-
Chương 100-101
Chương 100: Diệp Huyền bất khả chiến bại
Đùng!
Hiện trường vang lên hai âm thanh va chạm nặng nề, hai cha con Lục Chí Phàm bay ra ngoài, đập mạnh vào vật trang trí của hồ nước bên cạnh, khiến nước bắn tung tóe.
"Chị Hoa, không phải cô muốn xem có thể gây ra động tĩnh lớn tới cỡ nào sao, bây giờ đã hài lòng chưa?"
Diệp Huyền chỉ vào vũng nước bắn tung tóe bên hồ bơi, cười khinh thường. Có thể thấy được Diệp Huyền cố ý làm cho chị Hoa khó xử!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Người đàn ông này thật táo bạo!
Sao dám đánh người trước mặt chị Hoa trên lãnh thổ của cô ta, lại còn dám đối đầu với chị Hoa!
Hắn thật sự không sợ chết sao?!
"Diệp Huyền…"
Lâm Thanh Nham bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác ngồi trên ghế, đôi chân thon dài run rẩy, ánh mắt trống rỗng nhìn mọi thứ!
Quá đáng sợ, Diệp Huyền đã hoàn toàn mất đi lý trí… Thậm chí, cô còn cân nhắc đến việc gọi cảnh sát!
Nhưng người trong đồn cảnh sát còn phải tôn trọng chị Hoa vài phần, gọi cảnh sát thì có thể thay đổi được gì?
Chị Hoa đã tức giận đến toàn thân run rẩy: "Cậu! Cậu thật to gan! Người đâu, mau tới đây cho tôi, hung hăng đánh thằng nhãi này một trận cho tôi!"
Lời này vừa nói ra, vệ sĩ đi cùng cô ta lập tức không nói một lời nhào về phía Diệp Huyền!
"Diệp Huyền, cẩn thận!"
Sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt vì sợ hãi, kêu lên!
"Đừng sợ."
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, động tác nhanh như gió, trong nháy mắt đã đánh ngã bốn vệ sĩ xuống đất!
Giống như một cơn gió mạnh cuốn đi lá rụng!
"Gì thế này?"
Chị Hoa không khỏi thầm giật mình, bởi vì vệ sĩ xung quanh cô ta đều là cao thủ lính đặc nhiệm xuất ngũ, là người đàn ông của cô ta ngàn chọn vạn tuyển tìm tới cho cô ta!
Không ngờ, ở trước mặt Diệp Huyền lại hoàn toàn không có sức đánh trả? Nhìn thấy bản lĩnh kinh người của Diệp Huyền, tất cả mọi người có mặt càng thêm kinh ngạc!
Chẳng trách thằng nhóc này lại dám kiêu ngạo như thế, hóa ra là có khả năng chiến đấu như vậy!
Ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang ngồi trên lầu cũng sững sờ một lát: "Ra là cái tên này vẫn luôn thâm tàng bất lộ."
Vương Phi đang ngồi bên cạnh, là người từng lãnh giáo qua sự lợi hại của Diệp Huyền, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta nóng lòng muốn chiến đấu với Diệp Huyền một lần nữa để trả thù cho sự sỉ nhục trước đó. Anh ta cảm thấy trước đó chỉ do mình quá bất cẩn, nên mới có thể để Diệp Huyền chiếm thế thượng phong mà thôi!
Lúc này, ở tầng dưới.
Sau khi Diệp Huyền hạ gục bốn vệ sĩ, hắn lại nhìn về phía chị Hoa: "Người của cô chỉ có chút bản lĩnh thế này mà nói là muốn trị tôi? Cô không thấy xấu hổ à?"
"Cậu…"
Chị Hoa hít vào một hơi, tức giận đến mức thở hổn hển: "Đừng quá kiêu ngạo! Người đâu, nhanh chóng dọn dẹp chỗ này cho tôi!"
Lời này vừa dứt!
Hơn hai mươi vệ sĩ vạm vỡ lập tức xông ra, bao vây Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham. Những vị khách có mặt ở đây sợ bị liên lụy nên nhanh chóng tránh sang một bên!
"Chị Hoa, chị định làm gì?" Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trầm giọng hỏi.
"Để những vị khách khác rời đi trước, sau đó xử lý theo quy tắc cũ!"
Ánh mắt chị Hoa tràn ngập sự tức giận dữ dội!
"Rõ!"
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Các vị khách quý, thứ lỗi cho tối nay chúng tôi không tiếp tục chiêu đãi, xin mời rời đi, tiêu phí trước đó chị Hoa sẽ miễn phí cho mọi người."
"Chuyện này…"
Những vị khách có mặt đều sợ hãi, bọn họ đương nhiên đoán được tiếp theo chắc chắn sẽ thấy máu, thậm chí còn có thể có án mạng trong vòng vài phút nữa!
"Chị Hoa, tạm biệt!"
"Chị Hoa, gặp lại sau!"
Những vị khách lần lượt rời khỏi!
"Diệp Huyền xong đời rồi, chúng ta đi thôi!"
Ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác mang theo hai cha con Lục Chí Phàm bị thương nặng rời đi.
Lúc này, trên ghế VIP tầng hai, phụ tá xinh đẹp hạ giọng nói với Tiêu Băng Tuyết: "Tiểu thư, chúng ta có nhúng tay vào chuyện này không?"
"Không cần."
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: "Vừa rồi chị Hoa đã bán cho chúng ta một lần mặt mũi, giờ chúng ta xen vào thì không thích hợp. Giang hồ có quy tắc riêng của giang hồ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cùng hai phụ tá rời đi bằng cửa sau. Cô ta cho rằng, Diệp Huyền coi trời bằng vung, ăn chút thiệt thòi cũng là đáng đời!
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, trong nhà hàng chỉ còn lại người của chị Hoa và hai người Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham!
"Diệp Huyền, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức nước mắt sắp trào ra, dùng sức nắm chặt tay Diệp Huyền!
"Ha ha, có tôi ở đây, không cần lo lắng."
Diệp Huyền cười nói: "Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, nhất định phải để lại cho cô một chút ký ức cả đời khó quên! Thế nào, chơi vui không?"
"Cái tên khốn kiếp này…"
Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng không kìm được mà được rơi nước mắt:
"Tôi ăn mặc đẹp đẽ đi hẹn hò với anh, kết quả anh lại để cho tôi xem anh đánh lộn! Còn muốn ép đám người Lục Chí Phàm phải xin lỗi, hiện tại càng hỏng bét, chọc chị Hoa tức giận!"
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, trên mặt Diệp Huyền nở nụ cười rạng rỡ: "Cô đã mời tôi đi ăn, sao tôi có thể để cô bị sỉ nhục được?"
"Nếu người mà cha con Lục Chí Phàm chế giễu là tôi, vậy thì thôi, nhưng người mà bọn họ sỉ nhục trước mặt mọi người lại là cô, vậy thì nhất định phải xin lỗi!"
Nghe Diệp Huyền nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ động!
Một dòng nước ấm chảy qua tim!
Vừa rồi hắn khăng khăng muốn chống lại đến cùng, hóa ra là giúp cô giữ thể diện sao? Lâm Thanh Nham nhìn dung mạo tuấn mỹ của Diệp Huyền, không khỏi rơi nước mắt. Chẳng phải trước đó tên khốn kiếp này rất có ý kiến với cô sao? Tại sao hôm nay lại đột nhiên có thái độ hoàn toàn khác?
Diệp Huyền cười nói: "Chị Hoa, chuyện là do tôi làm, tôi nên tự mình chịu trách nhiệm, để Lâm Thanh Nham đi trước đi."
"Ha ha."
Ánh mắt chị Hoa đầy khinh thường, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới cậu còn có khí khái đàn ông như vậy. Được, Lâm Thanh Nham có thể đi, tránh cho chút nữa cô ta nhìn thấy dáng vẻ toàn thân bị thương của cậu!"
"Diệp Huyền…"
Lâm Thanh Nham lo lắng Diệp Huyền sẽ bị thương nên kéo chặt góc áo của Diệp Huyền không chịu buông ra!
"Đừng lo lắng."
Diệp Huyền kiêu ngạo cười một tiếng, để hai nữ phục vụ mang Lâm Thanh Nham rời đi trước!
Rầm!
Sau đó, cửa nhà hàng lập tức đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại!
"Đánh cho tôi!"
Chị Hoa đã sớm tức giận trong lòng, lập tức hạ lệnh, muốn hung hăng đánh Diệp Huyền một trận!
"Ra tay!"
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lập tức hành động, hai mươi vệ sĩ cao lớn cũng cầm lấy vũ khí và lao về phía trước như ong vỡ tổ!
"Đánh tới mức tàn phế cho tôi!"
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và nhóm vệ sĩ xông tới như sói như hổ!
Chị Hoa đã có thể đoán được kết quả bi thảm máu me khắp người của Diệp Huyền!
Đây là cậu tự gieo gió gặt bão!
Bị đánh chết cũng là đáng đời!
"Ha ha."
Không ngờ Diệp Huyền lại không hề né tránh mà chỉ nhếch môi, thản nhiên ném tàn thuốc đi!
Xoẹt!
Một tia lửa yếu ớt lướt qua, đám người cảm thấy một luồng nhiệt lao thẳng về phía mình, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh bay ra ngoài!
Bịch bịch…
Đám vệ sĩ ngổn ngang lộn xộn ngã xuống cách đó hơn mười mét, đập nát tất cả bàn ghế ngay tại chỗ, đủ loại rượu và món ngon nổi tiếng bị đổ trên mặt đất, bừa bộn không chịu nổi!
"Khụ khụ!"
Sau khi người đàn ông trung niên ngã xuống đất thì phun ra một ngụm máu, ôm lấy lồng ngực đang đau đớn dữ dội, sắc mặt đỏ bừng:
"Là cương khí ngự thể, lấy khí giết địch! Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Vũ!"
Sắc mặt chị Hoa lập tức trầm xuống!
Cô ta vẫn còn nhớ rõ chỗ dựa của mình đã từng nói, trong thế giới võ đạo có bốn đẳng cấp!
Từ thấp tới cao theo thứ tự là Võ đạo, Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ!
Mà ở cảnh giới Nguyên Vũ lại chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Khi tu vi đạt tới viên mãn là có thể phóng thích chân khí, âm thầm giết người!
Là cao thủ có thực lực siêu nhiên!
"Không nghĩ tới tuổi còn trẻ như vậy, thực lực lại có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Vũ …"
Lúc này, dù là người đàn ông trung niên hay là chị Hoa, tim họ đều đập rộn lên!
"Ông nói tôi ở cảnh giới Nguyên Vũ?"
Sau khi Diệp Huyền nghe xong lời này thì cười thầm trong lòng: "Thế nhưng tôi là tu tiên giả, cái gì mà Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ, ở trước mặt tôi đều không đáng nhắc tới!"
"Thậm chí, tôi còn không buồn nhớ kỹ mấy cái phân chia đẳng cấp này."
"Bởi vì thực lực của tôi không bị giới hạn bởi đẳng cấp!"
"Tôi là bất khả chiến bại!"
Hắn liếc nhìn phòng ăn đã trở nên lộn xộn, im lặng cười một tiếng, nói: "Môi trường cao cấp như vậy, cần gì phải làm mọi thứ lộn xộn đến thế này."
Nói xong, Diệp Huyền bước từng bước một tiến tới gần chị Hoa ở phía đối diện!
Chương 101: Cường giả bí ẩn họ Triệu đến
"Cậu, cậu đừng tới đây!"
Nhìn thấy Diệp Huyền đến gần, chị Hoa hít mạnh một hơi, đôi chân dài vô thức lùi về sau, thậm chí còn không quan tâm đến việc đôi tất cao cấp bị vướng rách, vẻ mặt hoảng sợ!
Giờ phút này, cô ta không còn thái độ kiêu ngạo lạnh lùng và độc đoán như vừa rồi nữa!
"Chị Hoa…"
Người đàn ông trung niên và những nhân viên bảo vệ khác đều sợ hãi đến mức đột ngột thay đổi sắc mặt, nhưng họ đã tê liệt nằm dưới đất, không còn sức để đứng dậy!
Lúc này!
Một người đàn ông mặc vest từ lầu hai đi xuống, trong tay cầm điếu xì gà: "Thật không ngờ tới hôm nay lại gặp được cao thủ cảnh giới Nguyên Vũ, không tệ."
"Là anh ấy?"
Chị Hoa vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với dáng người đặc biệt cao lớn cùng những bước đi mạnh mẽ và uy lực ở góc cầu thang mờ ảo!
Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt như đại bàng, ngũ quan cường tráng, cơ bắp khắp người phồng lên như ngọn đồi để giữ chặt bộ đồ, rõ ràng là một người mạnh mẽ!
"Anh Triệu!"
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn và các vệ sĩ khác lập tức phấn chấn tinh thần, sau đó họ nhận ra tiếng động cơ xe bên ngoài nhà hàng.
Là anh Triệu!
Bên ngoài xưởng rượu!
Đám đông xôn xao!
"Xem đi, người dẫn đầu đoàn xe trở về chính là chỗ dựa của chị Hoa!"
"Cái tên Diệp Huyền kia thật là xui xẻo, thế mà trùng hợp như vậy gặp được ngài Triệu!"
"Lần này, hắn thật sự bị phế rồi."
Những vị khách ngoài cửa đều đang yên lặng chờ xem diễn biến, khi thấy ngài Triệu dẫn đoàn xe xuất hiện thì nhịn không được nghị luận ầm ĩ!
"Diệp Huyền…" Lâm Thanh Nham hoảng hốt, đôi chân xinh đẹp vô thức khẽ run lên, trong mắt lại có nước mắt.
"Khóc, lúc này thì biết khóc rồi?" Nhóm cổ đông rút cổ phần ở bên cạnh nghiến răng, người phản ứng dữ dội nhất chính là ông già Du, dùng ngữ khí âm hiểm cười nói:
"Hôm nay Diệp Huyền nhất định sẽ bị đánh cho tàn phế, tốt nhất cô nên nhanh chóng tìm bệnh viện điều trị cho hắn đi!"
Bọn họ đều mong Diệp Huyền chết đi!
Không chỉ vì vừa rồi Diệp Huyền tát cha con Lục Chí Phàm trong nhà hàng, khiến bọn họ mất mặt!
Mà còn vì Diệp Huyền ngay thời điểm Hồng U Tử chuẩn bị bơm vốn vào tập đoàn Lâm thị đã nghĩ biện pháp làm cho đám người ông già Du tự động rút cổ phần!
Làm hại bọn họ bỏ lỡ cơ hội phát tài tốt!
"Tôi thấy bây giờ liên hệ bệnh viện cũng không kịp nữa rồi!"
"Dứt khoát liên hệ với lò hỏa táng luôn đi, có thể hỏa táng ngay lập tức!"
Bọn họ vô cùng mỉa mai, ước gì Diệp Huyền trực tiếp chết trong tay đám người chị Hoa!
Nghe được những lời nguyền rủa vô cùng ác độc của họ, trong lòng Lâm Thanh Nham hối hận vạn lần. Cô đặc biệt hối hận vì tối nay đã hẹn Diệp Huyền đi ăn, dẫn đến việc cái tên biến thái vẫn luôn không sợ trời không sợ đất kia trêu chọc trúng chị Hoa có bối cảnh kinh khủng!
"Diệp Huyền, là tôi hại anh."
Cô khẽ khóc nức nở, trong lòng âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền bình an vô sự!
Phía bên kia, trên một chiếc xe địa hình sang trọng, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang quan sát kỹ động tĩnh trong phòng ăn.
"Tiểu thư."
Phụ tá xinh đẹp thấp giọng hỏi: "Ngài Triệu - ông chủ lớn đứng sau xưởng rượu này rốt cuộc là ai, tại sao cả cô cũng phải kiêng kị?"
"Cái này…"
Tiêu Băng Tuyết suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Hai người hẳn là đều nghe nói qua Phiền Chiến Vương đúng không, bởi vì ông ấy có vô số chiến công nên được tổng bộ Đế đô bổ nhiệm."
"Phiền Chiến Vương không chỉ có danh tiếng ở Chiến Bộ Dương Thành, mà cả Thánh Địa 'Thủy Long Cư' ở Dương Thành cũng thuộc về ông ấy, ông ấy có một đệ tử đích truyền tên là Triệu Hồng Hoa."
"Triệu Hồng Hoa này có thiên phú hơn người, hắn có truyền thừa chân chính của Phiền Chiến Vương, hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Vũ, e rằng còn mạnh hơn tôi!"
"Hắn là ông chủ lớn đằng sau xưởng rượu này, và cũng là người đàn ông cho chị Hoa chỗ dựa!"
"Tất cả tài sản của Phiền Chiến Vương ở Dương Thành đều giao cho một mình Triệu Hồng Hoa này quản lý."
"Cho nên, mặc dù Triệu Hồng Hoa không phải là người của Chiến Bộ, nhưng bởi vì có tầng quan hệ này với Phiền Chiến Vương, bất luận là xét về tài nguyên hay là mạng lưới quan hệ đều rất có thế lực!"
"Gần đây Chiến Bộ toàn lực truy nã Tứ Đại Thiên Vương vượt ngục, nơi ẩn náu của Sát Vương là do Triệu Hồng Hoa đào ra được, sau đó hắn báo tin tình báo này cho Chiến Bộ!"
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói, nữ phụ tá không khỏi hít sâu một hơi: "Triệu Hồng Hoa này quả thực lợi hại! Khó trách nhiều người đều phải cho hắn mấy phần mặt mũi!"
"Cho nên, Diệp Huyền đêm nay không biết tốt xấu gây chuyện ở đây, chẳng phải là chết chắc sao…"
Nghe vậy, phụ tá Vương Phi lạnh lùng nói: "Đó là Diệp Huyền tự chuốc lấy khổ, cho rằng bản thân có chút năng lực là có thể tung hoành thiên hạ, đêm nay đáng bị trừng phạt!"
Tiêu Băng Tuyết không lên tiếng, ánh mắt lại dán chặt vào cửa nhà hàng!
Trong nhà hàng!
Triệu Hồng Hoa hút một hơi xì gà, sau đó bình tĩnh đi xuống lầu một!
Khí thế áp đảo, uy nghiêm đáng sợ!
"Em yêu!"
Thấy người đàn ông của mình đã trở về, chị Hoa lập tức hưng phấn đến mức ngực phập phồng lên xuống, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
"Thằng nhãi, dù cậu có chút vốn liếng thì thế nào, có thể là đối thủ của anh Triệu sao?"
Diệp Huyền cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và hống hách khó hiểu: "Hắn tới thì sao, cho dù là sư phụ hắn ở đây, cũng phải quỳ xuống cho tôi!"
"Cậu?"
Sắc mặt Triệu Hồng Hoa nhất thời trở nên nghiêm nghị, trên khuôn mặt nam tính cường tráng lập tức tràn ngập sát ý!
Nhưng mà bởi vì ánh sáng cầu thang mờ mịt nên trong lúc nhất thời anh ta không nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Huyền, chỉ đoán được đó là một thanh niên:
"Cậu nhóc, cậu rất can đảm, nhưng đáng tiếc đã dùng không đúng chỗ."
"Ồ?"
Diệp Huyền cười lạnh, sau đó bình tĩnh rít một hơi thuốc, nói: "Còn có khả năng là do các người đánh giá thấp tôi?"
Chị Hoa, người trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn và những người khác lập tức hung hăng cắn răng: "Làm càn! Dám tự phụ trước mặt anh Triệu! Giờ chết của mày đã đến rồi biết không?"
"Ha ha ha!" Triệu Hồng Hoa cười lớn: "Cũng không cần phải chết, nhưng không thể tránh khỏi việc phải quỳ xuống cho tôi, bị phế sạch tay chân là chuyện tất nhiên! Thằng nhóc, tiếp chiêu đi!"
Vừa nói xong câu này, Triệu Hồng Hoa đã quẹt chân, tốc độ cực nhanh của cảnh giới Nguyên Vũ lập tức được thể hiện!
Trong không khí đột nhiên xuất hiện một đợt sóng nhiệt!
Nắm đấm dữ tợn trong giây lát đã ở trước mặt Diệp Huyền!
"Lần này hắn nhất định sẽ chết!"
Chị Hoa và người trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đều thầm vỗ tay!
Nhưng…
Diệp Huyền hoàn toàn không né tránh, một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Triệu Hồng Hoa!
Giờ phút này, Triệu Hồng Hoa cuối cùng cũng mặt đối mặt, nhìn thẳng vào Diệp Huyền!
"Đây là?"
Triệu Hồng Hoa giật nảy cả mình, vô thức liều mạng thu hồi nắm đấm, lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền!
Sau đó!
Một cảnh tượng khiến người ta không tưởng tượng nổi đã xảy ra!
Bổ nhào xuống đất!
Triệu Hồng Hoa thế mà lại cung kính quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền trước mặt mọi người!
"Anh Triệu! Anh sao vậy?"
Nhìn thấy Triệu Hồng Hoa thực sự quỳ xuống, bất kể là chị Hoa hay là nhóm vệ sĩ có mặt đều chết lặng!
Tuy nhiên, khi họ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần!
Chỉ thấy Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Triệu Hồng Hoa, cười lạnh nói: "Tiểu Triệu, anh thật có năng lực nha, dạo này trở nên có bản lĩnh như vậy, ngay cả tôi cũng dám đánh."
Tiếng cười lạnh của hắn khiến chị Hoa và những người khác bị dọa đến mức toàn thân phát run!
Đùng!
Hiện trường vang lên hai âm thanh va chạm nặng nề, hai cha con Lục Chí Phàm bay ra ngoài, đập mạnh vào vật trang trí của hồ nước bên cạnh, khiến nước bắn tung tóe.
"Chị Hoa, không phải cô muốn xem có thể gây ra động tĩnh lớn tới cỡ nào sao, bây giờ đã hài lòng chưa?"
Diệp Huyền chỉ vào vũng nước bắn tung tóe bên hồ bơi, cười khinh thường. Có thể thấy được Diệp Huyền cố ý làm cho chị Hoa khó xử!
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Người đàn ông này thật táo bạo!
Sao dám đánh người trước mặt chị Hoa trên lãnh thổ của cô ta, lại còn dám đối đầu với chị Hoa!
Hắn thật sự không sợ chết sao?!
"Diệp Huyền…"
Lâm Thanh Nham bị cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác ngồi trên ghế, đôi chân thon dài run rẩy, ánh mắt trống rỗng nhìn mọi thứ!
Quá đáng sợ, Diệp Huyền đã hoàn toàn mất đi lý trí… Thậm chí, cô còn cân nhắc đến việc gọi cảnh sát!
Nhưng người trong đồn cảnh sát còn phải tôn trọng chị Hoa vài phần, gọi cảnh sát thì có thể thay đổi được gì?
Chị Hoa đã tức giận đến toàn thân run rẩy: "Cậu! Cậu thật to gan! Người đâu, mau tới đây cho tôi, hung hăng đánh thằng nhãi này một trận cho tôi!"
Lời này vừa nói ra, vệ sĩ đi cùng cô ta lập tức không nói một lời nhào về phía Diệp Huyền!
"Diệp Huyền, cẩn thận!"
Sắc mặt Lâm Thanh Nham tái nhợt vì sợ hãi, kêu lên!
"Đừng sợ."
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, động tác nhanh như gió, trong nháy mắt đã đánh ngã bốn vệ sĩ xuống đất!
Giống như một cơn gió mạnh cuốn đi lá rụng!
"Gì thế này?"
Chị Hoa không khỏi thầm giật mình, bởi vì vệ sĩ xung quanh cô ta đều là cao thủ lính đặc nhiệm xuất ngũ, là người đàn ông của cô ta ngàn chọn vạn tuyển tìm tới cho cô ta!
Không ngờ, ở trước mặt Diệp Huyền lại hoàn toàn không có sức đánh trả? Nhìn thấy bản lĩnh kinh người của Diệp Huyền, tất cả mọi người có mặt càng thêm kinh ngạc!
Chẳng trách thằng nhóc này lại dám kiêu ngạo như thế, hóa ra là có khả năng chiến đấu như vậy!
Ngay cả nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang ngồi trên lầu cũng sững sờ một lát: "Ra là cái tên này vẫn luôn thâm tàng bất lộ."
Vương Phi đang ngồi bên cạnh, là người từng lãnh giáo qua sự lợi hại của Diệp Huyền, nghiến răng nghiến lợi. Anh ta nóng lòng muốn chiến đấu với Diệp Huyền một lần nữa để trả thù cho sự sỉ nhục trước đó. Anh ta cảm thấy trước đó chỉ do mình quá bất cẩn, nên mới có thể để Diệp Huyền chiếm thế thượng phong mà thôi!
Lúc này, ở tầng dưới.
Sau khi Diệp Huyền hạ gục bốn vệ sĩ, hắn lại nhìn về phía chị Hoa: "Người của cô chỉ có chút bản lĩnh thế này mà nói là muốn trị tôi? Cô không thấy xấu hổ à?"
"Cậu…"
Chị Hoa hít vào một hơi, tức giận đến mức thở hổn hển: "Đừng quá kiêu ngạo! Người đâu, nhanh chóng dọn dẹp chỗ này cho tôi!"
Lời này vừa dứt!
Hơn hai mươi vệ sĩ vạm vỡ lập tức xông ra, bao vây Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham. Những vị khách có mặt ở đây sợ bị liên lụy nên nhanh chóng tránh sang một bên!
"Chị Hoa, chị định làm gì?" Một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trầm giọng hỏi.
"Để những vị khách khác rời đi trước, sau đó xử lý theo quy tắc cũ!"
Ánh mắt chị Hoa tràn ngập sự tức giận dữ dội!
"Rõ!"
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Các vị khách quý, thứ lỗi cho tối nay chúng tôi không tiếp tục chiêu đãi, xin mời rời đi, tiêu phí trước đó chị Hoa sẽ miễn phí cho mọi người."
"Chuyện này…"
Những vị khách có mặt đều sợ hãi, bọn họ đương nhiên đoán được tiếp theo chắc chắn sẽ thấy máu, thậm chí còn có thể có án mạng trong vòng vài phút nữa!
"Chị Hoa, tạm biệt!"
"Chị Hoa, gặp lại sau!"
Những vị khách lần lượt rời khỏi!
"Diệp Huyền xong đời rồi, chúng ta đi thôi!"
Ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác mang theo hai cha con Lục Chí Phàm bị thương nặng rời đi.
Lúc này, trên ghế VIP tầng hai, phụ tá xinh đẹp hạ giọng nói với Tiêu Băng Tuyết: "Tiểu thư, chúng ta có nhúng tay vào chuyện này không?"
"Không cần."
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: "Vừa rồi chị Hoa đã bán cho chúng ta một lần mặt mũi, giờ chúng ta xen vào thì không thích hợp. Giang hồ có quy tắc riêng của giang hồ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cùng hai phụ tá rời đi bằng cửa sau. Cô ta cho rằng, Diệp Huyền coi trời bằng vung, ăn chút thiệt thòi cũng là đáng đời!
Chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi, trong nhà hàng chỉ còn lại người của chị Hoa và hai người Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham!
"Diệp Huyền, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức nước mắt sắp trào ra, dùng sức nắm chặt tay Diệp Huyền!
"Ha ha, có tôi ở đây, không cần lo lắng."
Diệp Huyền cười nói: "Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, nhất định phải để lại cho cô một chút ký ức cả đời khó quên! Thế nào, chơi vui không?"
"Cái tên khốn kiếp này…"
Lâm Thanh Nham cuối cùng cũng không kìm được mà được rơi nước mắt:
"Tôi ăn mặc đẹp đẽ đi hẹn hò với anh, kết quả anh lại để cho tôi xem anh đánh lộn! Còn muốn ép đám người Lục Chí Phàm phải xin lỗi, hiện tại càng hỏng bét, chọc chị Hoa tức giận!"
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Thanh Nham, trên mặt Diệp Huyền nở nụ cười rạng rỡ: "Cô đã mời tôi đi ăn, sao tôi có thể để cô bị sỉ nhục được?"
"Nếu người mà cha con Lục Chí Phàm chế giễu là tôi, vậy thì thôi, nhưng người mà bọn họ sỉ nhục trước mặt mọi người lại là cô, vậy thì nhất định phải xin lỗi!"
Nghe Diệp Huyền nói như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ động!
Một dòng nước ấm chảy qua tim!
Vừa rồi hắn khăng khăng muốn chống lại đến cùng, hóa ra là giúp cô giữ thể diện sao? Lâm Thanh Nham nhìn dung mạo tuấn mỹ của Diệp Huyền, không khỏi rơi nước mắt. Chẳng phải trước đó tên khốn kiếp này rất có ý kiến với cô sao? Tại sao hôm nay lại đột nhiên có thái độ hoàn toàn khác?
Diệp Huyền cười nói: "Chị Hoa, chuyện là do tôi làm, tôi nên tự mình chịu trách nhiệm, để Lâm Thanh Nham đi trước đi."
"Ha ha."
Ánh mắt chị Hoa đầy khinh thường, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới cậu còn có khí khái đàn ông như vậy. Được, Lâm Thanh Nham có thể đi, tránh cho chút nữa cô ta nhìn thấy dáng vẻ toàn thân bị thương của cậu!"
"Diệp Huyền…"
Lâm Thanh Nham lo lắng Diệp Huyền sẽ bị thương nên kéo chặt góc áo của Diệp Huyền không chịu buông ra!
"Đừng lo lắng."
Diệp Huyền kiêu ngạo cười một tiếng, để hai nữ phục vụ mang Lâm Thanh Nham rời đi trước!
Rầm!
Sau đó, cửa nhà hàng lập tức đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại!
"Đánh cho tôi!"
Chị Hoa đã sớm tức giận trong lòng, lập tức hạ lệnh, muốn hung hăng đánh Diệp Huyền một trận!
"Ra tay!"
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lập tức hành động, hai mươi vệ sĩ cao lớn cũng cầm lấy vũ khí và lao về phía trước như ong vỡ tổ!
"Đánh tới mức tàn phế cho tôi!"
Người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn và nhóm vệ sĩ xông tới như sói như hổ!
Chị Hoa đã có thể đoán được kết quả bi thảm máu me khắp người của Diệp Huyền!
Đây là cậu tự gieo gió gặt bão!
Bị đánh chết cũng là đáng đời!
"Ha ha."
Không ngờ Diệp Huyền lại không hề né tránh mà chỉ nhếch môi, thản nhiên ném tàn thuốc đi!
Xoẹt!
Một tia lửa yếu ớt lướt qua, đám người cảm thấy một luồng nhiệt lao thẳng về phía mình, chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh bay ra ngoài!
Bịch bịch…
Đám vệ sĩ ngổn ngang lộn xộn ngã xuống cách đó hơn mười mét, đập nát tất cả bàn ghế ngay tại chỗ, đủ loại rượu và món ngon nổi tiếng bị đổ trên mặt đất, bừa bộn không chịu nổi!
"Khụ khụ!"
Sau khi người đàn ông trung niên ngã xuống đất thì phun ra một ngụm máu, ôm lấy lồng ngực đang đau đớn dữ dội, sắc mặt đỏ bừng:
"Là cương khí ngự thể, lấy khí giết địch! Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Nguyên Vũ!"
Sắc mặt chị Hoa lập tức trầm xuống!
Cô ta vẫn còn nhớ rõ chỗ dựa của mình đã từng nói, trong thế giới võ đạo có bốn đẳng cấp!
Từ thấp tới cao theo thứ tự là Võ đạo, Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ!
Mà ở cảnh giới Nguyên Vũ lại chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Khi tu vi đạt tới viên mãn là có thể phóng thích chân khí, âm thầm giết người!
Là cao thủ có thực lực siêu nhiên!
"Không nghĩ tới tuổi còn trẻ như vậy, thực lực lại có thể đạt đến cảnh giới Nguyên Vũ …"
Lúc này, dù là người đàn ông trung niên hay là chị Hoa, tim họ đều đập rộn lên!
"Ông nói tôi ở cảnh giới Nguyên Vũ?"
Sau khi Diệp Huyền nghe xong lời này thì cười thầm trong lòng: "Thế nhưng tôi là tu tiên giả, cái gì mà Chân Vũ, Nguyên Vũ, Cổ võ, ở trước mặt tôi đều không đáng nhắc tới!"
"Thậm chí, tôi còn không buồn nhớ kỹ mấy cái phân chia đẳng cấp này."
"Bởi vì thực lực của tôi không bị giới hạn bởi đẳng cấp!"
"Tôi là bất khả chiến bại!"
Hắn liếc nhìn phòng ăn đã trở nên lộn xộn, im lặng cười một tiếng, nói: "Môi trường cao cấp như vậy, cần gì phải làm mọi thứ lộn xộn đến thế này."
Nói xong, Diệp Huyền bước từng bước một tiến tới gần chị Hoa ở phía đối diện!
Chương 101: Cường giả bí ẩn họ Triệu đến
"Cậu, cậu đừng tới đây!"
Nhìn thấy Diệp Huyền đến gần, chị Hoa hít mạnh một hơi, đôi chân dài vô thức lùi về sau, thậm chí còn không quan tâm đến việc đôi tất cao cấp bị vướng rách, vẻ mặt hoảng sợ!
Giờ phút này, cô ta không còn thái độ kiêu ngạo lạnh lùng và độc đoán như vừa rồi nữa!
"Chị Hoa…"
Người đàn ông trung niên và những nhân viên bảo vệ khác đều sợ hãi đến mức đột ngột thay đổi sắc mặt, nhưng họ đã tê liệt nằm dưới đất, không còn sức để đứng dậy!
Lúc này!
Một người đàn ông mặc vest từ lầu hai đi xuống, trong tay cầm điếu xì gà: "Thật không ngờ tới hôm nay lại gặp được cao thủ cảnh giới Nguyên Vũ, không tệ."
"Là anh ấy?"
Chị Hoa vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với dáng người đặc biệt cao lớn cùng những bước đi mạnh mẽ và uy lực ở góc cầu thang mờ ảo!
Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt như đại bàng, ngũ quan cường tráng, cơ bắp khắp người phồng lên như ngọn đồi để giữ chặt bộ đồ, rõ ràng là một người mạnh mẽ!
"Anh Triệu!"
Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn và các vệ sĩ khác lập tức phấn chấn tinh thần, sau đó họ nhận ra tiếng động cơ xe bên ngoài nhà hàng.
Là anh Triệu!
Bên ngoài xưởng rượu!
Đám đông xôn xao!
"Xem đi, người dẫn đầu đoàn xe trở về chính là chỗ dựa của chị Hoa!"
"Cái tên Diệp Huyền kia thật là xui xẻo, thế mà trùng hợp như vậy gặp được ngài Triệu!"
"Lần này, hắn thật sự bị phế rồi."
Những vị khách ngoài cửa đều đang yên lặng chờ xem diễn biến, khi thấy ngài Triệu dẫn đoàn xe xuất hiện thì nhịn không được nghị luận ầm ĩ!
"Diệp Huyền…" Lâm Thanh Nham hoảng hốt, đôi chân xinh đẹp vô thức khẽ run lên, trong mắt lại có nước mắt.
"Khóc, lúc này thì biết khóc rồi?" Nhóm cổ đông rút cổ phần ở bên cạnh nghiến răng, người phản ứng dữ dội nhất chính là ông già Du, dùng ngữ khí âm hiểm cười nói:
"Hôm nay Diệp Huyền nhất định sẽ bị đánh cho tàn phế, tốt nhất cô nên nhanh chóng tìm bệnh viện điều trị cho hắn đi!"
Bọn họ đều mong Diệp Huyền chết đi!
Không chỉ vì vừa rồi Diệp Huyền tát cha con Lục Chí Phàm trong nhà hàng, khiến bọn họ mất mặt!
Mà còn vì Diệp Huyền ngay thời điểm Hồng U Tử chuẩn bị bơm vốn vào tập đoàn Lâm thị đã nghĩ biện pháp làm cho đám người ông già Du tự động rút cổ phần!
Làm hại bọn họ bỏ lỡ cơ hội phát tài tốt!
"Tôi thấy bây giờ liên hệ bệnh viện cũng không kịp nữa rồi!"
"Dứt khoát liên hệ với lò hỏa táng luôn đi, có thể hỏa táng ngay lập tức!"
Bọn họ vô cùng mỉa mai, ước gì Diệp Huyền trực tiếp chết trong tay đám người chị Hoa!
Nghe được những lời nguyền rủa vô cùng ác độc của họ, trong lòng Lâm Thanh Nham hối hận vạn lần. Cô đặc biệt hối hận vì tối nay đã hẹn Diệp Huyền đi ăn, dẫn đến việc cái tên biến thái vẫn luôn không sợ trời không sợ đất kia trêu chọc trúng chị Hoa có bối cảnh kinh khủng!
"Diệp Huyền, là tôi hại anh."
Cô khẽ khóc nức nở, trong lòng âm thầm cầu nguyện Diệp Huyền bình an vô sự!
Phía bên kia, trên một chiếc xe địa hình sang trọng, nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết cũng đang quan sát kỹ động tĩnh trong phòng ăn.
"Tiểu thư."
Phụ tá xinh đẹp thấp giọng hỏi: "Ngài Triệu - ông chủ lớn đứng sau xưởng rượu này rốt cuộc là ai, tại sao cả cô cũng phải kiêng kị?"
"Cái này…"
Tiêu Băng Tuyết suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Hai người hẳn là đều nghe nói qua Phiền Chiến Vương đúng không, bởi vì ông ấy có vô số chiến công nên được tổng bộ Đế đô bổ nhiệm."
"Phiền Chiến Vương không chỉ có danh tiếng ở Chiến Bộ Dương Thành, mà cả Thánh Địa 'Thủy Long Cư' ở Dương Thành cũng thuộc về ông ấy, ông ấy có một đệ tử đích truyền tên là Triệu Hồng Hoa."
"Triệu Hồng Hoa này có thiên phú hơn người, hắn có truyền thừa chân chính của Phiền Chiến Vương, hiện tại đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Vũ, e rằng còn mạnh hơn tôi!"
"Hắn là ông chủ lớn đằng sau xưởng rượu này, và cũng là người đàn ông cho chị Hoa chỗ dựa!"
"Tất cả tài sản của Phiền Chiến Vương ở Dương Thành đều giao cho một mình Triệu Hồng Hoa này quản lý."
"Cho nên, mặc dù Triệu Hồng Hoa không phải là người của Chiến Bộ, nhưng bởi vì có tầng quan hệ này với Phiền Chiến Vương, bất luận là xét về tài nguyên hay là mạng lưới quan hệ đều rất có thế lực!"
"Gần đây Chiến Bộ toàn lực truy nã Tứ Đại Thiên Vương vượt ngục, nơi ẩn náu của Sát Vương là do Triệu Hồng Hoa đào ra được, sau đó hắn báo tin tình báo này cho Chiến Bộ!"
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói, nữ phụ tá không khỏi hít sâu một hơi: "Triệu Hồng Hoa này quả thực lợi hại! Khó trách nhiều người đều phải cho hắn mấy phần mặt mũi!"
"Cho nên, Diệp Huyền đêm nay không biết tốt xấu gây chuyện ở đây, chẳng phải là chết chắc sao…"
Nghe vậy, phụ tá Vương Phi lạnh lùng nói: "Đó là Diệp Huyền tự chuốc lấy khổ, cho rằng bản thân có chút năng lực là có thể tung hoành thiên hạ, đêm nay đáng bị trừng phạt!"
Tiêu Băng Tuyết không lên tiếng, ánh mắt lại dán chặt vào cửa nhà hàng!
Trong nhà hàng!
Triệu Hồng Hoa hút một hơi xì gà, sau đó bình tĩnh đi xuống lầu một!
Khí thế áp đảo, uy nghiêm đáng sợ!
"Em yêu!"
Thấy người đàn ông của mình đã trở về, chị Hoa lập tức hưng phấn đến mức ngực phập phồng lên xuống, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
"Thằng nhãi, dù cậu có chút vốn liếng thì thế nào, có thể là đối thủ của anh Triệu sao?"
Diệp Huyền cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo và hống hách khó hiểu: "Hắn tới thì sao, cho dù là sư phụ hắn ở đây, cũng phải quỳ xuống cho tôi!"
"Cậu?"
Sắc mặt Triệu Hồng Hoa nhất thời trở nên nghiêm nghị, trên khuôn mặt nam tính cường tráng lập tức tràn ngập sát ý!
Nhưng mà bởi vì ánh sáng cầu thang mờ mịt nên trong lúc nhất thời anh ta không nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Huyền, chỉ đoán được đó là một thanh niên:
"Cậu nhóc, cậu rất can đảm, nhưng đáng tiếc đã dùng không đúng chỗ."
"Ồ?"
Diệp Huyền cười lạnh, sau đó bình tĩnh rít một hơi thuốc, nói: "Còn có khả năng là do các người đánh giá thấp tôi?"
Chị Hoa, người trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn và những người khác lập tức hung hăng cắn răng: "Làm càn! Dám tự phụ trước mặt anh Triệu! Giờ chết của mày đã đến rồi biết không?"
"Ha ha ha!" Triệu Hồng Hoa cười lớn: "Cũng không cần phải chết, nhưng không thể tránh khỏi việc phải quỳ xuống cho tôi, bị phế sạch tay chân là chuyện tất nhiên! Thằng nhóc, tiếp chiêu đi!"
Vừa nói xong câu này, Triệu Hồng Hoa đã quẹt chân, tốc độ cực nhanh của cảnh giới Nguyên Vũ lập tức được thể hiện!
Trong không khí đột nhiên xuất hiện một đợt sóng nhiệt!
Nắm đấm dữ tợn trong giây lát đã ở trước mặt Diệp Huyền!
"Lần này hắn nhất định sẽ chết!"
Chị Hoa và người trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đều thầm vỗ tay!
Nhưng…
Diệp Huyền hoàn toàn không né tránh, một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Triệu Hồng Hoa!
Giờ phút này, Triệu Hồng Hoa cuối cùng cũng mặt đối mặt, nhìn thẳng vào Diệp Huyền!
"Đây là?"
Triệu Hồng Hoa giật nảy cả mình, vô thức liều mạng thu hồi nắm đấm, lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền!
Sau đó!
Một cảnh tượng khiến người ta không tưởng tượng nổi đã xảy ra!
Bổ nhào xuống đất!
Triệu Hồng Hoa thế mà lại cung kính quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền trước mặt mọi người!
"Anh Triệu! Anh sao vậy?"
Nhìn thấy Triệu Hồng Hoa thực sự quỳ xuống, bất kể là chị Hoa hay là nhóm vệ sĩ có mặt đều chết lặng!
Tuy nhiên, khi họ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần!
Chỉ thấy Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm Triệu Hồng Hoa, cười lạnh nói: "Tiểu Triệu, anh thật có năng lực nha, dạo này trở nên có bản lĩnh như vậy, ngay cả tôi cũng dám đánh."
Tiếng cười lạnh của hắn khiến chị Hoa và những người khác bị dọa đến mức toàn thân phát run!