-
Chương 69: Đã ký
Triệu Cường bị ấn xuống nước bị sặc, điên cuồng đập tay trên mặt nước!
"Đừng… Đừng…"
Triệu Cường đau khổ khẩn cầu, mắt sắp trợn trắng!
Lúc này Dương Duy mới kéo đầu ông ta lên khỏi mặt nước, cười hỏi: "Hợp đồng này ông có ký hay không?"
Triệu Cường thẹn quá hóa giận, trừng đôi mắt đã đỏ ngầu, chửi rủa: "Tụi mày… Có gan thì giết tao đi…"
"Cái gì?"
Trong lòng Dương Duy có chút sợ hãi, thầm nghĩ Triệu Cường thật sự là quá cứng miệng!
"Ông ta muốn chết, đơn giản mà!"
Diệp Huyền nói xong thì trực tiếp đập Triệu Cường vào vách tường!
Bốp!
Toàn bộ cánh tay trái của Triệu Cường bị nện đến mức nứt xương!
"Mẹ kiếp… Tao muốn giết chết mày, cũng chơi chết tập đoàn Lâm thị…"
Diệp Huyền lười nói nhảm với ông ta, giẫm lên mặt ông ta đến chảy máu: "Tôi không muốn lãng phí thời gian, tôi hỏi ông một lần nữa, có ký hay không?"
Triệu Cường hoàn toàn bị khí thế đáng sợ của Diệp Huyền làm cho kinh hãi, không dám mạnh miệng nữa: "Đừng đánh, tôi ký, tôi sẽ ký!"
Dương Duy nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, không khỏi bật cười!
Hóa ra Triệu Cường này chỉ là mạnh miệng mà thôi, ông ta cũng rất sợ chết!
"Đại ca của mình đúng là dân chuyên nghiệp trong việc dọn dẹp mấy tên thiếu đòn!"
Dương Duy hưng phấn trong lòng!
"Tôi đã ký tên rồi, các người đi mau đi!"
Triệu Cường thở hổn hển!
Tuy ông ta ký hợp đồng, thế nhưng trong lòng lại là sát ý ngập trời!
Hai người hôm nay đánh mình nhất định phải chết, tập đoàn Lâm thị cũng phải xong đời!
Diệp Huyền cầm hợp đồng lên, cười nói: "Tôi là người có văn hóa, nhưng ông lại nhất định phải ép tôi ra tay, đúng là rẻ tiền từ trong xương."
Nói xong, Diệp Huyền lại tát Triệu Cường một cái!
Dương Duy có Diệp Huyền ở bên cạnh nên không sợ trời không sợ đất, cũng hung hăng đạp Triệu Cường một cước, đạp ông ta trở lại trong suối nước nóng!
"Đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi…"
Hàm răng của Triệu Cường sắp bị nghiến nát, thế nhưng ông ta cũng không dám cứng miệng nữa: "Tôi đã ký tên rồi, xin hãy nhanh chóng đi đi!"
"Đi thôi."
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hợp đồng đã ký, sau khi thấy không có vấn đề gì thì rời đi!
Mà Dương Duy cũng vui vẻ đi theo phía sau Diệp Huyền, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Anh Diệp quá ngầu quá lợi hại, một khi anh Diệp ra tay thì không có chuyện gì là không thể làm được!"
Anh ta dùng cả hai tay cầm lấy bản hợp đồng do Diệp Huyền đưa cho, trong lòng quả thực phục Diệp Huyền đến mức cúi đầu sát đất!
"Hai cha con Lục Kiên muốn liên thủ với Triệu Cường để đối phó chị Thanh Nham đúng không?"
"Còn muốn loại bỏ tổ tám của bộ phận dự án nữa chứ! Cho các người nằm mơ giữa ban ngày tiếp!"
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình lại có thể đánh Triệu Cường, người mà chị Thanh Nham và chú Lâm không dám tuỳ tiện đắc tội!
Lần này để xem ai dám gọi tôi là phế vật!
"Anh Diệp, em sẽ đi lái xe qua đây, anh đợi em!"
Dương Duy hấp tấp chạy về phía xe!
"Ha ha!"
Diệp Huyền thấy Dương Duy kiên cường tự tin, cũng cảm thấy có chút mừng cho anh ta. Đúng lúc này, một chiếc BMW chậm rãi lái tới.
"Cậu Diệp, sao cậu lại ở đây?"
Người điều khiển xe không ai khác chính là chủ khách sạn Khải Lai - Vương Khải. Vương Khải chính là người mang quà đến thăm vào bữa tối khi trùm đất Giang Kim Bưu mời Diệp Huyền ăn tối!
Sau đó ông ta cũng tham gia bữa tối, thậm chí còn mang theo rượu quý mà bản thân cất giữ ra, hy vọng có thể kết bạn với Diệp Huyền!
Diệp Huyền nhớ kỹ người này, hắn cảm thấy ông cũng là một người biết đạo đối nhân xử thế, là một nhân tài!
Tuy nhiên, Vương Khải rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Huyền đứng bên ngoài suối nước nóng Minh Xuân: "Cậu Diệp đến tìm Triệu tổng à? Tôi cũng đến đây để tìm anh ấy."
Diệp Huyền cười cười: "Tôi và Triệu Cường không phải bạn bè, ông ta không phải người tốt lành gì, sếp Vương, đừng qua lại gần với ông ta."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Khải lập tức cứng đờ! Cậu Diệp nói vậy là có ý gì?
Nhưng mà sau khi Diệp Huyền để lại câu này xong thì hắn liền đi bộ qua đường, Dương Duy cũng đúng lúc lái xe tới.
Trong lòng Vương Khải cảm thấy cực kỳ bất an, sau khi đỗ xe lập tức vọt vào bên trong câu lạc bộ!
Trên đường đi, ông ta nhìn thấy những võ sĩ được Triệu Cường thuê với mức lương cao, toàn bộ đều nằm trên mặt đất, hôn mê!
Mà ở bên trong đại sảnh, tiếng rống giận dữ của Triệu Cường cũng truyền ra ngoài, có vẻ là đang nói chuyện điện thoại:
"Thả tin tức ra ngoài, sau này ai dám cung cấp vật liệu cho tập đoàn Lâm thị sẽ là kẻ thù của Triệu Cường tôi!"
"Triệu tổng!"
Vương Khải vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng vọt vào!
Lập tức nhìn thấy Triệu Cường máu me đầy mặt ngồi phịch trên ghế sofa, toàn bộ cánh tay trái rũ xuống: "Sếp Vương, sao anh lại ở đây?"
"Anh Triệu, vừa rồi anh có mâu thuẫn với một thanh niên họ Diệp đúng không?"
Triệu Cường lập tức lửa giận dâng trào, lạnh giọng hỏi lại: "Sếp Vương quen biết với thằng đó?"
Vương Khải nói với vẻ mặt đồng tình: "Anh Triệu, sao anh lại hồ đồ như vậy, tranh thủ thời gian nhận lỗi với cậu ấy đi, nếu không tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm!"
Nghe Vương Khải nói như vậy, sắc mặt Triệu Cường trở nên cực kỳ khó coi: "Sếp Vương, chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đúng không, anh thế mà lúc này còn nói lời châm chọc? Anh nhìn cánh tay của tôi đi, nhìn mặt của tôi đi!"
"Mẹ kiếp, chuyện này không thể thương lượng, thằng nhóc hôi thối họ Diệp kia, tôi nhất định phải chơi chết nó!"
Tuy nhiên, Vương Khải nhìn Triệu Cường với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc!
Con mẹ nó ông khẳng định là trúng gió rồi, còn dám nói sẽ chơi chết cậu Diệp, cũng không ước lượng xem mình có bao nhiêu phân lượng? Trong mắt cậu Diệp chỉ sợ Triệu Cường ông còn không được tính là cọng lông!
"Anh Triệu, nể tình quan hệ của chúng ta, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật!"
"Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em đắc lực của gã là bị thằng nhóc họ Diệp trong miệng anh giết chết!"
Làm sao có thể!
Sắc mặt Triệu Cường lập tức hoàn toàn biến đổi, trong mắt tràn đầy không thể tin được!
"Những gì anh vừa nói… Là sự thật?"
Thấy Vương Khải trịnh trọng gật đầu, lông tơ toàn thân Triệu Cường dựng đứng, trước đây ông ta đã từng đối đầu trực diện với Ngô Thiên Di!
Kết quả cuối cùng chính là Triệu Cường ông bị đánh bại thảm hại, bị mấy tên thuộc hạ của Ngô Thiên Di đánh đến mức toàn thân tóe máu!
Và mấy tên thuộc hạ đó chính là Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em của gã!
Bây giờ nghĩ lại, Triệu Cường vẫn tràn đầy sợ hãi với Bàng Hổ Cường và bốn tên kia!
Thế nhưng, mấy ngày trước, ông ta nghe nói Bàng Hổ Cường cùng bốn tên đàn em đã chết, vì thế mà ông ta còn hả hê hồi lâu!
Nhưng bây giờ, Vương Khải nói với ông ta rằng người đã giết Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em chính là cái tên họ Diệp vừa rồi!
"Hiện tại, Ngô Thiên Di cũng đã chết, tôi nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến cậu Diệp! Cậu ấy còn không để Ngô Thiên Di vào mắt, anh cho rằng anh được tính là cái gì?"
Vương Khải vỗ vỗ bả vai Triệu Cường đang ngây người như phỗng: "Không chỉ có vậy, cậu Diệp còn là ân nhân cứu mạng của Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu và là ân nhân cứu mạng của vợ trùm đất Giang Kim Bưu, nếu anh dám gây phiền toái cho cậu ấy, Đại La Kim Tiên cũng không gánh nổi anh!"
Triệu Cường càng nghe càng sợ hãi, sắc mặt đã tái nhợt rồi!
"Sao anh không nói với tôi sớm hơn?"
Giọng nói của Triệu Cường có chút run rẩy, vội vàng nhấc điện thoại di động lên, lần lượt gọi lại từng dãy số mà lúc nãy vừa gọi!
Thấy ông ta sợ hãi như vậy, Vương Khải có chút bối rối: "Anh Triệu, anh bị làm sao vậy?"
Giọng nói của Triệu Cường mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi vừa mới thả ra chút tin tức, yêu cầu những thương nhân mảng vật liệu chấm dứt mọi hợp tác kinh doanh với tập đoàn Lâm thị!"
Ha!
Vương Khải nghe xong lời này thì không nhịn được lùi về phía sau mấy bước!
Ông ta kinh ngạc nhìn Triệu Cường!
Đây quả thực là tự mình gây nghiệt, không thể sống!
"Đừng… Đừng…"
Triệu Cường đau khổ khẩn cầu, mắt sắp trợn trắng!
Lúc này Dương Duy mới kéo đầu ông ta lên khỏi mặt nước, cười hỏi: "Hợp đồng này ông có ký hay không?"
Triệu Cường thẹn quá hóa giận, trừng đôi mắt đã đỏ ngầu, chửi rủa: "Tụi mày… Có gan thì giết tao đi…"
"Cái gì?"
Trong lòng Dương Duy có chút sợ hãi, thầm nghĩ Triệu Cường thật sự là quá cứng miệng!
"Ông ta muốn chết, đơn giản mà!"
Diệp Huyền nói xong thì trực tiếp đập Triệu Cường vào vách tường!
Bốp!
Toàn bộ cánh tay trái của Triệu Cường bị nện đến mức nứt xương!
"Mẹ kiếp… Tao muốn giết chết mày, cũng chơi chết tập đoàn Lâm thị…"
Diệp Huyền lười nói nhảm với ông ta, giẫm lên mặt ông ta đến chảy máu: "Tôi không muốn lãng phí thời gian, tôi hỏi ông một lần nữa, có ký hay không?"
Triệu Cường hoàn toàn bị khí thế đáng sợ của Diệp Huyền làm cho kinh hãi, không dám mạnh miệng nữa: "Đừng đánh, tôi ký, tôi sẽ ký!"
Dương Duy nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, không khỏi bật cười!
Hóa ra Triệu Cường này chỉ là mạnh miệng mà thôi, ông ta cũng rất sợ chết!
"Đại ca của mình đúng là dân chuyên nghiệp trong việc dọn dẹp mấy tên thiếu đòn!"
Dương Duy hưng phấn trong lòng!
"Tôi đã ký tên rồi, các người đi mau đi!"
Triệu Cường thở hổn hển!
Tuy ông ta ký hợp đồng, thế nhưng trong lòng lại là sát ý ngập trời!
Hai người hôm nay đánh mình nhất định phải chết, tập đoàn Lâm thị cũng phải xong đời!
Diệp Huyền cầm hợp đồng lên, cười nói: "Tôi là người có văn hóa, nhưng ông lại nhất định phải ép tôi ra tay, đúng là rẻ tiền từ trong xương."
Nói xong, Diệp Huyền lại tát Triệu Cường một cái!
Dương Duy có Diệp Huyền ở bên cạnh nên không sợ trời không sợ đất, cũng hung hăng đạp Triệu Cường một cước, đạp ông ta trở lại trong suối nước nóng!
"Đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi…"
Hàm răng của Triệu Cường sắp bị nghiến nát, thế nhưng ông ta cũng không dám cứng miệng nữa: "Tôi đã ký tên rồi, xin hãy nhanh chóng đi đi!"
"Đi thôi."
Diệp Huyền liếc mắt nhìn hợp đồng đã ký, sau khi thấy không có vấn đề gì thì rời đi!
Mà Dương Duy cũng vui vẻ đi theo phía sau Diệp Huyền, vẻ mặt đầy hưng phấn: "Anh Diệp quá ngầu quá lợi hại, một khi anh Diệp ra tay thì không có chuyện gì là không thể làm được!"
Anh ta dùng cả hai tay cầm lấy bản hợp đồng do Diệp Huyền đưa cho, trong lòng quả thực phục Diệp Huyền đến mức cúi đầu sát đất!
"Hai cha con Lục Kiên muốn liên thủ với Triệu Cường để đối phó chị Thanh Nham đúng không?"
"Còn muốn loại bỏ tổ tám của bộ phận dự án nữa chứ! Cho các người nằm mơ giữa ban ngày tiếp!"
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình lại có thể đánh Triệu Cường, người mà chị Thanh Nham và chú Lâm không dám tuỳ tiện đắc tội!
Lần này để xem ai dám gọi tôi là phế vật!
"Anh Diệp, em sẽ đi lái xe qua đây, anh đợi em!"
Dương Duy hấp tấp chạy về phía xe!
"Ha ha!"
Diệp Huyền thấy Dương Duy kiên cường tự tin, cũng cảm thấy có chút mừng cho anh ta. Đúng lúc này, một chiếc BMW chậm rãi lái tới.
"Cậu Diệp, sao cậu lại ở đây?"
Người điều khiển xe không ai khác chính là chủ khách sạn Khải Lai - Vương Khải. Vương Khải chính là người mang quà đến thăm vào bữa tối khi trùm đất Giang Kim Bưu mời Diệp Huyền ăn tối!
Sau đó ông ta cũng tham gia bữa tối, thậm chí còn mang theo rượu quý mà bản thân cất giữ ra, hy vọng có thể kết bạn với Diệp Huyền!
Diệp Huyền nhớ kỹ người này, hắn cảm thấy ông cũng là một người biết đạo đối nhân xử thế, là một nhân tài!
Tuy nhiên, Vương Khải rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Huyền đứng bên ngoài suối nước nóng Minh Xuân: "Cậu Diệp đến tìm Triệu tổng à? Tôi cũng đến đây để tìm anh ấy."
Diệp Huyền cười cười: "Tôi và Triệu Cường không phải bạn bè, ông ta không phải người tốt lành gì, sếp Vương, đừng qua lại gần với ông ta."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Khải lập tức cứng đờ! Cậu Diệp nói vậy là có ý gì?
Nhưng mà sau khi Diệp Huyền để lại câu này xong thì hắn liền đi bộ qua đường, Dương Duy cũng đúng lúc lái xe tới.
Trong lòng Vương Khải cảm thấy cực kỳ bất an, sau khi đỗ xe lập tức vọt vào bên trong câu lạc bộ!
Trên đường đi, ông ta nhìn thấy những võ sĩ được Triệu Cường thuê với mức lương cao, toàn bộ đều nằm trên mặt đất, hôn mê!
Mà ở bên trong đại sảnh, tiếng rống giận dữ của Triệu Cường cũng truyền ra ngoài, có vẻ là đang nói chuyện điện thoại:
"Thả tin tức ra ngoài, sau này ai dám cung cấp vật liệu cho tập đoàn Lâm thị sẽ là kẻ thù của Triệu Cường tôi!"
"Triệu tổng!"
Vương Khải vẻ mặt hoảng hốt, vội vàng vọt vào!
Lập tức nhìn thấy Triệu Cường máu me đầy mặt ngồi phịch trên ghế sofa, toàn bộ cánh tay trái rũ xuống: "Sếp Vương, sao anh lại ở đây?"
"Anh Triệu, vừa rồi anh có mâu thuẫn với một thanh niên họ Diệp đúng không?"
Triệu Cường lập tức lửa giận dâng trào, lạnh giọng hỏi lại: "Sếp Vương quen biết với thằng đó?"
Vương Khải nói với vẻ mặt đồng tình: "Anh Triệu, sao anh lại hồ đồ như vậy, tranh thủ thời gian nhận lỗi với cậu ấy đi, nếu không tính mạng của anh sẽ gặp nguy hiểm!"
Nghe Vương Khải nói như vậy, sắc mặt Triệu Cường trở nên cực kỳ khó coi: "Sếp Vương, chúng ta cũng có thể coi là bạn bè đúng không, anh thế mà lúc này còn nói lời châm chọc? Anh nhìn cánh tay của tôi đi, nhìn mặt của tôi đi!"
"Mẹ kiếp, chuyện này không thể thương lượng, thằng nhóc hôi thối họ Diệp kia, tôi nhất định phải chơi chết nó!"
Tuy nhiên, Vương Khải nhìn Triệu Cường với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc!
Con mẹ nó ông khẳng định là trúng gió rồi, còn dám nói sẽ chơi chết cậu Diệp, cũng không ước lượng xem mình có bao nhiêu phân lượng? Trong mắt cậu Diệp chỉ sợ Triệu Cường ông còn không được tính là cọng lông!
"Anh Triệu, nể tình quan hệ của chúng ta, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật!"
"Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em đắc lực của gã là bị thằng nhóc họ Diệp trong miệng anh giết chết!"
Làm sao có thể!
Sắc mặt Triệu Cường lập tức hoàn toàn biến đổi, trong mắt tràn đầy không thể tin được!
"Những gì anh vừa nói… Là sự thật?"
Thấy Vương Khải trịnh trọng gật đầu, lông tơ toàn thân Triệu Cường dựng đứng, trước đây ông ta đã từng đối đầu trực diện với Ngô Thiên Di!
Kết quả cuối cùng chính là Triệu Cường ông bị đánh bại thảm hại, bị mấy tên thuộc hạ của Ngô Thiên Di đánh đến mức toàn thân tóe máu!
Và mấy tên thuộc hạ đó chính là Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em của gã!
Bây giờ nghĩ lại, Triệu Cường vẫn tràn đầy sợ hãi với Bàng Hổ Cường và bốn tên kia!
Thế nhưng, mấy ngày trước, ông ta nghe nói Bàng Hổ Cường cùng bốn tên đàn em đã chết, vì thế mà ông ta còn hả hê hồi lâu!
Nhưng bây giờ, Vương Khải nói với ông ta rằng người đã giết Bàng Hổ Cường và bốn tên đàn em chính là cái tên họ Diệp vừa rồi!
"Hiện tại, Ngô Thiên Di cũng đã chết, tôi nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến cậu Diệp! Cậu ấy còn không để Ngô Thiên Di vào mắt, anh cho rằng anh được tính là cái gì?"
Vương Khải vỗ vỗ bả vai Triệu Cường đang ngây người như phỗng: "Không chỉ có vậy, cậu Diệp còn là ân nhân cứu mạng của Lưu Công Thiên của nhà họ Lưu và là ân nhân cứu mạng của vợ trùm đất Giang Kim Bưu, nếu anh dám gây phiền toái cho cậu ấy, Đại La Kim Tiên cũng không gánh nổi anh!"
Triệu Cường càng nghe càng sợ hãi, sắc mặt đã tái nhợt rồi!
"Sao anh không nói với tôi sớm hơn?"
Giọng nói của Triệu Cường có chút run rẩy, vội vàng nhấc điện thoại di động lên, lần lượt gọi lại từng dãy số mà lúc nãy vừa gọi!
Thấy ông ta sợ hãi như vậy, Vương Khải có chút bối rối: "Anh Triệu, anh bị làm sao vậy?"
Giọng nói của Triệu Cường mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi vừa mới thả ra chút tin tức, yêu cầu những thương nhân mảng vật liệu chấm dứt mọi hợp tác kinh doanh với tập đoàn Lâm thị!"
Ha!
Vương Khải nghe xong lời này thì không nhịn được lùi về phía sau mấy bước!
Ông ta kinh ngạc nhìn Triệu Cường!
Đây quả thực là tự mình gây nghiệt, không thể sống!