Giang lo là sẽ có ảnh hưởng không tốt, hoặc là tập đoàn Lâm thị yêu cầu bồi thường vi phạm hợp đồng, những chuyện này nhà họ Phùng tôi đều có thể xử lý, thế nào?"
"Xét về thực lực tổng thể của tập đoàn, tập đoàn Thiên Di tuyệt đối có ưu thế hơn tập đoàn Lâm thị! Chủ tịch Giang lựa chọn hợp tác với chúng tôi, nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với tập đoàn Lâm thị!"
Nghe vậy, Giang Kim Bưu vẫn trực tiếp từ chối: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Di Ngô Long Tôn cũng không phải là loại người lương thiện, em trai của hắn bị Chiến Bộ thanh trừ tại chỗ vì cấu kết với phạm nhân vượt ngục."
"Mà tập đoàn Lâm thị có tác phong đứng đắn, hội đồng quản trị đều rất tận tâm, mạnh hơn tập đoàn Thiên Di rất nhiều, cho nên tôi mới không chút do dự lựa chọn tập đoàn Lâm thị!"
Nghe Giang Kim Bưu nói vậy, ánh mắt Phùng Tam gia đột nhiên nheo lại, nói: "Vậy, ý của chủ tịch Giang là sẽ không bán thể diện cho nhà họ Phùng tôi mà khăng khăng muốn bán đất cho tập đoàn Lâm thị?"
Không ngờ, thái độ của Giang Kim Bưu lại rất kiên quyết: "Đúng vậy! Giang Kim Bưu tôi là người giữ chữ tín, tính tình lại cố chấp, tôi đã quyết định hợp tác với tập đoàn Lâm thị thì sẽ không bao giờ thay đổi."
"Tam gia, tôi khuyên ông, cố gắng ít qua lại với Ngô Long Tôn! Vì một chút lợi ích trước mắt, cuối cùng làm nhà họ Phùng bị đánh đổ thì cái được không bù nổi cái mất đâu!"
"Bởi vì có một số người ông hoàn toàn không đắc tội nổi! Đợi đến lúc ông phát hiện mình sai thì đã quá muộn!" Nói đến đây, Giang Kim Bưu không chút khách khí cúp điện thoại!
"Tút tút…"
Nghe tiếng cúp điện thoại, Phùng Tam gia tức giận đến nghiến răng: "Giang Kim Bưu, thế mà ngươi lại không sợ Phùng gia ta đúng không? Tốt, hiện tại còn dám giáo huấn cả ta!"
Ngô Long Tôn ở bên cạnh đã sớm bị dọa, hắn không ngờ Giang Kim Bưu lại có dũng khí thẳng thừng từ chối Phùng Tam gia!
"Tam gia, phải làm sao bây giờ? Nếu tập đoàn Lâm thị quy hoạch tốt khu đất thương mại số 2, sau này chúng ta muốn đối phó với bọn họ sẽ càng khó hơn!" Ngô Long Tôn nói với vẻ mặt buồn bã.
Hắn là người muốn nhìn thấy tập đoàn Lâm thị sụp đổ nhất, cho nên vào thời khắc mấu chốt này, hắn nhất định phải nắm lấy cơ hội châm ngòi thổi gió!
"Anh lo lắng cái gì? Giang Kim Bưu không biết tốt xấu nhưng nhà họ Lưu sao có thể ngu dốt như hắn ta?"
"Mặc dù hiện tại tập đoàn Lâm Thị đã có được dự án Tân Dân Sinh, nhưng nếu tôi yêu cầu nhà họ Lưu thay đổi quyết định, chuyển giao dự án đó cho tập đoàn Thiên Di, vấn đề chẳng phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao?"
Vì vậy, Phùng Tam gia chóng gọi điện cho Lưu Công Thiên - gia chủ nhà họ Lưu. Tuy nhiên, câu trả lời của Lưu Công Thiên gần như giống hệt câu trả lời của Giang Kim Bưu!
Nhà họ Lưu cũng không muốn giúp nhà họ Phùng chuyện này!
Hơn nữa, thái độ của Lưu Công Thiên cực kỳ kiên quyết, hiển nhiên là muốn làm chỗ dựa cho tập đoàn Lâm thị!
"Chết tiệt…"
"Là do Diệp Huyền giết chết Triệu Mẫn, cho nên nhà họ Giang và nhà họ Lưu đều sẵn lòng giúp đỡ tập đoàn Lâm thị à?"
"Không sai! Bọn họ nhất định là muốn lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Lâm thị và Diệp Huyền, sau đó dần dần đánh bại nhà họ Phùng!"
"Đến lúc đó là có thể triệt để nuốt toàn bộ tài sản của nhà họ Phùng ta!"
Phùng Tam gia đương nhiên không phải đồ ngu, lúc này ông ta đã đánh hơi được tình hình không tốt, có xu hướng vượt ngoài dự đoán.
"Chỉ cần Diệp Huyền còn ở đó, tập đoàn Lâm thị không có khả năng bị đánh bại!"
"Nếu hắn bị giết, Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên cũng không dám to gan như vậy!"
Phùng Tam gia hung hăng cắn răng, trầm giọng nói với trợ lý bên cạnh: "Thông báo cho Lý Thạch mau trở về!"
"Lý Thạch?" Sắc mặt trợ lý lập tức thay đổi: "Thật sự muốn hắn ra tay sao? Chỉ là một tên Diệp Huyền thôi, có đáng để làm to chuyện không?"
"Ngươi sai rồi." Ánh mắt Phùng Tam gia lạnh lẽo: "Ta muốn Lý Thạch dùng thực lực áp đảo giết chết Diệp Huyền, còn phải tạo ra hiện trường tai nạn ngoài ý muốn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm thị, ra hai chiêu cùng lúc, để tập đoàn Lâm thị không còn khả năng chống cự nữa!"
"Như vậy cũng có thể làm cho Giang Kim Bưu và Lưu Công Thiên mở mang kiến thức, biết cao thủ nhà họ Phùng ta nhiều như mây, ngoại trừ Triệu Mẫn ra vẫn còn người càng mạnh hơn! Khiến trong lòng bọn hắn không thể không kiêng kị!"
Nghe vậy, trợ lý không khỏi gật đầu: "Tam gia có mưu kế hay! Tôi lập tức an bài cho Lý Thạch ra tay!"
Lúc này, mặc dù Ngô Long Tôn không biết Phùng Tam gia định dùng chiêu thức gì để đối phó với Diệp Huyền và tập đoàn Lâm thị, nhưng nhìn thấy vẻ dữ tợn và tàn nhẫn trên mặt Phùng Tam gia, hắn biết chắc đó là thủ đoạn lợi hại!
"Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham, lần này tụi mày đã hoàn toàn châm ngòi lửa giận trong lòng Phùng Tam gia, lần này tụi mày xong đời rồi!" Ngô Long Tôn cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất mong chờ nhìn thấy cao thủ của nhà họ Phùng giết chết Diệp Huyền!
…
Chuyện xảy ra trong ngày không ngừng được lan truyền, tập đoàn Lâm thị bỏ qua sự chèn ép của nhà họ Phùng, một hơi lấy tới tay hai dự án lớn của trùm đất Giang Kim Bưu và nhà họ Lưu, đây tuyệt đối là tin tức nặng ký ở Dương Thành hôm nay!
"Ha ha, rất tốt!" Ông cụ Lâm vui mừng đến mức cười không dứt miệng, bởi vì ông có thể đoán được chính là Diệp Huyền ở phía sau trợ giúp, cho nên tập đoàn Lâm thị mới nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà họ Giang và nhà họ Lưu!
Mà nhóm cổ đông đã rút cổ phần của tập đoàn Lâm thị, đặc biệt là ông già Du, cũng đều ủ rũ, hối hận không thôi sau khi xem tin này!
Bọn họ quyết tâm liều mạng, mặt dạn mày dày gọi điện cho ông cụ Lâm, hy vọng ông cụ Lâm có thể nể tình cảm ngày xưa mà để bọn họ được lần nữa đầu tư vào tập đoàn Lâm thị!
"Thật đúng là không biết xấu hổ! Lúc này mà còn có mặt mũi đề nghị đầu tư vào tập đoàn Lâm thị, các người không có tư cách!"
Ông cụ Lâm không chút khách khí, không chỉ từ chối mà thậm chí còn nhân cơ hội quở trách đám người này một phen! Điều này làm cho ông cụ Lâm sảng khoái tinh thần, hảo cảm của ông đối với Diệp Huyền tăng lên rất nhiều!
Cho nên ông cụ Lâm đã sớm dặn con dâu chuẩn trước một bữa tối thịnh soạn, đợi Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham về nhà ăn tối. Nhưng sau giờ làm việc chỉ có Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch trở về, không thấy Diệp Huyền về nhà.
"Sao Diệp Huyền không về cùng vậy?" Ông cụ Lâm đầy mong đợi hỏi, Lý Gia Tuệ đứng phía sau cũng mỉm cười vui vẻ.
"Diệp Huyền…" Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của ông nội và mẹ mình, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, do dự hồi lâu vẫn không thể nói ra sự thật.
Lâm Văn Bạch trông càng xấu hổ hơn và không dám nhìn vào mắt ông Lâm.
"Hôm nay Diệp Huyền còn có việc chưa làm xong sao?" Ông cụ Lâm đột nhiên có linh cảm xấu, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ… Có chuyện gì không tốt phát sinh rồi?"
"Ông nội." Lâm Thanh Nham biết không có khả năng giấu giếm được ông nội, vì vậy đành phải lấy đơn từ chức của Diệp Huyền ra: "Diệp Huyền nộp đơn từ chức, sau này sẽ không trở về tập đoàn Lâm thị và nhà họ Lâm nữa."
"Con nói cái gì?" Ông cụ Lâm dừng một chút, sau đó lập tức nổi trận lôi đình, vỗ bàn đứng dậy, nói: "Con giải thích rõ ràng cho ông, sao lại thành ra thế này!"
Lý Gia Tuệ cũng có vẻ lo lắng!
"Ông nội." Lâm Thanh Nham sắc mặt tái nhợt, lén lút liếc nhìn Lâm Văn Bạch ở bên cạnh: "Diệp Huyền nói, hắn không chịu nổi thái độ kiêu căng ngạo mạn của cha, cho nên mới…"
"Cha…" Cơ mặt Lâm Văn Bạch giật giật, cắn răng nói: "Nó khăng khăng muốn rời đi, vậy thì cứ để nó muốn làm gì thì làm, sao chúng ta ngăn được một người sống sờ sờ…"
"Câm miệng!" Ông cụ Lâm quát bảo Lâm Văn Bạch dừng lại: "Chuyện này trách nhiệm của anh là lớn nhất! Anh luôn trông mặt mà bắt hình dong, luôn làm khó dễ Diệp Huyền, hoàn toàn không có coi cậu ấy là người trong nhà!"
"Và điều kiện của vụ cá cược tối qua quá khắc nghiệt! Vậy nên mới khiến Diệp Huyền cảm thấy lạnh lòng và quyết định rời đi! Mà cho dù anh thua thì anh cũng không định đích thân chịu tội trước mặt Diệp Huyền đúng không?"
"Mặc kệ như thế nào, anh cũng phải tìm cách đưa Diệp Huyền trở về! Anh phải chân thành xin lỗi, sau đó bưng trà nhận lỗi! Một người đàn ông trưởng thành nhất định phải biết chịu trách nhiệm!"
Bị ông cụ Lâm quát mắng một trận, sắc mặt Lâm Văn Bạch thay đổi liên tục, cực kỳ khó coi!
Chương 124: Thanh Nham rơi nước mắt
Mặc dù Lâm Văn Bạch rất tức giận khi bị ông cụ Lâm mắng nhưng cũng không dám hó hé gì cả. Ông ta cũng tự biết bản thân có lỗi, cho nên cũng không dám phản bác.
"Ông nội, ông đừng tức giận, bảo trọng thân thể."
Lâm Thanh Nham vội vàng nhẹ nhàng trấn an, nhưng ông cụ Lâm xua tay nói: "Thanh Nham, con nhất định cũng không muốn Diệp Huyền rời đi đúng không? Con cũng nghĩ cách để cậu ấy trở về đi!"
"Hai đứa là vợ chồng, dựa vào tình cảm của hai đứa, hẳn là cậu ấy sẽ không thật sự trách cha con! Một người tốt như Diệp Huyền, phải đi đâu mới tìm được chứ…"
Nghe xong lời nói của ông cụ Lâm, Lâm Thanh Nham đang kiềm chế cảm xúc cuối cùng cũng sụp đổ, lập tức rơi nước mắt: "Ông nội, cháu sẽ tìm cách... "
Nhưng cô không dám nói ra sự thật, giấy đăng ký kết hôn của cô và Diệp Huyền là giả, họ chỉ là một cặp vợ chồng giả mà thôi.
"Mình thực sự ngu ngốc…" Lâm Thanh Nham trong lòng hối hận, nếu lúc đó cô và Diệp Huyền đi lấy giấy hôn thú thật, thì bây giờ cũng sẽ không lúng túng như thế này!
Bữa tối lẽ ra là bữa tiệc vui vẻ của gia đình lại chỉ để đó, không có ai ngồi. Bởi vì vụ cá cược khắc nghiệt của Lâm Văn Bạch tối qua khiến Diệp Huyền tức giận rời đi, cả nhà đều cảm thấy đặc biệt khó chịu. Ngay cả Lý Gia Tuệ cũng không muốn nói gì với Lâm Văn Bạch.
Lâm Văn Bạch cũng hạ mình mà gọi điện thoại cho Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không nghe máy. Điều này khiến Lâm Văn Bạch tức gần chết.
Mà Lâm Thanh Nham chưa ăn tối đã thơ thẩn trở về phòng. Cô nhìn chiếc ghế sofa nằm lẻ loi trơ trọi trước cửa sổ, vẻ mặt cô càng cô đơn hơn. Nơi đó, vốn là nơi Diệp Huyền ngủ, mấy ngày nay Lâm Thanh Nham đã sớm quen với sự tồn tại của Diệp Huyền. Huống chi bây giờ cô đã biết được sự thật, trong lòng lúc nào cũng nghĩ về Diệp Huyền.
"Bây giờ, hắn hẳn là đang ở bên cạnh Trương Vãn Thanh đúng không?"
Lâm Thanh Nham nghĩ đến Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh trai tài gái sắc, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thầm cảm thấy buồn bã.
Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng mẹ Lý Gia Tuệ hét lên từ dưới lầu: "Con gái, mau đến đây, Diệp Huyền về rồi!"
"Diệp Huyền về rồi?" Lâm Thanh Nham lập tức mừng rỡ, hô hấp càng lúc càng nhanh, thậm chí còn tự hỏi có phải nghe nhầm hay không!
Cô còn chưa kịp xỏ dép vào đã nhanh chóng chạy xuống lầu!
Ở ngay cửa nhà, ông cụ Lâm tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay Diệp Huyền: "Cháu rể của tôi, tôi mong cậu về mãi! Trong lòng bất an cả đêm!"
Diệp Huyền cười nói: "Ông nội, ông gọi điện bảo cháu về nhà mà, sao cháu dám không nghe lời? Cháu vẫn phải cho ông mặt mũi chứ!"
Thấy Diệp Huyền ân cần như vậy, ông cụ Lâm mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu!
Ông thầm nghĩ, Diệp Huyền quả thật cho mình thể diện! Thật đúng là một cậu bé ngoan!
Ra là ông cụ Lâm lo lắng Diệp Huyền sẽ không về nhà nữa, cho nên gấp đến mức đích thân gọi Diệp Huyền trở về. Diệp Huyền nhớ ông cụ Lâm luôn đối xử thật lòng với mình, nếu đêm nay hắn không trở về nhà họ Lâm, ông cụ này nhất định sẽ lăn lộn khó ngủ. Vì để tâm đến cảm xúc của ông cụ Lâm, Diệp Huyền cuối cùng cũng trở về.
"Diệp Huyền, con về rồi, thật tốt." Lý Gia Tuệ cũng cười vui vẻ, bà quay đầu lại, thấy mắt Lâm Thanh Nham đã đỏ ửng, vẻ mặt ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Diệp Huyền đã trở lại, hắn thật sự đã trở lại!
Mà lúc này Diệp Huyền cũng nhìn về phía Lâm Thanh Nham, thấy trong mắt cô lóe lên nước mắt, trong lòng nhịn không được nhói lên một cái. Tính cách của Diệp Huyền phóng khoáng ngông nghênh, nhưng đầu óc lại vô cùng tinh tế, lúc này, hắn lập tức nhìn thấu tình cảm trong mắt Lâm Thanh Nham. Thành thật mà nói, trong lòng Diệp Huyền vẫn có chút cảm động, nhất là khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham chạy chân trần, vẻ mặt lo lắng.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trêu chọc nói: "Người đẹp Thanh Nham, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì, chỉ mới một ngày không gặp đã không nhận ra tôi rồi?"
Lâm Thanh Nham nghe vậy, nước mắt vốn đã dâng đầy trong mắt lập tức trào ra.
"Tên khốn kiếp, sao giờ này mới về nhà!" Hô hấp của Lâm Thanh Nham trở nên nặng nề hơn, hỏi Diệp Huyền kèm với tiếng khóc nức nở.
"Trên đường hơi tắc nghẽn nên về trễ." Diệp Huyền cười ha ha, sau đó cà rỡn nói: "Sao thế, tôi trở về khiến cô cảm động phát khóc luôn sao?"
"Anh còn có tâm trạng đùa giỡn!"
Lâm Thanh Nham vẫn không thay đổi tính cách tsundere của mình, chân trần lao đến chỗ Diệp Huyền, đấm vào vai hắn, cũng nhịn không được mà cười lên!
"Tên vô lại, tôi còn tưởng rằng anh thật sự sẽ không trở về!"
"Hức…" Cô cúi đầu, không nhịn được vừa khóc vừa cười!
"Ha ha!" Diệp Huyền cũng bật cười khi nhìn thấy cô như vậy, nhân cơ hội dùng điện thoại di động chụp lại vẻ mặt buồn cười của Lâm Thanh Nham!
"Anh làm gì vậy!"
Lâm Thanh Nham giật mình, không để ý tới việc giữ hình tượng mà lao tới giật lấy điện thoại, nhưng động tác của Diệp Huyền hiển nhiên nhanh hơn, hắn quay đầu bỏ chạy!
"Đừng có chạy, mau xóa ảnh của tôi!" Lâm Thanh Nham vội vàng đuổi về phía trước, không ngờ Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, Lâm Thanh Nham trực tiếp đâm vào ngực hắn!
"Người đẹp, gì thế này?" Diệp Huyền ôm lấy eo thon của cô, cười xấu xa nói: "Cô đột nhiên chủ động như thế, là đang muốn dùng mỹ nhân kế sao?"
"Cái gì mà mỹ nhân kế!" Mặt Lâm Thanh Nham lập tức đỏ lên, lại nhìn thấy ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ đang cười vui vẻ, điều này khiến mặt Lâm Thanh Nham càng nóng hơn, vội vàng đẩy Diệp Huyền ra.
Lúc này, Lâm Văn Bạch cũng đi ra khỏi phòng. Tuy nhiên, Lâm Văn Bạch rõ ràng là không được tự nhiên, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Huyền.
Lý Gia Tuệ mỉm cười hỏi: "Diệp Huyền, con còn chưa ăn tối đúng không? Ở nhà nấu rất nhiều món ăn ngon, chỉ chờ con trở về cùng nhau ăn cơm thôi!"
"Thật ạ?" Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn Lâm Văn Bạch nói: "Con không ăn đâu, miễn cho có người không vui, cảm thấy con đang ăn nhờ ở đậu."
Nghe xong lời này, Lâm Văn Bạch vô cùng bực bội! Cho dù ông ta có ngu ngốc đến đâu đi nữa thì cũng biết lời này của Diệp Huyền là đang nhằm vào ông ta!
Ông cụ Lâm mỉm cười nói với Diệp Huyền: "Con không cần quan tâm người khác nói gì, con vì nhà họ Lâm đã trả giá nhiều như vậy, ai dám có ý kiến?"
"Văn Bạch!" Ông cụ Lâm lập tức quay đầu lại, khẽ quát Lâm Văn Bạch: "Anh còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ anh đã quên vụ cá cược tối qua với Diệp Huyền rồi sao? Còn không mau mang trà đến cho Diệp Huyền!"
"Cha!" Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận trả lời: "Dù sao con cũng là trưởng bối, nó là con rể của con, là hậu bối, vì sao con phải bưng trà nhận lỗi với nó?"
Diệp Huyền cười thầm trong lòng, bình thường mở miệng ngậm miệng đều gọi hắn là đồ nhà quê, bây giờ rốt cuộc cũng biết hắn là con rể? Thật là một trò đùa quốc tế.
Diệp Huyền giả vờ bất đắc dĩ thở dài, nói: "Haizz, con thấy hay là thôi đi, người ta đã không tôn trọng con, ông nội, mẹ, Thanh Nham, con ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa, con đi."
Nói rồi, Diệp Huyền trực tiếp đi ra ngoài, điều này làm cho ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ lo lắng, hai bên ngăn cản Diệp Huyền: "Đừng, đừng đi!"
Lúc này, chỉ có Lâm Thanh Nham mới có thể nhìn ra Diệp Huyền đang cố tình làm bộ, như vậy tình cảnh của Lâm Văn Bạch càng thêm lúng túng hơn.
Quả nhiên, ông cụ Lâm quát Lâm Văn Bạch: "Lâm Văn Bạch, nếu trong mắt anh vẫn còn người cha ruột là tôi, vậy thì lập tức xin lỗi Diệp Huyền! Nếu không, về sau cái nhà này không chào đón anh!"
Bị mắng to trước mặt mọi người, cơ mặt Lâm Văn Bạch giật giật, hận đến nghiến răng!
Chương 125: Trong lòng sảng khoái
Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Lâm Văn Bạch, trong lòng Diệp Huyền thầm hô to: Sảng khoái. Ai bảo ông lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, nhân cơ hội này tôi sẽ triệt để áp chế một chút nhuệ khí của ông!
Lúc này, Lâm Văn Bạch đương nhiên hiểu rõ Diệp Huyền đang giả vờ rời đi, thực tế chính là muốn cha ông răn dạy ông trước mặt mọi người!
"Chết tiệt, nó thật sự đã thành công."
Đối mặt với sự uy nghiêm và răn đe của ông cụ Lâm, mặc dù trong lòng Lâm Văn Bạch không muốn, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp!
"Diệp Huyền." Lâm Văn Bạch rót một chén trà, sau đó đi đến trước mặt Diệp Huyền, miễn cưỡng nói: "Tối hôm qua là tôi không đúng, tôi nhận lỗi với anh."
Thấy ông ta kìm nén như vậy, Diệp Huyền không khỏi cười nói: "Dù sao chú cũng là trưởng bối, bây giờ chú tự mình bưng trà, sao cháu có thể nhận được!"
Sắc mặt Lâm Văn Bạch lập tức tối sầm lại, tay cầm trà hơi run lên vì tức giận, nhưng lại không dám nổi giận!
Đã đến mức này rồi! Nếu như lúc này trở mặt, chẳng phải uổng phí sức lực nén giận nãy giờ? Huống chi, cha ông vẫn còn ở bên cạnh nhìn chằm chằm kìa!
"Diệp Huyền, tôi biết trong lòng anh vẫn còn tức giận." Lâm Văn Bạch kiên trì, gượng cười nói: "Anh có thể nể mặt ông nội, mẹ vợ và Thanh Nham mà tha thứ cho tôi lần này không?"
Lúc này, Lý Gia Tuệ cũng nói giúp: "Diệp Huyền, chúng ta đã là người một nhà, lần này coi như xong nhé?"
Ông cụ Lâm cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ mặt lo lắng. Ngược lại, Lâm Thanh Nham ở bên cạnh thầm thấy buồn cười, nghĩ thầm hôm nay cha mình cuối cùng cũng bị Diệp Huyền giáo huấn một trận.
"Vậy được rồi." Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên, nói: "Gia đình quan trọng nhất chính là hòa thuận, con đói bụng rồi, vậy không so đo chuyện này nữa. Nhưng chú Lâm, sau này chú không thể tái phạm, làm người không thể quá keo kiệt, họng súng thì nên chĩa ra bên ngoài."
Bị Diệp Huyền nói thế này, trong lòng Lâm Văn Bạch bùng cháy lửa giận, thế nhưng ông ta không dám tùy tiện nổi giận, chỉ có thể cố nặn ra một nụ cười: "Được, chú Lâm nhất định sẽ chú ý!"
"Ha ha." Diệp Huyền cười cười, sau đó nhận lấy tách trà trong tay Lâm Văn Bạch, chậm rãi nhấp một ngụm, nói: "Được rồi, chúng ta ăn thôi!"
"Được!" Lý Gia Tuệ lập tức cười rạng rỡ, vội vàng đỡ lấy tách trà trong tay Diệp Huyền!
"Ha ha!" Ông cụ Lâm cũng vui vẻ kéo tay Diệp Huyền: "Mau vào đi, hôm nay Diệp Huyền có công lớn, ông cháu mình ngồi xuống uống một ly! Thanh Nham, mang rượu đến!"
"Dạ!" Lâm Thanh Nham đáp lời, vội vàng đi vào trong, chỉ còn lại Lâm Văn Bạch đứng một mình trong sân, làm cho ông ta tức run cả người!
"Diệp Huyền, thù này, tôi tuyệt đối sẽ không quên!" Trong lòng ông ta tràn ngập lửa giận, nghĩ rằng sau này có cơ hội nhất định sẽ trả thù Diệp Huyền.
Trong nhà, Lâm Thanh Nham đang định đi đến hầm rượu mang rượu đến thì bị Diệp Huyền ngăn lại, nói: "Để tôi lấy, bây giờ trời lạnh, cô nhanh đi mang giày vào, đừng để lạnh chân."
"Ừ!" Lâm Thanh Nham gật đầu, sau khi đi được vài bước thì nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lóe lên, nói: "Diệp Huyền, anh đây là đang xót tôi sao?"
"Diệp Huyền, trong lòng anh để ý tôi sao?"
Nghe thấy Lâm Thanh Nham hỏi như vậy, bản thân Diệp Huyền cũng sững sờ: "Mình cảm thấy xót cô ấy? Làm sao có thể, sao mình lại để tâm đến cô ấy chứ?"
Có thể thấy được, khi đối mặt với vấn đề này, chính Diệp Huyền cũng không thể kiên định phủ nhận.
"Khụ khụ!" Vì thế Diệp Huyền hắng giọng một chút rồi nói: "Cô nói bậy bạ gì đó, sao tôi phải xót cô, thật buồn cười!"
"Hừ." Thấy Diệp Huyền không chịu thừa nhận, nhưng lại có chút thiếu tự tin, Lâm Thanh Nham hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Mình dám khẳng định, anh ấy đang xót mình!"
"Chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi!"
"Đàn ông mà, sĩ diện là chuyện rất bình thường!"
Lâm Thanh Nham thầm vui mừng trong lòng, khoe ra đôi chân xinh đẹp, cố ý đi lại mấy bước trước mặt Diệp Huyền: "Nhìn xem, tôi mang giày vào rồi."
Diệp Huyền ngoài miệng tỏ ra không quan tâm, nhưng trên thực tế, khóe miệng lại hơi nhếch lên, ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Nham, bắt đầu ăn như gió cuốn!
"Anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn." Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng nói, trong mắt không che giấu được sự quan tâm.
"Không chậm được, đồ ăn mẹ nấu ngon quá…"
Diệp Huyền cười ha hả, ăn như điên: "Thanh Nham, cô cũng tranh thủ ăn đi, ngày mai giảm cân sau…"
"Ha ha." Ông cụ Lâm và Lý Gia Tuệ cũng cảm thấy rất vui khi thấy hai người càng ngày càng thân mật.
Chỉ có Lâm Văn Bạch là hoang mang hoảng hốt.
"Cái tên Diệp Huyền này, chẳng qua là hơi hiểu biết chút y thuật, may mắn cứu được vợ của Giang Kim Bưu và ông cụ nhà họ Lưu, có gì mà đắc ý chứ."
Ông ta thầm nghiến răng nghiến lợi, vẫn chướng mắt Diệp Huyền như cũ. Quan trọng hơn là, Lâm Văn Bạch phát hiện thái độ của Lâm Thanh Nham đối với Diệp Huyền đã thay đổi, dường như đã thích Diệp Huyền.
"Không, không thể để Thanh Nham kết hôn với tên này. Mình phải tìm một người có năng lực thực sự cho con bé, để Diệp Huyền phải biết khó mà lui!" Trong lòng nghĩ như vậy, khi Lâm Văn Bạch lần nữa nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt không khỏi có chút lạnh lẽo.
Ăn xong cơm tối, Lâm Thanh Nham trở về phòng chuẩn bị kế hoạch xây dựng dự án Tân Dân Sinh của nhà họ Lưu và khu đất thương mại số 2 của trùm đất Giang Kim Bưu.
"Rất tốt, cố lên. Kiếm được tiền nhất định phải tăng lương cho tôi." Diệp Huyền nói đùa rồi nằm xuống lướt điện thoại.
"Nằm mơ đi." Lâm Thanh Nham nhếch lên đôi môi gợi cảm, trong lời khinh bỉ lại ẩn chứa ý cười, dường như rất hưởng thụ cảm giác cãi nhau của cả hai.
"Đúng rồi."
Lâm Thanh Nham đột nhiên nói: "Anh đánh chết Triệu Mẫn, nhà họ Phùng nhất định sẽ tìm anh để báo thù. Không bằng mấy ngày nay anh nghỉ ở nhà đi, tạm lánh một chút!"
Diệp Huyền cười nói: "Một nhà họ Phùng nho nhỏ còn chưa xứng để tôi phải trốn. Nhưng lời cô nói cũng có đạo lý, nhà họ Phùng nhất định sẽ ra tay."
"Mà đối tượng trả thù của bọn chúng không chỉ là tôi, ngay cả tập đoàn Lâm thị chúng cũng sẽ không bỏ qua. Tôi đã sắp xếp Dương Duy đưa bốn đội trưởng an ninh đến công trường trông chừng 24/24."
Lâm Thanh Nham nghe Diệp Huyền nói vậy, lập tức nhíu mày: "Mặc dù nhà họ Phùng cường đại, nhưng chắc sẽ không có can đảm đến công trường gây chuyện, nếu không cục thành phố sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
Diệp Huyền không nhịn được cười nói: "Nếu bọn họ thật sự kiêng kị cục thành phố thì cũng sẽ không cả gan cho Triệu Mẫn đến ám sát tôi. Tốt hơn hết là chúng ta nên đề phòng, vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết. Tuyệt đối không được xảy ra tai nạn trên công trường."
Lâm Thanh Nham gật đầu, đột nhiên cảm thấy Diệp Huyền thật sự khá thông minh: "Diệp Huyền, tôi thấy anh thật sự có vẻ có chút năng lực. Anh thực sự chỉ là một nông dân sao?"
"Rốt cuộc anh có thân phận gì? Có thể nói thật với tôi không?"
"Thân phận thật sự của tôi?" Diệp Huyền liếc nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng thầm kêu khổ: "Xem ra cô nàng đang nghi ngờ thân phận của mình. Nếu tiếp tục thế này nhất định sẽ bị phát hiện."
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền gật đầu: "Tôi đúng là nông dân, chuyện này còn cần phải nói dối sao? Được rồi, cô tiếp tục bận rộn đi, tôi đi tắm rồi nghỉ ngơi đây."
"Đừng, tôi còn có chuyện muốn hỏi…"
Lâm Thanh Nham vốn còn muốn tiếp tục hỏi nữa, nhưng Diệp Huyền vội vội vàng vàng trốn vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, trong lòng thầm cười: "Muốn moi được bí mật của tôi sao, không thể!"
Lâm Thanh Nham tất nhiên đoán được Diệp Huyền đang cố ý né tránh, trong lòng cảm thấy không vui: "Anh tránh được hôm nay nhưng không tránh được cả đời! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tra rõ ràng thân phận của anh!"
Màn đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền đi cùng Lâm Thanh Nham đến tập đoàn Lâm thị, thật ra hắn không có hứng thú đi làm chút nào, nhưng hắn đoán nhà họ Phùng sẽ âm thầm đối phó Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị.
Còn Lâm Thanh Nham thì rất vui vì Diệp Huyền tiếp tục quay lại làm việc, thậm chí còn không kìm lòng được mà vừa lái xe vừa ngâm nga một bài hát.
Không ngờ, vừa đến cổng tập đoàn đã thấy cháu gái Trương Vãn Thanh của bác sĩ Trương đang đợi sẵn, trên tay cô nàng còn đang cầm một hộp đồ ăn tinh xảo.
Chương 126: Tranh giành
“Là cô ấy?”
Lâm Thanh Nham nhìn thấy Trương Vãn Thanh thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Trương Vãn Thanh vốn đã có dáng vẻ như hoa sen mới nở, dịu dàng và xinh đẹp, lúc này lại đang mặc một chiếc váy màu hồng trễ vai, đôi chân thon thả mơ hồ có thể thấy được dưới váy ren.
Hai ngọn đồi xinh đẹp trước ngực như muốn vỡ cổ áo, đường nét tự nhiên và gợi cảm khiến Trương Vãn Thanh trông càng thêm xinh đẹp động lòng người. Cô chỉ đứng yên lặng cũng đã là một khung cảnh đẹp và độc đáo, khiến người ta nhịn không được ngoái nhìn, âm thầm thán phục.
Đương nhiên, Lâm Thanh Nham đoán được Trương Vãn Thanh đến đây là để tìm Diệp Huyền!
Một giây trước tâm trạng cô còn phấn khích, trong nháy mắt liền trở nên không tốt.
“Anh Diệp Huyền!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, cô lập tức gọi hắn bằng giọng điệu ngọt ngào!
“Vãn Thanh?”
Diệp Huyền vội vàng tăng tốc đi qua, tới nơi, hắn vui vẻ hỏi: “Sáng sớm mà sao cô lại tới đây?”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh vén mái tóc mềm mại của mình sang một bên, hơi ngại ngùng nói: “Hôm qua tôi nghe anh nói muốn ăn điểm tâm Hải Đường, cho nên đặc biệt làm một ít cho anh, hy vọng anh sẽ thích.”
Diệp Huyền hơi ngạc nhiên nói: “Điểm tâm Hải Đường phải được làm bằng cánh hoa hải đường mới thu hoạch và còn tươi, quy trình làm rất rườm rà và phức tạp, ít nhất phải mất hai đến ba tiếng mới có thể làm xong.”
“Sáng sớm đã làm xong, không phải là phải dậy lúc trời mới tờ mờ sáng sao? Thêm nữa nếu muốn tìm những cánh hoa hải đường mới thu hoạch thì chắc hẳn cũng phí đi không ít tâm tư, đúng chứ?”
Nghe Diệp Huyền nói, Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Mặc dù quá trình này hơi mệt, nhưng nghĩ đến việc anh vui vẻ thì hết thảy đều đáng giá mà.”
Nói rồi, Trương Vãn Thanh đưa điểm tâm cho Diệp Huyền, trong mắt lóe lên vẻ mong đợi: “Cầm lấy! Hy vọng anh Diệp Huyền không chê!”
Diệp Huyền nhận lấy hộp đồ ăn vặt, sau đó lại nhìn thấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Trương Vãn Thanh bị bỏng đỏ vì nhào bột, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay như ngọc của Trương Vãn Thanh, nói với vẻ mặt dịu dàng:
“Vãn Thanh, cô vì làm điểm tâm cho tôi mà bị bỏng, chắc chắn rất đau đúng không?”
“Không sao.”
Được bàn tay Diệp Huyền nắm chặt, Trương Vãn Thanh càng cảm thấy xấu hổ: “Anh Diệp Huyền, điểm tâm vẫn còn nóng, anh nhanh chóng ăn đi.”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu, nhìn đôi mắt đẹp của cô: “Tôi nhất định sẽ ăn hết, tuyệt đối không lãng phí. Vãn Thanh, cảm ơn lòng tốt của cô.”
“Hì hì.”
Trương Vãn Thanh cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, sau đó rút tay về: “Anh Diệp Huyền, nơi này người đến người đi, chúng ta vẫn giữ liên lạc trên WeChat đi. Tôi, tôi về bệnh viện làm việc đây.”
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền sờ hộp đồ ăn còn nóng, đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, vô thức lộ ra nụ cười ấm áp. Bên cạnh cổng, Lâm Thanh Nham nhìn thấy tương tác giữa hai người, cảm thấy rất khó chịu.
“Thanh Nham, con có nhìn thấy không?”
Lâm Vân Bạch mím môi, nói một cách lạnh lùng: “Từ lâu cha đã thấy Diệp Huyền là một tên phóng đãng, vừa sáng sớm liền cùng phụ nữ anh anh em em. Loại đàn ông này có thực sự đáng để con động tâm không?”
“Thanh Nham, một người như Diệp Huyền hoàn toàn không xứng ở bên cạnh con, kịp thời quay đầu đi!”
“Nếu không, một ngày nào đó khi con đã chìm đắm vào mà nó lại chọn người phụ nữ khác, con sẽ hối hận không kịp.”
Lâm Vân Bạch châm ngòi thổi gió, khuyên nhủ Lâm Thanh Nham.
“Cha, cha không cần phải nói như vậy.”
Lâm Thanh Nham hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Chuyện tình cảm con sẽ xem xét rồi xử lý.”
“Ôi chao.”
Lâm Vân Bạch ra vẻ bất đắc dĩ rồi một mình đi đến văn phòng. Lâm Thanh Nham vẫn đứng đó ngây người. Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh Diệp Huyền lo lắng kéo bàn tay nhỏ nhắn của Trương Vãn Thanh, trong lòng cảm thấy chua xót và khó chịu. Trong nội tâm cô khó chịu việc Diệp Huyền dịu dàng và quan tâm đến Trương Vãn Thanh, thân mật chủ động nắm tay Trương Vãn Thanh, đây là hành động mà cô chưa bao giờ được hưởng thụ!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham cũng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Huyền. Dù sao Trương Vãn Thanh cũng xinh đẹp như tiên nữ, chỉ vì Diệp Huyền thuận miệng nói mà cô nàng có thể tự mình dậy làm đồ điểm tâm tình yêu từ lúc trời còn tờ mờ sáng!
Trương Vãn Thanh không quan tâm tay mình bị bỏng, nhân lúc điểm tâm còn nóng đưa tới cho Diệp Huyền, cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đích thân giao chúng cho hắn!
Đối mặt với một người phụ nữ dịu dàng và chu đáo như vậy, đàn ông nào có thể cưỡng lại được đây? Trương Vãn Thanh là một người phụ nữ hoàn hảo, hiện tại còn tích cực nhiệt tình lấy lòng Diệp Huyền, vậy cô còn có hy vọng không?
Lâm Thanh Nham nhịn không được âm thầm tự hỏi. Không nghĩ thì không sao, nhưng càng nghĩ về điều đó, cô càng trở nên hoảng loạn. Lúc này, Diệp Huyền vui vẻ, mỉm cười đi tới:
“Sao cô còn chưa vào, hôm nay không phải cô có rất nhiều công việc phải bận rộn sao? Đi thôi!”
“Ai cần anh lo?”
Lâm Thanh Nham dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Mau ăn điểm tâm đi, đừng lãng phí tâm ý của người đẹp!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham quay đầu, bước dài rời đi.
“Cô ấy không sao chứ? Mình chọc giận cô ấy sao? Chẳng lẽ là cô ấy ghen?”
Diệp Huyền cau mày, có chút không thể hiểu được trong lòng người phụ nữ kia đang nghĩ gì.
Văn phòng tổng giám đốc.
“Diệp Huyền, đồ ngốc nghếch... Thật không biết ý mình sao?”
Lâm Thanh Nham tức giận ngồi xuống, trong lòng không ngừng mắng chửi người. Tối hôm qua còn cười hi hi ha ha trước mặt cô, bây giờ lại dây dưa với người phụ nữ khác. Thật đáng giận. Vì tập đoàn có thêm hai dự án lớn là Tân Dân sinh và dự án đất số 2 nên Lâm Thanh Nham không dám xem nhẹ, vùi mình vào bận rộn. Nửa tiếng sau, điện thoại trên bàn reo lên!
“Xin chào, tôi là Lâm Thanh Nham của tập đoàn Lâm thị!”
Nghe người ở đầu dây bên kia điện thoại nói xong, Lâm Thanh Nham không khỏi biến sắc: “Tôi tới ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, cô vội vã ra khỏi văn phòng.
Thấy vẻ mặt của Lâm Thanh Nham không đúng, Diệp Huyền cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp đi theo. Lâm Thanh Nham quay đầu lại, trừng mắt hạnh nói:
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Là công trường xảy ra vấn đề đúng không?”
Diệp Huyền nhẹ nhàng trả lời. Ánh mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy oán hận: “Trong lòng anh cảm thấy áy náy, cho nên mới muốn bù đắp đúng không? Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết! Dù sao chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi!”
Nghe những lời tức giận của cô, Diệp Huyền biết Lâm Thanh Nham thật sự đang ghen. Hắn cười nhạt, sau đó nói: “Nếu như cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ông nội Lâm nhất định sẽ rất buồn! Mà lần này có thể là nhà họ Phùng đang quấy rối.”
“...”
Lâm Thanh Nham vốn còn muốn phản bác, tuy nhiên nhìn thấy vẻ kiên quyết của Diệp Huyền, cô cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng lái xe rời đi. Không lâu sau, Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham vội vã chạy tới công trường xảy ra tai nạn. Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt có một tòa nhà mới đã được xây dựng bảy, tám tầng. Tuy nhiên lúc này, khung bên ngoài và bức tường của toà nhà đều đã sụp đổ!
Nhìn từ xa, hắn có thể thấy một nhóm công nhân đang tụ tập quanh công trường trong hoảng loạn!
Sắc mặt Lâm Thanh Nham ảm đạm, bước nhanh đi tới!
Diệp Huyền cũng theo sát, khi nhìn thấy khung thép lộn xộn cùng bức tường sụp đổ, Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Nếu mấy cái này đập vào người công nhân thì sẽ trực tiếp bị dập thành thịt muối mất!
Thủ đoạn đám người nhà họ Phùng tàn ác như vậy sao?
Chương 127: Ám sát
Thấy công trường xây dựng lộn xộn, Diệp Huyền mang theo sát khí. Hắn đoán đây là chuyện tốt do nhà họ Phùng làm.
“Lâm tổng, cuối cùng cô cũng đến rồi, quá tốt rồi!”
Một người đàn ông trung niên đội mũ bảo hiểm công trường vội vàng chạy về phía Lâm Thanh Nham!
Ông ta là giám sát Vương, phụ trách giám sát an toàn của tập đoàn Lâm thị!
Bức tường công trường đột nhiên sụp đổ mà không báo trước, ông ta ngồi trong văn phòng bị dọa đến mức suýt nữa ngất vì sợ hãi!
Lâm Thanh Nham đã nói không biết bao nhiêu lần rằng nhất định phải bảo đảm công trường an toàn.
Do đó, giám sát Vương một mực không dám buông lỏng, đặc biệt chú ý đến vấn đề an toàn xây dựng. Nhưng là không nghĩ tới, hôm nay công trường bỗng nhiên sụp đổ không thể giải thích được!
“Có công nhân nào bị thương hoặc thiệt mạng tại hiện trường không?”
Sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt, vội vàng hỏi giám sát Vương!
“Chuyện này… Tôi cũng vừa mới đến thôi!”
Giám sát Vương không biết nên trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Nham như thế nào!
Khi bức tường đổ sập, đúng lúc là thời điểm các công nhân đang tập trung làm việc, vị trí xảy ra vụ sập là lối vào của tòa nhà, nơi các công nhân ra vào nhiều nhất!
Lúc này, họ thấy Dương Duy chạy tới: “Chị Thanh Nham! Không cần lo lắng, không có thương vong!”
Nói đến đây, anh ta cũng nhìn Diệp Huyền với ánh mắt sùng bái: “Anh Diệp đặc biệt dặn em rằng nhất định phải có nhân viên bảo vệ để giám sát và kiểm tra suốt ngày đêm!”
“Chính nhờ anh Diệp sắp xếp từ lâu nên chúng ta mới có thể phát hiện bức tường sụp đổ ngay lập tức và thông báo cho công nhân chuyển đi kịp thời!”
Nghe vậy, Lâm Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm!
Thật vậy, nếu tai nạn này gây thương vong thì dự án của tập đoàn Lâm Thị chắc chắn sẽ buộc phải dừng khẩn cấp!
Khi đó, tập đoàn Lâm Thị sẽ không chỉ thua lỗ mà còn vì việc tai nạn thương vong trên công trường mà gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của tập đoàn trong ngành!
Xét cho cùng, danh tiếng tốt là yếu tố rất quan trọng để một doanh nghiệp phát triển lớn mạnh!
“Lần này rất cảm ơn anh.”
Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền, trong lòng cảm thấy ngũ vị tạp trần, dù sao vừa rồi vì ghen tuông trong lòng mà cô lạnh lùng với Diệp Huyền. Không ngờ, bây giờ Diệp Huyền lại lập công.
“Không cần khách khí.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, liếc nhìn những công nhân có mặt ở hiện trường. Hắn phát hiện ra rằng mặc dù không có thương vong trong vụ tai nạn, nhưng các công nhân rất sợ hãi!
Lòng người không ổn định!
Diệp Huyền trấn an cảm xúc của các công nhân trước: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ tiếp tục tăng cường an ninh và tuần tra hai bốn tiếng một ngày để đảm bảo rằng sau này sẽ không bao giờ có tai nạn tương tự trên công trường!”
Lâm Thanh Nham cũng lập tức hứa hẹn: “Tôi cũng cam đoan với mọi người nhất định sẽ kiểm tra lại chuyện lần này!”
“Mọi người chắc hẳn đều biết Lâm Thanh Nham tôi là ai. Xin mọi người hãy tin tưởng tôi!”
Nghe cam đoan của tổng giám đốc tập đoàn và ân nhân cứu mạng, các công nhân đã bình tĩnh lại, cũng không gây náo động không đáng có!
Để xoa dịu cảm xúc của công nhân, Lâm Thanh Nham vội vàng đi đến trước bức tường đổ sập và khung thép, cau mày, lộ ra vẻ khó hiểu!
Cô nghĩ rằng mình đã rất quan tâm đến vấn đề an toàn xây dựng và cô tin rằng giám sát Vương sẽ không bao giờ để xảy ra sơ suất như vậy!
Hơn nữa, bức tường bị sập rất lạ, sụp chung một chỗ với khung thép. Các công nhân cũng cảm thấy rất bối rối, họ đều là những nhân viên xây dựng lâu năm, nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một tai nạn kỳ lạ như vậy!
Diệp Huyền chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Có người ác ý làm chuyện này!”
Lâm Thanh Nham không khỏi mở to mắt: “Sao anh biết được?”
Cô vừa hỏi xong, biểu cảm của Dương Duy đang đứng sau lưng đã thay đổi mạnh mẽ: “Chị Thanh Nham, cẩn thận!”
Một vài ống thép dài rơi thẳng từ trên cao xuống!
Mà vị trí rơi xuống rõ ràng là nhằm vào Lâm Thanh Nham!
“...!”
Lâm Thanh Nham ngẩng đầu nhìn lên, thấy ống thép đập xuống người mình, lập tức bị dọa đến ngây người, hoàn toàn quên mất phải né tránh!
Diệp Huyền phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ôm eo Lâm Thanh Nham, sau đó nhanh chóng chạy ra chỗ khác!
Chỉ trong nháy mắt!
Rầm!
Mấy ống thép nặng nề đập xuống đất, có một tiếng nổ lớn trên mặt đất, mạnh đến mức khiến bụi đất xung quanh bay loạn xạ!
“A!”
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, cuối cùng hoảng sợ hét lên!
“Tôi ở đây, đừng sợ!”
Giọng điệu Diệp Huyền rất tự tin, hắn nhẹ nhàng trấn an cô. Nhưng khi Lâm Thanh Nham còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng, hắn đặt cô xuống đất!
Cùng lúc đó, hắn cúi xuống đất và nhanh chóng nắm lấy một viên gạch rồi ném nó lên không trung!
Keng!
Viên gạch trực tiếp đánh bay một chiếc phi đao đang bắn tới từ không trung, khiến nó rơi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nham, ánh sáng lạnh lóe lên!
Đúng lúc này, một bóng người vụt qua trên tầng chín!
“Hung thủ ở đó. Gã ta rất có thể là do nhà họ Phùng phái tới!”
Sát khí hiếm thấy của Diệp Huyền đang nổi lên, lạnh giọng nói!
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham nhìn phi đao cắm bên cạnh, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi: “Vậy chúng ta nên xử lý như nào bây giờ?”
“Tôi sẽ đi bắt hắn, Dương Duy, cậu dẫn nhân viên bảo vệ đến phụ trách an toàn cho Lâm tổng và công nhân!”
Lâm Thanh Nham sợ tới mức tim đập thình thịch nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định lại, nói với Diệp Huyền: “Anh phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được có chuyện gì...”
Diệp Huyền mỉm cười với cô, sau đó chạy vào tòa nhà trước mặt!
Động tác của hắn nhanh như một cơn gió, không ai có thể nhìn rõ bóng dáng của hắn!
Một lúc sau, trong một khu rừng rậm rạp phía sau công trường, Diệp Huyền chặn được một bóng người đang chạy trốn!
Đó là một người đàn ông trung niên hói đầu, khí tức toàn thân hung hãn!
Ánh mắt gã nheo lại, như thể không ngờ hành động của Diệp Huyền lại nhanh đến mức không hợp lẽ thường như vậy, thế mà lại có thể chặn đường gã!
“Ông là người gây tai nạn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị đúng không?” Diệp Huyền lạnh giọng hỏi.
“Là tôi thì sao?”
Lý Thạch là cao thủ của nhà họ Phùng, lúc này, gã liếc nhìn Diệp Huyền một cái, cũng không vội chạy mà lại cực kỳ bình tĩnh!
“Ha ha.”
Diệp Huyền cũng không chút hoang mang, hắn vui vẻ châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài, cười nói:
“Nếu hung thủ là ông thì… chịu chết đi!”
Lý Thạch không khỏi bật cười: “Cậu cho rằng né được phi đao của tôi thì chắc chắn đối phó được với tôi sao?”
Diệp Huyền nâng khóe môi mỉm cười, hắn không nói gì, nhẹ nhàng đánh ra một quyền!
Thấy vậy, Lý Thạch không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu nghĩ rằng chỉ bằng một quyền này mà muốn giết tôi à?”
Tuy nhiên, ngay khi tiếng cười bật ra, không khí trước mặt gã lập tức liền trở nên bắt đầu vặn vẹo!
Ngay sau đó!
Đùng!
Lý Thạch cảm thấy ngực gã đột nhiên giống như bị một ngọn núi lớn đánh trúng, cả người bay ra ngoài không khống chế được, miệng phun máu tươi!
“Cậu, làm sao cậu có thể mạnh như vậy...”
Đôi mắt Lý Thạch mở to đầy kinh hãi, nhìn chằm chằm Diệp Huyền như thể nhìn thấy Địa Ngục La Sát!
Đây là lần đầu tiên gã chứng kiến một người đáng sợ như vậy!
Thực lực của Diệp Huyền đã vượt qua phạm trù võ đạo, chỉ còn cách thần lực nửa bước!