-
Chương 75: Diệp Huyền từ chức
"Không phải chứ, Lâm Thanh Nham thích tôi sao?"
Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn biết Trương Vãn Thanh thích mình, mà hắn cũng có ấn tượng rất tốt với Trương Vãn Thanh, điều này Diệp Huyền biết rất rõ!
Tuy nhiên!
Lâm Thanh Nham sao lại thích hắn được, nhìn ánh mắt vừa rồi của cô ấy đi, ánh mắt đó ước gì có thể đâm chết hắn luôn ấy chứ!
"Đại ca, anh đang ở trong rừng hoa đào thì đương nhiên không thể nhìn thấu như người ngoài giống em đây!"
Dương Duy cười rất tự tin: "Mặc dù vừa rồi chị Thanh Nham đối chọi gay gắt với anh, nhưng đó là bởi vì chị ấy không muốn nhìn thấy anh và Trương Vãn Thanh đối xử tốt với nhau, chị ấy ghen tị với Trương Vãn Thanh!"
"Khụ khụ…"
Diệp Huyền nuốt nguyên một miếng bánh ngọt, suýt chút nữa bị sặc chết: "Dương Duy, cậu đừng có nói nhảm, nếu buổi tối tôi gặp ác mộng thì tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!"
"Ha ha!"
Dương Duy cười càng thêm sâu xa ẩn ý: "Chuyện này không thể trách anh được, ai bảo anh quá ưu tú làm gì, cốt cách tao nhã hiên ngang như ngọc, lại còn văn võ song toàn, nếu em mà là phụ nữ thì cũng sẽ yêu anh luôn á!"
Nghe anh ta nói như vậy, Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Trên thực tế, tối hôm qua lúc hắn chính miệng thừa nhận đã cứu Lâm Thanh Nham hai lần, hắn cảm thấy trong mắt Lâm Thanh Nham có mấy tia tình cảm phức tạp!
"Chết tiệt, cô ấy thật sự có ý đó với mình?"
Diệp Huyền bỗng nhiên giật cả mình, tóc gáy đều dựng lên!
"Mình đã luôn cố tình làm cho Lâm Thanh Nham tức giận, rất cố gắng để cô ấy chán ghét thậm chí căm hận mình!"
"Ai mà ngờ được chuyện này ngược lại biến khéo thành vụng!"
"Không, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!"
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng!
Phía bên kia, Lâm Thanh Nham trở lại văn phòng, trong lòng vẫn còn tức giận: "Diệp Huyền, tên khốn kiếp, anh thế mà biến tôi thành trò cười ở trước mặt nhiều người như vậy!"
Đúng lúc này, âm báo tin nhắn WeChat trên điện thoại di động reo lên!
Cô cầm điện thoại lên nhìn, ra là Diệp Huyền gửi đến!
"Tên chết tiệt, bây giờ thì biết mình sai nên muốn nói xin lỗi với tôi đúng không?"
Tâm trạng của Lâm Thanh Nham đột nhiên tốt lên, vội vàng bấm vào màn hình. Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cô choáng váng!
"Lâm tổng, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn từ chức!"
Lâm Thanh Nham vẫn còn đang ảo tưởng Diệp Huyền sẽ xin lỗi cô, trong lòng còn đang vui vẻ một cách khó giải thích được!
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Huyền thông báo muốn từ chức với mình!
Nhìn nội dung tin nhắn ngắn gọn này, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy như có người khoét mất một miếng thịt của cô, khiến lòng cô trở nên trống rỗng!
Nếu Diệp Huyền từ chức, vậy chẳng phải sau này thời gian cô và hắn ở chung với nhau sẽ ít đi rất nhiều sao? Rõ ràng tôi đang bắt đầu có ấn tượng tốt với anh, tại sao anh lại từ chức vào đúng lúc này? Một loại cảm giác thương tâm khó tả tràn ra khiến Lâm Thanh Nham lập tức có chút phát điên!
Lâm Thanh Nham lập tức gửi tin nhắn lại cho Diệp Huyền: "Tại sao muốn từ chức? Phúc lợi của tập đoàn cho anh không đủ sao? Những đồng nghiệp khác đối xử tệ với anh sao?"
Tin nhắn trả lời của Diệp Huyền nhanh chóng gửi tới: "Tất cả đều tốt, đây chỉ là lý do cá nhân của tôi thôi, tôi không muốn bị nhốt trong văn phòng, bị trói buộc tự do của mình, tôi khao khát tự do như biển sao rộng lớn!"
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thanh Nham tức tới mức muốn nổ tung!
Một công việc với mức lương hai, ba trăm ngàn một tháng, anh nói không cần liền không cần? Có biết bao nhiêu người liều mạng cả đời cũng không có nổi công việc như thế này không? Còn nói cái gì mà biển sao rộng lớn? Mặt anh còn có thể dày hơn chút nữa không?
"Anh nói từ chức là từ chức thế này thì tính giải thích sao với ông nội tôi hả?"
"Nếu ông nội biết anh từ chức nhất định sẽ lại cho rằng tôi với anh gây lộn!"
"Anh cũng biết sức khỏe của ông không tốt, không thể thường xuyên tức giận!"
Tốc độ gõ chữ trả lời của Lâm Thanh Nham rất nhanh!
Cuối cùng, cô còn gửi thêm tin nhắn âm thanh!
"Nếu tôi có làm điều gì sai, tôi chân thành xin lỗi anh. Diệp Huyền, anh đừng từ chức được không?"
Mà Diệp Huyền không khỏi có chút chết lặng khi nhìn thấy và nghe thấy mấy câu trả lời của Lâm Thanh Nham!
Hắn còn nghĩ đến việc Lâm Thanh Nham sẽ lấy ông nội Lâm ra làm lý do để giữ hắn lại!
Nhưng hắn không ngờ rằng Lâm Thanh Nham lại xuống nước để giữ hắn lại!
"Lâm Thanh Nham là người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, thế mà lại mở miệng xin mình ở lại? Giọng điệu lại còn bức thiết và chân thành như vậy!"
"Không phải đâu, chẳng lẽ cô ấy thật sự có ý với mình…"
Đầu óc Diệp Huyền rối loạn, vấn đề này còn phức tạp hơn nhiều so với việc giải quyết sự vụ từ khắp nơi trên thế giới!
"Nếu mình cứ khăng khăng muốn từ chức rồi rời đi, Lâm Thanh Nham nhất định sẽ giải thích với ông nội Lâm rằng mình từ chức vì muốn ở cạnh Trương Vãn Thanh!"
"Như vậy thì khác nào mình trở thành một tên đàn ông cặn bã chứ?"
Trước khi nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ để rời đi, Diệp Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời Lâm Thanh Nham: "Chuyện từ chức này chúng ta nói sau đi!"
Lâm Thanh Nham hoang mang lo sợ chờ Diệp Huyền trả lời, cuối cùng cũng đợi được tin nhắn phản hồi!
"Quá tốt rồi, Diệp Huyền không từ chức!"
Khi nhìn thấy tin nhắn, trên khuôn mặt lo lắng của Lâm Thanh Nham đột nhiên xuất hiện một nụ cười!
Đồng thời cũng làm cô cảm nhận được loại cảm giác kích động “mất đi rồi có lại”!
Nhưng ngay sau đó Lâm Thanh Nham lập tức phát hiện bản thân có chút bất thường!
Cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở nên vui vẻ như vậy chỉ bởi vì Diệp Huyền không từ chức!
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…"
Cô sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, tim đập nhanh: "Trời ạ, chẳng lẽ mình thật sự thích Diệp Huyền sao…"
"Không, làm sao mình có thể thích hắn cơ chứ, hắn còn đã phát sinh loại quan đó với Trương Vãn Thanh…"
Suốt cả buổi chiều, đầu óc Lâm Thanh Nham hỗn loạn!
Nữ trợ lý cũng nhận thấy cô không bình thường, trong lòng không khỏi thắc mắc: "Nguyên cả buổi chiều hôm nay Lâm tổng cứ ngơ ngơ ngác ngác, cô ấy bị làm sao vậy?"
Đã tới giờ tan làm, không hiểu sao Lâm Thanh Nham lại rất muốn gặp mặt Diệp Huyền!
Nhưng mà Diệp Huyền lại gửi cho cô một tin nhắn nói rằng hắn sẽ không đi chung xe với cô để về nhà họ Lâm. Lâm Thanh Nham nhìn tin nhắn này, cảm thấy rất mất mát!
"Tên khốn kiếp này, đừng nói là lại đi hẹn hò với Trương Vãn Thanh nữa chứ?"
Lâm Thanh Nham nghĩ đến cảnh tượng Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh Thanh ở bên nhau, trong lòng lập tức cảm thấy ghen tuông!
"Thanh Nham, sao sắc mặt con lại kém như vậy, không thoải mái chỗ nào sao?"
Cha Lâm Văn Bạch lo lắng hỏi thăm.
"Cha, con không sao…"
Lâm Thanh Nham làm sao dám nói với cha mình là mình đang lao đao vì chuyện tình cảm, mà đối tượng còn là Diệp Huyền nữa chứ!
"Có phải vì công việc quá nhiều nên mệt mỏi không?"
Lâm Văn Bạch đau lòng cười nói: "Gần đây con đã dồn rất nhiều thời gian và công sức vào dự án Tân Dân Sinh và khu đất số hai."
"Thế này đi, con nghỉ phép vài ngày để nghỉ ngơi cho tốt, có thể ra ngoài giải sầu với mấy người bạn tốt của con! Chuyện của tập đoàn có cha lo, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu."
Cảm nhận được sự yêu thương của cha, Lâm Thanh Nham vội vàng lắc đầu:
"Mặc dù hai dự án lớn đó đã định trước là giao cho chúng ta, nhưng trước khi thật sự nắm chắc trong tay thì chúng ta tuyệt đối không được thả lỏng dù chỉ nửa phần!"
Lâm Văn Bạch rất vui mừng khi thấy con gái mình hiểu chuyện như vậy: "Có được đứa con gái xuất sắc giỏi giang như con trợ giúp, cha thật sự rất vui!"
Nói đến đây, ông hơi dừng lại một chút rồi mới nói: "Nhưng gần đây cha thấy con và Diệp Huyền rất thân cận. Buổi sáng cha nghe mẹ con nói tối qua con và Diệp Huyền đã… phát sinh chuyện kia?"
Diệp Huyền giật nảy cả mình, hắn biết Trương Vãn Thanh thích mình, mà hắn cũng có ấn tượng rất tốt với Trương Vãn Thanh, điều này Diệp Huyền biết rất rõ!
Tuy nhiên!
Lâm Thanh Nham sao lại thích hắn được, nhìn ánh mắt vừa rồi của cô ấy đi, ánh mắt đó ước gì có thể đâm chết hắn luôn ấy chứ!
"Đại ca, anh đang ở trong rừng hoa đào thì đương nhiên không thể nhìn thấu như người ngoài giống em đây!"
Dương Duy cười rất tự tin: "Mặc dù vừa rồi chị Thanh Nham đối chọi gay gắt với anh, nhưng đó là bởi vì chị ấy không muốn nhìn thấy anh và Trương Vãn Thanh đối xử tốt với nhau, chị ấy ghen tị với Trương Vãn Thanh!"
"Khụ khụ…"
Diệp Huyền nuốt nguyên một miếng bánh ngọt, suýt chút nữa bị sặc chết: "Dương Duy, cậu đừng có nói nhảm, nếu buổi tối tôi gặp ác mộng thì tôi nhất định sẽ đánh chết cậu!"
"Ha ha!"
Dương Duy cười càng thêm sâu xa ẩn ý: "Chuyện này không thể trách anh được, ai bảo anh quá ưu tú làm gì, cốt cách tao nhã hiên ngang như ngọc, lại còn văn võ song toàn, nếu em mà là phụ nữ thì cũng sẽ yêu anh luôn á!"
Nghe anh ta nói như vậy, Diệp Huyền không khỏi cau mày!
Trên thực tế, tối hôm qua lúc hắn chính miệng thừa nhận đã cứu Lâm Thanh Nham hai lần, hắn cảm thấy trong mắt Lâm Thanh Nham có mấy tia tình cảm phức tạp!
"Chết tiệt, cô ấy thật sự có ý đó với mình?"
Diệp Huyền bỗng nhiên giật cả mình, tóc gáy đều dựng lên!
"Mình đã luôn cố tình làm cho Lâm Thanh Nham tức giận, rất cố gắng để cô ấy chán ghét thậm chí căm hận mình!"
"Ai mà ngờ được chuyện này ngược lại biến khéo thành vụng!"
"Không, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra!"
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên hiện lên một tia lạnh lùng!
Phía bên kia, Lâm Thanh Nham trở lại văn phòng, trong lòng vẫn còn tức giận: "Diệp Huyền, tên khốn kiếp, anh thế mà biến tôi thành trò cười ở trước mặt nhiều người như vậy!"
Đúng lúc này, âm báo tin nhắn WeChat trên điện thoại di động reo lên!
Cô cầm điện thoại lên nhìn, ra là Diệp Huyền gửi đến!
"Tên chết tiệt, bây giờ thì biết mình sai nên muốn nói xin lỗi với tôi đúng không?"
Tâm trạng của Lâm Thanh Nham đột nhiên tốt lên, vội vàng bấm vào màn hình. Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, cô choáng váng!
"Lâm tổng, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn từ chức!"
Lâm Thanh Nham vẫn còn đang ảo tưởng Diệp Huyền sẽ xin lỗi cô, trong lòng còn đang vui vẻ một cách khó giải thích được!
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Huyền thông báo muốn từ chức với mình!
Nhìn nội dung tin nhắn ngắn gọn này, trong lòng Lâm Thanh Nham cảm thấy như có người khoét mất một miếng thịt của cô, khiến lòng cô trở nên trống rỗng!
Nếu Diệp Huyền từ chức, vậy chẳng phải sau này thời gian cô và hắn ở chung với nhau sẽ ít đi rất nhiều sao? Rõ ràng tôi đang bắt đầu có ấn tượng tốt với anh, tại sao anh lại từ chức vào đúng lúc này? Một loại cảm giác thương tâm khó tả tràn ra khiến Lâm Thanh Nham lập tức có chút phát điên!
Lâm Thanh Nham lập tức gửi tin nhắn lại cho Diệp Huyền: "Tại sao muốn từ chức? Phúc lợi của tập đoàn cho anh không đủ sao? Những đồng nghiệp khác đối xử tệ với anh sao?"
Tin nhắn trả lời của Diệp Huyền nhanh chóng gửi tới: "Tất cả đều tốt, đây chỉ là lý do cá nhân của tôi thôi, tôi không muốn bị nhốt trong văn phòng, bị trói buộc tự do của mình, tôi khao khát tự do như biển sao rộng lớn!"
Nhìn thấy tin nhắn này, Lâm Thanh Nham tức tới mức muốn nổ tung!
Một công việc với mức lương hai, ba trăm ngàn một tháng, anh nói không cần liền không cần? Có biết bao nhiêu người liều mạng cả đời cũng không có nổi công việc như thế này không? Còn nói cái gì mà biển sao rộng lớn? Mặt anh còn có thể dày hơn chút nữa không?
"Anh nói từ chức là từ chức thế này thì tính giải thích sao với ông nội tôi hả?"
"Nếu ông nội biết anh từ chức nhất định sẽ lại cho rằng tôi với anh gây lộn!"
"Anh cũng biết sức khỏe của ông không tốt, không thể thường xuyên tức giận!"
Tốc độ gõ chữ trả lời của Lâm Thanh Nham rất nhanh!
Cuối cùng, cô còn gửi thêm tin nhắn âm thanh!
"Nếu tôi có làm điều gì sai, tôi chân thành xin lỗi anh. Diệp Huyền, anh đừng từ chức được không?"
Mà Diệp Huyền không khỏi có chút chết lặng khi nhìn thấy và nghe thấy mấy câu trả lời của Lâm Thanh Nham!
Hắn còn nghĩ đến việc Lâm Thanh Nham sẽ lấy ông nội Lâm ra làm lý do để giữ hắn lại!
Nhưng hắn không ngờ rằng Lâm Thanh Nham lại xuống nước để giữ hắn lại!
"Lâm Thanh Nham là người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, thế mà lại mở miệng xin mình ở lại? Giọng điệu lại còn bức thiết và chân thành như vậy!"
"Không phải đâu, chẳng lẽ cô ấy thật sự có ý với mình…"
Đầu óc Diệp Huyền rối loạn, vấn đề này còn phức tạp hơn nhiều so với việc giải quyết sự vụ từ khắp nơi trên thế giới!
"Nếu mình cứ khăng khăng muốn từ chức rồi rời đi, Lâm Thanh Nham nhất định sẽ giải thích với ông nội Lâm rằng mình từ chức vì muốn ở cạnh Trương Vãn Thanh!"
"Như vậy thì khác nào mình trở thành một tên đàn ông cặn bã chứ?"
Trước khi nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ để rời đi, Diệp Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời Lâm Thanh Nham: "Chuyện từ chức này chúng ta nói sau đi!"
Lâm Thanh Nham hoang mang lo sợ chờ Diệp Huyền trả lời, cuối cùng cũng đợi được tin nhắn phản hồi!
"Quá tốt rồi, Diệp Huyền không từ chức!"
Khi nhìn thấy tin nhắn, trên khuôn mặt lo lắng của Lâm Thanh Nham đột nhiên xuất hiện một nụ cười!
Đồng thời cũng làm cô cảm nhận được loại cảm giác kích động “mất đi rồi có lại”!
Nhưng ngay sau đó Lâm Thanh Nham lập tức phát hiện bản thân có chút bất thường!
Cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ trở nên vui vẻ như vậy chỉ bởi vì Diệp Huyền không từ chức!
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…"
Cô sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, tim đập nhanh: "Trời ạ, chẳng lẽ mình thật sự thích Diệp Huyền sao…"
"Không, làm sao mình có thể thích hắn cơ chứ, hắn còn đã phát sinh loại quan đó với Trương Vãn Thanh…"
Suốt cả buổi chiều, đầu óc Lâm Thanh Nham hỗn loạn!
Nữ trợ lý cũng nhận thấy cô không bình thường, trong lòng không khỏi thắc mắc: "Nguyên cả buổi chiều hôm nay Lâm tổng cứ ngơ ngơ ngác ngác, cô ấy bị làm sao vậy?"
Đã tới giờ tan làm, không hiểu sao Lâm Thanh Nham lại rất muốn gặp mặt Diệp Huyền!
Nhưng mà Diệp Huyền lại gửi cho cô một tin nhắn nói rằng hắn sẽ không đi chung xe với cô để về nhà họ Lâm. Lâm Thanh Nham nhìn tin nhắn này, cảm thấy rất mất mát!
"Tên khốn kiếp này, đừng nói là lại đi hẹn hò với Trương Vãn Thanh nữa chứ?"
Lâm Thanh Nham nghĩ đến cảnh tượng Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh Thanh ở bên nhau, trong lòng lập tức cảm thấy ghen tuông!
"Thanh Nham, sao sắc mặt con lại kém như vậy, không thoải mái chỗ nào sao?"
Cha Lâm Văn Bạch lo lắng hỏi thăm.
"Cha, con không sao…"
Lâm Thanh Nham làm sao dám nói với cha mình là mình đang lao đao vì chuyện tình cảm, mà đối tượng còn là Diệp Huyền nữa chứ!
"Có phải vì công việc quá nhiều nên mệt mỏi không?"
Lâm Văn Bạch đau lòng cười nói: "Gần đây con đã dồn rất nhiều thời gian và công sức vào dự án Tân Dân Sinh và khu đất số hai."
"Thế này đi, con nghỉ phép vài ngày để nghỉ ngơi cho tốt, có thể ra ngoài giải sầu với mấy người bạn tốt của con! Chuyện của tập đoàn có cha lo, sẽ không phát sinh chuyện gì đâu."
Cảm nhận được sự yêu thương của cha, Lâm Thanh Nham vội vàng lắc đầu:
"Mặc dù hai dự án lớn đó đã định trước là giao cho chúng ta, nhưng trước khi thật sự nắm chắc trong tay thì chúng ta tuyệt đối không được thả lỏng dù chỉ nửa phần!"
Lâm Văn Bạch rất vui mừng khi thấy con gái mình hiểu chuyện như vậy: "Có được đứa con gái xuất sắc giỏi giang như con trợ giúp, cha thật sự rất vui!"
Nói đến đây, ông hơi dừng lại một chút rồi mới nói: "Nhưng gần đây cha thấy con và Diệp Huyền rất thân cận. Buổi sáng cha nghe mẹ con nói tối qua con và Diệp Huyền đã… phát sinh chuyện kia?"