-
Chương 64-66
Chương 64: Người nhà hiểu Lầm
Lâm Thanh Nham ngã vào người Diệp Huyền, khoảng cách giữa hai người bọn họ hoàn toàn bằng không!
Điều tồi tệ hơn nữa là đôi môi của Lâm Thanh Nham gần như chạm vào môi của Diệp Huyền.
Thình thịch! Thình Thịch!
Khoảnh khắc này, hai người bọn họ có thể nghe rõ nhịp tim của nhau!
Hai người họ nhìn nhau chằm chằm!
Cảnh tượng này bị khựng lại trong vòng ba giây!
Cách… Đúng lúc này, cánh cửa vừa rồi mà Lâm Thanh Nham đóng không chặt, thực sự tự mở ra!
Thật trùng hợp, mẹ của Lâm Thanh Nham là Lý Gia Tuệ cũng tình cờ đi ngang qua!
Bà nhìn thấy rất rõ cảnh tượng Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ôm chặt nhau trong phòng!
“Mẹ!”
Lâm Thanh Nham không khỏi sợ hãi đỏ mặt!
“Ờ thì… Mẹ không nhìn thấy gì cả, mẹ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Lý Gia Tuệ cười khoái chí, vội vàng đi về phòng của mình!
Trong lòng bà thầm khen ngợi con gái mình thật sự rất có năng lực, trong chớp mắt đã dỗ dành được Diệp Huyền.
“Mẹ… Mẹ đừng hiểu lầm con…”
Lâm Thanh Nham muốn chạy tới giải thích, nhưng mẹ cô Lý Gia Tuệ lại nhìn cô với ánh mắt “Mẹ hiểu mà” rồi đóng cửa lại!
“Mẹ, nghe con nói…”
Lâm Thanh Nham gần như bật khóc!
Mà Diệp Huyền cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Xong rồi, hiểu lầm to rồi!”
Ngày mai, mẹ của Lâm Thanh Nham nhất định sẽ nói cho ông Lâm biết chuyện này!
Chắc chắn bọn họ sẽ hiểu lầm là hắn đã yêu Lâm Thanh Nham!
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, việc rời khỏi Lâm gia sẽ càng khó khăn hơn!
“Hừ!”
Lâm Thanh Nham trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Rõ ràng là anh lợi dụng tôi, bắt nạt tôi, nhưng anh lại giả vờ làm người tốt rồi bị oan ức các thứ!”
“Nói thật cho tôi biết, anh đã âm thầm cứu tôi hai lần đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Diệp Huyền vô cùng bực mình, hắn chỉ biết nghĩ xem ngày mai nên giải thích với ông nội Lâm và mẹ Lâm như thế nào!
Nên lúc này hắn không hề để ý tới những thứ khác!
Còn câu hỏi của Lâm Thanh Nham, hắn cũng chỉ thuận miệng trả lời thôi!
Thế nhưng, đến khi hắn ý thức được, thì đã quá muộn!
Đúng!
Lâm Thanh Nham vừa nghe Diệp Huyền xác nhận đã âm thầm cứu mình hai lần, cả người cô đều hóa đá!
Điều khủng khiếp nhất là đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngấn đầy nước mắt vì xúc động!
Dáng vẻ của Lâm Thanh Nham thực sự khiến Diệp Huyền vô cùng sợ hãi!
Ôi trời ơi!
Ôi trời ơi!
Lâm Thanh Nham đang cảm động sao? Không, không thể nào!
Hắn thực sự không muốn có bất cứ liên hệ gì đến cô cả!
Lỡ như cô yêu tôi thì không phải phiền chết tôi rồi?
“Này, sao cô lại khóc?”
Diệp Huyền thăm dò hỏi một câu: “Khóc vì tôi à?”
Bề ngoài Lâm Thanh Nham vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo!
Nhưng cô liền quay mặt đi và lau những giọt nước mắt vì xúc động!
Cô quay sang Diệp Huyền, giọng nói tràn đầy oán hận: “Tôi vẫn luôn xem thường anh, tôi đã cười nhạo anh chốn đông người rất nhiều lần, nhưng tại sao anh vẫn tình nguyện đi cứu tôi, còn cứu tận hai lần…”
“Tôi…”
Diệp Huyền có chút không nói nên lời: “Chuyện này… Cô là viên ngọc trong lòng bàn tay ông nội Lâm. Tôi không muốn ông nội Lâm đau lòng khi cứu cô. Hơn nữa tôi cũng không thể đứng yên khi thấy chuyện xấu xảy đến với cô!”
Lâm Thanh Nham sững sờ vài giây, nhàn nhạt hỏi: “Ý anh nói là cho dù tôi không phải tiểu thư của Lâm gia, nếu tôi có gặp chuyện bất trắc, anh cũng sẽ giúp tôi đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy, nếu là người qua đường, tôi cũng sẽ đến cứu!”
Thế nhưng…
Điều khiến Diệp Huyền sững sờ chính là Lâm Thanh Nham khóc nức nở một cách vô cùng oán hận:
“Diệp Huyền, mặc dù chúng ta là vợ chồng giả, nhưng dù sao chúng ta cũng ngủ chung phòng, mỗi ngày chúng ta đều ăn chung bàn ba bữa, anh thực sự coi tôi như người qua đường sao?”
“Trong mắt anh tôi tệ đến mức đó sao? Tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn, hơn nữa còn từng là hoa khôi thời đại học…”
“...”
Cho dù Diệp Huyền cực kỳ thông minh đến cỡ nào, hắn cũng không ngờ rằng Lâm Thanh Nham lại đột nhiên vô cớ vu oan cho hắn như thế!
Bộ não của người phụ nữ này có cấu trúc như thế nào vậy? Đây rõ ràng là hai vấn đề khác nhau, sao có thể lẫn lộn được chứ? Chuyện này…
Diệp Huyền bất lực, đành phải nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Thật ra trong mắt tôi, cô không chỉ là người qua đường…”
“Vậy anh nói đi, nói cho tôi biết, trong mắt anh tôi là cái gì?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham mờ mờ vì nước mắt, cô thở gấp, áp sát Diệp Huyền, khoảng cách giữa hai đôi mắt của họ còn không đến hai mươi centimet!
“Này… Cô đang đùa với lửa đấy!”
Diệp Huyền vội vàng lùi lại một bước, lớn tiếng nói: “Cô là cô vợ giả xinh đẹp của tôi, cũng là cấp trên xinh đẹp của tôi! Như vậy có được chưa?”
Lâm Thanh Nham suy nghĩ một hồi, sau đó hài lòng gật đầu: “Anh đúng là biết điều đấy!”
“Bây giờ suy nghĩ của tôi về anh đã thay đổi, thực ra anh cũng không phiền toái lắm!”
Diệp Huyền không nói gì, chỉ biết cười khổ, nhưng trong lòng lại bực tức vô cùng!
Đang yên đang lành, mắc gì cô lại thay đổi suy nghĩ về tôi làm gì? Chẳng mấy chốc tôi sẽ rời khỏi Lâm gia thôi!
“Muộn rồi, tôi phải đi tắm đây!”
Diệp Huyền không muốn dây dưa với cô về những chuyện này, nên vội vàng đi về phía phòng tắm. Thế nhưng, Lâm Thanh Nham đột nhiên cười khúc khích:
“Diệp Huyền, cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần!”
“Cái quái gì vậy?”
Diệp Huyền đột nhiên quay đầu lại nhìn cô!
Hắn phát hiện khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, đôi mắt đang mỉm cười, trên mặt hiện lên những cảm xúc phức tạp khó tả!
Không khó để nhận ra, lòng biết ơn của Lâm Thanh Nham đối với Diệp Huyền thật sự xuất phát từ tận đáy lòng!
Thình thịch!
Trái tim Diệp Huyền đập dữ dội!
Không thể nào!
Lâm Thanh Nham thích hắn? Không!
Hắn không thể để chuyện kinh khủng này xảy ra!
“Hừ!” Diệp Huyền lập tức giả vờ coi thường: “Lời cảm ơn của cô quá rẻ mạt. Ít nhất cô cũng phải đích thân vào tắm cùng tôi chứ!”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy lập tức khiến đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham giận dữ:
“Tên khốn khiếp, anh nằm mơ đi!”
“Anh thật đáng ghét, đáng ghét chết đi được!”
Trong lúc mắng, Lâm Thanh Nham hung dữ đẩy Diệp Huyền vào phòng tắm, sau đó đá chân đóng cửa phòng tắm!
Cô đứng ngoài phòng tắm, trong lòng tràn đầy tức giận: “Tối nay anh vừa mới đến nhà Trương Vãn Thanh, bây giờ lại còn muốn dây dưa với tôi? Anh nghĩ Lâm Thanh Nham tôi là loại người thế nào hả?”
“Tên khốn khiếp biến thái rẻ mạt này, quá rẻ mạt!”
Mặc dù hắn đã cứu mạng cô, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hắn ta không xứng đáng với lòng tốt cô dành cho hắn!
Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng tức giận, cô không nhịn được mà đá mạnh cửa phòng tắm, biểu hiện sự căm hận đối với Diệp Huyền!
Mà Diệp Huyền đang ở trong phòng tắm lại mỉm cười khoái chí!
Chà, đó là những gì mà hắn sẽ làm từ giờ trở đi!
Nếu hắn cứ làm cho Lâm Thanh Nham tức giận, hôn ước này nhất định sẽ thất bại, việc hắn rời khỏi Lâm gia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Hai người ngủ quay lưng vào nhau, cả đêm không nói gì!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại có một giấc mơ, mơ thấy Diệp Huyền biến thành một người đầy quyền uy, lái trực thăng đến đón cô dưới ánh nhìn của rất nhiều người!
Ngày hôm sau khi thức dậy, nụ cười ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên khóe môi của Lâm Thanh Nham!
Nhưng thấy Diệp Huyền vẫn đang ngủ trên ghế sofa, cô đột nhiên cảm thấy thất vọng tràn trề:
“Tên khốn kiếp, còn đang ngủ à? Đã đến giờ đi làm rồi đấy!”
“Đẹp trai nhưng là một tên tư bản xấu xa!”
Diệp Huyền dụi dụi đôi mắt buồn ngủ rồi ăn sáng, nhưng mẹ của Lâm Thanh Nham là Lý Gia Tuệ lại háo hức đưa trứng và sữa cho Diệp Huyền:
“Diệp Huyền, mau uống thêm sữa đi, bù đắp cho sức lực con đã tiêu hao tối qua.”
Nghe vậy, cơ thể Diệp Huyền run rẩy, suýt chút nữa không cầm nổi bát cơm trong tay!
Chương 65: Diệp Huyền đánh người
"Đừng nói là dì Tuệ hiểu lầm mình và Lâm Thanh Nham có chuyện gì đó rồi chứ?"
Diệp Huyền không khỏi cười khổ trong lòng, khẽ cau mày.
Mà Lâm Thanh Nham cũng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai người bọn họ nằm trên mặt đất tối hôm qua đã bị mẹ cô là Lý Gia Tuệ nhìn thấy!
"Mẹ, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu…"
Lâm Thanh Nham muốn giải thích nhưng lại bị Lý Gia Tuệ ngắt lời và nở nụ cười: "Con gái ngốc, con không cần giải thích, chẳng phải là chuyện đó thôi sao, mẹ hiểu mà! Trai gái yêu nhau là chuyện rất bình thường!"
"Ha ha."
Ông lão Lâm ngồi ở bàn bên kia cười đến nheo mắt lại: "Diệp Huyền, Thanh Nham, ra là tối hôm qua hai đứa đang hờn giận vu vơ với nhau, ông nội lo thừa rồi."
Ông Lâm và Lý Gia Tuệ rất nhẹ nhõm và vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Văn Bạch lại rất cay đắng: " y, hoa nhài cắm bãi phân trâu! Thanh Nham, con làm cha thất vọng quá rồi…"
Nhìn thấy biểu cảm khác nhau của người nhà họ Lâm, trong lòng Diệp Huyền càng không nói nên lời nhìn lên trời: "Lần này hiểu lầm lớn, mình muốn rời khỏi nhà họ Lâm lại trở nên khó khăn hơn…"
Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyền, còn đá Diệp Huyền một cái bên dưới bàn!
Không ngờ Diệp Huyền lại né được, Lâm Thanh Nham đá trúng Lý Gia Tuệ.
Lý Gia Tuệ không nhịn được cười: "Được rồi, hai đứa đừng có tán tỉnh nhau dưới gầm bàn, muốn thân thiết thì tối đi làm về sớm một chút không phải được rồi sao?"
Lại bị mẹ hiểu lầm nặng thêm, Lâm Thanh Nham ngay cả ý muốn chết cũng có rồi!
Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ cười khổ. Thật vất vả ăn xong bữa sáng xấu hổ này!
Như thường lệ, Diệp Huyền đi theo Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đến tập đoàn Lâm thị làm việc.
Bởi vì Ngô Thiên Di cấu kết với Đông Sơn Ngũ Hổ, phạm tội phản quốc, nên đã bị các cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt, tập đoàn Thiên Di cũng mất đi trụ cột và trở thành một mớ hỗn độn!
Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy ý chí chiến đấu, cô muốn nhân cơ hội này đuổi kịp và vượt qua tập đoàn Thiên Di!
Nhưng vừa tới tập đoàn Lâm thị, họ đã đụng phải hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên!
Lục Chí Phàm nhìn thấy Lâm Văn Bạch thì lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Lâm chủ tịch, tới sớm nhỉ!"
"Phó chủ tịch Lục, anh cũng tới sớm."
Lâm Văn Bạch cũng thờ ơ trả lời.
Lục Chí Phàm cười lạnh: "Sắp tới sợ là tập đoàn Lâm thị đổi tên thành tập đoàn Lục thị rồi, tôi đến sớm một chút để thích ứng với tiết tấu này trước!"
Lời nói của Lục Chí Phàm tràn đầy tự tin. Chắc hẳn ông ta đã kết luận rằng bản thân có thể một trăm phần trăm giành được khu đất số hai từ tay trùm đất Giang Kim Bưu.
Cũng chính là bởi vì như vậy, hai cha con Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham mới có thể không để ý tôn nghiêm mặt mũi đi cầu người khác giới thiệu để có cơ hội gặp gỡ Giang Kim Bưu!
Thậm chí còn cầu tới những kẻ đạo đức giả như hai ông cháu nhà họ Trang!
Nhưng mà Giang Kim Bưu lại rất có chủ kiến, mời người nhà họ Lâm ăn một bữa cơm, cũng nói rõ là giao khu đất số hai cho nhà họ Lâm!
Nếu không, hai cha con Lâm Văn Bạch thật đúng là sẽ bị cha con Lục Kiên hung hăng nhục nhã!
Nhưng bây giờ, cha con Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng Lục Chí Phàm, ngược lại cảm thấy hai người bọn họ rất buồn cười!
"Phó chủ tịch Lục, vậy anh phải cố gắng thích ứng loại tiết tấu này đi, anh có thể, cố lên!"
Lâm Văn Bạch bật cười, Lâm Thanh Nham cũng không kìm được bật cười thành tiếng.
Tuy nhiên, khi Lục Chí Phàm và con trai nhìn thấy bộ dạng này của hai cha con Lâm Văn Bạch thì không khỏi chau mày, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!
Hai cha con này bị sao thế? Không phải hai người này nên cảm thấy phẫn nộ và bất an sao? Sao còn cười được?
"Vậy hai người nên cười nhiều hơn đi, về sau e là hai người muốn cười cũng không cười được!"
Lục Chí Phàm không che giấu dã tâm của mình nữa, trực tiếp phơi bày tham vọng trở thành chủ tịch của mình!
Hai cha con Lâm Văn Bạch liếc mắt nhìn nhau, khinh thường cười lạnh, lười để ý đến hai cha con kỳ lạ này!
Chờ đến khi Giang Kim Bưu thật sự thông báo tin tức ra ngoài, để xem hai cha con nhà họ Lục các người khóc như thế nào!
Điều buồn cười là Lục Chí Phàm hoàn toàn không biết kiềm chế!
Thay vào đó, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Nham một cái, cười đến rất là buồn nôn: "Cô Lâm cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng nghĩ đến con trai tôi một chút?"
"Con trai ông?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham lập tức tắt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nếu ông không có khiếu hài hước thì đừng kể chuyện cười. Ông không biết con trai mình trông như thế nào sao?"
Nghe Lâm Thanh Nham không khách khí trả lời, Diệp Huyền không khỏi vui mừng. Chưa kể, miệng Lâm Thanh Nham cũng thật ác!
Lục Chí Phàm không những không giận mà còn cười: "Sau khi tôi lấy được mảnh đất số hai, tập đoàn Lâm thị này sẽ phải đổi tên thành tập đoàn Lục thị, mà về sau con trai tôi cũng sẽ là con trai của chủ tịch tập đoàn!"
"Con trai chủ tịch mà cô còn chướng mắt? Hay là cô để mắt tới cái tên nhà quê tổ phó tổ tám?"
Nói xong, Lục Chí Phàm mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Diệp Huyền!
"Nếu thật sự là như vậy, Lâm Thanh Nham, cô cũng quá thấp kém!"
Diệp Huyền khẽ cau mày, ông trêu chọc Lâm Thanh Nham thì cứ trêu đi, dù sao tôi cũng không liên quan nhiều đến cô ấy!
Thế nhưng ông đúng là đồ rẻ tiền, còn dám cười đến trên người tôi, tôi không ngược ông thì ông trời cũng không vừa mắt!
Diệp Huyền lập tức mở miệng: "Thân phận của Lâm tổng rất cao quý, tôi không thể trèo cao, chút tự hiểu lấy mình này tôi vẫn có!"
"Một người đàn ông bình thường như tôi mà Lâm tổng còn chướng mắt, làm sao có thể để mắt tới thái giám Lục? A, thật xin lỗi, là giám đốc Lục!"
Nghe vậy, Lục Kiên tức giận: "Đồ nhà quê bẩn thỉu, mày vừa nói gì?"
Đối mặt với sự tức giận của anh ta, Diệp Huyền cười càng thêm xấu xa: "Giám đốc Lục, cậu đã tiêu hao nghiêm trọng rồi, nói cậu là thái giám không có chút nào quá đáng!"
"Thân thể hư nhược thì đừng có đi làm, nhanh đi bệnh viện chữa bệnh đi, lúc nào cũng uống mấy cái loại thuốc bổ thận tráng dương cũng không thể che giấu được sự thiếu hụt của mình đâu!"
"Tôi thực sự bội phục nửa kia của cậu, vì để tâm tới tôn nghiêm trên giường của cậu mà phải ra sức diễn, thật sự là diễn viên kính nghiệp!"
"Giám đốc Lục, cậu cũng đừng có keo kiệt đó, cái gì nên thêm tiền thì phải thêm tiền!"
Nghe Diệp Huyền nói như vậy, sắc mặt Lục Kiên không khỏi trắng bệch!
Trong mắt anh ta tràn đầy chấn kinh!
Tên nhà quê chết tiệt này!
Hắn làm sao có thể nhìn ra tình trạng thân thể của mình?
Không chỉ có anh ta, ngay cả Lâm Thanh Nham cũng sửng sốt!
Cô cũng là người trưởng thành, biết Diệp Huyền vừa nói cái gì!
Thân thể Lục Kiên hư nhược, là thận hư!
Hai gò má lạnh lùng của Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ lên!
"Giám đốc Lục, hay là cậu tự mua cho mình một chiếc mũ xanh đi? Tôi nghĩ cậu rất cần nó!"
"Rác rưởi! Mày nói bậy cái gì?"
Điểm yếu của Lục Kiên bị chọc thủng khiến anh ta lập tức mất đi lý trí, lao về phía Diệp Huyền!
Cái Diệp Huyền muốn chính là loại hiệu quả này, nhìn thấy anh ta vọt tới, hắn trực tiếp thưởng cho anh ta một cước!
"A!"
Lục Kiên lập tức bay ngược về phía sau, kêu thảm thiết!
Thấy con trai bị đánh, Lục Chí Phàm tức giận: "Bảo vệ, chết ở đâu rồi, mau đến đây ném kẻ đánh người ra khỏi tập đoàn!"
Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ thay vì bước tới khống chế Diệp Huyền thì lại đứng sang một bên sùng bái mỉm cười với Diệp Huyền!
Đúng vậy, bốn đội trưởng an ninh đều khâm phục năng lực và tính cách khiêm tốn của Diệp Huyền!
Hiện tại toàn bộ đội an ninh đều coi Diệp Huyền như một anh hùng vĩ đại!
Cảnh tượng như vậy khiến Lâm Văn Bạch cảm thấy có chút kinh ngạc!
Nhìn không ra Diệp Huyền này rất được lòng người, cũng rất có năng lực kêu gọi!
Diệp Huyền mỉm cười, khinh thường nhìn Lục Chí Phàm: "Ông già, tôi nói này, ông đừng tiếp tục nghĩ đến việc đổi tên tập đoàn Lâm thị nữa."
"Có thời gian thì tốt nhất là ông đưa con trai mình đi bệnh viện chữa bệnh đi, nếu không đời này ông cũng đừng nghĩ tới việc bế cháu trai!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu ánh mắt có thể giết người, Diệp Huyền sớm đã bị lăng trì một trăm ngàn lần!
"Mày muốn chết sao? Dám nói chuyện thế này với cổ đông đứng thứ hai tập đoàn? Mày chỉ là một tên vô dụng mà thôi!"
"Ha ha."
Diệp Huyền lại xem thường: "Ông có bản lĩnh thì gọi tôi một tiếng vô dụng nữa xem, xem tôi có tát cái mặt mo của ông lệch hẳn một bên không?"
"Mày dám!" Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Mày, mày là đồ vô dụng!"
Diệp Huyền cười. Một giây sau, Diệp Huyền vung tay lên, ở trước mặt tất cả mọi người, một cái tát giáng xuống mặt Lục Chí Phàm!
Chương 66: Nhiệm vụ của Diệp Huyền
Bốp!
Diệp Huyền tát vào mặt Lục Chí Phàm, thanh âm thanh thúy vang dội vang vọng trong hành lang!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Không ai nghĩ tới Diệp Huyền thật sự dám đánh Lục Chí Phàm, cổ đông thứ hai của tập đoàn!
"Anh điên rồi sao?"
Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy Diệp Huyền, đôi mắt đẹp của cô vừa kinh hãi vừa bất an!
"Tôi không điên."
Diệp Huyền thờ ơ cười: "Ai bảo ông ta gọi tôi là vô dụng. Tôi vừa nói đó thôi, ông ta mà dám nói nữa thì tôi sẽ đánh!"
Nói rồi, Diệp Huyền hạ giọng, thấp giọng hỏi Lâm Thanh Nham: "Tôi hỏi cô một câu, tôi tát ông ta, vui không?"
"Chuyện này…"
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham hiện lên vẻ vui sướng, cô không tự chủ được mà nhếch lên môi đỏ mọng: "Không nói những chuyện khác thì đúng là khá sảng khoái!"
"Như vậy còn chưa đủ sao?"
Diệp Huyền cười nhạt nhìn Lục Chí Phàm: "Như thế nào, một tát này có dễ chịu không?"
"Mày, mày làm càn!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức dựng thẳng râu, muốn lao tới đánh trả Diệp Huyền!
"Ha ha!"
Diệp Huyền cười, nhưng không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham thế mà lại dùng thân thể để bảo vệ trước mặt Diệp Huyền, nghiêm nghị quát Lục Chí Phàm:
"Phó chủ tịch Lục, đủ rồi!"
Diệp Huyền sửng sốt, hắn thật không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham lại bảo vệ hắn.
"Cô tránh ra!"
Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Tôi sẽ giết nó!"
"Tôi muốn nó xéo đi, tôi muốn nó phải chết!"
"Này, này, này."
Sắc mặt Lâm Thanh Nham lập tức trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nơi này là tập đoàn, không thể dung túng cho ông đe dọa uy hiếp nhân viên! Hơn nữa, là do ông mắng người trước, đó là lỗi của ông."
Lâm Văn Bạch cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Lục Chí Phàm, Diệp Huyền là bậc con cháu, anh cùng nó so đo cái gì? Để các nhân viên nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?"
Thấy hai cha con nhà họ Lâm đều đứng ra, Lục Chí Phàm tức giận đến mức râu ria dựng thẳng: "Được! Ra là các người đã thông đồng trước! Các người chờ đó cho tôi!"
Lâm Thanh Nham cười lạnh: "Phó chủ tịch Lục, xem ra ông muốn phá hư đoàn kết nội bộ của tập đoàn ta! Diệp Huyền chỉ đang nói sự thật, bởi vì anh ta đúng là biết một chút y thuật! Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên đưa con trai ông đến bệnh viện kiểm tra đi, kẻo sau này thật sự bị cắm sừng!"
"Chúng ta đi."
Lâm Thanh Nham nói xong thì cùng Diệp Huyền đi vào thang máy!
Lục Chí Phàm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt!
"Lâm Văn Bạch! Lâm Thanh Nham!"
"Chuyện này còn chưa xong đâu, các người chờ đó cho tôi!"
Lúc này, Lục Kiên cũng đau đớn bò dậy từ dưới đất, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ!
"Cha…"
Lục Chí Phàm tức giận, gấp gáp hỏi: "Những gì Diệp Huyền nói có phải sự thật không? Chỗ đó của mày có phải hỏng rồi không?"
Sắc mặt Lục Kiên biến đổi lớn, vội vàng nói: "Đừng nghe thằng đó, nó đang vu khống con!"
Diệp Huyền rác rưởi, mày chờ đó, ông đây nhất định phải phế bỏ mày!
Trong lòng Lục Kiên hiện lên ý niệm muốn giết chết Diệp Huyền!
Trong thang máy, Lâm Thanh Nham mặt mũi đỏ bừng.
Cô nói: "Sau này đừng nói những lời đó ở nơi công cộng nữa! Cái gì mà không được, rồi còn diễn trên giường nữa chứ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt!"
Diệp Huyền cười ha ha: "Vâng, Lâm tổng, tôi không nên nói chuyện bệnh kín của bệnh nhân ở nơi công cộng."
Mặc dù Lâm Thanh Nham rất muốn mắng Diệp Huyền, nhưng cô lại không nhịn được mà bật cười!
Lâm Văn Bạch cũng là vẻ mặt tươi cười, cũng không có trách cứ Diệp Huyền gì cả. Đúng vậy, vừa rồi Diệp Huyền là người phía bên mình, cùng nhau đáp trả cha con Lục Chí Phàm!
Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Huyền đi đến tổ tám của bộ phận dự án.
Mà Lâm Thanh Nham cũng trở về phòng làm việc của tổng giám đốc, trên mặt cô mơ hồ có thể thấy được ý cười!
Nữ trợ lý thấy Lâm tổng cười, dường như tâm trạng rất tốt, không khỏi mỉm cười hỏi: "Cô Lâm, chuyện gì làm cô vui vẻ như vậy thế?"
"A…"
Lâm Thanh Nham ngay lập tức thu hồi nụ cười!
Không thể cười nữa, nếu không thiết lập nữ cường lạnh lùng của mình liền sập!
Sau khi trợ lý rời đi, Lâm Thanh Nham lấy gương trang điểm ra.
"Lâm Thanh Nham, cô phải kìm nén lại, cô thật sự không được cười nữa!"
Cô nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương trang điểm, tự khiển trách một trận!
Thế nhưng cô không khống chế được bản thân, vừa nghĩ tới cảnh tượng Lục Kiên bị Diệp Huyền đạp bay, cô lại nhịn không được bật cười!
Lâm Thanh Nham lúc này tâm trạng rất tốt: "Diệp Huyền, cái tên này… Cũng không phải quá đáng ghét…"
Nửa tiếng sau, trợ lý đẩy cửa bước vào văn phòng: "Cô Lâm, giám đốc Lục nói muốn tổ chức cuộc họp cấp cao."
Nghe được lời này, Lâm Thanh Nham không khỏi khẽ cau mày!
Hai cha con Lục Chí Phàm vừa mới bị mất mặt xấu hổ ở sảnh tầng một, bây giờ lại vội vàng tổ chức một cuộc họp, chỉ sợ là muốn tìm về mặt mũi!
"Tôi thật sự muốn xem xem hai cha con bọn họ có thể giở được trò gì!"
Lâm Thanh Nham lập tức sửa soạn lại bộ dáng của mình rồi đi đến phòng họp!
Trong phòng hội nghị, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, các cổ đông và giám đốc đều có mặt!
Sau khi Lục Chí Phàm liếc mắt nhìn hai cha con Lâm Thanh Nham, trực tiếp lên tiếng!
"Tôi vừa kiểm tra tổng nợ của tập đoàn, tập đoàn Trang trí Triệu thị vẫn còn số dư 80 triệu cuối cùng chưa được thanh toán!"
"Sau khi dự án của tập đoàn chúng ta với tập đoàn Trang trí Triệu thị hoàn thành, chúng ta vẫn chưa phái người đi ký tên với Triệu tổng, nhiệm vụ này giao cho tổ tám của bộ phận dự án đi hoàn thành đi!"
Tổ tám chính là nhóm của Diệp Huyền, ngoại trừ Diệp Huyền, nhóm đó toàn là những cậu ấm cô chiêu ăn chơi ngồi rồi không có chí tiến thủ!
Lâm Thanh Nham lập tức biết ý đồ của Lục Chí Phàm, không khỏi lạnh lùng nói: "Việc này không cần phó chủ tịch Lục nhọc lòng, tôi đã an bài tổ hai rồi."
Tuy nhiên, Lục Chí Phàm lại khịt mũi coi thường: "Đừng nói là cô Lâm sợ ngay cả việc nhỏ như đi ký tên này mà nhân viên của tổ tám cũng không thể hoàn thành được chứ?"
Vừa nói ông ta vừa ẩn ý nhìn về phía một ông lão: "Giám đốc Dương, đừng bảo ông cũng cho rằng cháu trai Dương Duy của ông là đồ vô dụng chứ?"
Ông già này là ông nội của Dương Duy và là một trong những cổ đông của tập đoàn!
Lâm Thanh Nham làm sao có thể không biết ý đồ hiểm ác của Lục Chí Phàm, không khỏi trừng mắt tức giận nhìn ông ta!
Lục Chí Phàm là muốn nhằm vào Diệp Huyền và Dương Duy ở tổ tám!
"Nếu tổ tám thậm chí còn không thể hoàn thành việc nhỏ như đi ký tên này, vậy cái tổ nhỏ này cũng không có ý nghĩa tồn tại nữa! Dứt khoát giản tán đi!"
Lục Chí Phàm còn chưa nói xong, một cổ đông lập tức mỉm cười với ông ta: "Tôi đồng ý với đề nghị của phó chủ tịch Lục!"
"Ký tên chỉ là chuyện vặt vãnh, chuyện này mà còn không thể làm được thì không phải là hoàn toàn vô dụng sao, tập đoàn không dư tiền nuôi phế vật!"
"Đề nghị của Lục tổng rất hay, tôi đồng ý!"
Trong chớp mắt, những cổ đông và nhân viên cấp cao có quan hệ tốt với nhà họ Lục cũng nhao nhao mở miệng phụ họa!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Văn Bạch không khỏi chửi thầm trong lòng: "Lục Chí Phàm, ông vậy mà muốn chơi dơ sao?"
Tuy nhiên, sắc mặt Lâm Văn Bạch vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, để tổ tám hoàn thành đi!"
"Ha ha, chủ tịch Lâm quả nhiên hiểu chuyện!"
Lục Chí Phàm không khỏi cất tiếng cười to, cực kỳ phách lối!
Sau cuộc họp buổi sáng, Lâm Thanh Nham đi theo Lâm Văn Bạch đến phòng làm việc.
"Lục Chí Phàm cố ý yêu cầu tổ tám đến tập đoàn Triệu thị ký tên, mục đích đơn giản là làm suy yếu lực lượng của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!"
Nghe cha mình nói như vậy, Lâm Thanh Nham không nhịn được có chút buồn bực. Đúng vậy, mặc dù tổ tám đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng họ lại là đầu mối then chốt duy trì quan hệ của nhà họ Lâm với các cổ đông, không thể tuỳ tiện bị giải tán!
Nếu không, các cổ đông là trưởng bối của thành viên tổ tám sẽ nghĩ rằng nhà họ Lâm không có uy tín!
Một chiêu này của Lục Chí Phàm có thể coi là đánh vào nhược điểm của Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham, không thể coi là vô hại!
Nếu tổ tám thực sự bị giải thể, những cổ đông đó có khả năng sẽ chuyển sang nhà họ Lục!
Dù sao thì, cổ đông nói trắng ra cũng chính người làm ăn thôi. Ai có thực lực mạnh, ai có thể cho bọn họ lợi ích thiết thực thì bọn họ liền sẽ về phe người đó!
Nhà họ Lâm mà mất đi sự ủng hộ của người trong tập đoàn thì vị trí chủ tịch rất có khả năng sẽ bị hai cha con nhà họ Lục cướp đi!
Trong mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy bất an: "Đây là nhiệm vụ đầu tiên được giao cho Diệp Huyền, nếu giao cho bọn họ, anh ta có chắc sẽ làm tốt không?"
Lâm Thanh Nham ngã vào người Diệp Huyền, khoảng cách giữa hai người bọn họ hoàn toàn bằng không!
Điều tồi tệ hơn nữa là đôi môi của Lâm Thanh Nham gần như chạm vào môi của Diệp Huyền.
Thình thịch! Thình Thịch!
Khoảnh khắc này, hai người bọn họ có thể nghe rõ nhịp tim của nhau!
Hai người họ nhìn nhau chằm chằm!
Cảnh tượng này bị khựng lại trong vòng ba giây!
Cách… Đúng lúc này, cánh cửa vừa rồi mà Lâm Thanh Nham đóng không chặt, thực sự tự mở ra!
Thật trùng hợp, mẹ của Lâm Thanh Nham là Lý Gia Tuệ cũng tình cờ đi ngang qua!
Bà nhìn thấy rất rõ cảnh tượng Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham ôm chặt nhau trong phòng!
“Mẹ!”
Lâm Thanh Nham không khỏi sợ hãi đỏ mặt!
“Ờ thì… Mẹ không nhìn thấy gì cả, mẹ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Lý Gia Tuệ cười khoái chí, vội vàng đi về phòng của mình!
Trong lòng bà thầm khen ngợi con gái mình thật sự rất có năng lực, trong chớp mắt đã dỗ dành được Diệp Huyền.
“Mẹ… Mẹ đừng hiểu lầm con…”
Lâm Thanh Nham muốn chạy tới giải thích, nhưng mẹ cô Lý Gia Tuệ lại nhìn cô với ánh mắt “Mẹ hiểu mà” rồi đóng cửa lại!
“Mẹ, nghe con nói…”
Lâm Thanh Nham gần như bật khóc!
Mà Diệp Huyền cũng có vẻ bất đắc dĩ: “Xong rồi, hiểu lầm to rồi!”
Ngày mai, mẹ của Lâm Thanh Nham nhất định sẽ nói cho ông Lâm biết chuyện này!
Chắc chắn bọn họ sẽ hiểu lầm là hắn đã yêu Lâm Thanh Nham!
Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, việc rời khỏi Lâm gia sẽ càng khó khăn hơn!
“Hừ!”
Lâm Thanh Nham trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Rõ ràng là anh lợi dụng tôi, bắt nạt tôi, nhưng anh lại giả vờ làm người tốt rồi bị oan ức các thứ!”
“Nói thật cho tôi biết, anh đã âm thầm cứu tôi hai lần đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng.”
Diệp Huyền vô cùng bực mình, hắn chỉ biết nghĩ xem ngày mai nên giải thích với ông nội Lâm và mẹ Lâm như thế nào!
Nên lúc này hắn không hề để ý tới những thứ khác!
Còn câu hỏi của Lâm Thanh Nham, hắn cũng chỉ thuận miệng trả lời thôi!
Thế nhưng, đến khi hắn ý thức được, thì đã quá muộn!
Đúng!
Lâm Thanh Nham vừa nghe Diệp Huyền xác nhận đã âm thầm cứu mình hai lần, cả người cô đều hóa đá!
Điều khủng khiếp nhất là đôi mắt xinh đẹp của cô đã ngấn đầy nước mắt vì xúc động!
Dáng vẻ của Lâm Thanh Nham thực sự khiến Diệp Huyền vô cùng sợ hãi!
Ôi trời ơi!
Ôi trời ơi!
Lâm Thanh Nham đang cảm động sao? Không, không thể nào!
Hắn thực sự không muốn có bất cứ liên hệ gì đến cô cả!
Lỡ như cô yêu tôi thì không phải phiền chết tôi rồi?
“Này, sao cô lại khóc?”
Diệp Huyền thăm dò hỏi một câu: “Khóc vì tôi à?”
Bề ngoài Lâm Thanh Nham vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo!
Nhưng cô liền quay mặt đi và lau những giọt nước mắt vì xúc động!
Cô quay sang Diệp Huyền, giọng nói tràn đầy oán hận: “Tôi vẫn luôn xem thường anh, tôi đã cười nhạo anh chốn đông người rất nhiều lần, nhưng tại sao anh vẫn tình nguyện đi cứu tôi, còn cứu tận hai lần…”
“Tôi…”
Diệp Huyền có chút không nói nên lời: “Chuyện này… Cô là viên ngọc trong lòng bàn tay ông nội Lâm. Tôi không muốn ông nội Lâm đau lòng khi cứu cô. Hơn nữa tôi cũng không thể đứng yên khi thấy chuyện xấu xảy đến với cô!”
Lâm Thanh Nham sững sờ vài giây, nhàn nhạt hỏi: “Ý anh nói là cho dù tôi không phải tiểu thư của Lâm gia, nếu tôi có gặp chuyện bất trắc, anh cũng sẽ giúp tôi đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu không chút do dự: “Đúng vậy, nếu là người qua đường, tôi cũng sẽ đến cứu!”
Thế nhưng…
Điều khiến Diệp Huyền sững sờ chính là Lâm Thanh Nham khóc nức nở một cách vô cùng oán hận:
“Diệp Huyền, mặc dù chúng ta là vợ chồng giả, nhưng dù sao chúng ta cũng ngủ chung phòng, mỗi ngày chúng ta đều ăn chung bàn ba bữa, anh thực sự coi tôi như người qua đường sao?”
“Trong mắt anh tôi tệ đến mức đó sao? Tôi là chủ tịch của một tập đoàn lớn, hơn nữa còn từng là hoa khôi thời đại học…”
“...”
Cho dù Diệp Huyền cực kỳ thông minh đến cỡ nào, hắn cũng không ngờ rằng Lâm Thanh Nham lại đột nhiên vô cớ vu oan cho hắn như thế!
Bộ não của người phụ nữ này có cấu trúc như thế nào vậy? Đây rõ ràng là hai vấn đề khác nhau, sao có thể lẫn lộn được chứ? Chuyện này…
Diệp Huyền bất lực, đành phải nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Thật ra trong mắt tôi, cô không chỉ là người qua đường…”
“Vậy anh nói đi, nói cho tôi biết, trong mắt anh tôi là cái gì?”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham mờ mờ vì nước mắt, cô thở gấp, áp sát Diệp Huyền, khoảng cách giữa hai đôi mắt của họ còn không đến hai mươi centimet!
“Này… Cô đang đùa với lửa đấy!”
Diệp Huyền vội vàng lùi lại một bước, lớn tiếng nói: “Cô là cô vợ giả xinh đẹp của tôi, cũng là cấp trên xinh đẹp của tôi! Như vậy có được chưa?”
Lâm Thanh Nham suy nghĩ một hồi, sau đó hài lòng gật đầu: “Anh đúng là biết điều đấy!”
“Bây giờ suy nghĩ của tôi về anh đã thay đổi, thực ra anh cũng không phiền toái lắm!”
Diệp Huyền không nói gì, chỉ biết cười khổ, nhưng trong lòng lại bực tức vô cùng!
Đang yên đang lành, mắc gì cô lại thay đổi suy nghĩ về tôi làm gì? Chẳng mấy chốc tôi sẽ rời khỏi Lâm gia thôi!
“Muộn rồi, tôi phải đi tắm đây!”
Diệp Huyền không muốn dây dưa với cô về những chuyện này, nên vội vàng đi về phía phòng tắm. Thế nhưng, Lâm Thanh Nham đột nhiên cười khúc khích:
“Diệp Huyền, cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần!”
“Cái quái gì vậy?”
Diệp Huyền đột nhiên quay đầu lại nhìn cô!
Hắn phát hiện khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ bừng, đôi mắt đang mỉm cười, trên mặt hiện lên những cảm xúc phức tạp khó tả!
Không khó để nhận ra, lòng biết ơn của Lâm Thanh Nham đối với Diệp Huyền thật sự xuất phát từ tận đáy lòng!
Thình thịch!
Trái tim Diệp Huyền đập dữ dội!
Không thể nào!
Lâm Thanh Nham thích hắn? Không!
Hắn không thể để chuyện kinh khủng này xảy ra!
“Hừ!” Diệp Huyền lập tức giả vờ coi thường: “Lời cảm ơn của cô quá rẻ mạt. Ít nhất cô cũng phải đích thân vào tắm cùng tôi chứ!”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy lập tức khiến đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham giận dữ:
“Tên khốn khiếp, anh nằm mơ đi!”
“Anh thật đáng ghét, đáng ghét chết đi được!”
Trong lúc mắng, Lâm Thanh Nham hung dữ đẩy Diệp Huyền vào phòng tắm, sau đó đá chân đóng cửa phòng tắm!
Cô đứng ngoài phòng tắm, trong lòng tràn đầy tức giận: “Tối nay anh vừa mới đến nhà Trương Vãn Thanh, bây giờ lại còn muốn dây dưa với tôi? Anh nghĩ Lâm Thanh Nham tôi là loại người thế nào hả?”
“Tên khốn khiếp biến thái rẻ mạt này, quá rẻ mạt!”
Mặc dù hắn đã cứu mạng cô, nhưng đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hắn ta không xứng đáng với lòng tốt cô dành cho hắn!
Lâm Thanh Nham càng nghĩ càng tức giận, cô không nhịn được mà đá mạnh cửa phòng tắm, biểu hiện sự căm hận đối với Diệp Huyền!
Mà Diệp Huyền đang ở trong phòng tắm lại mỉm cười khoái chí!
Chà, đó là những gì mà hắn sẽ làm từ giờ trở đi!
Nếu hắn cứ làm cho Lâm Thanh Nham tức giận, hôn ước này nhất định sẽ thất bại, việc hắn rời khỏi Lâm gia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!
Hai người ngủ quay lưng vào nhau, cả đêm không nói gì!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham lại có một giấc mơ, mơ thấy Diệp Huyền biến thành một người đầy quyền uy, lái trực thăng đến đón cô dưới ánh nhìn của rất nhiều người!
Ngày hôm sau khi thức dậy, nụ cười ngọt ngào vẫn còn đọng lại trên khóe môi của Lâm Thanh Nham!
Nhưng thấy Diệp Huyền vẫn đang ngủ trên ghế sofa, cô đột nhiên cảm thấy thất vọng tràn trề:
“Tên khốn kiếp, còn đang ngủ à? Đã đến giờ đi làm rồi đấy!”
“Đẹp trai nhưng là một tên tư bản xấu xa!”
Diệp Huyền dụi dụi đôi mắt buồn ngủ rồi ăn sáng, nhưng mẹ của Lâm Thanh Nham là Lý Gia Tuệ lại háo hức đưa trứng và sữa cho Diệp Huyền:
“Diệp Huyền, mau uống thêm sữa đi, bù đắp cho sức lực con đã tiêu hao tối qua.”
Nghe vậy, cơ thể Diệp Huyền run rẩy, suýt chút nữa không cầm nổi bát cơm trong tay!
Chương 65: Diệp Huyền đánh người
"Đừng nói là dì Tuệ hiểu lầm mình và Lâm Thanh Nham có chuyện gì đó rồi chứ?"
Diệp Huyền không khỏi cười khổ trong lòng, khẽ cau mày.
Mà Lâm Thanh Nham cũng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hai người bọn họ nằm trên mặt đất tối hôm qua đã bị mẹ cô là Lý Gia Tuệ nhìn thấy!
"Mẹ, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu…"
Lâm Thanh Nham muốn giải thích nhưng lại bị Lý Gia Tuệ ngắt lời và nở nụ cười: "Con gái ngốc, con không cần giải thích, chẳng phải là chuyện đó thôi sao, mẹ hiểu mà! Trai gái yêu nhau là chuyện rất bình thường!"
"Ha ha."
Ông lão Lâm ngồi ở bàn bên kia cười đến nheo mắt lại: "Diệp Huyền, Thanh Nham, ra là tối hôm qua hai đứa đang hờn giận vu vơ với nhau, ông nội lo thừa rồi."
Ông Lâm và Lý Gia Tuệ rất nhẹ nhõm và vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Văn Bạch lại rất cay đắng: " y, hoa nhài cắm bãi phân trâu! Thanh Nham, con làm cha thất vọng quá rồi…"
Nhìn thấy biểu cảm khác nhau của người nhà họ Lâm, trong lòng Diệp Huyền càng không nói nên lời nhìn lên trời: "Lần này hiểu lầm lớn, mình muốn rời khỏi nhà họ Lâm lại trở nên khó khăn hơn…"
Lâm Thanh Nham đỏ bừng mặt, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Huyền, còn đá Diệp Huyền một cái bên dưới bàn!
Không ngờ Diệp Huyền lại né được, Lâm Thanh Nham đá trúng Lý Gia Tuệ.
Lý Gia Tuệ không nhịn được cười: "Được rồi, hai đứa đừng có tán tỉnh nhau dưới gầm bàn, muốn thân thiết thì tối đi làm về sớm một chút không phải được rồi sao?"
Lại bị mẹ hiểu lầm nặng thêm, Lâm Thanh Nham ngay cả ý muốn chết cũng có rồi!
Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ cười khổ. Thật vất vả ăn xong bữa sáng xấu hổ này!
Như thường lệ, Diệp Huyền đi theo Lâm Thanh Nham và Lâm Văn Bạch đến tập đoàn Lâm thị làm việc.
Bởi vì Ngô Thiên Di cấu kết với Đông Sơn Ngũ Hổ, phạm tội phản quốc, nên đã bị các cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt, tập đoàn Thiên Di cũng mất đi trụ cột và trở thành một mớ hỗn độn!
Trong lòng Lâm Thanh Nham tràn đầy ý chí chiến đấu, cô muốn nhân cơ hội này đuổi kịp và vượt qua tập đoàn Thiên Di!
Nhưng vừa tới tập đoàn Lâm thị, họ đã đụng phải hai cha con Lục Chí Phàm và Lục Kiên!
Lục Chí Phàm nhìn thấy Lâm Văn Bạch thì lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Lâm chủ tịch, tới sớm nhỉ!"
"Phó chủ tịch Lục, anh cũng tới sớm."
Lâm Văn Bạch cũng thờ ơ trả lời.
Lục Chí Phàm cười lạnh: "Sắp tới sợ là tập đoàn Lâm thị đổi tên thành tập đoàn Lục thị rồi, tôi đến sớm một chút để thích ứng với tiết tấu này trước!"
Lời nói của Lục Chí Phàm tràn đầy tự tin. Chắc hẳn ông ta đã kết luận rằng bản thân có thể một trăm phần trăm giành được khu đất số hai từ tay trùm đất Giang Kim Bưu.
Cũng chính là bởi vì như vậy, hai cha con Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham mới có thể không để ý tôn nghiêm mặt mũi đi cầu người khác giới thiệu để có cơ hội gặp gỡ Giang Kim Bưu!
Thậm chí còn cầu tới những kẻ đạo đức giả như hai ông cháu nhà họ Trang!
Nhưng mà Giang Kim Bưu lại rất có chủ kiến, mời người nhà họ Lâm ăn một bữa cơm, cũng nói rõ là giao khu đất số hai cho nhà họ Lâm!
Nếu không, hai cha con Lâm Văn Bạch thật đúng là sẽ bị cha con Lục Kiên hung hăng nhục nhã!
Nhưng bây giờ, cha con Lâm Thanh Nham nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng Lục Chí Phàm, ngược lại cảm thấy hai người bọn họ rất buồn cười!
"Phó chủ tịch Lục, vậy anh phải cố gắng thích ứng loại tiết tấu này đi, anh có thể, cố lên!"
Lâm Văn Bạch bật cười, Lâm Thanh Nham cũng không kìm được bật cười thành tiếng.
Tuy nhiên, khi Lục Chí Phàm và con trai nhìn thấy bộ dạng này của hai cha con Lâm Văn Bạch thì không khỏi chau mày, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc!
Hai cha con này bị sao thế? Không phải hai người này nên cảm thấy phẫn nộ và bất an sao? Sao còn cười được?
"Vậy hai người nên cười nhiều hơn đi, về sau e là hai người muốn cười cũng không cười được!"
Lục Chí Phàm không che giấu dã tâm của mình nữa, trực tiếp phơi bày tham vọng trở thành chủ tịch của mình!
Hai cha con Lâm Văn Bạch liếc mắt nhìn nhau, khinh thường cười lạnh, lười để ý đến hai cha con kỳ lạ này!
Chờ đến khi Giang Kim Bưu thật sự thông báo tin tức ra ngoài, để xem hai cha con nhà họ Lục các người khóc như thế nào!
Điều buồn cười là Lục Chí Phàm hoàn toàn không biết kiềm chế!
Thay vào đó, ông ta liếc nhìn Lâm Thanh Nham một cái, cười đến rất là buồn nôn: "Cô Lâm cũng đã đến tuổi kết hôn, không bằng nghĩ đến con trai tôi một chút?"
"Con trai ông?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham lập tức tắt đi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nếu ông không có khiếu hài hước thì đừng kể chuyện cười. Ông không biết con trai mình trông như thế nào sao?"
Nghe Lâm Thanh Nham không khách khí trả lời, Diệp Huyền không khỏi vui mừng. Chưa kể, miệng Lâm Thanh Nham cũng thật ác!
Lục Chí Phàm không những không giận mà còn cười: "Sau khi tôi lấy được mảnh đất số hai, tập đoàn Lâm thị này sẽ phải đổi tên thành tập đoàn Lục thị, mà về sau con trai tôi cũng sẽ là con trai của chủ tịch tập đoàn!"
"Con trai chủ tịch mà cô còn chướng mắt? Hay là cô để mắt tới cái tên nhà quê tổ phó tổ tám?"
Nói xong, Lục Chí Phàm mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nhìn về phía Diệp Huyền!
"Nếu thật sự là như vậy, Lâm Thanh Nham, cô cũng quá thấp kém!"
Diệp Huyền khẽ cau mày, ông trêu chọc Lâm Thanh Nham thì cứ trêu đi, dù sao tôi cũng không liên quan nhiều đến cô ấy!
Thế nhưng ông đúng là đồ rẻ tiền, còn dám cười đến trên người tôi, tôi không ngược ông thì ông trời cũng không vừa mắt!
Diệp Huyền lập tức mở miệng: "Thân phận của Lâm tổng rất cao quý, tôi không thể trèo cao, chút tự hiểu lấy mình này tôi vẫn có!"
"Một người đàn ông bình thường như tôi mà Lâm tổng còn chướng mắt, làm sao có thể để mắt tới thái giám Lục? A, thật xin lỗi, là giám đốc Lục!"
Nghe vậy, Lục Kiên tức giận: "Đồ nhà quê bẩn thỉu, mày vừa nói gì?"
Đối mặt với sự tức giận của anh ta, Diệp Huyền cười càng thêm xấu xa: "Giám đốc Lục, cậu đã tiêu hao nghiêm trọng rồi, nói cậu là thái giám không có chút nào quá đáng!"
"Thân thể hư nhược thì đừng có đi làm, nhanh đi bệnh viện chữa bệnh đi, lúc nào cũng uống mấy cái loại thuốc bổ thận tráng dương cũng không thể che giấu được sự thiếu hụt của mình đâu!"
"Tôi thực sự bội phục nửa kia của cậu, vì để tâm tới tôn nghiêm trên giường của cậu mà phải ra sức diễn, thật sự là diễn viên kính nghiệp!"
"Giám đốc Lục, cậu cũng đừng có keo kiệt đó, cái gì nên thêm tiền thì phải thêm tiền!"
Nghe Diệp Huyền nói như vậy, sắc mặt Lục Kiên không khỏi trắng bệch!
Trong mắt anh ta tràn đầy chấn kinh!
Tên nhà quê chết tiệt này!
Hắn làm sao có thể nhìn ra tình trạng thân thể của mình?
Không chỉ có anh ta, ngay cả Lâm Thanh Nham cũng sửng sốt!
Cô cũng là người trưởng thành, biết Diệp Huyền vừa nói cái gì!
Thân thể Lục Kiên hư nhược, là thận hư!
Hai gò má lạnh lùng của Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ lên!
"Giám đốc Lục, hay là cậu tự mua cho mình một chiếc mũ xanh đi? Tôi nghĩ cậu rất cần nó!"
"Rác rưởi! Mày nói bậy cái gì?"
Điểm yếu của Lục Kiên bị chọc thủng khiến anh ta lập tức mất đi lý trí, lao về phía Diệp Huyền!
Cái Diệp Huyền muốn chính là loại hiệu quả này, nhìn thấy anh ta vọt tới, hắn trực tiếp thưởng cho anh ta một cước!
"A!"
Lục Kiên lập tức bay ngược về phía sau, kêu thảm thiết!
Thấy con trai bị đánh, Lục Chí Phàm tức giận: "Bảo vệ, chết ở đâu rồi, mau đến đây ném kẻ đánh người ra khỏi tập đoàn!"
Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ thay vì bước tới khống chế Diệp Huyền thì lại đứng sang một bên sùng bái mỉm cười với Diệp Huyền!
Đúng vậy, bốn đội trưởng an ninh đều khâm phục năng lực và tính cách khiêm tốn của Diệp Huyền!
Hiện tại toàn bộ đội an ninh đều coi Diệp Huyền như một anh hùng vĩ đại!
Cảnh tượng như vậy khiến Lâm Văn Bạch cảm thấy có chút kinh ngạc!
Nhìn không ra Diệp Huyền này rất được lòng người, cũng rất có năng lực kêu gọi!
Diệp Huyền mỉm cười, khinh thường nhìn Lục Chí Phàm: "Ông già, tôi nói này, ông đừng tiếp tục nghĩ đến việc đổi tên tập đoàn Lâm thị nữa."
"Có thời gian thì tốt nhất là ông đưa con trai mình đi bệnh viện chữa bệnh đi, nếu không đời này ông cũng đừng nghĩ tới việc bế cháu trai!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức toàn thân phát run, nếu ánh mắt có thể giết người, Diệp Huyền sớm đã bị lăng trì một trăm ngàn lần!
"Mày muốn chết sao? Dám nói chuyện thế này với cổ đông đứng thứ hai tập đoàn? Mày chỉ là một tên vô dụng mà thôi!"
"Ha ha."
Diệp Huyền lại xem thường: "Ông có bản lĩnh thì gọi tôi một tiếng vô dụng nữa xem, xem tôi có tát cái mặt mo của ông lệch hẳn một bên không?"
"Mày dám!" Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Mày, mày là đồ vô dụng!"
Diệp Huyền cười. Một giây sau, Diệp Huyền vung tay lên, ở trước mặt tất cả mọi người, một cái tát giáng xuống mặt Lục Chí Phàm!
Chương 66: Nhiệm vụ của Diệp Huyền
Bốp!
Diệp Huyền tát vào mặt Lục Chí Phàm, thanh âm thanh thúy vang dội vang vọng trong hành lang!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Không ai nghĩ tới Diệp Huyền thật sự dám đánh Lục Chí Phàm, cổ đông thứ hai của tập đoàn!
"Anh điên rồi sao?"
Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy Diệp Huyền, đôi mắt đẹp của cô vừa kinh hãi vừa bất an!
"Tôi không điên."
Diệp Huyền thờ ơ cười: "Ai bảo ông ta gọi tôi là vô dụng. Tôi vừa nói đó thôi, ông ta mà dám nói nữa thì tôi sẽ đánh!"
Nói rồi, Diệp Huyền hạ giọng, thấp giọng hỏi Lâm Thanh Nham: "Tôi hỏi cô một câu, tôi tát ông ta, vui không?"
"Chuyện này…"
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham hiện lên vẻ vui sướng, cô không tự chủ được mà nhếch lên môi đỏ mọng: "Không nói những chuyện khác thì đúng là khá sảng khoái!"
"Như vậy còn chưa đủ sao?"
Diệp Huyền cười nhạt nhìn Lục Chí Phàm: "Như thế nào, một tát này có dễ chịu không?"
"Mày, mày làm càn!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức dựng thẳng râu, muốn lao tới đánh trả Diệp Huyền!
"Ha ha!"
Diệp Huyền cười, nhưng không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham thế mà lại dùng thân thể để bảo vệ trước mặt Diệp Huyền, nghiêm nghị quát Lục Chí Phàm:
"Phó chủ tịch Lục, đủ rồi!"
Diệp Huyền sửng sốt, hắn thật không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham lại bảo vệ hắn.
"Cô tránh ra!"
Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Tôi sẽ giết nó!"
"Tôi muốn nó xéo đi, tôi muốn nó phải chết!"
"Này, này, này."
Sắc mặt Lâm Thanh Nham lập tức trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nơi này là tập đoàn, không thể dung túng cho ông đe dọa uy hiếp nhân viên! Hơn nữa, là do ông mắng người trước, đó là lỗi của ông."
Lâm Văn Bạch cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Lục Chí Phàm, Diệp Huyền là bậc con cháu, anh cùng nó so đo cái gì? Để các nhân viên nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?"
Thấy hai cha con nhà họ Lâm đều đứng ra, Lục Chí Phàm tức giận đến mức râu ria dựng thẳng: "Được! Ra là các người đã thông đồng trước! Các người chờ đó cho tôi!"
Lâm Thanh Nham cười lạnh: "Phó chủ tịch Lục, xem ra ông muốn phá hư đoàn kết nội bộ của tập đoàn ta! Diệp Huyền chỉ đang nói sự thật, bởi vì anh ta đúng là biết một chút y thuật! Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên đưa con trai ông đến bệnh viện kiểm tra đi, kẻo sau này thật sự bị cắm sừng!"
"Chúng ta đi."
Lâm Thanh Nham nói xong thì cùng Diệp Huyền đi vào thang máy!
Lục Chí Phàm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt!
"Lâm Văn Bạch! Lâm Thanh Nham!"
"Chuyện này còn chưa xong đâu, các người chờ đó cho tôi!"
Lúc này, Lục Kiên cũng đau đớn bò dậy từ dưới đất, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ!
"Cha…"
Lục Chí Phàm tức giận, gấp gáp hỏi: "Những gì Diệp Huyền nói có phải sự thật không? Chỗ đó của mày có phải hỏng rồi không?"
Sắc mặt Lục Kiên biến đổi lớn, vội vàng nói: "Đừng nghe thằng đó, nó đang vu khống con!"
Diệp Huyền rác rưởi, mày chờ đó, ông đây nhất định phải phế bỏ mày!
Trong lòng Lục Kiên hiện lên ý niệm muốn giết chết Diệp Huyền!
Trong thang máy, Lâm Thanh Nham mặt mũi đỏ bừng.
Cô nói: "Sau này đừng nói những lời đó ở nơi công cộng nữa! Cái gì mà không được, rồi còn diễn trên giường nữa chứ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt!"
Diệp Huyền cười ha ha: "Vâng, Lâm tổng, tôi không nên nói chuyện bệnh kín của bệnh nhân ở nơi công cộng."
Mặc dù Lâm Thanh Nham rất muốn mắng Diệp Huyền, nhưng cô lại không nhịn được mà bật cười!
Lâm Văn Bạch cũng là vẻ mặt tươi cười, cũng không có trách cứ Diệp Huyền gì cả. Đúng vậy, vừa rồi Diệp Huyền là người phía bên mình, cùng nhau đáp trả cha con Lục Chí Phàm!
Sau khi ra khỏi thang máy, Diệp Huyền đi đến tổ tám của bộ phận dự án.
Mà Lâm Thanh Nham cũng trở về phòng làm việc của tổng giám đốc, trên mặt cô mơ hồ có thể thấy được ý cười!
Nữ trợ lý thấy Lâm tổng cười, dường như tâm trạng rất tốt, không khỏi mỉm cười hỏi: "Cô Lâm, chuyện gì làm cô vui vẻ như vậy thế?"
"A…"
Lâm Thanh Nham ngay lập tức thu hồi nụ cười!
Không thể cười nữa, nếu không thiết lập nữ cường lạnh lùng của mình liền sập!
Sau khi trợ lý rời đi, Lâm Thanh Nham lấy gương trang điểm ra.
"Lâm Thanh Nham, cô phải kìm nén lại, cô thật sự không được cười nữa!"
Cô nhìn dáng vẻ của chính mình trong gương trang điểm, tự khiển trách một trận!
Thế nhưng cô không khống chế được bản thân, vừa nghĩ tới cảnh tượng Lục Kiên bị Diệp Huyền đạp bay, cô lại nhịn không được bật cười!
Lâm Thanh Nham lúc này tâm trạng rất tốt: "Diệp Huyền, cái tên này… Cũng không phải quá đáng ghét…"
Nửa tiếng sau, trợ lý đẩy cửa bước vào văn phòng: "Cô Lâm, giám đốc Lục nói muốn tổ chức cuộc họp cấp cao."
Nghe được lời này, Lâm Thanh Nham không khỏi khẽ cau mày!
Hai cha con Lục Chí Phàm vừa mới bị mất mặt xấu hổ ở sảnh tầng một, bây giờ lại vội vàng tổ chức một cuộc họp, chỉ sợ là muốn tìm về mặt mũi!
"Tôi thật sự muốn xem xem hai cha con bọn họ có thể giở được trò gì!"
Lâm Thanh Nham lập tức sửa soạn lại bộ dáng của mình rồi đi đến phòng họp!
Trong phòng hội nghị, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, các cổ đông và giám đốc đều có mặt!
Sau khi Lục Chí Phàm liếc mắt nhìn hai cha con Lâm Thanh Nham, trực tiếp lên tiếng!
"Tôi vừa kiểm tra tổng nợ của tập đoàn, tập đoàn Trang trí Triệu thị vẫn còn số dư 80 triệu cuối cùng chưa được thanh toán!"
"Sau khi dự án của tập đoàn chúng ta với tập đoàn Trang trí Triệu thị hoàn thành, chúng ta vẫn chưa phái người đi ký tên với Triệu tổng, nhiệm vụ này giao cho tổ tám của bộ phận dự án đi hoàn thành đi!"
Tổ tám chính là nhóm của Diệp Huyền, ngoại trừ Diệp Huyền, nhóm đó toàn là những cậu ấm cô chiêu ăn chơi ngồi rồi không có chí tiến thủ!
Lâm Thanh Nham lập tức biết ý đồ của Lục Chí Phàm, không khỏi lạnh lùng nói: "Việc này không cần phó chủ tịch Lục nhọc lòng, tôi đã an bài tổ hai rồi."
Tuy nhiên, Lục Chí Phàm lại khịt mũi coi thường: "Đừng nói là cô Lâm sợ ngay cả việc nhỏ như đi ký tên này mà nhân viên của tổ tám cũng không thể hoàn thành được chứ?"
Vừa nói ông ta vừa ẩn ý nhìn về phía một ông lão: "Giám đốc Dương, đừng bảo ông cũng cho rằng cháu trai Dương Duy của ông là đồ vô dụng chứ?"
Ông già này là ông nội của Dương Duy và là một trong những cổ đông của tập đoàn!
Lâm Thanh Nham làm sao có thể không biết ý đồ hiểm ác của Lục Chí Phàm, không khỏi trừng mắt tức giận nhìn ông ta!
Lục Chí Phàm là muốn nhằm vào Diệp Huyền và Dương Duy ở tổ tám!
"Nếu tổ tám thậm chí còn không thể hoàn thành việc nhỏ như đi ký tên này, vậy cái tổ nhỏ này cũng không có ý nghĩa tồn tại nữa! Dứt khoát giản tán đi!"
Lục Chí Phàm còn chưa nói xong, một cổ đông lập tức mỉm cười với ông ta: "Tôi đồng ý với đề nghị của phó chủ tịch Lục!"
"Ký tên chỉ là chuyện vặt vãnh, chuyện này mà còn không thể làm được thì không phải là hoàn toàn vô dụng sao, tập đoàn không dư tiền nuôi phế vật!"
"Đề nghị của Lục tổng rất hay, tôi đồng ý!"
Trong chớp mắt, những cổ đông và nhân viên cấp cao có quan hệ tốt với nhà họ Lục cũng nhao nhao mở miệng phụ họa!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Văn Bạch không khỏi chửi thầm trong lòng: "Lục Chí Phàm, ông vậy mà muốn chơi dơ sao?"
Tuy nhiên, sắc mặt Lâm Văn Bạch vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, để tổ tám hoàn thành đi!"
"Ha ha, chủ tịch Lâm quả nhiên hiểu chuyện!"
Lục Chí Phàm không khỏi cất tiếng cười to, cực kỳ phách lối!
Sau cuộc họp buổi sáng, Lâm Thanh Nham đi theo Lâm Văn Bạch đến phòng làm việc.
"Lục Chí Phàm cố ý yêu cầu tổ tám đến tập đoàn Triệu thị ký tên, mục đích đơn giản là làm suy yếu lực lượng của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!"
Nghe cha mình nói như vậy, Lâm Thanh Nham không nhịn được có chút buồn bực. Đúng vậy, mặc dù tổ tám đều là những kẻ ăn không ngồi rồi, nhưng họ lại là đầu mối then chốt duy trì quan hệ của nhà họ Lâm với các cổ đông, không thể tuỳ tiện bị giải tán!
Nếu không, các cổ đông là trưởng bối của thành viên tổ tám sẽ nghĩ rằng nhà họ Lâm không có uy tín!
Một chiêu này của Lục Chí Phàm có thể coi là đánh vào nhược điểm của Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham, không thể coi là vô hại!
Nếu tổ tám thực sự bị giải thể, những cổ đông đó có khả năng sẽ chuyển sang nhà họ Lục!
Dù sao thì, cổ đông nói trắng ra cũng chính người làm ăn thôi. Ai có thực lực mạnh, ai có thể cho bọn họ lợi ích thiết thực thì bọn họ liền sẽ về phe người đó!
Nhà họ Lâm mà mất đi sự ủng hộ của người trong tập đoàn thì vị trí chủ tịch rất có khả năng sẽ bị hai cha con nhà họ Lục cướp đi!
Trong mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy bất an: "Đây là nhiệm vụ đầu tiên được giao cho Diệp Huyền, nếu giao cho bọn họ, anh ta có chắc sẽ làm tốt không?"