-
Chương 96-99
Chương 97: Xinh đẹp
Không thể không thừa nhận!
Lâm Thanh Nham như thế này thật lộng lẫy, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả các nữ minh tinh bước đi trên thảm đỏ!
Những người bên cạnh đều mở to mắt!
"Thật là đẹp…"
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn thẳng, toàn thân đột nhiên nóng bừng.
"Biến thái, anh còn muốn nhìn tới khi nào?"
Lâm Thanh Nham ngoài miệng thể hiện bất mãn, trên thực tế trong lòng lại âm thầm vui vẻ.
"Tôi nghĩ bữa ăn này có thể tiết kiệm rồi."
Lời nói đột ngột của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham sửng sốt một chút, cô vội vàng hỏi:
"Không… Tôi làm gì khiến anh không vui sao? Đây không phải là cách ăn mặc mà anh yêu cầu sao?"
"Không phải…"
Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, cười xấu xa nói: "Cô đẹp quá, nhan sắc xinh đẹp thế này ở trước mặt, không ăn cơm cũng đủ no bụng rồi!"
"Hả?"
Lâm Thanh Nham khẽ giật mình, sau khi tỉnh táo lại, không nhịn được bật cười, vỗ vỗ ngực Diệp Huyền:
"Cái tên biến thái này, chỉ biết ba hoa. Nhưng mà cũng khá có khiếu hài hước đó."
Diệp Huyền cũng cười nói: "Không ngờ cô lại mặc như tôi yêu cầu. Hơn nữa, nụ cười của cô thật sự rất đẹp. Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên cô cười với tôi như thế này."
"Thật sao?"
Ánh mắt Lâm Thanh Nham trìu mến, mặt hơi nóng, nói: "Bụng tôi bắt đầu kêu rồi, chúng ta mau vào đi."
"Được."
Nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Hai người cùng nhau bước vào cửa, cùng nhau ngồi xuống, Kim Đồng Ngọc Nữ lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
Trong số đó, còn có một người phụ nữ dùng bữa tại ghế siêu VIP - nữ thần chiến tranh Tiêu Băng Tuyết.
"Kia là Diệp Huyền sao?"
Tiêu Băng Tuyết đột nhiên nheo mắt lại khi nghĩ tới việc Diệp Huyền đã đánh bại phụ tá bên cạnh mình cách đây không lâu.
Lúc này, hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên, cùng ông già Du và các cổ đông khác đã rút khỏi Tập đoàn Lâm thị cũng ngay lập tức chú ý đến hai người Diệp Huyền!
"Lâm Thanh Nham, thật sự nhìn không ra cô lại thích tụ cùng một chỗ với rác rưởi!"
Lục Kiên say đến mức quờ quạng, chỉ tay vào Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền rồi bắt đầu chế nhạo hai người trước mặt tất cả mọi người!
Lục Chí Phàm và những cổ đông đã rút cổ phần của Tập đoàn Lâm thị cũng chế giễu: "Lâm tổng, xem ra tin đồn là sự thật, cô thật sự bao nuôi trai!"
"Tôi đã cảm thấy kỳ quái là tại sao tên Diệp Huyền này lại dám đi ngang ở công ty. Thì ra là đang cặp kè với phú bà như cô!"
Bọn họ vốn đã khó chịu vì chuyện rút lại cổ phần, bây giờ đối mặt với Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền, lửa giận không khỏi bộc phát!
Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý tò mò của rất nhiều khách hàng xung quanh. Tiếng bàn tán nghị luận cũng bắt đầu truyền đến.
"Hóa ra anh chàng đẹp trai này ăn cơm mềm à?"
"Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mỹ nữ kia lại là phú bà bao nuôi trai…"
"…"
Thấy những người xung quanh thì thầm bàn tán xôn xao, Lục Kiên càng thêm đắc ý, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền! Lần này ông đây muốn thanh danh của tụi mày bị quét sạch!"
Anh ta không ngừng hét lên: "Mọi người đều có thể nhìn rõ, đây chính là nhân vật trên đầu đề tin tức ngày hôm nay, Lâm Thanh Nham - tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Lâm thị!"
"Tập đoàn Lâm thị bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Hôm nay, bọn họ đã đuổi đi tất cả những nguyên lão sáng lập tập đoàn, thật sự ích kỷ, tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa!"
Lâm Thanh Nham lập tức luống cuống!
Cô đương nhiên biết Lục Kiên đang cố ý tìm cách trả thù!
"Lục Kiên, anh điên rồi đúng không, đang nói bậy bạ gì đó?"
Lâm Thanh Nham lạnh lùng quát to một tiếng!
"Ha ha!"
Lục Kiên càng cười lớn hơn: "Tôi điên rồi? Cô mới là người điên thực sự đấy! Điên cuồng vì đàn ông!"
"Có vô số công từ nhà giàu theo đuổi cô, cô lại không muốn, lại muốn tìm một tên da trắng mặt trơn ăn cơm mềm?"
"Cô mặc váy ngắn gợi cảm và đôi tất đen quyến rũ thế này, chỉ để làm hài lòng hắn thôi đúng không?"
"Cô ở trước mặt người khác ủng hộ hắn, hắn ở phía sau phục vụ cô, loại cuộc sống này rất sung sướng nhỉ? Ăn tối xong là sẵn sàng đi mướn phòng đúng không?"
"Lâm Thanh Nham, cô quá rẻ tiền, nhất định phải dính vào một thằng như Diệp Huyền à?"
"Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay các người!"
Bị Lục Kiên sỉ nhục, Lâm Thanh Nham tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Đồ hèn hạ!"
"Thanh Nham."
Diệp Huyền bình tĩnh cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc mảnh khảnh của Lâm Thanh Nham: "Không cần vì loại người này mà tức giận. Hơn nữa, phản ứng của cô thế này là không đúng rồi!"
Nói xong lời này!
Diệp Huyền đứng dậy, trực tiếp tát vào mặt Lục Kiên!
Chát!
Trong nhà hàng vang lên một tiếng tát lớn, Lục Kiên còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì lập tức bị đánh bay hơn mười mét như một quả bóng!
“Bịch” một tiếng trầm đục, anh ta té ngã trên đất!
Hiện trường lập tức hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sắc mặt kinh ngạc!
Bọn họ vội vàng nhìn sang hướng Lục Kiên!
Lục Kiên bị đánh đến nỗi khóe miệng nứt ra, vết máu kéo dài đến tận gốc tai, bờ môi bị lật lên, chân răng lộ ra, cái trán rướm máu, chật vật không chịu nổi!
"Má ơi!"
Tất cả mọi người đều âm thầm sợ hãi!
Lâm Thanh Nham mở to mắt đầy bối rối!
Chỉ có Diệp Huyền vừa ra tay đánh người thì mang vẻ mặt bình tĩnh!
"Ha ha."
Hắn thờ ơ cầm khăn trên bàn ăn lên, lau tay rồi cười nói: "Thấy chưa, để đối phó với loại cặn bã này, phải đánh, hiểu không?"
Sau đó, hắn quay đầu mỉm cười nói với Lâm Thanh Nham: "Người đẹp, hiện tại tâm tình tốt hơn không?"
Lâm Thanh Nham lại sững sờ. Cô nghĩ lại cảnh vừa rồi Diệp Huyền không chút do dự tiến lên bảo vệ mình, lại nhìn thấy Lục Kiên bị Diệp Huyền dạy dỗ thê thảm như vậy!
Trong phút chốc, cơn tức giận mà cô đang kìm nén vì bị Lục Kiên sỉ nhục trước mặt mọi người vừa rồi ngay lập tức chuyển thành sự cảm kích đầy ấm áp dễ chịu!
"Thoải mái! Tâm trạng thật sảng khoái!"
Lâm Thanh Nham gật đầu thật mạnh, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn Diệp Huyền lóe lên ánh sáng vui vẻ!
Tuy nhiên, Lục Chí Phàm lại nổi trận lôi đình!
Ông ta vội vàng chạy tới đỡ Lục Kiên bị thương đứng dậy, tức giận mắng Diệp Huyền: "Đồ khốn kiếp, mày dám đánh con trai tao!"
Khóe miệng Diệp Huyền cong lên, sau đó hắn sải bước về phía trước, trực tiếp tát vào mặt Lục Chí Phàm!
Chát!
Lục Chí Phàm đột nhiên hét lên một tiếng, khóe miệng cũng nứt ra, thậm chí còn có chiếc răng dính máu rơi xuống, khóe miệng tràn đầy máu đỏ!
Cảnh tượng đột ngột này!
Bất kể là Lâm Thanh Nham hay cổ đông cũ của tập đoàn Lâm thị đều sững sờ!
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Huyền không chỉ đánh Lục Kiên mà hiện tại còn không buông tha cho Lục Chí Phàm!
"Ai dám nói tôi ăn cơm mềm, hay còn muốn sỉ nhục tiểu thư Lâm Thanh Nham, đứng lên đi."
Diệp Huyền lại lần nữa xoa xoa tay, chậm rãi mở miệng.
"Ha…"
Ông già Du và các cổ đông cũ khác bị dọa đến mức đóng chặt miệng, thậm chí còn không dám nhìn Diệp Huyền, sợ rước họa vào thân!
"Xem ra không ai dám nói gì."
"Mang theo cha con Lục Chí Phàm xéo nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi."
Diệp Huyền cười lạnh, sau đó ngồi xuống nói với Lâm Thanh Nham: "Ăn thôi, đừng vì đám rác rưởi này mà không vui."
Lâm Thanh Nham cũng gật đầu cười đáp lại, cô tất nhiên sảng khoái vì Diệp Huyền ra tay dọn dẹp sạch sẽ cha con Lục Chí Phàm. Cô thật sự đã sớm muốn dạy cho hai cha con này một bài học!
"Diệp Huyền!"
Lúc này, Lục Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, sờ sờ cái miệng đang chảy máu của mình, hùng hùng hổ hổ mắng: "Mày có biết bà chủ ở đây là chị Hoa không! Mày chết chắc rồi!"
Nghe Lục Chí Phàm nói ra danh xưng “chị Hoa”, Lâm Thanh Nham lập tức giật mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút!
Chương 98: Chị Hoa xuất hiện
"Đây là chỗ của chị Hoa..." Sắc mặt Lâm Thanh Nham có chút khó coi.
"Cô không sao chứ?" Diệp Huyền thấy sắc mặt Lâm Thanh Nham hơi thay đổi thì nhẹ giọng hỏi.
"Chị Hoa…" Lâm Thanh Nham có chút lo lắng: "Lai lịch của chị Hoa không đơn giản, ngay cả người của ngũ đại gia tộc cũng phải cho chị ta chút thể diện. Vừa rồi tôi không nhớ chị ta là chủ sở hữu nhà hàng này, chị ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai gây chuyện đánh nhau ở đây…"
Vừa nói xong đã nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ tía gợi cảm và đôi giày cao gót màu đỏ tươi từ tầng hai của nhà hàng chậm rãi đi tới, trên tay cầm một ly rượu vang.
Đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ gợi cảm, dáng người duyên dáng và bộ ngực nhấp nhô đều toát lên vẻ nữ tính quyến rũ. Bốn vệ sĩ vạm vỡ khôi ngô đi theo sau càng làm nổi bật khí thế bức người của cô ta!
"Chị Hoa!"
"Chị Hoa!"
Thấy cô ta xuất hiện, rất nhiều vị khách có mặt ở đây lập tức đứng dậy, bày tỏ sự kính trọng đối với chị Hoa, đồng thời cũng không che giấu được sự ái mộ và thưởng thức trong lòng.
"Xin chào mọi người."
Đôi môi đỏ mọng của chị Hoa khẽ nhếch lên, đáp lại mọi người bằng một nụ cười, sau đó liếc nhìn thấy Lục Kiên trên mặt đất và Lục Chí Phàm với khóe miệng đầy máu thì sắc mặt liền thay đổi!
"Thưa quý khách, sao lại xảy ra chuyện thế này?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị Hoa nở nụ cười, nhưng thái độ lại rất cường thế, khiến người ta run rẩy trong lòng.
"Chị Hoa, cô đến thật đúng lúc!"
Lục Chí Phàm đột nhiên trở nên hưng phấn: "Tôi biết rất rõ quy tắc nơi này của cô, cho nên sẽ không bao giờ gây chuyện!"
"Nhưng cái thằng nhãi da trắng mặt trơn được bao nuôi này lại ra tay đánh tôi và con trai tôi trong địa bàn của cô! Chúng tôi là khách hàng VIP của nhà hàng cô, cô phải thay chúng tôi chủ trì công đạo!"
Nói xong, Lục Chí Phàm cố ý tức giận chỉ vào Diệp Huyền: "Chính là thằng này!"
Những vị khách xung quanh lần lượt lắc đầu.
"Người đàn ông tên Diệp Huyền kia vì khoái lạc nhất thời, vì thể hiện trước mặt mỹ nữ nên ra tay đánh người, hiện tại phải chịu khổ rồi."
"Trước đó ở Dương Thành có người có quyền lực uống vài ly rồi gây ồn ào cãi nhau ở đây, sau đó bị cảnh sát mang đi, tiếp theo còn phải xin lỗi chị Hoa!"
"Cách đây không lâu, một thanh niên siêu giàu ở tỉnh lỵ quấy rối nhân viên phục vụ ở đây, chị Hoa đã đánh gãy tay hắn!"
"Nhưng thằng nhóc nhà giàu đó không dám có ý kiến gì cả, thậm chí còn mang theo 50 triệu tới nhận lỗi!"
Cứ như vậy, những vị khách có mặt ở đây đều cảm thấy Diệp Huyền chắc chắn sẽ gặp rắc rối vì đã ra tay đánh người ở địa bàn của chị Hoa!
Hai cha con Lục Chí Phàm, cũng như ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác đang âm thầm vụng trộm vui vẻ trong lòng!
Lần này, dù Diệp Huyền không bị đánh chết thì hai tay cũng phải bị phế bỏ!
"Là cậu ra tay đánh người?"
Đôi mắt sáng ngời của chị Hoa khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thái độ vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo!
"Đúng vậy."
Nghe thấy câu hỏi lạnh lùng của chị Hoa, Diệp Huyền không hề ngụy biện. Hắn cho rằng, đã đánh người thì phải thừa nhận!
Đàn ông cao bảy thước phải dũng cảm chịu trách nhiệm!
"Chị Hoa!"
Lâm Thanh Nham vội vàng nói: "Nếu không phải do cha con Lục Chí Phàm làm tổn thương người khác, sỉ nhục tôi ở nơi công cộng thì Diệp Huyền cũng sẽ không đánh bọn họ…"
"Đừng nói nữa!"
Chị Hoa lập tức xua tay ngắt lời, sau đó lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Tôi không muốn biết chuyện giữa các người, tôi chỉ cần biết ai gây sự đánh người trước."
Lời này giống như băng mùa đông lạnh thấu xương, khiến Lâm Thanh Nham lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!
Điều đó cũng khiến cô nhận ra rằng chị Hoa không dễ nói chuyện như vậy. Nhưng mà Diệp Huyền lại tỏ ra thờ ơ, điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham càng cảm thấy khó chịu:
"Đều là tại mình mà Diệp Huyền mới ra tay đánh người, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với anh ấy, vậy mình phải làm sao bây giờ…"
Chị Hoa trực tiếp phớt lờ vẻ xấu hổ trên mặt Lâm Thanh Nham, ánh mắt rơi vào trên người Lục Chí Phàm:
"Anh Lục, cậu ta đánh anh như vậy, anh định làm gì với cậu ta?"
Lục Chí Phàm thấy chị Hoa muốn làm chủ thay ông ta, lập tức mừng rỡ, cười nham hiểm:
"Tôi muốn Lâm Thanh Nham uống hết ba chai rượu mạnh, sau đó xin lỗi tôi trước mặt mọi người! Về phần Diệp Huyền, hắn nhất định phải quỳ xuống nói xin lỗi!"
Lúc này, Lục Kiên cũng không quan tâm đến cơn đau trong miệng, cố chịu đựng đau đớn nói:
"Tôi muốn Diệp Huyền bò dưới đũng quần tôi như một con chó!"
Mặc dù yêu cầu mà hai cha con đưa ra rất khắc nghiệt!
Nhưng họ là khách VIP của nhà hàng, chị Hoa cũng không can thiệp quá nhiều mà nhìn thẳng vào Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham: "Hai người nghe rõ chưa?"
Giọng nói của chị Hoa lạnh lùng, cô ta nhìn Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham: "Là do hai người ra tay trước, nếu hai người đáp ứng yêu cầu của cha con phó chủ tịch Lục, tôi sẽ bỏ qua chuyện tối nay."
Lục Kiên không khỏi đắc ý cười, sau đó đứng thế trung bình tấn, bày ra tư thế để chó chui qua hố, chờ Diệp Huyền bò qua:
"Diệp Huyền, nhanh lên! Ha ha ha!"
Ông già Du và những cổ đông khác cũng cười nói: "Diệp Huyền! Còn dám nói mình không phải là đồ nhà quê? Hiện tại nháo ra chuyện rồi thấy không?"
"Mau bò dưới đáy quần Lục Kiên thiếu gia đi, đừng cản trở khách hàng khác dùng bữa! Nếu làm chị Hoa khó chịu thì cậu coi như xong đời!"
Nhìn dáng vẻ vênh váo hung hăng của bọn họ, Lâm Thanh Nham không khỏi nổi nóng: "Lục Kiên, mấy người, tất cả đừng có khinh người quá đáng!"
"Ha ha."
Diệp Huyền khẽ mỉm cười. Hắn bảo vệ Lâm Thanh Nham sau lưng, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc lên.
"Cô là chị Hoa đúng không, cô đã ra quy định không thể gây chuyện ở đây, vậy thì cha con Lục Chí Phàm sỉ nhục bạn tôi trước mặt mọi người, gây rắc rối, tất cả mọi người có thể làm chứng!"
"Rõ ràng là họ gây rối và ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi!"
"Cô chẳng những không trách bọn họ, ngược lại còn muốn đối phó chúng tôi? Ngoài mặt thì cô đang chủ trì công đạo, nhưng thật ra là đang thiên vị bọn họ."
"Cho nên tôi không thể đồng tình với cách xử lý sự việc và thái độ của cô. Đương nhiên, tôi có lý do để không chấp nhận ý kiến của cô về cách giải quyết này."
Có thể thấy được, hắn không chỉ không quan tâm đến những lời đe dọa của mọi người, mà còn không quan tâm đến yêu cầu của bà chủ ở đây là chị Hoa!
Nhìn thấy tình hình này!
Mọi người xôn xao nơm nớp lo sợ!
Hắn làm tim Lâm Thanh Nham đập như nổi trống!
Diệp Huyền thật quá to gan!
Chán sống rồi à?!
"Làm càn!" Khuôn mặt xinh đẹp của chị Hoa tràn đầy tức giận: "Cậu cũng không hỏi thăm một chút xem người dám phá vỡ quy tắc của tôi cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như thế nào!"
Những người khách có mặt ở đây cũng im lặng gật đầu!
Nếu như ép chị Hoa phải ra tay, vậy chỉ sợ là Diệp Huyền không chỉ đơn giản chịu nhục bò qua đáy quần thôi đâu, mà sẽ bị xử tử!
Hậu quả rất nghiêm trọng!
Diệp Huyền cười nhạt, phà ra một hơi thuốc lá, ánh mắt rơi vào trên người chị Hoa:
"Cô cho rằng bản thân có chỗ dựa thì ngon lắm sao? Cho rằng tôi nhất định phải thi hành mệnh lệnh của cô? Buồn cười!"
Nghe lời này, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, trực tiếp ngồi xuống ghế!
Nguy rồi!
Lần này Diệp Huyền chọc phải họa lớn rồi!
Không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt!
Chương 99: Diệp Huyền không nể mặt
Diệp Huyền không cho chị Hoa chút mặt mũi nào, bầu không khí trong phòng căng thẳng đến cực điểm!
“Thằng nhãi này, có phải hắn ta say đến mức không tỉnh táo rồi không, sao lại nói chuyện với chị Hoa như vậy?”
“Vừa nãy chỉ cần hắn quỳ xuống là được rồi, nhưng bây giờ chị Hoa đang tức giận, hắn gặp rắc rối rồi…”
“Chị Hoa, hắn thế mà không coi chị ra gì!”
Lục Chí Phàm ở bên cạnh châm ngòi thêm dầu vào lửa, tựa hồ sợ Diệp Huyền có thể may mắn chạy thoát, trong lòng hắn đặc biệt hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Chị Hoa có lẽ không ngờ Diệp Huyền lại dám đối đầu với mình, khuôn mặt quyến rũ cảm động lòng người cúi xuống: “Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”
Diệp Huyền vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi, thừa dịp lúc tôi chưa thực sự tức giận, cô nên lập đưa cha con nhà họ Lục đuổi ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Lục Chí Phàm càng cười lớn hơn: “Tên đúng là tên nhà quê, chị Hoa địa vị cao quý vậy mà còn muốn chỉ tay sai khiến? Mày là củ hành gì?”
Lục Kiên cũng cười khinh bỉ: “Tên phế vật này tính là gì chứ, cho dù cảnh sát trưởng có đến thì cũng phải khách khí với chị Hoa, hắn thật là ngu ngốc!”
Cứ như vậy, xung quanh tràn ngập sự lên án, trách mắng Diệp Huyền đến thương tích đầy mình, đồng thời cũng khiến Lâm Thanh Nham càng thêm sợ hãi!
Cô nghĩ mãi vẫn không rõ!
Tại sao Diệp Huyền có thể giữ bình tĩnh và cư xử bá đạo như vậy cho dù trong bất cứ tình huống nào!
“Hừm, cậu thật sự rất quyết đoán!”
Chị Hoa tức đến bật cười, trên mặt lộ ra sát khí: “Tôi muốn xem thử xem cậu có khả năng gì!”
Cha con của Lục Chí Phàm, cũng như ông già họ Du cũng chế nhạo.
Diệp Huyền tựa hồ chăm chú suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Nếu cô tiếp tục lựa chọn thiên vị bọn họ, tôi không ngại cho cô một cái tát vào mặt, biến cô thành cái đầu heo đâu!”
Lời này vừa nói ra, chị Hoa càng cảm thấy mất mặt! Mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm không thể dung hòa!
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết ngồi khu vực khách VIP, chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi nở nụ cười bất lực: “Cái tên Diệp Huyền này thật sự rất to gan. Đúng là không thể thu liễm một chút sao?”
Ở bên cạnh, nam phó quan Vương Phi lạnh lùng nói: “Diệp Huyền kia quá kiêu ngạo, cứ để hắn tiếp tục gây chuyện, để hắn nhớ lâu hơn cũng tốt?”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: “Chị Hoa có sự ủng hộ của những người có thế lực, nếu chuyện này lớn hơn thì cuối cùng giải quyết cũng không dễ dàng. Tốt hơn hết vẫn nên hòa giải một chút!”
Lúc này Tiêu Băng Tuyết đã lên tiếng, Vương Phi và nữ phó quan cũng không dám bày tỏ ý kiến gì thêm, vì vậy vội vàng nhấc điện thoại gọi điện thoại cho chị Hoa.
Ở dưới lầu, bởi vì sự kiêu ngạo của Diệp Huyền, bầu không khí trở nên rất căng thẳng, lúc này, điện thoại di động của chị Hoa reo lên.
“Tiêu chiến thần”
Chị Hoa sững sờ một lát, nhanh chóng nhấn nút trả lời. “Chị Hoa, hôm nay hãy nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này nhé. Coi như tôi nợ chị một ân tình, được không?”
Tiêu Băng Tuyết dường như đang hỏi ý kiến của chị Hoa, nhưng cô thực sự rất áp bức.
“Được, được.” Chị Hoa khéo léo, lập tức mỉm cười: “Vậy tôi sẽ theo ý của ngài mà làm, ngài tiếp tục dùng bữa đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa!”
“Cảm ơn chị Hoa.”
Sau khi Tiêu Băng Tuyết cảm ơn, cô lập tức cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy, chị Hoa?”
Lục Chí Phàm vội vàng hỏi, chị Hoa không trả lời, chỉ cầm điện thoại, dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Huyền, ánh mắt có chút nghi hoặc. Tên nhãi này thế mà không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy!
Còn có thể để cho nữ chiến thần nói giúp một câu!
Chị Hoa điều chỉnh cảm xúc, lạnh giọng nói: “Lục tổng, nếu là do anh dùng lời nói không đúng với Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền trước thì đó là lỗi của các anh.”
“Diệp Huyền ra tay đánh các anh, coi như đó là bài học giáo huấn đi. Có người đã gọi cho tôi để không truy cứu việc này nữa, việc này đến đây thôi!”
Mặc dù chị Hoa có chút không cam lòng, dù sao Diệp Huyền cũng đã làm cô ta mất mặt ở chốn đông người. Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết, nữ chiến thần cũng đã lên tiếng thì cô ta không thể đắc tội được!
Dù sao Tiêu Băng Tuyết không chỉ là nữ chiến thân, mà cha của cô còn là một trưởng chiến khu, lai lịch của cô cũng không đơn giản!
“Việc này không truy cứu nữa sao?”
Lục Chí Phàm và những người khác nghe lời nói của chị Hoa, lập tức nghiến răng!
Bọn họ không hiểu, tại sao Diệp Huyền kiêu ngạo đến vậy mà nhưng chị Hoa vẫn sẵn sàng nhượng bộ? Vừa rồi là ai đã gọi điện thoại cho chị Hoa? Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy hoài nghi!
“Đi thôi!”
Mặc dù trong lòng Lục Chí Phàm rất tức giận, nhưng hắn không dám có ý kiến gì với chị Hoa, cho nên chỉ có thể kìm nén cơn giận rồi xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã.”
“Còn chưa xin lỗi thì đừng hòng muốn rời đi!”
Giọng nói của Diệp Huyền vang lên, âm thanh không, nói cũng lớn không nhanh, nhưng đủ để toàn bộ khán giả đều có thể nghe thấy, hơn nữa còn lộ ra vẻ khinh thường!
Giống như không coi cha con Lục Chí Phàm ra cái gì!
Điều này khiến cha con Lục Chí Phàm giận tím mặt
“Mày muốn chúng tao chịu tội ư?”
Lục Chí Phàm tức giận nói: “Chị Hoa đã nói rồi, sẽ không truy cứu nữa, vậy tại sao chúng tao phải xin lỗi chứ!”
“Mày là ai chứ, mày có tiếng nói hơn chị Hoa sao?”
Lục Chí Phàm thật sự là một con cáo già, dù lớn giọng gầm thét nhưng hắn vẫn không quên kéo chị Hoa vào, đặt Diệp Huyền vào thế hoàn toàn bị động. Sắc mặt chị Hoa thay đổi. Cái tên Diệp Huyền này, thế mà dám không giữ thể diện cho ta như vậy sao? Đôi mắt sáng ngời của cô ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Diệp Huyền, cô ta muốn xem anh sẽ nói gì!
Không ngờ, Diệp Huyền lại không coi ai ra gì: “Chị Hoa, đừng trách tôi không cho cô cơ hội, cô nói thử xem, Lục Chí Chí Phàm và Lục Kiên có nên xin lỗi không!”
Lục Chí Phàm vội vàng nói: “Chị Hoa, chị đã nói chuyện này không truy cứu nữa, cho nên không cần xin lỗi nữa đúng không!”
“Nếu không uy nghiêm của chị ở đâu chứ?”
Mà chị Hoa cũng nhìn thấy thái độ cứng rắn không thể thương lượng của Diệp Huyền, lồng ngực phập phồng, lạnh lùng nói: “Cậu là đang ép buộc tôi sao?”
“Chị có thể nghĩ như vậy!”
“Điều tôi muốn là sự công bằng công chính, nếu không công bằng công chính, trong lòng tôi thực sự rất khó chịu, lại muốn quản.”
“Hai cha con nhà họ Lục phải xin lỗi.”
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm nghị, hắn nhìn chằm chằm chị Hoa từ trên xuống dưới:
“Bây giờ cô đã hiểu ý tôi rồi chứ, giới hạn năm giây để bày tỏ quan điểm của mình, một khi thời gian trôi qua, tôi tự sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề này.”
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ!
Tên điên này thật sự là kiêu ngạo!
Sao hắn dám nói chuyện với chị Hoa như thế này?!
Ngay cả Tiêu Băng Tuyết, nữ chiến thần đang theo dõi toàn bộ quá trình trên lầu, lúc này cũng lắc đầu liên tục: “Cái tên Diệp Huyền này, cho rằng bản thân có một chút năng lực thì ghê gớm lắm sao! Thật làm người ta quá thất vọng rồi.”
Phó quan Vương Phi vẻ mặt đùa cợt: “Đã không nhận ý tốt của chiến thần thì sẽ phải tự bản thân gánh chịu hậu quả về sau rồi!”
Đúng như dự đoán!
Sau khi chị Hoa bị Diệp Huyền uy hiếp, mặt mũi lập tức tràn đầy tức giận:
“Người vừa rồi gọi điện thoại bảo tôi cho qua đi, tôi cũng định sẽ bỏ qua rồi!
Không ngờ cậu lại không biết điều như vậy!”
Diệp Huyền cười nói: “Diệp Huyền tôi ở trước mặt cô còn cần phải biết điều sao? Cô thì là cái củ hành gì? Cũng xứng à? Cho dù là tên đàn ông chống lưng cho cũng không xứng đâu!”
“Cậu!” Chị Hoa càng tức giận hơn: “Cậu đã nói chuyện tới mức này rồi thì… Được!”
“Tôi quyết định, Lục Chí Phàm, hai cha con của Lục Kiên không cần phải xin lỗi với cậu!”
“Tôi muốn xem cậu có thể làm gì ở địa bàn của tôi. Nếu hôm nay không trị được cậu, cậu thật sự sẽ vô pháp vô thiên rồi!”
Không ngờ!
Ngay khi lời nói của chị Hoa vừa thốt ra, Diệp Huyền đưa tay đã đánh mạnh về phía Lục Chí Phàm, đồng thời đá mạnh vào bụng Lục Kiên!
Binh!
Bốp!
Diệp Huyền ra tay đánh người ngay trước mặt chị Hoa!
Không thể không thừa nhận!
Lâm Thanh Nham như thế này thật lộng lẫy, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả các nữ minh tinh bước đi trên thảm đỏ!
Những người bên cạnh đều mở to mắt!
"Thật là đẹp…"
Ánh mắt Diệp Huyền nhìn thẳng, toàn thân đột nhiên nóng bừng.
"Biến thái, anh còn muốn nhìn tới khi nào?"
Lâm Thanh Nham ngoài miệng thể hiện bất mãn, trên thực tế trong lòng lại âm thầm vui vẻ.
"Tôi nghĩ bữa ăn này có thể tiết kiệm rồi."
Lời nói đột ngột của Diệp Huyền khiến Lâm Thanh Nham sửng sốt một chút, cô vội vàng hỏi:
"Không… Tôi làm gì khiến anh không vui sao? Đây không phải là cách ăn mặc mà anh yêu cầu sao?"
"Không phải…"
Diệp Huyền hơi nhếch khóe miệng, cười xấu xa nói: "Cô đẹp quá, nhan sắc xinh đẹp thế này ở trước mặt, không ăn cơm cũng đủ no bụng rồi!"
"Hả?"
Lâm Thanh Nham khẽ giật mình, sau khi tỉnh táo lại, không nhịn được bật cười, vỗ vỗ ngực Diệp Huyền:
"Cái tên biến thái này, chỉ biết ba hoa. Nhưng mà cũng khá có khiếu hài hước đó."
Diệp Huyền cũng cười nói: "Không ngờ cô lại mặc như tôi yêu cầu. Hơn nữa, nụ cười của cô thật sự rất đẹp. Trong trí nhớ của tôi, đây là lần đầu tiên cô cười với tôi như thế này."
"Thật sao?"
Ánh mắt Lâm Thanh Nham trìu mến, mặt hơi nóng, nói: "Bụng tôi bắt đầu kêu rồi, chúng ta mau vào đi."
"Được."
Nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền khẽ mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Hai người cùng nhau bước vào cửa, cùng nhau ngồi xuống, Kim Đồng Ngọc Nữ lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
Trong số đó, còn có một người phụ nữ dùng bữa tại ghế siêu VIP - nữ thần chiến tranh Tiêu Băng Tuyết.
"Kia là Diệp Huyền sao?"
Tiêu Băng Tuyết đột nhiên nheo mắt lại khi nghĩ tới việc Diệp Huyền đã đánh bại phụ tá bên cạnh mình cách đây không lâu.
Lúc này, hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên, cùng ông già Du và các cổ đông khác đã rút khỏi Tập đoàn Lâm thị cũng ngay lập tức chú ý đến hai người Diệp Huyền!
"Lâm Thanh Nham, thật sự nhìn không ra cô lại thích tụ cùng một chỗ với rác rưởi!"
Lục Kiên say đến mức quờ quạng, chỉ tay vào Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền rồi bắt đầu chế nhạo hai người trước mặt tất cả mọi người!
Lục Chí Phàm và những cổ đông đã rút cổ phần của Tập đoàn Lâm thị cũng chế giễu: "Lâm tổng, xem ra tin đồn là sự thật, cô thật sự bao nuôi trai!"
"Tôi đã cảm thấy kỳ quái là tại sao tên Diệp Huyền này lại dám đi ngang ở công ty. Thì ra là đang cặp kè với phú bà như cô!"
Bọn họ vốn đã khó chịu vì chuyện rút lại cổ phần, bây giờ đối mặt với Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền, lửa giận không khỏi bộc phát!
Động tĩnh bên này lập tức thu hút sự chú ý tò mò của rất nhiều khách hàng xung quanh. Tiếng bàn tán nghị luận cũng bắt đầu truyền đến.
"Hóa ra anh chàng đẹp trai này ăn cơm mềm à?"
"Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mỹ nữ kia lại là phú bà bao nuôi trai…"
"…"
Thấy những người xung quanh thì thầm bàn tán xôn xao, Lục Kiên càng thêm đắc ý, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Lâm Thanh Nham, Diệp Huyền! Lần này ông đây muốn thanh danh của tụi mày bị quét sạch!"
Anh ta không ngừng hét lên: "Mọi người đều có thể nhìn rõ, đây chính là nhân vật trên đầu đề tin tức ngày hôm nay, Lâm Thanh Nham - tổng giám đốc bá đạo của tập đoàn Lâm thị!"
"Tập đoàn Lâm thị bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa. Hôm nay, bọn họ đã đuổi đi tất cả những nguyên lão sáng lập tập đoàn, thật sự ích kỷ, tàn nhẫn, vô tình vô nghĩa!"
Lâm Thanh Nham lập tức luống cuống!
Cô đương nhiên biết Lục Kiên đang cố ý tìm cách trả thù!
"Lục Kiên, anh điên rồi đúng không, đang nói bậy bạ gì đó?"
Lâm Thanh Nham lạnh lùng quát to một tiếng!
"Ha ha!"
Lục Kiên càng cười lớn hơn: "Tôi điên rồi? Cô mới là người điên thực sự đấy! Điên cuồng vì đàn ông!"
"Có vô số công từ nhà giàu theo đuổi cô, cô lại không muốn, lại muốn tìm một tên da trắng mặt trơn ăn cơm mềm?"
"Cô mặc váy ngắn gợi cảm và đôi tất đen quyến rũ thế này, chỉ để làm hài lòng hắn thôi đúng không?"
"Cô ở trước mặt người khác ủng hộ hắn, hắn ở phía sau phục vụ cô, loại cuộc sống này rất sung sướng nhỉ? Ăn tối xong là sẵn sàng đi mướn phòng đúng không?"
"Lâm Thanh Nham, cô quá rẻ tiền, nhất định phải dính vào một thằng như Diệp Huyền à?"
"Tập đoàn Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay các người!"
Bị Lục Kiên sỉ nhục, Lâm Thanh Nham tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Đồ hèn hạ!"
"Thanh Nham."
Diệp Huyền bình tĩnh cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ngọc mảnh khảnh của Lâm Thanh Nham: "Không cần vì loại người này mà tức giận. Hơn nữa, phản ứng của cô thế này là không đúng rồi!"
Nói xong lời này!
Diệp Huyền đứng dậy, trực tiếp tát vào mặt Lục Kiên!
Chát!
Trong nhà hàng vang lên một tiếng tát lớn, Lục Kiên còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì lập tức bị đánh bay hơn mười mét như một quả bóng!
“Bịch” một tiếng trầm đục, anh ta té ngã trên đất!
Hiện trường lập tức hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhịn không được hít vào một hơi, sắc mặt kinh ngạc!
Bọn họ vội vàng nhìn sang hướng Lục Kiên!
Lục Kiên bị đánh đến nỗi khóe miệng nứt ra, vết máu kéo dài đến tận gốc tai, bờ môi bị lật lên, chân răng lộ ra, cái trán rướm máu, chật vật không chịu nổi!
"Má ơi!"
Tất cả mọi người đều âm thầm sợ hãi!
Lâm Thanh Nham mở to mắt đầy bối rối!
Chỉ có Diệp Huyền vừa ra tay đánh người thì mang vẻ mặt bình tĩnh!
"Ha ha."
Hắn thờ ơ cầm khăn trên bàn ăn lên, lau tay rồi cười nói: "Thấy chưa, để đối phó với loại cặn bã này, phải đánh, hiểu không?"
Sau đó, hắn quay đầu mỉm cười nói với Lâm Thanh Nham: "Người đẹp, hiện tại tâm tình tốt hơn không?"
Lâm Thanh Nham lại sững sờ. Cô nghĩ lại cảnh vừa rồi Diệp Huyền không chút do dự tiến lên bảo vệ mình, lại nhìn thấy Lục Kiên bị Diệp Huyền dạy dỗ thê thảm như vậy!
Trong phút chốc, cơn tức giận mà cô đang kìm nén vì bị Lục Kiên sỉ nhục trước mặt mọi người vừa rồi ngay lập tức chuyển thành sự cảm kích đầy ấm áp dễ chịu!
"Thoải mái! Tâm trạng thật sảng khoái!"
Lâm Thanh Nham gật đầu thật mạnh, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn Diệp Huyền lóe lên ánh sáng vui vẻ!
Tuy nhiên, Lục Chí Phàm lại nổi trận lôi đình!
Ông ta vội vàng chạy tới đỡ Lục Kiên bị thương đứng dậy, tức giận mắng Diệp Huyền: "Đồ khốn kiếp, mày dám đánh con trai tao!"
Khóe miệng Diệp Huyền cong lên, sau đó hắn sải bước về phía trước, trực tiếp tát vào mặt Lục Chí Phàm!
Chát!
Lục Chí Phàm đột nhiên hét lên một tiếng, khóe miệng cũng nứt ra, thậm chí còn có chiếc răng dính máu rơi xuống, khóe miệng tràn đầy máu đỏ!
Cảnh tượng đột ngột này!
Bất kể là Lâm Thanh Nham hay cổ đông cũ của tập đoàn Lâm thị đều sững sờ!
Bọn họ không ngờ rằng Diệp Huyền không chỉ đánh Lục Kiên mà hiện tại còn không buông tha cho Lục Chí Phàm!
"Ai dám nói tôi ăn cơm mềm, hay còn muốn sỉ nhục tiểu thư Lâm Thanh Nham, đứng lên đi."
Diệp Huyền lại lần nữa xoa xoa tay, chậm rãi mở miệng.
"Ha…"
Ông già Du và các cổ đông cũ khác bị dọa đến mức đóng chặt miệng, thậm chí còn không dám nhìn Diệp Huyền, sợ rước họa vào thân!
"Xem ra không ai dám nói gì."
"Mang theo cha con Lục Chí Phàm xéo nhanh lên, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng tôi."
Diệp Huyền cười lạnh, sau đó ngồi xuống nói với Lâm Thanh Nham: "Ăn thôi, đừng vì đám rác rưởi này mà không vui."
Lâm Thanh Nham cũng gật đầu cười đáp lại, cô tất nhiên sảng khoái vì Diệp Huyền ra tay dọn dẹp sạch sẽ cha con Lục Chí Phàm. Cô thật sự đã sớm muốn dạy cho hai cha con này một bài học!
"Diệp Huyền!"
Lúc này, Lục Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, sờ sờ cái miệng đang chảy máu của mình, hùng hùng hổ hổ mắng: "Mày có biết bà chủ ở đây là chị Hoa không! Mày chết chắc rồi!"
Nghe Lục Chí Phàm nói ra danh xưng “chị Hoa”, Lâm Thanh Nham lập tức giật mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút!
Chương 98: Chị Hoa xuất hiện
"Đây là chỗ của chị Hoa..." Sắc mặt Lâm Thanh Nham có chút khó coi.
"Cô không sao chứ?" Diệp Huyền thấy sắc mặt Lâm Thanh Nham hơi thay đổi thì nhẹ giọng hỏi.
"Chị Hoa…" Lâm Thanh Nham có chút lo lắng: "Lai lịch của chị Hoa không đơn giản, ngay cả người của ngũ đại gia tộc cũng phải cho chị ta chút thể diện. Vừa rồi tôi không nhớ chị ta là chủ sở hữu nhà hàng này, chị ta sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai gây chuyện đánh nhau ở đây…"
Vừa nói xong đã nhìn thấy một người phụ nữ mảnh khảnh xinh đẹp mặc chiếc váy màu đỏ tía gợi cảm và đôi giày cao gót màu đỏ tươi từ tầng hai của nhà hàng chậm rãi đi tới, trên tay cầm một ly rượu vang.
Đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ gợi cảm, dáng người duyên dáng và bộ ngực nhấp nhô đều toát lên vẻ nữ tính quyến rũ. Bốn vệ sĩ vạm vỡ khôi ngô đi theo sau càng làm nổi bật khí thế bức người của cô ta!
"Chị Hoa!"
"Chị Hoa!"
Thấy cô ta xuất hiện, rất nhiều vị khách có mặt ở đây lập tức đứng dậy, bày tỏ sự kính trọng đối với chị Hoa, đồng thời cũng không che giấu được sự ái mộ và thưởng thức trong lòng.
"Xin chào mọi người."
Đôi môi đỏ mọng của chị Hoa khẽ nhếch lên, đáp lại mọi người bằng một nụ cười, sau đó liếc nhìn thấy Lục Kiên trên mặt đất và Lục Chí Phàm với khóe miệng đầy máu thì sắc mặt liền thay đổi!
"Thưa quý khách, sao lại xảy ra chuyện thế này?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của chị Hoa nở nụ cười, nhưng thái độ lại rất cường thế, khiến người ta run rẩy trong lòng.
"Chị Hoa, cô đến thật đúng lúc!"
Lục Chí Phàm đột nhiên trở nên hưng phấn: "Tôi biết rất rõ quy tắc nơi này của cô, cho nên sẽ không bao giờ gây chuyện!"
"Nhưng cái thằng nhãi da trắng mặt trơn được bao nuôi này lại ra tay đánh tôi và con trai tôi trong địa bàn của cô! Chúng tôi là khách hàng VIP của nhà hàng cô, cô phải thay chúng tôi chủ trì công đạo!"
Nói xong, Lục Chí Phàm cố ý tức giận chỉ vào Diệp Huyền: "Chính là thằng này!"
Những vị khách xung quanh lần lượt lắc đầu.
"Người đàn ông tên Diệp Huyền kia vì khoái lạc nhất thời, vì thể hiện trước mặt mỹ nữ nên ra tay đánh người, hiện tại phải chịu khổ rồi."
"Trước đó ở Dương Thành có người có quyền lực uống vài ly rồi gây ồn ào cãi nhau ở đây, sau đó bị cảnh sát mang đi, tiếp theo còn phải xin lỗi chị Hoa!"
"Cách đây không lâu, một thanh niên siêu giàu ở tỉnh lỵ quấy rối nhân viên phục vụ ở đây, chị Hoa đã đánh gãy tay hắn!"
"Nhưng thằng nhóc nhà giàu đó không dám có ý kiến gì cả, thậm chí còn mang theo 50 triệu tới nhận lỗi!"
Cứ như vậy, những vị khách có mặt ở đây đều cảm thấy Diệp Huyền chắc chắn sẽ gặp rắc rối vì đã ra tay đánh người ở địa bàn của chị Hoa!
Hai cha con Lục Chí Phàm, cũng như ông già Du và các cổ đông đã rút cổ phần khác đang âm thầm vụng trộm vui vẻ trong lòng!
Lần này, dù Diệp Huyền không bị đánh chết thì hai tay cũng phải bị phế bỏ!
"Là cậu ra tay đánh người?"
Đôi mắt sáng ngời của chị Hoa khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Huyền, thái độ vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo!
"Đúng vậy."
Nghe thấy câu hỏi lạnh lùng của chị Hoa, Diệp Huyền không hề ngụy biện. Hắn cho rằng, đã đánh người thì phải thừa nhận!
Đàn ông cao bảy thước phải dũng cảm chịu trách nhiệm!
"Chị Hoa!"
Lâm Thanh Nham vội vàng nói: "Nếu không phải do cha con Lục Chí Phàm làm tổn thương người khác, sỉ nhục tôi ở nơi công cộng thì Diệp Huyền cũng sẽ không đánh bọn họ…"
"Đừng nói nữa!"
Chị Hoa lập tức xua tay ngắt lời, sau đó lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Tôi không muốn biết chuyện giữa các người, tôi chỉ cần biết ai gây sự đánh người trước."
Lời này giống như băng mùa đông lạnh thấu xương, khiến Lâm Thanh Nham lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng!
Điều đó cũng khiến cô nhận ra rằng chị Hoa không dễ nói chuyện như vậy. Nhưng mà Diệp Huyền lại tỏ ra thờ ơ, điều này khiến trong lòng Lâm Thanh Nham càng cảm thấy khó chịu:
"Đều là tại mình mà Diệp Huyền mới ra tay đánh người, nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với anh ấy, vậy mình phải làm sao bây giờ…"
Chị Hoa trực tiếp phớt lờ vẻ xấu hổ trên mặt Lâm Thanh Nham, ánh mắt rơi vào trên người Lục Chí Phàm:
"Anh Lục, cậu ta đánh anh như vậy, anh định làm gì với cậu ta?"
Lục Chí Phàm thấy chị Hoa muốn làm chủ thay ông ta, lập tức mừng rỡ, cười nham hiểm:
"Tôi muốn Lâm Thanh Nham uống hết ba chai rượu mạnh, sau đó xin lỗi tôi trước mặt mọi người! Về phần Diệp Huyền, hắn nhất định phải quỳ xuống nói xin lỗi!"
Lúc này, Lục Kiên cũng không quan tâm đến cơn đau trong miệng, cố chịu đựng đau đớn nói:
"Tôi muốn Diệp Huyền bò dưới đũng quần tôi như một con chó!"
Mặc dù yêu cầu mà hai cha con đưa ra rất khắc nghiệt!
Nhưng họ là khách VIP của nhà hàng, chị Hoa cũng không can thiệp quá nhiều mà nhìn thẳng vào Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham: "Hai người nghe rõ chưa?"
Giọng nói của chị Hoa lạnh lùng, cô ta nhìn Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham: "Là do hai người ra tay trước, nếu hai người đáp ứng yêu cầu của cha con phó chủ tịch Lục, tôi sẽ bỏ qua chuyện tối nay."
Lục Kiên không khỏi đắc ý cười, sau đó đứng thế trung bình tấn, bày ra tư thế để chó chui qua hố, chờ Diệp Huyền bò qua:
"Diệp Huyền, nhanh lên! Ha ha ha!"
Ông già Du và những cổ đông khác cũng cười nói: "Diệp Huyền! Còn dám nói mình không phải là đồ nhà quê? Hiện tại nháo ra chuyện rồi thấy không?"
"Mau bò dưới đáy quần Lục Kiên thiếu gia đi, đừng cản trở khách hàng khác dùng bữa! Nếu làm chị Hoa khó chịu thì cậu coi như xong đời!"
Nhìn dáng vẻ vênh váo hung hăng của bọn họ, Lâm Thanh Nham không khỏi nổi nóng: "Lục Kiên, mấy người, tất cả đừng có khinh người quá đáng!"
"Ha ha."
Diệp Huyền khẽ mỉm cười. Hắn bảo vệ Lâm Thanh Nham sau lưng, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc lên.
"Cô là chị Hoa đúng không, cô đã ra quy định không thể gây chuyện ở đây, vậy thì cha con Lục Chí Phàm sỉ nhục bạn tôi trước mặt mọi người, gây rắc rối, tất cả mọi người có thể làm chứng!"
"Rõ ràng là họ gây rối và ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi!"
"Cô chẳng những không trách bọn họ, ngược lại còn muốn đối phó chúng tôi? Ngoài mặt thì cô đang chủ trì công đạo, nhưng thật ra là đang thiên vị bọn họ."
"Cho nên tôi không thể đồng tình với cách xử lý sự việc và thái độ của cô. Đương nhiên, tôi có lý do để không chấp nhận ý kiến của cô về cách giải quyết này."
Có thể thấy được, hắn không chỉ không quan tâm đến những lời đe dọa của mọi người, mà còn không quan tâm đến yêu cầu của bà chủ ở đây là chị Hoa!
Nhìn thấy tình hình này!
Mọi người xôn xao nơm nớp lo sợ!
Hắn làm tim Lâm Thanh Nham đập như nổi trống!
Diệp Huyền thật quá to gan!
Chán sống rồi à?!
"Làm càn!" Khuôn mặt xinh đẹp của chị Hoa tràn đầy tức giận: "Cậu cũng không hỏi thăm một chút xem người dám phá vỡ quy tắc của tôi cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như thế nào!"
Những người khách có mặt ở đây cũng im lặng gật đầu!
Nếu như ép chị Hoa phải ra tay, vậy chỉ sợ là Diệp Huyền không chỉ đơn giản chịu nhục bò qua đáy quần thôi đâu, mà sẽ bị xử tử!
Hậu quả rất nghiêm trọng!
Diệp Huyền cười nhạt, phà ra một hơi thuốc lá, ánh mắt rơi vào trên người chị Hoa:
"Cô cho rằng bản thân có chỗ dựa thì ngon lắm sao? Cho rằng tôi nhất định phải thi hành mệnh lệnh của cô? Buồn cười!"
Nghe lời này, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, trực tiếp ngồi xuống ghế!
Nguy rồi!
Lần này Diệp Huyền chọc phải họa lớn rồi!
Không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt!
Chương 99: Diệp Huyền không nể mặt
Diệp Huyền không cho chị Hoa chút mặt mũi nào, bầu không khí trong phòng căng thẳng đến cực điểm!
“Thằng nhãi này, có phải hắn ta say đến mức không tỉnh táo rồi không, sao lại nói chuyện với chị Hoa như vậy?”
“Vừa nãy chỉ cần hắn quỳ xuống là được rồi, nhưng bây giờ chị Hoa đang tức giận, hắn gặp rắc rối rồi…”
“Chị Hoa, hắn thế mà không coi chị ra gì!”
Lục Chí Phàm ở bên cạnh châm ngòi thêm dầu vào lửa, tựa hồ sợ Diệp Huyền có thể may mắn chạy thoát, trong lòng hắn đặc biệt hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Chị Hoa có lẽ không ngờ Diệp Huyền lại dám đối đầu với mình, khuôn mặt quyến rũ cảm động lòng người cúi xuống: “Cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”
Diệp Huyền vẫn bình tĩnh mỉm cười: “Đương nhiên là nghĩ kỹ rồi, thừa dịp lúc tôi chưa thực sự tức giận, cô nên lập đưa cha con nhà họ Lục đuổi ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Lục Chí Phàm càng cười lớn hơn: “Tên đúng là tên nhà quê, chị Hoa địa vị cao quý vậy mà còn muốn chỉ tay sai khiến? Mày là củ hành gì?”
Lục Kiên cũng cười khinh bỉ: “Tên phế vật này tính là gì chứ, cho dù cảnh sát trưởng có đến thì cũng phải khách khí với chị Hoa, hắn thật là ngu ngốc!”
Cứ như vậy, xung quanh tràn ngập sự lên án, trách mắng Diệp Huyền đến thương tích đầy mình, đồng thời cũng khiến Lâm Thanh Nham càng thêm sợ hãi!
Cô nghĩ mãi vẫn không rõ!
Tại sao Diệp Huyền có thể giữ bình tĩnh và cư xử bá đạo như vậy cho dù trong bất cứ tình huống nào!
“Hừm, cậu thật sự rất quyết đoán!”
Chị Hoa tức đến bật cười, trên mặt lộ ra sát khí: “Tôi muốn xem thử xem cậu có khả năng gì!”
Cha con của Lục Chí Phàm, cũng như ông già họ Du cũng chế nhạo.
Diệp Huyền tựa hồ chăm chú suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Nếu cô tiếp tục lựa chọn thiên vị bọn họ, tôi không ngại cho cô một cái tát vào mặt, biến cô thành cái đầu heo đâu!”
Lời này vừa nói ra, chị Hoa càng cảm thấy mất mặt! Mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm không thể dung hòa!
Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết ngồi khu vực khách VIP, chứng kiến toàn bộ quá trình, không khỏi nở nụ cười bất lực: “Cái tên Diệp Huyền này thật sự rất to gan. Đúng là không thể thu liễm một chút sao?”
Ở bên cạnh, nam phó quan Vương Phi lạnh lùng nói: “Diệp Huyền kia quá kiêu ngạo, cứ để hắn tiếp tục gây chuyện, để hắn nhớ lâu hơn cũng tốt?”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu: “Chị Hoa có sự ủng hộ của những người có thế lực, nếu chuyện này lớn hơn thì cuối cùng giải quyết cũng không dễ dàng. Tốt hơn hết vẫn nên hòa giải một chút!”
Lúc này Tiêu Băng Tuyết đã lên tiếng, Vương Phi và nữ phó quan cũng không dám bày tỏ ý kiến gì thêm, vì vậy vội vàng nhấc điện thoại gọi điện thoại cho chị Hoa.
Ở dưới lầu, bởi vì sự kiêu ngạo của Diệp Huyền, bầu không khí trở nên rất căng thẳng, lúc này, điện thoại di động của chị Hoa reo lên.
“Tiêu chiến thần”
Chị Hoa sững sờ một lát, nhanh chóng nhấn nút trả lời. “Chị Hoa, hôm nay hãy nể mặt tôi, bỏ qua chuyện này nhé. Coi như tôi nợ chị một ân tình, được không?”
Tiêu Băng Tuyết dường như đang hỏi ý kiến của chị Hoa, nhưng cô thực sự rất áp bức.
“Được, được.” Chị Hoa khéo léo, lập tức mỉm cười: “Vậy tôi sẽ theo ý của ngài mà làm, ngài tiếp tục dùng bữa đi, tôi sẽ không quấy rầy nữa!”
“Cảm ơn chị Hoa.”
Sau khi Tiêu Băng Tuyết cảm ơn, cô lập tức cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy, chị Hoa?”
Lục Chí Phàm vội vàng hỏi, chị Hoa không trả lời, chỉ cầm điện thoại, dùng ánh mắt liếc nhìn Diệp Huyền, ánh mắt có chút nghi hoặc. Tên nhãi này thế mà không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy!
Còn có thể để cho nữ chiến thần nói giúp một câu!
Chị Hoa điều chỉnh cảm xúc, lạnh giọng nói: “Lục tổng, nếu là do anh dùng lời nói không đúng với Lâm Thanh Nham và Diệp Huyền trước thì đó là lỗi của các anh.”
“Diệp Huyền ra tay đánh các anh, coi như đó là bài học giáo huấn đi. Có người đã gọi cho tôi để không truy cứu việc này nữa, việc này đến đây thôi!”
Mặc dù chị Hoa có chút không cam lòng, dù sao Diệp Huyền cũng đã làm cô ta mất mặt ở chốn đông người. Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết, nữ chiến thần cũng đã lên tiếng thì cô ta không thể đắc tội được!
Dù sao Tiêu Băng Tuyết không chỉ là nữ chiến thân, mà cha của cô còn là một trưởng chiến khu, lai lịch của cô cũng không đơn giản!
“Việc này không truy cứu nữa sao?”
Lục Chí Phàm và những người khác nghe lời nói của chị Hoa, lập tức nghiến răng!
Bọn họ không hiểu, tại sao Diệp Huyền kiêu ngạo đến vậy mà nhưng chị Hoa vẫn sẵn sàng nhượng bộ? Vừa rồi là ai đã gọi điện thoại cho chị Hoa? Lâm Thanh Nham cũng cảm thấy hoài nghi!
“Đi thôi!”
Mặc dù trong lòng Lục Chí Phàm rất tức giận, nhưng hắn không dám có ý kiến gì với chị Hoa, cho nên chỉ có thể kìm nén cơn giận rồi xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã.”
“Còn chưa xin lỗi thì đừng hòng muốn rời đi!”
Giọng nói của Diệp Huyền vang lên, âm thanh không, nói cũng lớn không nhanh, nhưng đủ để toàn bộ khán giả đều có thể nghe thấy, hơn nữa còn lộ ra vẻ khinh thường!
Giống như không coi cha con Lục Chí Phàm ra cái gì!
Điều này khiến cha con Lục Chí Phàm giận tím mặt
“Mày muốn chúng tao chịu tội ư?”
Lục Chí Phàm tức giận nói: “Chị Hoa đã nói rồi, sẽ không truy cứu nữa, vậy tại sao chúng tao phải xin lỗi chứ!”
“Mày là ai chứ, mày có tiếng nói hơn chị Hoa sao?”
Lục Chí Phàm thật sự là một con cáo già, dù lớn giọng gầm thét nhưng hắn vẫn không quên kéo chị Hoa vào, đặt Diệp Huyền vào thế hoàn toàn bị động. Sắc mặt chị Hoa thay đổi. Cái tên Diệp Huyền này, thế mà dám không giữ thể diện cho ta như vậy sao? Đôi mắt sáng ngời của cô ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn Diệp Huyền, cô ta muốn xem anh sẽ nói gì!
Không ngờ, Diệp Huyền lại không coi ai ra gì: “Chị Hoa, đừng trách tôi không cho cô cơ hội, cô nói thử xem, Lục Chí Chí Phàm và Lục Kiên có nên xin lỗi không!”
Lục Chí Phàm vội vàng nói: “Chị Hoa, chị đã nói chuyện này không truy cứu nữa, cho nên không cần xin lỗi nữa đúng không!”
“Nếu không uy nghiêm của chị ở đâu chứ?”
Mà chị Hoa cũng nhìn thấy thái độ cứng rắn không thể thương lượng của Diệp Huyền, lồng ngực phập phồng, lạnh lùng nói: “Cậu là đang ép buộc tôi sao?”
“Chị có thể nghĩ như vậy!”
“Điều tôi muốn là sự công bằng công chính, nếu không công bằng công chính, trong lòng tôi thực sự rất khó chịu, lại muốn quản.”
“Hai cha con nhà họ Lục phải xin lỗi.”
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm nghị, hắn nhìn chằm chằm chị Hoa từ trên xuống dưới:
“Bây giờ cô đã hiểu ý tôi rồi chứ, giới hạn năm giây để bày tỏ quan điểm của mình, một khi thời gian trôi qua, tôi tự sẽ dùng cách của mình để giải quyết vấn đề này.”
Toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ!
Tên điên này thật sự là kiêu ngạo!
Sao hắn dám nói chuyện với chị Hoa như thế này?!
Ngay cả Tiêu Băng Tuyết, nữ chiến thần đang theo dõi toàn bộ quá trình trên lầu, lúc này cũng lắc đầu liên tục: “Cái tên Diệp Huyền này, cho rằng bản thân có một chút năng lực thì ghê gớm lắm sao! Thật làm người ta quá thất vọng rồi.”
Phó quan Vương Phi vẻ mặt đùa cợt: “Đã không nhận ý tốt của chiến thần thì sẽ phải tự bản thân gánh chịu hậu quả về sau rồi!”
Đúng như dự đoán!
Sau khi chị Hoa bị Diệp Huyền uy hiếp, mặt mũi lập tức tràn đầy tức giận:
“Người vừa rồi gọi điện thoại bảo tôi cho qua đi, tôi cũng định sẽ bỏ qua rồi!
Không ngờ cậu lại không biết điều như vậy!”
Diệp Huyền cười nói: “Diệp Huyền tôi ở trước mặt cô còn cần phải biết điều sao? Cô thì là cái củ hành gì? Cũng xứng à? Cho dù là tên đàn ông chống lưng cho cũng không xứng đâu!”
“Cậu!” Chị Hoa càng tức giận hơn: “Cậu đã nói chuyện tới mức này rồi thì… Được!”
“Tôi quyết định, Lục Chí Phàm, hai cha con của Lục Kiên không cần phải xin lỗi với cậu!”
“Tôi muốn xem cậu có thể làm gì ở địa bàn của tôi. Nếu hôm nay không trị được cậu, cậu thật sự sẽ vô pháp vô thiên rồi!”
Không ngờ!
Ngay khi lời nói của chị Hoa vừa thốt ra, Diệp Huyền đưa tay đã đánh mạnh về phía Lục Chí Phàm, đồng thời đá mạnh vào bụng Lục Kiên!
Binh!
Bốp!
Diệp Huyền ra tay đánh người ngay trước mặt chị Hoa!