-
Chương 62: Vương Phi xui xẻo
"Ha ha."
Nghe thấy Tiêu Băng Tuyết nói muốn ra tay, Diệp Huyền cười lạnh rồi lại tát Vương Phi một cái nữa, sau đó ném Vương Phi xuống chân Tiêu Băng Tuyết!
"Vương Phi, ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi vô dụng!"
Giọng điệu của Diệp Huyền tràn đầy chế giễu.
Toàn thân Vương Phi máu tươi khắp người, lại bị đánh đến mức ngơ ngơ ngác ngác, không nói được lời nào!
Cực kỳ chật vật!
"Sao có thể như vậy!"
Tiêu Băng Tuyết thấy Diệp Huyền đánh Vương Phi đến mức này, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Huyền: "Anh ra tay quá độc ác!"
"Tôi cố ý!"
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng: "Cô không thấy một đấm vừa rồi của hắn muốn đấm bể đầu tôi à?"
"Bây giờ cô nói tôi ra tay quá ác cô không thấy xấu hổ sao?"
"Muốn tôi làm thánh mẫu à, xin lỗi, tôi không có sở thích đó!"
"Hôm nay hắn bị tôi đánh cũng coi như là có được một bài học lớn, miễn cho sau này bị kẻ địch đánh chết tươi!"
Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết nghẹn lời!
Mà mặt mũi Vương Phi cũng tràn đầy xấu hổ!
Đúng vậy!
Những gì Diệp Huyền nói là sự thật!
Vừa rồi Vương Phi thật sự muốn đánh chết Diệp Huyền!
Bây giờ, sau khi nhận thức được thực lực cường đại của Diệp Huyền, sự kiêu ngạo không coi ai ra gì của anh ta đã hoàn toàn bị đánh tan!
Tiêu Băng Tuyết cũng giống như bị Diệp Huyền tát vài cái, sắc mặt rất khó coi!
"Các người thua!"
Diệp Huyền lấy khăn ra lau máu trên tay, sau đó ném đến trước mặt Tiêu Băng Tuyết: "Sau này đừng đến phiền tôi. Nếu muốn biết chuyện về Huyền Hạo thì tự mình đi điều tra đi."
Nói xong, Diệp Huyền nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Trương Vãn Thanh, khuôn mặt đầy lạnh lùng lập tức biến thành khuôn mặt dịu dàng nở nụ cười: "Muộn rồi, tôi đưa cô về nhà, miễn cho ông nội cô lo lắng."
"Ơ… Được!"
Trương Vãn Thanh vẫn chưa hồi thần!
Cô thật sự bị sức chiến đấu khủng khiếp của Diệp Huyền làm cho chấn động, mãi đến khi Diệp Huyền gọi, cô mới phản ứng lại!
"Anh Diệp, hóa ra anh lợi hại đến vậy… "
Sau khi Trương Vãn Thanh đi được một lúc, cuối cùng cô cũng không nhịn được nội tâm kích động, mặt mũi tràn đầy sùng bái và kinh ngạc, thốt lên: "Vừa rồi tôi nhìn mà trợn tròn mắt!"
"Ha ha, thật à?"
Diệp Huyền cười đầy ẩn ý: "Tôi còn có chỗ lợi hại hơn và một số sở trường khác nữa, lần sau để cô trải nghiệm thử nhé?"
Trương Vãn Thanh bị lời nói của Diệp Huyền làm đỏ bừng mặt: "Anh Diệp, có đôi khi anh cũng rất xấu, hừ hừ."
Diệp Huyền thoải mái cười to rồi chở Trương Vãn Thanh về nhà.
Ở lưng chừng núi.
Phụ tá Vương Phi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, thấp giọng nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, đã làm cô thất vọng…"
Tiêu Băng Tuyết khẽ lắc đầu, dùng lời ân cần an ủi: "Anh không cần phải tự trách mình, là do tên khốn kiếp Diệp Huyền kia ẩn giấu quá sâu mà thôi, tôi cũng đã đánh giá thấp hắn!"
Nghe Tiêu Băng Tuyết an ủi, Vương Phi vẫn vô cùng tự trách bản thân!
Đêm nay anh ta bị Diệp Huyền đánh vào mặt, cũng đánh cho tôn nghiêm của anh ta vỡ vụn, cũng khiến Tiêu Băng Tuyết mất đi cơ hội truy ra manh mối của Huyền Hạo.
"Ha…"
Tiêu Băng Tuyết để nữ phụ tá giúp Vương Phi lên xe nghỉ ngơi, còn cô thì đứng ở sườn núi nhìn về phía cảnh đêm Dương Thành.
Dựa vào sự việc vừa xảy ra mà phân tích, Tiêu Băng Tuyết trên cơ bản xác định Diệp Huyền không phải là Huyền Hạo!
Bởi vì, Huyền Hạo khí chất phi phàm, tiên khí bồng bềnh, tựa như thiên thần hạ phàm!
Nhưng Diệp Huyền lại tràn đầy lưu manh, tính cách đào hoa, phách lối ngông cuồng ngạo mạn!
Dưới sự tương phản tột độ như vậy, Diệp Huyền làm sao có thể là Huyền Hạo!
Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Băng Tuyết lại tràn đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc Diệp Huyền có lai lịch gì? Giữa hắn và Huyền Hạo có quan hệ gì?"
Đột nhiên, cô nhìn về phía trang viên trên đỉnh núi - Thủy Long cư!
Một số suy nghĩ lóe lên trong đầu cô: "Rất có khả năng tiền bối Phiền Chiến Vương đã từ thủ đô trở về Dương Thành!"
"Không chừng tiền bối Phiền Chiến Vương biết chuyện về Huyền Hạo, hôm nào mình phải đi thăm hỏi để tìm hiểu một chút!"
Tuy nhiên, điều mà Tiêu Băng Tuyết không thể ngờ tới là đại trang viên trên đỉnh núi đã được Phiền Chiến Vương giao cho Diệp Huyền!
…
Lúc này, Diệp Huyền đã lái xe vào trong thành phố.
"Anh Diệp!"
Trương Vãn Thanh không nhịn được hỏi: "Vừa rồi Tiêu Chiến Thần nói cái chết của Ngô Thiên Di tập đoàn Thiên Di có liên quan đến anh, là thật sao?"
"Cô thấy sao?"
Diệp Huyền mỉm cười hỏi ngược lại cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Trương Vãn Thanh chớp chớp, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết… Ngô Thiên Di đã từng làm rất nhiều chuyện xấu tổn thương đến người dân, cái chết của hắn là một chuyện tốt lớn đối với người dân."
Diệp Huyền nhìn vào mắt Trương Vãn Thanh, khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười: "Vãn Thanh, tôi phát hiện cô rất thông minh, tôi thật sự càng ngày càng tò mò về cô."
Trương Vãn Thanh cười tươi như hoa: "Vậy sau này chúng ta hẹn hò nhiều một chút, anh sẽ hiểu tôi hơn. Và tôi cũng muốn hiểu thêm về anh!"
Nói xong, Trương Vãn Thanh cúi đầu đỏ bừng mặt, tràn đầy thuần khiết như một nụ hoa sắp nở.
"Được! Về sau chúng ta sẽ hẹn hò nhiều hơn!"
Diệp Huyền mỉm cười đồng ý!
Sự chân thành và kiên định trong mắt anh làm cô lập tức tràn ngập sự mong đợi, cô mím môi gật đầu: "Nói rồi nhé!"
Trên đường đi, hai người nói cười vui vẻ, tràn đầy mập mờ.
Mãi cho đến khi Diệp Huyền đưa Trương Vãn Thanh đến cửa phòng khám, hắn mới buông bàn tay mảnh khảnh của cô ra!
"Anh Diệp, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé."
Mặt mày Trương Vãn Thanh tràn đầy tình cảm, lưu luyến không rời nhìn Diệp Huyền rời đi, sau đó vui vẻ bước vào phòng khám.
"Cô Vãn Thanh, thấy bộ dáng vui vẻ của cô, xem ra Diệp Huyền rất biết dỗ dành cô ha!"
Người lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lưu - Lưu Công Thiên!
Tối nay ông đến phòng khám tái khám.
"Chào ông Lưu!"
Bị ông Lưu trêu chọc một chút, mặt Trương Vãn Thanh đỏ bừng vội vàng trở về phòng.
Lưu Công Thiên cười nói: "Bác sĩ Trương, nói thật, tôi thật sự rất ghen tị với cậu, cậu có thể có quan hệ tốt như vậy với Diệp Huyền!"
Trương Vũ Hà sống tới tuổi này đã rành đạo lý đối nhân xử thế, làm sao có thể không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Lưu Công Thiên?
Lưu Công Thiên cũng muốn trở thành bạn tốt với Diệp Huyền!
Trương Vũ Hà khẽ mỉm cười: "Vậy chúng ta tổ chức một bữa tiệc tối, hẹn Diệp Huyền cùng nhau ăn cơm đi!"
Lưu Công Thiên cảm kích: "Cảm ơn cậu rất nhiều! Nhân tiện, tôi nghe nói Trùm đất Giang Kim Bưu đã trở về Dương Thành, mời cậu đến nhà chữa trị cho vợ cậu ta, và dưới sự giới thiệu của cậu, cậu ta cũng gặp được Diệp Huyền?"
Về vấn đề này, Trương Vũ Hà cũng không giấu diếm gì, ngay lập tức kể lại câu chuyện vợ của Giang Kim Bưu là Vương Lệ bị tà khí nhập thể mà ông không có biện pháp chữa trị, cuối cùng vẫn do Diệp Huyền ra tay chữa trị.
"Thật là khiến người khác bất ngờ!"
Lưu Công Thiên cảm thán: "Không ngờ Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy mà không chỉ có trình độ y thuật như thần tiên, ngay cả huyền thuật cũng tinh thông đến thế!"
Trương Vũ Hà cũng cảm thán: "Ông Lưu, ông cũng giống như Giang Kim Bưu, đều đoán được sự lợi hại bên dưới sự khiêm tốn không khoe khoang của Diệp Huyền! Hai người các ông có tầm nhìn sắc bén!"
Nghe Trương Vũ Hà khen ngợi, trong lòng Lưu Công Thiên cũng rất tự hào, không nhịn được bật cười: “Chúng ta nhất định phải mời Giang Kim Bưu tới bữa tiệc này!”
Trương Vũ Hà cười đến nheo mắt lại: "Nghe ông nói vậy làm tôi cũng càng lúc càng mong chờ bữa tối đỉnh cấp này!"
Cùng lúc đó, ở trang viên ngoại ô của trùm đất Giang Kim Bưu và vợ.
"Ông xã!"
Vương Lệ bước nhanh tới, trong tay cầm điện thoại: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Di, Ngô Thiên Di đã chết! Tin tức nói hắn cấu kết với Đông Sơn Ngũ Hổ, phạm tội phản quốc, bị cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt!"
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Kim Bưu sửng sốt: "Đêm qua chúng ta mới gặp hắn, hắn còn muốn mời chúng ta ăn cơm, sao hôm nay người đã không còn rồi?"
Ông cầm điện thoại di động lướt xem tin tức, càng xem càng cảm thấy không thể tin nổi!
"Ông xã."
Ánh mắt Vương Lệ lấp lóe: “Ông có nhớ lời tôi nói ngày hôm qua không?”
"Diệp Huyền sẽ giúp nhà họ Lâm và tập đoàn Lâm thị quét dọn hết mọi chướng ngại và vật cản, đầu tiên là Bàng Hổ Cường, tiếp theo là Ngô Thiên Di!"
"Mới qua một ngày thôi, Ngô Thiên Di đã chết, ông nói chuyện này có thể là trùng hợp sao?"
Nghe thấy Tiêu Băng Tuyết nói muốn ra tay, Diệp Huyền cười lạnh rồi lại tát Vương Phi một cái nữa, sau đó ném Vương Phi xuống chân Tiêu Băng Tuyết!
"Vương Phi, ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi vô dụng!"
Giọng điệu của Diệp Huyền tràn đầy chế giễu.
Toàn thân Vương Phi máu tươi khắp người, lại bị đánh đến mức ngơ ngơ ngác ngác, không nói được lời nào!
Cực kỳ chật vật!
"Sao có thể như vậy!"
Tiêu Băng Tuyết thấy Diệp Huyền đánh Vương Phi đến mức này, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Huyền: "Anh ra tay quá độc ác!"
"Tôi cố ý!"
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng: "Cô không thấy một đấm vừa rồi của hắn muốn đấm bể đầu tôi à?"
"Bây giờ cô nói tôi ra tay quá ác cô không thấy xấu hổ sao?"
"Muốn tôi làm thánh mẫu à, xin lỗi, tôi không có sở thích đó!"
"Hôm nay hắn bị tôi đánh cũng coi như là có được một bài học lớn, miễn cho sau này bị kẻ địch đánh chết tươi!"
Nghe vậy, Tiêu Băng Tuyết nghẹn lời!
Mà mặt mũi Vương Phi cũng tràn đầy xấu hổ!
Đúng vậy!
Những gì Diệp Huyền nói là sự thật!
Vừa rồi Vương Phi thật sự muốn đánh chết Diệp Huyền!
Bây giờ, sau khi nhận thức được thực lực cường đại của Diệp Huyền, sự kiêu ngạo không coi ai ra gì của anh ta đã hoàn toàn bị đánh tan!
Tiêu Băng Tuyết cũng giống như bị Diệp Huyền tát vài cái, sắc mặt rất khó coi!
"Các người thua!"
Diệp Huyền lấy khăn ra lau máu trên tay, sau đó ném đến trước mặt Tiêu Băng Tuyết: "Sau này đừng đến phiền tôi. Nếu muốn biết chuyện về Huyền Hạo thì tự mình đi điều tra đi."
Nói xong, Diệp Huyền nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Trương Vãn Thanh, khuôn mặt đầy lạnh lùng lập tức biến thành khuôn mặt dịu dàng nở nụ cười: "Muộn rồi, tôi đưa cô về nhà, miễn cho ông nội cô lo lắng."
"Ơ… Được!"
Trương Vãn Thanh vẫn chưa hồi thần!
Cô thật sự bị sức chiến đấu khủng khiếp của Diệp Huyền làm cho chấn động, mãi đến khi Diệp Huyền gọi, cô mới phản ứng lại!
"Anh Diệp, hóa ra anh lợi hại đến vậy… "
Sau khi Trương Vãn Thanh đi được một lúc, cuối cùng cô cũng không nhịn được nội tâm kích động, mặt mũi tràn đầy sùng bái và kinh ngạc, thốt lên: "Vừa rồi tôi nhìn mà trợn tròn mắt!"
"Ha ha, thật à?"
Diệp Huyền cười đầy ẩn ý: "Tôi còn có chỗ lợi hại hơn và một số sở trường khác nữa, lần sau để cô trải nghiệm thử nhé?"
Trương Vãn Thanh bị lời nói của Diệp Huyền làm đỏ bừng mặt: "Anh Diệp, có đôi khi anh cũng rất xấu, hừ hừ."
Diệp Huyền thoải mái cười to rồi chở Trương Vãn Thanh về nhà.
Ở lưng chừng núi.
Phụ tá Vương Phi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, thấp giọng nói: "Tiểu thư, thật xin lỗi, đã làm cô thất vọng…"
Tiêu Băng Tuyết khẽ lắc đầu, dùng lời ân cần an ủi: "Anh không cần phải tự trách mình, là do tên khốn kiếp Diệp Huyền kia ẩn giấu quá sâu mà thôi, tôi cũng đã đánh giá thấp hắn!"
Nghe Tiêu Băng Tuyết an ủi, Vương Phi vẫn vô cùng tự trách bản thân!
Đêm nay anh ta bị Diệp Huyền đánh vào mặt, cũng đánh cho tôn nghiêm của anh ta vỡ vụn, cũng khiến Tiêu Băng Tuyết mất đi cơ hội truy ra manh mối của Huyền Hạo.
"Ha…"
Tiêu Băng Tuyết để nữ phụ tá giúp Vương Phi lên xe nghỉ ngơi, còn cô thì đứng ở sườn núi nhìn về phía cảnh đêm Dương Thành.
Dựa vào sự việc vừa xảy ra mà phân tích, Tiêu Băng Tuyết trên cơ bản xác định Diệp Huyền không phải là Huyền Hạo!
Bởi vì, Huyền Hạo khí chất phi phàm, tiên khí bồng bềnh, tựa như thiên thần hạ phàm!
Nhưng Diệp Huyền lại tràn đầy lưu manh, tính cách đào hoa, phách lối ngông cuồng ngạo mạn!
Dưới sự tương phản tột độ như vậy, Diệp Huyền làm sao có thể là Huyền Hạo!
Tuy nhiên, trong mắt Tiêu Băng Tuyết lại tràn đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc Diệp Huyền có lai lịch gì? Giữa hắn và Huyền Hạo có quan hệ gì?"
Đột nhiên, cô nhìn về phía trang viên trên đỉnh núi - Thủy Long cư!
Một số suy nghĩ lóe lên trong đầu cô: "Rất có khả năng tiền bối Phiền Chiến Vương đã từ thủ đô trở về Dương Thành!"
"Không chừng tiền bối Phiền Chiến Vương biết chuyện về Huyền Hạo, hôm nào mình phải đi thăm hỏi để tìm hiểu một chút!"
Tuy nhiên, điều mà Tiêu Băng Tuyết không thể ngờ tới là đại trang viên trên đỉnh núi đã được Phiền Chiến Vương giao cho Diệp Huyền!
…
Lúc này, Diệp Huyền đã lái xe vào trong thành phố.
"Anh Diệp!"
Trương Vãn Thanh không nhịn được hỏi: "Vừa rồi Tiêu Chiến Thần nói cái chết của Ngô Thiên Di tập đoàn Thiên Di có liên quan đến anh, là thật sao?"
"Cô thấy sao?"
Diệp Huyền mỉm cười hỏi ngược lại cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Trương Vãn Thanh chớp chớp, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết… Ngô Thiên Di đã từng làm rất nhiều chuyện xấu tổn thương đến người dân, cái chết của hắn là một chuyện tốt lớn đối với người dân."
Diệp Huyền nhìn vào mắt Trương Vãn Thanh, khóe miệng không khỏi khẽ mỉm cười: "Vãn Thanh, tôi phát hiện cô rất thông minh, tôi thật sự càng ngày càng tò mò về cô."
Trương Vãn Thanh cười tươi như hoa: "Vậy sau này chúng ta hẹn hò nhiều một chút, anh sẽ hiểu tôi hơn. Và tôi cũng muốn hiểu thêm về anh!"
Nói xong, Trương Vãn Thanh cúi đầu đỏ bừng mặt, tràn đầy thuần khiết như một nụ hoa sắp nở.
"Được! Về sau chúng ta sẽ hẹn hò nhiều hơn!"
Diệp Huyền mỉm cười đồng ý!
Sự chân thành và kiên định trong mắt anh làm cô lập tức tràn ngập sự mong đợi, cô mím môi gật đầu: "Nói rồi nhé!"
Trên đường đi, hai người nói cười vui vẻ, tràn đầy mập mờ.
Mãi cho đến khi Diệp Huyền đưa Trương Vãn Thanh đến cửa phòng khám, hắn mới buông bàn tay mảnh khảnh của cô ra!
"Anh Diệp, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi nhé."
Mặt mày Trương Vãn Thanh tràn đầy tình cảm, lưu luyến không rời nhìn Diệp Huyền rời đi, sau đó vui vẻ bước vào phòng khám.
"Cô Vãn Thanh, thấy bộ dáng vui vẻ của cô, xem ra Diệp Huyền rất biết dỗ dành cô ha!"
Người lên tiếng chính là ông cụ nhà họ Lưu - Lưu Công Thiên!
Tối nay ông đến phòng khám tái khám.
"Chào ông Lưu!"
Bị ông Lưu trêu chọc một chút, mặt Trương Vãn Thanh đỏ bừng vội vàng trở về phòng.
Lưu Công Thiên cười nói: "Bác sĩ Trương, nói thật, tôi thật sự rất ghen tị với cậu, cậu có thể có quan hệ tốt như vậy với Diệp Huyền!"
Trương Vũ Hà sống tới tuổi này đã rành đạo lý đối nhân xử thế, làm sao có thể không nghe ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Lưu Công Thiên?
Lưu Công Thiên cũng muốn trở thành bạn tốt với Diệp Huyền!
Trương Vũ Hà khẽ mỉm cười: "Vậy chúng ta tổ chức một bữa tiệc tối, hẹn Diệp Huyền cùng nhau ăn cơm đi!"
Lưu Công Thiên cảm kích: "Cảm ơn cậu rất nhiều! Nhân tiện, tôi nghe nói Trùm đất Giang Kim Bưu đã trở về Dương Thành, mời cậu đến nhà chữa trị cho vợ cậu ta, và dưới sự giới thiệu của cậu, cậu ta cũng gặp được Diệp Huyền?"
Về vấn đề này, Trương Vũ Hà cũng không giấu diếm gì, ngay lập tức kể lại câu chuyện vợ của Giang Kim Bưu là Vương Lệ bị tà khí nhập thể mà ông không có biện pháp chữa trị, cuối cùng vẫn do Diệp Huyền ra tay chữa trị.
"Thật là khiến người khác bất ngờ!"
Lưu Công Thiên cảm thán: "Không ngờ Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy mà không chỉ có trình độ y thuật như thần tiên, ngay cả huyền thuật cũng tinh thông đến thế!"
Trương Vũ Hà cũng cảm thán: "Ông Lưu, ông cũng giống như Giang Kim Bưu, đều đoán được sự lợi hại bên dưới sự khiêm tốn không khoe khoang của Diệp Huyền! Hai người các ông có tầm nhìn sắc bén!"
Nghe Trương Vũ Hà khen ngợi, trong lòng Lưu Công Thiên cũng rất tự hào, không nhịn được bật cười: “Chúng ta nhất định phải mời Giang Kim Bưu tới bữa tiệc này!”
Trương Vũ Hà cười đến nheo mắt lại: "Nghe ông nói vậy làm tôi cũng càng lúc càng mong chờ bữa tối đỉnh cấp này!"
Cùng lúc đó, ở trang viên ngoại ô của trùm đất Giang Kim Bưu và vợ.
"Ông xã!"
Vương Lệ bước nhanh tới, trong tay cầm điện thoại: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Di, Ngô Thiên Di đã chết! Tin tức nói hắn cấu kết với Đông Sơn Ngũ Hổ, phạm tội phản quốc, bị cường giả của Chiến Bộ tiêu diệt!"
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Kim Bưu sửng sốt: "Đêm qua chúng ta mới gặp hắn, hắn còn muốn mời chúng ta ăn cơm, sao hôm nay người đã không còn rồi?"
Ông cầm điện thoại di động lướt xem tin tức, càng xem càng cảm thấy không thể tin nổi!
"Ông xã."
Ánh mắt Vương Lệ lấp lóe: “Ông có nhớ lời tôi nói ngày hôm qua không?”
"Diệp Huyền sẽ giúp nhà họ Lâm và tập đoàn Lâm thị quét dọn hết mọi chướng ngại và vật cản, đầu tiên là Bàng Hổ Cường, tiếp theo là Ngô Thiên Di!"
"Mới qua một ngày thôi, Ngô Thiên Di đã chết, ông nói chuyện này có thể là trùng hợp sao?"